Quyển 1 - Chương 158: Hiên ngang mà đi (thượng)
Thạch Chương Ngư
10/02/2016
Khang Đô cũng không khác gì như lúc Hồ Tiểu Thiên rời khỏi, khi Hồ Tiểu Thiên đi qua phố Thiên chợt nhớ đến Hoắc
Tiểu Như bèn đưa mắt nhìn về phía Tứ Bài Lâu phía đông, không biết người còn ở đấy hay không? Nhớ tới lúc chia tay Hoắc Tiểu Như nói không lâu
nữa sẽ rời khỏi Khang Đô, chắc chắn nàng đã ra đi từ trước rồi, giữa họ
vốn có lời hẹn một năm, sang năm Hoắc Tiểu Như sẽ đi Thanh Vân du ngoạn, nhưng thế sự thay đổi lớn, hôm nay mình đã quay lại Khang đô không biết Hoắc Tiểu Như đã tới nơi nào rồi. Xem ra ước hẹn đã không thể thực hiện được nữa.
Nhớ tới chuyện đã qua, trong lòng của Hồ Tiểu Thiên thêm phiền muộn, hiện giờ hắn đã không có thời gian đi cảm thán việc này, có lẽ hắn ở trên thế giới này chỉ là một người khách qua đường vội vàng. Vốn định bình thản sống cả đời, nhưng lại không thể không truy phong trục lãng, vận mệnh một nhà Hồ thị chỉ có thể dựa vào hắn đi giải cứu.
]Thừa Ân Phủ nằm ở tây bắc Khang đô, phía nam sông Tiểu Thương, tại đây đã từng là nơi giam lỏng Đại Hoàng Tử Long Diệp Lâm, trước đó không lâu Thái Tử Long Diệp Khánh cũng bị tù ở nơi này, cuối cùng treo cổ tự tử chết ở chỗ này. Nơi này cũng không khó tìm, trước cửa của Thừa Ân Phủ có một hẻm nhỏ, tên là ngõ Tỏa Vân, kỳ thật nơi này lúc trước đã từng có tên là ngõ Tỏa Xuân, thời Minh Tông cho rằng cái tên này là điềm xấu, ngự bút thân phê đổi Xuân thành Vân, vì thế mới có tên như hiện tại, thật ra cái tên trước chuẩn xác hơn, trong ngõ này cũng không có hộ gia đình bình thường, hai bên đều là đại viện nhà cao cửa rộng, phân bố một vài cơ cấu trong hoàng cung, phần lớn cơ cấu này là không thích hợp thiết lập trong hoàng cung, cho nên mới an bài ở chỗ này, phụ cận có Hữu Lễ Giám Hồ Đồng, Chung Cổ Ti Hồ Đồng, Từ Khí Khố Hồ Đồng, Chức Nhiễm Cục Hồ Đồng, Tửu Thố Cục Hồ Đồng, Tích Tân Hồ Đồng, Chá Khố Hồ Đồng, Cung Kiệm Hồ Đồng, còn có Hoàng thất băng khố. Khu vực này và hoàng cung Đại Khang tương đối giống nhau, tuy rằng không bằng khí thế hoàng cung rộng lớn, nhưng cũng chiếm đoạt diện tích thật lớn.
Tại đây kiến trúc Thừa Ân Phủ cũng dễ khiến người khác có thể nhìn thấy, đi vào ngõ Tỏa Vân, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy đỉnh Thừa Ân Phủ màu nâu xanh, ngõ Tỏa Vân có thể chứa một chiếc xe ngựa đi qua, hai bên đều là những bức tường cao ba trượng, người đi trong đó sẽ cảm thấy một loại cảm giác áp bách mãnh liệt.
Mặt trời chói chang nhô lên cao, nhưng ánh mặt trời không cách nào chiếu vào hẻm nhỏ. Người đi trong hẻm thủy chung đi ở trong bóng râm, trong ngõ Tỏa Vân thật dài chỉ có bóng dáng một mình Hồ Tiểu Thiên đi lại.
Đi tới trước Thừa Ân Phủ, phát hiện cửa chính cũng là một màu tối đen. Hồ Tiểu Thiên mới ý thức được tất cả trong ngõ Tỏa Vân ngoại trừ màu đen thì không có màu nào khác, trong ngõ thậm chí không có bất kỳ một loại cây cối nào. Lúc trước khi hắn sống ở Khang Đô cũng không biết có một nơi như thế này tồn tại.
Đại môn Thừa Ân Phủ vừa mới được quét sơn qua, trong không khí vẫn còn một cỗ mùi dầu mới mẻ, môn đinh gần đây cũng vừa mới đổi, từng khóa vàng óng rực rỡ cũng làm cho đường phố nơi này thêm một chút ánh sáng. Trước cửa, một gã tiểu thái giám, cúi đầu đứng ở nơi đó ngủ gật.
Hồ Tiểu Thiên đi tới trước mặt gã ho khan một tiếng, tiểu thái giám ngẩng đầu lên ngáp, đánh giá người xa lạ trước mắt một chút:
- Ngươi tìm ai?
Hồ Tiểu Thiên cười cười, nói:
- Xin hỏi có vị An công công ở nơi này không?
Tiểu thái giám nhếch miệng cười nói:
- An công công? Nơi này không có An công công! Ta cũng chưa từng nghe nói An công công gì cả.
Hồ Tiểu Thiên hơi sửng sốt, chẳng lẽ An Đức Toàn là một cái tên giả? Lão thái này giám thật sự là cáo già. Thậm chí ngay cả tên thật cũng không nói với ân nhân cứu mạng mình. Hay là địa vị tên tiểu thái giám này quá thấp kém, căn bản chưa từng được tiếp xúc với loại nhân vật cao tầng như An Đức Toàn? Hồ Tiểu Thiên thử một chút ở trước mặt tiểu thái giám móc ra Ô Mộc Lệnh Bài đưa tới.
Lại không thể tưởng tượng được tiểu thái giám kia khi thấy Ô Mộc Lệnh bài sợ tới mức bịch một tiếng quỳ xuống, run giọng nói:
- Đại...Đại nhân...Tiểu nhân có mắt không tròng, tiếp đón có chỗ không được chu đáo, mong đại nhân không nên trách tội.
Hồ tiểu Thiên không kìm nổi cười nói:
- Ngươi biết ta?
Tiểu thái giám dùng sức lắc đầu:
- Không biết!
- Không biết ta sao ngươi lại quỳ xuống?
Tiểu thái giám nói:
- Nhìn thấy Ô Mộc Lệnh giống như nhìn thấy Quyền...
Tiểu thái giám đưa tay lên tự cho mình một cái tát:
- Giống như nhìn thấy Đô đốc đích thân tới.
Hồ Tiểu Thiên nhìn nhìn Ô Mộc Lệnh Bài này, nhìn như nào cũng thấy rất bình thường, lại dọa được tiểu thái giám này thành cái dạng này? Xem ra An Đức Toàn không hề lừa gạt mình.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Nơi này là ai quản sự?
Tiểu thái giám nói:
- Quyền công công!
Hồ Tiểu Thiên ngẩn ra, Quyền công công? Không phải họ An, nhưng An Đức Toàn từ cuối cùng cũng là Toàn, lão thái giám này lúc trước báo tên cho mình đã cố ý đem đổi họ, tên thật của lão ta có lẽ chính là Quyền Đức An. Lão cáo già này, ngay cả một câu nói thật cũng không có. Hồ Tiểu Thiên giơ tay kéo tiểu thái giám lên:
- Tiểu công công xin đứng lên.
Tiểu thái giám vẫn đang sợ tới mức run rẩy không ngừng, điều này đương nhiên không quan hệ đến Hồ Tiểu Thiên, gã sợ là sợ lệnh bài trong tay Hồ Tiểu Thiên.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Đại danh của Quyền công công có phải chính là Quyền Đức An hay không?
Tiểu thái giám nhìn nhìn hai bên, này mới có chút sợ hãi gật đầu, vừa rồi gã chỉ nói một chữ liền dừng lại không nói. Trong lòng đối với này vị Quyền Đại tổng quản tràn đầy sợ hãi.
Hồ Tiểu Thiên quả nhiên đoán đúng, hắn hạ giọng nói:
- Ta lần này đến chính là vì gặp Quyền công công, không biết Quyền công công có đây hay không?
Tiểu thái giám nói:
- Đại nhân, Quyền công công hôm nay sáng sớm liền đi vào cung diện thánh rồi.
- Bao lâu thì mới trở về?
- Cái này không thể nói trước được, hai ngày nay trong nội cung xảy ra rất nhiều chuyện. Quyền công công bận rộn mọi việc, có lẽ buổi chiều trở về, hoặc ngày hôm nay cũng không trở lại.
Hồ Tiểu Thiên nghe gã nói như vậy không khỏi có chút thất vọng.
Tiểu thái giám kia bởi vì trong tay hắn cầm Ô Mộc Lệnh Bài nên đối với hắn vô cùng cung kính, ân cần nói:
- Đại nhân, không bằng ngài để lại lời nhắn, khi nào Quyền công công trở về ta chuyển cáo cho ngài ấy.
Hồ tiểu Thiên nói:
- Ngươi chỉ cần nói cho lão ta biết có người cầm Ô Mộc Lệnh Bài đến đây tìm lão, tối muộn ta sẽ tới gặp lão.
Tiểu thái giám đáp một tiếng, cung kính tiễn Hồ Tiểu Thiên.
Hồ Tiểu Thiên rời khỏi ngõ Tỏa Vân, lúc rời khỏi hắn còn hết sức cẩn thận, tuy rằng hình thức hắn bây giờ sẽ không có người nào nhận ra, nhưng thời điểm khi hỏi Từ Chính Anh, đúng là vẫn còn bị để lộ một ít bí mật, lấy đầu óc của Từ Chính Anh rất có thể đoán được hắn sẽ đến Thừa Ân Phủ, chung quanh đây có khả năng thiết lập mai phục đối với hắn.
Hồ Tiểu Thiên phát hiện Tần Vũ Đồng đưa cho mình mặt nạ này vẫn có tác dụng tương đối lớn, may mắn có mặt nạ này làm yểm hộ, hắn mới có thể công khai đi lại tại phố lớn ngõ nhỏ của Khang Đô. Hắn cũng không nóng lòng trở về khách điếm ngay, cũng không có ý định trở về gặp lại Cao Viễn nữa, Cao Viễn là một đứa bé ngoan, Hồ gia gặp rủi ro, tiền đồ cùng vận mệnh của mình đều không thể nắm chắc, cần gì phải đi liên lụy một cậu bé vô tội.
Muốn hỏi thăm tin tức, tửu quán cũng là một loại phương thức khá tốt, trưa hôm đó Hồ Tiểu Thiên đi tới Yến Vân lầu, quá khứ hắn từng đi tới nơi này ăn cơm, nhớ rõ lúc trước cũng bởi vì manh nữ Phương Phương cùng với Sử Học Đông – con trai của Lễ Bộ Thượng thư Sử Bất Xuy có đụng chạm một trận.
Hiện giờ kinh doanh của Yến Vân lầu vẫn như trước, chỉ có điều Hồ Tiểu Thiên đã không còn là công tử Thượng thư được chú ý nữa, biến thành một tội phạm bỏ trốn mai danh ẩn tích, thật sự là thế sự trêu ngươi.
Hồ Tiểu Thiên tùy ý chọn chút thức ăn cùng một bầu rượu, tự rót rượu uống một mình, lắng nghe người chung quanh nói chuyện.
Tuy rằng đều nói dân chúng không nói tới quốc sự, nhưng chủ đề dân chúng kinh thành tám chín phần mười vẫn là nói chuyện có liên quan đến quốc sự. Nhất là gần đây hoàng quyền thay đổi, hoàng đế mới lên ngôi, hai ngày này trong triều đình bộ phận cũng thường xuyên thay đổi, theo việc từng vị trọng thần ngày xưa bị bắt, hồi phong ba chính trị trước nay chưa từng có đã chính thức thổi quét toàn bộ Đại Khang.
Một bàn kề bên nhất có người nói:
- Nghe nói Thái tử Thái sư Chu Duệ Uyên Chu đại nhân ngày trước được phong làm Tả thừa tướng đương triều, quản lý Trung thư tỉnh, đây chính là địa vị dưới một người trên vạn người.
Ngồi cùng bàn một gã áo lam thư sinh cười nói:
- Vua nào triều thần nấy, từ xưa đến nay hễ là hoàng quyền thay đổi sẽ lặp lại chuyện như vậy.
Một gã nam tử khác buồn bã nói:
- Hoàng đế mới lên ngôi, có nhà sung sướng cũng có nhà buồn, các ngươi nghe nói qua chưa, trong ba ngày nay, đã có bảy vị quan Tam phẩm bị bắt, trong đó bao gồm Hộ Bộ Thượng Thư và Lại bộ Thượng thư, xem ra lần này triều đình là muốn có hành động lớn rồi.
Người nói chuyện đầu tiên nói:
- Nhỏ giọng một chút, hiện tại trong kinh thành trải rộng tai mắt triều đình, nếu ai bình luận điểm quốc sự làm không tốt cũng sẽ bị bắt vào nha môn đấy.
Mấy người dừng nghị luận, gần như đồng thời nhìn về cửa thang lầu.
Hồ Tiểu Thiên cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đã thấy có hai người quen từ chỗ cầu thang đi tới. Hai người này một người là đại phu Viên Sĩ Khanh của Dịch Nguyên Đường, một người khác là thợ săn Triển Bằng mà Hồ Tiểu Thiên từng giúp. HồTiểu Thiên nhận ra bọn họ, nhưng hai người hiển nhiên không thể nhận ra Hồ Tiểu Thiên sau khi đã dịch dung, hai người liền cùng nhau ngồi cái bàn ngay cạnh Hồ Tiểu Thiên, Triển Bằng đem bọc hành lý trong tay cùng đao tiễn bỏ trên mặt đất. Viên Sĩ Khanh gọi tiểu nhị đến đem lên vài món điểm tâm cùng một bình rượu ngon.
Viên Sĩ Khanh nâng chén nói:
- Triển huynh đệ, lần đi Tây Xuyên núi cao sông dài, ta lấy chén rượu này chúc ngươi lên đường bình an.
Triển Bằng bưng lên chén rượu kính Viên Sĩ Khanh, ngửa đầu uống cạn.
Hồ Tiểu Thiên nghe được rõ ràng, Triển Bằng muốn đi Tây Xuyên? Y rõ ràng là người ở kinh thành, vì sao phải đi Tây Xuyên? Hiện tại Lý Thiên Hành cầm giữ Binh tự lập, toàn bộ Tây Xuyên cũng đã rơi vào trong khống chế của quân phản loạn Lý thị, Tây Xuyên xảy ra chiến tranh, chiến sự hết sức căng thẳng, vì sao Triển Bằng vào lúc này phải đi tới Tây Xuyên? Chẳng lẽ là...
Viên Sĩ Khanh lại cùng Triển Bằng uống vào một chén rượu, thấp giọng nói:
- Triển huynh đệ, Tây Xuyên Lý thị cầm giữ Binh tự lập, nghe nói Thánh Thượng đã triệu tập đại quân không bao lâu nữa sẽ xuất binh chinh phạt phản quân, vào lúc này người đi tới đó thật sự là quá nguy hiểm. Huống chi Hồ công tử sống chết chưa rõ, cho dù ngươi đến đó, cũng chưa hẳn có thể tìm được hắn.
Y tuy rằng tận lực hạ thấp thanh âm của mình nhưng vẫn đang bị Hồ Tiểu Thiên ngồi bên cạnh nghe một cách rõ ràng, cho nên nói tai vách mạch rừng, có mấy lời đúng là vẫn nên đừng nói ở bên ngoài.
Hồ Tiểu Thiên nghe được hai người nhắc tới tên của mình, trong lòng không khỏi kích động, hắn mơ hồ cảm thấy Triển Bằng lần này đi tới Tây Xuyên rất có thể liên quan tới mình, sự thật quả nhiên nghiệm chứng, lúc này là thời điểm rối loạn, lại còn có người lo lắng cho an nguy của mình, quyết định đi Tây Xuyên tìm kiếm mình, Hồ Tiểu Thiên lập tức cảm động.
Nhớ tới chuyện đã qua, trong lòng của Hồ Tiểu Thiên thêm phiền muộn, hiện giờ hắn đã không có thời gian đi cảm thán việc này, có lẽ hắn ở trên thế giới này chỉ là một người khách qua đường vội vàng. Vốn định bình thản sống cả đời, nhưng lại không thể không truy phong trục lãng, vận mệnh một nhà Hồ thị chỉ có thể dựa vào hắn đi giải cứu.
]Thừa Ân Phủ nằm ở tây bắc Khang đô, phía nam sông Tiểu Thương, tại đây đã từng là nơi giam lỏng Đại Hoàng Tử Long Diệp Lâm, trước đó không lâu Thái Tử Long Diệp Khánh cũng bị tù ở nơi này, cuối cùng treo cổ tự tử chết ở chỗ này. Nơi này cũng không khó tìm, trước cửa của Thừa Ân Phủ có một hẻm nhỏ, tên là ngõ Tỏa Vân, kỳ thật nơi này lúc trước đã từng có tên là ngõ Tỏa Xuân, thời Minh Tông cho rằng cái tên này là điềm xấu, ngự bút thân phê đổi Xuân thành Vân, vì thế mới có tên như hiện tại, thật ra cái tên trước chuẩn xác hơn, trong ngõ này cũng không có hộ gia đình bình thường, hai bên đều là đại viện nhà cao cửa rộng, phân bố một vài cơ cấu trong hoàng cung, phần lớn cơ cấu này là không thích hợp thiết lập trong hoàng cung, cho nên mới an bài ở chỗ này, phụ cận có Hữu Lễ Giám Hồ Đồng, Chung Cổ Ti Hồ Đồng, Từ Khí Khố Hồ Đồng, Chức Nhiễm Cục Hồ Đồng, Tửu Thố Cục Hồ Đồng, Tích Tân Hồ Đồng, Chá Khố Hồ Đồng, Cung Kiệm Hồ Đồng, còn có Hoàng thất băng khố. Khu vực này và hoàng cung Đại Khang tương đối giống nhau, tuy rằng không bằng khí thế hoàng cung rộng lớn, nhưng cũng chiếm đoạt diện tích thật lớn.
Tại đây kiến trúc Thừa Ân Phủ cũng dễ khiến người khác có thể nhìn thấy, đi vào ngõ Tỏa Vân, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy đỉnh Thừa Ân Phủ màu nâu xanh, ngõ Tỏa Vân có thể chứa một chiếc xe ngựa đi qua, hai bên đều là những bức tường cao ba trượng, người đi trong đó sẽ cảm thấy một loại cảm giác áp bách mãnh liệt.
Mặt trời chói chang nhô lên cao, nhưng ánh mặt trời không cách nào chiếu vào hẻm nhỏ. Người đi trong hẻm thủy chung đi ở trong bóng râm, trong ngõ Tỏa Vân thật dài chỉ có bóng dáng một mình Hồ Tiểu Thiên đi lại.
Đi tới trước Thừa Ân Phủ, phát hiện cửa chính cũng là một màu tối đen. Hồ Tiểu Thiên mới ý thức được tất cả trong ngõ Tỏa Vân ngoại trừ màu đen thì không có màu nào khác, trong ngõ thậm chí không có bất kỳ một loại cây cối nào. Lúc trước khi hắn sống ở Khang Đô cũng không biết có một nơi như thế này tồn tại.
Đại môn Thừa Ân Phủ vừa mới được quét sơn qua, trong không khí vẫn còn một cỗ mùi dầu mới mẻ, môn đinh gần đây cũng vừa mới đổi, từng khóa vàng óng rực rỡ cũng làm cho đường phố nơi này thêm một chút ánh sáng. Trước cửa, một gã tiểu thái giám, cúi đầu đứng ở nơi đó ngủ gật.
Hồ Tiểu Thiên đi tới trước mặt gã ho khan một tiếng, tiểu thái giám ngẩng đầu lên ngáp, đánh giá người xa lạ trước mắt một chút:
- Ngươi tìm ai?
Hồ Tiểu Thiên cười cười, nói:
- Xin hỏi có vị An công công ở nơi này không?
Tiểu thái giám nhếch miệng cười nói:
- An công công? Nơi này không có An công công! Ta cũng chưa từng nghe nói An công công gì cả.
Hồ Tiểu Thiên hơi sửng sốt, chẳng lẽ An Đức Toàn là một cái tên giả? Lão thái này giám thật sự là cáo già. Thậm chí ngay cả tên thật cũng không nói với ân nhân cứu mạng mình. Hay là địa vị tên tiểu thái giám này quá thấp kém, căn bản chưa từng được tiếp xúc với loại nhân vật cao tầng như An Đức Toàn? Hồ Tiểu Thiên thử một chút ở trước mặt tiểu thái giám móc ra Ô Mộc Lệnh Bài đưa tới.
Lại không thể tưởng tượng được tiểu thái giám kia khi thấy Ô Mộc Lệnh bài sợ tới mức bịch một tiếng quỳ xuống, run giọng nói:
- Đại...Đại nhân...Tiểu nhân có mắt không tròng, tiếp đón có chỗ không được chu đáo, mong đại nhân không nên trách tội.
Hồ tiểu Thiên không kìm nổi cười nói:
- Ngươi biết ta?
Tiểu thái giám dùng sức lắc đầu:
- Không biết!
- Không biết ta sao ngươi lại quỳ xuống?
Tiểu thái giám nói:
- Nhìn thấy Ô Mộc Lệnh giống như nhìn thấy Quyền...
Tiểu thái giám đưa tay lên tự cho mình một cái tát:
- Giống như nhìn thấy Đô đốc đích thân tới.
Hồ Tiểu Thiên nhìn nhìn Ô Mộc Lệnh Bài này, nhìn như nào cũng thấy rất bình thường, lại dọa được tiểu thái giám này thành cái dạng này? Xem ra An Đức Toàn không hề lừa gạt mình.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Nơi này là ai quản sự?
Tiểu thái giám nói:
- Quyền công công!
Hồ Tiểu Thiên ngẩn ra, Quyền công công? Không phải họ An, nhưng An Đức Toàn từ cuối cùng cũng là Toàn, lão thái giám này lúc trước báo tên cho mình đã cố ý đem đổi họ, tên thật của lão ta có lẽ chính là Quyền Đức An. Lão cáo già này, ngay cả một câu nói thật cũng không có. Hồ Tiểu Thiên giơ tay kéo tiểu thái giám lên:
- Tiểu công công xin đứng lên.
Tiểu thái giám vẫn đang sợ tới mức run rẩy không ngừng, điều này đương nhiên không quan hệ đến Hồ Tiểu Thiên, gã sợ là sợ lệnh bài trong tay Hồ Tiểu Thiên.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Đại danh của Quyền công công có phải chính là Quyền Đức An hay không?
Tiểu thái giám nhìn nhìn hai bên, này mới có chút sợ hãi gật đầu, vừa rồi gã chỉ nói một chữ liền dừng lại không nói. Trong lòng đối với này vị Quyền Đại tổng quản tràn đầy sợ hãi.
Hồ Tiểu Thiên quả nhiên đoán đúng, hắn hạ giọng nói:
- Ta lần này đến chính là vì gặp Quyền công công, không biết Quyền công công có đây hay không?
Tiểu thái giám nói:
- Đại nhân, Quyền công công hôm nay sáng sớm liền đi vào cung diện thánh rồi.
- Bao lâu thì mới trở về?
- Cái này không thể nói trước được, hai ngày nay trong nội cung xảy ra rất nhiều chuyện. Quyền công công bận rộn mọi việc, có lẽ buổi chiều trở về, hoặc ngày hôm nay cũng không trở lại.
Hồ Tiểu Thiên nghe gã nói như vậy không khỏi có chút thất vọng.
Tiểu thái giám kia bởi vì trong tay hắn cầm Ô Mộc Lệnh Bài nên đối với hắn vô cùng cung kính, ân cần nói:
- Đại nhân, không bằng ngài để lại lời nhắn, khi nào Quyền công công trở về ta chuyển cáo cho ngài ấy.
Hồ tiểu Thiên nói:
- Ngươi chỉ cần nói cho lão ta biết có người cầm Ô Mộc Lệnh Bài đến đây tìm lão, tối muộn ta sẽ tới gặp lão.
Tiểu thái giám đáp một tiếng, cung kính tiễn Hồ Tiểu Thiên.
Hồ Tiểu Thiên rời khỏi ngõ Tỏa Vân, lúc rời khỏi hắn còn hết sức cẩn thận, tuy rằng hình thức hắn bây giờ sẽ không có người nào nhận ra, nhưng thời điểm khi hỏi Từ Chính Anh, đúng là vẫn còn bị để lộ một ít bí mật, lấy đầu óc của Từ Chính Anh rất có thể đoán được hắn sẽ đến Thừa Ân Phủ, chung quanh đây có khả năng thiết lập mai phục đối với hắn.
Hồ Tiểu Thiên phát hiện Tần Vũ Đồng đưa cho mình mặt nạ này vẫn có tác dụng tương đối lớn, may mắn có mặt nạ này làm yểm hộ, hắn mới có thể công khai đi lại tại phố lớn ngõ nhỏ của Khang Đô. Hắn cũng không nóng lòng trở về khách điếm ngay, cũng không có ý định trở về gặp lại Cao Viễn nữa, Cao Viễn là một đứa bé ngoan, Hồ gia gặp rủi ro, tiền đồ cùng vận mệnh của mình đều không thể nắm chắc, cần gì phải đi liên lụy một cậu bé vô tội.
Muốn hỏi thăm tin tức, tửu quán cũng là một loại phương thức khá tốt, trưa hôm đó Hồ Tiểu Thiên đi tới Yến Vân lầu, quá khứ hắn từng đi tới nơi này ăn cơm, nhớ rõ lúc trước cũng bởi vì manh nữ Phương Phương cùng với Sử Học Đông – con trai của Lễ Bộ Thượng thư Sử Bất Xuy có đụng chạm một trận.
Hiện giờ kinh doanh của Yến Vân lầu vẫn như trước, chỉ có điều Hồ Tiểu Thiên đã không còn là công tử Thượng thư được chú ý nữa, biến thành một tội phạm bỏ trốn mai danh ẩn tích, thật sự là thế sự trêu ngươi.
Hồ Tiểu Thiên tùy ý chọn chút thức ăn cùng một bầu rượu, tự rót rượu uống một mình, lắng nghe người chung quanh nói chuyện.
Tuy rằng đều nói dân chúng không nói tới quốc sự, nhưng chủ đề dân chúng kinh thành tám chín phần mười vẫn là nói chuyện có liên quan đến quốc sự. Nhất là gần đây hoàng quyền thay đổi, hoàng đế mới lên ngôi, hai ngày này trong triều đình bộ phận cũng thường xuyên thay đổi, theo việc từng vị trọng thần ngày xưa bị bắt, hồi phong ba chính trị trước nay chưa từng có đã chính thức thổi quét toàn bộ Đại Khang.
Một bàn kề bên nhất có người nói:
- Nghe nói Thái tử Thái sư Chu Duệ Uyên Chu đại nhân ngày trước được phong làm Tả thừa tướng đương triều, quản lý Trung thư tỉnh, đây chính là địa vị dưới một người trên vạn người.
Ngồi cùng bàn một gã áo lam thư sinh cười nói:
- Vua nào triều thần nấy, từ xưa đến nay hễ là hoàng quyền thay đổi sẽ lặp lại chuyện như vậy.
Một gã nam tử khác buồn bã nói:
- Hoàng đế mới lên ngôi, có nhà sung sướng cũng có nhà buồn, các ngươi nghe nói qua chưa, trong ba ngày nay, đã có bảy vị quan Tam phẩm bị bắt, trong đó bao gồm Hộ Bộ Thượng Thư và Lại bộ Thượng thư, xem ra lần này triều đình là muốn có hành động lớn rồi.
Người nói chuyện đầu tiên nói:
- Nhỏ giọng một chút, hiện tại trong kinh thành trải rộng tai mắt triều đình, nếu ai bình luận điểm quốc sự làm không tốt cũng sẽ bị bắt vào nha môn đấy.
Mấy người dừng nghị luận, gần như đồng thời nhìn về cửa thang lầu.
Hồ Tiểu Thiên cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đã thấy có hai người quen từ chỗ cầu thang đi tới. Hai người này một người là đại phu Viên Sĩ Khanh của Dịch Nguyên Đường, một người khác là thợ săn Triển Bằng mà Hồ Tiểu Thiên từng giúp. HồTiểu Thiên nhận ra bọn họ, nhưng hai người hiển nhiên không thể nhận ra Hồ Tiểu Thiên sau khi đã dịch dung, hai người liền cùng nhau ngồi cái bàn ngay cạnh Hồ Tiểu Thiên, Triển Bằng đem bọc hành lý trong tay cùng đao tiễn bỏ trên mặt đất. Viên Sĩ Khanh gọi tiểu nhị đến đem lên vài món điểm tâm cùng một bình rượu ngon.
Viên Sĩ Khanh nâng chén nói:
- Triển huynh đệ, lần đi Tây Xuyên núi cao sông dài, ta lấy chén rượu này chúc ngươi lên đường bình an.
Triển Bằng bưng lên chén rượu kính Viên Sĩ Khanh, ngửa đầu uống cạn.
Hồ Tiểu Thiên nghe được rõ ràng, Triển Bằng muốn đi Tây Xuyên? Y rõ ràng là người ở kinh thành, vì sao phải đi Tây Xuyên? Hiện tại Lý Thiên Hành cầm giữ Binh tự lập, toàn bộ Tây Xuyên cũng đã rơi vào trong khống chế của quân phản loạn Lý thị, Tây Xuyên xảy ra chiến tranh, chiến sự hết sức căng thẳng, vì sao Triển Bằng vào lúc này phải đi tới Tây Xuyên? Chẳng lẽ là...
Viên Sĩ Khanh lại cùng Triển Bằng uống vào một chén rượu, thấp giọng nói:
- Triển huynh đệ, Tây Xuyên Lý thị cầm giữ Binh tự lập, nghe nói Thánh Thượng đã triệu tập đại quân không bao lâu nữa sẽ xuất binh chinh phạt phản quân, vào lúc này người đi tới đó thật sự là quá nguy hiểm. Huống chi Hồ công tử sống chết chưa rõ, cho dù ngươi đến đó, cũng chưa hẳn có thể tìm được hắn.
Y tuy rằng tận lực hạ thấp thanh âm của mình nhưng vẫn đang bị Hồ Tiểu Thiên ngồi bên cạnh nghe một cách rõ ràng, cho nên nói tai vách mạch rừng, có mấy lời đúng là vẫn nên đừng nói ở bên ngoài.
Hồ Tiểu Thiên nghe được hai người nhắc tới tên của mình, trong lòng không khỏi kích động, hắn mơ hồ cảm thấy Triển Bằng lần này đi tới Tây Xuyên rất có thể liên quan tới mình, sự thật quả nhiên nghiệm chứng, lúc này là thời điểm rối loạn, lại còn có người lo lắng cho an nguy của mình, quyết định đi Tây Xuyên tìm kiếm mình, Hồ Tiểu Thiên lập tức cảm động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.