Y Thống Giang Sơn

Quyển 1 - Chương 140: Hồng nhan bạc mệnh (thượng)

Thạch Chương Ngư

04/01/2016

Lần này đi cũng không thuận lợi, từ lúc rời khỏi cảnh nội huyện Hồng Cốc, trước tiên là gặp phải mưa lớn, sau đó lại bị xà trùng vây khốn, tiến vào núi Xích Dương vì đường núi hẹp nên không thể không vứt bỏ xe ngựa, tốc độ tiến lên cực kỳ chậm, nhìn tình hình trước mắt, Hồ Tiểu Thiên dự tính mình khó mà trở về rrong vòng mười ngày được.

Lúc chiều, trong đội ngũ của họ có không ít binh lính đột ngột bị ốm, miệng nôn trôn tháo, khổ không thể tả, bởi vì chuyện này phát sinh, họ không thể không hạ trại. Hồ Tiểu Thiên bình an, Chu Vương cũng không có chuyện gì, bước đầu tính toán tổng cộng có hai mươi bảy người bị ốm, gần như chiếm một nửa trận doanh Đại Khang rồi.

Tần Vũ Đồng đi hái thảo dược ở trong núi, dùng bát tô nấu canh để mọi người uống. Phương diện này đều không phải sở trường của Hồ Tiểu Thiên, hắn chỉ có thể đứng bên giúp một tay, đầu tiên hắn nghi là họ bị trúng độc, bệnh vào từ miệng, những người bệnh đều sau khi ăn thịt dê ở sứ đoàn Sa Già mới phát bệnh, tuy nhiên kỳ lạ là một nửa lại không bị sao, sứ đoàn Sa Già không một ai bị bệnh cả.

]Phân phát thuốc xong, Tần Vũ Đồng đi đến bên một tảng đá ngồi xuống, hai tay chống cằm nhìn lửa cháy hừng hực dưới nồi to, rơi vào trầm tư.

Hồ Tiểu Thiên đến bên cạnh nàng, ngồi xuống, nói:

- Hai mươi bảy người, may mà Chu Vương không sao.

Hắn nhìn Tần Vũ Đồng một cái, nói:

- Thảo dược của cô rất có tác dụng, đám lính sau khi uống xong đã ngừng nôn mửa rồi.

Tần Vũ Đồng nói:

- Không có người chết là tốt rồi.

- Cô có thấy chuyện này kỳ lạ không? Trước đó chẳng sao, sao ăn thịt dê lại xảy ra chuyện?

Tần Vũ Đồng nhíu đôi mày thanh tú:

- Ý ngươi nói là người Sa Già cố ý hạ độc trong thức ăn? Nhưng vì sao có người ăn cũng không bị sao?

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Ta vừa hỏi rồi, trên cơ bản những người bị phát bệnh đều chỉ ăn thịt không uống rượu, mà những người uống rượu cơ bản đều không sao. Có phải họ đã hạ thuốc xổ trong thịt dê, khi uống rượu vào thì đã giải được độc không?

Tần Vũ Đồng nói:

- Mục đích người Sa Già làm như vậy là vì cái gì? Chúng ta cũng đi với họ, là bảo vệ an toàn cho họ, họ dùng phương pháp này đối đãi với chúng ta dường như không hợp lý cho lắm.

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Ta cũng không rõ nữa. Tóm lại chuyện này rất kỳ lạ, hành vi của sứ đoàn Sa Già rất cổ quái.

Tần Vũ Đồng nói:

- Có lẽ là ngươi nghĩ quá nhiều, ta cũng ăn thịt, không uống rượu, nhưng ta lại không sao.

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Cẩn thận vẫn tốt hơn.

Đột nhiên ở xa xa phía trước có một bóng dáng xinh đẹp mềm nhũn ngã xuống, chính là Tịch Nhan. Lương Khánh phụ trách trông coi Tịch Nhan cuống quýt gọi:

- Hồ đại nhân, Hồ đại nhân!

Hồ Tiểu Thiên bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Tần Vũ Đồng nói:

- Hình như bên kia đã xảy ra chuyện.

Hồ Tiểu Thiên khinh thường nói:

- Còn không biết yêu nữ kia giở trò gì nữa.

Đi đến bên Tịch Nhan đã thấy nàng nằm im trên đất hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt đỏ rực như áng mây bình minh, Hồ Tiểu Thiên sờ trán nàng, cảm thấy nóng rát như phải bỏng, lại cầm tay phải của nàng, thấy lòng bàn tay lạnh vô cùng, xem ra lần này thật sự ngã bệnh rồi.

Hồ Tiểu Thiên vẫy vẫy tay với Tần Vũ Đồng, ra hiệu nàng tới hỗ trợ.

Tần Vũ Đồng bắt mạch cho Tịch Nhan xong, gật đầu nói:

- Hẳn là tắm gội bị phong hàn rồi, để ta đi hái thảo dược.



Hồ Tiểu Thiên lo cho nàng đi một mình sẽ gặp nguy hiểm, chủ động xin đi giết giặc:

- Ta đi cùng cô.

Tần Vũ Đồng do dự, sau đó gật đầu:

- Được.

Lúc này đã là hoàng hôn, ánh tà dương đã nhô lên từ phía tây, hào quang màu quất nhuộm đẫm mặt trời nơi chân trời, núi rừng vô cùng ẩm ướt, muỗi nhiều, Hồ Tiểu Thiên bước thấp bước cao đi sau Tần Vũ Đồng, chốc lát đã bị muốn cắn chi chít.

Tần Vũ Đồng có hiểu biết rất sâu và phong phú về thảo dược, nàng hái mấy thứ thảo dược cần tìm đặt trong sọt thuốc, cùng với Hồ Tiểu Thiên bám lên núi, đi vào chỗ cao, nàng giơ tay cho hắn:

- Mượn kính viễn vọng chút.

Hồ Tiểu Thiên lấy kính viễn vọng một lỗ ra đưa cho nàng. Tần Vũ Đồng ghé vào kính viễn vọng nhìn nhìn, cẩn thận quan sát doanh địa sứ đoàn Sa Già, sau đó trả lại kính viễn vọng cho Hồ Tiểu Thiên, nói nhỏ:

- Trong doanh của họ quả nhiên không có người nào gặp chuyện cả.

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Ta đã nói chuyện này kỳ lạ rồi mà.

Tần Vũ Đồng nói:

- Ngươi nói không sai, thật sự họ đã hạ dược trong món thịt dê, lại trộn thuốc giải ở trong rượu, cho nên những người không uống rượu đều trúng bẫy của họ.

Hồ Tiểu Thiên nắm tay lại thành quyền, cả giận nói:

- Đám man di này thật sự chẳng phân biệt địch ta.

Hắn nghĩ mãi mà không hiểu, vì sao sứ đoàn Sa Già lại xuống tay với bọn hắn.

Tần Vũ Đồng nói:

- Tối hôm qua người của Ngũ Tiên Giáo phát động tấn công chúng ta, bên trong trận doanh Sa Già lại bình yên vô sự, chẳng lẽ ngươi không thấy chuyện này cực kỳ khả nghi hay sao?

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Cô đang nhắc nhở ta Ngũ Tiên Giáo và người Sa Già có cấu kết ư?

Tần Vũ Đồng khẽ chau đôi mày thanh tú lại:

- Ta không có chứng cứ gì, chẳng qua cảm thấy việc này có chút bất ổn, nhưng nếu bọn họ có cấu kết, trước đó tại sao Ngũ Tiên Giáo lại phải giết chết bảy người Sa Già?

Hồ Tiểu Thiên lắc đầu nói:

- Sống không thấy người chết không thấy xác, sứ đoàn Sa Già nói họ có bảy người chết trong tay Ngũ Tiên Giáo? Ai nhìn thấy nào? Biết đâu là họ tự bịa.

Tần Vũ Đồng nói:

- Đặc Sứ Sa Già Ma Sa Lợi trước đó đến yêu cầu muốn người quá đột ngột, khi đó ta đã bắt đầu hoài nghi động cơ của ông ta rồi.

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Nếu Ngũ Tiên Giáo và Sa Già cấu kết, vậy mục đích mà Tịch Nhan trà trộn vào đội ngũ chúng ta là gì? Chẳng lẽ cô ta muốn gây bất lợi với Chu Vương?

Hắn lập tức lại lắc đầu nói:

- Hẳn không phải.

- Vì sao ngươi kết luận như thế?

Hồ Tiểu Thiên đáp:

- Nếu cô ta muốn giết Chu Vương thì đã động thủ từ sớm rồi, cần gì đợi đến hiện tại.

Tần Vũ Đồng lắc lắc đầu, quay người đi đến một bên vách đá, tìm tòi trong bụi cây, ở giữa đó là một đóa hoa nhỏ đang run rẩy, đây là Kim Ngân hoa, toàn thân đều có thể làm thuốc, có tác dụng thanh nhiệt giải độc, kháng khuẩn giảm nhiệt, bảo vệ gan lợi. Tuy Hồ Tiểu Thiên chuyên nghiệp tây y, nhưng cũng khá hiểu rõ về những loại thảo dược thông thường như này, lúc trước ứng dụng lâm sàng từng dùng trị liệu bệnh lây nhiễm đường hô hấp, đau đầu đau họng...Bản thân Kim Ngân hoa cũng có tác dụng ngăn chặn đối với nho khuẩn, kiết ly khuẩn, viêm phổi khuẩn...



Lúc Tần Vũ Đồng hái Kim Ngân, Hồ Tiểu Thiên lại phát hiện ở dưới chân vách đá có một số cây áp thác thảo, loại thảo dược này có thể dùng cho ngoại cảm, hoặc là sốt cao, cổ họng sưng đau, sưng ung lở dương, tính vị cam hàn, có công hiệu thanh nhiệt giải độc, giảm sốt, hoặc sốt do lây qua đường sinh dục, sốt cao không giảm, rất hữu ích thiết thực, cũng có thể phối hợp với các loại giải biểu dược bên ngoài hoặc thuốc thanh nhiệt, đối với cổ họng sưng to đau đớn, pha với thuốc cây bồ công anh, ô liêm mai hoặc hoặc thổ ngưu tất, đại thanh điệp..v.v...Dùng trị vết thương lở loét ung nhọt sưng đau nhức, có thể phối với địa đinh thảo, bồ công anh, hoa cúc dại...v.v...Mà hữu ích khó có được nhất chính là loại thảo dược này có thể trị rắn độc cắn, sắc thuốc uống là hồi phục, hoặc dùng số lượng cỏ vừa phải, rửa sạch, nhai nát đắp ngoài da, có thể có hiệu quả giải độc rắn cắn.

Thảm thực vật trong rừng phong phú, đủ loại thảo dược như xa tiền thảo, thương nhĩ tử, đăng lung thảo, thùy bồn thảo, mã lan hoa, phượng nhãn lan, sài hồ...trong đó có thứ Hồ Tiểu Thiên biết, có thứ hắn không biết. Tuy nhiên Tần Vũ Đồng đều biết hết, Hồ Tiểu Thiên chỉ cần theo nàng và làm tốt chức năng khuân vác là được, rất nhanh đã hái đầy một sọt thảo dược.

Tần Vũ Đồng nói:

- Về đi.

Hồ Tiểu Thiên gật gật đầu, lúc xuống núi nhìn thấy bước chân của Tần Vũ Đồng nhẹ nhàng như giẫm trên đất bằng, hắn cũng không ngờ nàng lại có bản lĩnh đó. Tần Vũ Đồng nhận lấy sọt thuốc, Hồ Tiểu Thiên nói:

- Khinh công của cô khá ghê.

Tần Vũ Đồng nói:

- Có gì ngạc nhiên đâu, từ nhỏ đi theo sư phụ học được chút võ công, tuy nhiên trước mặt cao thủ chân chính thì không chịu nổi một kích đâu.

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Giờ ta hơi hối hận rồi, nếu biết võ công hữu dụng như thế thì lúc nhỏ ta đã học rồi.

Tần Vũ Đồng quay lại nhìn hắn nói:

- Ngươi còn nhớ ta không?

Hồ Tiểu Thiện bị nàng hỏi làm ngẩn ra, cười nói:

- Sao ta không nhớ cô? Dù hóa thành tro ta cũng nhớ.

Tần Vũ Đồng nói:

- Tháng năm năm ngoái, ta cùng sự phụ đi tới Thượng Thư phủ chữa bệnh cho ngươi, ngươi còn nhớ chuyện này không?

Giờ Hồ Tiểu Thiên mới hiểu ý tứ thật sự của Tần Vũ Đồng. Tháng năm năm ngoái, khi đó hắn vẫn chưa thật sự đi vào thế giới này, trong ý thức của hắn nào có sự hiện hữu của Tần Vũ Đồng chứ? Hồ Tiểu Thiên nói:

- Có sao?

Tần Vũ Đồng nói nhỏ:

- Ngươi căn bản không phải Hồ Tiểu Thiên. Tuy rằng không ít người tin một kẻ ngu trong một đêm biến thành người thông minh, nhưng trên y học căn bản không có cơ sở đấy.

Đôi đồng tử sáng như minh châu nhìn Hồ Tiểu Thiên chăm chú:

- Ngươi đừng lo ta sẽ vạch trần ngươi, chuyện Hồ gia các ngươi không liên quan đến Huyền Thiên Quán.

Trong lòng Hồ Tiểu Thiên thầm cười khổ, Tần Vũ Đồng nghĩ mình là thế thân của Hồ Tiểu Thiên, cho rằng Hồ Bất Vi cha mình đã tìm một thế thân đi nhậm chức, thật ra nàng nói cũng không sai, có điều không chính xác như vậy, chỉ sợ nàng vĩnh viễn cũng không thể ngờ được rằng mình và Hồ Tiểu Thiên dùng phương thức như vậy để dung hợp với nhau.

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Tuy rằng cô rất thông minh, nhưng trên đời này vẫn còn nhiều thứ cô không thể tưởng tượng nổi đấy.

Tần Vũ Đồng quay người tiếp tục đi:

- Trong mắt mỗi người thế giới đều không giống nhau.

Trở lại doanh địa, Lương Khánh hồn bay phách lạc đón hắn, giọng run run nói:

- Hồ đại nhân..việc lớn không hay rồi...yêu nữ kia...chết rồi...

Hồ Tiểu Thiên và Tần Vũ Đồng giật mình, hai người nhìn nhau, nhanh chóng đi về lều trại.

Chu Vương Long Diệp Phương vừa vặn từ bên trong đi ra, trên mặt gã tràn ngập thương cảm và chán chường, thấy Hồ Tiểu Thiên đến thì thở dài, tiếc nuối nói:

- Thật sự là hồng nhan bạc mệnh!

Hồ Tiểu Thiên trợn trừng mắt nhìn Lương Khánh, rõ ràng vừa mới phân phó gã nhất định phải tránh để Chu vương tiếp cận Tịch Nhan, nhưng Chu Vương vẫn tiếp xúc với Tịch Nhan. May mà Chu Vương không sao, bằng không hối hận cũng đã muộn. Lương Khánh cũng tự biết mình sai, lúng túng cúi đầu xuống, thật ra sự việc cũng không trách được y, Chu vương muốn vào, sao y có thể cản được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Y Thống Giang Sơn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook