Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Chương 98

Kim Dung

27/06/2014

Y ngước mắt nhìn lên những ngôi sao trên trời, một hồi lâu thật lâu, thở dài một tiếng, nói:

- Không cần biết mẹ ta tốt hay xấu, cũng là mẹ ta.

Y lại nghĩ tiếp: "Nếu như mẹ ta vẫn còn sống đến hôm nay, không biết mẹ ta có phải người tốt không". Y lại nghĩ đến cô thôn nữ kia, chẳng duyên cớ gì cũng đánh vào cái đùi gãy của mình: "Ta có làm gì cô ta đâu, tại sao cô ta lại phải làm ta đau đớn kêu toáng lên mới hả dạ? Không lẽ cô ta chỉ thích hại người thật sao?". Y mong cô ta quay lại, nhưng cũng lại sợ cô ta sẽ nghĩ ra những trò quái ác khác để hại mình. Y mò thấy bên mình chiếc bánh ăn dở dang, nghĩ đến câu nói của cô gái: "Mẹ ngươi là người thật xinh đẹp, sao lại đem ra ví với ta? Không lẽ ta cũng dễ coi ư?", nhịn không nổi lẩm bẩm nói một mình: "Cô dễ coi, tôi thích nhìn cô lắm".

Y nằm đó nghĩ ngợi vớ vẩn hết hai ngày, nhưng cô gái quê kia không quay trở lại, Trương Vô Kỵ chắc là không bao giờ còn gặp lại cô ta nữa. Nào ngờ đến chiều ngày thứ ba, cô gái lại xách giỏ tre, từ phía sau sườn núi vòng qua, cười nói:

- Thằng quỷ, ngươi chưa chết đói đấy chứ?

Trương Vô Kỵ cười đáp:

- Chết đói một nửa già, còn sống một nửa non thôi.

Cô gái đó cười hinh hích ngồi bệt ngay xuống bên cạnh y, bỗng nhiêu giơ chân đá vào chỗ đùi gãy, hỏi:

- Thế nửa này là nửa chết hay nửa sống?

Trương Vô Kỵ kêu lên:

- Ối chao, sao cô vô lương tâm đến thế?

Thiếu nữ hỏi:

- Cái gì mà vô lương tâm? Ngươi có tử tế gì với ta đâu nào?

Trương Vô Kỵ ngẩn người ra, nói:

- Hôm trước cô đánh ta thật đau, thế nhưng ta không giận gì cô, hai hôm nay ta vẫn thường nghĩ đến cô là khác.

Cô gái mặt đỏ lên, muốn nổi cáu, nhưng cố dằn, hỏi lại: truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y

- Ai cần tên xú bát quái như ngươi nghĩ đến? Ngươi chắc chẳng nghĩ gì tốt cho ta đâu, bụng rủa ta đã xấu lại ác chứ gì?

Trương Vô Kỵ đáp:

- Cô đâu có xấu, nhưng tại sao lại cứ phải làm cho người khác khổ thì cô mới vui?

Thiếu nữ kia cười khanh khách nói:

- Nếu người khác không khổ, làm sao hiện rõ cái vui trong lòng ta được?

Nàng thấy dường như Trương Vô Kỵ không cảm thấy được cái lý đương nhiên đó, lại thấy y trong tay vẫn còn cầm trong tay cái bánh ăn dở hôm trước, đã ba hôm vẫn còn để đó nên nói:

- Chiếc bánh kia vẫn còn đây, chắc không ngon chứ gì?

Trương Vô Kỵ đáp:

- Vì là bánh cô cho ta nên ta không nỡ ăn.

Ba hôm trước y đã nói câu đó nhưng quá nửa là có ý đùa cợt, nhưng lúc này nói ra thật là thành khẩn. Thiếu nữ biết không phải y nói lời đãi bôi, hơi thẹn thùng, nói:

- Ta có đem bánh mới tới đây.

Nói xong lấy từ trong giỏ ra đủ thứ đồ ăn, ngoài bánh ra còn có một con gà nướng và một đùi dê thui. Trương Vô Kỵ thật mừng, từ lúc gãy chân chỉ ăn thịt chim ưng sống, máu ròng ròng vừa tanh vừa dai, con gà hầm kia mùi thơm nức, cầm trên tay còn nóng, cho vào miệng ngon lạ thường.

Thiếu nữ thấy y ăn uống ngon lành, ngồi ôm gối cười hì hì, nói:

- Thằng quái, ngươi ăn thật ngon lành, trông mà mát cả ruột. Ta đối với ngươi dường như có điểm khác người, không cần phải hại ngươi mà ta vẫn thấy vui.

Trương Vô Kỵ nói:

- Người khác vui mà làm cho cô cũng vui, cái đó mới thực là vui.

Thiếu nữ cười nhạt nói:

- Hừ, ta phải nói với ngươi ngay từ trước, lúc này lòng ta vui, nên không gia hại ngươi. Một ngày nào đó ta không vui, không chừng ta sẽ cho ngươi sống dở chết đở, lúc đó thì đừng có trách ta.

Trương Vô Kỵ lắc đầu:

- Ta từ bé đã bị người ta hãm hại đến tận cùng rồi, càng hành hạ ta, ta càng cứng cỏi.

Thiếu nữ cười khẩy:

- Thôi đừng có nói trước, để đến đó rồi sẽ biết.

Trương Vô Kỵ nói:

- Đợi đến khi chân ta lành rồi, ta sẽ cao chạy xa bay, dù cô có muốn hành hạ ta, hại ta, cũng không tìm đâu cho thấy.

Cô gái nói:

- Đã vậy để ta đánh gãy đùi ngươi cho ngươi không xa ta được nữa.

Trương Vô Kỵ nghe giọng nói lạnh như băng của cô gái, không khỏi rùng mình, tin rằng cô nàng đã nói là làm, chẳng phải thuận mồm mà nói thôi đâu. Thiếu nữ chăm chăm nhìn y một hồi, thở dài, mặt bỗng dưng biến đổi, gằn giọng hỏi:

- Ngươi chịu không hả thằng quái. Ngươi có chịu cho ta chặt hai cái đùi chó của ngươi không?

Nàng đứng dậy, giật con gà nướng y đang ăn dở dang, đùi dê, bánh quăng ra xa, nhổ một bãi nước miếng vào mặt y. Trương Vô Kỵ sững sờ nhìn nàng, chỉ cảm thấy dường như không phải nàng nổi giận, cũng chẳng phải vì khinh khi gì mình, mà trên mặt đầy vẻ thê lương, trong lòng hẳn có điều gì bi thương khó nói. Y định an ủi nàng vài câu, nhưng nhất thời không nghĩ ra được câu nào cho phải.



Thôn nữ kia nhìn thấy vẻ mặt của y như thế đột nhiên ngừng lại, quát lên:

- Thằng quái, ngươi đang nghĩ gì vậy?

Trương Vô Kỵ nói:

- Cô nương, vì cớ gì mà cô lại không vui như thế? Nói cho tôi nghe đi, có được chăng?

Cô gái thấy lời nói của y dịu dàng như thế, không cách nào phách lối được nữa, ngồi bệt xuống bên cạnh, hai tay ôm đầu khóc nức nở. Trương Vô Kỵ nhìn thấy bờ vai cô rung rung, cái eo thon thật là đáng thương, dịu giọng nói nhỏ:

- Cô nương, kẻ nào hà hiếp cô? Đợi khi đùi ta khỏi rồi, ta sẽ làm cho cô hả dạ.

Cô gái đó nhất thời không nín được, một lát sau mới nói:

- Chẳng ai hà hiếp ta cả, chỉ vì số ta khổ sở đấy thôi. Trong lòng ta không vui, nghĩ đến một người mà không thể nào quên y được.

Trương Vô Kỵ gật đầu, nói:

- Chắc đó là một chàng trai trẻ tuổi, phải không? Y đối đãi với cô hung ác lắm chứ gì?

Thiếu nữ đáp:

- Đúng thế. Y mặt mũi đẹp trai lắm, nhưng cũng kiêu ngạo vô cùng. Ta bảo y đi với ta, để luôn luôn ở bên cạnh ta, y không chịu, lại còn mắng chửi ta, đánh ta, cắn ta máu chảy dầm dề.

Trương Vô Kỵ giận dữ nói:

- Người đó quả thực là ngang tàng vô lý, cô nương từ nay đừng thèm để ý đến y nữa.

Cô gái chảy nước mắt nói:

- Thế… thế nhưng lòng ta không sao quên y được, y bỏ đi đâu mất rồi, ta kiếm y hoài mà không ra.

Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: "Chuyện ái tình nam nữ làm sao ép uổng được. Cô nương này tuy dung mạo không ra gì nhưng quả thực là người chí tình. Tính nết cô ta có điểm khác thường, cũng bởi vì trong lòng đau khổ, không được như ý đấy thôi. Không ngờ người con trai kia lại đối với cô ta tàn nhẫn như thế". Y dịu dàng nói:

- Cô nương, cô cũng đừng quá khổ đau, trên đời này thiếu gì người tử tế, hà tất phải khắc khoải đến gã ác độc vô lương tâm kia làm gì?

Thiếu nữ thở dài, mắt vọng về chỗ xa xăm, lặng người không đáp. Trương Vô Kỵ biết nàng ta không sao quên được tình lang, nói:

- Gã kia bất quá chỉ đánh cô chửi cô, chứ thảm sự ta phải chịu còn gấp mười như thế.

Thiếu nữ hỏi:

- Như thế nào? Ngươi bị một cô gái đẹp lừa dối ư?

Trương Vô Kỵ nói:

- Đúng ra không phải cô ta có ý lừa dối ta, chỉ vì chính ta ngu dại, thấy cô ta xinh đẹp quá nên ngơ ngẩn si mê. Thực ra làm sao ta có thể sánh với cô ta được? Ta chưa bao giờ hoang tưởng chuyện đó. Nhưng cha cô ta và cô ta lén bày độc kế, hại ta không biết đâu mà kể.

Nói xong y vén tay áo lên, chỉ cho nàng ta những vết sẹo nhằng nhịt, nói:

- Đây là vết răng, đều do đàn chó dữ của nàng ta nuôi đấy.

Cô gái kia nhìn thấy những vết răng, đột nhiên nổi giận, nói:

- Có phải con tiện a đầu Chu Cửu Chân hại ngươi đấy không?

Trương Vô Kỵ lạ lùng hỏi lại:

- Làm sao cô biết?

Thiếu nữ đáp:

- Con tiện a đầu đó thích nuôi chó dữ, vài trăm dặm quanh đây ai mà chẳng biết.

Trương Vô Kỵ gật đầu, thản nhiên nói:

- Đúng là Chu Cửu Chân Chu cô nương. Thế nhưng những vết thương này cũng đã lành rồi, tôi không còn thấy đau đớn gì cả, cũng may là mạng mình vẫn còn, nên cũng không có gì phải hận cô ta.

Thiếu nữ kia quay nhìn y một hồi, thấy mặt y thần sắc hòa hoãn, an nhiên tự tại, trong bụng cũng hơi lạ lùng, hỏi lại:

- Thế tên ngươi là gì? Vì sao lại đến nơi đây?

Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: "Từ khi ta trở về Trung Thổ tới nay, ai ai cũng muốn ta tiết lộ chỗ ở của nghĩa phụ, lúc ra uy, khi ép buộc, kẻ dụ dỗ, người đánh lừa, không cách gì là không dùng tới, khiến cho ta phải chịu biết bao nhiêu là đau khổ. Từ nay trở đi, cái tên "Trương Vô Kỵ" coi như chết rồi, trên đời này không còn ai biết chỗ Kim Mao Sư Vương đang ở. Nếu như mai sau gặp lại một kẻ lợi hại gấp mười Chu Trường Linh gia hại mình, cũng không sợ rơi vào cái bẫy của y nữa để khỏi vô ý làm hại đến nghĩa phụ". Phải tự đặt tên, nhất thời nhớ tới Hồ Thanh Ngưu, liền nói:

- Tên ta là A Ngưu.

Thiếu nữ mỉm cười, hỏi:

- Thế còn họ?

Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: "Nếu mình nói họ Trương, họ Ân, hay họ Tạ đều không nên. Trương và Ân hai chữ thiết âm thành Tăng". Y bèn nói:

- Ta… ta họ Tăng, còn quý tính của cô nương?

Cô gái kia thân hình hơi run rẩy:

- Ta không có họ.

Một lát sau, cô ta chậm rãi nói:

- Cha ruột ta không thích ta, gặp ta là giết ngay, làm sao ta nhận họ của ông ta được? Còn mẹ ta thì chính ta làm hại mà chết, nên ta cũng không mang họ của mẹ ta. Ta trời sinh xấu xí, ngươi cứ gọi ta là Xú cô nương được rồi.



Trương Vô Kỵ kinh hãi hỏi:

- Cô… cô làm mẹ cô chết ư? Vì đâu nên nỗi?

Thiếu nữ kia thở dài một tiếng, nói:

- Chuyện này nói ra thì dài. Mẹ ruột ta vốn là vợ cả của cha ta, trước kia không sinh con đẻ cái gì, cha ta mới lấy thêm bà vợ hai. Bà hai sinh được hai người anh của ta nên cha ta thương yêu bà ấy lắm. Mẹ ta về sau sinh ra ta, nhưng lại là con gái. Bà hai ỷ được cha ta cưng chiều, nên mẹ ta hay bị bà ta áp chế. Hai người anh của ta cũng ghê gớm lắm, cứ vào hùa với mẹ hành hạ mẹ ta, mẹ ta chỉ biết nuốt lệ khóc thầm. Ngươi thử xem, ta phải làm sao bây giờ?

Trương Vô Kỵ đáp:

- Cha cô phải xen vào đối xử cho công bằng mới được.

Thiếu nữ nói tiếp:

- Thế nhưng cha ta lại bênh bà hai, ta giận quá chịu không nổi, một đao giết luôn bà dì ghẻ.

Trương Vô Kỵ kinh hoảng kêu "A" lên một tiếng. Y nghĩ người trong võ lâm giao đấu giết nhau thì cũng là chuyện thường, đâu ngờ đến một thôn nữ như cô này mà cũng ra tay giết người, quả thực không thể ngờ nổi.

Cô gái nói:

- Mẹ ta thấy ta gây ra đại họa, vội đưa tôi trốn đi. Thế nhưng hai người anh của ta đuổi theo kỳ được, định bắt ta đem về, mẹ ta cố ngăn mà không xong, vì muốn cứu ta nên phải cứa cổ tự sát. Ngươi thử nghĩ coi, tính mạng của mẹ ta chẳng phải do ta hại là gì? Cha ta mà gặp ta, không thể nào không giết ta cho được?

Cô ta kể chuyện mình mà thanh âm bình thản, không bị khích động chút nào. Thế nhưng Trương Vô Kỵ nghe xong tim đập thình thịch, tự nhủ: "Ta tuy rằng bất hạnh, cha mẹ đều mất cả rồi, thế nhưng cha mẹ ta khi sống yêu thương nhau biết bao nhiêu, đối với ta lại nuông chiều, so với những gì cô gái khốn khổ này gặp phải, xem ra ta còn may mắn gấp vạn lần". Nghĩ đến như thế, y cảm thấy giữa mình với cô thôn nữ có một mối đồng tình, bèn ôn tồn nói:

- Cô xa nhà đã lâu chưa? Bây giờ ở nơi đây có một mình ư?

Cô gái gật đầu. Trương Vô Kỵ lại hỏi:

- Thế cô định đi đâu bây giờ?

Cô gái đáp:

- Ta cũng chẳng biết nữa, thế gian này lớn biết bao, đi phía đông một hồi, đi phía tây một hồi. Chỉ cần không đụng đầu cha ta và các anh ta là được rồi.

Trương Vô Kỵ bỗng nổi cơn cao hứng cái cảnh "đồng bệnh tương lân" nên nói:

- Đợi đùi ta khỏi đau rồi, ta sẽ cùng đi với cô kiếm cái… cái anh chàng kia, hỏi xem y định đối xử với cô thế nào.

Thiếu nữ đáp:

- Thế nhưng nếu y lại chửi ta, cắn ta nữa thì sao?

Trương Vô Kỵ hiên ngang đáp:

- Hừ, nếu y vẫn còn tệ bạc với cô như thế, ta không để cho y yên đâu.

Thiếu nữ nói:

- Thế nhưng nếu y đối với tôi không thèm để ý đến, chẳng nhìn chẳng nói một câu thì làm sao?

Trương Vô Kỵ cứng họng không trả lời được, nghĩ thầm dù mình võ công cao cường đến đâu, cũng không thể nào ép một người con trai phải yêu một người con gái mà y không thích, thừ người hồi lâu, nói:

- Ta sẽ cố hết sức.

Thiếu nữ đột nhiên cười ha hả, ngửa cổ gập người về sau, tưởng như nghe một câu chuyện gì thú vị lắm. Trương Vô Kỵ lạ lùng hỏi:

- Có gì đáng cười?

Cô gái vẫn cười:

- Xú bát quái, ngươi là cái thá gì mà người khác phải nghe lời ngươi? Hơn nữa, ta đã đi tìm khắp nơi, không thấy tung tích gì, không biết bây giờ còn sống hay đã chết nữa? Ngươi sẽ cố hết sức, nhưng ngươi có tài cán gì? Ha ha, ha ha.

Trương Vô Kỵ vừa định mở mồm nói một câu, nghe cô ta cười như thế mặt đỏ bừng, không nói nên lời. Thiếu nữ thấy y sượng sùng, không cười nữa, hỏi lại:

- Ngươi định nói gì?

Trương Vô Kỵ nói:

- Cô cười ta, ta không nói nữa.

Cô gái lạnh lùng nói:

- Hừ, có cười thì cũng đã cười rồi, cùng lắm thì cũng để ta cười thêm một trận nữa, có chết ai đâu nào?

Trương Vô Kỵ lớn tiếng nói:

- Ta đối với cô có lòng tốt, cô không nên cười ta như thế.

Thiếu nữ nói:

- Ta hỏi ngươi, ngươi định nói với ta cái gì?

Trương Vô Kỵ đáp:

- Cô lênh đênh một mình, không nhà không cửa. Ta cũng tình cảnh như thế, cha mẹ ta đều chết cả rồi, cũng chẳng có anh chị em gì hết. Ta định nói với cô là, nếu tên ác nhân kia không thèm để ý tới cô, thì hai đứa mình làm bạn với nhau, ta sẽ kể chuyện cho cô giải sầu. Thế nhưng cô cho rằng ta không xứng, ta đâu có dám nói ra nữa.

Cô gái bực tức nói:

- Ngươi đương nhiên không xứng, gã ác nhân kia so với ngươi đẹp trai gấp trăm lần, thông minh cũng gấp trăm lần. Ta ở đây dây dưa với ngươi, nói chuyện tào lao, thật phí cả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook