Y Thủ Che Thiên

Quyển 2 - Chương 42: Kéo Màn Che Ra

Mộ Anh Lạc

03/12/2013

Cứ như vậy, ở bên trong tu luyện qua một đêm, đến khi bầu trời bao la ở phía đông lộ ra màu trắng sáng, thì Mộ Chỉ Ly cũng vừa mở mắt, phun ra một ngụm trọc khí (khí không sạch sẽ) sau đó liền đứng lên.

Một đêm tu luyện đủ này đủ bằng với ba ngày thời gian tu luyện trước kia, nếu như vẫn sống ở chỗ này để tu luyện, thì tốc độ cũng sẽ mau hơn không ít sao.

Hôm qua đã từ trong miệng Hoàng Thạch biết được sáng sớm hôm nay là lúc có thể đi đến sân tỷ võ, các quy tắc tỷ thí cụ thể cùng với danh sách các tuyển thủ cũng sẽ được công bố ở chỗ đó, đoàn người Mộ Chỉ Ly cũng không có dừng lại chút nào nhắm Phương hướng kia đi tới.

Chẳng qua Hàn Như Liệt vì không phải là tuyển thủ Dự thi, cho nên không được đi đến đó, đối với chuyện này hắn cũng không có phản bác gì, chẳng qua chỉ bình thản gật đầu đón nhận, đối với hắn mà nói, muốn xem cuộc tỷ thí này rất đơn giản.

Thời điểm đám người Mộ Chỉ Ly đi tới sân tỷ võ, chung quanh đã tụ tập không ít người, nghĩ đến cả đêm hôm qua sợ là có không ít người vì kích động khó mà ngủ, cho nên sáng sớm đã chạy đến đây.

Nhưng hiển nhiên khi bọn hắn tới, tầm mắt mọi người rõ ràng ngừng lại, giống như hữu ý hay vô tình từ trên người của bọn họ quét qua.

“Này họ không phải là bọn người ngày hôm qua ở thành Khâu Lũy thành phế đi chủ thành Tiền Thái sao?”

“Không sai, chính là bọn họ. Nhưng mà ta nghe nói ngày hôm qua người xuất thủ là hồng y nam tử a, hôm nay làm sao không có ở đây?” (đính chính 1 chút, hán việt tuy để Hàn Như Liệt là hồng y nam nữ, nhưng thật ra áo HNL mặc là màu đỏ mới đúng, mọi người đừng nhầm với mày hồng nha =.=)

“Ha ha, tin tức này của ngươi đã bị lạc hậu rồi. Hôm qua sau một phen ta nghe ngóng biết được hồng y nam tử kia cũng không phải là tuyển thủ La Thiên thành , chẳng qua là đi theo bọn họ tới bằng hữu thôi.”

“Nếu thật là như vậy…, thì La Thiên thành cũng không đáng sợ nữa. Mà Khâu lũy thành có thể trả thù bọn họ không?”

“Quản nhiều như vậy làm cái gì? Tóm lại chúng ta sẽ có trò hay để nhìn.”

. . . . . .

Từng câu từng tiếng đàm luận đều truyền vào trong tai đám người Mộ Chỉ Ly, trừ Mộ Chỉ Ly bộ dạng không sao cả ra, thì bốn người khác sắc mặt đều có mấy phần khó coi, Hàn Như Liệt không có ở đây, mấy người bọn họ làm thế nào đối mặt với mười mấy người Khâu Lũy Thành chứ?

Tiếng nghị luận cũng không có kéo dài bao lâu, bởi vì người trong hoàng thất đã đến. Ở Thiên thăng quốc, hoàng thất là người lãnh đạo cao nhất, còn lại chính là thành chủ của các thành , bất quá sự chênh lệch giữa thành chủ cùng hoàng thất rất rõ ràng.

Ở bên trong đoàn người khí thế ngất trời đang đi tới, người cầm đầu chính là hoàng thượng. Bộ dạng ước chừng bốn mươi tuổi, một thân màu vàng long bào sáng choang nổi bật thân hình cao lớn của hắn, một đôi mắt hổ không giận tự uy, toàn thân đều tản ra khí thế khó diễn tả , thậm chí làm cho người ta không dám ngẩng đầu nhìn thẳng.

Đây chính là long uy, uy nghiêm của cấp trên, do trong nhiều năm sinh hoạt đã không tự chủ mà dưỡng thành, phảng phất như từ nhỏ đã là loại tài trí hơn người. Cảm nhận được điểm này, Mộ Chỉ Ly cũng âm thầm kinh hãi, nhất là uy áp (uy phong + áp lực) đang phát ra mà nàng có thể cảm nhận được, hoàng thượng này sợ là thực lực đã đạt đến Cực Thành cảnh rồi.

Trừ đám người Hàn Như Liệt ra, đây là lần đầu tiên nàng ở Thiên thăng quốc nhìn thấy người có thực lực mạnh nhất. Đám người chung quanh không có một người nào có hơi thở mạnh hơn so với hoàng thượng. Xem ra đối với hoàng thượng mà nói, thực lực là chuyện cực kỳ trọng yếu a. Nghĩ lại, đây cũng chính là sự khác biệt giữa vương triều ở Thiên Huyền Đại Lục và vương triều ở Trung Quốc cổ đại.

Ở trên đài cao dừng lại một chút rồi ngồi vào, dĩ nhiên vị trí trung ương kia rõ ràng dành cho hắn vì ghế rồng được làm bằng hoàng kim. Dưới ánh sáng bình minh chiếu xuống, nó phát ra hào quang rực rỡ, sáng ngời chói mắt của mọi người.

Hoàng thượng trực tiếp đi tới phía trước long ỷ, mọi người hơi hơi khom người, vẻ mặt kính sợ nhìn hắn.

Nhìn thấy dưới đài nhân tài ưu tú đông đảo, trên mặt Hiên Viên Long cũng lộ ra nụ cười, vung tay lên: “Trẫm thật cao hứng khi Thiên thăng quốc có thể có nhân tài ưu tú như các ngươi vậy, có thể từ trong các thành trì tuyển ra đủ để chứng minh ưu tú các ngươi , bất quá trẫm cũng biết các ngươi tuyệt đối sẽ không nguyện ý cứ ở mãi trong ao nhỏ của các thành trì.

Cho nên, hôm nay các ngươi đứng ở nơi này. Vì hơn tương lai tươi sáng hơn của các ngươi. Ta cần nhắc nhở các ngươi một chút, có lẽ các ngươi tự cho là mình siêu phàm, có lẽ các ngươi có thiên phú ưu việt, nhưng mà các ngươi cũng đã nhìn thấy, ở bên cạnh của các ngươi có rất nhiều thiên tài mới không kém chút nào so với các ngươi, cho nên các ngươi nhất định phải mở rộng tư tưởng của chính mình.

Tỷ thí lần này cũng không phải là trận chém giết, nhưng lại có quan hệ trực tiếp đến tương lai của các ngươi, nếu không thể có thực lực đủ mạnh mẽ, thì tiến vào môn phái chắc chắn là lời nói suông mà thôi. Đối thủ cạnh tranh sẽ đánh bại các ngươi, nếu như từ nơi có nhiều nhân tài các nơi hội tụ được tuyển lựa ra thì ngươi mới là nhân tài có tư cách, nhưng chẳng qua cũng chỉ có tư cách thôi.”

Mọi người đều thu lại tâm trạng, vẻ mặt ngưng trọng nghe lời Hiên Viên Long nói…, những thứ này đạo lý bọn họ vẫn biết rất rõ, chẳng qua bây giờ lại nói ra ở trường hợp trọng yếu này, cảm xúc không khỏi tăng thêm, người bọn họ phải đối mặt thật không đơn giản a.

“Tỷ thí sắp bắt đầu, đây không phải trận đấu sinh tử, cho nên trong lúc giao đấu không được lấy tánh mạng đối Phương. Hãy biểu hiện ra thực lực của các ngươi.” Hiên Viên Long cười nói, kết thúc bài diễn văn xong, chính là lúc tầm mắt của mọi người đều nhìn chăm chú người ngồi ở trên ghế rồng.

Lúc này, mọi người đã chú ý tới ở phía sau Hiên Viên Long có hai gã nam tử trẻ tuổi mặc áo vàng, nhắc tới hai gã nam tử kia đều là người anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, gương mặt anh tuấn, vóc người cao lớn, nhất là sự tự tin trên trán khi vừa nhìn qua khiến bọn họ tràn đầy mị lực.

“Hai người này chính là Ngũ hoàng tử cùng Thất hoàng tử của hoàng thất .” Tô Dự nhẹ giọng nói

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cũng đưa mắt nhìn sang Tô Dự, nói về sự hiểu biết các nhân vật trong Thiên Thăng quốc, thì Tô Dự so với mình có hiểu biết nhiều hơn.

“Nghe nói trong nhiều cuộc thi của cả nước, các hoàng tử hoàng thất biểu hiện đều không tệ, cơ hồ năm tên đứng đầu của mỗi lần thi đều có thân ảnh hoàng thất, số lượng người dự thi bên bọn họ mặc dù không nhiều lắm, nhưng thực lực đều rất cường hãn.



Đừng xem hai vị hoàng tử này tuổi không lớn lắm, nhưng hoàng thất có đưa bọn họ xuất tịch cũng chứng minh thực lực bọn họ khá mạnh, bọn họ là người có thực lực đứng ở ba vị trí đầu trong cuộc đấu võ.”

” Nội tình của hoàng thất này cũng không kém a” Mộ Chỉ Ly thu hồi ánh mắt đánh giá hai vị hoàng tử , mỗi lần đều có thể đạt được danh hiệu đầu, nghĩ thôi cũng đã thấy không dễ dàng, sợ là hoàng thất đã đầu tư không ít thời gian ở trên người bọn hắn.

Mộ Chỉ Ly đến nơi này, vốn không có ý nghĩ khinh thường bất luận kẻ nào, mặc dù thực lực của nàng không tệ, nàng tuy có kỳ ngộ của mình, vậy cũng không thể cho là trong đám người đông đảo này chỉ có một mình nàng đạt được kỳ ngộ như vậy a.

“Kế tiếp Phương thức tỷ thí rất đơn giản, tỷ thí một chọi một, người thắng ở lại, kẻ bại bị đào thải. Các ngươi đứng ở chính giữa quảng trường đi, màu sắc của cột sáng sẽ lựa chọn đối thủ cho các ngươi. Tuyển thủ cùng màu với nhau sẽ làm đối thủ, các ngươi đã hiểu chưa?”

“Hiểu.”

Tiếng nói vừa rơi xuống xong mọi người rối rít hướng trung tâm quảng trường đi tới, ở thời điểm đám người Mộ Chỉ Ly đi đến, thì có chừng mười người chắn trước mặt bọn họ.

Dẫn đầu chính là một cô gái xinh đẹp, tuổi so với Mộ Chỉ Ly thì lớn hơn nhiều, ánh mắt nhìn về phía Mộ Chỉ Ly đều là oán hận : “Mộ Chỉ Ly đúng không? Bản thân ta muốn xem một chút sau khi hồng y nam tử kia rời đi, ngươi còn có bản lĩnh làm ra cái gì. Chuyện đả thương Tiền đại ca, sẽ không giải quyết dễ dàng như vậy.Ngươi tốt nhất hãy cầu khẩn không nên gặp ta”

Từ bộ dáng oán độc của cô gái kia có thể biết, nếu một hồi nàng là đối thủ của Mộ Chỉ Ly mà nói…, nàng tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình, trước mặt mọi người lấy tánh mạng của Mộ Chỉ Ly cũng không phải chuyện xấu.

Mặc dù quy định đưa ra không cho lấy tánh mạng người ta, nhưng nếu đã tỷ thí, thì sẽ có việc ngoài ý muốn , dựa vào bối cảnh loại thành trì nhỏ như La Thiên thành, Mộ Chỉ Ly mà chết, cũng sẽ không có người bởi vì một người chết mà trách phạt nặng nàng.

Mà những người ở bên cạnh nàng kia, tất cả đều mang vẻ mặt bất thiện nhìn Mộ Chỉ Ly: “Nhìn bộ dáng nàng kia, sợ là còn không tới hai mươi tuổi, chắc La Thiên thành không có ai đi. Nên mới cho Tiểu muội muội như nàng tới tham gia.”

Từng câu giễu cợt chế giễu truyền vào trong tai năm người, vẻ mặt mấy người họ cũng rất khó coi, Mộ Chỉ Ly chỉ chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía nàng kia, trong mắt đều là sự khinh thường: “Đối phó với loại phế vật như các ngươi, thật quá đơn giản.”

Nói xong, cũng không để ý tới đám người bọn họ, từ giữa bọn họ đi xuyên qua bước về phía quảng trường.

Đứng ở trung ương rộng lớn, tỷ thí lần này tuyển thủ ước chừng 8000 người, chỉ với con số này cũng khiến cho người rung động, thành trì La Thiên thành lớn như thế nhân số hơn mười ngàn, cũng chỉ có năm người đại diện, thì có thể thấy Thiên thăng quốc có nhiều thành trì đến cỡ nào, cho dù tuyển thủ mỗi thành trì rất ít, thì lấy số lượng tham dự chia lại cũng ra con số làm cho người ta khiếp sợ.

Tám ngàn người đứng ở trên quảng trường cũng không có vẻ chật chội, đủ để nhìn ra quảng trường này to lớn cỡ nào, song chuyện để cho người kinh ngạc cũng không phải là quảng trường này, mà là một cây cột sáng Kình Thiên đang ở trung ương quảng trường này.

Chung quanh cột sáng vây có rất nhiều màu sắc, không ngừng lóng lánh, nhìn qua rất là mỹ lệ, mà ở trên cột sáng kia còn có rất nhiều hoa văn chìm hình tròn , rất là thu hút người khác.

Mộ Chỉ Ly có chút cảm thấy kỳ dị khi nhìn sắc thái cột sáng kia, nghĩ đến nó ở chỗ này chính là vì xác định tuyển thủ để phân tổ sao? Cái này so sánh với rút thăm thì dễ dàng hơn rồi, đồng thời cũng công bình hơn.

Đối với mấy ánh mắt oán độc phía sau, Mộ Chỉ Ly không để ý chút nào, không được bao lâu bọn họ sẽ phải im lặng toàn bộ.

Sau một khắc, một luồng hào quang màu sắc rực rỡ liền đem tám ngàn người trên quảng trường bao phủ ở giữa, nhìn qua rất là xinh đẹp, bất quá mọi người không có chút nào cảm giác, phảng phất như không tồn tại vậy.

Quang thải kia đến nhanh, đi cũng nhanh, thời điểm quang thải biến mất mọi người cũng phát hiện dưới chân nơi mình đứng có thêm một màu sắc, nên rối rít tìm kiếm đối thủ .

Rất nhanh, Mộ Chỉ Ly cũng đã thấy được đối thủ của mình, đối Phương cũng là một nữ tử, nhìn qua số tuổi so với mình thì lớn hơn mấy lần, tuyển thủ tới nơi này phần lớn cũng là hai mươi lăm tuổi trỡ lên, dù sao ba mươi tuổi là số tuổi cao nhất, mà tuổi còn nhỏ thì cùng với ý nghĩa thời gian tu luyện ngắn.

Nàng kia nhìn thấy Mộ Chỉ Ly xong cũng khẽ mỉm cười, không có lộ ra địch ý, cô gái như vậy thất có chút hiếm thấy , thấy thế, Mộ Chỉ Ly cũng hướng nàng khẽ gật đầu, đối Phương không có lộ ra địch ý với nàng, nàng tự nhiên cũng sẽ không có địch ý lại.

Vòng thứ nhất tỷ thí là hai trăm tổ đồng thời bắt đầu tỷ thí, tổng cộng chia làm bốn vòng. Hai trăm tổ tuyển thủ hẳn là có thể đồng thời tiến hành tỷ thí, bởi vậy có thể thấy được này tỷ thí tràng lớn đến cở nào, hoàng thất rat ay quả nhiên xa hoa vô cùng.

Mộ Chỉ Ly là ở vòng thứ hai mới ra sân, Mộ Chí Cương cùng Tô Dự thì ở vòng thứ nhất đã tỉ thí, Mộ Võ Hoài thì ở vòng thứ ba, mà Tô Vân và những người còn lại đều ở vòng thứ tư.

Đang lúc Mộ Chỉ Ly chuẩn bị rời đi quảng trường này, thì nàng kia cũng đi tới bên cạnh Mộ Chỉ Ly, trên mặt mỉm cười, nhìn qua thân thiện như tỷ tỷ hàng xóm vậy : “Ngươi chính là Mộ Chỉ Ly sao? ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cũng là khẽ mỉm cười: “Không dám nhận, xin hỏi các hạ là?”

Kể từ khi hôm qua xung đột ở Khâu Lũy Thành bị truyền đi, tên của nàng cũng có không ít người biết, dù sao thành trì Thiên Thăng quốc tuy nhiều, nhưng chủ thành thì không nhiều lắm, cũng vì là một trong những nhân vật chính của Khâu Lũy Thành nên chuyện này mới bị nhiều người chú ý như vậy.

“Ta là Hứa Phương Lôi tới đến từ Thanh thủy thành , hôm qua đã được nghe nói đến tên của ngươi, không nghĩ tới hôm nay chúng ta lại trở thành đối thủ, một chút hạ thủ lưu tình a.” Hứa Phương Lôi thái độ như từ trước đến nay quen thuộc, cũng rất nhiệt tình.



“Đây chỉ là tỷ thí, nhưng ta sẽ làm hết sức , ta nghĩ ngươi vậy đúng không?” Mộ Chỉ Ly giọng điệu từ tốn nói, trong lời nói đã biểu lộ thái độ của nàng, đây chỉ là tỷ thí, nàng sẽ không hạ thủ lưu tình, nàng cũng sẽ đem hết toàn lực ra để đánh thắng.

Đây cũng là đáp án mà Hứa Phương Lôi muốn, có lẽ là hôm qua thủ đoạn của Hàn Như Liệt đã làm kinh sợ không ít người rồi, dù sao Tiền Thái xem như trực tiếp bị phế rồi, tu luyện tới thành tích như vậy cũng là không dễ dàng, cho dù không thể lấy được thứ hạng tốt, ít nhất cũng là hi vọng mình có thể bình yên vô sự.

Nghe vậy, Hứa Phương Lôi nhìn về phía Mộ Chỉ Ly, trong mắt cũng xuất hiện tia biến hóa, ban đầu nàng chẳng qua là cho rằng Hàn Như Liệt lợi hại thôi, đối với Tiểu muội muội chưa tới hai mươi tuổi này cũng không coi trọng lắm, dù sao tuổi còn nhỏ như thế thực lực có thể tốt ở chỗ nào chứ? Bất quá nghe nàng một phen thì cũng cảm giác ý nghĩ lúc trước của mình đã sai lầm rồi.

Người có thể nói ra lời như vậy sao lại là người đơn giản, ít nhất nàng cũng có tâm tư thông minh, mình chẳng qua vừa nói như thế thì lập tức biết ý tứ của mình, hơn nữa không vội không nóng, không có bởi vì mình yếu thế mà sinh ra chút nào khinh thường nào, nàng này nhất định bất phàm.

“Như thế rất tốt” Hứa Phương Lôi cũng đáp lại.

Mộ Chỉ Ly ngồi ở chỗ ngồi khan giả, đánh giá hai trăm tên thí sinh đang tỷ thí ở trên đài tỷ võ phía dưới kia, thực lực của mọi người đều không tệ, trận tỷ thí cũng rất là đặc sắc, song khi nàng nhìn về phía trên đài cao kia cũng là lúc phát hiện trên mặt Hiên Viên Long không có quá nhiều hứng thú, trong bụng liền giật mình.

Những trận tỷ thí mở đầu Hiên Viên Long cũng không thèm để ý, dù sao vòng thứ nhất này cũng sẽ có một nửa người ở nơi này bị loại bỏ , nghĩ lại thì mấy trận tỷ thí cuối cùng mới có thể kích hứng thú của bọn hắn sao.

Mộ Chỉ Ly nhìn chăm chú vào chỗ của Mộ chí Cương đang tỷ thí trên võ đài, đối thủ của Mộ chí Cương là một gã nam tử vóc người cực kỳ vạm vỡ, bộ dáng lưng hùm vai gấu chỉ là nhìn qua cũng làm cho người ta kinh sợ không nhỏ, cộng thêm trong tay của hắn là Đại thiết cầu chừng hai người mới ôm hết, bộ dạng hoá trang này thật sự là hấp dẫn không ít người ánh mắt.

Làm cho người ta ấn tượng đầu tiên chính là bạo lực. Tuyệt đối bạo lực.

Nhưng điều khiến cho người ta không nói được lời nào chính là nụ cười ngây ngô trên mặt nam tử kia, giống như thật thật tại tại là người đàng hoàng, hoàn toàn rất mâu thuẫn với bộ dáng kia.

Nhìn thấy nam tử kia, Mộ Chỉ Ly cũng là ờ khẽ một tiếng, bởi vì nàng nhìn không thấu tu vi của nam tử này, chẳng lẽ cảnh giới của hắn so với mình cao hơn? Nhưng mà từ trên người của hắn nàng không cảm thụ được bất kỳ uy áp gì, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?

“Tỷ thí bắt đầu.”

Lời này vừa nói ra, không khí trên tất cả đài tỷ võ bỗng cứng đờ.

Mộ chí Cương cũng một cước đạp hướng trước mặt xông tới, hơi thở cường hãn bắt đầu từ trong cơ thể hắn tuôn ra dữ dội, uy áp hướng đối thủ.

Đối với chuyện này, nam tử kia cũng không sợ chút nào, thiên lực giống như thủy triều tuôn ra, trực tiếp đem uy áp của Mộ chí Cương đánh cho tiêu tán đi. . . . . . phiên giao thủ đầu hai người chỉ là thử dò xét sơ lược để thực lực của đối hương.

Thấy uy áp bị triệt tiêu đi, Mộ chí Cương cũng là không có lộ ra bất kỳ vẻ kinh ngạc nào, một thanh đại đao xuất hiện ở trong tay của hắn, nhìn về phía nam tử đối diện , mặc dù vẻ mặt cười ngây ngô, nhưng mà có thể xuất hiện ở nơi này chẳng lẽ là loại người bình thường sao? Nên trong lòng của hắn thì tràn đầy cẩn thận.

Đại đao xuất hiện xong, Mộ chí Cương cũng là nhanh chóng hướng nam tử lao đi, đại đao mang theo kình khí cương mãnh vô cùng hướng nam tử phách chém đi.

Nam tử kia cũng là không chậm chút nào, thiết cầu trong tay cũng bị hắn huy động lên , lúc này mọi người đã phát hiện trên mỗi một trọng chùy kia có hai cái cánh tay thô bằng sắt gắn thay vào, có thể đem thiết cầu nặng như thiên quân mà múa , thì sức mạnh của nam tử kia thật đúng là làm cho người ta rung động.

Chỉ thấy trong lúc thiết cầu huy vũ đã mang theo trận trận tiếng gió, trực tiếp đem không khí chấn động, ở chung quanh thiết cầu tạo thành một mảng lớn không khí hình cung bị lõm vào

“Oanh.”

Đại đao của Mộ chí Cương cùng thiết cầu kia trong tầm mắt của mọi người ầm ầm chạm vào nhau, trong nháy mắt, tiếng binh khí va chạm, keng keng võ vang dội ở trên đài tỷ võ, một cổ kình lực cường hãn từ khi tiếp xúc đã tuôn ra dữ dội, dưới sự giao tiếp của binh khí, bắt đầu xuất hiện những khe nứt rất nhỏ như nham thạch núi lửa.

Mà trước khi kình lực dữ dội đáng sợ trút xuống, hai người đều đồng thời hướng phía sau thối lui, bất quá Mộ chí Cương phải lui về phía sau chừng bảy bước, mà nam tử kia cũng chỉ lui về phía sau một bước, mà một bước này nguyên nhân phần lớn là do sự ảnh hưởng của sức nặng thiết cầu ở trong tay hắn, thực lực của hai người ở trong một khắc này liền hiển lộ ra .

Vẻ mặt Mộ Chí Cương cũng kinh ngạc, không nghĩ tới thực lực nam tử này lại mạnh mẽ hung hãn như vậy, một đao mới vừa rồi hắn đã dùng phần lớn khí lực , vốn là ôm ý nghĩ tốc chiến tốc thắng , bây giờ nhìn lại thực lực giữa hai người chênh lệch thức sự quá xa.

Sau khi cùng lực lượng thiết cầu tiếp xúc xong hắn rõ ràng cảm nhận được, ở khoảng cách này nếu không phải hắn có Thiên lực chống đở thì…, sớm đã bị đánh rớt xuống đài rồi, thật không có thể nói nó là một lợi khí lớn, nhưng khi xuất hiện ở trên tay người nơi này thì thực lực quả nhiên cũng không tầm thường, nhưng. . . . . . chẳng lẽ hôm nay mình mới ở vòng thứ nhất đã phải xuống đài sao?

Mộ Chỉ Ly nhìn thấy một màn này, trong mắt cũng có vẻ kinh ngạc, thực lực của Mộ chí Cương nàng biết rõ ràng , không nghĩ tới thực lực của nam tử này so với hắn còn mạnh hơn nhiều như vậy, xem ra vòng một Mộ chí Cương sợ là phải thua a.

Sau khi va chạm chấm dứt, nam tử kia cũng không có dừng lại, mà quơ thiết chùy lần nữa hướng Mộ chí Cương công kích, thiết cầu khổng lồ kia liền mang theo từng trận xé gió ầm ầm cùng đại đao của Mộ chí Cương đụng vào nhau, không có chút kỷ xảo nào, chỉ có lực lượng tuyệt đối. Tuyệt đối bạo lực.

Kế tiếp mọi người chỉ thấy nam tử kia quơ thiết cầu không ngừng ầm ầm tấn công Mộ chí Cương, mà Mộ chí Cương chỉ có thể ngăn cản được chút ít, hơn nữa còn từng bước lui về phía sau, Mộ chí Cương hiện tại quả thực buồn bực muốn chết, bị bức bách như vậy, cơ hồ là võ kỹ mà hắn luyệt đều không thể tung ra, bất quá dù có tung ra ngoài đoán chừng cũng không có tác dụng gì, chỉ mỗi thiết cầu kia thôi đã có thể ngăn trở công kích của mình.

Chẳng lẽ trong thành trì xuất hiện quái vật sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Y Thủ Che Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook