Y Thủ Che Thiên

Quyển 1 - Chương 76: KHIÊU KHÍCH

Mộ Anh Lạc

22/05/2014

Mọi người chỉ thấy Mộ Chỉ Ly dùng tốc độ cực nhanh xông vọt vào vòng vây của đám Địa Thạch Thú, sau khi nàng tiến vào, đám Địa Thạch Thú vốn sống lẳng lặng kia cũng bắt đầu vận động, chỉ mất một giây đồng hồ liền bao vây Mộ Chỉ Ly lại.

Thấy thế, tâm của mấy người kia cũng đều treo lên, phải biết rằng đây chính là thủ đoạn công kích của Địa Thạch Thú, cũng là nguyên nhân vì sao mọi người không dám tiến vào đại bản doanh của Địa Thạch Thú.

Mộ Chỉ Ly cũng quan sát Địa Thạch Thú bên cạnh mình, không thể nghi ngờ những Địa Thạch Thú này vô cùng thông minh, bọn chúng quây lại thành hình tròn rồi nhích dần tới gần mình, làm cho mình không có chỗ nào để né tránh.

Nếu như để cho bọn chúng bức lại gần thì hậu quả chắc chắn sẽ là huyết nhục mơ hồ * (máu thịt lẫn lộn), bởi vì bọn chúng đem mấy cái gai nhọn hoắt trên người hướng về phía Mộ Chỉ Ly, khi bọn chúng đến gần sẽ làm nàng mất khả năng phản kháng.

Lúc này, cũng có một đoàn người từ phía khác đi tới, mấy người này hẳn là vừa chiến đấu xong chuẩn bị đi về, nhưng lại đúng lúc gặp được Mộ Chỉ Ly.

“Mau nhìn, lại có người tiến vào vòng vây của Địa Thạch Thú rồi.” Một nam tử dẫn đầu phát hiện tình huống này liền hô to.

Hiển nhiên bọn họ không phải là lần đầu tiên gặp phải tình trạng này, một vị nam tử áo xanh nghe vậy cũng đưa mắt nhìn sang đại bản doanh của Địa Thạch Thú, chào đón ánh nhìn của hắn là một thân ảnh màu trắng, trong ánh mắt hắn cũng hiện lên một tia tinh quang.

Từ nơi này nhìn lại bóng lưng nàng, nàng này da trắng nõn, dáng người thật tốt, nhìn qua đúng là cực phẩm, từng cơn gió nhẹ thổi qua, sợi tóc đen cùng tà áo màu trắng cùng nhau vung lên, nhìn qua mơ hồ như có như không, thật mê người.

Xa xa nhìn lại giống như một bức họa mỹ nhân, nam tử áo xanh thấy vậy không khỏi ngây dại, mặc dù chưa từng thấy dung mạo của cô gái này, nhưng hắn tin tưởng cô gái này có bóng lưng như vậy thì tướng mạo tuyệt đối sẽ không kém.

Hắn gặp nhiều nữ nhân như vậy, mặc dù trong đó không thiếu những cô gái đẹp, nhưng cô gái có bóng lưng như vậy thì là lần đầu tiên thấy, trong lòng lại càng tò mò, cô gái có bóng lưng như vậy thì dung mạo phải phong hoa tuyệt đại đến thế nào!

Song nhìn tình hình hiện tại, trong lòng lại càng nghi hoặc, sợ là vĩnh viễn cũng không có cơ hội biết nàng. Đi vào đại bản doanh của Địa Thạch Thú chẳng khác nào đi vào chỗ chết, bọn họ cũng đều biết, lực công kích của Địa Thạch Thú này mặc dù không mạnh, nhưng bọn chúng kết hợp rất tốt, một khi hợp tác công kích loài người, thì tuyệt đối không có cách nào thoát khỏi vòng vây của chúng.

Cô gái áo hồng vẫn luôn chú ý tới nam tử áo xanh thấy hắn si ngốc nhìn người phía xa kia, không khỏi đem ánh mắt lượn qua, lúc nhìn thấy thân ảnh kia, trong lòng liền dâng lên một cảm giác nguy cơ rõ rệt, bởi vì cô gái kia chỉ là một bóng lưng thôi mà đã hấp dẫn người, bất quá nhìn tình huống của nàng ấy, trong lòng lại cảm thấy may mắn.

Dù sao bọn họ cũng sẽ không có cơ hội tiếp xúc, mình cần gì phải lo lắng đây?

Lúc này, Mộ Chỉ Ly đánh giá tình huống chung quanh đồng thời quay mặt lại, nam tử áo xanh mượn cơ hội này nhìn rõ dung mạo Mộ Chỉ Ly, song lúc nhìn thấy thì cực kỳ thất vọng. Bởi vì khuôn mặt cô gái này quả thật sự là quá bình thường, có thể nói là không có điểm nào xuất sắc.

Trong lòng ngầm bực còn không bằng chỉ nhìn thấy bóng lưng, ít nhất còn có thể sinh ra cảm giác mơ mộng, hiện tại chỉ cảm thấy ngán!

Thật ra thì dung mạo Mộ Chỉ Ly hiện tại nhiều nhất chỉ có thể đủ xưng là bình thường, ở xa nhìn thì không đạt tới trình độ ngán, chẳng qua là nam tử áo xanh lúc trước mong đợi quá cao, lúc này nhìn thấy mới có thể có cảm giác như vậy.

Cô gái áo hồng vốn rất là khẩn trương, song khi nhìn thấy Mộ Chỉ Ly bình thường như vậy, trên mặt cũng nhiều thêm một nụ cười, dung mạo mình so với nàng ấy còn xinh đẹp hơn nhiều!

Đi tới bên cạnh nam tử áo xanh nói: “Thừa Dương ca, nhìn cô gái này bóng lưng đẹp như vậy, mà dung mạo cũng chẳng ra sao, thật là làm cho người ta có chút thất vọng mà!” Mặc dù nhắc tới Mộ Chỉ Ly, nhưng ánh mắt cô gái vẫn đang đánh giá nam tử áo xanh, hiển nhiên là đang thử dò xét hắn.

Nghe vây, nam tử áo xanh cũng bĩu môi, thu hồi ánh mắt của mình nói: “Chính là một kẻ xui xẻo, sợ là cảm thấy Địa Thạch Thú dễ đánh chém, liền muốn đánh nhiều Địa Thạch Thú một chút để đi đổi lại đồ mình muốn, cái này đã đảy bản thân đến đường chết rồi!”

Ở trong mắt bọn họ, một khi tiến vào đại bản doanh Địa Thạch Thú cũng chưa có ai còn có thể sống trở về, trừ phi thực lực của đối phương mạnh phi thường, nhưng cô gái này nhìn thế nào cũng chỉ thấy bộ dạng cô bé mười lăm tuổi, nói nàng là cao thủ, có ai tin không?

“Ha ha, dù sao cũng không có chuyện gì, không bằng cứ xem xem có gì náo nhiệt!” Kẻ mặc áo tím một bên cười ha hả nói, bởi vì cái gọi là việc không liên quan đến mình, hắn hoàn toàn đem chuyện này trở thành một trò hay.

Tâm tư Mộ Chỉ Ly tất cả đều đặt trên người Địa Thạch Thú nên cũng không hề chú ý đến mấy thứ kia, thời điểm Địa Thạch Thú tiến gần lại nàng, nàng cũng chuyển động, mọi người chỉ thấy Mộ Chỉ Ly như một cơn gió màu trắng, còn chưa thấy rõ ràng rốt cuộc có chuyện gì xảy ra đã thấy nàng chính là đã đột phá vòng vây của Địa Thạch Thú.

Nam tử mặc áo tím kia xoa xoa hai con mắt của mình: “Vừa mới xảy ra cái gì vậy? Nàng ấy làm thế nào mà đột phá vòng vây của Địa Thạch Thú vậy?”

Hỏi xong nhưng chẳng có bất kỳ kẻ nào trả lời hắn, không khỏi quay đầu lại liền phát hiện tất cả những người khác đều mang bộ mặt không thể tin, xem ra những gì mình vừa chứng kiến là không sai, một cơn gió màu trắng, không lẽ chính là bản thân nàng? Đây là tốc độ gì đây?

Sau khi bốn người bên kia nhìn thấy một màn này, tâm treo trên cao mặc dù đã buông xuống, nhưng cũng giật mình một phen, tốc độ của Mộ Chỉ Ly vốn đã khiến bọn họ kinh ngạc, bây giờ nhìn lại mới biết hóa ra lúc trước năm người bọn họ đi cùng nhau nàng căn bản là không có dùng hết sức đâu!

Mộ Chỉ Ly không cần cố sức mà tốc độ so với bọn họ cố sức còn nhanh hơn, thế này nếu như là tận lực, chênh lệch giữa bọn họ không biết còn đến mức nào?

“Nàng chỉ mới bước vào Tiên Thiên cảnh giới, tại sao có thể có tốc độ nhanh như vậy? “ Hắn lúc này nhíu mày mở miệng nói, hắn nhớ là Mộ gia cũng không có vũ kỹ thân pháp như vậy mà! Dù sao vũ kỹ đường hắn cũng đã tới, bất kỳ vũ kỹ cao cấp nào hắn đều rất rõ ràng.

“Đây quả thực cũng không phải tốc độ con người, khó trách nàng dám xâm nhập vòng vây của Địa Thạch Thú, nếu ta mà có tốc độ này thì cũng không cần phải lo lắng.” Vẻ mặt Mộ Tử Hạm hâm mộ, nếu nàng mà có tốc độ này thì thực lực hẳn sẽ cao thêm một bậc.

“Đúng vây.” Mộ Chí Cương cũng gật đầu nói, ánh mắt lại chăm chú nhìn vào nhất cử nhất động của Mộ Chỉ Ly.

Theo bọn hắn nghĩ, tốc độ này quả thực là một chiếc máy gian lận, thực lực đối phương có lợi hại hơn nữa thì thế nào? Đối phương ngay cả góc áo của ngươi cũng không chạm vào được thì làm sao mà thương tổn ngươi?

Mộ Chỉ Ly cũng không có lãng phí thời gian, đem Thiên Lực rót vào kiếm sắt trên tay, trong thời gian thật ngắn, ánh sáng trắng đã quanh quẩn trên thân kiếm sắt, nhìn qua giống như một loại kiếm phát sáng ra ánh huỳnh quang vậy, hấp dẫn ánh mắt người ta.

Hiển nhiên, cái này không chỉ là vấn đề đẹp mắt, bọn Mộ Hàn Mặc ở xa Mộ Chỉ Ly như vậy cũng cảm nhận được năng lực cường đại của Mộ Chỉ Ly tràn ngập trên thân kiếm.

Kiếm sắt cầm trong tay Mộ Chỉ Ly kia giống như không có chút sức nặng nào, rất dễ dàng giơ lên, kiên quyết hướng về phía Địa Thạch Thú chém tới, nàng cũng không trông cậy gì vào việc chém bị thương chúng, nàng chẳng qua là muốn đánh ngã Địa Thạch Thú làm lộ ra mặt của chúng nó thôi.

Nhìn thấy một màn này, nam tử áo xanh đã từ trong kinh ngạc kịp phản ứng lại, lần nữa nói: “Nữ nhân này quả thực chính là người ngu ngốc! Nàng lại đi dùng kiếm sao? Cái này dùng búa không phải là tốt hơn ah, chẳng phải là càng thêm thuận tiện?” Hiển nhiên, lúc trước hắn nói Mộ Chỉ Ly muốn đi tìm chết, Mộ Chỉ Ly cũng đã tránh được, làm hắn mất mặt, cho nên nói chuyện lại càng cay nghiệt.



Cô gái áo hồng cũng phối hợp nói: “Đúng vậy, có lẽ đây là tiểu bối mới tới của gia tộc kia, thực lực như vậy mà cũng dám tới đảo yêu thú, đến lúc đó sợ là không biết sẽ chết như thế nào.”

Song, lúc nói những lời này, cô gái áo hồng cũng đã quên mất nếu là mình ở vị trí Mộ Chỉ Ly hiện tại sợ là đã sớm chết rồi....

Nếu Mộ Chỉ Ly mà nghe được lời của nam tử áo xanh thì tuyệt đối sẽ không phản bác, bởi vì trong lòng của nàng cũng nghĩ như vậy, nếu hiện tại trên tay mình mà là búa, thì có lẽ sẽ càng thuận tiện hơn, dù sao kiếm cũng là dùng để đâm mà không phải để đập.

Trong lòng lại càng lẩm bẩm sau khi trở về phải mua thêm búa, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Bởi vì đã từng chém giết Địa Thạch Thú, nên Mộ Chỉ Ly cũng có mấy phần tâm đắc, một kiếm đánh xuống Địa Thạch Thú đã bị Mộ Chỉ Ly đẩy ngã, không đợi Địa Thạch Thú bò dậy, ngân quang trong tay Mộ Chỉ Ly chợt lóe, ngân châm chính là tinh chuẩn vô cùng đâm vào trong mắt Địa Thạch Thú, mà lúc này, những con Địa Thạch Thú khác cũng hướng Mộ Chỉ Ly mà công kích.

Thân hình vừa động, Mộ Chỉ Ly đã tránh thoát được công kích của chúng, một kiếm đâm thẳng vào mặt của con Địa Thạch Thú bị thương kia, ba chiêu, Địa Thạch Thú chết!

Một màn kế tiếp mới làm cho người ta chân chính hoảng sợ, chỉ thấy Mộ Chỉ Ly giống như sói xông vọt vào bầy cừu, Địa Thạch Thú chống lại nàng quả thực là chẳng có chút sức phản kháng nào, trong thời gian thật ngắn, trên mặt đất lại càng nhiều thêm xác Địa Thạch Thú, Thiên Nhi cũng hấp thu yêu linh đến vô cùng vui vẻ, mặc dù hiệu quả của những thứ yêu linh cấp bậc này quả thực là không rõ rệt, nhưng ít nhất là cũng có hỗ trợ.

Địa Thạch Thú thấy tình trạng như vậy cũng biết bọn chúng không thể đối chọi lại với cô gái trước mắt này, liền rối rít lựa chọn chạy trốn, mà Mộ Chỉ Ly cũng không có tiếp tục đuổi bắt, nàng cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt.

Người vây xem hai bên đã hoàn toàn tin tưởng, đây là người có thể làm ra chuyện như vậy sao? Không thể nào! Bọn họ sống lâu như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người đánh nhau với Địa Thạch Thú nhẹ nhàng như vậy, cái xác cứng rắn kia đối với Mộ Chỉ Ly dường như không có chút tác dụng nào, Địa Thạch Thú đối với bọn hắn là cực kỳ khó dây dưa thì đối với Mộ Chỉ Ly chỉ như một loại bùn nặn.

“Này, đánh ta một cái, để ta biết ta không phải là đang mơ.” Mộ Tử Hạm vỗ Mộ Hàn Mặc bên cạnh, mở miệng nói, hết thảy mấy cái này không thể tin nổi, quả thực là thay đổi nhận thức của bọn họ.

Mộ Hàn Mặc vẫn còn đang khiếp sợ không kịp phản ứng, nghe thấy tiếng Mộ Tử Hạm thì ngơ ngác trả lời: “Chúng ta đang nằm mơ.”

Mộ Chí Cương liền vỗ đầu Mộ Tử Hạm, làm Mộ Tử Hạm nhảy lên tránh: “Huynh sao lại đánh ta?”

“Muội không phải muốn có người đánh muội sao, xem muội có phải đang mơ hay không ah? Được rồi, Chỉ Ly đang gọi chúng ta qua đó đây.” Mộ Chí Cương hiển nhiên là thanh tĩnh nhất, mặc dù một màn trước mặt này làm cho người ta khó có thể chấp nhận, nhưng hắn cũng nhìn ra được thủ đoạn công kích của Mộ Chỉ Ly, biết nàng là người thông minh.

Giải thích được điểm này, thì kết quả như thế cũng không phải là không thể tiếp nhận.

Nghe vậy, trên mặt Mộ Tử Hạm cũng lộ ra nụ cười kích động: “Ha ha, chúng ta mau đi đi! Cái này có thể phát tài!” Nhiều xác Địa Thạch Thú như vậy, sau khi trở về có thể đổi không ít đồ, cũng có thể bán lấy tiền nữa!

Đến lúc đi vào, Mộ Tử Hạm lại càng thêm cao hứng, bởi vì lúc Mộ Chỉ Ly đánh chết Địa Thạch Thú cũng chỉ toàn công kích ở trên mặt nó, còn trên người cũng không có chút hư hao gì, xác ngoài không bị hao tổn gì đúng là loại được chào đón nhất!

Nhìn lại một đám người qua đường, lúc này miệng há to đủ để nhét một quả trứng gà, nam tử mặc áo tím kia nhìn Mộ Chỉ Ly cùng đám Địa Thạch Thú chạy trối chết, nói: “Quá mãnh liệt, thật quá mãnh liệt! Lần đầu tiên ta được thấy người mạnh mẽ thế này, lại có thể làm cho Địa Thạch Thú bỏ chạy, quá mạnh mẽ!” Mắt hắn lộ ra vài tia tinh quang.

Trong lòng lại càng tò mò cô gái này là người gia tộc nào, loại phương pháp này cũng có thể nghĩ ra, chẳng qua là trên tay nàng thường xuyên lóe ra ngân quang, đến tột cùng là thứ gì thì đến bây giờ hắn vẫn chưa thấy được rõ ràng.

Mà nam tử áo xanh lúc này sắc mặt cũng đã đen đến cảnh giới nhất định, bởi vì tình hình phát triển theo lời hắn phán đoán không giống chút nào, hắn nói là Mộ Chỉ Ly sẽ chết, hiện tại sự thật chứng minh là Mộ Chỉ Ly không chỉ không có chết, ngược lại còn giết được nhiều Địa Thạch Thú như vậy, sắc mặt hắn có thể đẹp mới là lạ!

Khi bọn hắn thấy mấy người Mộ Tử Hạm tiến lại gần Mộ Chỉ Ly, trên mặt cũng tỏ vẻ hiểu ra: “Cô gái này hóa ra là người Mộ gia, đúng là oan gia ngõ hẹp!” Nam tử áo xanh khóe miệng câu ra nụ cười châm chọc, mở miệng nói.

Nam tử áo tím trên mặt cũng thêm mấy phần khó coi: “Thật không nghĩ tới đúng là người Mộ gia, xui! Chúng ta đi thôi.”

“Đừng nóng vội! Xác Địa Thạch Thú nhiều như vậy có thể đổi được không ít đồ, đi như vậy không phải là quá tiện nghi cho bọn họ?” Nam tử áo xanh nhìn nhóm người Mộ chỉ Ly phía xa, trong mắt đều là nụ cười âm hiểm.

“Đại ca, ý của ca là?”

“Người thấy cũng có phần!”

“Ha ha” Mấy người nhìn nhau cười một tiếng, hiển nhiên là cũng hiểu ý nghĩ của đối phương, liền đồng loạt đi về phía bọn Mộ Chỉ Ly.

“Chỉ Ly, muội thật là lợi hại, nhiều Địa Thạch Thú như vậy, lúc về có thể đổi được không ít đồ đây!” Mộ Tử Hạm đi tới tặng cho Mộ Chỉ Ly một cái ôm, trên mặt đều là nụ cười, thật ra Mộ Tử Hạm cao hứng không phải chỉ vì chút ít Địa Thạch Thú này, mà bởi vì thực lực của Mộ Chỉ Ly.

Thấy Mộ Chỉ Ly không chỉ có thực lực mà còn có trí khôn, nàng cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ, việc này đối với Mộ gia bọn họ mà nói chính là một đại hỷ sự đó!

“Ha ha, Tử Hạm tỷ, mấy đồ đổi lại có cái nào là bộ sách về yêu thú không?” Hiện tại nàng cần nhất là thứ này, nếu không thì sau này nàng còn chưa kịp trải nghiệm gì thì có khi đã chết há mỏ ra rồi?

“Cái này đương nhiên là có rồi! Năm đồng vàng là mua được rồi, lúc trở về ta dẫn muội đi mua.”

“Được được, vậy thì cảm ơn Tử Hạm tỷ.”

Mộ Nhược Hiên lúc này trên mặt đều là nụ cười: “Chỉ Ly, không ngờ được là muội còn có khả năng này, thật làm cho người ta phải nhìn với một con mắt khác đây.” Lúc trước hắn căn bản không muốn quan tâm nhiều tới mấy đệ tử mới tới này, thế nhưng bọn hắn lại có thực lực như vậy, so với bọn họ là những đệ tử đã từng ở nơi này trải nghiệm cuộc sống mà nói thì một chút cũng không kém, ngược lại còn có phần xuất sắc hơn!

Mộ Chí Cương cũng mở miệng nói: “Vẫn nên nhanh nhanh thu lại xác Địa Thạch Thú đã! Tụ tập ở đây dễ thu hút người khác, nếu bỗng chốc bị người khác thấy được nói không chừng sẽ nảy lòng tham!”

Ở đảo yêu thú, loại chuyện này phát sinh cũng không ít, hắn đương nhiên là không hi vọng phức tạp.



Bốn người lúc này cũng hiểu điều Mộ Chí Cương lo lắng, liền lập tức xử lý, song chưa được một lúc đã nghe tiếng bước chân đến gần, một giọng nói truyền vào trong tai mọi người: “Ôi, đừng vội thu thập vậy, người thấy cũng có phần không phải sao?”

Chưa thấy người, đã thấy tiếng.

Mộ Chỉ Ly xoay người sang chỗ khác, thấy sau lưng bọn họ có một đám người đi vào, đi đầu là nam tử áo xanh, toàn thân tản ra hơi thở càn rỡ, chỉ nhìn một cái là biết hắn rõ ràng là con nhà giàu, Mộ Chỉ Ly không khỏi nhíu mày, xem ra người đến không có ý tốt!

Mộ Nhược Hiên lúc này cũng bày ra vẻ mặt khó chịu nhìn người mới tới: “Lý Thừa Dương, ngươi định làm gì?”

Nghe vậy, Lý Thừa Dương cười một tiếng, nói: “Mộ huynh nói vậy là không đúng, cái gì gọi là ta định làm gì? Ta chỉ là đúng lúc thấy nơi này có nhiều xác Địa Thạch Thú bỏ không, nên tới nhặt một chút thôi, đồ tốt như vậy Mộ huynh cũng không thể nào nuốt riêng chứ!”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt người Mộ gia cũng trở nên âm trầm, ý của Lý Thừa Dương rât rõ ràng, hắn nói Địa Thạch Thú này là người khác giết, xác cũng không có lấy đi, cho nên xác Địa Thạch Thú này cũng không thuộc về Mộ gia, mà là thuộc về mọi người.

“Lý Thừa Dương, Địa Thạch Thú là chúng ta giết chết, xác tự nhiên là của chúng ta, lời của ngươi là có ý gì!” Mộ Tử Hạm bộ mặt tức giận, mỗi lần thấy Lý Thừa Dương đều thấy khó chịu, bởi vì nàng sống nhiều năm như vậy đã thấy được người có da mặt dày nhất, có thể nói là không có da mặt, trước kia bọn họ cũng đã có quá nhiều lần xảy ra xung đột rồi.

Lý Thừa Dương ha ha cười một tiếng: “Các ngươi giết? Ai có thể chứng minh là các ngươi giết?” Nói đến đây, Lý Thừa Dương quay đầu nhìn mấy người phía sau hỏi: “Các ngươi có thấy không?”

“Không thấy!” Người phía sau đương nhiên là hiểu ý Lý Thừa Dương, cùng nhau đáp.

“Lý Thừa Dương, ngươi đừng có mà quá đáng quá!” Mộ Chí Cương sắc mặt âm trầm, nhìn một nhóm người phía sau Lý Thừa Dương, trong lòng cùng từ từ tính toán, người của đối phương nhiều hơn bọn hắn, nếu động tay động chân, sợ là sẽ dễ bị thua thiệt.

Chẳng qua là ý tứ của bọn chúng cũng rất rõ ràng, là muốn xác Địa Thạch Thú, điểm này bọn họ cũng không cách nào chấp nhận, rốt cuộc là phải làm thế nào cho phải đây?

“Ta quá đáng? Ta làm sao mà quá đáng? Nhiều xác Địa Thạch Thú như vậy, tùy tiện tìm một người hỏi một chút, bọn họ sẽ tin là các ngươi đánh chết sao? Ta nói cho các ngươi biết, để xác Địa Thạch Thú trong tay các ngươi xuống, hiện tại biết điều thì đi đi, ta sẽ đảm bảo là không để phát sinh chuyện gì quá mức, nếu không thì cũng chỉ có thể động thủ, làm sao thì làm, ta nghĩ các ngươi là người thông minh, hẳn là sẽ chọn!”

Lý Thừa Dương hiện tại có thể nói là tin tưởng mười phần, dù sao bọn hắn bên này nhiều người, Mộ gia chỉ có năm người, bọn họ thế nhưng có mười người, hai đánh một chẳng lẽ còn đánh không thắng sao? Khi hắn nghĩ những cái này, đã tự coi như xác Địa Thạch Thú là của bọn hắn rồi.

“Ngươi cười vô cùng khó coi.”

Một câu nói lạnh lùng khiến cho mọi người đều ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời đều không phát hiện ra rút cục là ai nói.

“Ta khuyên ngươi bây giờ cút ngay, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả.” Trong mắt Mộ Chỉ Ly không có chút nhiệt độ nào, ánh mắt nhìn về phía Lý Thừa Dương lại càng thêm khinh thường.

Mặc dù nàng không biết trước kia, bọn Mộ Nhược Hiên cùng Lý Thừa Dương có náo loạn, mâu thuẫn gì với nhau, nhưng chỉ cần xem một màn hôm nay, nàng cũng đã biết mâu thuẫn chủ yếu đến từ phía Lý Thừa Dương, dù sao người như thế vốn là rất cần được ăn đòn.

Khi Mộ Chỉ Ly mở miệng lần nữa, lúc này mọi người mới đem suy nghĩ chuyển đến trên người nàng, không nghĩ tới nàng thế nhưng lại nói như vậy.

Nụ cười trên mặt Lý Thừa Dương nhanh chóng cứng lại, dù sao nghe nàng nói như thế, đổi lại là người nào cũng không thể cười nổi!

“Ngươi, ngươi nói cái gì?” Lý Thừa Dương đề cao ngữ điệu hỏi, hiển nhiên không nghĩ tới Mộ Chỉ Ly lại dám to gan cùng hắn nói chuyện như vậy.

“Ta nói ngươi cười vô cùng khó coi, nhìn ngán, hi vọng ngươi có thể lăn ra xa chút!” Mộ Chỉ Ly mở miệng lần nữa, song lần này nói lại càng không để cho Lý Thừa Dương chút mặt mũi nào.

Nguyên bản là Mộ Tử Hàm đang tức giận nghe thấy lời Mộ Chỉ Ly, cũng thấy buồn cười, nhất là nhìn mặt Lý Thừa Dương nghẹn tím lại, lại càng không nhịn được xì một tiếng mà bật cười, muội muội của nàng quả thật quá nóng tính rồi! Lời này mà cũng có thể nói ra, mở miệng thật là ác.

Mộ Chỉ Ly vẫn trưng ra vẻ mặt không sao cả, nếu hắn muốn nghe thêm một lần, thì nàng sẽ nói thêm một lần, dù sao nàng cũng không tiếc rẻ mấy thứ này.

“Ngươi có gan thì lặp lại lần nữa!” Lý Thừa Dương vươn ngón trỏ chỉ vào mũi Mộ Chỉ Ly nói, hắn chỉ nhìn nàng đã thấy vô cùng không thoải mái, sống nhiều năm như vậy đây vẫn là lần đầu tiên có người dám nói chuyện như thế với hắn!

Mộ Chỉ Ly nhìn ngón tay kia chỉ vào mình, cũng vươn tay ra cầm lấy ngón tay Lý Thừa Dương, đang lúc mọi người còn không kịp phản ứng, chỉ nghe thấy tiếng xương gãy lìa răng rắc vang lên, rất nhanh liền nghe được tiếng kêu rên của Lý Thừa Dương.

Chậm rãi thu hồi tay mình, Mộ Chỉ Ly vẻ mặt lạnh nhạt: “Ta không thích người khác dùng ngón tay chỉ ta.” Cảm giác như vậy giống như là bị người khác chỉ tay vào lỗ mũi mà mắng, nàng vô cùng không thích loại cảm giác này.

Nữ tử áo hồng đứng bên cạnh Lý Thừa Dương thấy một màn này liền lập tức vọt tới trước mặt Mộ Chỉ Ly mắng: “Ngươi dám đả thương Thừa Dương ca, ngươi muốn chết có phải không?”

Cô gái ngẩng cao đầu, vẻ mặt khinh thường nhìn Mộ Chỉ Ly, ở nơi này trước mặt một nữ nhân có tướng mạo bình thường, nàng cảm giác bản thân tuyệt đối có tư chất đáng để kiêu ngạo, nghĩ tới mình lúc trước còn hâm mộ nàng vì có tấm lưng kia liền cảm thấy buồn nôn, nếu dung mạo mình mà bình thường như vậy, mình đúng là chịu không được.

Mộ Chỉ Ly nheo lại mắt: “Ngươi muốn chết thì cứ nói một tiếng, ta sẽ tiễn ngươi quy thiên.”

Lời này vừa nói ra, ngay cả Mộ Tử Hạm cũng kinh ngạc nhìn Mộ Chỉ Ly, không nghĩ tới là muội muội ngày thường rất bừa bộn của mình vừa nói, đã vậy lại còn rất cuồng, nàng nói lời này cũng không có chút nào che dấu, giống như nhất định sẽ là ngươi nếu muốn động thủ, ta sẽ theo hầu!

Mặc dù vẻ mặt không giống như đang gây hấn, nhưng lời nói kia cũng là thật sự khiêu khích, cảm giác vốn là đang gây hấn với nữ tử áo hồng lúc này lại trở thành lời khiêu khích trực diện.

Nữ tử áo hồng hiển nhiên không nghĩ tới Mộ Chỉ Ly sẽ nói như vậy, nhất thời trên mặt cũng có chút ít gây sự: “Ta nói muốn chết cũng là nói ngươi chết, ta sẽ nhường cho ngươi chết vô cùng khó coi.” Nói xong, một cái tát đã hướng mặt Mộ Chỉ Ly mà chào hỏi.

Ở ngay trước khi cô gái kia đánh Mộ Chỉ Ly, Mộ Chỉ Ly đã đưa tay tát lên mặt cô nàng: “Mặc dù cảm thấy đánh ngươi ô uế tay của ta, nhưng hiện tại cũng không có bao tay, cũng chỉ có thể chấp nhận một chút.” Trong lời nói hiển thị rõ cao ngạo!

Lý Thừa Dương thấy thế hướng về mấy người phía sau tức giận nói: “ Các ngươi còn đứng đó làm gì? Còn không mau động thủ ?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Y Thủ Che Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook