Y Thống Giang Sơn

Quyển 1 - Chương 7: Câu đối

Thạch Chương Ngư

05/01/2015

Tất cả mọi người đều khẽ giật mình, Hồ Tiểu Thiên mở trừng hai mắt, chẳng lẽ cái Hoắc cô nương này là một con chó? nơi đây nhiều, hắc hắc nhiều người tập trung làm bút hội, khách quý trọng yếu được chờ đợi lại là một con chó a.

Lúc này đại sảnh đang ầm ĩ bỗng yên tĩnh lại, một cô gái mặc váy dài trắng chậm rãi đi tới, váy trắng không nhiễm chút bụi trần, mái tóc đen nhánh búi đơn giản, trên đó là một cây trâm cài tóc cổ xưa, khuôn mặt đẹp đẽ được che bởi một tấm sa mỏng, không thấy được rõ khuôn mặt, lông mi dài, đôi mắt sáng đẹp mà sâu sắc, chỉ thoáng nhìn mà làm cho mọi người trong đại sảnh đều tưởng nàng nhìn mình, trái tim không tự chủ nhảy lên một cái.

Hồ Tiểu Thiên nhìn qua cô gái áo trắng, trong lòng thầm khen tuy không biết tướng mạo thế nào nhưng khí chất phong độ tư thái quả thật không thể chê, từ nhất cử nhất động của nàng có thể đoán ra cô nàng này tuyệt đối đã nghiên cứu qua tâm lý của đàn ông, ôm tỳ bà che nửa mặt, nửa úp nửa mở làm cho nàng toát ra một vẻ phong lưu mà không mà không hạ lưu, đối với đám văn nhân mặc khách mà nói thì còn có một loại gợi cảm chí mạng, nếu đổi lại cho nàng mặc bikini ưỡn ngực uốn éo bước tới, mười phần là mấy con hàng chuyên giả bộ ở đây sẽ trách cứ là không giữ gìn bản sắc. Hồ Tiểu Thiên nhìn thoáng qua lễ bộ Thượng thư Ngô Kính Thiện phát hiện lão nhìn cô nàng, lộ ra một nụ cười thản nhiên dễ gần hơn vừa rồi rất nhiều.

Hồ Tiểu Thiên thầm mắng trong lòng, lão già ra vẻ đạo mạo, còn không biết trong lòng ngươi đang nghĩ nam đạo nữ xướng dơ bẩn gì nữa, nhìn cô nàng này mặc nhiều chỉ sợ đã hận không thể biến đôi mắt thành x-quang, trực tiếp nhìn vào bên trong của nàng. Hồ Tiểu Thiên phản cảm với Ngô Kính Thiện, đại khái là do Ngô Kính Thiện là đối thủ chính trị với cha hắn, tuy Hồ Tiểu Thiên bất mãn với cha mình, nhưng dù sao cũng là người một nhà lúc quan trọng đương nhiên vẫn hướng về cha mình.

Với thân phận của Ngô Kính Thiện, coi như vẫn còn kiềm chế ngồi yên, còn đám văn nhân mặc khách rõ ràng đã nhanh chóng đứng lên, ngự sử trung thừa Tô Thanh Côn đã đứng dậy đón chào, hắn mỉm cười nói: "Hoắc cô nương đến rồi!"

Cô gái áo trắng này ở Đại Khang gọi là Hoắc Tiểu Như, chẳng những ca múa hơn người còn nổi danh là một tài nữ của Đại Khang, cầm kỳ thư họa không cái nào không thông, bình thường luôn hát bài hát do chính mình viết, vào lễ mừng vương công quý tộc của Đại Khang vẫn thường mời Hoắc Tiểu Như đến biểu diễn. Lần này nàng tới kinh đô Đại Khang do Lễ bộ mời tới mừng thọ sáu mươi tuổi của Hoàng Thượng, do biên soạn lễ mừng ca múa nên đã ngây ngô ở Kinh Thành hơn bốn tháng.

Từ Chính Anh từ khi Hoắc Tiểu Như vào Yên Thủy Các vẫn nhìn chằm chằm vào nàng không rời mắt, nếu như không phải Hồ Tiểu Thiên khẽ lay tay hắn, gia hỏa này còn không biết đến sự tồn tại của hắn, Từ Chính Anh thấp giọng giới thiệu lai lịch Hoắc Tiểu Như cho Hồ Tiểu Thiên, Hồ Tiểu Thiên liền hiểu ra cô này cũng tương đương với nữ minh tinh, đi theo con đường tài trí làm trong lĩnh vực văn nghệ. Loại nữ minh tinh này có một đặc điểm chung là giả bộ, chỉ cần giả bộ sao cho đúng thì sức hấp dẫn của nàng dối với phần đông nam nhân coi là chí mạng, nhất là đám văn nhân lão niên tự mình là phong lưu này thì vô cùng mê luyến.

Từ tình huống xuất hiện của Hoắc Tiểu Như này, nàng chỉ cần lộ ra nửa cái mặt đã cho đám văn nhân mặc khách này đứng núi này trông núi nọ rồi.

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Hoắc Tiểu Như, lúc này hào quang của nhân vật chính là Ngô Kính Thiện đã ảm đạm đi nhiều rồi, không có ai chú ý sau lưng Hoắc Tiểu Như còn có một nữ tỳ áo lam tầm mười ba mười bốn tuổi, vẫn chưa hoàn toàn phát triển, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn núc ních vẫn còn chút trẻ con, vóc dáng không cao ôm một con chó hồ ly trắng muốt, vốn không có ai chú ý tới nàng thì con hồ ly trong ngực như muốn được chú ý, giãy dụa nhảy xuống đi tới cạnh Hoắc Tiểu Như, kêu hai tiếng gâu gâu!

Mọt người không khỏi dồn ánh mắt về phía nó.

Lễ bộ Thượng thư Ngô Kính Thiện nhìn qua con chó nhỏ, vuốt vuốt mấy sợi râu thưa thớt dưới cằm mỉm cười nói: "Ồ! Các ngươi nhìn, na thị lang thị cẩu?"(Là sói hay là chó)

Tất cả mọi người khẽ giật mình, trong lòng tự nhủ đây rõ ràng là một con chó con, sao Ngô thượng thư lại không thể rõ nó là chó hay là sói được? Mọi người kinh ngạc trong chốc lát lập tức hiểu ra lời nói của Ngô Kính Thiện là có thâm ý, căn bản lão chỉ cây dâu mắng cây hòe, nói cẩu là lang, trên thực tế lại nói bóng là thị lang là chó, hôm nay ở đây chỉ có Từ Chính Anh là hộ bộ thị lang, chả khác nào Ngô Kính Thiện mắng thẳng vào mặt gã trước mặt mọi người, sau khi hiểu ra hiện trường liền phát lên một hồi cười vang, có người căn bản đang cố nhịn lại nghe người khác cười liền bật cười, cười rất dễ lan truyền a, người đầu tiên bật cười là ngự sử trung thừa Tô Thanh Côn, nếu gã không dám cười thì người khác cũng chẳng dám, hắn cười một cái cả đám đều cười.

Từ Chính Anh đương nhiên hiểu được ý của Ngô Kính Thiện, lại nghe mọi người cười vang, mặt đã đỏ bừng trong lòng thầm mắng Ngô Kính Thiện là lão cẩu, ỷ vào quyền thế công khai chửi mình là chó. Từ Chính Anh tuy rằng tức giận nhưng lại kiêng kỵ chức quan của Ngô Kính Thiện nên không dám phát tác.

Ngô Kính Thiện cười tủm tỉm quay sang Từ Chính Anh nói: "Từ đại nhân, ngươi học rộng biết nhiều, theo ngươi đây là lang hay cẩu?"

Từ Chính Anh trong lòng âm thầm đem mười tám đời tổ tông Ngô Kính Thiện ra ân cần hỏi thăm một lượt nhưng cũng không có can đảm trực tiếp trở mặt với Ngô Kính Thiện, cười bồi nói: "Ngô đại nhân, hạ quan tài sơ học thiển không phân biệt được!"

Hồ Tiểu Thiên khinh thường nhìn Từ Chính Anh, gia hỏa này quá không có cốt khí, bị Ngô Kính Thiện chửi thẳng vào mặt vẫn nhịn được. Nhìn Ngô Kính Thiện ngông cuồng như vậy, nhìn đôi mắt Hoắc Tiểu Như đã hoàn toàn thành hình trăng lưỡi liềm cũng không nhịn được, dù sao Hồ Tiểu Thiên cũng cùng Từ Chính Anh tới đây, cười nhạo Từ Chính Anh cũng chả khác nào cười nhạo hắn, lập tức muốn trả thù, bất động thanh sắc nói: "Kỳ thật muốn xem nó là lang hay cẩu cũng không khó."

Bởi vì mọi người đều đang chú ý tới Ngô Kính Thiện và Từ Chính Anh, không có ai dám chen vào, Hồ Tiểu Thiên lại ngay lúc này mở miệng, lập tức thu hút sự chú ý.

Từ Chính Anh trong lòng âm thầm kêu khổ, tiểu tử này không phải đã đồng ý không nói gì vì sao lại đột ngột mở miệng? Chẳng lẽ thấy ta còn chưa mất mặt đủ? Từ Chính Anh lặng lẽ liếc Hồ Tiểu Thiên một cái, ý bảo hắn đừng xen vào.

Hồ Tiểu Thiên làm như không thấy nói: "Muốn phân biệt cẩu hay lang có hai cách, một là nhìn đuôi, hạ thùy thị lang, thượng thụ thị cẩu!"(đuôi dựng là sói đuôi cụp là chó)

Hiện trường lặng ngắt như tờ, hôm nay văn nhân mặc khách tụ tập một chỗ, chả có ai là người ngu ai cũng nghe rõ lời của Hồ Tiểu Thiên, hắn dùng cùng một cách đánh trả Ngô Kính Thiện, rõ ràng nói thượng thư là chó, mọi người vừa khen tên này đối đáp tinh diệu vừa thầm kinh hãi tiểu tử này rút cuộc là ai? Lại dám làm nhục Lễ bộ thượng thư trước mặt mọi người.

Từ Chính Anh trong lòng thống khoái, hảo! Có dũng khí! Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, cha anh hùng con hảo hán, nhi tử của Hồ Bất Vi quả nhiên không tầm thường, Thượng thư thị cẩu! Sảng khoái! Sảng khoái! Từ Chính Anh sau khi thỏa mãn lại thấy nhức đầu, Hồ Tiểu Thiên lần này mở miệng trăm phần trăm là đắc tội Ngô Kính Thiện, ân oán này kiểu gì cũng đổ lên đầu mình, dù sao cũng là mình mang hắn tới, đắc tội Ngô Kính Thiện cũng coi như việc nhỏ đi, nhưng nếu để Hồ Bất Vi biết mình mang con lão đi trêu chọc thị phi chỉ sợ những ngày an nhàn ở Bộ Hộ của mình đã qua a, thật đúng là sơ xuất sao lại mang tiểu tử này tới bút hội chứ.

Hoắc Tiểu Như nhìn qua người trẻ tuổi cuồng vọng này, mắt không khỏi sáng lên thấy tên này không những trí tuệ siêu quần, lại can đảm bất phàm, dám hạ nhục Lễ bộ Thượng thư Ngô Kính Thiện trước mặt mọi người, nếu không phải cả gan làm loạn thì chính là một kẻ đần.

Con hồ ly khuyển chạy về phía Hồ Tiểu Thiên, Hồ Tiểu Thiên bế nó lên.

Hoắc Tiểu Như đi về phía hắn, Hồ Tiểu Thiên liền đem hồ ly trả lại cho nàng, ngón tay nàng trơn bóng không tỳ vết, như hoa lan nhẹ nhàng vuốt bộ lông trắng toát của con chó, nói khẽ: "Vị công tử này, ngươi vừa nói là hai cách a?" Nàng hiển nhiên có chút hứng thú đối với người trẻ tuổi này.

Hồ Tiểu Thiên mỉm cười nói: "Một cách khác là xem nó ăn gì, lang thì không phải thịt thì không ăn, cẩu thì thấy thịt ăn thịt, ngộ thỉ cật thỉ!"(thấy cứt ăn cứt "ngộ thỉ" nghe gần giống ngự sử)

Mắt Hoắc Tiểu Như hiện lên vẻ khác thường, trong lòng thầm sợ hãi thán phục, thiếu niên này quả thực có trí tuệ siêu quần a, tuy trả lời không thể tục hơn, nhưng không chỗ nào là không hay, những lời này đương nhiên mắng ngự sử trung thừa Tô Thanh Côn gặp cứt đớp cứt, căn bản là nói Ngự Sử đớp cứt.

Từ Chính Anh bên cạnh cười ha hả: "Hay! Hay! Hay!" Gia hỏa này đã nhẫn nhịn cả buổi, lễ bộ yhượng thư Ngô Kính Thiện là quan lớn, gã không dám đắc tội nhưng Ngự Sử trung thừa Tô Thanh Côn lại kém hắn nửa cấp, vừa rồi Ngô Kính Thiện chửi móc gã là chó, tên vương bát đản Tô Thanh Côn này là người cười nhạo đầu tiên, ngươi cũng có ngày hôm nay a, Từ Chính Anh nói: "Câu gặp thịt ăn thịt, ngộ thỉ cật thỉ, chính là bản chất của chó a." Từ Chính Anh lúc này đã hoàn toàn nghĩ thông rồi đã không thể tránh đắc tội được thì cứ làm tới thôi.

Hoắc Tiểu Như nhịn không được nở nụ cười, da dẻ sau tấm lụa trắng hơi chuyển hồng, đặc biệt mê người, dịu dàng nói: "Con chó con của ta hôm nay cũng không có đắc tội các người, hôm nay lại bị các ngươi mắng thảm rồi." Nàng đưa chó cho tiểu tỳ sau lưng, liếc nhanh qua Hồ Tiểu Thiên, ôn nhu nói: "Chỗ trống cạnh ngươi có ai ngồi không?"

Hồ Tiểu Thiên rất lịch sự kéo ghế cho nàng, phủi phủi tượng trưng mấy cái nói: "Hoắc cô nương, mời ngồi!"

Lễ bộ thượng thư Ngô Kính Thiện tức giận đến xanh mét mặt mày, muốn làm nhục Từ Chính Anh, không nghĩ tới lại từ đâu chui ra một Trình Giảo Kim, cái này gọi là trộm gà không được còn mất nắm thóc, cuối cùng lại tự rước lấy nhục, Hoắc Tiểu Như vốn an bài ngồi cạnh lão, giờ lại không để cho lão chút mặt mũi nào, trực tiếp ngồi bên người Hồ Tiểu Thiên.

Những người khác không nhận ra Hồ Tiểu Thiên nhưng tất cả đều quen mặt Từ Chính Anh cho rằng hôm nay lão muốn trở mặt với Ngô Kính Thiện, khua chiêng gióng trống ra mặt chống đối.

Chỉ có Từ Chính Anh biết rằng mình bị Hồ Tiểu Thiên chọc gậy bánh xe, có khổ mà không thể giãi bày. Trong lúc đó nhân vật chính của rắc rối vẫn đang hí hứng cười đùa với Hoắc Tiểu Như bên kia: “Hoắc cô nương uống chút gì không?”

Hoắc Tiểu Như nhìn nhìn ấm trà trên bàn, cười mỉm: “Ta có lựa chọn sao?”

Hồ Tiểu Thiên gật đầu nói: “Chí ít có hai loại lựa chọn.”

Hoắc Tiểu Như chưa chờ hắn nói hết đã lắc đầu nguây nguẩy: “Ta không muốn chọn gì cả.” Càng nhìn vẻ mặt tươi cười của hắn nàng càng cảm thấy không ổn, chỉ sợ hắn lại nói ra cái gì thô tục. Sỡ dĩ lựa chọn ngồi ở đây, một phần là vì bị tài hoa mà hắn biểu lộ ra hấp dẫn, mặt khác là cảm thấy không mấy thiện cảm với đám người Ngô Kính Thiện. Nhìn lại vẻ mặt cợt nhã của Hổ Tiểu Thiên, nàng lại cảm thấy có chút hối hận, cái tên này chắc cũng là loại công tử quần là áo lụa ăn chơi lêu lổng mà thôi, tài hoa tuyệt diễm vừa rồi chẳng qua là Linh quang thoáng hiện trong chốc lát. Nhưng nhập gia thì tùy tục, nàng chỉ có thể tỏ ra thản nhiên ngồi tại chỗ.

Hồ Tiểu Thiên nói: “Có trà lại có nước trong, ta xem Hoắc cô nương thích hợp uống nước trong hơn.”



Hoắc Tiểu Như mỉm cười nói: “Tại sao vậy?”

“Thường nghe nước có trong mới nở ra Phù Dung! Chẳng phải như thế mới xứng với phong tư tuyệt mỹ của cô nương.”

Từ Chính Anh nghe nửa câu đầu không khỏi âm thầm thán phục miệng lưỡi của Hồ Tiểu Thiên, nhưng nghe nốt nửa câu còn lại đã không kiềm được mà phun tất cả chỗ trà trong miệng ra mặt đất, ta nói, ngươi không thể bớt buồn nôn hơn được sao?

Hồ Tiểu Nhiên cảm thấy rất là phản cám với cử động quá lố của Từ Chính Anh, có lộn không vậy, lão tử chính là đang tán gái a, lão Từ ông sống nhiều năm như vậy dù có vô dụng nhưng chẳng lẽ không biết tránh đi sao? Không biết mình là con kỳ đà cản mũi cực kỳ gây khó chịu à? Được rồi, lão đầu này, có lẽ còn chưa ý thức được mình đang cản trở công đức vô lượng của ta rồi.

Tiểu tỳ sau lưng Hoắc Tiểu Như không kìm được mà bật cười khanh khách, nụ cười vô cùng ngọt ngào lộ ra hai chiếc răng trắng như tuyết.

Hoắc Tiểu Như cười nói: "Công tử thực biết nói chuyện nhưng tiểu nữ vẫn chưa biết tôn tính đại danh của người?"

"Hồ Tiểu Thiên!"

Hai người trò chuyện hợp ý đến mức không buồn để ý đến những văn nhân mặc khách trong sảnh đường.

Lúc này, Ngô Kính Thiên liếc mắt một cái ra hiệu cho Tô Thanh Côn, tuy rằng lão rất tức giận, hận không thể phất tay áo bỏ đi nhưng hắn không thể làm như vậy, nếu không làm sao giữ được khí khái của văn nhân, hắn cũng là người vô cùng coi trọng thể diện bản thân. Nếu hắn cứ bỏ đi như vậy, chỉ sợ Lễ Bộ Thượng Thư này sẽ là chủ đề chê cười của mọi người tại Kinh Thành, mình ở trên văn đàn đức cao vọng trọng, lại lăn lổn nửa đời tại quan trường, lẽ nào lại thua trong tay một tên nhóc miệng còn hôi sữa như vậy.

Tô Thanh Côn làm sao còn không rõ ý của lão, liền đứng dậy, mặt dày mày dạn lên tiếng: "Các vị đại nhân, các vị hiền sĩ, hôm nay chúng ta tề tụ tại Yên Thủy Các, chẳng những có thể mời được nhân vật số một số hai của học phái Mai Sơn là Lễ bộ Thượng Thư Ngô đại nhân, lại còn hân hạnh đón tiếp sự có mặt của tài nữ danh chấn kinh thành là Hoắc Tiểu Như Hoắc cô nương, thật có thể xem là một dịp hiếm có của giới văn sĩ tại Kinh Thành, ta đề nghị mọi người dùng văn kết bạn, bộc lộ sở trường của bản thân, vì cảnh sắc mỹ lệ của Yên Thủy Các mà truyền lại tuyệt tác, vì Đại Khang thái bình thịnh thế mà lưu lại văn chương cẩm tú."

Mọi cùng ồ lên trầm trồ khen ngợi, tuy rằng vừa rồi phát sinh một số việc không vui, mặt mũi của Lễ bộ thượng thư đại nhân cũng bị tổn hại không ít nhưng địa vị của hắn vẫn không ai có thể dị nghị, vì vậy mọi người đều để cử hắn nêu ra một đề mục. Ngô Kính Thiện sau một phen bình tâm đã khôi phục không ít tâm trạng, hắn nhấp một ngụm trà sau đó không khách khí đứng dậy, lững thững đi lại trong sảnh đường, một bên lông mày nhăn lại, bộ dáng rơi vào trầm tư suy nghĩ.

Theo nhận định của Hồ Tiểu Thiên thì lão già chỉ là đang ra vẻ thâm trầm mà thôi, tám chính phần mười là đang suy tính mưu ma chước quỷ gì đó, hơn nữa âm mưu quỷ kế này không chừng là nhằm vào gã.

Khi ánh mắt Ngô Kính Thiện nhìn về phía Hoắc Tiểu Như, lông mày lão bỗng nhiên giãn ra sau đó mỉm cười nói: "Lão phu liền ra một đề mục, chúng ta cùng lập câu đối, mọi người thấy thế nào?" Ngâm thơ đối tác là hoạt động sở trường của tài tử giai nhân, mặc dù là Ngô Kính Thiện cũng chưa thoát khỏi phong tục tập quán như vậy, hết cách, ai bảo hắn xui xẻo rơi vào thời đại này chứ.

Mọi người cùng kêu lên trầm trồ khen ngợi, Ngô Kính Thiện đột nhiên dừng bước, hai mắt nhìn qua khuôn mặt nửa che nửa đậy của Hoắc Tiểu Như mà ngâm nga: "Mọi người nghe cho kỹ, vế trên của ta là: Thải ti vi thải, hựu gia điểm chuế tiện thành văn!"

Mọi người lần nữa lớn tiếng khen hay, vế đầu này của Ngô Kính Thiện thật sự là vô cùng tuyệt diệu, bên trong điệp lại hai chữ rất là tài tình. Muốn đáp lại vế đối loại này chẳng những cần có ý cảnh tương xứng mà còn cần khảm nhập hai chữ như đề ra, thật có thể nói là ẩn giấu huyền cơ, có thể thấy được danh xưng người đừng đầu học phái Mai Sơn không phải nói chơi cho vui.

Nghe được mọi người ca tụng, Ngô Kính Thiện không khỏi có chút đắc ý, lòng tự tin cũng dần dần được khôi phục, lão liền đem ánh mắt hướng về Từ Chính Anh.

Từ Chính Anh nhíu mày, hắn dựa vào học vấn để lăn lộn, cũng không phải là dạng thất phu nửa chữ bẻ đôi cũng không biết, nghĩ một lát liền lên tiếng: "Có rồi! Vế dưới của ta là: Kiệt mộc vi kiệt, toàn vô nhân đạo dã xưng vương!"

Mọi người nghe xong lại không khỏi một phen tán thưởng, Từ Chính Anh cũng lộ ra vẻ mặt đắc ý, lão cuối cùng cũng dựa vào tài học của mình mà đòi lại một tí thể diện.

Ngô Kính Thiện ra vẻ gật gù nói: "Vế đối của Từ đại nhân quả là tinh tế."

Lúc này lại có người lên tiếng: "Tại hạ mạo muội cũng đưa ra một liên!". Người vừa đứng dậy là Đại học sĩ Hàn Lâm Viện Khâu Chí Cao, sau khi thu hút sự chú ý của mọi người, hắn mới cao giọng đọc lên: "Thủy dậy vi tửu, như năng hồi đầu tiện thành nhân!"

"Tốt!" Liên tiếp âm thanh khen ngợi vang lên, Khâu Chí Cao vừa đọc vế đối của mình vừa nhìn về phía Hồ Tiểu Thiên. Vế đối của hắn đương nhiên là có thâm ý mắng Hồ Tiểu Thiên không phải con người, sau đó liền lê dáng người nịnh bợ về bên Lễ bộ Thượng Thư Ngô Kính Thiện, lão Ngô làm sao lại không nhìn ra ý tứ trong đó, trên mặt cuối cùng lộ ra vẻ tươi cười.

Hồ Tiểu Thiên vẫn vờ như không nghe thấy, Hoắc Tiểu Như cũng không đưa ra ý kiến, một vế đối này của Khâu Chí Cao chẳng những thầm mắng Hồ Tiểu Thiên mà còn tỏ ý bất mãn với việc nàng ngồi ở đây, ngoài ra là muốn khuyên nàng bây giờ hối hận vẫn còn kịp. Hoặc Tiểu Như tuy vẫn giữ được sự bình thản thế nhưng tiểu tỷ phía sau đã không nén được tức giận: "Có gì đặc biệt hơn người chứ, câu đối như vậy ngay cả ta cũng có thể đối được."

Mọi người nghe vậy không khỏi giật mình, trong lòng tự nhủ con bé này đúng là không biết trời cao đất dày gì cả. Có mặt ở đây đều là nhân vật tài trí hơn người, không phải là đại tài tử cũng là đại văn hào, một nha hoàn như ngươi thì hiểu được cái gì?

Nàng ta vẫn thủng thẳng nói tiếp: "Nữ ti vi tỳ, nữ hựu hà phương bất xưng nô!" Một lời vừa dứt đã khiến cả khán phòng rơi vào trầm mặc, một đám người tự xưng văn nhân mặc khách đều cảm thấy giật mình thảng thốt, chẳng ai nghĩ đến một tiểu tỳ ôm chó bên cạnh Hoắc Tiểu Như cũng có thể nghĩ ra một vế đối tuyệt diệu như thế. Chỉ một câu nói đã khiến đám người trước giờ vẫn tự cho mình là tài cao bắc đẩu không khỏi âm thầm hổ thẹn, cũng làm cho sự đắc ý nãy giờ của đám người Ngô Thượng Thư hoàn toàn tan biến.

Ngự sử trung thừa Tô Thành Côn vội vàng lên tiếng cứu vãn tình thế: "Tại hạ cũng xin được bêu xấu một phen: Nhất đại lãnh thiên, thủy vô nhất điểm bất thành băng!" Hắn vội vàng ứng đối là để hóa giải bầu không khí lúng túng trong hội trường, hắn xuất khẩu ứng đối cũng tính là xảo diệu tinh tế, mọi người lại không tiếc lời khen ngợi.

Tô Thanh Côn chắp tay cảm tạ sự ủng hộ của mọi người xung quanh, hiển nhiên là cảm thấy vô cùng hài lòng với vế đối của mình, sau đó hắn cười tủm tỉm nhìn qua Hoắc Tiểu Như: "Được nghe Hoắc tiểu thư hiểu rộng biết nhiều, không biết có thể cho mọi người được mở rộng tầm mắt?"

Hoắc Tiểu Thư cười nhạt một tiếng, khi nàng chuẩn bị lên tiếng đã nghe Hồ Tiểu Thiên bên cạnh cướp lời: "Ta cũng nghĩ ra một vế đối!" Giọng nói của hắn vô cùng vang dội, lại như sợ chưa đủ thu hút sự chú ý, gia hỏa này đột ngột đứng dậy.

Tô Thanh Côn tự nhủ trong lòng, tiểu tử này ngồi lâu sinh ra nhàm chán nên phải ló đầu lên tìm cảm giác tồn tại sao? Hắn mới vừa rồi bị Hồ Tiểu Thiên mắng đến đầu rơi máu chảy, trong lòng cực hận tiểu tử này.

Ngô Kính Thiện thấy Hồ Tiểu Thiên đứng dậy, khẽ nhếch môi cười lạnh, vừa rồi đấu vỗ mồm tiểu tử này có thể chiếm được tiện nghi chẳng qua là nhờ vào miệng lưỡi bén nhọn, không tính là tài học gì, nói tới học vấn thực sự, một tên nhãi ranh như hắn có thể biết được bao nhiêu chứ?

Hồ Tiểu Thiên thị lực rất tốt, xa như vậy vẫn có thể nhìn thấy biểu hiện khinh thường của Ngô Kính Thiện, hắn cười nói: "Ta xin được đối như sau: Nhân ngôn vi tín, thảng vô thượng thư nãi tiểu nhân!"

Toàn trường lập tức trở nên lặng ngắt như tờ, vế dưới này của Hồ Tiểu Thiên thật sự là vô cùng xuất sắc, vừa tinh tế lại vừa có hàm ý sâu xa, lần nữa mắng cho Ngô Kính Thiện không thể ngóc đầu lên được, Ngô Kính Thiện tức đến run rẩy toàn thân, nếu như không vì bảo trì hình tượng tao nhã của quan viên, lúc này chỉ sợ lời lẽ thô tục gì đều được lão đem ra mắng trả, ta nói đại gia ngươi đây rốt cuộc đã đắc tội ngươi ở điểm nào chứ? Sao ngươi cứ một mực không chịu bỏ qua cho ta, lại còn quanh co mắng ta là tiểu nhân.

Từ Chính Anh ngồi bên cạnh Hồ Tiểu Thiên, lúc này đã hoàn toàn bị tài học của Hồ Tiểu Thiên thuyết phục, ai cũng nói con trai Hồ Bất Vi là một gã khờ nhưng lão rõ ràng nếu tiểu tử này mà là kẻ đần chỉ sợ trong thiên hạ không còn ai đáng gọi là thông minh. Khó trách năm đó khi ta đề nghị kết thân, ba đứa con gái đều để nhà bọn họ tùy ý chọn lựa thế mà lão già Hồ Bất Vi vẫn một mực lảng tránh, chẳng phải vì con trai người ta là kỳ tài ngút trời sao? Nhân ngôn vi tín, thảng vô thượng thư nãi tiểu nhân! Hay quá! Thật sự là hay tới cực điểm! Lão cẩu Ngô Kính Thiện dám vũ nhục ta, hặc hặc, chẳng phải bây giờ đã chịu báo ứng sao? Hồ Tiểu Thiên nói không sai chút nào, lão cẩu nhà người đúng là tiểu nhân!

Từ sau vế đối kinh thiên của Hồ Tiểu Thiên rốt cuộc đã không còn ai dám lên tiếng, tên nhãi này là ai mà đến cả Ngô Thượng Thư cũng bị hắn mắng, lá gan cũng thật lớn quá đi mà. Lúc này có kẻ nhanh chân thăm dò được thân phận của Hồ Tiểu Thiên mới ghé tai nói nhỏ cho Ngô Kính Thiện. Nghe xong, lão liền hiểu ra, tiểu tử này thì ra chính là con trai duy nhất của Hồ Bất Vi, kẻ thù một mất một còn với lão. Nhưng chẳng phải thiên hạ đều đồn tiểu tử này vô cùng ngu ngốc sao? Nhưng đến phiên lão nhìn thấy lại thành ra một tiểu tử miệng lưỡi bén nhọn, hơn nữa còn vô cùng gian xảo cùng âm hiểm, cay nghiệt. Đã biết được thân phận của Hồ Tiểu Thiên, Ngô Kính Thiện liền không còn ý định cùng hắn tiếp tục đôi co. Tiểu tử kia là con trai của Hồ Bất Vi, nói gì thì nói cũng chỉ là hàng con cháu, mình có thắng cũng không vẻ vang gì, chẳng may lại thua bởi tay hắn, chỉ sợ sẽ thành trò cười cho thiên hạ. Mà trên thực tế lão cũng đã chịu không ít thiệt thòi.

Ngô Kính Thiện chậm rãi đứng dậy, lăn lộn trên quan trường hơn nửa đời người, có sóng gió nào chưa trải qua, liền biết khi nào nên đi khi nào nên lưu lại. Lão chắp tay nói với mọi người: "Lão phu còn có chuyện quan trọng bên người, cáo từ!" Nói xong câu đó, Ngô Kính Thiện liền ung dung rời đi.

Chứng kiến Ngô Kính Thiện rời đi, không khí toàn trường lập tức trở nên lúng túng, hoạt động chính của bút hội còn chưa diễn ra, quan chức cao nhất là Lễ bộ Thượng Thư đã bỏ đi khiến hứng thú của mọi người có chút giảm sút, ai cũng cảm thấy tiếp theo có tiến hành cũng không còn ý nghĩa gì nữa.



Ngự sử trung thừa Tô Thanh Côn bước vội theo Ngô Kính Thiện, nói gì thí nói lão vẫn là do hắn mời tới đây, vốn muốn mượn bút hội lần này hảo hảo tâng bốc Ngô Kính Thiện một phen, nhưng trời xui đất khiến thế nào lại khiến cho lão trong chốc lát mất sạch uy phong trước mặt chúng văn sĩ tại kinh thành, cũng chỉ vì tiểu tử Hồ Tiểu Thiên không biết từ đâu chui lên lại khiến cho Ngô đại nhân mất hết mặt mũi, mặt mo này của hắn cũng cảm thấy xấu hổ đến mức tê dại. Tô Thanh Côn tuy rằng vô cùng thống hận Hồ Tiểu Thiên nhưng nghĩ đến chênh lệch địa vị hai bên nên đành tạm thời nhẫn nhịn. Bộ hộ Thượng Thư Hồ Bất Vi hắn không dám trêu vào, Tô Thanh Côn trước khi rời đi còn hằn học trừng mắt liếc nhìn Từ Chính Anh, hiển nhiên muốn đem một bụng đầy oán hận không cách nào phát tiết chuyển lên đầu lão.

Từ Chính Anh thấy vậy không khỏi phiền muộn, mắc mớ gì tới ta chứ! Lão tử cũng đâu có chửi mắng gì các ngươi? Nhìn thấy Ngô Kính Thiện và Tô Thanh Côn trước sau rời đi, Từ Chính Anh rõ ràng vướng mắc lần này đã không cách nào tháo gỡ, về sau chỉ sợ địch nhân trong triều sẽ nhiều hơn hai người. Sỡ dĩ có kết cục này cũng nhờ Hồ tiểu tử kia ban tặng, nghĩ tới đây lão không nhịn được nhìn về phía Hồ Tiểu Thiên.

Không ngờ tiểu tử kia vẫn đang mải mê tám chuyện cùng với Hoắc Tiểu Như, giống như chuyện vừa xảy ra căn bản không hề liền quan đến hắn vậy.

Hoắc Tiểu Như dường như cũng có ấn tượng rất tốt đối với Hồ Tiểu Thiên, thỉnh thoảng nàng lại bị hắn chọc ghẹo đến bật cười khanh khách.

Một đám văn nhân mặc khách trong lúc nhất thời giống như quần long vô thủ, sau một phen bị Hồ Tiểu Thiên làm náo loạn, thật sự không biết phải tiếp tục tiến hành ra sao. Mọi người nhao nhao đứng dậy hỏi ý Từ Chính Anh, dù sao vào lúc này lão là lớn nhất. Từ Chính thầm mắng trong lòng, lúc này mới nhớ đến ta sao, vừa rồi lão cẩu Ngô Kính Thiện còn ở đây, sao không thấy các ngươi đối xử với ta khách khí như vậy?

Kỳ thật cũng khó trách bọn họ, mọi người đều chạy theo quyền thế, Ngô Kính Thiện là Lễ bộ Thượng Thư, quan chức so với ngươi còn lớn. Hai người các ngươi lại xuất hiện cùng một thời điểm, người ta là hoa hồng thì ngươi chỉ có thể làm cành lá tô điểm cho đẹp mà thôi. Nhưng trên đời này cái gì cũng có ngoại lệ, giống như sự xuất hiện của Hồ Tiểu Thiên, không ai để ý đến gia hỏa này, xem hắn chẳng qua chỉ như một giống cỏ hoang mà thôi, còn không xứng để làm lá xanh. Nhưng nào đâu có ngờ cỏ xanh tươi tốt cũng có thể tranh giành ánh sáng với những hoa thơm cỏ ngọt khác mà biểu hiện của tiểu tử kia chính là minh chứng tốt nhất.

Lúc này Khâu Chí Đường mới bước đến hỏi ý kiến của Từ Chính Anh, lão Từ đương nhiên cũng không muốn ở lâu, Ngô Kính Thiện cùng Tô Thanh Côn đều rời đi, nếu như hắn lưu lại tiếp tục chủ trì bút hội, người khác nhất định cho rằng hắn cố tình đối đầu với Ngô Kính Thiện, oán thù này chỉ sợ càng kết càng sâu. Từ Chính Anh tuy rằng lần này có thể giành thắng lợi nhưng là nhờ vào Hồ Tiểu Thiên, lão cũng không muốn làm cho sự tình càng trở nên nghiêm trọng, mọi thứ tốt nhất nên được giữ ở một chừng mực nào đó, đặng còn lưu lại cho bản thân một lối thoát. Từ Chính Anh ra vẻ trầm ngâm một chút rồi nói: "Bổn quan còn có việc, hiền chất, ta xem sắc trời cũng không còn sớm, bọn ta cũng đến lúc phải rời đi!"

Hồ Tiểu Thiên đang cùng Hoắc Tiểu Thư nói chuyện ăn ý, lại thấy Từ Chính Anh bước đến ngắt lời, hắn trong lòng rất là bất mãn, lão này quả nhiên là siêu cấp kỳ đà cản mũi, không biết nhìn trước ngó sau gì cả, lẽ nào không thấy bản thiếu gia đang bận tán gái sao? Hắn cũng không thèm nhìn lại Từ Chính Anh, chỉ khoát tay áo nói: "Thúc về trước đi, ta còn bận tâm sự với Hoắc cô nương."

Từ Chính Anh tại trước mặt mọi người bị hắn xua đuổi, không khỏi ngượng ngùng xấu hổ, tiểu tử kia đã nói như vậy, lão cũng không thể mặt dày mà lưu lại. Nhưng Hồ Tiểu Thiên là do hắn mang ra ngoài, dĩ nhiên phải do hắn đưa trở về nhà nhưng lão rõ ràng là Hồ tiểu tử kia đã bị Hoắc Tiểu Như làm cho điên đảo, cái mông kia giống như dính chặt vào ghế, căn bản là chưa có ý định rời khỏi đây.

Từ Chính Anh chỉ có thể gật đầu nói: "Tốt lắm, ta đi trước!"

Từ Chính Anh lững thửng rời khỏi Yên Thủy Các, vốn định để xe ngựa lại cho Hồ Tiểu Thiên. Lão cùng tiểu tử kia tiếp xúc không lâu nhưng cũng nhìn ra năng lực gây chuyện của tên nhóc tuyệt đối là cực phẩm, vì để đề phòng vạn nhất vẫn nên lưu lại xe ngựa cho hắn thì tốt hơn. Nhưng vừa ra khỏi Yên Thủy các đã thấy gia đinh Hồ phủ Lương Đại Tráng miệng cười toe toét vui tươi hớn hở chạy ra đón chào: "Từ đại nhân, thiếu gia nhà ta đâu?"

Từ Chính Anh nhìn thấy sau lưng Lương Đại Tráng còn có năm tên gia đinh khác, đám người thật ra đã chạy tới từ sớm, vẫn luôn chờ ở dưới lầu. Nếu người của Hồ phủ đã đến, Từ Chính Anh cũng cảm thấy yên tâm, lão chỉ chỉ lên lầu rồi nói: "Hắn còn đang nói chuyện phiếm với bằng hữu trên đó, có lẽ một lát nữa mới rời khỏi."

Lương Đại Tráng ồ một tiếng, trong lòng có chút khó hiểu, vì sao Từ Chính Anh lại vứt bỏ thiếu gia nhà mình mà đi trước. Vị đại nhân này nói không giữ lời, chẳng phải đã hứa sẽ chiếu cố thiếu gia sao, hiện tại lại rời đi một mình như vậy? Cùng bằng hữu nói chuyện phiếm? Thiếu gia nhà ta từ khi nào đã có bằng hữu? Sao ta lại chưa từng nghe qua?

Từ Chính Anh lại nói: "Ta còn có việc phải về phủ trước, mấy người các ngươi ở đây chờ hắn xuống đi."

Lương Đại Tráng nhẹ gật đầu.

Từ Chính Anh vừa đi, đám văn nhân kia đã không còn cớ gì để lưu lại, cũng lập tức nhao nhao đứng dậy.

Hoắc Tiểu Như hướng Hồ Tiểu Thiên nói: "Hồ công tử, bút hội cũng đã kết thúc, chúng ta nên đi thôi!"

Hồ Tiểu Thiên nói: "Bút hội? Ha ha một cây bút cũng không có nhìn thấy còn nói gì đến bút hội? Không bằng lần sau ta cùng Hoắc cô nương hẹn riêng, dùng bút kết bạn, luận bàn thư pháp một phen, sau đó cùng nhau đàm luận văn học. Giao lưu trao đổi nhân sinh mang lại cảm ngộ cũng là chuyện tốt."

Hoắc Tiểu Như dịu dàng cười nói: "Hồ công tử tài cao, tiểu nữ rất là bội phục." Tuy rằng khuôn mặt bị khăn lụa che khuất, nhưng đôi mắt sáng vẫn khiến người ta phải ngơ ngẩn, làn thu thủy mơ hồ lại khiến Hồ Tiểu Thiên không khỏi một phen rung động.

Nhìn thấy Hoắc Tiểu Như có ý rời đi, Hồ Tiểu Thiên rất lịch sự giúp nàng kéo ghế, Hoắc Tiểu Như đứng dậy, cảm giác vị công tử này thật sự có chút đặc biệt so với những người mình đã gặp qua nhưng rốt cuộc là đặc biệt chỗ nào thì nàng cũng không thể diễn tả thành lời chỉ là cảm giác được trên người hắn có nhiều điểm khác biệt so với người thường. Tuy biểu hiện có chút ngông nghênh nhưng cũng không phải là một kẻ bất học vô thuật, chỉ biết chơi bời lêu lổng.

Ba người Hồ Tiểu Thiên cùng Hoắc Tiểu Như và tỳ nữ của nàng không nhanh không chậm bước xuống Yên Thủy các, từ đầu đến cuối Hoắc Tiểu Như cũng không có hạ khăn lụa trên mặt xuống. Hồ Tiểu Thiên tuy đối với dung mạo kia rất là tò mò nhưng vẫn không tìm được cơ hội nhìn qua. Đồ vật càng thần bí thường thường càng kích thích mong ước sở hữu của người khác. Hồ Tiểu Thiên phát hiện vị tài nữ này thật biết cách phát huy mị lực của bản thân.

Ra đến bên ngoài Yên Thủy Các, Hoắc Tiểu Như mới dừng bước, thân thể mềm mại quay lại, đôi mỹ nhãn lưu luyến nhìn qua ba chữ Yên Thủy các trên tấm hoành phi, tựa hồ có chút lưu luyến đối với nơi này, nàng nói khẽ: "Vừa rồi ta cũng nghĩ ra một vế đối."

Hồ Tiểu đứng bên cạnh Hoắc Tiểu Như, vui vẻ hít hà mùi thơm cơ thể của mỹ nhân, khuôn mặt lộ ra thần sắc vô cùng thoải mái, hắn mỉm cười nói: "Tại hạ rửa tai lắng nghe!"

Hoắc Tiểu Như khẽ ngâm: "Con cái thân mật, người không làm ác liền thành Phật!" Vế đối vừa rồi vô cùng xảo diệu lại dường như ẩn chứa thâm ý khuyên bảo. Hồ Tiểu Thiên chợt cảm thấy giật mình, người không làm ác liền thành Phật? Chẳng lẽ Hoắc Tiểu Như này đã nhận ra thân phận của mình, nghe được tiếng xấu nên mới ẩn ý khuyên mình hướng thiện? Hồ Tiểu Thiên vỗ tay khen: "Hay lắm, hay lắm! Hoắc cô nương quả không hổ danh là đệ nhất tài nữ của Đại Khang."

Hoắc Tiểu Như cười nói: "Cái gì đệ nhất tài nữ chứ, ta không dám nhận, chỉ là đọc qua một vài thi thư, đối được mấy cái văn thơ đối ngẫu, không dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt Hồ công tử, chẳng phải làm trò cười cho người trong nghề sao?"

Hồ Tiểu Thiên nói: "Hoắc cô nương đã quá khiêm nhường rồi, không biết rằng khiêm tốn có thể khiến người ta béo phì sao. Hoắc cô nương nếu vì thế mà biến thành một mỹ nữ béo mập sau này muốn giảm cân chỉ sợ không phải là chuyện đơn giản."

Hoắc Tiểu Như cười đến gập cả người, tuy rằng khuôn mặt vẫn bị khăn lụa che đậy nhưng tư thái mê người vẫn khiến Hồ Tiểu Thiên nhìn đến ngẩn ngơ. Hồ Tiểu Nhiên lại nói: "Ta bỗng nhiên nghĩ ra một vế đối." Gia hỏa này không đời nào bỏ qua cơ hội biểu hiện tài hoa trước mặt mỹ nữ.

Hoắc Tiểu Như chớp chớp đôi mắt như ngọc bích: "Rửa tai lắng nghe!"

Hồ Tiểu Nhiên nhìn qua Hoắc Tiểu Như rồi nói: "Thiếu nữ vi diệu, đại lai vô nhất bất tòng phu!"

Hoắc Tiểu Như làm sao không nghe ra được tên này trong lời còn có ý, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên nóng ran, tuy ra cảm thấy vế đối của Hồ Tiểu Thiên tràn đầy ý vị khiêu khích nhưng cũng không thể không thừa nhận kẻ này thật sự tài hoa hơn người, nhẹ giọng khen: "Hồ công tử tài cao! Tiểu nữ tự thẹn không bằng!"

Lúc này Lương Đại Tráng đã nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên, liền cười toe tét vẫy gọi: "Thiếu..." Lời còn chưa nói ra, đã bắt gặp ánh mắt như muốn giết người của Hồ Tiểu Thiên, Lương Đại Tráng liền đem những lời còn lại nuốt lại xuống bụng, hai tay sau lưng ra hiệu cho đồng bạn dừng lại. Gia hỏa này cũng không phải kẻ ngốc, nhìn qua là biết thiếu gia nhà mình đang mải mê tán gái, nếu chẳng may làm hỏng kế hoạch của tiểu tổ tông kia nhất định không có kết cục gì tốt đẹp.

Khi Hồ Tiểu Thiên cùng Hoắc Tiểu Như đứng ngoài Yên Thủy Các, so tài văn chương, có vài văn sĩ dừng chân lắng nghe, thầm than câu đối của hai người tuyệt diệu, có người tán thưởng cũng có kẻ không phục.

Hai người con trai của Thái Sử lệnh Khâu Thanh Sơn là Khâu Chí Cao và Khâu Chí Đường đang đứng tại cổng lớn tiễn khách, bút hội hôm nay là do bọn hắn tổ chức, nguyên bản hai người đặt rất nhiều kỳ vọng vào bút hội lần này nên mới mới nhiều nhân vật quan trọng của văn đàn tại Kinh Thành như vậy, thật không ngờ lại có kết cục này, tất cả đều bị Hồ Tiểu Thiên phá hư. Hai người bọn họ tuy nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên là do Từ Chính Anh mang đến nhưng lại không biết thân phận của hắn, nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên cùng Hoắc Tiểu Như vẫn đang trò chuyện bên ngoài Yên Thủy các, lửa nóng lại được dịp bùng lên, hai huynh đệ đều cảm thấy vô cùng tức giận. Nếu không phải tiểu tử kia nửa đường nhảy ra quấy rối, bút hội hôm nay cũng không rơi vào kết cục lúng túng như thế này.

Khâu Chí Đường hừ lạnh một tiếng nói: "Cái gì tài cao, chẳng qua là tâng bốc lẫn nhau mà thôi, ta cũng có một vế đối!" Hắn vừa nói ra đã thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

Khâu Chí Đường hắng giọng một cái rồi lớn tiếng nói: "Nữ chi vi kỹ, tình hải vô tâm tự thiên thanh!" Chung quanh liền ồ lên tiếng trầm trồ khen ngợi, sau đó mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Hoắc Tiểu Như. Nàng tuy được xưng tụng là tài nữ nhưng trong mắt mọi người cũng chỉ là một ca cơ nổi tiếng. Khâu Chí Đường lời lẽ cay độc, mượn câu đối để mỉa mai thân phận thấp hèn của ca cơ, hơn nữa còn ám chỉ nữ nhân làm nghề này không có liêm sỉ. Tuy rằng Khâu Chí Đường ý tứ hèn hạ nhưng cũng không thể phủ nhận vế đối của hắn vô cùng xảo diệu, lại đạt hiệu quả nhục mạ vô cùng cao.

Hồ Tiểu Thiên nghe vậy, trong nội tâm thầm mắng tên kia hèn hạ vô sỉ, nàng ta đâu có trêu chọc gì ngươi, tại sao phải lợi dụng câu đối mắng chửi như vậy, chẳng phải chơi xỏ các ngươi là đại gia đây sao, chả lẽ ngươi chứng kiến ta cùng nàng ấy tình chàng ý thiếp, liền ăn phải dấm chua phải không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Y Thống Giang Sơn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook