Quyển 2 - Chương 53: BỆNH KHÔNG TIỆN NÓI RA CỦA NGUYỄN NGỌC HÀNH
Mộ Anh Lạc
06/12/2013
Edit: Đỗ Thùy VânBeta: SakuraMộ Chỉ Ly không ngừng khống chế ngân châm trong tay, hai màu hồng xanh của ngân châm ở trên cánh tay Mộ Vũ Hoài giống như có linh tính lặng yên di động, tất cả ngân châm đều lấy cùng một tần suất dao động giống nhau, loại dao động này rất vững vàng lại mang cho người ta một loại cảm thụ kỳ dị.
Đổi lại người bình thường chỉ có cẩn thận nhìn chăm chú vào ngân châm mới có thể nhìn ra, dù sao tần suất di động này mặc dù mau nhưng biên độ lại rất nhỏ, nhưng mà mọi người ở đây đều là tinh anh trong tu luyện, linh thức so với người bình thường cường đại hơn rất nhiều, tự nhiên là có thể phát hiện, sau khi phát hiện điều này trên mặt mọi người cũng là thêm vài phần kinh ngạc, kiểu khống chế ngân châm như này thật là có chút ít kỳ lạ ah, ít nhất đổi lại bọn họ là không ai có thể làm được.
Gặp được chuyện chưa bao giờ thấy qua, mọi người đều tương đối hung trí, lập tức liền đứng dậy thảo luận.
“Hắc, ngươi gặp qua loại phương thức trị liệu này sao?” Nam tử cau mày không hiểu ra sao, chỉ dựa vào mấy cây ngân châm đến trị liệu? Phương thức này thật sự là quá kỳ quái một ít, đừng nói thấy, cả nghe hắn cũng đều chưa nghe nói qua ah!
Người bên cạnh cũng là lắc đầu: “Chưa thấy qua ah, tưởng dựa vào mấy cây ngân châm đến trị liệu cánh tay bị đứt gãy quả thực như là chuyện nghìn lẻ một đêm* (chuyện hoang đường, không thực)!” Việc này đánh chết hắn, hắn cũng không tin, nếu nói thật dễ dàng như vậy, đại lục Thiên Huyền cũng sẽ không có nhiều người như vậy có bệnh không tiện nói ra vì bị chặt đứt cánh tay mà thành rồi.
“Thế nhưng mà, Mộ Chỉ Ly chăm chú như vậy, huống hồ nàng cũng không cần phải lòe thiên hạ trước mặt chúng ta nhiều người như vậy ah!” Bọn hắn ban nãy đã gặp nàng cho Mộ Vũ Hoài mai khâu đan, đã có mai khâu đan thì tay Mộ Vũ Hoài tuy không thể triệt để phục hồi như cũ, nhưng cũng có thể thuyên giảm.
Đã như vầy, Mộ Chỉ Ly còn làm những chuyện này làm gì? Nếu nói không có hiệu quả, nàng đây là lòi mặt xấu trước tất cả mọi người? Nghĩ tới nghĩ lui loại thiết tưởng này đều khó có khả năng thành lập ah!
Tại thời điểm hai người này nói chuyện với nhau, những người khác cũng đang không ngừng suy đoán, ý tưởng cũng đều là như vậy, một bên thảo luận một bên chú ý chỗ Mộ Chỉ Ly biến hóa phương thức, ở chỗ này tựa hồ ngoại trừ bốn người Mộ Chỉ Ly bọn họ, vẻ mặt những người khác đều là nghi hoặc. Trong khoảng thời gian ngắn, nguyên bản mọi người bị hấp dẫn tới vì linh dược hiện thế vậy mà lúc này lại đem linh dược bỏ sang một bên, bọn người Mộ Chỉ Ly lại triệt để biến thành nhân vật chính…
Khâu Thanh Lân của thành Thanh Long hiện vẻ khinh thường trên mặt, có chút buồn bực trong mắt nhìn về phía đám người Mộ Chỉ Ly, nguyên bản trong số nhiều người như vậy hắn vốn được chú ý nhiều nhất, theo từ nhỏ lớn lên dưới ánh dương quang hắn sớm đã tạo thành thói quen được mọi người nhìn chăm chú, hắn như mặt trăng được các vì sao sáng vây quanh (chúng tinh củng nguyệt), luôn là tiêu điểm để mọi người bàn luận.
Thế nhưng sau khi đám người Mộ Chỉ Ly đến, ánh mắt mọi người đều là dừng lại trên người của bọn hắn, ngược lại hắn trở thành vật làm nền, lần này làm cho lòng hắn có chút không thoải mái, đối với hành động của Mộ Chỉ Ly trong lòng hắn căn bản cũng không tin tưởng sẽ có hiệu quả gì đó, lại để cho hắn tin tưởng dựa vào mấy cây ngân châm có thể trị bệnh, hắn tình nguyện tin tưởng heo mẹ có thể leo cây!
Nhưng mà cách nghĩ của Nguyễn Ngọc Hành thì hoàn toàn trái lại với hắn, từ lúc trước khi hắn nhìn thấy Mộ Chỉ Ly liền cảm thấy Mộ Chỉ Ly không đơn giản, vừa rồi Mộ Chỉ Ly dùng một địch ba cũng là chứng minh ra điểm này, hắn đối với Mộ Chỉ Ly cũng không hiểu rõ nhiều, nhưng lại có một loại trực giác, Mộ Chỉ Ly này là một người không làm chuyện mà không có nắm chắc.
Sẽ không làm việc không có nắm chắc, đây cũng rõ là chuyện nàng làm hiện tại tuyệt đối không phí công, chẳng lẽ lại thật có thể trị liệu tổn thương của Mộ Vũ Hoài? Dựa theo lẽ thường suy đoán mà nói hắn là không thể tin, thế nhưng mà trong lòng của hắn mơ hồ cảm thấy như vậy, gần như cố chấp tin tưởng.
Cho nên ánh mắt Nguyễn Ngọc Hành vẫn dừng lại trên những cây châm đang không ngừng biến hóa, đối với ngân châm tuy rằng hắn không biết, nhưng là hắn cũng có thể cảm giác được phương thức khống chế ngân châm này không đơn giản, hơn nữa hắn cũng phát hiện vị trí ngân châm kia không phải áp dụng tùy tiện, mà là vài vị trí riêng biệt, điều này làm hắn càng thêm xác định Mộ Chỉ Ly tuyệt đối không phải lòe mọi người.
Nghĩ vậy, trong mắt của hắn cũng lộ ra một tia ánh sáng, hắn không giống người khác cũng hi vọng Mộ Chỉ Ly thất bại gây ra chuyện cười mà trở thành trò cười của mọi người, hắn vô cùng hi vọng Mộ Chỉ Ly có thể thành công, nếu là thật sự thành công, như vậy bệnh không tiện nói ra của hắn có phải hay không cũng khả năng trị khỏi? Lập tức chính là càng thêm chú ý.
Tiếng bàn tán của mọi người cũng không nhỏ, bọn hắn không hề hạ giọng, Mộ Chỉ Ly tự nhiên có thể nghe thấy rõ ràng, đối với đàm luận của mọi người, bọn người Mộ Chỉ Ly lại giống như không nghe thấy, Cao Chính Thanh cùng Tô Dự đang chăm chú nhìn Mộ Chỉ Ly thi châm, hai người bọn họ cũng xem không rõ sự huyền diệu trong đó, chỉ là bọn hắn càng thêm hiếu kỳ hiệu quả cuối cùng, Cao Chính Thanh chính mình thể nghiệm qua một lần, tin tưởng đối với Mộ Chỉ Ly cơ hồ đã đạt đến mù quáng.
Hắn cho rằng Mộ Chỉ Ly đã chọn làm như vậy, liền nhất định có thể thành công, không có bất kỳ nguyên nhân gì, trong lòng của hắn liền cho rằng như vậy. Đối với tâm tính không tin của mọi người, hắn cũng là cười nhạt, đợi rồi những người kia liền sẽ biết trò cười chân chính mới là bọn hắn.
Lúc trước hắn chịu nội thương nghiêm trọng như vậy, trong cách nghĩ của mọi người cũng là không thể nào trị tốt trong thời gian ngắn, thế nhưng mà kết quả cuối cùng chính là chữa hết không phải sao?
Trong lòng Tô Dự nỗi tò mò lại càng lớn hơn, hắn khẳng định ngân châm kia đâm vào nhìn như rất đau kỳ thật lại không hề đau chút nào, nếu không trên mặt Cao Chính Thanh cùng Mộ Vũ Hoài cũng sẽ không có loại cảm giác thoải mái như thế, bất giác trong lòng hắn dâng lên một loại ý tưởng: ta cũng muốn thử xem cảm giác kia ah…
Thiên lực trong cơ thể không ngừng gia tăng hướng về phía ngân châm, Mộ Chỉ Ly trị liệu tổn thương tay đã là lần thứ ba rồi, huống chi hiện tại thuật châm cứu của nàng so với trước kia tinh tiến không ít, cho nên việc khống chế có thể nói là thuận buồm xuôi gió lên. Hai mầu ngân châm không ngừng bay múa, mang theo một dải ánh sáng đẹp mắt, nhìn qua quả thực mỹ quan vô cùng.
Thời gian theo khe hở trôi qua, trên mặt mọi người không hề có vẻ không kiên nhẫn, trái lại một đám đều gắt gao nhìn chằm chằm vào cánh tay Mộ Vũ Hoài, bởi vì sắc tím xanh trên cánh tay Mộ Vũ Hoài đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được tiêu tán từng chút một.
Một màn này có thể nói rất quỷ dị, trong đám người ở đây cơ hồ không ai chưa từng chịu qua tổn thương, hiệu quả của mai khâu đan bọn hắn rất tinh tường, máu ứ đọng tuyệt đối không có khả năng tiêu tán trong thời gian ngắn như vậy, thế thì chỉ có một khả năng, hiệu quả là nhờ ngân châm của Mộ Chỉ Ly tạo nên… Bất quá bọn hắn vẫn không thể xác định hiệu quả cuối cùng là như thế nào, nếu như chỉ là trừ bỏ máu ứ đọng, cũng không cần kinh ngạc quá nhiều.
Dù sao lãng phí nhiều Thiên Lực như vậy chỉ để trừ bỏ máu ứ đọng là một việc rất không có lợi, chẳng qua để người trong nhà đỡ phải chịu khổ thêm một chút thì Mộ Chỉ Ly cũng có khả năng làm như vậy thật.
Sau một nén nhang, trên mặt Mộ Chỉ Ly lộ ra một chút ý cười thoải mái, hai tay đang không ngừng lật qua lật lại liền đình chỉ động tác, đồng thời đem ngân châm trên cánh tay Mộ Vũ Hoài lấy xuống dưới.
Mọi người kinh nghi bất định (kinh ngạc khó hiểu) khi xem một màn này, đã xong? Ngoại trừ máu ứ đọng trên cánh tay biến mất một ít bên ngoài căn bản cũng không có tác dụng khác ah.
“Cắt, ta còn tưởng rằng những cái ngân châm kia có gì đặc biệt hơn người đâu, chẳng qua là dọa người mà thôi.” Một nữ tử bĩu môi nói, nhưng trong mắt lại có thêm chút hả hê, nàng cũng không thích chứng kiến Mộ Chỉ Ly chiếm được quá nhiều mến mộ.
“Đúng đấy, để chơi trội cũng không đến nỗi làm như vậy đi, căn bản chính là cái chuyện cười!” Người bên cạnh đặc biệt phối hợp
Nghe hai người bàn tán thế, những người khác cũng thổn thức một tiếng, bất quá đại đa số người cũng không dời ánh mắt, nhìn dáng tươi cười ung dung trên khóe miệng Mộ Chỉ Ly, bọn hắn tin tưởng sự tình không phải đơn giản như vậy, nhất là Nguyễn Ngọc Hành, tất cả lực chú ý của hắn đều tập trung vào cánh tay Mộ Vũ Hoài.
“Ngươi động động xem, cảm giác thế nào.” Mộ Chỉ Ly mỉm cười nói, nàng làm như vậy căn bản không phải muốn chơi trội cái gì, chỉ là muốn chữa cho tốt tổn thương của Mộ Vũ Hoài, thương thế kia là vì nàng đến chậm mới gây ra, hơn nữa nàng đã chính thức coi Mộ Vũ Hoài như đại ca của mình, cho nên ý tưởng rất đơn thuần.
Mộ Vũ Hoài nhìn thấy sự quan tâm trong mắt Mộ Chỉ Ly cũng là ngẩn ra, chợt liền ngây ngốc nở nụ cười, lúc trước Chỉ Ly đối với hắn vẫn đều rất hòa thuận, nhưng là loại hiền lành này cùng sự quan tâm trong mắt nàng hiện tại là không giống nhau, trong lòng không khỏi cảm thấy dâng lên vui vẻ.
Trước kia khi hắn nghe được những người khác nói Chỉ Ly là tương lai của Mộ gia, hắn còn không muốn tin tưởng, sau khi tham gia cuộc thi đấu toàn quốc lần này, hắn đã hoàn toàn tin tưởng triệt để, nếu nói Mộ gia có thể quật khởi, như vậy cũng chỉ có một mình Chỉ Ly có thể làm được.
Tính cạnh tranh của cuộc thi đấu toàn quốc quá mức kịch liệt, hắn rất rõ ràng thực lực của mình, căn bản sẽ không khả năng đi đến cuối cùng, nếu không là theo Chỉ Ly cùng một chỗ, thẻ bài thân phận của hắn sợ là đã sớm bị những người khác cướp đi. Cho nên trong lòng của hắn sớm đã làm quyết định, đem thẻ bài thân phận chính mình đạt được cho Chỉ Ly, ít nhất phải bảo đảm Chỉ Ly có thể đạt được thứ tự!
Cao Chính Thanh thấy Mộ Vũ Hoài cười có vẻ ngây ngô nhưng lại chưa hề động cánh tay, liền nhoáng một cái cúi sát xuống trước mặt Mộ Vũ Hoài: “Mộ đại ca, ngươi đang suy nghĩ gì đấy?”
Mộ Vũ Hoài lúc này mới kịp phản ứng, trên mặt không khỏi lộ ra một tia xấu hổ, đương nhiên, ba người bọn họ cũng sẽ không cười hắn, giật giật cánh tay bị thương của mình, vừa khẽ động miệng Mộ Vũ Hoài liền banh rộng ra: “Cái này… Điều này sao có thể!”
“Làm sao vậy?” Tô Dự vội hỏi
Mộ Vũ Hoài cũng không trả lời, mà là đang không ngừng di chuyển cánh tay làm đủ loại động tác, cái này cũng vừa chứng tỏ một điều, đó chính là cánh tay hắn hoàn toàn khỏi rồi.
“Xong, hoàn toàn tốt lắm?” Cao Chính Thanh đầy kích động đến liền cả một câu đều nói không rõ ràng lắm, lúc này phải gây chấn động hơn xa so với trị liệu nội thương của chính mình lúc trước! Chính xác ai cũng rõ ràng là “thương cân động cốt một tram thiên” (bị trọng thương phạm đến gân cốt, ít nhất cần tu dưỡng một tram ngày mới tốt), cho dù phục dụng mai khâu đan, cánh tay này cũng phải cần dưỡng tốt một đoạn thời gian hơn nữa cũng không khôi phục được nguyên dạng, vậy mà bây giờ lại hoàn toàn tốt lắm!
Mộ Chỉ Ly nhìn bộ dáng khoa trương của ba người kia liền mỉm cười, từ chối cho ý kiến. Căn bản nếu đơn thuần dựa vào ngân châm trị liệu cũng đủ chữa khỏi, chỉ là cần phải tu dưỡng một đoạn thời gian, sử dụng Thiên Huyền châm pháp tốc độ khép miệng vết thương sau đó sẽ tăng lên rất nhiều, nhưng sau khi sử dụng song sắc ngân châm, hiệu quả lại là tốt hơn nữa, cho nên hiện tại có thể trong thời gian ngắn chữa khỏi cũng không quá ngạc nhiên.
Trong lòng Mộ Chỉ Ly cũng hết sức vui vẻ, nàng có thể tinh tường cảm nhận được y thuật của mình tiến bộ, tuy nàng hiện tại là một người tu luyện, nhưng tại thực chất bên trong nàng vẫn cho là mình là một người thầy thuốc, tiến bộ trên mặt y thuật so với đột phá tu vị càng làm cho nàng cảm thấy vui vẻ.
So với bộ dáng vui vẻ của ba người Mộ Chỉ Ly, người chung quanh toàn bộ đều là mở to hai mắt, không ít người há to miệng cơ hồ có thể nhét vừa một cái bánh bao, có người thậm chí xoa xoa ánh mắt của mình để xác định xem mình có hoa mắt hay không, nhưng nhìn xem mặt mũi mọi người chung quanh cũng tràn đầy kinh ngạc, bọn hắn cũng xác định được những gì mình chứng kiến là thật sự.
Một người có khả năng nhìn lầm, không thể có khả năng tất cả mọi người đều nhìn lầm!
Mấy người vốn đem chuyện này cho rằng là chuyện cười lúc này dáng cười đã cứng lại trên mặt, nhìn xem Mộ Vũ Hoài không ngừng di động cánh tay, bọn hắn có loại xúc động muốn đào khe đất mà chui xuống, lúc trước bọn hắn còn cười Mộ Chỉ Ly, lúc này mấy người bọn họ ngược lại trở thành bị chê cười…
Chỗ bị thương nghiêm trọng nhất của Mộ Vũ Hoài chính là cánh tay này, hiện tại đã không còn trở ngại, chẳng qua trên người còn có không ít vết thương do kiếm, những cái này đều là bị thương ngoài da, Mộ Chỉ Ly đem kim sang dược chính mình nghiên cứu chế tạo ra, đối với hiệu quả của kim sang dược này nàng cũng rất hài lòng, đã có loại kim sang dược này có lẽ thương thế của bọn hắn cũng rất nhanh có thể vảy kết rồi.
“Đây là kim sang dược, ta giúp các ngươi rắc lên vết thương, như vậy tốc độ khép miệng vết thương sẽ nhanh lên một ít.” Dứt lời, Mộ Chỉ Ly liền giúp bọn hắn rắc lên vết thương, động tác của nàng vô cùng cẩn thận, làm cho lòng người không khỏi ấm áp.
Trải qua chuyện này, bốn người hoàn toàn hòa thành một cái chỉnh thể, không giống như lúc trước có khả năng phân tán, hiện tại bọn hắn còn lại là hoàn toàn đem đối phương trở thành đồng bọn của mình! Bền chắc đến không thể phân chia!
Lúc này tiếng thảo luận của mọi người càng lớn, trong mắt không còn sự cười nhạo lúc trước, trái lại một đám đều là có chút kính sợ: “Không nghĩ tới Mộ Chỉ Ly tu vị không tệ, mà vẫn là một dược sư!”
“Hơn nữa còn là dược sư cấp bậc không tồi! Khó trách có thể xuất ra nhiều đan dược như vậy!” Bởi vậy, mọi người cũng liền có thể giải thích nguyên nhân lúc trước Mộ Chỉ Ly ra tay hào phóng như vậy, nếu như mình mà là dược sư, đan dược tất nhiên so người bên ngoài phải hơn rất nhiều.
Phải biết rằng giá dược liệu so với giá đan dược thấp hơn nhiều, đã có thân phận một dược sư, địa vị Mộ Chỉ Ly lập tức tăng lên không ít, tại Thiên Huyền Đại Lục địa vị của người tu luyện tuy rằng cũng cao, nhưng địa vị của dược sư so với bọn hắn còn muốn tôn quý hơn nữa.
Tạo quan hệ tốt với một dược sư, đối với tương lai của bọn hắn có không ít chỗ tốt, cho nên không ít người liền tự kiềm chế tâm tư của mình, nghĩ đến giao hảo cùng Mộ Chỉ Ly là một lựa chọn không sai.
Ngay khi mọi người thảo luận khí thế ngất trời, với tư cách người trong cuộc Mộ Chỉ Ly còn lại là nhắm hai mắt lại tiến vào trạng thái tu luyện…
Trong mắt Nguyễn Ngọc Hành nảy lên một tia lửa nóng, hiệu quả của ngân châm này đac vậy còn quá thần kỳ! Phỏng đoán của hắn quả nhiên là đúng! Đứng ở nơi đó cả nửa ngày đều không nhúc nhích, không phải là không muốn động, mà là hoàn toàn đắm chìm trong rung động, cũng là đắm chìm trong nỗi vui mừng khôn xiết của hính mình.
Nếu cẩn thận quan sát mà nói thì có thể phát hiện hai tay Nguyễn Ngọc Hành đều đang run nhè nhẹ, qua nhiều năm như vậy tìm rất nhiều dược sư nổi danh, bọn hắn đối với bệnh không tiện nói ra của mình đều thúc thủ vô sách (bó tay không biện pháp), không cam lòng nhưng hắn lại chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận.
Nếu hắn chỉ là một người bình thường người, vậy còn chưa tính, cố tình là thiên phú tu luyện của hắn lại rất tốt, điều này mới khiến hắn càng thêm không cam lòng, nếu không bị cái bệnh này nói không chừng hắn có thể tiến vô cùng xa, chính là hiện tại lại…
Nhưng mà Mộ Chỉ Ly lại cho hắn hi vọng, những dược sư khác không trị liệu được gãy xương, mà Mộ Chỉ Ly có thể chữa cho tốt, như vậy dược sư khác không trị liệu được bệnh không tiện nói ra, Mộ Chỉ Ly có phải hay không cũng có khả năng chữa cho tốt? Chỉ cần có một chút hi vọng, hắn đều không tiếc bất cứ giá nào đi nếm thử!
Những người khác của thành Bạch Hồng cũng chú ý tới biến hóa của Nguyễn Ngọc Hành, mỗi người cũng rất lý giải, một nam tử lại trực tiếp lên tiếng nói: “Nguyễn đại ca, chúng ta đi tìm Mộ Chỉ Ly của thành La Thiên kia hỏi một câu a? Nói không chừng có thể đâu này?”
Nghe vậy, Nguyễn Ngọc Hành thoáng run rẩy thoáng một chút, chợt đưa mắt nhìn sang nam tử kia, nhìn thấy nam tử kia khẳng định gật đầu, hắn cũng chất phác nhẹ gật đầu, nói: “Tốt!” Bất luận kết quả như thế nào, chỉ cần có một ít cơ hội hắn đều sẽ không bỏ qua!
Trong khi tu luyện Mộ Chỉ Ly cũng cảm nhận được Nguyễn Ngọc Hành tới gần, chỉ có điều không mở to mắt. Bụi Thái Lang ngay tại bên cạnh Mộ Chỉ Ly, có nó tại đây người bình thường cũng không dám tới gần, dù sao hành động hung tàn của Bụi Thái Lang ban nãy đã chấn nhiếp đến không ít người.
Bọn người Mộ Vũ Hoài nhìn thấy Nguyễn Ngọc Hành đã đi tới, trên mặt cũng lộ ra một ít phòng bị, người của thành Bạch Hồng bọn họ cũng không nhận thức, đột nhiên đi tới là có mục đích gì bọn hắn ai cũng không rõ ràng lắm.
Chứng kiến bộ dáng phòng bị của ba người, Nguyễn Ngọc Hành cũng không lộ ra không vui, ngược lại hướng phía bọn hắn cười có lễ, chứng minh chính mình cũng không có ác ý. Ba người hơi chút thu lại ánh mắt, chẳng qua vẫn cẩn thận như trước.
“Mộ cô nương, ngượng ngùng, tại hạ có thể quấy rầy một lát không.” Nguyễn Ngọc Hành nói khẽ, hắn cũng không có bày đặt kiêu ngạo, hiện tại hắn là cầu y mà đến, nếu như tự cao tự đại, thế thì thật có thể là tự làm mất mặt, huống chi hắn cũng không phải một kẻ kiêu căng, biết rõ với thực lực hiện tại của hắn cũng chưa có tư cách tự cao tự đại trước mặt Mộ Chỉ Ly.
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly mở mắt, nhìn Nguyễn Ngọc Hành mỉm cười nói: “Nguyễn công tử, không biết có chuyện gì?” Nàng đã sớm dự đoán mục đích Nguyễn Ngọc Hành đến tìm mình, Nguyễn Ngọc Hành bản thân còn có bệnh không tiện nói ra, tại sau khi nhìn thấy chính mình chữa khỏi cánh tay của Mộ Vũ Hoài tất nhiên sẽ tìm đến mình, đây là điểm giống nhau của tất cả những người có bệnh , chỉ cần có một tia cơ hội đều sẽ không bỏ qua.
Thấy Mộ Chỉ Ly cũng không lộ ra địch ý đối với mình, Nguyễn Ngọc Hành cũng buông lỏng tâm tình vài phần, lập tức lên tiếng lần nữa: “Mộ cô nương, tại hạ có một yêu cầu quá đáng…”
“Ah? Nguyễn công tử có chuyện gì liền nói thẳng ra, nếu là có thể giúp đỡ, ta nhất định sẽ hỗ trợ.” Đối với Nguyễn Ngọc Hành, ấn tượng của Mộ Chỉ Ly cũng không kém, huống hồ hành động lần này của đối phương không thể nghi ngờ là muốn cùng chính mình giao hảo, ở loại địa phương này nhiều bạn bè đối với bọn họ cũng là trợ lực, huống chi chính nàng đối với bệnh không tiện nói của Nguyễn Ngọc Hành liền cảm thấy hứng thú vô cùng.
Không chỉ có thể làm cho chính mình thuận tiện nghiên cứu một loại tật bệnh mới, còn có thể làm cho đối phương thiếu nợ nhân tình của mình, nàng chính là rất thích làm chuyện này.
Nghe vậy, Nguyễn Ngọc Hành cũng khẽ giật mình, nguyên bản theo ý nghĩ của hắn cho dù muốn Mộ Chỉ Ly đáp ứng cũng phải hao phí một phen công phu rất lớn, thậm chí hắn còn suy nghĩ xem chính mình hẳn là muốn dùng cái gì đó đến hấp dẫn nàng làm cho nàng đáp ứng, không nghĩ tới chính mình chỉ là nhắc tới, nàng đáp ứng.
Hạnh phúc này tới quá nhanh, lại để cho hắn đều có chút không tiếp thụ được, bất quá sau khi kịp phản ứng lại đây trên mặt của hắn cũng là không kiềm nén được vui mừng, ấn tượng đối với Mộ Chỉ Ly cũng nhanh chóng tăng lên rất nhiều, không riêng như lúc trước cho rằng tướng mạo Mộ Chỉ Ly như vậy không tệ, hiện tại cho rằng Mộ Chỉ Ly là một người đáng giá kết giao.
Đổi lại người bình thường chỉ có cẩn thận nhìn chăm chú vào ngân châm mới có thể nhìn ra, dù sao tần suất di động này mặc dù mau nhưng biên độ lại rất nhỏ, nhưng mà mọi người ở đây đều là tinh anh trong tu luyện, linh thức so với người bình thường cường đại hơn rất nhiều, tự nhiên là có thể phát hiện, sau khi phát hiện điều này trên mặt mọi người cũng là thêm vài phần kinh ngạc, kiểu khống chế ngân châm như này thật là có chút ít kỳ lạ ah, ít nhất đổi lại bọn họ là không ai có thể làm được.
Gặp được chuyện chưa bao giờ thấy qua, mọi người đều tương đối hung trí, lập tức liền đứng dậy thảo luận.
“Hắc, ngươi gặp qua loại phương thức trị liệu này sao?” Nam tử cau mày không hiểu ra sao, chỉ dựa vào mấy cây ngân châm đến trị liệu? Phương thức này thật sự là quá kỳ quái một ít, đừng nói thấy, cả nghe hắn cũng đều chưa nghe nói qua ah!
Người bên cạnh cũng là lắc đầu: “Chưa thấy qua ah, tưởng dựa vào mấy cây ngân châm đến trị liệu cánh tay bị đứt gãy quả thực như là chuyện nghìn lẻ một đêm* (chuyện hoang đường, không thực)!” Việc này đánh chết hắn, hắn cũng không tin, nếu nói thật dễ dàng như vậy, đại lục Thiên Huyền cũng sẽ không có nhiều người như vậy có bệnh không tiện nói ra vì bị chặt đứt cánh tay mà thành rồi.
“Thế nhưng mà, Mộ Chỉ Ly chăm chú như vậy, huống hồ nàng cũng không cần phải lòe thiên hạ trước mặt chúng ta nhiều người như vậy ah!” Bọn hắn ban nãy đã gặp nàng cho Mộ Vũ Hoài mai khâu đan, đã có mai khâu đan thì tay Mộ Vũ Hoài tuy không thể triệt để phục hồi như cũ, nhưng cũng có thể thuyên giảm.
Đã như vầy, Mộ Chỉ Ly còn làm những chuyện này làm gì? Nếu nói không có hiệu quả, nàng đây là lòi mặt xấu trước tất cả mọi người? Nghĩ tới nghĩ lui loại thiết tưởng này đều khó có khả năng thành lập ah!
Tại thời điểm hai người này nói chuyện với nhau, những người khác cũng đang không ngừng suy đoán, ý tưởng cũng đều là như vậy, một bên thảo luận một bên chú ý chỗ Mộ Chỉ Ly biến hóa phương thức, ở chỗ này tựa hồ ngoại trừ bốn người Mộ Chỉ Ly bọn họ, vẻ mặt những người khác đều là nghi hoặc. Trong khoảng thời gian ngắn, nguyên bản mọi người bị hấp dẫn tới vì linh dược hiện thế vậy mà lúc này lại đem linh dược bỏ sang một bên, bọn người Mộ Chỉ Ly lại triệt để biến thành nhân vật chính…
Khâu Thanh Lân của thành Thanh Long hiện vẻ khinh thường trên mặt, có chút buồn bực trong mắt nhìn về phía đám người Mộ Chỉ Ly, nguyên bản trong số nhiều người như vậy hắn vốn được chú ý nhiều nhất, theo từ nhỏ lớn lên dưới ánh dương quang hắn sớm đã tạo thành thói quen được mọi người nhìn chăm chú, hắn như mặt trăng được các vì sao sáng vây quanh (chúng tinh củng nguyệt), luôn là tiêu điểm để mọi người bàn luận.
Thế nhưng sau khi đám người Mộ Chỉ Ly đến, ánh mắt mọi người đều là dừng lại trên người của bọn hắn, ngược lại hắn trở thành vật làm nền, lần này làm cho lòng hắn có chút không thoải mái, đối với hành động của Mộ Chỉ Ly trong lòng hắn căn bản cũng không tin tưởng sẽ có hiệu quả gì đó, lại để cho hắn tin tưởng dựa vào mấy cây ngân châm có thể trị bệnh, hắn tình nguyện tin tưởng heo mẹ có thể leo cây!
Nhưng mà cách nghĩ của Nguyễn Ngọc Hành thì hoàn toàn trái lại với hắn, từ lúc trước khi hắn nhìn thấy Mộ Chỉ Ly liền cảm thấy Mộ Chỉ Ly không đơn giản, vừa rồi Mộ Chỉ Ly dùng một địch ba cũng là chứng minh ra điểm này, hắn đối với Mộ Chỉ Ly cũng không hiểu rõ nhiều, nhưng lại có một loại trực giác, Mộ Chỉ Ly này là một người không làm chuyện mà không có nắm chắc.
Sẽ không làm việc không có nắm chắc, đây cũng rõ là chuyện nàng làm hiện tại tuyệt đối không phí công, chẳng lẽ lại thật có thể trị liệu tổn thương của Mộ Vũ Hoài? Dựa theo lẽ thường suy đoán mà nói hắn là không thể tin, thế nhưng mà trong lòng của hắn mơ hồ cảm thấy như vậy, gần như cố chấp tin tưởng.
Cho nên ánh mắt Nguyễn Ngọc Hành vẫn dừng lại trên những cây châm đang không ngừng biến hóa, đối với ngân châm tuy rằng hắn không biết, nhưng là hắn cũng có thể cảm giác được phương thức khống chế ngân châm này không đơn giản, hơn nữa hắn cũng phát hiện vị trí ngân châm kia không phải áp dụng tùy tiện, mà là vài vị trí riêng biệt, điều này làm hắn càng thêm xác định Mộ Chỉ Ly tuyệt đối không phải lòe mọi người.
Nghĩ vậy, trong mắt của hắn cũng lộ ra một tia ánh sáng, hắn không giống người khác cũng hi vọng Mộ Chỉ Ly thất bại gây ra chuyện cười mà trở thành trò cười của mọi người, hắn vô cùng hi vọng Mộ Chỉ Ly có thể thành công, nếu là thật sự thành công, như vậy bệnh không tiện nói ra của hắn có phải hay không cũng khả năng trị khỏi? Lập tức chính là càng thêm chú ý.
Tiếng bàn tán của mọi người cũng không nhỏ, bọn hắn không hề hạ giọng, Mộ Chỉ Ly tự nhiên có thể nghe thấy rõ ràng, đối với đàm luận của mọi người, bọn người Mộ Chỉ Ly lại giống như không nghe thấy, Cao Chính Thanh cùng Tô Dự đang chăm chú nhìn Mộ Chỉ Ly thi châm, hai người bọn họ cũng xem không rõ sự huyền diệu trong đó, chỉ là bọn hắn càng thêm hiếu kỳ hiệu quả cuối cùng, Cao Chính Thanh chính mình thể nghiệm qua một lần, tin tưởng đối với Mộ Chỉ Ly cơ hồ đã đạt đến mù quáng.
Hắn cho rằng Mộ Chỉ Ly đã chọn làm như vậy, liền nhất định có thể thành công, không có bất kỳ nguyên nhân gì, trong lòng của hắn liền cho rằng như vậy. Đối với tâm tính không tin của mọi người, hắn cũng là cười nhạt, đợi rồi những người kia liền sẽ biết trò cười chân chính mới là bọn hắn.
Lúc trước hắn chịu nội thương nghiêm trọng như vậy, trong cách nghĩ của mọi người cũng là không thể nào trị tốt trong thời gian ngắn, thế nhưng mà kết quả cuối cùng chính là chữa hết không phải sao?
Trong lòng Tô Dự nỗi tò mò lại càng lớn hơn, hắn khẳng định ngân châm kia đâm vào nhìn như rất đau kỳ thật lại không hề đau chút nào, nếu không trên mặt Cao Chính Thanh cùng Mộ Vũ Hoài cũng sẽ không có loại cảm giác thoải mái như thế, bất giác trong lòng hắn dâng lên một loại ý tưởng: ta cũng muốn thử xem cảm giác kia ah…
Thiên lực trong cơ thể không ngừng gia tăng hướng về phía ngân châm, Mộ Chỉ Ly trị liệu tổn thương tay đã là lần thứ ba rồi, huống chi hiện tại thuật châm cứu của nàng so với trước kia tinh tiến không ít, cho nên việc khống chế có thể nói là thuận buồm xuôi gió lên. Hai mầu ngân châm không ngừng bay múa, mang theo một dải ánh sáng đẹp mắt, nhìn qua quả thực mỹ quan vô cùng.
Thời gian theo khe hở trôi qua, trên mặt mọi người không hề có vẻ không kiên nhẫn, trái lại một đám đều gắt gao nhìn chằm chằm vào cánh tay Mộ Vũ Hoài, bởi vì sắc tím xanh trên cánh tay Mộ Vũ Hoài đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được tiêu tán từng chút một.
Một màn này có thể nói rất quỷ dị, trong đám người ở đây cơ hồ không ai chưa từng chịu qua tổn thương, hiệu quả của mai khâu đan bọn hắn rất tinh tường, máu ứ đọng tuyệt đối không có khả năng tiêu tán trong thời gian ngắn như vậy, thế thì chỉ có một khả năng, hiệu quả là nhờ ngân châm của Mộ Chỉ Ly tạo nên… Bất quá bọn hắn vẫn không thể xác định hiệu quả cuối cùng là như thế nào, nếu như chỉ là trừ bỏ máu ứ đọng, cũng không cần kinh ngạc quá nhiều.
Dù sao lãng phí nhiều Thiên Lực như vậy chỉ để trừ bỏ máu ứ đọng là một việc rất không có lợi, chẳng qua để người trong nhà đỡ phải chịu khổ thêm một chút thì Mộ Chỉ Ly cũng có khả năng làm như vậy thật.
Sau một nén nhang, trên mặt Mộ Chỉ Ly lộ ra một chút ý cười thoải mái, hai tay đang không ngừng lật qua lật lại liền đình chỉ động tác, đồng thời đem ngân châm trên cánh tay Mộ Vũ Hoài lấy xuống dưới.
Mọi người kinh nghi bất định (kinh ngạc khó hiểu) khi xem một màn này, đã xong? Ngoại trừ máu ứ đọng trên cánh tay biến mất một ít bên ngoài căn bản cũng không có tác dụng khác ah.
“Cắt, ta còn tưởng rằng những cái ngân châm kia có gì đặc biệt hơn người đâu, chẳng qua là dọa người mà thôi.” Một nữ tử bĩu môi nói, nhưng trong mắt lại có thêm chút hả hê, nàng cũng không thích chứng kiến Mộ Chỉ Ly chiếm được quá nhiều mến mộ.
“Đúng đấy, để chơi trội cũng không đến nỗi làm như vậy đi, căn bản chính là cái chuyện cười!” Người bên cạnh đặc biệt phối hợp
Nghe hai người bàn tán thế, những người khác cũng thổn thức một tiếng, bất quá đại đa số người cũng không dời ánh mắt, nhìn dáng tươi cười ung dung trên khóe miệng Mộ Chỉ Ly, bọn hắn tin tưởng sự tình không phải đơn giản như vậy, nhất là Nguyễn Ngọc Hành, tất cả lực chú ý của hắn đều tập trung vào cánh tay Mộ Vũ Hoài.
“Ngươi động động xem, cảm giác thế nào.” Mộ Chỉ Ly mỉm cười nói, nàng làm như vậy căn bản không phải muốn chơi trội cái gì, chỉ là muốn chữa cho tốt tổn thương của Mộ Vũ Hoài, thương thế kia là vì nàng đến chậm mới gây ra, hơn nữa nàng đã chính thức coi Mộ Vũ Hoài như đại ca của mình, cho nên ý tưởng rất đơn thuần.
Mộ Vũ Hoài nhìn thấy sự quan tâm trong mắt Mộ Chỉ Ly cũng là ngẩn ra, chợt liền ngây ngốc nở nụ cười, lúc trước Chỉ Ly đối với hắn vẫn đều rất hòa thuận, nhưng là loại hiền lành này cùng sự quan tâm trong mắt nàng hiện tại là không giống nhau, trong lòng không khỏi cảm thấy dâng lên vui vẻ.
Trước kia khi hắn nghe được những người khác nói Chỉ Ly là tương lai của Mộ gia, hắn còn không muốn tin tưởng, sau khi tham gia cuộc thi đấu toàn quốc lần này, hắn đã hoàn toàn tin tưởng triệt để, nếu nói Mộ gia có thể quật khởi, như vậy cũng chỉ có một mình Chỉ Ly có thể làm được.
Tính cạnh tranh của cuộc thi đấu toàn quốc quá mức kịch liệt, hắn rất rõ ràng thực lực của mình, căn bản sẽ không khả năng đi đến cuối cùng, nếu không là theo Chỉ Ly cùng một chỗ, thẻ bài thân phận của hắn sợ là đã sớm bị những người khác cướp đi. Cho nên trong lòng của hắn sớm đã làm quyết định, đem thẻ bài thân phận chính mình đạt được cho Chỉ Ly, ít nhất phải bảo đảm Chỉ Ly có thể đạt được thứ tự!
Cao Chính Thanh thấy Mộ Vũ Hoài cười có vẻ ngây ngô nhưng lại chưa hề động cánh tay, liền nhoáng một cái cúi sát xuống trước mặt Mộ Vũ Hoài: “Mộ đại ca, ngươi đang suy nghĩ gì đấy?”
Mộ Vũ Hoài lúc này mới kịp phản ứng, trên mặt không khỏi lộ ra một tia xấu hổ, đương nhiên, ba người bọn họ cũng sẽ không cười hắn, giật giật cánh tay bị thương của mình, vừa khẽ động miệng Mộ Vũ Hoài liền banh rộng ra: “Cái này… Điều này sao có thể!”
“Làm sao vậy?” Tô Dự vội hỏi
Mộ Vũ Hoài cũng không trả lời, mà là đang không ngừng di chuyển cánh tay làm đủ loại động tác, cái này cũng vừa chứng tỏ một điều, đó chính là cánh tay hắn hoàn toàn khỏi rồi.
“Xong, hoàn toàn tốt lắm?” Cao Chính Thanh đầy kích động đến liền cả một câu đều nói không rõ ràng lắm, lúc này phải gây chấn động hơn xa so với trị liệu nội thương của chính mình lúc trước! Chính xác ai cũng rõ ràng là “thương cân động cốt một tram thiên” (bị trọng thương phạm đến gân cốt, ít nhất cần tu dưỡng một tram ngày mới tốt), cho dù phục dụng mai khâu đan, cánh tay này cũng phải cần dưỡng tốt một đoạn thời gian hơn nữa cũng không khôi phục được nguyên dạng, vậy mà bây giờ lại hoàn toàn tốt lắm!
Mộ Chỉ Ly nhìn bộ dáng khoa trương của ba người kia liền mỉm cười, từ chối cho ý kiến. Căn bản nếu đơn thuần dựa vào ngân châm trị liệu cũng đủ chữa khỏi, chỉ là cần phải tu dưỡng một đoạn thời gian, sử dụng Thiên Huyền châm pháp tốc độ khép miệng vết thương sau đó sẽ tăng lên rất nhiều, nhưng sau khi sử dụng song sắc ngân châm, hiệu quả lại là tốt hơn nữa, cho nên hiện tại có thể trong thời gian ngắn chữa khỏi cũng không quá ngạc nhiên.
Trong lòng Mộ Chỉ Ly cũng hết sức vui vẻ, nàng có thể tinh tường cảm nhận được y thuật của mình tiến bộ, tuy nàng hiện tại là một người tu luyện, nhưng tại thực chất bên trong nàng vẫn cho là mình là một người thầy thuốc, tiến bộ trên mặt y thuật so với đột phá tu vị càng làm cho nàng cảm thấy vui vẻ.
So với bộ dáng vui vẻ của ba người Mộ Chỉ Ly, người chung quanh toàn bộ đều là mở to hai mắt, không ít người há to miệng cơ hồ có thể nhét vừa một cái bánh bao, có người thậm chí xoa xoa ánh mắt của mình để xác định xem mình có hoa mắt hay không, nhưng nhìn xem mặt mũi mọi người chung quanh cũng tràn đầy kinh ngạc, bọn hắn cũng xác định được những gì mình chứng kiến là thật sự.
Một người có khả năng nhìn lầm, không thể có khả năng tất cả mọi người đều nhìn lầm!
Mấy người vốn đem chuyện này cho rằng là chuyện cười lúc này dáng cười đã cứng lại trên mặt, nhìn xem Mộ Vũ Hoài không ngừng di động cánh tay, bọn hắn có loại xúc động muốn đào khe đất mà chui xuống, lúc trước bọn hắn còn cười Mộ Chỉ Ly, lúc này mấy người bọn họ ngược lại trở thành bị chê cười…
Chỗ bị thương nghiêm trọng nhất của Mộ Vũ Hoài chính là cánh tay này, hiện tại đã không còn trở ngại, chẳng qua trên người còn có không ít vết thương do kiếm, những cái này đều là bị thương ngoài da, Mộ Chỉ Ly đem kim sang dược chính mình nghiên cứu chế tạo ra, đối với hiệu quả của kim sang dược này nàng cũng rất hài lòng, đã có loại kim sang dược này có lẽ thương thế của bọn hắn cũng rất nhanh có thể vảy kết rồi.
“Đây là kim sang dược, ta giúp các ngươi rắc lên vết thương, như vậy tốc độ khép miệng vết thương sẽ nhanh lên một ít.” Dứt lời, Mộ Chỉ Ly liền giúp bọn hắn rắc lên vết thương, động tác của nàng vô cùng cẩn thận, làm cho lòng người không khỏi ấm áp.
Trải qua chuyện này, bốn người hoàn toàn hòa thành một cái chỉnh thể, không giống như lúc trước có khả năng phân tán, hiện tại bọn hắn còn lại là hoàn toàn đem đối phương trở thành đồng bọn của mình! Bền chắc đến không thể phân chia!
Lúc này tiếng thảo luận của mọi người càng lớn, trong mắt không còn sự cười nhạo lúc trước, trái lại một đám đều là có chút kính sợ: “Không nghĩ tới Mộ Chỉ Ly tu vị không tệ, mà vẫn là một dược sư!”
“Hơn nữa còn là dược sư cấp bậc không tồi! Khó trách có thể xuất ra nhiều đan dược như vậy!” Bởi vậy, mọi người cũng liền có thể giải thích nguyên nhân lúc trước Mộ Chỉ Ly ra tay hào phóng như vậy, nếu như mình mà là dược sư, đan dược tất nhiên so người bên ngoài phải hơn rất nhiều.
Phải biết rằng giá dược liệu so với giá đan dược thấp hơn nhiều, đã có thân phận một dược sư, địa vị Mộ Chỉ Ly lập tức tăng lên không ít, tại Thiên Huyền Đại Lục địa vị của người tu luyện tuy rằng cũng cao, nhưng địa vị của dược sư so với bọn hắn còn muốn tôn quý hơn nữa.
Tạo quan hệ tốt với một dược sư, đối với tương lai của bọn hắn có không ít chỗ tốt, cho nên không ít người liền tự kiềm chế tâm tư của mình, nghĩ đến giao hảo cùng Mộ Chỉ Ly là một lựa chọn không sai.
Ngay khi mọi người thảo luận khí thế ngất trời, với tư cách người trong cuộc Mộ Chỉ Ly còn lại là nhắm hai mắt lại tiến vào trạng thái tu luyện…
Trong mắt Nguyễn Ngọc Hành nảy lên một tia lửa nóng, hiệu quả của ngân châm này đac vậy còn quá thần kỳ! Phỏng đoán của hắn quả nhiên là đúng! Đứng ở nơi đó cả nửa ngày đều không nhúc nhích, không phải là không muốn động, mà là hoàn toàn đắm chìm trong rung động, cũng là đắm chìm trong nỗi vui mừng khôn xiết của hính mình.
Nếu cẩn thận quan sát mà nói thì có thể phát hiện hai tay Nguyễn Ngọc Hành đều đang run nhè nhẹ, qua nhiều năm như vậy tìm rất nhiều dược sư nổi danh, bọn hắn đối với bệnh không tiện nói ra của mình đều thúc thủ vô sách (bó tay không biện pháp), không cam lòng nhưng hắn lại chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận.
Nếu hắn chỉ là một người bình thường người, vậy còn chưa tính, cố tình là thiên phú tu luyện của hắn lại rất tốt, điều này mới khiến hắn càng thêm không cam lòng, nếu không bị cái bệnh này nói không chừng hắn có thể tiến vô cùng xa, chính là hiện tại lại…
Nhưng mà Mộ Chỉ Ly lại cho hắn hi vọng, những dược sư khác không trị liệu được gãy xương, mà Mộ Chỉ Ly có thể chữa cho tốt, như vậy dược sư khác không trị liệu được bệnh không tiện nói ra, Mộ Chỉ Ly có phải hay không cũng có khả năng chữa cho tốt? Chỉ cần có một chút hi vọng, hắn đều không tiếc bất cứ giá nào đi nếm thử!
Những người khác của thành Bạch Hồng cũng chú ý tới biến hóa của Nguyễn Ngọc Hành, mỗi người cũng rất lý giải, một nam tử lại trực tiếp lên tiếng nói: “Nguyễn đại ca, chúng ta đi tìm Mộ Chỉ Ly của thành La Thiên kia hỏi một câu a? Nói không chừng có thể đâu này?”
Nghe vậy, Nguyễn Ngọc Hành thoáng run rẩy thoáng một chút, chợt đưa mắt nhìn sang nam tử kia, nhìn thấy nam tử kia khẳng định gật đầu, hắn cũng chất phác nhẹ gật đầu, nói: “Tốt!” Bất luận kết quả như thế nào, chỉ cần có một ít cơ hội hắn đều sẽ không bỏ qua!
Trong khi tu luyện Mộ Chỉ Ly cũng cảm nhận được Nguyễn Ngọc Hành tới gần, chỉ có điều không mở to mắt. Bụi Thái Lang ngay tại bên cạnh Mộ Chỉ Ly, có nó tại đây người bình thường cũng không dám tới gần, dù sao hành động hung tàn của Bụi Thái Lang ban nãy đã chấn nhiếp đến không ít người.
Bọn người Mộ Vũ Hoài nhìn thấy Nguyễn Ngọc Hành đã đi tới, trên mặt cũng lộ ra một ít phòng bị, người của thành Bạch Hồng bọn họ cũng không nhận thức, đột nhiên đi tới là có mục đích gì bọn hắn ai cũng không rõ ràng lắm.
Chứng kiến bộ dáng phòng bị của ba người, Nguyễn Ngọc Hành cũng không lộ ra không vui, ngược lại hướng phía bọn hắn cười có lễ, chứng minh chính mình cũng không có ác ý. Ba người hơi chút thu lại ánh mắt, chẳng qua vẫn cẩn thận như trước.
“Mộ cô nương, ngượng ngùng, tại hạ có thể quấy rầy một lát không.” Nguyễn Ngọc Hành nói khẽ, hắn cũng không có bày đặt kiêu ngạo, hiện tại hắn là cầu y mà đến, nếu như tự cao tự đại, thế thì thật có thể là tự làm mất mặt, huống chi hắn cũng không phải một kẻ kiêu căng, biết rõ với thực lực hiện tại của hắn cũng chưa có tư cách tự cao tự đại trước mặt Mộ Chỉ Ly.
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly mở mắt, nhìn Nguyễn Ngọc Hành mỉm cười nói: “Nguyễn công tử, không biết có chuyện gì?” Nàng đã sớm dự đoán mục đích Nguyễn Ngọc Hành đến tìm mình, Nguyễn Ngọc Hành bản thân còn có bệnh không tiện nói ra, tại sau khi nhìn thấy chính mình chữa khỏi cánh tay của Mộ Vũ Hoài tất nhiên sẽ tìm đến mình, đây là điểm giống nhau của tất cả những người có bệnh , chỉ cần có một tia cơ hội đều sẽ không bỏ qua.
Thấy Mộ Chỉ Ly cũng không lộ ra địch ý đối với mình, Nguyễn Ngọc Hành cũng buông lỏng tâm tình vài phần, lập tức lên tiếng lần nữa: “Mộ cô nương, tại hạ có một yêu cầu quá đáng…”
“Ah? Nguyễn công tử có chuyện gì liền nói thẳng ra, nếu là có thể giúp đỡ, ta nhất định sẽ hỗ trợ.” Đối với Nguyễn Ngọc Hành, ấn tượng của Mộ Chỉ Ly cũng không kém, huống hồ hành động lần này của đối phương không thể nghi ngờ là muốn cùng chính mình giao hảo, ở loại địa phương này nhiều bạn bè đối với bọn họ cũng là trợ lực, huống chi chính nàng đối với bệnh không tiện nói của Nguyễn Ngọc Hành liền cảm thấy hứng thú vô cùng.
Không chỉ có thể làm cho chính mình thuận tiện nghiên cứu một loại tật bệnh mới, còn có thể làm cho đối phương thiếu nợ nhân tình của mình, nàng chính là rất thích làm chuyện này.
Nghe vậy, Nguyễn Ngọc Hành cũng khẽ giật mình, nguyên bản theo ý nghĩ của hắn cho dù muốn Mộ Chỉ Ly đáp ứng cũng phải hao phí một phen công phu rất lớn, thậm chí hắn còn suy nghĩ xem chính mình hẳn là muốn dùng cái gì đó đến hấp dẫn nàng làm cho nàng đáp ứng, không nghĩ tới chính mình chỉ là nhắc tới, nàng đáp ứng.
Hạnh phúc này tới quá nhanh, lại để cho hắn đều có chút không tiếp thụ được, bất quá sau khi kịp phản ứng lại đây trên mặt của hắn cũng là không kiềm nén được vui mừng, ấn tượng đối với Mộ Chỉ Ly cũng nhanh chóng tăng lên rất nhiều, không riêng như lúc trước cho rằng tướng mạo Mộ Chỉ Ly như vậy không tệ, hiện tại cho rằng Mộ Chỉ Ly là một người đáng giá kết giao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.