Y Thủ Che Thiên

Quyển 5 - Chương 37: Đi trước Vô Tận hải

Mộ Anh Lạc

27/05/2014

Edit: pthu Beta: Sakura Ở trong thế giới này, hai người Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt liên tiếp đi dạo một hồi lâu, lại phát hiện thế giới này lớn đến mức bọn họ không có cách nào tưởng tượng được. Sông núi, ao hồ, hoa cỏ, cây cối, toàn bộ hết thảy đều không khác biệt thế giới thực.

Sau khi trải qua một phen đánh giá này, Mộ Chỉ Ly phát hiện kể từ sau khi hai cái nhẫn dung hợp, thế giới này đã mở rộng ra nhiều, ngay cả dược điền của nàng cũng mở rộng thật to, quả thật rất thần kỳ.

Khi Hàn Như Liệt nhìn thấy dược liệu đầy ắp bên trong dược điền, trong mắt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, “Lại có nhiều dược thảo như vậy? Khó trách Ly Nhi có thể luyện ra nhiều đan dược như vậy.”

Mộ Chỉ Ly cười nhạt, nhìn qua dược điền mình quản lý đã lâu, trong lòng nàng cũng có chút tự hào, “Vốn cái dược điền này gần như đã bị ta trồng hết đất rồi, bây giờ phạm vi được mở rộng, ta cũng có thể trồng nhiều dược thảo hơn rồi.”

“Phạm vi dược điền rộng như vậy, chỉ dựa vào mấy người chúng ta quản lý sợ là không dễ dàng, chờ sau khi nắm vững Nhiếp hồn đại pháp, chúng ta sẽ dẫn người tiến nhập vào cái thế giới này, như vậy rất nhiều vấn đề đều có thể giải quyết rồi.” Hàn Như Liệt cười nói, tựa hồ nghĩ tới một màn sau này, một cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ không tự giác mà lan ra.

Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu, trong mắt hiện lên tia sáng kỳ dị, “Nơi này là thế giới của chúng ta, không bằng đặt tên đi?”

“Ý tưởng này không tệ, Ly Nhi cảm thấy nên đặt tên là gì đây?” Hàn Như Liệt nhàn nhạt nâng khóe môi lên, trong mắt tràn đầy sự sủng nịnh.

Nghe vậy, mắt Mộ Chỉ Ly lộ ra vẻ suy tư, sau khi do dự một lát thì lên tiếng nói: “Không bằng gọi là trụ sở bí mật đi, nơi này vốn coi như là trụ sở bí mật của chúng ta.”

“Trụ sở bí mật….” Hàn Như Liệt lẩm bẩm nói, sau một khắc, trong đôi mắt màu xanh lam như bầu trời xẹt qua một tia quang mang, “Vậy gọi trụ sở bí mật!”

Hai người đã nói chuyện rất lâu về chuyện của trụ sở bí mật, sau này bọn họ có thể ở chỗ này tạo phòng ốc, đem nơi này làm thành thế ngoại đào viên để bọn họ rời xa huyên náo!

Sau khi ra khỏi trụ sở bí mật, Mộ Chỉ Ly từ trong miệng Xảo Xảo và Tuấn Tuấn biết được truyền thừa đã cùng bọn họ hoàn toàn dung hợp, thế giới này đã thuộc về sự sở hữu của hai người bọn họ. Trừ phi sau này bọn họ chấm dứt, nếu không thế giới này vẫn tồn tại.

Về phần ý nghĩ của hai người cũng hoàn toàn có thể thực hiện được, trước kia thế lực của lão nhân Thời Gian và lão nhân Không Gian cũng đã ở trong thế giới này, đó cũng không phải là lần đầu tiên.

Sau khi Mộ Chỉ Ly đem nội dung của nhiếp hồn đại pháp đọc lại cho Hàn Như Liệt, hai người liền tiến nhập vào trong trạng thái tu luyện. Thời gian còn lại ở đây học xong Nhiếp hồn đại pháp, sau khi đến Vô Tận Hải chắc chắn bọn họ đã có thêm một con át chủ bài.

Thiên nhi và Mộ Dật Thần cũng bắt đầu bế quan, mấy ngày liên tiếp cũng không bước ra khỏi cửa phòng nửa bước. Sau khi bọn họ yên tĩnh bế quan, ở Linh Viêm Quốc lòng người bàng hoàng, Lương gia điên cuồng tìm kiếm hung thủ sát hại Lương Lịch Nhậm, treo giải thưởng một ngàn vạn trúc cơ đan, lập tức dấy lên một cơn sóng tìm kiếm.

Trừ Lương gia, ba thế lực đều vẫn duy trì thái độ lạnh nhạt nhìn nhau, Lương gia đã mất thể diện lớn như vậy, đối với bọn họ mà nói cũng không phải là không phải chuyện tốt. Sau khi Đông Phương Khiếu biết được chuyện này, trước tiên đã phong tỏa tin tức Thiên Nhi và Mộ Dật Thần đi tới Đông Phương gia, người bên ngoài không biết, hắn cũng đã lập tức đoán được cái khả năng này.

Lương gia ở Linh Viêm Quốc, thực là quái vật khổng lồ người ngoài cũng không dám trêu chọc, công thêm thời gian trùng hợp, lại là một nam một nữ động thủ , ngoại trừ bọn người Mộ Dật Thần, hắn thật đúng là không nghĩ ra được người nào động thủ.

Dĩ nhiên, đối với hắn mà nói, người nào động thủ cũng không quan trọng. Cho dù Lương Đỉnh Thiên biết được chân tướng, hắn nhất định sẽ cố hết sức bảo vệ bọn họ, hôm nay Đông Phương gia đã hơn Lương gia một bậc, căn bản không cần e ngại.

Thời gian vội vàng qua đi, một ngày kia, Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt dường như cùng một lúc thoát ra khỏi trạng thái tu luyện. Hôm nay bọn họ muốn đi đến Trì Mân Quốc trước, thông qua Trì Mân Quốc mà tiến vào Vô Tận Hải.

Hai người Thiên Nhi tụ họp với bọn họ trước tiên, khi bốn người đi tới cửa Đông Phương gia, không khỏi phát hiện không ít đệ tử đều tập trung ở cửa, bộ dáng kia rõ ràng chính là tới tiễn bọn họ.

Nhìn thấy một màn này, trên mặt bốn người đều hiện lên nụ cười, mặc dù không ít Tu Luyện Giả phụ tình bạc nghĩa, nhưng khi nhìn thấy mọi người toát ra vẻ chúc phúc, trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp.

Sau một khắc, Đông Phương Khiếu cùng với chư vị trưởng lão cũng cùng nhau đi ra, trên mặt mang theo nụ cười nhìn bốn người bọn họ.

“Đi Vô Tận Hải tràn đầy hung hiểm, các ngươi nên tăng cường cần thận.” Đông Phương Khiếu bình tĩnh chậm rãi nói, ngữ khí dặn dò giống như sự quan tâm của trưởng bối.

“Chúng ta đều mong các ngươi bình an trở về.” Trên gò má Đông Phương Huấn hiện lên chút ý cười, cùng với bộ dáng nghiêm túc, đạo mạo trong ngày thường, nhưng mọi người lại không có nửa điểm kinh ngạc.

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cùng Hàn Như Liệt bái một cái thật sâu, nói: “Phần ân tình này, chúng ta sẽ không quên.”

Nghe được lời nói gần như là lời thề của hai người, trong lòng mọi người đều hiện lên sự an ủi. Có đệ tử như thế, ta còn cầu gì hơn!

“Tốt, tốt!” Đông Phương Khiếu kích động gật đầu, hai tay hơi run rẩy để lộ sự xúc động của hắn. Liên tiếp nhiều năm như vậy, đệ tử của Đông Phương gia đi Hạt giống chiến, hoặc là chết ở Hạt giống chiến, hoặc là không gượng dậy nổi, duy chỉ có hai người Mộ Chỉ Ly làm cho bọn họ thấy được hy vọng!

Ba người Lăng Lạc Trần lúc này đang đứng ở cách ba người không xa, nhàn nhạt nói: “Hết thảy cẩn thận, nơi này giao cho chúng ta.”

Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu, nàng biết Lăng Lạc Trần đang nói chuyện người của Đại Lục Thiên Huyền tới đây, có ba người Lăng Lạc Trần ở đây, bọn họ quả thực có thể an tâm.

“Sớm đi tới đây, chúng ta sẽ ở Bồng Lai Bí Cảnh chờ các ngươi.”



Tư Đồ Diêu nhếch miệng cười một tiếng, hiển thị rõ vẻ tiêu sái, “Không lâu nữa chúng ta sẽ đuổi theo, các ngươi nên có chút ý thức nguy cơ a.”

“Yên tâm đi, ta sẽ không cho các ngươi cơ hội đó.” Hàn Như Liệt cười nhạt nói, nhìn như đối chọi, chẳng phải là cổ vũ đối phương?

“Tuyết Nghiên, cố gắng lên!” Mộ Chỉ Ly nhìn Liễu Tuyết Nghiên vẫn trầm mặc lên tiếng nói, không thể không thừa nhận trong quan hệ giữa nàng với Liễu Tuyết Nghiên có chút khó xử, ngày thường nói chuyện cũng có một chút cố kỵ.

Nghe vậy, Liễu Tuyết Nghiên ngẩn ra, hiển nhiên không nghĩ tới Mộ Chỉ Ly lại sẽ cùng nàng nói những chuyện như vậy, khóe miệng kéo ra một nụ cười, nói: “Ta biết rồi.”

Nói chuyện một câu hai nghĩa, có lẽ chỉ có bọn họ mới hiểu được.

“Tuyết Nghiên là một cô nương tốt, ngươi cũng không nên bỏ qua, đến lúc đó thì ngay cả hối hận cũng không kịp. Cho tới nay, ngươi cũng chỉ là lam nhan lương hữu*(cái này Sa đã giải thích ở mấy chương trước rồi) của ta.” Mộ Chỉ Ly truyền âm nói.

Nghe thấy lời nói truyền tới từ bên tai, Tư Đồ Diêu đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Mộ Chỉ Ly, trong đôi mắt màu đen để lộ ra sự phức tạp, lại thấy Mộ Chỉ Ly hướng về phía hắn gật đầu.

Điều nàng có thể làm cũng chỉ có thể nhiều như vậy thôi, hy vọng Tư Đồ Diêu có thể sớm hiểu rõ hết thảy mọi chuyện. Nàng thật lòng hy vọng hắn có thể đạt được hạnh phúc, sau này bọn họ có thể cùng nhau đi ra ngoài du ngoạn, mà không phải là như bây giờ.

Vào lúc mọi người đang nói chuyện với nhau, thân hình của Cung Tuấn Bân chậm rãi xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người, hướng về phía mọi người cười nói: “Ta trở về rồi, huynh đệ mấy người, một thời gian dài không gặp, có còn nhớ ta không?”

Nghe thấy lời của Cung Tuấn Bân, mấy người mang vẻ mặt xem thường mà liếc mắt nhìn hắn một cái, chợt cực kỳ ăn ý mà lắc đầu, “Không nhớ.”

“Ha ha” Mọi người sôi nổi bật cười, mà ngay cả đám người Đông Phương Khiếu, trên mặt cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Cung Tuấn Bân thì mặt không đổi sắc, dù sao hắn mặt dày đã thành thói quen.

“Chư vị, bọn ta đã đến lúc phải rời đi, ngày sau nhất định sẽ có ngày gặp lại!” Hàn Như Liệt trịnh trọng nói, trong lời nói lộ ra quyết tâm kiên định.

Sau một khắc, năm người đồng loạt quay người, ánh mặt trời chiếu trên thân năm người, phủ lên một chút ánh vàng. Mọi người nhìn thân ảnh năm người càng lúc càng xa, thật lâu sau vẫn chưa có di chuyển thân hình.

“Cung huynh, thời gian ngươi về nhà lần này lại rất lâu a.” Hàn Như Liệt chậm rãi lên tiếng nói.

Cung Tuấn Bân hơi có vẻ lúng túng nói: “Đây còn không phải là do người nhà của ta biết được ta thông qua Hạt giống chiến đùa bỡn sao, nhất thời bán hội ta không có chạytrốn thành công. Các ngươi không nhìn thấy tình cảnh đó, nữ tử đến nhà ta để xem ta không biết có bao nhiêu, nếu không phải ta nhanh chóng chuồn đi, bây giờ đoán chừng cũng không thể trở về.”

Nghe được lời của Cung Tuấn Bân, mọi người nhìn nhau cười một tiếng, trong mắt xẹt qua tia thú vị. Mộ Dật Thần cười ha hả, “Loại chuyện tốt này ngươi còn không muốn? Bình thường không phải là ngày nào cũng nói muốn tìm nương tử sao? Ta thấy ngươi là muốn ngốc ở đó không muốn trở lại .”

“Bây giờ ngươi có thể cúi đầu xuống nhìn ta rồi, ta muốn tìm người thương, không sai, nhưng ta muốn chính là tình yêu thực sự! Tình yêu thực sự hiểu không? Trước kia căn bản những nữ tử này không để ý tới ta, hôm nay thấy ta có chút thành tích lại gật đầu đồng ý, nương tử như vậy cũng muốn thì có tác dụng gì? Đổi cho ngươi, ngươi thích không?

Mộ Dật Thần và Hàn Như Liệt nhìn nhau, đều nhịn không được bật cười.Chuyện này nên nói như thế nào mới tốt? Đều là bị coi thường a, người khác thích hắn nhưng hắn vẫn cứ không cần, vẫn cứ thích chịu nhiều đau khổ theo đuổi người khác. Chẳng qua hai người bọn họ cũng không phải là giống nhau sao? Nhớ ngày đó Hàn Như Liệt bởi vì theo đuổi Mộ Chỉ Ly mà chiêu trò vô lại nào cũng đem ra sử dụng hết….

Mộ Chỉ Ly và Thiên Nhi lại có chút kinh ngạc, suy nghĩ của nam tử và nữ tử vẫn luôn khác nhau. Bọn họ không ngờ được Cung Tuấn Bân ngày thường đối với bên ngoài có những hành vi phóng đãng đối với chuyện tình cảm lại chấp nhất như thế, trước kia cũng là các nàng nhìn lầm rồi…..

Đây là lần thứ hai năm người tiến về Trì Mân Quốc, tâm trạng so với lần trước lại khác hẳn. Bởi vì mọi người cùng đi với nhau, cho nên lộ trình cũng không có vẻ buồn rầu, ngược lại tràn đầy vui vẻ.

Khi năm người đến trại huấn luyện hạt giống, đám người Bắc Minh Hải cũng đã đến đủ rồi, hôm nay chính là ngày đi Vô Tận Hải.

Trại huấn luyện hạt giống vốn huyên náo, lúc này lại yên tĩnh cực kỳ, sau khi trải qua Hạt giống chiến, đệ tử thất bại cũng đã trở về, chờ đợi Hạt giống chiến tiếp theo.

Giang Văn Đình nhìn mười người ở trước mắt, trong mắt xẹt qua vẻ chấn động, chậm rãi gật đầu nói: “Rất tốt, các ngươi đều tới rồi, không có ai tới trễ!”

Mười người đứng nghiêm, trên khuôn mặt trẻ tuổi mang vẻ hưng phấn,một tháng nghỉ ngơi và hồi phục, bọn họ đều đem tình trạng của bản thân điều chỉnh đến tốt nhất.

“Đã đến đông đủ rồi, chúng ta liền xuất phát thôi. Thí luyện Vô Tận Hải cũng không đợi người, sau khi ta đưa các ngươi đến Vô Tận Hải, tất cả đều phải dựa vào chính các ngươi rồi.” Vẻ mặt Giang Văn Đình nghiêm túc, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy được sự quan tâm hiện lên ở trong mắt, chẳng qua là ai cũng không có chú ý tới.

Ở dưới sự hướng dẫn của Giang Văn Đình, đoàn người nhanh chóng hướng về phía Vô Tận Hải tiến đến. Không ngờ một đôi mắt tràn đầy trí tuệ đang nhìn theo bọn họ, người này hiển nhiên là Trọng Tôn Phong!

Thân là người đứng đầu quốc gia, hắn không thể tự mình tiễn bọn họ đến Vô tận Hải, cho dù hắn đối với Vô Tận Hải tràn đầy khát vọng. Trong mắt của Trọng Tôn Phong mang theo một chút hâm mộ, nếu như có thể, hắn hy vọng mình cũng là một thành viên trong nhóm bọn họ.

“Hi vọng đúng như Giang Văn Đình nói, các ngươi có thể tiến vào Bồng Lai Bí Cảnh. . . . .” Trọng Tôn Phong lẩm bẩm nói, gió nhẹ khẽ thổi, thổi đi tưởng niệm của hắn về những ngày qua.

Dọc theo đường đi, sự nghiêm túc của Giang Văn Đình tản đi vài phần, đối mặt với những vấn đề mà mọi người hỏi, có thể nói đều nói ra. Đám người Bắc Minh Hải lúc này mới biết thì ra Giang Văn Đình mặt sắt cũng không khó chung đụng, bỏ qua thân phận huấn luyện viên và đệ tử, mọi người chung đụng hòa hợp hơn.

Bắc Minh Hải đối với năm người Mộ Chỉ Ly đúng là có hứng thú không nhỏ, ở trong giới tu luyện, hắn đã thấy qua thái độ phản bội và không chừa thủ đoạn nào, loại tình cảm chân thành giữa năm người bọn họ ngược lại lộ ra rất trân quý. Có một khoảng thời gian, thậm chí hắn đã cho rằng ở nhân gian đã không còn tồn tại loại tình cảm này, không ngờ được lại thấy ở trên người bọn họ.



“Mộ Chỉ Ly, thực lực của ngươi khôi phục như thế nào?” Giang Văn Đình chậm rãi lên tiếng nói, ở trong mười người này, thực lực của Mộ Chỉ Ly đúng là làm cho người ta lo lắng nhất.

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly khẽ mỉm cười, “Đã khôi phục hơn phân nửa rồi, nhiều nhất gần hai tháng nữa thì thực lực của ta đã có thể khôi phục như lúc ban đầu.” Thực lực như vậy đi Vô Tận Hải quả thực là không đủ, song vớiNhiếp hồn đại pháp thì nàng đã nắm giữ được gần hết, có Nhiếp hồn đại pháp ở trong tay, cộng thêm sự tồn tại của trụ sở bí mật, nàng muốn bảo vệ tánh mạng tất nhiên là không thành vấn đề.

Giang Văn Đình thấy trên mặt Mộ Chỉ Ly toát ra sự tự tin nhàn nhạt, lời muốn nói giống như bị kẹt lại ở trong cổ họng hoàn toàn không có biện pháp nói ra khỏi miệng. Hắn không biết vì sao Mộ Chỉ Ly lại tự tin như vậy, nhưng mà, như vậy làm cho hắn an tâm đi nhiều.

“Vậy thì tốt, trong Vô Tận Hải tất cả phải cẩn thận. Thực lực của các ngươi ở Trì Mân Quốc ta rất tốt, nhưng mà so với một vài cường quốc vẫn là có chênh lệch không nhỏ, nhất là thực lực của ngươi bị hao tổn, càng phải cẩn thận gấp đôi mới đúng.”

“Đa tạ chỉ điểm, ta sẽ cẩn thận một chút .” Mộ Chỉ Ly cười nói, đổi lại là ngày xưa, nàng quả thực không có sức mạnh, nhưng bây giờ thì khác rồi.

Giang Văn Đình đột nhiên hướng về phía mọi người nói: “Trong Vô Tận Hải nhiều hiểm ác, nếu như các ngươi đắc tội người ta, phương pháp tốt nhất chính là chém giết đối phương. Giết như vậy sẽ không lưu lại phiền toái hơn nữa. Điểm này, các ngươi phải nhớ cho kỹ, còn đây là cách sinh tồn.”

“Hiểu!” Mọi người rối rít gật đầu, có thể đi đến một bước này, người chết ở trong tay của bọn họ cũng không ít, đương nhiên phải biết đạo lý trảm thảo trừ căn. Chỉ là được Giang Văn Đình nhắc tới một chút như vậy, bọn họ thêm vài phần vững tin.

Dọc theo con đường này, mọi người lẳng lặng đi trên con đường này cũng có chút yên ả, dọc đường gặp phải một chút chuyện nhỏ bị bọn họ thành thạo lập tức giải quyết, căn bản không có ảnh hưởng tới bọn họ một chút nào.

*Tam hạ ngũ trừ nhị: ~ thành thạo :vốn nghĩa là ba hạ năm gạt hai, trong phép tính cộng trừ trên bàn tính phải học thuộc lòng, sau chỉ sự thành thạo, tháo vát trong công việc. (Theo Quick Trans)

Ở dưới tình huống đi liên tục như vậy, rốt cục mọi người cũng tới cửa vào của Vô Tận Hải. Vô Tận Hải chính là một vùng biển rộng lớn vô cùng, tiến vào Vô Tận Hải có rất nhiều thông đạo, nhưng mà cũng chỉ có duy nhất một cửa ra.

Một khi bọn họ đã tiến vào Vô Tận Hải, lối vào sẽ bị đóng chặt, mọi người sẽ bị tập trung ở cùng một chỗ, về phần kế tiếp chính là thời gian bọn họ thể hiện tất cả các kỹ năng của mình. Đây là tin tức hữu dụng mà bọn họ biết được từ trong miệng của Giang Văn Định.

Khi đám người Mộ Chỉ Ly đi tới cửa vào, thì phát hiện ra chung quanh cũng không có tồn tại những người khác. Cùng với cảnh tượng náo nhiệt trong tưởng tượng trước kia của bọn họ, không thể nghi ngờ gì là khác xa vạn dặm.

“Đây cũng là cửa vào Vô Tận Hải, thẻ thân phận của các ngươi phải được cất kỹ. Nếu như bị mất thẻ thân phận, ở trong Vô Tận Hải sẽ bị trở thành Tu Luyện Giả không mời mà tới, sẽ bị thắt cổ đầu tiên, cho nên thẻ thân phận này tương đương với lá bùa bảo vệ tánh mạng của các ngươi.” Giang Văn Đình dặn dò nói, nhìn mười người hăng hái ở trước mắt, hắn thật sự không biết sau này còn có thể có mấy người còn sống trở về.

Nghe vậy, mọi người không khỏi nắm chặt thẻ bài thân phận trong tay, không ngờ thẻ bài thân phận lại có tác dụng như vậy. Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt cực kỳ ăn ý mà đem thân phận bài để ở bên trong trụ sở bí mật, như vậy, bất luận thế nào cũng sẽ không bị mất.

“Đi đi, ta ở Trì Mân Quốc chờ tin tức tốt của các ngươi.” Giang Văn Đình khoát tay nói

Mọi người rối rít hướng Giang Văn Đình bái một cái, chợt không có nửa điểm do dự nhảy vào trong thông đạo! Nhìn mười người biến mất ở trước mắt, sắc mặt Giang Văn Đình phức tạp, sau một khắc liền lưu loát quay người lại trở về phục mệnh.

Sau khi đám người Mộ Chỉ Ly tiến vào thông đạo, chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng khó hiểu mà cường đại quét qua ở trên người bọn họ. Ở dưới cỗ lực lượng cường hoành tới mức không có cách nào chống đỡ được, mọi người đều cảm thấy linh hồn đang rung động!

Mộ Chỉ Ly giật mình trong lòng, đây là lực lượng như thế nào! Ở Trì Mân Quốc cường giả như mây, nhưng lại chưa từng có ai có lực lượng khủng bố đến thế này! Vô Tận Hải, quả thực khó lường.

Còn không đợi mọi người kịp phản ứng, một luồng ánh sáng màu vàng đã đem mười người bao phủ ở trong đó. Mọi người chỉ cảm thấy một cơn chấn động kỳ lạ truyền đến, tiếng gió vù vù thổi qua bên tai, mắt của bọn họ lại không có cách nào mở ra được.

Ở dưới chấn động tại nơi thần bí này,bọn họ giống như là đã bị mất đi sự khống chế đối với thân thể, chỉ có thể bị động đứng ở nơi đó, lặng yên chờ đợi kết quả.

Khi cơn chấn động này biến mất, thì lúc này mọi người mới phát hiện chẳng biết từ lúc nòa bọn họ đã đứng ở một cái địa phương khác rồi! Tiếng ồn ào huyên náo cuồn cuộn đến, trước mắt là cảnh tượng cực kỳ huyên náo.

Trên cái sân lớn như vậy tồn tại mấy trăm người, mà tiếng ồn ào náo động này chính là tiếng nói chuyện của mọi người. Nhìn thấy mười người xuất hiện, mọi người chỉ là nhìn thoáng qua một cái rồi thu hồi ánh mắt của mình lại, cùng lúc đó còn không ngừng có người xuất hiện ở các góc.

“Những người này đều tham gia thí luyện Vô Tận Hải, không nghĩ tới số người lại nhiều như vậy.” Cung Tuấn Bân nhìn chúng đệ tử trẻ tuổi ở chung quanh, không khỏi cảm khái nói.

“Người mà mỗi vương quốc tuyển chọn ra cũng không nhiều lắm, thay vào đó số lượng vương quốc lại nhiều hơn một chút.” Thiên Nhi bĩu môi nói, ánh mắt không ngừng ở trên người mọi người đánh giá, phán đoán thực lực của đối phương mạnh hay yếu.

Tầm mắt của Mộ Chỉ Ly thì dừng lại ở trên một tấm bia đá chọc trời cách đấy không xa, tấm bia đá này cao chưng vài chục trượng, đưa mắt nhìn lại giống như muốn chọc thủng trời, một loại cảm giác khó nói nên lời từ trên nó truyền ra.

“Trên tấm bia đá kia viết có phải là bảng xếp hạng thực lực của chúng ta không?” Mộ Chỉ Ly chỉ vào tấm bia đá, hướng về phía mọi người nói.

Theo tầm mắt của Mộ Chỉ Ly nhìn lại, mọi người phát hiện tên của bọn họ đột nhiên xuất hiện ở trên tấm bia đá kia, giờ phút này trên tấm bia đá có tên của khoảng mấy trăm người. Dựa vào nhãn lực của bọn họ, tìm được tên của chính mình hiển nhiên là không có khó khăn. Vào đúng lúc mọi người tìm tên của chính mình, trong mắt của Mộ Chỉ Ly lại hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

Bởi vì tên của nàng là dễ tìm nhất, đếm ngược từ dưới lên vị trí đầu tiên rõ ràng là viết ba chữ to Mộ Chỉ Ly!

“Thực lực của đệ tử tham gia thí luyện Vô Tận Hải này quả thực cường đại, ta lại đứng thứ chót.” Mộ Chỉ Ly tự giễu nói, trong lời nói cũng không có một chút chán chường nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Y Thủ Che Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook