Y Thống Giang Sơn

Quyển 1 - Chương 164: Truyền công (Thượng).

Thạch Chương Ngư

10/02/2016

Hồ Bất Vi lại thở dài nói:

- Thôi vậy, làm phiền Quyền công công giúp ta chuyển tới Hoàng thượng một câu, Hồ Bất Vi ta trung thành, tận tâm đối với Đại Khang, tuyệt đối không có ý mưu phản. Ta không biết chuyện Lý Thiên Hành cầm quân tự lập.

Quyền Đức An nói:

- Bây giờ nói gì cũng đã quá muộn rồi.

Hồ Bất Vi nói:

- Quyền công công có thể giúp ta khuyên bảo Hoàng thượng, tha cho tính mạng già trẻ của gia đình ta được không? Tất cả tội lỗi do một mình Hồ Bất Vi ta gánh vác.

Quyền Đức An nói:

- Uống hết ly rượu này đi rồi nói sau.

Trong lòng Hồ Bất Vi đã hoàn toàn tuyệt vọng, ngửa cổ uống cạn ly rượu. Quyền Đức An đón lấy ly rượu không, lại rót tiếp cho ông một ly nữa, trầm giọng nói:

- Ngươi ngồi vào vị trí Hộ Bộ Thượng Thư Đại Khang không ít năm rồi, cũng xem như là có công với Đại Khang. Nếu không có ông quản lý bao năm qua, tài chính của Đại Khang những năm nay cũng không thể phát triển ổn định được.

]Hồ Bất Vi lại uống ly rượu đó.

Quyền Đức An nói:

- Ngươi sai ở chỗ ban đầu không nên buộc tội Thái Tử, ngay cả đám người kia cùng chửi bới Thừa Tướng. Nên nhớ từ cổ chí kim đều do con trưởng kế vị, đám người các ngươi vì tư lợi bản thân, giật dây Tam Hoàng Tử, mê hoặc Hoàng thượng, tranh công cướp sủng, làm hại Thái Tử bị Bệ hạ phế bỏ, suýt nữa giang sơn xã tắc bị rơi vào tay kẻ gian. Nếu không phải Bệ hạ hồng phúc tề thiên, suýt nữa đã chết trong tay kẻ gian mà các ngươi giúp đó.

Hồ Bất Vi lạnh lùng nói:

- Đại Hoàng tử lên ngôi cũng được, Tam Hoàng tử lên ngôi cũng thế. Thiên hạ này cuối cùng vẫn là của Long gia, Đại Khang vẫn là Đại Khang của ngày xưa. Chỉ xét riêng chuyện ấy mà nói, chụp lên đầu ta cái mũ mưu phản liệu có phải có chút quá gượng ép không? Trong triều đường, đấu tranh chính kiến, ta thừa nhận mình đoán sai tình thế. Nhưng, ta luôn trung thành, tận tụy với Đại Khang. Những năm gần đây, ta từ đảm nhiệm chức Hộ Bộ Thượng Thư, vì Đại Khang mà kinh doanh vất vả, lo lắng hết lòng, làm giàu cho ngân khố Đại Khang. Hồ mỗ không có công lao cũng có vất vả, Bệ hạ lên ngôi còn muốn trị ta tội bất kính, Hồ mỗ cũng không có lời nào oán thán. Nhưng, họa không tới vợ con, còn muốn Quyền công công chuyển lời tới Bệ hạ, xin tha cho tính mệnh của Hồ Thị ta, tội thần có chết cũng có thể nhắm mắt rồi.

Nói tới chỗ xúc động, Hồ Bất Vi lệ rơi lã chã. Sự thực trong lòng ông cũng hiểu, dù mình có nói vỡ miệng cũng chẳng có tác dụng gì. Dù là còn một tia hy vọng, ông cũng phải nói ra, bây giờ không nói e là không còn cơ hội nữa.

Nhận chén rượu thứ 3 của Quyền Đức An, Hồ Bất Vi lại nói:

- Nhớ năm đó Tiên Hoàng đã ban cho tổ tiên Hồ gia ta Đan Thư Thiết Khoán, có nói nếu sau này con cháu Hồ gia ta có phạm phải tội nghiệt, Đan Thư Thiết Khoán đó có thể miễn tội không chết cho Hồ Thị ta.

Quyền Đức An âm trầm cười nói:

- Đan Thư Thiết Khoán đó bây giờ ở đâu?

Hồ Bất Vi nói:

- Trước khi con trai ta tới Thanh Vân nhậm chức, ta đã đưa Đan Thư Thiết Khoán đó cho nó rồi.

Quyền Đức An giơ một vật trong tay lên trước mặt Hồ Bất Vi nói:

- Ngươi nhìn xem có phải cái này không?

Qua ánh sáng đèn lồng, Hồ Bất Vi đã nhìn thấy Đan Thư Thiết Khoán trong tay Quyền Đức An chính là tấm mà Tiên Hoàng đã ban cho Hồ gia trước đây, bất giác giật mình há hốc mồm nói:

- Sao lại ở chỗ ngươi?

Trong lòng ông bỗng có nỗi sợ hãi bao phủ. Trước đây Hồ Tiểu Thiên đã cho Lương Đại Tráng đặc biệt gửi thư tới, từ bản dập của Lương Đại Tráng gửi tới có thể khẳng định Đan Thư Thiết Đan đã được con trai tìm thấy rồi. Nhưng bây giờ lại xuất hiện trong tay Quyền Đức An, chuyện này chỉ có một khả năng, đó chính là con trai đã rơi vào tay Quyền Đức An rồi.

Hồ Bất Vi run giọng nói:

- Quyền công công … Đan Thư Thiết Khoán này từ đâu mà ông có?

Quyền Đức An từ từ nói:



- Dĩ nhiên con trai bảo bối của ngươi tận tay giao lại cho ta.

- Tiểu Thiên?

Quyền Đức An gật đầu nói:

- Có một đứa con trai như vậy cũng xem như phúc khí của ngươi rồi.

Hồ Bất Vi cảm thấy có luồng khí lạnh chạy thẳng sống lưng mình, chuyện ông lo lắng nhất cuối cùng cũng đã xảy ra rồi. Ông gần như cầu khẩn nói:

- Quyền công công, nó chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện, xin Quyền công công thương xót, xem như nó còn trẻ người non dạ tha cho nó con đường sống, mọi chuyện do một mình ta gánh vác.

Quyền Đức An nói:

- Phụ tử tình thâm, Tạp gia quả thực có chút cảm động. Ngươi uống không phải là rượu độc, Bệ hạ vẫn chưa nói muốn giết chết ngươi.

Hai tay lão chắp sau lưng nói:

- Tạp gia tới tìm ngươi cũng không phải vì phụng lệnh của Bệ hạ, mà là vì con trai ngươi đã tới tìm ta.

Hồ Bất Vi vẻ mặt hoang mang, ông căn bản không biết sao con trai mình lại có quan hệ với người tâm phúc bên cạnh tân quân mới này.

Quyền Đức An nói:

- Tạp gia nợ Hồ Tiểu Thiên một ân tình, nói chính xác thì Tiểu Công chúa đã nợ hắn ta một ân tình.

Lão kể lại chuyện trước đây Hồ Tiểu Thiên đã cứu lão và Tiểu Công chúa.

Hồ Bất Vi nghe xong chuyện này, trong lòng vừa mừng vừa lo, không ngờ con trai mình lại có nhân duyên cứu được Tiểu Công chúa. Nói như vậy thì đứa con này không những vô tôi mà còn có công. Nếu lão thái giám này và Tiểu Công chúa đều là người có ơn báo ơn, vậy thì dựa vào ảnh hưởng của họ trước mặt tân Quân có thể giúp Hồ gia thoát được kiếp nạn này rồi.

Quyền Đức An nói:

- Đứa con trai này của ngươi quả thực không tệ, Tạp gia vốn không muốn quan tâm gì tới chuyện vặt vãnh của Hồ gia các ngươi, nhưng tấm chân tình của Hồ Tiểu Thiên đã khiến ta cảm động. Hắn ta chủ động đề xuất muốn thay Hồ gia hoàn lại tội nghiệt, quyết định vào cung phụng dưỡng Hoàng thượng.

- Cái gì?

Hồ Bất Vi nghe tới đây, trước mắt như tối sầm lại, mình chỉ có một đứa con trai này, nó lại muốn vào cung hầu hạ Hoàng thượng là có ý gì? Đó chẳng phải là tịnh thân làm thái giám sao? Hồ gia ta chẳng phải là tuyệt hậu rồi ư? Ông kinh ngạc nói:

- Chuyện này không thể được.

Quyền Đức An nói:

- Tạp gia tới đây là muốn cho ngươi biết, Hồ Tiểu Thiên đã quyết định làm như vậy rồi. Bên phía Hoàng thượng ta sẽ tự biện hộ cho ngươi, nhưng tội nghiệt trước đây ngươi làm đã quá nhiều rồi, dù là Hoàng thượng có thể tha tội chết cho ngươi cũng khó trốn tội, lưu đày biên cương có lẽ là kết cục tốt nhất của nhà các ngươi rồi.

Hồ Bất Vi nước mắt rơi như mưa, nghĩ tới con trai vì cứu Hồ gia mà cam tâm tịnh thân vào cung, trong lòng bứt rứt vô cùng, chán nản nói:

- Đứa con đáng thương của ta ….

Quyền Đức An nói:

- Núi xanh còn đó không sợ không có củi đốt, chỉ cần có thể bảo toàn tính mạng, sau này vẫn còn có ngày xoay trở lại. Bệ hạ yêu quý nhân tài, có lẽ sau này sẽ trọng dụng lại ngươi cũng không phải là không thể. Con trai ngươi thông minh lanh lợi, sắp tới sẽ được thăng chức rất nhanh.

Hồ Bất Vi chỉ rơi lệ, con trai biến thành thái giám, dù có thăng chức nhanh cũng có ý nghĩa gì? Cuộc đời nó còn có lạc thú gì đáng nói nữa đây? Trong lúc nhất thời nản lòng thoái chí, kết cục của ngày hôm nay có thể nói đều là một tay mình tạo ra. Nếu không phải ông tham luyến quyền thế, sao có thể kết quan hệ thông gia với Lý Thiên Hành được. Làm quan trong cung, trung thực giữ trung lập là chính, hà cớ gì liên lụy tới Hồ gia, liên lụy tới con trai.

Quyền Đức An nói:

- Ngươi nên nhớ, nhất định không được phụ tấm lòng của con trai ngươi.

Hồ Tiểu Thiên từ ngày tới Thừa Ân phủ đến giờ ngày ngày chỉ há mồm chờ ăn giơ tay chờ mặc, tiểu thái giám Phúc Quý hầu hạ hắn vô cùng chu đáo, hắn thì còn phải giả vờ giả vịt nằm trên giường 3 ngày, liên hệ duy nhất của hắn với thế giới bên ngoài chính là Phú Quý. Quyền Đức An thì chưa từng xuất hiện. Trong 3 ngày này Hồ Tiểu Thiên không những vướng bận chuyện an nguy của cha mẹ, đồng thời cũng nhớ tới chuyện Triển Bằng và Mộ Dung Phi Yên đã liều mình tới cứu mình, không biết hai người bọn họ giờ đang ở nơi đâu? Hồ Tiểu Thiên cũng đã hỏi Phú Quý về chuyện này, nhưng Phú Quý chỉ là một tên thái giám nhỏ đối với những chuyện xảy ra đêm đó hầu như không biết, thậm chí còn không nghe nói tới chuyện ám sát. Về phần Quyền Đức An, nghe nói đã mấy ngày rồi không tới Thừa Ân phủ. Gần đây lão đang bận rộn với chuyện Hoàng thượng đăng cơ.

Sáng sớm ngày thứ tư, Quyền Đức An đã tới Thừa Ân phủ thăm Hồ Tiểu Thiên. Hồ Tiểu Thiên nghe tin lão tới liền bò dậy khỏi giường. Quyền Đức An thấy thế liền xua tay, ra hiệu cho Phú Quý lui ra, tiện tay đóng cửa phòng lại.



Ánh sáng của từng phòng Thừa Ân phủ đều rất ảm đạm, dù là ban ngày cũng phải đốt đèn dầu. Hồ Tiểu Thiên đã nằm trong căn phòng tối tăm này ba ngày ba đêm rồi, trong lòng sớm đã không còn kiên nhẫn được nữa rồi.

Quyền Đức An thở dài nói:

- Cuối cùng ngươi vẫn không thể nhẫn nhịn nổi. Nếu có kẻ xấu thấy được bộ dạng bây giờ của ngươi, chắc chắn sẽ không tin ngươi mới tịnh thân 3 ngày.

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Quyền công công, chuyện của cha ta thế nào rồi?

Quyền Đức An nói:

- Trước mắt vẫn còn trong đại lao của Hình bộ, ta vẫn chưa có cơ hội gặp Hoàng thượng.

Trong lòng Hồ Tiểu Thiên thầm than, sự việc xem ra là không hề đơn giản, Quyền Đức An túc trí đa mưu, cáo già xảo quyệt, dù đã hứa với mình, nhưng lão có thực lòng muốn giúp mình cứu người hay không vẫn còn rất khó nói, càng huống hồ người cuối cùng có thể quyết định vận mệnh của Hồ gia vẫn là Hoàng thượng. Nếu gã muốn trừ diệt Hồ Thị, chỉ e là Quyền Đức An cũng khó mà xoay chuyển càn khôn. Nghĩ tới đây, trong lòng bất giác trùng xuống, Hồ Tiểu Thiên biết rằng thúc giục cũng vô ích, quyền chủ động đã hoàn toàn nắm trong tay Quyền Đức An rồi. Bây giờ duy có nghe theo sự sắp xếp của lão mà thôi.

Hồ Tiểu Thiên hạ giọng nói:

- Quyền công công, hai người bạn đó của ta bây giờ ở đâu rồi?

Quyền Đức An nói:

- Ngươi nói đám người Mộ Dung Phi Yên?

Hồ Tiểu Thiên gật đầu.

Quyền Đức An lạnh lùng nói:

- Mộ Dung Phi Yên thân là bộ khoái, không ngờ hiểu luật phạm luật, dám ám sát Tạp gia, theo luật nên chém.

Hồ Tiểu Thiên vừa nghe lão nói như vậy không khỏi nóng nảy hỏi:

- Rõ ràng ông đã hứa với ta rồi, ông nói sẽ thả bọn họ ra.

Quyền Đức An lẳng lặng nhìn Hồ Tiểu Thiên. Lão thấy trên người Hồ Tiểu Thiên vẫn tồn tại không ít nhược điểm, tính mạng của người Hồ gia, tính mạng của bạn, nếu một người xem trong thân tình và tình cảm cũng khó mà làm được việc.

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Ông đừng quên, lúc trước ít nhiều nhờ có Mộ Dung Phi Yên, Tiểu Công chúa mới có thể bình an tới Tiếp Châu.

Quyền Đức An nói:

- Ngươi rất quan tâm tới cô ta, liệu có phải là thích cô ta không?

Hồ Tiểu Thiên bị lão hỏi đúng nên ngẩn người ra.

Quyền Đức An nói:

- Ngươi mãi mãi không được quên thân phận của mình, từ khi tịnh thân ngươi đã là một thái giám rồi. Ngươi không được thích con gái. Nếu ngươi không thể kiềm chế được mình, tiết lộ bí mật, không những không giữ được tính mạng của ngươi, chỉ e là còn liên lụy tới rất nhiều người có quan hệ với ngươi.

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Ông đừng quên điều kiện sở dĩ ta hứa vào cung của ông.

Quyền Đức An nói:

- Ngươi không có tư cách ra điều kiện với ta, bây giờ là ta giúp ngươi. Ta không cần phải cầu xin ngươi điều gì cả. Hôm nay ta tới là chuẩn bị dạy ngươi một số bản lĩnh, một tháng sau ngươi sẽ vào cung. Nếu không muốn bị người khác nắm được sơ hở, vậy thì tốt nhất ngươi vẫn nên vứt bỏ tất cả tư tình, tạp niệm trong đầu đi, ngoan ngoãn học theo ta.

(Còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Y Thống Giang Sơn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook