Quyển 5 - Chương 156: Sư tổ
Mộ Anh Lạc
23/07/2014
Hai người vốn luyện đan thành si mê, cho nên mấy ngày này đối với bọn họ mà nói cũng không quá khô khan, chỉ cần có đầy đủ dược liệu, dù cho để
bọn họ một mực sống ở chỗ nfay cũng không có có bất cứ quan hệ gì.
Linh thức Mộ Chỉ Ly khẽ động liền biết được vị trí Bách Lý Hoán Thanh và Lâm Huyền Khanh, nhanh chóng bước ra, nhìn thấy vẻ mặt hai người đang chuyên chú luyện đan, nụ cười thanh nhã như thanh liên nở rộ trên gương mặt tinh xảo:
- Xem ra, trong khoảng thời gian này các ngươi có tiến bộ không ít.
Bách Lý Hoán Thanh và Lâm Huyền Khanh gần như cùng nhau ngẩng đầu lên, nhìn nữ tử bạch y trước mắt, vội vàng đứng lên:
- Thủ lĩnh!
- Để cho ta nhìn thành quả của các ngươi một chút.
Mộ Chỉ Ly thản nhiên nói.
Lâm Huyền Khanh đem đan dược lúc trước hai người luyện chế ra được đưa cho Mộ Chỉ Ly, trên gương mặt mang theo một chút xấu hổ, so với việc bọn họ luyện chế đan dược thành công, dược liệu lãng phí chẳng biết có bao nhiêu.
Trong lòng có chút thấp thỏm, vị nữ tử trước mặt này tuổi so với bọn họ còn nhỏ hơn nhưng không hiểu tại sao trong lòng hai người đều cảm nhận được áp lực tràn ngập.
Nhưng mà mấy tháng ngắn ngủi, hai người phát hiện Mộ Chỉ Ly khiến cho người ta cảm thấy áp lực lớn hơn, áp lực này không chỉ có phát sinh từ tu vi Mộ Chỉ Ly, còn có một loại cảm giác kỳ diệu khác, đáng tiếc là hai người cũng không nói được rốt cuộc là không bình thường ở chỗ nào.
- Hai người chúng tôi chưa từng luyện chế qua đan dược này, lúc trước thất bại rất nhiều lần.
Lâm Huyền Khanh xấu hổ nói.
Nhưng mà, lời nói của Mộ Chỉ Ly làm cho hai người kinh ngạc:
- Làm tốt lắm, so với dự đoán của ta thì tốt hơn rất nhiều, xem ra thuật luyện đan của các ngươi cũng rất tốt.
Mộ Chỉ Ly nói là thật, mức độ khó khăn của phương pháp luyện đan thượng cổ này nàng biết rõ, lấy ra một phương thuốc luyện đan là muốn khảo nghiệm thuật luyện luyện đan của bọn họ, an bài tốt càng tốt hơn. Không ngờ bản thân đến Thiên đường tử vong một chuyến lại đào được báu vật.
Bách Lý Hoán Thanh ngẩng đầu lên, nhìn dáng vẻ thản nhiên của Mộ Chỉ Ly, trong lòng vốn căng thẳng đã dần dần buông lỏng, nàng nói những lời này là thật tâm thật ý.
- Lúc chúng ta rời khỏi nơi này, các ngươi đi đến một nơi mới, cần dược liệu gì đều có thể nói thẳng, nói đó thích hợp để các ngươi luyện đan.
Mộ Chỉ Ly chậm rãi nói.
Nghe xong, Bách Lý Hoán Thanh và lâm Huyền Khanh khẽ gật đầu, xem ra là lúc bọn họ đi đến chỗ thế lực rồi.
Mộ Chỉ Ly đi đến bên bờ sông cất xong chiếc thuyền, ngay sau đó, Mộ Chỉ Ly giơ tay lên một cái, ba người khi xuất hiện lại đã ở bên trong trụ sở bí mật.
Bách Lý Hoán Thanh và Lâm Huyền Khanh hốt hoảng nhìn một màn trước mắt, trong lúc nhất thời đầu óc có chút không phản ứng kịp. Một giây trước bọn họ còn đang ở Thiên đường tử vong, thế nào mà sau một giây lại đứng ở chỗ khác, cái này khó tránh thực sự làm cho người ta kinh hãi một chút.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được sự kinh hoàng trong mắt đối phương, chuyện gì đang xảy ra trước mắt?
Hàn Dĩnh Nhi là người đầu tiên phát hiện Mộ Chỉ Ly xuất hiện, lập tức chạy tới, vẻ mặt kích động:
- Tẩu tử, tẩu đã trở về rồi! Thế nào? Có biện pháp không?
Mấy ngày qua, lòng nàng vẫn luôn lo nghĩ, nghĩ đến phụ thân ở Thiên Huyền đại lục, lòng nàng liền lo lắng không yên, may mà có Bạch Thừa Duẫn thường ngày vẫn luôn an ủi nàng, nàng mới không có sốt ruột sinh ra bệnh.
Liễu Tuyết Nghiên cũng vội vàng chạy tới, đôi mắt trong veo như nước nhìn Mộ Chỉ Ly chăm chú, tràn đầy vẻ mong đợi.
Mộ Chỉ Ly cười nhẹ:
- Lĩnh ngộ Không gian thuộc tính ta đã đột phá đến đệ lục trọng, có thể tu phục thông đạo rồi.
Hai người liền thở phào nhẹ nhõm, vành mắt có hơi phiếm hồng, đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể trở về, chỉ hy vọng hết thảy đều không muộn.
- Ta còn phải đi tu phục thông đạo nên chỉ nói ngắn gọn thôi.
Mộ Chỉ Ly nghiêm túc nói:
- Bọn họ là dược sư ta chiêu mộ, thuật luyện đan rất là tốt, Dĩnh Nhi, liền giao cho ngươi sắp xếp.
Hàn Dĩnh Nhi lập tức gật đầu:
- Không thành vấn đề, cái này giao cho ta. Tẩu tử, sau khi tẩu sửa xong thông đạo thật tốt ta với tẩu liền cùng trở về Thiên Huyền đại lục nha.
Nàng vội vàng nghĩ đến việc phải trở về, muốn gặp được người trong nhà mà nàng cả ngày lẫn đêm lo lắng.
- Thì là các ngươi vẫn sống ở chỗ này, ta quay về, các ngươi không phải cũng quay về sao?
Mộ Chỉ Ly khẽ cười một tiếng.
Hàn Dĩnh Nhi hơi sững người, sờ sờ ót lúng túng nói:
- Ta lại quên mất chuyện này.
- Tuyết Nghiên, ngươi đừng nên quá lo lắng, ta sẽ mau chóng tu phục thông đạo tốt.
Mộ Chỉ Ly an ủi.
Liễu Tuyết Nghiên gật đầu thật sâu, trong mắt mang theo vẻ cảm kích.
Ngay sau đó, Mộ Chỉ Ly liền biến mất khỏi trụ sở bí mật, Bách Lý Hoán Thanh và Lâm Huyền Khanh nhìn một màn trước mắt, khiếp sợ tột đỉnh, nhất là lúc Hàn Dĩnh Nhi nói cho bọn hắn biết ở nơi này chính là một cái thế giới khác, bọn họ đã hoàn toàn thốt không nên lời.
Dù cho bọn họ nghĩ tới thế lực sau lưng thủ lĩnh không đơn giản, cũng không ngờ tới sẽ kinh khủng như vậy. Cho đến tận bây giờ bọn họ chưa từng nghe nói qua thế lực nào có thể tự thành không gian, đây chẳng phải là cùng Chủ thế giới và Phân thế giới giống nhau hay sao?
Mà khi bọn họ thấy một đám cao thủ mạnh mẽ đang tập luyện cùng với từng mảnh dược điền rộng lớn trồng đủ loại dược liệu quý giá đang sinh trưởng thì đã chết lặng. Bọn họ bắt đầu khẳng định, bọn họ cũng không có nhận lầm người, đây thật sự là cơ hội lớn nhất của bọn họ.
Mộ Chỉ Ly hơi do dự một chút, hay là đi đến Huyết sắc địa ngục trước, sư phụ dặn dò nàng phải báo cho Vô Bi sư phụ, chắc chắc Vô Bi sư phụ cũng đang mong đợi chuyện này. Còn sự tồn tại không gian điểm, thời gian nàng đi đến Huyết sắc địa ngục chẳng qua chỉ trong chớp mắt.
Lúc Mộ Chỉ Ly đi tới tiểu đảo, cũng kinh ngạc phát hiện một vị nữ tử chưa từng thấy qua đang đứng trên tiểu đảo, bà quay lưng lại với mình, đã có loại cảm giác nhìn không thấu.
Vừa nhìn, Mộ Chỉ Ly liền biết được vị nữ tử trước mắt cũng là cường giả tuyệt thế, ít nhất thì khí tức của bà ấy còn không biết cường mạnh hơn mình gấp bao nhiêu lần, nhưng mà so với Vô Bi sư phụ vẫn là hơi kém một chút.
Long Ngọc Hồng cũng sớm phát hiện ra Mộ Chỉ Ly, không cần hỏi bà liền biết được thân phận của cô gái này. Ngoại trừ đệ tử Vô Bi thì người nào có thể đi đến nơi này?
Bà có hơi quay đầu lại, Mộ Chỉ Ly đang mang theo tò mò nhìn bà. Trong lòng dâng lên kinh ngạc nhàn nhạt, không ngờ không gian chi nữ lại trẻ tuổi như vậy, phiếu miểu ưu nhã, không biết có phải mỗi một không gian lão nhân đều đẹp như vậy hay không?
Tù Vô Bi lập tức từ trong nhà đi ra, đây là lần đầu tiên lão dùng tốc độ nhanh như vậy xuất hiện trước mặt Mộ Chỉ Ly, trên gương mặt già nua hồng hào là nụ cười nhẹ, sau trong đáy mắt lóe lên vẻ sốt ruột rồi lại nhanh chóng biến mất.
- Không gia truyền thừa đã kết thúc?
Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu:
- Con đã tiếp thụ truyền thừa thành công, Ngọc Nhi sư phụ muốn con nói với sư phụ một câu.
- Nói cái gì?
Giọng Tù Vô Bi không thể kiềm được sự run rẩy, cho dù lão cố gắng kiềm chế, nhưng Mộ Chỉ Ly và Long Ngọc Hồng vẫn phát hiện ra.
- Lúc ta ngã xuống, nhớ thương nhất chính là chàng. Ngọc Nhi đã chết, chớ có thương tiếc người đã chết, cả đời sống vui vẻ mới là điều quan trọng nhất!
Tù Vô Bi bước lùi về phía sau, viền mắt mang theo một chút ửng đỏ, gương mặt vẫn bình tĩnh như trước. Nhưng ai cũng biết trong lòng lão đang chấn động dữ dội, Tù Vô Bi chậm rãi cúi đầu, trầm mặc hồi lâu, lúc ngẩng đầu lên lần nữa đã lấy lại thái đội bình thường.
Khóe miệng dẫn ra nụ cười nhàn nhạt, lão vẫn biết Ngọc Nhi luôn quan tâm lão, chỉ là bọn họ đi không tới một bước kia mà thôi. Buông bỏ, nói thì dễ làm mới khó làm sao, nếu như có thể buông bỏ, mấy trăm năm qua lão đã sớm buông bỏ, đối với tình yêu dành cho Ngọc Nhi sớm đã khắc sâu tận xương tủy, dù cho lão tiêu vong, lão cũng không thể nào quên được nàng.
- Nha đầu Chỉ Ly, sau này con đối mặt với truy sát của quang minh lão nhân, vị này chính là một vị cường giả quyết định trợ giúp. Thêm nữa, nàng cùng con cũng có cội nguồn nhất định, trước kia con vẫn muốn gặp nàng mà.
Tù Vô Bi cười nhạt, đem ánh mắt chuyển qua Long Ngọc Hồng đứng bên cạnh.
Long Ngọc Hồng hơi nhíu mày, Mộ Chỉ Ly muốn gặp mình? Lúc trước Tù Vô Bi cũng chưa hề nói qua.
Mộ Chỉ Ly khẽ run, trong mắt thoáng hiện lên vẻ khiếp sợ, nhìn Long Ngọc Hồng, chậm rãi nói:
- Người chính là môn chủ Thiên Âm Môn?
Long Ngọc Hồng gật đầu:
- Không sai, ngươi muốn gặp ta?
Mộ Chỉ Ly khôi phục tâm tình, trước đây vẫn muốn gặp môn chủ Thiên Âm Môn, không ngờ tới lúc này bà ấy lại đứng ở trước mặt mình, gặp nhau thế này quả thật là kỳ diệu.
- Đúng vậy, cho tới nay ta vẫn muốn hỏi môn chủ một chuyện, đây cũng là nguyên nhân mà lúc trước ta vào Thiên Âm Môn.
Long Ngọc Hồng khẽ cười một tiếng:
- Quyết định như vậy thật đúng là thú vị, ta làm môn chủ đã nhiều năm như vậy nhưng đây là nguyên nhân kỳ lạ nhất mà ta nghe được.
Tuyệt đại đa số đệ tử Thiên Âm Môn cũng chưa từng thấy qua bà, Mộ Chỉ Ly này chỉ vừa mới gia nhập Thiên Âm Môn mà đã thấy được bà, trong giọng nói không tự chủ được lộ ra ngạo khí lại làm cho người ta phải ghé mắt.
Đổi thành lời nói của người trẻ tuổi, bà nhất định chẳng thèm để ý, nhưng mà Mộ Chỉ Ly đã định trước không phải người bình thường, có ngạo khí như vậy cũng là bình thường.
Mộ Chỉ Ly do dự phút chốc, lên tiếng hỏi:
- Tiền bối, chẳng biết người có biết Thiên Huyền đại lục?
Hỏi xong, Mộ Chỉ Ly chăm chú nhìn Long Ngọc Hồng, muốn xác định câu trả lời là từ trước tới nay bản thân tìm kiếm. Tuy là phần lớn có thể chỉ là trùng hợp, nhưng mà nàng vẫn ôm một chút hy vọng.
Ánh mắt Long Ngọc Hồng biến hóa, trong lòng hiện lên vẻ kinh ngạc:
- Tại sao ngươi lại hỏi tới Thiên Huyền đại lục?
Thế giới này đã biến mất trong cuộc sống của bà từ lâu lắm rồi, nhưng lại chưa bao giờ lãng quên được, nhưng hôm nay từ trong miệng người khác nghe được từ này, nàng quả nhiên kinh ngạc không thôi.
Tâm tình biến hóa trong nháy mắt của Long Ngọc Hồng đều bị Mộ Chỉ Ly thu vào đáy mắt, nhất thời hiểu ra vài phần, nói tiếp:
- Ta đến từ Thiên Huyền đại lục, chúng ta cũng có một môn phái tên gọi là Thiên Âm Môn, cho nên lúc ở Chủ thế giới nghe nói đến Thiên Âm Môn ta cảm thấy rất kinh ngạc, giữa hai nơi này có quan hệ hay không?
- Thiên Âm Môn của Thiên huyền đại lục bây giờ vẫn còn tồn tại?
Long Ngọc Hồng hỏi tiếp, câu hỏi như vậy đã ngầm thừa nhận bà cùng Thiên Huyền đại lục có liên hệ,
Tù Vô Bi ở bên cạnh nghe hai người đàm luận đã hiểu đại khác ngọn nguồn sự tình, thảo nào nha đầu Chỉ Ly muốn gặp Long Ngọc Hồng, hóa ra Long Ngọc Hồng cũng là người của Thiên Huyền đại lục.
Nhớ lại những năm gần đây, Long Ngọc Hồng thường xuyên tưởng nhớ đến nơi thế giới ngày trước, nàng muốn mời nha đầu Chỉ Ly giúp đỡ sữa chữa thông đạo hóa ra là thông đạo này.
- Nó vẫn tồn tại, trước kia đã từng suy tàn, về sau lại vùng dậy lần nữa.
Mộ Chỉ Ly có chút kích động.
- Người là sư phụ của Tử Thấm sư phụ sao?
Thân hình Long Ngọc Hồng chấn động, nhìn Mộ Chỉ Ly kinh ngạc nói:
- Tử Thấm sư phụ? Ngươi là đồ đệ của Tử Thấm?
Mộ Chỉ Ly gật đầu:
- Không sai, ta cũng là môn chủ Thiên Âm Môn ở Thiên Huyền đại lục.
Nghe xong, Long Ngọc Hồng hít sâu một hơi, xảy ra hàng vạn hàng ngàn cảm xúc:
- Nói như thế, ngươi là đồ tôn của ta? Tử Thấm còn ở đó không? (đồ tôn là đệ tử của đệ tử của mình)
Lúc hỏi ra những lời này, Long Ngọc Hồng đã đoán được sơ lược, nếu như Tử Thấm vẫn còn ở đó, môn chủ Thiên Âm Môn đã không phải là Mộ Chỉ Ly rồi. Vị đồ đệ ấy giống như nữ nhi của mình, ở đó hoảng loạn như vậy, rốt cuộc vẫn là thiên nhân vĩnh viễn xa cách.
- Sau khi Tử Thấm sư phụ đem chuyện chấn hưng Thiên Âm Môn giao phó lại cho ta thì liền ngã xuống, không ngờ tới ở nơi này có thể gặp được sư tổ.
- Ta cũng không ngờ tới, ngươi cũng là một nỗi vui mừng thật lớn cho ta. Trước đây ta hoảng sợ không lựa chọn đường đi tới Chủ thế giới, ngay cả đường trở về thông đạo cũng không biết, sau này biết được, lại nghe thấy thông đạo này đã bị phá hỏng. Vốn định nhờ ngươi trợ giúp sửa chữa thông đạo, bây giờ xem ra, vẫn là không cần.
Long Ngọc Hồng cười khẽ, nhìn Mộ Chỉ Ly, trong đáy mắt sinh ra mấy phần yêu thương.
- Bây giờ ta liền đi tu phục thông đạo, đợi ta tu phục thông đạo xong sẽ báo lại cho người biết.
Mộ Chỉ Ly cười nói.
- Đến lúc đó ta với ngươi cùng nhau đi Thiên Huyền đại lục, ngươi đã là đồ tôn của ta, vậy ngươi cũng không thể rời khỏi Thiên Âm Môn Chủ Thế Giới, ta đây là sư tổ của ngươi, dù sao cũng sẽ không chấp nhận được. Lúc trước bọn người Hạ trưởng lão bởi vì tình thế mới bắt đắc dĩ đưa ra lựa chọn như vậy, bây giờ cũng là hối hận không thôi.
Long Ngọc Hồng chậm rãi nói.
Câu nói này đã là thay thế đám người Hạ Trường Thanh nói xin lỗi với Mộ Chỉ Ly, Mộ Chỉ Ly có phần vô cùng kinh ngạc, càng nhiều hơn chính là được nhiều người yêu thương mà vừa mừng lại vừa lo, vội vàng nói:
- Ta hiển nhiên sẽ không để ý, sư tổ đã nói thì ta xin nghe theo.
- Ta vẫn luôn tin ánh mắt tin tường của Tử Thấm, nhưng mà có thể để cho đồ tôn của ta làm không gian chi nữ, năng lực bực này không phải là người bình thường có thể có.
Hiếm khi thấy Long Ngọc Hồng nói đùa.
- Không gian lão nhân tìm ngươi gây phiền phức, ta cùng nàng liều mạng.
Mộ Chỉ Ly khẽ run, lộ ra nụ cười điềm mỹ, Long Ngọc Hồng nói thoải mái, nàng lại thấy vẻ nghiêm túc sâu trong đáy mắt Long Ngọc Hồng.
Bà nói cũng là nói thật, lúc trước Tù Vô Bi cũng đã nói dự định với Long Ngọc Hồng, nhưng mà sau khi biết được mối lo của hai người, Long Ngọc Hồng đã không còn vì tình hữu nghị Tù Vô Bi mà làm như vậy, mà bởi vì mối quan hệ của Mộ Chỉ Ly và bà.
Ở thế giới này, bà không có người thân, mà Mộ Chỉ Ly thì lại có liên quan đến người thân nhất của bà, loại cảm giác này người nào chưa trải qua thì không thể lý giải được.
- Đa tạ sư tổ!
Mộ Chỉ Ly cúi đầu thật sâu.
- Ngươi đi tu phục thông đạo đi, đến lúc đó ta đi tìm ngươi.
Long Ngọc Hồng nói.
Đợi sau khi Mộ Chỉ Ly rời đi, Long Ngọc Hồng rất là đắc ý nhìn Tù Vô Bi, nói:
- Người là sư phụ của Chỉ Ly, ta là sư tổ của Chỉ Ly, nói ra thì ta đúng là lớn hơn người một vai vế nha.
Tù Vô Bi ngẩn ra, sau đó vuốt râu mép trừng mắt một cái:
- Nói càn.
- Ta nói chính là nói sự thật, ha ha ha. Tù Vô Bi, cuối cùng cũng chiếu tướng người một quân cờ rồi.
Long Ngọc Hồng cười ha ha, bởi vì Mộ Chỉ Ly, lòng của nàng lúc này thật sự rất tốt.
- Lần sau gặp lại nha đầu Chỉ Ly, ta liền khiến cho nó gọi ta là sư tổ, để xem ngươi có thể làm thế nào.
Tù Vô Bi bình tĩnh nói, chẳng biết tại sao lại đi so với một người vai vế thấp như Long Ngọc Hồng, cái này cũng không thể xem thường được.
Mộ Chỉ Ly hiển nhiên là không biết Tù Vô Bi và Long Ngọc Hồng lại vì chuyện vai vế mà tranh chấp nhau không ngừng, lúc này nàng đã đi tới Linh Viêm quốc, đi tới thông đạo số 16 ở đằng trước, nàng vừa tới thì liền gặp được thân hình Mộc Thiên Nam.
Linh thức Mộ Chỉ Ly khẽ động liền biết được vị trí Bách Lý Hoán Thanh và Lâm Huyền Khanh, nhanh chóng bước ra, nhìn thấy vẻ mặt hai người đang chuyên chú luyện đan, nụ cười thanh nhã như thanh liên nở rộ trên gương mặt tinh xảo:
- Xem ra, trong khoảng thời gian này các ngươi có tiến bộ không ít.
Bách Lý Hoán Thanh và Lâm Huyền Khanh gần như cùng nhau ngẩng đầu lên, nhìn nữ tử bạch y trước mắt, vội vàng đứng lên:
- Thủ lĩnh!
- Để cho ta nhìn thành quả của các ngươi một chút.
Mộ Chỉ Ly thản nhiên nói.
Lâm Huyền Khanh đem đan dược lúc trước hai người luyện chế ra được đưa cho Mộ Chỉ Ly, trên gương mặt mang theo một chút xấu hổ, so với việc bọn họ luyện chế đan dược thành công, dược liệu lãng phí chẳng biết có bao nhiêu.
Trong lòng có chút thấp thỏm, vị nữ tử trước mặt này tuổi so với bọn họ còn nhỏ hơn nhưng không hiểu tại sao trong lòng hai người đều cảm nhận được áp lực tràn ngập.
Nhưng mà mấy tháng ngắn ngủi, hai người phát hiện Mộ Chỉ Ly khiến cho người ta cảm thấy áp lực lớn hơn, áp lực này không chỉ có phát sinh từ tu vi Mộ Chỉ Ly, còn có một loại cảm giác kỳ diệu khác, đáng tiếc là hai người cũng không nói được rốt cuộc là không bình thường ở chỗ nào.
- Hai người chúng tôi chưa từng luyện chế qua đan dược này, lúc trước thất bại rất nhiều lần.
Lâm Huyền Khanh xấu hổ nói.
Nhưng mà, lời nói của Mộ Chỉ Ly làm cho hai người kinh ngạc:
- Làm tốt lắm, so với dự đoán của ta thì tốt hơn rất nhiều, xem ra thuật luyện đan của các ngươi cũng rất tốt.
Mộ Chỉ Ly nói là thật, mức độ khó khăn của phương pháp luyện đan thượng cổ này nàng biết rõ, lấy ra một phương thuốc luyện đan là muốn khảo nghiệm thuật luyện luyện đan của bọn họ, an bài tốt càng tốt hơn. Không ngờ bản thân đến Thiên đường tử vong một chuyến lại đào được báu vật.
Bách Lý Hoán Thanh ngẩng đầu lên, nhìn dáng vẻ thản nhiên của Mộ Chỉ Ly, trong lòng vốn căng thẳng đã dần dần buông lỏng, nàng nói những lời này là thật tâm thật ý.
- Lúc chúng ta rời khỏi nơi này, các ngươi đi đến một nơi mới, cần dược liệu gì đều có thể nói thẳng, nói đó thích hợp để các ngươi luyện đan.
Mộ Chỉ Ly chậm rãi nói.
Nghe xong, Bách Lý Hoán Thanh và lâm Huyền Khanh khẽ gật đầu, xem ra là lúc bọn họ đi đến chỗ thế lực rồi.
Mộ Chỉ Ly đi đến bên bờ sông cất xong chiếc thuyền, ngay sau đó, Mộ Chỉ Ly giơ tay lên một cái, ba người khi xuất hiện lại đã ở bên trong trụ sở bí mật.
Bách Lý Hoán Thanh và Lâm Huyền Khanh hốt hoảng nhìn một màn trước mắt, trong lúc nhất thời đầu óc có chút không phản ứng kịp. Một giây trước bọn họ còn đang ở Thiên đường tử vong, thế nào mà sau một giây lại đứng ở chỗ khác, cái này khó tránh thực sự làm cho người ta kinh hãi một chút.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được sự kinh hoàng trong mắt đối phương, chuyện gì đang xảy ra trước mắt?
Hàn Dĩnh Nhi là người đầu tiên phát hiện Mộ Chỉ Ly xuất hiện, lập tức chạy tới, vẻ mặt kích động:
- Tẩu tử, tẩu đã trở về rồi! Thế nào? Có biện pháp không?
Mấy ngày qua, lòng nàng vẫn luôn lo nghĩ, nghĩ đến phụ thân ở Thiên Huyền đại lục, lòng nàng liền lo lắng không yên, may mà có Bạch Thừa Duẫn thường ngày vẫn luôn an ủi nàng, nàng mới không có sốt ruột sinh ra bệnh.
Liễu Tuyết Nghiên cũng vội vàng chạy tới, đôi mắt trong veo như nước nhìn Mộ Chỉ Ly chăm chú, tràn đầy vẻ mong đợi.
Mộ Chỉ Ly cười nhẹ:
- Lĩnh ngộ Không gian thuộc tính ta đã đột phá đến đệ lục trọng, có thể tu phục thông đạo rồi.
Hai người liền thở phào nhẹ nhõm, vành mắt có hơi phiếm hồng, đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể trở về, chỉ hy vọng hết thảy đều không muộn.
- Ta còn phải đi tu phục thông đạo nên chỉ nói ngắn gọn thôi.
Mộ Chỉ Ly nghiêm túc nói:
- Bọn họ là dược sư ta chiêu mộ, thuật luyện đan rất là tốt, Dĩnh Nhi, liền giao cho ngươi sắp xếp.
Hàn Dĩnh Nhi lập tức gật đầu:
- Không thành vấn đề, cái này giao cho ta. Tẩu tử, sau khi tẩu sửa xong thông đạo thật tốt ta với tẩu liền cùng trở về Thiên Huyền đại lục nha.
Nàng vội vàng nghĩ đến việc phải trở về, muốn gặp được người trong nhà mà nàng cả ngày lẫn đêm lo lắng.
- Thì là các ngươi vẫn sống ở chỗ này, ta quay về, các ngươi không phải cũng quay về sao?
Mộ Chỉ Ly khẽ cười một tiếng.
Hàn Dĩnh Nhi hơi sững người, sờ sờ ót lúng túng nói:
- Ta lại quên mất chuyện này.
- Tuyết Nghiên, ngươi đừng nên quá lo lắng, ta sẽ mau chóng tu phục thông đạo tốt.
Mộ Chỉ Ly an ủi.
Liễu Tuyết Nghiên gật đầu thật sâu, trong mắt mang theo vẻ cảm kích.
Ngay sau đó, Mộ Chỉ Ly liền biến mất khỏi trụ sở bí mật, Bách Lý Hoán Thanh và Lâm Huyền Khanh nhìn một màn trước mắt, khiếp sợ tột đỉnh, nhất là lúc Hàn Dĩnh Nhi nói cho bọn hắn biết ở nơi này chính là một cái thế giới khác, bọn họ đã hoàn toàn thốt không nên lời.
Dù cho bọn họ nghĩ tới thế lực sau lưng thủ lĩnh không đơn giản, cũng không ngờ tới sẽ kinh khủng như vậy. Cho đến tận bây giờ bọn họ chưa từng nghe nói qua thế lực nào có thể tự thành không gian, đây chẳng phải là cùng Chủ thế giới và Phân thế giới giống nhau hay sao?
Mà khi bọn họ thấy một đám cao thủ mạnh mẽ đang tập luyện cùng với từng mảnh dược điền rộng lớn trồng đủ loại dược liệu quý giá đang sinh trưởng thì đã chết lặng. Bọn họ bắt đầu khẳng định, bọn họ cũng không có nhận lầm người, đây thật sự là cơ hội lớn nhất của bọn họ.
Mộ Chỉ Ly hơi do dự một chút, hay là đi đến Huyết sắc địa ngục trước, sư phụ dặn dò nàng phải báo cho Vô Bi sư phụ, chắc chắc Vô Bi sư phụ cũng đang mong đợi chuyện này. Còn sự tồn tại không gian điểm, thời gian nàng đi đến Huyết sắc địa ngục chẳng qua chỉ trong chớp mắt.
Lúc Mộ Chỉ Ly đi tới tiểu đảo, cũng kinh ngạc phát hiện một vị nữ tử chưa từng thấy qua đang đứng trên tiểu đảo, bà quay lưng lại với mình, đã có loại cảm giác nhìn không thấu.
Vừa nhìn, Mộ Chỉ Ly liền biết được vị nữ tử trước mắt cũng là cường giả tuyệt thế, ít nhất thì khí tức của bà ấy còn không biết cường mạnh hơn mình gấp bao nhiêu lần, nhưng mà so với Vô Bi sư phụ vẫn là hơi kém một chút.
Long Ngọc Hồng cũng sớm phát hiện ra Mộ Chỉ Ly, không cần hỏi bà liền biết được thân phận của cô gái này. Ngoại trừ đệ tử Vô Bi thì người nào có thể đi đến nơi này?
Bà có hơi quay đầu lại, Mộ Chỉ Ly đang mang theo tò mò nhìn bà. Trong lòng dâng lên kinh ngạc nhàn nhạt, không ngờ không gian chi nữ lại trẻ tuổi như vậy, phiếu miểu ưu nhã, không biết có phải mỗi một không gian lão nhân đều đẹp như vậy hay không?
Tù Vô Bi lập tức từ trong nhà đi ra, đây là lần đầu tiên lão dùng tốc độ nhanh như vậy xuất hiện trước mặt Mộ Chỉ Ly, trên gương mặt già nua hồng hào là nụ cười nhẹ, sau trong đáy mắt lóe lên vẻ sốt ruột rồi lại nhanh chóng biến mất.
- Không gia truyền thừa đã kết thúc?
Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu:
- Con đã tiếp thụ truyền thừa thành công, Ngọc Nhi sư phụ muốn con nói với sư phụ một câu.
- Nói cái gì?
Giọng Tù Vô Bi không thể kiềm được sự run rẩy, cho dù lão cố gắng kiềm chế, nhưng Mộ Chỉ Ly và Long Ngọc Hồng vẫn phát hiện ra.
- Lúc ta ngã xuống, nhớ thương nhất chính là chàng. Ngọc Nhi đã chết, chớ có thương tiếc người đã chết, cả đời sống vui vẻ mới là điều quan trọng nhất!
Tù Vô Bi bước lùi về phía sau, viền mắt mang theo một chút ửng đỏ, gương mặt vẫn bình tĩnh như trước. Nhưng ai cũng biết trong lòng lão đang chấn động dữ dội, Tù Vô Bi chậm rãi cúi đầu, trầm mặc hồi lâu, lúc ngẩng đầu lên lần nữa đã lấy lại thái đội bình thường.
Khóe miệng dẫn ra nụ cười nhàn nhạt, lão vẫn biết Ngọc Nhi luôn quan tâm lão, chỉ là bọn họ đi không tới một bước kia mà thôi. Buông bỏ, nói thì dễ làm mới khó làm sao, nếu như có thể buông bỏ, mấy trăm năm qua lão đã sớm buông bỏ, đối với tình yêu dành cho Ngọc Nhi sớm đã khắc sâu tận xương tủy, dù cho lão tiêu vong, lão cũng không thể nào quên được nàng.
- Nha đầu Chỉ Ly, sau này con đối mặt với truy sát của quang minh lão nhân, vị này chính là một vị cường giả quyết định trợ giúp. Thêm nữa, nàng cùng con cũng có cội nguồn nhất định, trước kia con vẫn muốn gặp nàng mà.
Tù Vô Bi cười nhạt, đem ánh mắt chuyển qua Long Ngọc Hồng đứng bên cạnh.
Long Ngọc Hồng hơi nhíu mày, Mộ Chỉ Ly muốn gặp mình? Lúc trước Tù Vô Bi cũng chưa hề nói qua.
Mộ Chỉ Ly khẽ run, trong mắt thoáng hiện lên vẻ khiếp sợ, nhìn Long Ngọc Hồng, chậm rãi nói:
- Người chính là môn chủ Thiên Âm Môn?
Long Ngọc Hồng gật đầu:
- Không sai, ngươi muốn gặp ta?
Mộ Chỉ Ly khôi phục tâm tình, trước đây vẫn muốn gặp môn chủ Thiên Âm Môn, không ngờ tới lúc này bà ấy lại đứng ở trước mặt mình, gặp nhau thế này quả thật là kỳ diệu.
- Đúng vậy, cho tới nay ta vẫn muốn hỏi môn chủ một chuyện, đây cũng là nguyên nhân mà lúc trước ta vào Thiên Âm Môn.
Long Ngọc Hồng khẽ cười một tiếng:
- Quyết định như vậy thật đúng là thú vị, ta làm môn chủ đã nhiều năm như vậy nhưng đây là nguyên nhân kỳ lạ nhất mà ta nghe được.
Tuyệt đại đa số đệ tử Thiên Âm Môn cũng chưa từng thấy qua bà, Mộ Chỉ Ly này chỉ vừa mới gia nhập Thiên Âm Môn mà đã thấy được bà, trong giọng nói không tự chủ được lộ ra ngạo khí lại làm cho người ta phải ghé mắt.
Đổi thành lời nói của người trẻ tuổi, bà nhất định chẳng thèm để ý, nhưng mà Mộ Chỉ Ly đã định trước không phải người bình thường, có ngạo khí như vậy cũng là bình thường.
Mộ Chỉ Ly do dự phút chốc, lên tiếng hỏi:
- Tiền bối, chẳng biết người có biết Thiên Huyền đại lục?
Hỏi xong, Mộ Chỉ Ly chăm chú nhìn Long Ngọc Hồng, muốn xác định câu trả lời là từ trước tới nay bản thân tìm kiếm. Tuy là phần lớn có thể chỉ là trùng hợp, nhưng mà nàng vẫn ôm một chút hy vọng.
Ánh mắt Long Ngọc Hồng biến hóa, trong lòng hiện lên vẻ kinh ngạc:
- Tại sao ngươi lại hỏi tới Thiên Huyền đại lục?
Thế giới này đã biến mất trong cuộc sống của bà từ lâu lắm rồi, nhưng lại chưa bao giờ lãng quên được, nhưng hôm nay từ trong miệng người khác nghe được từ này, nàng quả nhiên kinh ngạc không thôi.
Tâm tình biến hóa trong nháy mắt của Long Ngọc Hồng đều bị Mộ Chỉ Ly thu vào đáy mắt, nhất thời hiểu ra vài phần, nói tiếp:
- Ta đến từ Thiên Huyền đại lục, chúng ta cũng có một môn phái tên gọi là Thiên Âm Môn, cho nên lúc ở Chủ thế giới nghe nói đến Thiên Âm Môn ta cảm thấy rất kinh ngạc, giữa hai nơi này có quan hệ hay không?
- Thiên Âm Môn của Thiên huyền đại lục bây giờ vẫn còn tồn tại?
Long Ngọc Hồng hỏi tiếp, câu hỏi như vậy đã ngầm thừa nhận bà cùng Thiên Huyền đại lục có liên hệ,
Tù Vô Bi ở bên cạnh nghe hai người đàm luận đã hiểu đại khác ngọn nguồn sự tình, thảo nào nha đầu Chỉ Ly muốn gặp Long Ngọc Hồng, hóa ra Long Ngọc Hồng cũng là người của Thiên Huyền đại lục.
Nhớ lại những năm gần đây, Long Ngọc Hồng thường xuyên tưởng nhớ đến nơi thế giới ngày trước, nàng muốn mời nha đầu Chỉ Ly giúp đỡ sữa chữa thông đạo hóa ra là thông đạo này.
- Nó vẫn tồn tại, trước kia đã từng suy tàn, về sau lại vùng dậy lần nữa.
Mộ Chỉ Ly có chút kích động.
- Người là sư phụ của Tử Thấm sư phụ sao?
Thân hình Long Ngọc Hồng chấn động, nhìn Mộ Chỉ Ly kinh ngạc nói:
- Tử Thấm sư phụ? Ngươi là đồ đệ của Tử Thấm?
Mộ Chỉ Ly gật đầu:
- Không sai, ta cũng là môn chủ Thiên Âm Môn ở Thiên Huyền đại lục.
Nghe xong, Long Ngọc Hồng hít sâu một hơi, xảy ra hàng vạn hàng ngàn cảm xúc:
- Nói như thế, ngươi là đồ tôn của ta? Tử Thấm còn ở đó không? (đồ tôn là đệ tử của đệ tử của mình)
Lúc hỏi ra những lời này, Long Ngọc Hồng đã đoán được sơ lược, nếu như Tử Thấm vẫn còn ở đó, môn chủ Thiên Âm Môn đã không phải là Mộ Chỉ Ly rồi. Vị đồ đệ ấy giống như nữ nhi của mình, ở đó hoảng loạn như vậy, rốt cuộc vẫn là thiên nhân vĩnh viễn xa cách.
- Sau khi Tử Thấm sư phụ đem chuyện chấn hưng Thiên Âm Môn giao phó lại cho ta thì liền ngã xuống, không ngờ tới ở nơi này có thể gặp được sư tổ.
- Ta cũng không ngờ tới, ngươi cũng là một nỗi vui mừng thật lớn cho ta. Trước đây ta hoảng sợ không lựa chọn đường đi tới Chủ thế giới, ngay cả đường trở về thông đạo cũng không biết, sau này biết được, lại nghe thấy thông đạo này đã bị phá hỏng. Vốn định nhờ ngươi trợ giúp sửa chữa thông đạo, bây giờ xem ra, vẫn là không cần.
Long Ngọc Hồng cười khẽ, nhìn Mộ Chỉ Ly, trong đáy mắt sinh ra mấy phần yêu thương.
- Bây giờ ta liền đi tu phục thông đạo, đợi ta tu phục thông đạo xong sẽ báo lại cho người biết.
Mộ Chỉ Ly cười nói.
- Đến lúc đó ta với ngươi cùng nhau đi Thiên Huyền đại lục, ngươi đã là đồ tôn của ta, vậy ngươi cũng không thể rời khỏi Thiên Âm Môn Chủ Thế Giới, ta đây là sư tổ của ngươi, dù sao cũng sẽ không chấp nhận được. Lúc trước bọn người Hạ trưởng lão bởi vì tình thế mới bắt đắc dĩ đưa ra lựa chọn như vậy, bây giờ cũng là hối hận không thôi.
Long Ngọc Hồng chậm rãi nói.
Câu nói này đã là thay thế đám người Hạ Trường Thanh nói xin lỗi với Mộ Chỉ Ly, Mộ Chỉ Ly có phần vô cùng kinh ngạc, càng nhiều hơn chính là được nhiều người yêu thương mà vừa mừng lại vừa lo, vội vàng nói:
- Ta hiển nhiên sẽ không để ý, sư tổ đã nói thì ta xin nghe theo.
- Ta vẫn luôn tin ánh mắt tin tường của Tử Thấm, nhưng mà có thể để cho đồ tôn của ta làm không gian chi nữ, năng lực bực này không phải là người bình thường có thể có.
Hiếm khi thấy Long Ngọc Hồng nói đùa.
- Không gian lão nhân tìm ngươi gây phiền phức, ta cùng nàng liều mạng.
Mộ Chỉ Ly khẽ run, lộ ra nụ cười điềm mỹ, Long Ngọc Hồng nói thoải mái, nàng lại thấy vẻ nghiêm túc sâu trong đáy mắt Long Ngọc Hồng.
Bà nói cũng là nói thật, lúc trước Tù Vô Bi cũng đã nói dự định với Long Ngọc Hồng, nhưng mà sau khi biết được mối lo của hai người, Long Ngọc Hồng đã không còn vì tình hữu nghị Tù Vô Bi mà làm như vậy, mà bởi vì mối quan hệ của Mộ Chỉ Ly và bà.
Ở thế giới này, bà không có người thân, mà Mộ Chỉ Ly thì lại có liên quan đến người thân nhất của bà, loại cảm giác này người nào chưa trải qua thì không thể lý giải được.
- Đa tạ sư tổ!
Mộ Chỉ Ly cúi đầu thật sâu.
- Ngươi đi tu phục thông đạo đi, đến lúc đó ta đi tìm ngươi.
Long Ngọc Hồng nói.
Đợi sau khi Mộ Chỉ Ly rời đi, Long Ngọc Hồng rất là đắc ý nhìn Tù Vô Bi, nói:
- Người là sư phụ của Chỉ Ly, ta là sư tổ của Chỉ Ly, nói ra thì ta đúng là lớn hơn người một vai vế nha.
Tù Vô Bi ngẩn ra, sau đó vuốt râu mép trừng mắt một cái:
- Nói càn.
- Ta nói chính là nói sự thật, ha ha ha. Tù Vô Bi, cuối cùng cũng chiếu tướng người một quân cờ rồi.
Long Ngọc Hồng cười ha ha, bởi vì Mộ Chỉ Ly, lòng của nàng lúc này thật sự rất tốt.
- Lần sau gặp lại nha đầu Chỉ Ly, ta liền khiến cho nó gọi ta là sư tổ, để xem ngươi có thể làm thế nào.
Tù Vô Bi bình tĩnh nói, chẳng biết tại sao lại đi so với một người vai vế thấp như Long Ngọc Hồng, cái này cũng không thể xem thường được.
Mộ Chỉ Ly hiển nhiên là không biết Tù Vô Bi và Long Ngọc Hồng lại vì chuyện vai vế mà tranh chấp nhau không ngừng, lúc này nàng đã đi tới Linh Viêm quốc, đi tới thông đạo số 16 ở đằng trước, nàng vừa tới thì liền gặp được thân hình Mộc Thiên Nam.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.