Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Chương 76

Kim Dung

27/06/2014

Kỷ Hiểu Phù và Trương Vô Kỵ hai người nhìn nhau, nghĩ thầm: "Thì ra nếu không phải người trong Minh giáo ông ta không chữa chính là vì thế". Hồ Thanh Ngưu lại nói tiếp:

- Bảy năm trước, có một đôi vợ chồng già trúng kịch độc, đến Hồ Điệp Cốc nhờ chữa, họ là Kim Hoa bà bà và Ngân Diệp tiên sinh, chủ nhân Linh Xà đảo ngoài Đông Hải. Hai vợ chồng đó đến Hồ Điệp Cốc lễ số thật là chu đáo, nhưng Kim Hoa bà bà không biết vô tình hay cố ý để lộ một chút võ công, ta nhìn thấy, không khỏi sợ run. Ta tuy không dám thẳng thắn cự tuyệt không chữa, nhưng hai người cũng biết, ta đã quay đầu không còn đi theo con đường mê đắm cũ, hối cải tội lỗi rồi, đâu có dám tái phạm. Thành ra sau khi bắt mạch cho hai người đó xong, chỉ nói: "Cứ theo mạch lý của hai vị, lão đảo chủ và lão phu nhân tuy tuổi đã cao, mạch vẫn không khác gì người còn trẻ cả, chắc là vì nội lực trác tuyệt mà ra. Người già mà mạch như còn trẻ, vãn sinh đây là lần đầu mới thấy qua". Kim Hoa bà bà nói: "Tiên sinh cao minh lắm". Ta nói: "Hai vị trúng độc không giống nhau. Lão đảo chủ không thuốc gì chữa được, nhưng cũng còn sống thêm vài năm; còn lão phu nhân trúng độc không nhiều, có thể dùng nội lực bản thân tự hóa giải".

Ta hỏi đến người đã hạ độc thì biết là một người Mông Cổ thủ hạ của một lão phiên tăng người Tây Vực, không can hệ gì đến chuyết kinh, nhưng ta đã nói trước trừ đệ tử trong Minh giáo ra, ta không trị cho người ngoài, nên không thể vì hai vợ chồng đó mà phá lệ. Kim Hoa bà bà hứa sẽ báo đáp thật trọng hậu, chỉ xin cứu mạng cho lão đảo chủ thôi. Thế nhưng ta nghĩ tình vợ chồng, nên đành tụ thủ không chữa. Hai ông bà đó cũng không dùng võ lực bức bách, chỉ lặng lẽ bỏ đi. Kim Hoa bà bà lúc ra khỏi có nói một câu: "Ha ha, Minh giáo, Minh giáo, thì ra cũng chỉ lại Minh giáo". Ta biết rằng vì không chịu chữa bệnh, giải độc cho người đã kết biết bao nhiêu là ân oán, tạo ra bao nhiêu kẻ thù. Thế nhưng tình vợ chồng sâu nặng, không thể vì người ngoài mà làm thương tổn cái tình kháng lệ, hai người nghĩ có phải không?

Kỷ Hiểu Phù và Trương Vô Kỵ lặng yên không nói, trong bụng hai người thấy chủ trương Kiến Tử Bất Cứu không có gì là phải lắm. Hồ Thanh Ngưu lại nói tiếp:

- Gần đây chuyết kinh ở bên ngoài nghe tin, Ngân Diệp tiên sinh bị chất độc phát tác đã chết, Kim Hoa bà bà đi tìm ta để rửa hận. Chuyện đó không phải chuyện thường, vợ chồng tình nặng nên nàng vội quay về cùng ta tính toán chuyện chống trả. Nàng thấy trong nhà có thêm một người lạ nên đêm đó trước hết bỏ thuốc mê cho Vô Kỵ.

Trương Vô Kỵ bấy giờ mới vỡ lẽ: "Hôm đó ta ngủ tới quá trưa hôm sau mới dậy, thì ra trúng phải mê dược của Hồ phu nhân, vậy mà mình tưởng là sinh bệnh. Vị Độc Tiên này hạ thủ không ai hay biết, quả thực lợi hại vô cùng".

Hồ Thanh Ngưu nói tiếp:

- Ta thấy chuyết kinh đột nhiên trở về, trong lòng vui mừng lắm. Nàng bảo ta giả vờ bị bệnh đậu mùa không gặp người ngoài, hai người chỉ ở trong phòng, cùng suy nghĩ phương cách đối phó với Kim Hoa bà bà. Vị tiền bối này bản lãnh quá cao, có muốn chạy cũng không thể nào chạy được. Mấy ngày sau, Tiết Công Viễn, Giản Tiệp và Kỷ cô nương tất cả mười lăm người lục tục kéo đến.

Ta vừa nghe tình hình bị thương của mỗi người biết là Kim Hoa bà bà có ý muốn thử ta cho biết, xem ta có thực sự giữ lời, ngoại trừ đệ tử Minh giáo, sẽ không chữa cho bất cứ ai ngoại giáo chăng. Mười lăm người là mười lăm kỳ thương quái bệnh, họ Hồ này lại say mê nghề thuốc như tính mạng, chỉ cần thấy một trong những quái thương này, đã không thể nào nhịn nổi mà không ra tay chữa thử xem sao, huống chi là cả mười lăm người? Thế nhưng ta đã rõ tâm ý của Kim Hoa bà bà, chỉ cần ta chữa khỏi cho một người, bà ta sẽ báo cừu trên người ta những hình phạt tàn ác gấp trăm lần như thế, thành thử dù ngứa chân ngứa tay muốn chữa nhưng đành phải làm lơ. Cho đến khi Vô Kỵ đến hỏi cách chữa trị, ta mới nói ra. Nhưng ta cũng nói rõ rằng Vô Kỵ là đệ tử của phái Võ Đang, cùng Hồ Thanh Ngưu này không can hệ gì cả.

Nạn Cô thấy Vô Kỵ theo đúng cách ta chỉ điểm, chữa bệnh thấy linh nghiệm, trong lòng lại mất vui, tối tối lại lén bỏ thuốc độc vào thuốc men, thực phẩm, tiếp tục việc đua tài cùng với ta. Hơn nữa, nàng cũng có lòng muốn bảo vệ cho ta, vì nếu Vô Kỵ chữa khỏi mười lăm người này, Kim Hoa bà bà sẽ thể nào cũng đổ tội lên đầu Hồ Thanh Ngưu này. Mười lăm người ai ai cũng là võ lâm hảo thủ, nếu nàng đến bên hạ độc lẽ nào họ chẳng phát giác? Thì ra nàng đánh thuốc mê cả bọn trước, sau đó mới tùy từng trường hợp mà thí dụng các loại độc dược khác nhau. Thủ đoạn cao minh đó trước đây chưa ai bằng mà cả sau này e cũng chẳng ai theo kịp.

Kỷ Hiểu Phù và Trương Vô Kỵ hai người nhìn nhau, bấy giờ mới hiểu tại sao Trương Vô Kỵ đi đến cái chòi của Kỷ Hiểu Phù phải lay nàng mấy lần mới tỉnh dậy. Hồ Thanh Ngưu nói tiếp:

- Trong mấy ngày liền, bệnh của Kỷ cô nương thuyên giảm thật nhanh, xem ra thuốc độc Nạn Cô sử dụng không hiệu nghiệm. Nàng để ý tra xét, mới hay là Vô Kỵ phát giác ra được bí mật nên định hạ độc luôn cả Vô Kỵ nữa. Ôi, người đời nói giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Ta Hồ Thanh Ngưu đối với ái thê quả thực hết lòng hết dạ vốn dĩ nhất quyết thõng tay không nhúng vào nhưng đêm hôm qua Vô Kỵ lại khuyên ta xuất du để tránh đại họa, thái độ rất là chân thành, thật giống như người thân của ta, lòng ta bỗng cảm động nên mới ra một cái toa thuốc, nói gồm các vị Đương Quy, Sinh Địa, Viễn Chí, Phòng Phong, Độc Hoạt, vì lúc đó Nạn Cô đang ở bên cạnh, không tiện nói rõ ra.

Thế nhưng Nạn Cô thông minh tuyệt đỉnh, lại biết dược tính, nghe cái toa thuốc đó không bình thường, chỉ suy nghĩ là biết ngay mưu tính của ta. Nàng bèn trói ta lại, tự mình lấy ra mấy loại thuốc kịch độc uống, nói:

- Sư ca, hai đứa mình người vợ chồng hơn hai chục năm qua, biển cạn núi mòn tình không thay đổi. Thế nhưng sư ca vẫn coi độc thuật của tiểu muội không ra gì, dù muội dùng loại gì, huynh cũng cứu được cả. Lần này chính muội uống mấy loại kịch độc, nếu huynh cứu sống được muội, thì muội mới thực là phục huynh.

Ta sợ hãi hết cả hồn vía, luôn mồm chịu thua, hết lời năn nỉ, nàng bèn nhét vào mồm ta một quả hồ đào khiến ta không nói được nữa. Chuyện về sau thế nào, các người đã biết rồi.

Nói xong ông ta liên tiếp lắc đầu. Kỷ Hiểu Phù và Trương Vô Kỵ cùng ngỡ ngàng, không khỏi vừa tức cười vừa bực mình, hai vợ chồng này thật là cổ quái, trên đời ít ai như thế. Hồ Thanh Ngưu đối với vợ yêu quá hóa sợ, cũng chẳng hề gì, Vương Nạn Cô nhất định phải hơn chồng cho bằng được, đến mức không sợ cả hạ độc chính mình. Hồ Thanh Ngưu lại nói:

- Các người nghĩ mà xem, ta còn cách nào bây giờ đây? Kỳ này nếu như ta trị cho nàng khỏi được, như thế có khác gì chứng minh bản lãnh của ta hơn nàng, đời nàng rồi sẽ uất ức không vui. Còn nếu không trị được, ắt nàng sẽ nhất mệnh tây quy rồi. Ôi, chỉ mong Kim Hoa bà bà sớm đến đây, đánh ta một gậy chết đi cho rồi, để Nạn Cô khỏi phải phiền não. Huống chi mấy năm nay bản lãnh hạ độc của nàng đại tiến, ta đến bây giờ cũng không biết nàng đã dùng những loại độc dược gì, làm sao giải cứu, không biết phải bắt đầu từ đâu.

Ông nói âm thanh rất vang, tựa như mỗi câu nói đều có ý muốn thê tử đang nằm trên giường nghe được rành mạch. Trương Vô Kỵ nói:

- Tiên sinh y thuật thông thần, không lẽ sư mẫu dùng những loại độc dược gì cũng chẩn đoán không ra ư?

Hồ Thanh Ngưu nói:

- Sư mẫu ngươi mấy năm nay sử độc xuất thần nhập hóa, lần này ta không cách gì có thể chữa khỏi cho nàng được cả. Ta đoán rằng có lẽ nàng uống những loại như tam trùng tam thảo, nhưng sáu loại chất độc đó phối hợp thế nào, ta vẫn không hiểu được.

Một mặt nói, một mặt ông ta giơ ngón tay trỏ bàn tay phải ra viết một cái toa thuốc trên bàn, rồi xua tay nói:

- Thôi hai người ra đi, nếu như Nạn Cô chết đi, ta cũng không sống một mình cho đành.

Kỷ Hiểu Phù và Trương Vô Kỵ cùng đáp: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m

- Vậy xin tiên sinh bảo trọng và cố gắng khuyên sư mẫu.



Hồ Thanh Ngưu hỏi:

- Khuyên bà ấy cái gì bây giờ? Mọi chuyện đều do ta cả, thật đáng chết.

Nói đến đây thanh âm trở nên nghẹn ngào. Kỷ Hiểu Phù và Trương Vô Kỵ liền ra ngoài. Hồ Thanh Ngưu xoay tay lại điểm các huyệt đạo ở lưng và ở ngang hông bà vợ, nói:

- Sư muội, chồng muội không đủ tài, không thể nào trị được chất độc tam trùng tam thảo, chỉ còn cách theo nhau đi xuống địa phủ, thành vợ chồng nơi suối vàng.

Nói xong ông móc trong bọc của Vương Nạn Cô, lấy ra mấy bọc thuốc bột, quả nhiên không ngoài dự tính, là ba loại độc trùng và ba loại độc thảo phơi khô tán ra chế thành. Vương Nạn Cô không thể cử động, nhưng miệng vẫn còn nói được, kêu lên:

- Sư ca, chàng không thể uống thuốc độc được đâu.

Hồ Thanh Ngưu không thèm để ý tới, đổ luôn gói thuốc ngũ sắc lóng lánh đó vào mồm, dùng nước bọt uống luôn xuống ruột. Vương Nạn Cô hãi hùng thất sắc, lắp bắp:

- Sao huynh uống nhiều thế? Bấy nhiêu thuốc độc, đến Tam Đầu Ngưu cũng chết.

Hồ Thanh Ngưu cười buồn, ngồi xuống cái ghế trên đầu giường Vương Nạn Cô, chỉ trong giây lát đã thấy trong bụng như có trăm ngàn con dao đâm chém. Y biết là Đoạn Trường Thảo phát tác đầu tiên, qua một lát nữa, năm loại độc tính của năm độc vật kế tiếp có hiệu lực theo. Vương Nạn Cô cuống quýt:

- Sư ca, sáu loại độc vật của muội có cách giải đó.

Hồ Thanh Ngưu đau đến toàn thân run rẩy, hai hàm răng đánh vào nhau lách cách, lắc đầu:

- Ta… ta không tin… ta… ta chỉ muốn chết thôi.

Vương Nạn Cô kêu lên:

- Mau mau uống Ngưu Hoàng Huyết Kiệt Đan và Ngọc Long Tô Hợp Tán, sau đó châm cứu để lấy chất độc ra.

Hồ Thanh Ngưu nói:

- Làm thế có ích gì đâu?

Vương Nạn Cô vội nói:

- Muội uống thuốc độc phân lượng rất ít, huynh uống nhiều quá, mau mau cứu chữa kẻo không kịp mất.

Hồ Thanh Ngưu nói:

- Huynh toàn tâm toàn ý yêu thương muội, nhưng muội lại cứ muốn cùng huynh tranh cường đấu thắng, huynh thấy sống trên đời này cũng chẳng có ý vị gì, thà chết sướng hơn, kẻo lại… ối chao ôi… chao ôi…

Mấy tiếng rên rỉ đó không phải giả nữa mà lúc này nọc độc của rết và nhện đã tấn công vào tim phổi, Hồ Thanh Ngưu thần trí từ từ hôn mê, sau cùng bất tỉnh nhân sự. Vương Nạn Cô lớn tiếng khóc lóc:

- Sư ca, sư ca, cũng đều tại muội cả, huynh đừng chết… muội sẽ không bao giờ còn tỉ thí với huynh nữa.

Hai vợ chồng mấy chục năm nay lúc nào cũng tranh giành hơn thua, nhưng thực ra tình sâu nghĩa nặng. Vương Nạn Cô chính mình không sợ chết, lúc trượng phu uống thuốc độc tự tử, thì lại kinh hoảng đau thương, nhưng huyệt đạo bị điểm, không có cách nào ra tay cứu được.

Trương Vô Kỵ nghe tiếng Vương Nạn Cô kêu khóc, chạy vào trong phòng, hỏi dồn:



- Sư mẫu, làm cách nào cứu sư phụ bây giờ đây?

Vương Nạn Cô thấy y chạy vào, thật đúng là gặp được cứu tinh, vội nói:

- Mau mau cho ông ấy uống Ngưu Hoàng Huyết Kiệt Đan và Ngọc Long Tô Hợp Tán, dùng kim châm các huyệt Dũng Tuyền, Cưu Vĩ…

Ngay lúc đó, từ ngoài cổng đột nhiên truyền vào mấy tiếng ho, trong đêm tối nghe rõ mồn một. Kỷ Hiểu Phù chạy vụt vào phòng, mặt trắng bệnh, nói lắp bắp:

- Kim Hoa bà bà… Kim Hoa…

Hai chữ bà bà chưa nói dứt, cánh cửa không có gió mà tự động mở ra, một bà già lưng còng dắt một cô gái tuổi chừng mười hai mười ba, đã ở trong nhà từ lúc nào, chính là Kim Hoa bà bà.

Kim Hoa bà bà thấy Hồ Thanh Ngưu hai tay ôm bụng, mặt đem sạm, hơi thở yếu ớt, sắp chết đến nơi, không khỏi kinh ngạc, hỏi:

- Y làm sao thế?

Người ngoài chưa kịp trả lời, Hồ Thanh Ngưu bỗng duỗi chân một cái, chết rồi. Vương Nạn Cô khóc òa lên:

- Sao huynh phải tự làm khổ mình đến thế, uống thuốc độc chết mất rồi. Sư ca, sư ca! Huynh chính là tính mạng của ta…

Lần này Kim Hoa bà bà từ đảo Linh Xà trở lại Trung Nguyên, ngoài việc đi tìm kẻ thù đã làm chồng bà ta chết, cũng còn đi kiếm Hồ Thanh Ngưu để trả oán, nào ngờ bà ta vừa đến nơi, chính lúc Hồ Thanh Ngưu đã uống thuốc độc. Bà ta cũng là một đại hành gia về thuốc độc nên vừa nhìn sắc mặt Hồ Thanh Ngưu và Vương Nạn Cô đã biết ngay họ trúng độc rất nặng, không có thuốc gì chữa được. Bà ta lại tưởng Hồ Thanh Ngưu vì sợ mình nên phục độc tự tận, cái mối đại cừu coi như đã trả xong, thở dài một tiếng, nói:

- Tác nghiệt, tác nghiệt.

Dắt tay cô bé đi ra khỏi phòng. Bà ta vừa ra khỏi căn nhà tranh, tiếng ho khúc khắc đã từ hơn một chục trượng vọng lại, thân pháp nhanh đến thế, không ai có thể ngờ nổi.

Trương Vô Kỵ giơ tay sờ vào tâm khẩu Hồ Thanh Ngưu, thấy tim vẫn còn thoi thóp đập, vội vàng lấy Ngưu Hoàng Huyết Kiệt Đan và Ngọc Long Tô Hợp Tán cho ông ta uống, lại dùng kim châm các huyệt Dũng Tuyền, Cưu Vĩ… để lấy chất độc ra, sau đó cũng dùng phương pháp đó trị cho Vương Nạn Cô.

Khoảng hơn nửa giờ sau, Hồ Thanh Ngưu từ từ tỉnh lại. Vương Nạn Cô mừng quá nước mắt ròng ròng, luôn mồm kêu lên:

- Tiểu huynh đệ, toàn do cậu cứu mạng chúng tôi.

Nói xong liền viết một cái toa thuốc, sai tiểu đồng đem sắc để trừ độc trong cơ thể hai người. Phương pháp giải độc của Vương Nạn Cô thực ra không lấy gì làm cao minh cho lắm, theo đúng phương pháp của bà ta không thể nào loại được hết chất độc trong người ra. Trương Vô Kỵ theo phương thuốc mà Hồ Thanh Ngưu trước đây đã viết trên bàn, thay đổi các vị thuốc, Vương Nạn Cô tuyệt nhiên không biết. Vô Kỵ nói:

- Mụ Kim Hoa bà bà nghĩ rằng Hồ tiên sinh uống thuốc độc chết rồi, cũng đỡ được một mối lo tâm phúc.

Y thấy Kim Hoa bà bà thoắt cái đã đến, thoắt cái lại đi, hình như quỷ mị, lúc này nghĩ lại không khỏi lạnh người. Vương Nạn Cô nói:

- Nghe người ta nói, Kim Hoa bà bà hành sự hết sức kỹ càng, hôm nay tuy bà ta đi rồi, nhưng mai sau thể nào cũng quay lại tra xét. Vợ chồng ta phải đi trốn ngay. Tiểu huynh đệ, xin cậu làm giùm hai cái mộ phần, trên bia đề rõ tên tuổi vợ chồng chúng tôi.

Trương Vô Kỵ vâng lời. Hồ Thanh Ngưu và Vương Nạn Cô uống thuốc giải độc rồi, lập tức thu thập hành trang. Hai tên dược đồng mỗi đứa được mười lạng bạc, bảo tự tìm đường về nhà. Hai vợ chồng ngồi một chiếc xe, nhân trời tối đi ngay.

Trương Vô Kỵ tiễn đưa ra tới cửa thung lũng, một già một trẻ hơn hai năm qua sớm tối có nhau, nay phải chia tay, đều cảm thấy quyến luyến không muốn rời. Hồ Thanh Ngưu lấy ra một bộ y thư viết tay, nói:

- Vô Kỵ, đây là tất cả yếu chỉ y thuật nghiên cứu suốt cả đời ta, trước đây ta vẫn giữ bí mật, không cho ai xem, nay cho ngươi đó. Âm độc của Huyền Minh thần chưởng trong người ngươi thật là khó trừ, ta thực không biết phải làm sao, chỉ mong ngươi tham cứu bộ y thư này, tìm ra được phương pháp khu trừ hàn độc, sau này mình ắt sẽ còn dịp gặp lại nhau.

Trương Vô Kỵ tạ ơn nhận lấy. Vương Nạn Cô nói:

- Cậu cứu mạng vợ chồng tôi, lại làm cho chúng tôi hòa hợp trở lại, tôi mong mang hết công phu một đời truyền cho cậu. Thế nhưng cả đời tôi chỉ nghiên cứu việc hạ độc thương nhân, cậu có học cũng không dùng được. Chỉ mong cậu sớm bình phục, sau này tôi sẽ tìm dịp báo đáp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook