Quyển 1 - Chương 74: Cố nhân (thượng)
Thạch Chương Ngư
06/10/2015
Hồ Tiểu Thiên bước ba bước đã tới trước mặt Hồ Thiên Hùng, vừa bắt tay y vừa cười nói:
- Hồ đại ca, sao anh lại tới đây?
Ở Hồ gia Hồ Thiên Hùng cũng là người có địa vị cao, rất được Hồ Bất vi yêu quý cho nên mới tuyển về làm thị vệ bên mình, những chuyện quan trọng chủ yếu giao cho y làm. Tuy rằng thân phận của y chỉ là tôi tớ, Hồ Tiểu Thiên vẫn gọi y là Hồ đại ca, rõ ràng vô cùng nể mặt y. Hồ Thiên Hùng nghe được trong lòng cũng hết sức cảm động.
Thực ra so với Hồ Tiểu Thiên thì Hồ Thiên Hùng đến Tây Xuyên sớm hơn. Bởi vì chuyện Hồ Tiểu Thiên cường đoạt Đường Khinh Tuyền bị dư luận xôn xao bàn tán truyền đi khắp nơi, Hồ Bất Vi lo lắng lời đồn đại ảnh hưởng đến quan hệ đám hỏi giữa Hồ gia và Lý gia nên đã viết một bức thư sai Hồ Thiên Hùng ngày đêm chạy tới Tây Châu, gặp mặt Khai quốc công Lý Thiên Hành Tây Xuyên kể rõ đầu đuôi sự việc. Bởi vậy có thể thấy đối với thông gia này Hồ Bất Vi vô cùng coi trọng đối với vị thông gia này. Sau khi Hồ Thiên Hùng ở Tây Xuyên giải quyết xong mọi chuyện vốn định trở lại Kinh thành, nhưng lại nhận được tin tức của Hồ Bất Vi lại sai y đi đến huyện Thanh Vân xem tình hình của Hồ Tiểu Thiên sau khi nhậm chức như thế nào.
Hồ Tiểu Thiên nghe Hồ Thiên Hùng nói vậy trong lòng khá xúc động, xem ra cha vẫn luôn lo lắng cho mình.
Lương Đại Tráng cũng vui mừng khấp khởi đứng ở một bên, Hồ Tiểu Thiên nói:
- Đại Tráng chớ có đứng ngu ra đó, khẩn trương đến Hồng Nhạn lầu chuẩn bị cơm rượu, giữa trưa chúng ta sẽ uống một bữa thật ngon.
- Vâng!
Lương Đại Tráng đi nhanh ra ngoài.
Hồ Tiểu Thiên kéo cánh tay của Hồ Thiên Hùng mời y vào trong viện tử ngồi xuống, viện tử tuy không lớn nhưng rất sạch sẽ. Trước khi Hồ Tiểu Thiên đến, Hồ Thiên Hùng từ chỗ Lương Đại Tráng mới biết được thiếu gia từ kinh thành đến Thanh Vân đã trải qua những khó khăn như thế nào. Dĩ nhiên là Lương Đại Tráng còn thêm mắm thêm muối mà khoa trương, tuy nhiên cơ bản sự việc cũng đã minh bạch. Hồ Thiên Hùng cũng hết sức ngạc nhiên đối với năng lực của vị thiếu gia này. Đến hiện tại Hồ Thiên Hùng vẫn không thể hoàn toàn tin được, một tên ngu ngốc đần độn sao đột nhiên lại biến thành một người thông minh tuyệt đỉnh như vậy cơ chứ.
Hồ Thiên Hùng nói:
- Thiếu gia, lần này ta đi Tây Châu, thông gia cũng nhiều lần nhắc đến ngài.
Hồ Tiểu Thiên vừa nghe chuyện này cũng có chút đau đầu. Nữ nhi của Lý Thiên Hành vừa xấu lại vừa bị liệt, được con rể tốt như mình dĩ nhiên lão như nhặt được bảo vật. Nếu lần này cho lão biết mình đã đến Thanh Vân chẳng phải là rất phiền toái hay sao, thấy con rể tốt như vậy không chừng sai người lập tức đem hắn buộc cùng khuê nữ động phòng rồi. Hắn thấp giọng nói:
- Lão có biết ta đã đến Thanh Vân hay không?
Hồ Thiên Hùng lắc đầu nói:
- Lão gia đã đặc biệt thông báo. Chuyện này nhất định không cho lão biết, lão gia thân gia trấn thủ Tây Châu làm sao lại chú ý đến huyện Thanh Vân bên này?
Hồ Tiểu Thiên cho rằng y nói rất có lý, Tây Xuyên đất rộng của nhiều, đất đai màu mỡ ngàn dặm. Tây Châu chính là trung tâm của Tây Xuyên, Tây Nam là nơi phồn hoa nhất, khắp Tây Xuyên những huyện nhỏ như Thanh Vân có hàng trăm ...Lý Thiên Hành sao có thể chú ý đến một thành nhỏ nơi xa xôi hẻo lánh thế này, huống chi cha hắn đã nói trước với Lại bộ giấu kín thân phận của hắn, lường trước sẽ không để Lý Thiên Thành biết chuyện này.
Hồ Thiên Hùng nói:
- Lần này ta đi Tây Châu xem như mở mang kiến thức. Lão gia thân gia thật sự là một nhân vật anh hùng, dưới tay có nhiều mãnh tướng, binh hùng tướng mạnh, Tây Xuyên trăm họ an cư lập nghiệp, nhắc tới Lý đại nhân người người đều khen ngợi.
Trong lòng Hồ Tiểu Thiên tự nhủ lão ta có hoành tráng cỡ nào thì có liên quan gì tới hắn? Người hắn muốn cưới là nữ nhi của lão chứ không phải lão, hơn nữa lão là đại tướng nơi biên cương, cha ta cũng không kém, Hộ Bộ Thượng Thư, quan viên nắm giữ tài chính cao nhất của Đại Khang, quan viên chưởng quản bổng lộc cao nhất của Đại Khang, xuất thân của hắn so ra cũng không kém nữ nhi của lão? Hồ Thiên Hùng nói nửa ngày mà hắn vẫn không có tâm trạng để nghe, hắn ho khan một tiếng cắt ngang lời nói của Hồ Thiên Hùng...thấp giọng hỏi:
- Lần này anh đi Tây Châu có gặp tiểu thư của Lý gia không?
Hồ Thiên Hùng cười nói:
- Thiếu gia, tiểu thư Lý gia ở khuê phòng, ta là hạ nhân vẫn chưa có cơ hội gặp cô ấy? Nhưng lần này ở Tây Châu ta may mắn gặp được công tử của Lý gia Lý Hồng Hàn, đây chính là anh hùng dáng vẻ đường đườn, võ công mưu trí đều nổi tiếng. Là một trong những tướng lĩnh ưu tú trẻ trung nhất của Đại Khang.
Hồ Tiểu Thiên cười nhạt, cha anh hùng mà con là hảo hán thì chưa thấy được vài người, ngược lại cha anh hùng mà con thì khốn khiếp thì chỗ nào cũng có. Phải nói nếu như không phải hắn đánh bậy đánh bạ đến cái thế giới này thì con của Hồ Bất Vi ngu si ngơ ngác cả đời rồi.
Không phải ngẫu nhiên mà Hồ Thiên Hùng có được sự tín nhiệm của Hồ Bất Vi, y chẳng những võ công cao cường, hơn nữa lại nắm bắt tâm lý người khác qua lời nói và sắc mặt rất giỏi, ít nhiều cũng biết chỗ khúc mắc của vị thiếu gia này, thấp giọng nói:
- Thiếu gia, ta nghĩ lời đồn đại cũng chưa chắc đáng tin. Cho dù tiểu thư Lý gia không phải là mỹ nữ tuyệt thế, nhưng diện mạo cũng không giống như người ta đồn đại đâu.
Hồ Tiểu Thiên lạnh lùng nói:
- Anh chưa gặp, dựa vào cái gì mà nói như vậy?
Hồ Thiên Hùng nói:
- Ta nhìn Lý công tử diện mạo anh tuấn, hẳn muội muội của hắn cũng không kém.
Hồ Tiểu Thiên thở dài nói:
- Có lẽ cũng có chút nhan sắc, chỉ tiếc là khi còn nhỏ bị bệnh đậu mùa khiến cho khuôn mặt đầy hạt gai. Đến mười tuổi lại bị bệnh cấp tính hai chân cũng tê liệt, nữ nhân như vậy làm vợ, ngươi cho rằng ta còn ham muốn hay không?
Trong lòng Hồ Thiên Hùng tự nhủ chỉ có thằng ngốc mới không cần. Trở thành con rể của Khai quốc công Tây Xuyên chẳng khác nào cá nhảy Long Môn, đừng nói đến khuê nữ vô cùng xấu, dù vừa già vừa ngu xuẩn thì có ngại gì. Trong lòng của y đang nghĩ nghĩ, lại phát hiện đôi mắt sắc như dao của Hồ Tiểu Thiên nhìn mình, dường như đã đọc thấu tâm tư của mình.
Hồ Thiên Hùng nóng bừng cả mặt, ánh mắt của thiếu gia tinh tường như kẻ trộm, lại có vài phần phong thái của lão gia, y muốn giấu diếm suy nghĩ cũng không dễ dàng, quả nhiên hổ phụ sinh hổ tử. Từ chứng kiến trước kia, vừa rồi lại nghe Lương Đại Tráng miêu tả tất cả, nếu tất cả là sự thật thì thủ đoạn và tâm kế của vị thiếu gia trẻ tuổi này cũng thật nổi tiếng. Hồ Thiên Hùng nói:
- Thiếu gia, người thực sự nghĩ oan cho ta rồi, thân phận của tiểu thư Lý gia chỉ có thiếu gia mới xứng đôi vừa lứa.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Mắng ta, thì ra ta thích hợp lấy một nữ nhân vừa xấu lại vừa tê liệt làm vợ?
Hồ Thiên Hùng nói:
- Thiếu gia, hãy nghĩ việc này theo một hướng tốt, với thân phận của ngài nhất định phải ba vợ bốn nàng hầu. Từ xưa đến nay đều là do cha mẹ mai mối, ngài cũng đừng nên làm trái ý lão gia, về sau nạp thiếp ngài còn không được tự mình chọn đâu?
Hồ Tiểu Thiên quơ quơ đầu, không thể tưởng tượng tâm địa của Hồ Thiên Hùng lại gian xảo như vậy, hắn thở dài nói:
- Cuộc đời này tính ta ngay thẳng, thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành.
Hồ Thiên Hùng khuyên nhủ”
- Thiếu gia, ngài vẫn nên thông cảm cho khó khăn của lão gia.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Cha ta cùng kết thông gia với Lý gia cũng vì lợi ích chính trị, ngươi không nói ta thật sự cũng hiểu mà.
Hồ Thiên Hùng cũng không tiện nói gì, y nói tránh đi:
- Thiếu gia, ta nhớ tới một việc, lần này đích thân lão gia sai ta mang tới cho ngài một lễ vật.
Hồ Tiểu Thiên nghe nói có lễ vật cũng cảm thấy tò mò, liền đi theo Hồ Thiên Hùng đi vào trong phòng. Hồ Thiên Hùng mở bọc hành lý ra, từ trong đó rút ra một thanh chủy thủ, vỏ dao bằng da cá mập đen, lưỡi được bao khảm bạc gỗ mun, tay cầm bằng ngà voi, nhìn ngoại hình ban đầu cũng không ngạc nhiên nhưng khi rút chủy thủ ra thì một luồng khí lạnh tản ra làm kinh người, hào quang sáng như tuyết chiếu rọi vào Hồ Tiểu Thiên, theo bản năng hắn nhắm hai mắt lại, trong tay cầm chặt chủy thủ nhẹ nhàng cắm xuống phía dưới mặt bàn gỗ, lưỡi chủy thủ dễ dàng xuyên qua mặt bàn. Mặc dù Hồ Tiểu Thiên không am hiểu về kiến thức binh khí nhưng cũng biết cây chủy thủ này tuyệt đối là vũ khí rất lợi hại, dùng để phòng thân rất tốt. Hắn rất vui mừng lập tức cất chủy thủ ở bên hông, xem ra vị cha vợ tương lai này đã bắt đầu tìm cách lấy lòng hắn, ra tay thật sự rất hào phóng, viên đạn bọc đường, ta đây để lão cởi bọc đường xuống, rồi sẽ bắn đạn pháo về phía lão.
Tầm nhìn rơi ở trên quyển trục:
- Đây là cái gì?
Hồ Thiên Hùng nói:
- Lý đại nhân tặng cho lão gia một bộ chữ.
Hồ Tiểu Thiên cười nói:
- Mở ra xem.
Hồ Thiên Hùng chậm rãi mở bức chữ, Hồ Tiểu Thiên không nhìn thì thôi vừa nhìn thấy ngay lập tức kinh sợ, trên đó viết:
“Nam kiều đầu nhị độ như toa
Hoành chức giang trung cẩm tú.
Tây ngạn vĩ nhất tháp tự bút
Trực tả thiên thượng văn chương.”
Vế trên bức câu đối này đúng là do lão ngư ông kia lúc hắn mới đến huyện Thanh Vân gặp được viết lên, vế dưới là hắn đối, dùng câu đối này làm động lòng lão ông mới có thể miễn phí qua sông. Hồ Tiểu Thiên ngây ra như phỗng mà nhìn bức câu đối, trên sống lưng toát ra mồ hôi lạnh. Vốn hắn nghĩ việc mình đến biên giới Tây Nam này sẽ ít người biết, nhưng khi nhìn bức câu đối này hắn liền hiểu được Lý Thiên Hành đối với hành tung của hắn đã nắm rõ trong lòng bàn tay. Giữa lão ngư ông kia và Lý Thiên Hành tất nhiên có mối quan hệ rất thân thiết, lão đã chờ sẵn ở bên sông và chuẩn bị câu đối này. Lúc ấy Hồ Tiểu Thiên đã nghi ngờ sao một người nông dân đánh cá có lại có thể nghĩ ra vế đối tinh tế trên, giờ thì hắn mới biết được đáp án, lão ngư ông kia căn bản chính là Lý Thiên Hành.
Hồ Thiên Hùng chú ý vẻ mặt rất kinh ngạc của Hồ Tiểu Thiên, y cũng không hiểu được duyên cớ bên trong, thấp giọng nói:
- Thiếu gia, ngài làm sao vậy?
Lúc này Hồ Tiểu Thiên mới hồi phục lại tinh thần, thở dài nói:
- Chữ đẹp, câu đối rất tuyệt!
Hắn chẳng khác gì là tự khen chính mình, thư pháp trên câu đối này rồng bay phượng múa, loan trôi phượng nổi, bức thư pháp kia ở thời hiện đại đúng là đạt tiêu chuẩn đại gia thư pháp rồi. Hồ Tiểu Thiên cũng không am hiểu về thư pháp bút mềm, nhưng thư pháp bút cứng thì cũng có thể hiểu qua loa, thư pháp tốt hay kém hắn vẫn có thể phân biệt được đấy, vị nhạc phụ đại nhân tương lai đúng là rất tài hoa.
(Thư pháp bút cứng: là thư pháp hiện đại viết bằng bút bi, bút máy...)
Hồ Tiểu Thiên cũng không biết rằng việc mình đến Thanh Vân trước đó là do cha hắn đã nói trước với Lý Thiên Hành hay là do chính lão điều tra ra. Nếu như tự lão tìm hiểu thì vị nhạc phụ đại nhân tương lai này đúng là không thể khinh thường, lại không biết tài hoa của mình thể hiện ở trên câu đối như thế có làm dao động được vị lão nhạc phụ này không? Nghĩ lại, mặc dù chuyện Lý Thiên Hành biết được cũng không phải là chuyện xấu, bản thân là nhạc phụ tương lai của hắn, lão không có khả năng không cho mình chỗ dựa, có nghĩa là dù hắn có làm bao nhiêu chuyện ở Thanh Vân cũng sẽ có người thu dọn cho hắn, chẳng phải sau này hắn làm việc gì cũng không cần phải kiêng nể gì?
- Hồ đại ca, sao anh lại tới đây?
Ở Hồ gia Hồ Thiên Hùng cũng là người có địa vị cao, rất được Hồ Bất vi yêu quý cho nên mới tuyển về làm thị vệ bên mình, những chuyện quan trọng chủ yếu giao cho y làm. Tuy rằng thân phận của y chỉ là tôi tớ, Hồ Tiểu Thiên vẫn gọi y là Hồ đại ca, rõ ràng vô cùng nể mặt y. Hồ Thiên Hùng nghe được trong lòng cũng hết sức cảm động.
Thực ra so với Hồ Tiểu Thiên thì Hồ Thiên Hùng đến Tây Xuyên sớm hơn. Bởi vì chuyện Hồ Tiểu Thiên cường đoạt Đường Khinh Tuyền bị dư luận xôn xao bàn tán truyền đi khắp nơi, Hồ Bất Vi lo lắng lời đồn đại ảnh hưởng đến quan hệ đám hỏi giữa Hồ gia và Lý gia nên đã viết một bức thư sai Hồ Thiên Hùng ngày đêm chạy tới Tây Châu, gặp mặt Khai quốc công Lý Thiên Hành Tây Xuyên kể rõ đầu đuôi sự việc. Bởi vậy có thể thấy đối với thông gia này Hồ Bất Vi vô cùng coi trọng đối với vị thông gia này. Sau khi Hồ Thiên Hùng ở Tây Xuyên giải quyết xong mọi chuyện vốn định trở lại Kinh thành, nhưng lại nhận được tin tức của Hồ Bất Vi lại sai y đi đến huyện Thanh Vân xem tình hình của Hồ Tiểu Thiên sau khi nhậm chức như thế nào.
Hồ Tiểu Thiên nghe Hồ Thiên Hùng nói vậy trong lòng khá xúc động, xem ra cha vẫn luôn lo lắng cho mình.
Lương Đại Tráng cũng vui mừng khấp khởi đứng ở một bên, Hồ Tiểu Thiên nói:
- Đại Tráng chớ có đứng ngu ra đó, khẩn trương đến Hồng Nhạn lầu chuẩn bị cơm rượu, giữa trưa chúng ta sẽ uống một bữa thật ngon.
- Vâng!
Lương Đại Tráng đi nhanh ra ngoài.
Hồ Tiểu Thiên kéo cánh tay của Hồ Thiên Hùng mời y vào trong viện tử ngồi xuống, viện tử tuy không lớn nhưng rất sạch sẽ. Trước khi Hồ Tiểu Thiên đến, Hồ Thiên Hùng từ chỗ Lương Đại Tráng mới biết được thiếu gia từ kinh thành đến Thanh Vân đã trải qua những khó khăn như thế nào. Dĩ nhiên là Lương Đại Tráng còn thêm mắm thêm muối mà khoa trương, tuy nhiên cơ bản sự việc cũng đã minh bạch. Hồ Thiên Hùng cũng hết sức ngạc nhiên đối với năng lực của vị thiếu gia này. Đến hiện tại Hồ Thiên Hùng vẫn không thể hoàn toàn tin được, một tên ngu ngốc đần độn sao đột nhiên lại biến thành một người thông minh tuyệt đỉnh như vậy cơ chứ.
Hồ Thiên Hùng nói:
- Thiếu gia, lần này ta đi Tây Châu, thông gia cũng nhiều lần nhắc đến ngài.
Hồ Tiểu Thiên vừa nghe chuyện này cũng có chút đau đầu. Nữ nhi của Lý Thiên Hành vừa xấu lại vừa bị liệt, được con rể tốt như mình dĩ nhiên lão như nhặt được bảo vật. Nếu lần này cho lão biết mình đã đến Thanh Vân chẳng phải là rất phiền toái hay sao, thấy con rể tốt như vậy không chừng sai người lập tức đem hắn buộc cùng khuê nữ động phòng rồi. Hắn thấp giọng nói:
- Lão có biết ta đã đến Thanh Vân hay không?
Hồ Thiên Hùng lắc đầu nói:
- Lão gia đã đặc biệt thông báo. Chuyện này nhất định không cho lão biết, lão gia thân gia trấn thủ Tây Châu làm sao lại chú ý đến huyện Thanh Vân bên này?
Hồ Tiểu Thiên cho rằng y nói rất có lý, Tây Xuyên đất rộng của nhiều, đất đai màu mỡ ngàn dặm. Tây Châu chính là trung tâm của Tây Xuyên, Tây Nam là nơi phồn hoa nhất, khắp Tây Xuyên những huyện nhỏ như Thanh Vân có hàng trăm ...Lý Thiên Hành sao có thể chú ý đến một thành nhỏ nơi xa xôi hẻo lánh thế này, huống chi cha hắn đã nói trước với Lại bộ giấu kín thân phận của hắn, lường trước sẽ không để Lý Thiên Thành biết chuyện này.
Hồ Thiên Hùng nói:
- Lần này ta đi Tây Châu xem như mở mang kiến thức. Lão gia thân gia thật sự là một nhân vật anh hùng, dưới tay có nhiều mãnh tướng, binh hùng tướng mạnh, Tây Xuyên trăm họ an cư lập nghiệp, nhắc tới Lý đại nhân người người đều khen ngợi.
Trong lòng Hồ Tiểu Thiên tự nhủ lão ta có hoành tráng cỡ nào thì có liên quan gì tới hắn? Người hắn muốn cưới là nữ nhi của lão chứ không phải lão, hơn nữa lão là đại tướng nơi biên cương, cha ta cũng không kém, Hộ Bộ Thượng Thư, quan viên nắm giữ tài chính cao nhất của Đại Khang, quan viên chưởng quản bổng lộc cao nhất của Đại Khang, xuất thân của hắn so ra cũng không kém nữ nhi của lão? Hồ Thiên Hùng nói nửa ngày mà hắn vẫn không có tâm trạng để nghe, hắn ho khan một tiếng cắt ngang lời nói của Hồ Thiên Hùng...thấp giọng hỏi:
- Lần này anh đi Tây Châu có gặp tiểu thư của Lý gia không?
Hồ Thiên Hùng cười nói:
- Thiếu gia, tiểu thư Lý gia ở khuê phòng, ta là hạ nhân vẫn chưa có cơ hội gặp cô ấy? Nhưng lần này ở Tây Châu ta may mắn gặp được công tử của Lý gia Lý Hồng Hàn, đây chính là anh hùng dáng vẻ đường đườn, võ công mưu trí đều nổi tiếng. Là một trong những tướng lĩnh ưu tú trẻ trung nhất của Đại Khang.
Hồ Tiểu Thiên cười nhạt, cha anh hùng mà con là hảo hán thì chưa thấy được vài người, ngược lại cha anh hùng mà con thì khốn khiếp thì chỗ nào cũng có. Phải nói nếu như không phải hắn đánh bậy đánh bạ đến cái thế giới này thì con của Hồ Bất Vi ngu si ngơ ngác cả đời rồi.
Không phải ngẫu nhiên mà Hồ Thiên Hùng có được sự tín nhiệm của Hồ Bất Vi, y chẳng những võ công cao cường, hơn nữa lại nắm bắt tâm lý người khác qua lời nói và sắc mặt rất giỏi, ít nhiều cũng biết chỗ khúc mắc của vị thiếu gia này, thấp giọng nói:
- Thiếu gia, ta nghĩ lời đồn đại cũng chưa chắc đáng tin. Cho dù tiểu thư Lý gia không phải là mỹ nữ tuyệt thế, nhưng diện mạo cũng không giống như người ta đồn đại đâu.
Hồ Tiểu Thiên lạnh lùng nói:
- Anh chưa gặp, dựa vào cái gì mà nói như vậy?
Hồ Thiên Hùng nói:
- Ta nhìn Lý công tử diện mạo anh tuấn, hẳn muội muội của hắn cũng không kém.
Hồ Tiểu Thiên thở dài nói:
- Có lẽ cũng có chút nhan sắc, chỉ tiếc là khi còn nhỏ bị bệnh đậu mùa khiến cho khuôn mặt đầy hạt gai. Đến mười tuổi lại bị bệnh cấp tính hai chân cũng tê liệt, nữ nhân như vậy làm vợ, ngươi cho rằng ta còn ham muốn hay không?
Trong lòng Hồ Thiên Hùng tự nhủ chỉ có thằng ngốc mới không cần. Trở thành con rể của Khai quốc công Tây Xuyên chẳng khác nào cá nhảy Long Môn, đừng nói đến khuê nữ vô cùng xấu, dù vừa già vừa ngu xuẩn thì có ngại gì. Trong lòng của y đang nghĩ nghĩ, lại phát hiện đôi mắt sắc như dao của Hồ Tiểu Thiên nhìn mình, dường như đã đọc thấu tâm tư của mình.
Hồ Thiên Hùng nóng bừng cả mặt, ánh mắt của thiếu gia tinh tường như kẻ trộm, lại có vài phần phong thái của lão gia, y muốn giấu diếm suy nghĩ cũng không dễ dàng, quả nhiên hổ phụ sinh hổ tử. Từ chứng kiến trước kia, vừa rồi lại nghe Lương Đại Tráng miêu tả tất cả, nếu tất cả là sự thật thì thủ đoạn và tâm kế của vị thiếu gia trẻ tuổi này cũng thật nổi tiếng. Hồ Thiên Hùng nói:
- Thiếu gia, người thực sự nghĩ oan cho ta rồi, thân phận của tiểu thư Lý gia chỉ có thiếu gia mới xứng đôi vừa lứa.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Mắng ta, thì ra ta thích hợp lấy một nữ nhân vừa xấu lại vừa tê liệt làm vợ?
Hồ Thiên Hùng nói:
- Thiếu gia, hãy nghĩ việc này theo một hướng tốt, với thân phận của ngài nhất định phải ba vợ bốn nàng hầu. Từ xưa đến nay đều là do cha mẹ mai mối, ngài cũng đừng nên làm trái ý lão gia, về sau nạp thiếp ngài còn không được tự mình chọn đâu?
Hồ Tiểu Thiên quơ quơ đầu, không thể tưởng tượng tâm địa của Hồ Thiên Hùng lại gian xảo như vậy, hắn thở dài nói:
- Cuộc đời này tính ta ngay thẳng, thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành.
Hồ Thiên Hùng khuyên nhủ”
- Thiếu gia, ngài vẫn nên thông cảm cho khó khăn của lão gia.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Cha ta cùng kết thông gia với Lý gia cũng vì lợi ích chính trị, ngươi không nói ta thật sự cũng hiểu mà.
Hồ Thiên Hùng cũng không tiện nói gì, y nói tránh đi:
- Thiếu gia, ta nhớ tới một việc, lần này đích thân lão gia sai ta mang tới cho ngài một lễ vật.
Hồ Tiểu Thiên nghe nói có lễ vật cũng cảm thấy tò mò, liền đi theo Hồ Thiên Hùng đi vào trong phòng. Hồ Thiên Hùng mở bọc hành lý ra, từ trong đó rút ra một thanh chủy thủ, vỏ dao bằng da cá mập đen, lưỡi được bao khảm bạc gỗ mun, tay cầm bằng ngà voi, nhìn ngoại hình ban đầu cũng không ngạc nhiên nhưng khi rút chủy thủ ra thì một luồng khí lạnh tản ra làm kinh người, hào quang sáng như tuyết chiếu rọi vào Hồ Tiểu Thiên, theo bản năng hắn nhắm hai mắt lại, trong tay cầm chặt chủy thủ nhẹ nhàng cắm xuống phía dưới mặt bàn gỗ, lưỡi chủy thủ dễ dàng xuyên qua mặt bàn. Mặc dù Hồ Tiểu Thiên không am hiểu về kiến thức binh khí nhưng cũng biết cây chủy thủ này tuyệt đối là vũ khí rất lợi hại, dùng để phòng thân rất tốt. Hắn rất vui mừng lập tức cất chủy thủ ở bên hông, xem ra vị cha vợ tương lai này đã bắt đầu tìm cách lấy lòng hắn, ra tay thật sự rất hào phóng, viên đạn bọc đường, ta đây để lão cởi bọc đường xuống, rồi sẽ bắn đạn pháo về phía lão.
Tầm nhìn rơi ở trên quyển trục:
- Đây là cái gì?
Hồ Thiên Hùng nói:
- Lý đại nhân tặng cho lão gia một bộ chữ.
Hồ Tiểu Thiên cười nói:
- Mở ra xem.
Hồ Thiên Hùng chậm rãi mở bức chữ, Hồ Tiểu Thiên không nhìn thì thôi vừa nhìn thấy ngay lập tức kinh sợ, trên đó viết:
“Nam kiều đầu nhị độ như toa
Hoành chức giang trung cẩm tú.
Tây ngạn vĩ nhất tháp tự bút
Trực tả thiên thượng văn chương.”
Vế trên bức câu đối này đúng là do lão ngư ông kia lúc hắn mới đến huyện Thanh Vân gặp được viết lên, vế dưới là hắn đối, dùng câu đối này làm động lòng lão ông mới có thể miễn phí qua sông. Hồ Tiểu Thiên ngây ra như phỗng mà nhìn bức câu đối, trên sống lưng toát ra mồ hôi lạnh. Vốn hắn nghĩ việc mình đến biên giới Tây Nam này sẽ ít người biết, nhưng khi nhìn bức câu đối này hắn liền hiểu được Lý Thiên Hành đối với hành tung của hắn đã nắm rõ trong lòng bàn tay. Giữa lão ngư ông kia và Lý Thiên Hành tất nhiên có mối quan hệ rất thân thiết, lão đã chờ sẵn ở bên sông và chuẩn bị câu đối này. Lúc ấy Hồ Tiểu Thiên đã nghi ngờ sao một người nông dân đánh cá có lại có thể nghĩ ra vế đối tinh tế trên, giờ thì hắn mới biết được đáp án, lão ngư ông kia căn bản chính là Lý Thiên Hành.
Hồ Thiên Hùng chú ý vẻ mặt rất kinh ngạc của Hồ Tiểu Thiên, y cũng không hiểu được duyên cớ bên trong, thấp giọng nói:
- Thiếu gia, ngài làm sao vậy?
Lúc này Hồ Tiểu Thiên mới hồi phục lại tinh thần, thở dài nói:
- Chữ đẹp, câu đối rất tuyệt!
Hắn chẳng khác gì là tự khen chính mình, thư pháp trên câu đối này rồng bay phượng múa, loan trôi phượng nổi, bức thư pháp kia ở thời hiện đại đúng là đạt tiêu chuẩn đại gia thư pháp rồi. Hồ Tiểu Thiên cũng không am hiểu về thư pháp bút mềm, nhưng thư pháp bút cứng thì cũng có thể hiểu qua loa, thư pháp tốt hay kém hắn vẫn có thể phân biệt được đấy, vị nhạc phụ đại nhân tương lai đúng là rất tài hoa.
(Thư pháp bút cứng: là thư pháp hiện đại viết bằng bút bi, bút máy...)
Hồ Tiểu Thiên cũng không biết rằng việc mình đến Thanh Vân trước đó là do cha hắn đã nói trước với Lý Thiên Hành hay là do chính lão điều tra ra. Nếu như tự lão tìm hiểu thì vị nhạc phụ đại nhân tương lai này đúng là không thể khinh thường, lại không biết tài hoa của mình thể hiện ở trên câu đối như thế có làm dao động được vị lão nhạc phụ này không? Nghĩ lại, mặc dù chuyện Lý Thiên Hành biết được cũng không phải là chuyện xấu, bản thân là nhạc phụ tương lai của hắn, lão không có khả năng không cho mình chỗ dựa, có nghĩa là dù hắn có làm bao nhiêu chuyện ở Thanh Vân cũng sẽ có người thu dọn cho hắn, chẳng phải sau này hắn làm việc gì cũng không cần phải kiêng nể gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.