Y Thống Giang Sơn

Quyển 1 - Chương 78: Đánh cờ nơi công đường (thượng)

Thạch Chương Ngư

09/10/2015

Hồ Tiểu Thiên tỏ vẻ bình thường hỏi:

- Có phải đã xảy ra chuyện đại sự gì không, ta có cảm giác không khí trong nha môn hôm nay không bình thường.

Lưu Bảo Cử nói:

- Hứa đại nhân triệu tập chúng ta họp, thế nào? Không phải ngài cũng đến vì chuyện này chứ?

Trong lòng Hồ Tiểu Thiên thầm mắng, Hứa Thanh Liêm là lão rùa đen, một lòng muốn ôm trọn quyền lực. Xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không thông báo cho bố, trong lòng căm phẫn nhưng trên mặt lại tỏ vẻ tươi cười nói:

- Ha ha, ta cũng nhận được thông báo nên mới đến đây.

Rõ ràng Lưu Bảo Cử hiểu được nguyên do, trong lòng cười thầm, tiểu tử thối còn muốn dát vàng trên mặt mình, Hứa Thanh Liêm một lòng muốn giẫm lên ngươi, ai mà không biết điều này chứ?

Hai người cùng đi vào đại sảnh, nhìn thấy tất cả quan lớn nhỏ của huyện Thanh Vân đều tập trung tại đây, huyện lệnh Hứa Thanh Liêm ngồi ngay ngắn trước đại sảnh, sắc mặt nghiêm nghị, sư gia Hình Thiện đứng bên cạnh y, mặt mũi bầm tím, bộ dáng này sợ là đến ngay cả cha sinh mẹ đẻ cũng nhận không ra rồi, đáng đời cái tên gia sư đầu chó kia.

Hồ Tiểu Thiên nhìn thấy bộ dáng này của gã không kìm nổi bật cười ha hả, nụ cười gây sự chú ý của mọi người khiến toàn bộ ánh mắt đều nhìn vào hắn. Hắn hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của mọi người, chỉ vào Hình Thiện nói:

- Hình sư gia, mặt ngươi bị làm sao vậy?

Hình Thiện nhìn hắn với vẻ oán hận, hôm nay gã từ Hồng Nhạn lầu ra về thì trên đường liền bị người dùng bao tải bịt kín mắt, không nói gì liền đánh một trận, cuối cùng lột hết y phục của gã treo trên cây hòe, chuyện này đến nửa huyện Thanh Vân đều biết. Từ lúc sinh ra đến giờ đây là lần gã phải chịu vô cùng nhục nhã, gã nghĩ tới nghĩ lui gần đây chỉ đắc tội với tân huyện thừa Hồ Tiểu Thiên, nhất định là hắn đã sai người đánh lén gã. Cho nên sau khi bị giải cứu thì việc đầu tiên là đến nha huyện báo án, cầu huyện lệnh Hứa Thanh Liêm đòi lại công bằng cho gã.

Nhưng khi vừa đến nơi thì Hình Thiện mới biết được ở huyện vừa mới xảy ra đại sự, không ai chú ý đến thương tích nhỏ trên người gã. Hồ Tiểu Thiên vừa hỏi thì khơi lên mối hận cũ trong lòng gã, gã nghiến răng nói:

- Không biết có kẻ nào đã âm mưu đánh lén ta!

Hồ Tiểu Thiên cười thầm trong bụng, đúng là có chết cũng không hối cải, xem ra Hồ Thiên Hùng đã không đánh cho ngươi phải hối cải, được! Ngươi hãy chờ đó cho ta, trở về ta sẽ bẻ sạch răng của ngươi, xem tên chó chết ngươi có còn dám nói hươu nói vượn hay không.

Sắc mặt Hứa Thanh Liêm không tốt, lão trầm giọng nói:

- Hồ đại nhân đến thật đúng lúc, ở huyện vừa mới xảy ra đại sự.

Hồ Tiểu Thiên lười biếng ngáp một cái nói:

- Đại sự? Còn có chuyện nào quan trọng hơn phòng chống lụt, Hứa đại nhân nói đại sự có phải là khoa trương quá không.

Hứa Thanh Liêm nói:

- Tam thiếu phu nhân của Vạn viên ngoại bị mã phĩ núi Thiên Lang cướp đi rồi!

Nét mặt của Hồ Tiểu Thiên không chút sợ hãi:

- Hóa ra là chuyện cướp người, nạn trộm cướp ở núi Thiên Lang ta đã nghe rất lâu, hàng năm cướp của thương gia vô số kể, số mất tích tử vong cũng không ít. Nếu đã bị cướp đi chỉ sợ không dễ dàng tìm được trở về.

Hứa Thanh Liêm nhìn bộ dạng tự cao tự đại của thằng nhãi này trong lòng cảm thấy khó chịu, lão thở dài phất tay mọi người lui ra, chỉ cho hai người Hồ Tiểu Thiên và Lưu Bảo Cử ở lại, mời hai người ngồi xuống, thở dài một hơi nói:

- Các ngươi có biết hay không, chuyện này không phải là chuyện nhỏ, em rể của Vạn viên ngoại chính là Tiếp Châu Thái Thú Dương đại nhân, nếu Tam thiếu phu nhân của Vạn gia bị bắt ở núi Thiên Lang coi như chúng ta có một cái cớ. Nhưng cô ta bị bắt ở địa phương cách ngoài thành không đến năm dặm, nếu chúng ta không kịp phá vụ án này thì Dương đại nhân sẽ truy trách nhiệm xuống dưới, chỉ sợ ba người chúng ta có cái đầu cũng khó có thể bảo vệ được.

Lời nói của Hứa Thanh Liêm cũng không phải là đe dọa, với quan hệ của Vạn Bá Bình và Tiếp Châu Thái Thú Dương Đạo Toàn thì rất có khả năng chuyện này sẽ xảy ra.

Lưu Bảo Toàn chắp tay nói:

- Hứa đại nhân, chuyện này có chút không hợp lắm. Cho đến nay mã tặc của núi Thiên Lang đều hoạt động tại vùng núi phía nam huyện Thanh Vân, ít khi đi vào những vùng lân cận để quấy nhiễu, về phần hoạt động cách ngoài thành trong vòng mười dặm là chuyện chưa bao giờ có.

Hồ Tiểu Thiên nói:



- Xem ra Lưu đại nhân rất hiểu đám mã tặc này nhỉ.

Lưu Bảo Toàn cảm thấy những lời nói này rất khó nghe, hình như là muốn nói gã với đám mã tặc có cấu kết với nhau. Gã cười khan nói:

- Ta thân làm Huyện Úy, phụ trách điều phối binh mã địa phương, nhiều lần tham gia tiêu diệt phỉ, hành động của bọn cướp sao lại không quen thuộc được cơ chứ?

Hứa Thanh Liêm nói:

- Lưu đại nhân nhiều lần giao đấu với mã phỉ núi Thiên Lang, xung phong đi đầu, nhiều lần bị thương đấy.

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Bọn phỉ này gây loạn có vẻ càng ngày càng lợi hại rồi, hiện giờ lại chạy đến ngoài thành Thanh Vân cướp người, hiệu quả tiêu diệt phỉ của Lưu đại nhân quả không lớn nha.

Mới ngày hôm qua hắn còn rất hợp ý với Lưu Bảo Cử nhưng sau đó lại phát hiện y giả vờ say để lừa gạt hắn, ấn tượng của hắn đối với y lập tức liền giảm xuống. Hôm nay Hồ Thiên Hùng đến khiến hắn hiểu được một việc, sự việc hắn đến Thanh Vân nhạc phụ tương lai đã sớm biết, đã có vị nhạc phụ tương lai là đại tướng biên cương làm chỗ dựa sau lưng hắn sẽ không sợ gì cả, dĩ nhiên lại muốn ra tay làm cho đám quan có mắt như mù này mở mắt thật to, làm nhiều người tức giận thì sao chứ? Dù kết thù với các người, dù các ngươi kết thành mặt trận, bố đây cũng sẽ khiến cho tất cả bọn ngươi đều đồng loạt ngã xuống.

Lưu Bảo Cử nghe đợc Hồ Tiểu Thiên công khai châm chọc mình, nhưng lại ngại quan chức của hắn nên cũng không thể trở mặt, liền ho khan một tiếng nói:

- Đối với chuyện này Hồ đại nhân có thể không biết, mã phỉ núi Thiên Lang quả thực là hùng mạnh, hung hãn dị thường, chúng ta bên này toàn là người già binh tàn, mặc dù là Hổ Đầu Doanh Tây Châu phái tới cũng không chống cự được, cuối cùng toàn quân bị tiêu diệt.

Hứa Thanh Liêm chậm rãi gật đầu, lão thấp giọng nói:

- Hai vị đại nhân, việc này không phải là nhỏ nhất định chúng ta phải mau chóng giải quyết. Lưu đại nhân, ngươi hãy mau chóng huy động tất cả quân tốt nha dịch ở huyện Thanh Vân triển khai lùng soát trong ngoài thành, tranh thủ mau chóng tìm được tung tích của Nhạc Dao.

Lưu Bảo Cử gật đầu.

Hứa Thanh Liêm lại nhìn về phía Hồ Tiểu Thiên nói:

- Hồ đại nhân, giao tình của ngươi và Vạn viên ngoại rất tốt, chuyện này chỉ cần Vạn viên ngoại không truy cứu nhất định chúng ta sẽ không chịu nhiều áp lực như vậy, cho nên cần ngươi đi khuyên giải và an ủi Vạn viên ngoại vài câu.

Sau khi Hồ Tiểu Thiên vào Thanh Vân đã làm những gì lão cũng đã nghe nhiều nên mới có sự phân phối như vậy, bằng không Hứa Thanh Liêm cũng sẽ không nói chuyện với hắn với vẻ mặt ôn hòa như vậy.

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Ta mới đến Thanh Vân được vài ngày sao lại có giao tình gì với lão ấy chứ?

Hứa Thanh Liêm nói:

- Hồ đại nhân chớ từ chối, chuyện này nếu làm lớn thì đối với mỗi người chúng ta đều không có lợi.

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Nhưng ta còn phải đi hộ đê, còn phải đi sữa chữa cầu Thanh Vân, Hứa đại nhân cho rằng ta có ba đầu sáu tay, nên giao nhiều chuyện như vậy cho một mình ta sao?

Hứa Thanh Liêm làm sao có thể không rõ chuyện này là hắn đang cò kè mặc cả, lão miễn cưỡng gượng cười nói:

- Thời tiết đã tốt, tình hình lũ cũng giảm bớt, về phía đê lớn ta sẽ phái người khác đến thủ hộ. Sự việc gấp gáp ở Vạn viên ngoại ta cần ngươi đích thân đến đó khuyên bảo.

Trong lòng Hồ Tiểu Thiên tự nhủ lão thật sự nghĩ vậy, hiện tại đã gặp phải vấn đề khó khăn, lo lắng Vạn Bá Bình đến phủ Tiếp Châu cáo trạng các ngươi nên mới nhớ đến hắn, nói chuyện với hắn dễ vậy sao? Hắn gật đầu nói:

- Cũng được, ta sẽ đi nói.

Hồ Tiểu Thiên đi rồi, Lưu Bảo Cử hạ giọng nói:

- Hứa đại nhân, chuyện này dường như không đúng, mã phỉ núi Thiên Lang sao có thể đến ngoài thành Thanh Vân cướp người? Ta nghĩ chuyện này chưa chắc là do đám mã phỉ Thiên Lang làm được.



Trong lòng Hứa Thanh Liêm vô cùng lo lắng, lão thở dài:

- Ai làm cũng không quan trọng, quan trọng là....nhanh chóng tìm ra tung tích của cô ta càng nhanh càng tốt. Vừa rồi Vạn Bá Bình tới tìm ta, nói gì mà sống phải thấy người chết phải thấy thi thể.

Lưu Bảo Cử nói:

- Chuyện này tại sao không giao cho hắn đi thăm dò?

Hai mắt Hứa Thanh Liêm chuyển động một cái, đương nhiên lão hiểu được hắn mà Lưu Bảo Cử nói đến chính là Hồ Tiểu Thiên, lão thấp giọng nói:

- Mọi việc không thể nóng vội, nếu ta đem sự việc giao cho hắn đi tìm hiểu chẳng phải tất cả mọi người sẽ nghĩ ta đang nhắm vào hắn sao?

Lưu Bảo Cử cười thầm trong lòng, Hứa Thanh Liêm điển hình đúng là muốn làm kỹ nữ lại muốn lập đền thờ, cho tới bây giờ nếu lão không đem chuyện này giao phó cho Hồ Tiểu Thiên thì mọi người cũng điều biết lão muốn nhắm vào hắn, muốn làm người xấu sao không làm triệt để hơn nữa chứ.

Bên này Lưu Bảo Cử vừa mới đi, chủ bộ Quách Thủ Quang cùng gia sư Hình Thiện mặt mũi bầm dập đi đến, hai người bọn họ bây giờ không hơn không kém, anh không ra anh, em không ra em, vết máu ứ đọng trên mắt Quách Thủ Quang vẫn chưa bớt hẳn, Hình Thiện so với y còn tệ hại hơn, mặt mũi sưng vù so với trước còn lớn hơn, hai người bọn họ nói chuyện đều không được rõ ràng.

Hứa Thanh Liêm nhìn bọn họ đi vào liền hiểu được, không cần hỏi, nhất định hai người này tìm đến đây là muốn đòi lại công bằng.

Hình Thiện ú ớ không rõ nói:

- Đại nhân....xin làm chủ cho chúng tôi ...

Hứa Thanh Liêm nói:

- Ngươi có nhận ra người đánh ngươi là ai không?

Hình Thiện lắc đầu, oán hận nói:

- Ngoại trừ Hồ Tiểu Thiên còn có thể là ai?

Hứa Thanh Liêm nói:

- Không có bằng chứng sao ngươi dám khẳng định là hắn?

Chủ bộ Quách Thủ Quang đứng một bên nói giúp:

- Đại nhân, lúc trước ngài đã đón gió tẩy trần cho hắn, hắn liền nhân cơ hội bốn phía không có người liền đẩy ta ngã xuống đất, đáng thương ta tuổi đã già sao có thể chống lại sức của thanh niên, mắt của ta cũng bị hắn đá một cước sưng lên đến giờ vẫn còn đau, đại nhân à...Người này thật sự là ngang ngược, ngài nhất định phải đứng ra làm chủ đòi công bằng cho chúng ta.

Hình Thiện cũng nức nở theo:

- Cầu xin đại nhân nghiêm trị hung thủ.

Trong đầu Hứa Thanh Liêm lo lắng, nghe hai người này kêu thảm lập tức cũng không kiên nhẫn được nữa, lão thở dài nói:

- Cho dù hắn đánh các ngươi rồi, nhưng không có bằng chứng các ngươi lại không có nhân chứng, như thế nào lại khẳng định là hắn? Hiện tại chuyện ở huyện Thanh Vân phiền toái không ít, các ngươi đừng làm loạn thêm được không?

Hình Thiện vẻ mặt đau khổ nói:

- Đại nhân, bề ngoài là hắn đánh chúng ta nhưng thực ra là đánh vào mặt đại nhân, nếu đại nhân vẫn mặc kệ hắn thì lần sau chẳng phải là muốn sự việc trầm trọng thêm hay sao?

Quách Thủ Quang nói:

- Đại nhân quyết không thể để người này làm càn, nhất định phải trừng phạt, bằng không chỉ sợ bước tiếp theo hắn sẽ đối phó với đại nhân.

Nhưng trong lòng lại nghĩ, ngươi bị Hồ Tiểu Thiên kia làm cho tè cả ra quần, giờ lại lên giọng, tin ngươi mới là lạ. Thật ra qua khoảng thời gian này quan sát, Quách Thủ Quang phát hiện vị tân Huyện thừa này không phải dễ dàng đối phó như vậy, Hứa Thanh Liêm tuy nhiều lần ra ám chiêu nhưng cho đến giờ cũng chưa hề gây được thương tổn gì cho hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Y Thống Giang Sơn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook