Quyển 5 - Chương 39: Thần bí Trân Châu
Mộ Anh Lạc
28/05/2014
Edit: pthu
Beta : Sakura
Hạ Trường Thanh khẽ nhíu mày, sau khi suy tư một lát lúc này mới gật
đầu nói: “Không sai, Trọng Tôn Phong Quốc chủ Trì Mân Quốc đã từng là đệ tử của Thiên Âm Môn ra, chẳng qua sau đó tu vi dừng ở bình cảnh vẫn
không có cách nào đột phá, lúc này mới bị trục xuất rời đi.”
“Ha ha, đệ tử của Trì Mân Quốc lần này cũng rất khiến cho người ta mong đợi a.” Mẫn Vô Song cười to nói,trong đôi mắt tràn đầy sự hứng thú.
Một bộ trường bào màu đen mặc ở trên người Mẫn Vô Song lộ ra vẻ anh vũ bất phàm, vậy mà, khi nhìn lại sự chú ý của mọi người cũng không phải là cái trường bào màu đen kia, mà là cái đầu lâu màu máu thêu trên trường bào.
Trên gò má hơi tròn hơi có vẻ hồng nhuận, khóe miệng tràn đầy ý cười giống như một lão đầu khả ái, đôi lông mày màu trắng ở trên khuôn mặt không quá năm mươi tuổi lộ ra rất đột ngột, chẳng qua là đôi con ngươi màu máu phảng phất như biển máu làm cho trong lòng người ta kinh hãi.
Nghe thấy lời của Mẫn Vô Song, sắc mặt của Hạ Trường Thanh và Cố kính Sơn đều không làm sao dễ nhìn. Mẫn Vô Song này là đại trưởng lão của môn phái ma đạo đệ nhất Thiên Ma Tông, ngày thường cùng bọn họ luôn không cùng bàn, nhìn bộ dạng của hắn như vậy giống như có ý định cướp đệ tử a….
“Thật sự không nghĩ tới đại trưởng lão của Thiên Âm Môn lần này lại tự mình đến chiêu mộ đệ tử, thật là hiếm thấy a.” Mẫn Vô Song giọng điệu quái dị nói, âm điệu kéo dài đó có chút ý vị không nói nên lời.
“Mẫn lão quái, lời này của ngươi là có ý gì?” Chân mày Hạ Trường Thanh khẽ nhếch, mặt không đổi sắc nói.
Mẫn Vô Song cười nhạt, “Chính là mặt ngoài ý tứ, còn có thể là có ý gì?”
Mọi người nhìn bộ dáng Hạ Trường Thanh và Mẫn Vô Song đối chọi gay gắt đã thành quen, hai người này chia ra là đại trưởng lão hai đệ nhất môn phái Chính-Ma đạo, bình thường lúc gặp mặt đều không tránh được một phen tranh đấu. Nhiều năm trôi qua như vậy, hai người này đều có thắng có thua, sợ là không biết phải đấu đến năm nào.
So với đối chọi gay gắt ở trong thạch thất, ở trong Vô Tận Hải lại là một cảnh tượng khác.
Gần một ngàn tên đệ tử điên cuồng hướng về phía trước mà lao đến, mặc dù hải vực này rộng rãi nhưng chỉ một thoáng sau đã biến thành chật chội. Ở đây, trong quá trình tiến về phía trước, kèm theo không ít xung đột, thì thỉnh thoảng đôi bên lại động thủ, khiến cho nước biển màu xanh thẳm nhuộm thêm một ít màu đỏ thắm.
Trong mười người, tu vi của Mộ Chỉ Ly thấp nhất, ở trong hải vực này phiêu miểu thân pháp cũng mất đi tác dụng vốn có, cho nên dần dần nàng bị tụt ở phía sau. Nhìn thấy cảnh này, đám người Hàn Như Liệt đương nhiên sẽ không có ý kiến, ngược lại những tên đệ tử khác của Trì Mân Quốc lại có chút ít khó chịu.
Hàn Như Liệt và đám người Thiên Nhi liếc mắt nhìn nhau, chợt hướng về phía đám người Bắc Minh Hải ở một bên nói: “Mấy vị huynh đệ, tốc độ của bọn ta chậm chạp, bọn ta cũng không muốn làm trễ nải các ngươi, không bằng chúng ta tách ra ở đây đi.”
Bắc Minh Hải ngẩn ra, tầm mắt không khỏi quét qua người Mộ Chỉ Ly, đúng lúc hắn chuẩn bị cự tuyệt thì đệ tử ở bên cạnh lại truyền âm bảo hắn đồng ý. Hơi do dự chốc lát, Bắc Minh Hải gật đầu nói: “Được, vậy chúng ta gặp nhau ở cửa ra!”
“Được!” Đám người Hàn Như Liệt cùng nhau đáp.
Sau một khắc, thân hình năm người Bắc Minh Hải vừa động đã hướng về phía trước lao tới, dần dần biến mất ở trong tầm mắt đám người Mộ Chỉ Ly.
“Chỉ có năm người chúng ta tốc độ lại tăng lên không ít a.” Tân Kế Anh cười nói, hắn thấy đám người Mộ Chỉ Ly thật sự chính là liên lụy, làm tốc độ của bọn họ thấp xuống.
Hắn đã sớm muốn nói rồi, chỉ là mọi người đều đến từ Trì Mân Quốc, mình cũng có chút không tiện mở miệng. Không nghĩ tới bọn họ vẫn còn có mắt, biết tự mình nói ra.
“Đúng vậy, nếu không phải là bởi vì bọn họ, giờ phút này chúng ta đã sớm ở phía trước rồi.”
Nghe hai người cảm khái, chân mày của Bắc Minh Hải nhíu lại thành chữ Xuyên (川), lạnh lùng nói: “Nếu như chúng ta là một đoàn thể thì vốn phải cùng nhau hành động. Mộ Dật Thần tu vi vượt xa các ngươi, nhưng cũng không có nửa điểm không kiên nhẫn? Vô tận thí luyện này tuyệt đối không thể để cho bọn họ đến cửa ra thuận lợi như vậy, nhất định còn có rất nhiều khảo nghiệm. Giờ khắc này đi ở phía trước thì có ích lợi gì? Tầm nhìn của các ngươi không khỏi quá nông cạn đi!”
Nghe vậy, mọi người đưa mắt nhìn nhau, lúc trước quả thực bọn họ không nghĩ tới điểm này. Chỉ thấy những đệ tử khác đều hướng về phía trước mà lao tới, bọn họ lại vẫn còn ở phía sau….
“Vậy chúng ta. . . . .” Vẻ đắc ý trên mặt Tân Kế Anh đã biến mất, Bắc Minh Hải vẫn luôn là người hắn kính trọng, cũng chỉ có sự khiển trách của Bắc Minh Hải mới có thể khiến cho hắn tâm phục khẩu phục.
Bắc Minh Hải thở dài, “Chúng ta đã tách khỏi rồi, còn có thể như thế nào? Cố gắng mới đúng.”
Chờ sau khi đám người Bắc Minh Hải rời đi, Mộ Chỉ Ly lúng túng cười một tiếng, “Ta liên lụy mọi người. . . . . .” Tốc độ như vậy chính nàng cũng rất là bất đắc dĩ, ai bảo tu vi của nàng còn không có khôi phục lại như cũ đây.
Cung Tuấn Bân nhếch miệng cười một tiếng, “Tốc độ chậm một chút thì thế nào? Súng bắn chim đầu đàn, vừa lúc để cho đám ngu đần kia đem nguy hiểm thử qua, sau đó chúng ta sẽ đi qua.”
Đám người Thiên Nhi đều nhìn nhau cười một tiếng, nói: “Chúng ta vốn là cùng nhau, đâu nói đến liên lụy hay không liên lụy?”
Hơi mù ở đáy mắt Mộ Chỉ Ly nhanh chóng chết đi, khóe miệng giương lên nụ cười sáng rỡ, nặng nề gật đầu. Có bọn họ bên cạnh mình, còn phải lo lắng gì sao?
“Chúng ta lên đường!” Trong giọng nói của Mộ Chỉ Ly tràn đầy sự tự tin nồng đậm.
“Ở bên trên quá nhiều người, theo ý ta, không bằng chúng ta lẻn vào đáy biển. Mặc dù ở dưới đáy biển tốc độ tiến lên sẽ hơi chậm, nhưng lại thiếu đi rất nhiều trở ngại.” Hàn Như Liệt trầm ngâm lên tiếng nói.
Những đệ tử khác gần như là một đường chém giết để đi qua, chỉ sợ tốc độ của bọn họ chậm, vẫn vẫn không tránh được bị cuốn vào trong trận huyết đấu. Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm như vậy của bọn họ, Vô tận thí luyện tuyệt đối không đơn giản như vậy, bảo trì thực lực mạnh nhất mới là trọng yếu nhất.
“Không tệ, cứ làm như vậy. Như vậy, chúng ta cũng có thể sớm đuổi theo mọi người.” Mộ Dật Thần gật đầu nói, không thể không thừa nhận đây là phương pháp tốt nhất hiện nay.
Ngay sau đó, mọi người đồng loạt hướng về phía đáy biển lao tới. Nước biển vốn là màu xanh thẳm, giờ phút này ở trong mắt của bọn họ chỉ là một màu đen thăm thẳm, một mảnh đen kịt trừ bỏ một vài tia sáng lẻ tẻ, cái gì cũng không nhìn thấy.
Song, mọi người kinh ngạc nhận ra viên trân châu đeo ở trên cổ Thiên Nhi vẫn tỏa ra chút ánh sáng nhu hòa. Ở đây, dưới sự bao phủ của ánh sáng, cái rét lạnh của nước biển khi xâm nhập vào trong cơ thể cũng dần dần tản đi…..
“Đây là….” Thiên Nhi kinh ngạc mà nhìn viên trân châu đang đeo trên cổ mình. Ký hiệu khắc ở trên viên trân châu giống như sống lại, vây quanh trân châu không ngừng xoay chuyển.
“Xem ra, viên trân châu này thật sự là một bảo bối.” Mộ Chỉ Ly cười nói, không nghĩ tới vào lúc này thì trân châu lại phát huy tác dụng đặc thù, cứ như vậy, đúng là bọn họ sẽ bớt được rất nhiều phiền toái.
“Thuộc tính Quang minh, từ trên viên trân châu này ta cảm nhận được thuộc tính Quang minh rất đậm.” Thiên Nhi lẩm bẩm nói, viên trân châu này toát ra ánh sáng nhu hòa cũng là do thuộc tính Quang minh tạo thành. Từ trước cho tới nay nàng chưa từng cảm nhận được sự tồn tại của bất kỳ thuộc tính nào ở trên viên trân châu này, không ngờ ở dưới đáy biển lại kích thích ra một chút.
Mộ Dật Thần cười khẽ, “Thì ra là bảo bối thuộc tính Quang minh, khó trách ngươi vừa nhìn thấy đã coi trọng, thật là trong tối tăm tự có thiên ý a.”
“Chỉ là không biết ánh sáng này có hấp dẫn yêu thú tới không?” Cung Tuấn Bân chậm rãi nói, ở đáy biển âm u này, ánh sáng này thực sự quá mức chói mắt rồi.
Mộ Chỉ Ly như có điều suy nghĩ nhìn viên trân châu màu trắng kia, nói: “Trước thử một chút xem sao, nếu như đem yêu thú hấp dẫn tới, vậy trước đó đem trân châu bỏ vào trong túi càn khôn.” Nàng có một loại cảm giác mơ hồ, tia sáng này sẽ không hấp dẫn yêu thú đến, hoặc là sẽ mang tới cho bọn họ kinh hỉ lớn hơn nữa cũng không biết chừng.
Ở dưới sự chiếu sáng của tia sáng, tốc độ tiến lên của mọi người gia tăng không ít. Năm người đề nghị trận hình chiến đấu hướng về phía trước lao đi, trận hình như vậy có thể khiến cho bọn họ vào lúc gặp nguy hiểm có thể làm ra ứng đối tốt nhất.
Song, qua một hồi lâu, mọi người phát hiện chẳng những không có con yêu thú nào tới gần, mà ngược lại dường như tất cả yêu thú đều cố ý tránh né bọn họ, ngay cả bóng dáng của nửa con yêu thú cũng không thấy.
Khẳng định điểm này, mọi người không còn có nửa điểm cố kỵ, hết tốc lực lao đi. Bọn họ có thể ngửi được mùi máu tươi lan tràn trong nước biển, thần thức vừa buông ra đã phát hiện một đội ngũ lớn đang ở phía trên bọn họ, mà vốn là gần một ngàn đệ tử giờ phút này không thể nghi ngờ đã rút lại không ít.
“Bọn họ không khỏi quá điên cuồng chút đi.” Cung Tuấn Bân bất đắc dĩ cảm khái nói, không qua một canh giờ dã chết gần hai trăm người, tốc độ như vậy quả thực làm cho người ta xấu hổ.
Trên khuôn mặt Mộ Dật Thần lộ ra chút ý cười, “Bọn họ đấu đá càng hung hãn đối với chúng ta lại càng có lợi, nếu không muốn đuổi kịp bọn họ sợ là còn phải tổn hao không ít thời gian.”
“Ha ha, vậy thì thừa dịp bọn họ đang chém giết nhau chúng ta tranh thủ thời gian vượt qua bọn họ thôi! Đến lúc đó nhìn vẻ mặt há hốc mồm của bọn Bắc Minh Hải đi!”Trong mắt Thiên Nhi đều là vẻ giảo hoạt, lúc trước sự bất mãn trong mắt của mấy tên đệ tử khác nàng đều nhìn thấy rõ ràng, bây giờ có thể giành lại một hơi khẩu khí tự nhiên là không tệ.
Ước chừng hai canh giờ sau, đám người Mộ Chỉ Ly kinh ngạc mà nhìn về đại môn phía trước, ở trong hải vực vô tận này lại có một cánh cửa lớn như vậy không khỏi quá kỳ quái một chút đi. Đại môn hùng vĩ này giống như đem hải vực vô tận cắt làm hai, bên cạnh là vách tường màu trắng chạy dài mấy trăm dặm, giống như chỉ cần bước vào bên trong cánh cửa này, sẽ thấy một cái thế giới khác.
“Bên cạnh cũng không có những lối đi khác, có lẽ chính là bảo chúng ta tiến vào bên trong cánh cửa này rồi.” Trong đôi mắt đen của Mộ Chỉ Ly hiện lên một tia tinh mang, nhàn nhạt nói.
Thiên Nhi nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi cảm khái nói: “Bồng Lai Bí Cảnh này rốt cục là cái địa phương như thế nào? Số lượng to lớn như vậy nếu không phải là tận mắt nhìn thấy, căn bản khó có thể tin tưởng được.”
Cung Tuấn Bân nuốt nước miếng, ở trong hải vực này xây dựng nên một bức tường thành như vậy, quả thực làm cho người ta rợn cả người. Nhưng mà, trong lòng hắn lại càng thêm vui vẻ, trong Vô Tận Hải này thần kỳ như vậy, trong Bồng Lai Bí Cảnh kia sẽ thần kỳ như thế nào?
“Chúng ta đi vào thôi!” Trong mắt Hàn Như Liệt hiện lên một tia dị sắc, nói: “Nguy hiểm thật sự và cơ hội có lẽ là ở trong cánh cửa lớn này!”
Mọi người nhìn nhau, chợt đẩy đại môn, nhanh chóng lướt vào trong đó!
Trong thạch thất.
“Có đệ tử tiến vào tầng thứ nhất rồi!” Một trưởng lão nhìn cảnh tượng trên màn sáng lên tiếng nói.
Các vị trưởng lão khác bị lời nói của hắn hấp dẫn, vội vàng nhìn về phía bảng xếp hạng, vừa nhìn, các vị trưởng lão bao gồm cả Hạ Trường Thanh đều có chút ngây người.
“Lúc trước đoàn người Mộ Dật Thần rõ ràng là ở cuối cùng, sao có thể đột nhiên trở thành hạng nhất rồi?” Cố kính Sơn kinh ngạc nói.
Lúc trước, hắn chính là chú ý tới tu vi của Mộ Chỉ Ly, với tốc độ đó ở Vô Tận Hải Vực không có cách nào đuổi kịp các đệ tử khác. Theo hắn thấy, trừ phi tiến vào tầng thứ nhất, nếu không với tốc độ đó của bọn họ không thể nào vượt qua các đệ tử khác, nhưng cái kết quả trước mắt này….là đã xảy ra chuyện gì?”
Trên mặt Hạ Trường Thanh cũng hiện lên tia dị sắc, trong đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng nổi lên một chút rung động, khóe miệng không tự chủ mà nâng lên một đường cong rất nhỏ, “Thật là một đám tiểu tử thú vị.”
Mẫn Vô Song cười hắc hắc, đôi lông mi màu trắng kia run lên một cái, cười nói: “Ta thấy trước đó tốc độ của năm tên tiểu tử này chậm như vậy sợ là cố ý muốn bỏ rơi những người khác đi.”
“Cái kết quả cuối cùng là như thế nào còn chưa biết đâu, tầng ba trong Bí cảnh hung hiểm vô số, có thể sống sót hay không vẫn còn chưa biết được.”
. . . . . .
Tân Kế Anh nhìn mọi người ở phía sau, cười nói: “Bây giờ chúng ta đã ở phía trước rồi, đám người Mộ Chỉ Ly bây giờ ngay cả bóng dáng cũng không thấy. Ta thấy cách làm của chúng ta cũng không phải là vấn đề quá lớn, nghe nói trong Vô Tận Hải Vực bảo bối vô số, nếu như chúng ta ở đằng sau, chẳng phải là cái bảo bối gì cũng không đến tay sao?”
Bắc Minh Hải nhàn nhạt thoáng nhìn Tân Kế Anh, một câu cũng không nói. Ở trong mắt hắn, thành tích của đám người Mộ Chỉ Ly tuyệt đối sẽ không tệ, đây là trực giác của hắn, qua nhiều năm như vậy trực giác chưa bao giờ sai.
Thấy bóng lưng Bắc Minh Hải rời đi, đám người Tâm Kế Anh nhìn nhau, chợt nhanh chóng đuổi theo. Trên thực tế, bọn họ cảm thấy cách làm của mình không có vấn đề gì, bởi vì cái gọi là tiên hạ thủ vi cường, ở cuối cùng có thể có cái triển vọng gì?
Không biết tại sao Bắc Minh Hải cũng không đồng ý với cái nhìn của bọn hắn, có điều bọn hắn cũng không vội, ngược lại đến cuối cùng nhất định có thể chứng minh cách làm của bọn hắn mới là chính xác.
Sau khi đám người Mộ Chỉ Ly bước qua đại môn, trên khuôn mặt đều hiện lên vẻ khiếp sợ, bởi vì ở bên trong cánh cửa lại không có một chút nước biển nào, nó giống như lục địa bình thường. Nếu không phải bọn họ mới ở bên ngoài vào, quả thực khó mà tin được một cái cửa lớn lại có thể đem nước biển hoàn toàn ngăn cách.
Trước mắt là một mảnh đất với những viên đá quái dị mọc lởm chởm, vô số con đường nhỏ cong queo khúc khuỷu, cát đá trên mặt đất mềm mại giống như bờ cát bình thường, nếu không chú ý, một cước có thể trực tiếp giẫm vào trong đất.
Thảm thực vật xanh biếc ở đây sinh trưởng tươi tốt, kỳ quái nhất không gì sánh bằng chính là ở đây bọn họ có thể nhìn thấy mặt trời. Chỉ là mặt trời kia giống như la ngâm ở trong nước, cong cong méo mó thoạt nhìn lại có chút kỳ lạ.
Một thoáng sau, sự kinh ngạc của Mộ Chỉ Ly đã chuyển thành sự kích động, bởi vì một mảnh trước mắt đều là dược liệu rất trân quý! Những dược liệu bình thường khó gặp này lại thực sự tập trung ở đây, chỉ là sau khi cơn kích động qua đi, Mộ Chỉ Ly đã phát hiện sự bất thường ở đây.
Hoàn cảnh sinh trưởng của những dược liệu này hoàn toàn không giống nhau, ở đây vậy mà lại sinh trưởng ở cùng một chỗ, thật sự khó có thể tin tưởng được.
“Trọng Tôn Phong nói Vô Tận Hải Vực này hoàn toàn là do người trong Bồng Lai Bí Cảnh tạo ra, hiện tại xem ra quả nhiên không phải là giả. Chỉ là đến tột cùng là cái thủ đoạn gì a…..” Mộ Chỉ Ly lẩm bẩm nói.
“Tranh thủ thời gian những người khác chưa có tới đây, đem những dược thảo này hái xuống, có thể lấy được bao nhiêu hay bấy nhiêu!”
Nghe vậy, mọi người nhanh chóng hái dược thảo, ngay cả Xảo Xảo, Tuấn Tuấn và tiểu ác ma lúc này cũng đi ra ngoài hỗ trợ, số lượng dược thảo vốn là không ít ở dưới sự đồng tâm hiệp lực của tám người đã nhanh chóng giảm thiểu.
Ở đây, trong quá trình hái dược thảo, Mộ Chỉ Ly phát hiện ở đại môn nơi này có không ít dược thảo, bên trong lại không có. Có lẽ là đặc biệt chuẩn bị cho đệ tử tới trước, đệ tử đến sau đoán chừng sẽ không có cái gì nữa.
Lúc mọi người đem dược liệu ở đây hái được hơn phân nửa, thì mâu quang Hàn Như Liệt ngưng tụ, đột nhiên lên tiếng nói: “Có người sắp đến, chúng ta đi mau!”
Khi Hàn Như Liệt nói xong, mọi người gần như hướng về trong chỗ sâu lao tới đầu tiên. Vào lúc này nhất định không thể để bị người khác nhìn thấy mình, nếu không nhất định sẽ khiến cho người ta có ý niệm đoạt bảo, đến lúc đó chính là vô số phiền toái.
Đám người Mộ Chỉ Ly rời đi không lâu, liền có một đám người xuất hiện ở chỗ vốn là nơi bọn họ đứng. Vẻ mặt của bọn họ giống như đám người Mộ Chỉ Ly lúc mới tới, tràn đầy vẻ khiếp sợ.
“Mau nhìn, nơi này có dược liệu trân quý, phải nhanh một chút hái xuống mới được!”
Vào lúc chín người rối rít hái, tầm mắt của Hoàng Phổ Vân lại nhanh chóng đảo qua những dược thảo sinh trưởng ở đằng kia. Vừa nhìn, lông mày của hắn chính là nhíu lại, “Thậm chí có người so với chúng ta còn tới trước, không biết là người của vương quốc nào.”
Nếu như đám người Mộ Dật Thần chờ nhóm người này xuất hiện, thì đã có thể nhận ra người này là người thứ đứng thứ hai trên tấm bia đá —— Hoàng Phổ Vân.
Hoàng Phổ Vân mặt một bộ y sam màu xanh, bên hông đeo một cái đai lưng căn bạch ngọc, thân hình cao ngất cường tráng tràn đầy khí khái nam tử. Mặt như quan ngọc, anh khí mười phần, mà làm cho người ta bị ấn tượng khắc sâu nhất không gì sánh bằng chính là nốt ruồi son ở giữa lông mày, đây chính là dấu hiệu của hắn.
Nghe vậy, trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ kinh ngạc, “Có người tới trước cả chúng ta? Sao có thể? Lúc trước rõ ràng là chúng ta ở vị trí thứ nhất!” Đoạn đường này chạy tới, bọn họ vẫn cách xa mà vượt lên đầu, không có bất kỳ ai vượt qua bọn họ.
Tròng mắt Hoàng Phổ Vân híp lại, sâu trong tròng mắt tinh mang hiện lên trong nháy mắt, nói: “Có lẽ là đối phương đi ở đáy biển, cho nên chúng ta mới không phát hiện ra. Chẳng qua là ở đáy biển mặc dù không có Tu Luyện Giả ngăn cản, nhưng số lượng yêu thú lại nhiều hơn, chẳng lẽ thực lực của đối phương lại so với ta mạnh hơn sao?”
Cái ý nghĩ này vừa mới hiện lên đã bị Hoàng Phổ Vân gạch bỏ, trên tu vi của hắn chỉ có Mộ Dật Thần của Trì Mân Quốc. Những người khác tu vi so với hắn thấp hơn mặc dù không ít người có sức chiến đấu mạnh mẽ, thế nhưng tuyệt đối không thể nào so với hắn lại mạnh hơn nhiều như vậy, nhất định là dùng phương pháp đặc biệt nào đó.
“Bất kể là ai, ta nhất định sẽ biết.” Một cỗ tự tin nồng đậm từ trên người Hoàng Phổ Vân tràn ngập ra, đôi mắt sáng chói giống như tinh quang, “Nhanh đem những dược thảo này hái xuống, chúng ta nhanh chóng đuổi theo bọn hắn!”
“Được!” Mọi người lên tiếng trả lời nói.
Trên thực tế đám người Hàn Như Liệt cũng không có rời đi quá xa, đối với biểu hiện của đám người Hoàng Phổ Vân cũng thấy rất rõ ràng. Sau khi xác định Hoàng Phổ Vân cũng không biết thân phận của bọn họ, lúc này mới nhanh chóng hướng về phía trước chạy tới.
Một lát sau, đại môn một lần nữa được mở ra, rất nhiều đệ tử nhao nhao tràn vào trong đó. Nhìn thấy một gốc cây dược thảo quý hiếm thì rối rít cướp đoạt, trong lúc nhất thời bên cạnh dược thảo nhuộm đầy máu tươi….
“Ngươi gạt ta! Nơi này rõ ràng có dấu vết nhiều dược thảo sinh trưởng như vậy, sao có thể có hai gốc? Mau đem dược thảo lấy ra, ta tha cho ngươi khỏi chết!” Một gã đệ tử hung thần ác sát hỏi.
“Khi ta tới cũng chỉ còn lại có hai gốc cây này, những cây khác đều bị Mộ Dật Thần hái đi rồi!” Đệ tử bị bắt đầu óc vừa chuyển chính là nghĩ tới Mộ Dật Thần, ai bảo hắn là người đứng thứ nhất đây, muốn kéo đương nhiên là hướng trên người hắn mà kéo rồi.
Lời của đệ tử này bị không ít người có tâm nghe lọt vào trong tai, tính chân thực của lời này rất lớn, nhất định là người đứng đầu đã tới đây đầu tiên. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều đánh chủ ý lên người Mộ Dật Thần, tuy nói thực lực của hắn rất mạnh, nhưng mọi người liên hợp lại chưa chắc đã không phải là đối thủ của hắn!
“Ha ha, đệ tử của Trì Mân Quốc lần này cũng rất khiến cho người ta mong đợi a.” Mẫn Vô Song cười to nói,trong đôi mắt tràn đầy sự hứng thú.
Một bộ trường bào màu đen mặc ở trên người Mẫn Vô Song lộ ra vẻ anh vũ bất phàm, vậy mà, khi nhìn lại sự chú ý của mọi người cũng không phải là cái trường bào màu đen kia, mà là cái đầu lâu màu máu thêu trên trường bào.
Trên gò má hơi tròn hơi có vẻ hồng nhuận, khóe miệng tràn đầy ý cười giống như một lão đầu khả ái, đôi lông mày màu trắng ở trên khuôn mặt không quá năm mươi tuổi lộ ra rất đột ngột, chẳng qua là đôi con ngươi màu máu phảng phất như biển máu làm cho trong lòng người ta kinh hãi.
Nghe thấy lời của Mẫn Vô Song, sắc mặt của Hạ Trường Thanh và Cố kính Sơn đều không làm sao dễ nhìn. Mẫn Vô Song này là đại trưởng lão của môn phái ma đạo đệ nhất Thiên Ma Tông, ngày thường cùng bọn họ luôn không cùng bàn, nhìn bộ dạng của hắn như vậy giống như có ý định cướp đệ tử a….
“Thật sự không nghĩ tới đại trưởng lão của Thiên Âm Môn lần này lại tự mình đến chiêu mộ đệ tử, thật là hiếm thấy a.” Mẫn Vô Song giọng điệu quái dị nói, âm điệu kéo dài đó có chút ý vị không nói nên lời.
“Mẫn lão quái, lời này của ngươi là có ý gì?” Chân mày Hạ Trường Thanh khẽ nhếch, mặt không đổi sắc nói.
Mẫn Vô Song cười nhạt, “Chính là mặt ngoài ý tứ, còn có thể là có ý gì?”
Mọi người nhìn bộ dáng Hạ Trường Thanh và Mẫn Vô Song đối chọi gay gắt đã thành quen, hai người này chia ra là đại trưởng lão hai đệ nhất môn phái Chính-Ma đạo, bình thường lúc gặp mặt đều không tránh được một phen tranh đấu. Nhiều năm trôi qua như vậy, hai người này đều có thắng có thua, sợ là không biết phải đấu đến năm nào.
So với đối chọi gay gắt ở trong thạch thất, ở trong Vô Tận Hải lại là một cảnh tượng khác.
Gần một ngàn tên đệ tử điên cuồng hướng về phía trước mà lao đến, mặc dù hải vực này rộng rãi nhưng chỉ một thoáng sau đã biến thành chật chội. Ở đây, trong quá trình tiến về phía trước, kèm theo không ít xung đột, thì thỉnh thoảng đôi bên lại động thủ, khiến cho nước biển màu xanh thẳm nhuộm thêm một ít màu đỏ thắm.
Trong mười người, tu vi của Mộ Chỉ Ly thấp nhất, ở trong hải vực này phiêu miểu thân pháp cũng mất đi tác dụng vốn có, cho nên dần dần nàng bị tụt ở phía sau. Nhìn thấy cảnh này, đám người Hàn Như Liệt đương nhiên sẽ không có ý kiến, ngược lại những tên đệ tử khác của Trì Mân Quốc lại có chút ít khó chịu.
Hàn Như Liệt và đám người Thiên Nhi liếc mắt nhìn nhau, chợt hướng về phía đám người Bắc Minh Hải ở một bên nói: “Mấy vị huynh đệ, tốc độ của bọn ta chậm chạp, bọn ta cũng không muốn làm trễ nải các ngươi, không bằng chúng ta tách ra ở đây đi.”
Bắc Minh Hải ngẩn ra, tầm mắt không khỏi quét qua người Mộ Chỉ Ly, đúng lúc hắn chuẩn bị cự tuyệt thì đệ tử ở bên cạnh lại truyền âm bảo hắn đồng ý. Hơi do dự chốc lát, Bắc Minh Hải gật đầu nói: “Được, vậy chúng ta gặp nhau ở cửa ra!”
“Được!” Đám người Hàn Như Liệt cùng nhau đáp.
Sau một khắc, thân hình năm người Bắc Minh Hải vừa động đã hướng về phía trước lao tới, dần dần biến mất ở trong tầm mắt đám người Mộ Chỉ Ly.
“Chỉ có năm người chúng ta tốc độ lại tăng lên không ít a.” Tân Kế Anh cười nói, hắn thấy đám người Mộ Chỉ Ly thật sự chính là liên lụy, làm tốc độ của bọn họ thấp xuống.
Hắn đã sớm muốn nói rồi, chỉ là mọi người đều đến từ Trì Mân Quốc, mình cũng có chút không tiện mở miệng. Không nghĩ tới bọn họ vẫn còn có mắt, biết tự mình nói ra.
“Đúng vậy, nếu không phải là bởi vì bọn họ, giờ phút này chúng ta đã sớm ở phía trước rồi.”
Nghe hai người cảm khái, chân mày của Bắc Minh Hải nhíu lại thành chữ Xuyên (川), lạnh lùng nói: “Nếu như chúng ta là một đoàn thể thì vốn phải cùng nhau hành động. Mộ Dật Thần tu vi vượt xa các ngươi, nhưng cũng không có nửa điểm không kiên nhẫn? Vô tận thí luyện này tuyệt đối không thể để cho bọn họ đến cửa ra thuận lợi như vậy, nhất định còn có rất nhiều khảo nghiệm. Giờ khắc này đi ở phía trước thì có ích lợi gì? Tầm nhìn của các ngươi không khỏi quá nông cạn đi!”
Nghe vậy, mọi người đưa mắt nhìn nhau, lúc trước quả thực bọn họ không nghĩ tới điểm này. Chỉ thấy những đệ tử khác đều hướng về phía trước mà lao tới, bọn họ lại vẫn còn ở phía sau….
“Vậy chúng ta. . . . .” Vẻ đắc ý trên mặt Tân Kế Anh đã biến mất, Bắc Minh Hải vẫn luôn là người hắn kính trọng, cũng chỉ có sự khiển trách của Bắc Minh Hải mới có thể khiến cho hắn tâm phục khẩu phục.
Bắc Minh Hải thở dài, “Chúng ta đã tách khỏi rồi, còn có thể như thế nào? Cố gắng mới đúng.”
Chờ sau khi đám người Bắc Minh Hải rời đi, Mộ Chỉ Ly lúng túng cười một tiếng, “Ta liên lụy mọi người. . . . . .” Tốc độ như vậy chính nàng cũng rất là bất đắc dĩ, ai bảo tu vi của nàng còn không có khôi phục lại như cũ đây.
Cung Tuấn Bân nhếch miệng cười một tiếng, “Tốc độ chậm một chút thì thế nào? Súng bắn chim đầu đàn, vừa lúc để cho đám ngu đần kia đem nguy hiểm thử qua, sau đó chúng ta sẽ đi qua.”
Đám người Thiên Nhi đều nhìn nhau cười một tiếng, nói: “Chúng ta vốn là cùng nhau, đâu nói đến liên lụy hay không liên lụy?”
Hơi mù ở đáy mắt Mộ Chỉ Ly nhanh chóng chết đi, khóe miệng giương lên nụ cười sáng rỡ, nặng nề gật đầu. Có bọn họ bên cạnh mình, còn phải lo lắng gì sao?
“Chúng ta lên đường!” Trong giọng nói của Mộ Chỉ Ly tràn đầy sự tự tin nồng đậm.
“Ở bên trên quá nhiều người, theo ý ta, không bằng chúng ta lẻn vào đáy biển. Mặc dù ở dưới đáy biển tốc độ tiến lên sẽ hơi chậm, nhưng lại thiếu đi rất nhiều trở ngại.” Hàn Như Liệt trầm ngâm lên tiếng nói.
Những đệ tử khác gần như là một đường chém giết để đi qua, chỉ sợ tốc độ của bọn họ chậm, vẫn vẫn không tránh được bị cuốn vào trong trận huyết đấu. Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm như vậy của bọn họ, Vô tận thí luyện tuyệt đối không đơn giản như vậy, bảo trì thực lực mạnh nhất mới là trọng yếu nhất.
“Không tệ, cứ làm như vậy. Như vậy, chúng ta cũng có thể sớm đuổi theo mọi người.” Mộ Dật Thần gật đầu nói, không thể không thừa nhận đây là phương pháp tốt nhất hiện nay.
Ngay sau đó, mọi người đồng loạt hướng về phía đáy biển lao tới. Nước biển vốn là màu xanh thẳm, giờ phút này ở trong mắt của bọn họ chỉ là một màu đen thăm thẳm, một mảnh đen kịt trừ bỏ một vài tia sáng lẻ tẻ, cái gì cũng không nhìn thấy.
Song, mọi người kinh ngạc nhận ra viên trân châu đeo ở trên cổ Thiên Nhi vẫn tỏa ra chút ánh sáng nhu hòa. Ở đây, dưới sự bao phủ của ánh sáng, cái rét lạnh của nước biển khi xâm nhập vào trong cơ thể cũng dần dần tản đi…..
“Đây là….” Thiên Nhi kinh ngạc mà nhìn viên trân châu đang đeo trên cổ mình. Ký hiệu khắc ở trên viên trân châu giống như sống lại, vây quanh trân châu không ngừng xoay chuyển.
“Xem ra, viên trân châu này thật sự là một bảo bối.” Mộ Chỉ Ly cười nói, không nghĩ tới vào lúc này thì trân châu lại phát huy tác dụng đặc thù, cứ như vậy, đúng là bọn họ sẽ bớt được rất nhiều phiền toái.
“Thuộc tính Quang minh, từ trên viên trân châu này ta cảm nhận được thuộc tính Quang minh rất đậm.” Thiên Nhi lẩm bẩm nói, viên trân châu này toát ra ánh sáng nhu hòa cũng là do thuộc tính Quang minh tạo thành. Từ trước cho tới nay nàng chưa từng cảm nhận được sự tồn tại của bất kỳ thuộc tính nào ở trên viên trân châu này, không ngờ ở dưới đáy biển lại kích thích ra một chút.
Mộ Dật Thần cười khẽ, “Thì ra là bảo bối thuộc tính Quang minh, khó trách ngươi vừa nhìn thấy đã coi trọng, thật là trong tối tăm tự có thiên ý a.”
“Chỉ là không biết ánh sáng này có hấp dẫn yêu thú tới không?” Cung Tuấn Bân chậm rãi nói, ở đáy biển âm u này, ánh sáng này thực sự quá mức chói mắt rồi.
Mộ Chỉ Ly như có điều suy nghĩ nhìn viên trân châu màu trắng kia, nói: “Trước thử một chút xem sao, nếu như đem yêu thú hấp dẫn tới, vậy trước đó đem trân châu bỏ vào trong túi càn khôn.” Nàng có một loại cảm giác mơ hồ, tia sáng này sẽ không hấp dẫn yêu thú đến, hoặc là sẽ mang tới cho bọn họ kinh hỉ lớn hơn nữa cũng không biết chừng.
Ở dưới sự chiếu sáng của tia sáng, tốc độ tiến lên của mọi người gia tăng không ít. Năm người đề nghị trận hình chiến đấu hướng về phía trước lao đi, trận hình như vậy có thể khiến cho bọn họ vào lúc gặp nguy hiểm có thể làm ra ứng đối tốt nhất.
Song, qua một hồi lâu, mọi người phát hiện chẳng những không có con yêu thú nào tới gần, mà ngược lại dường như tất cả yêu thú đều cố ý tránh né bọn họ, ngay cả bóng dáng của nửa con yêu thú cũng không thấy.
Khẳng định điểm này, mọi người không còn có nửa điểm cố kỵ, hết tốc lực lao đi. Bọn họ có thể ngửi được mùi máu tươi lan tràn trong nước biển, thần thức vừa buông ra đã phát hiện một đội ngũ lớn đang ở phía trên bọn họ, mà vốn là gần một ngàn đệ tử giờ phút này không thể nghi ngờ đã rút lại không ít.
“Bọn họ không khỏi quá điên cuồng chút đi.” Cung Tuấn Bân bất đắc dĩ cảm khái nói, không qua một canh giờ dã chết gần hai trăm người, tốc độ như vậy quả thực làm cho người ta xấu hổ.
Trên khuôn mặt Mộ Dật Thần lộ ra chút ý cười, “Bọn họ đấu đá càng hung hãn đối với chúng ta lại càng có lợi, nếu không muốn đuổi kịp bọn họ sợ là còn phải tổn hao không ít thời gian.”
“Ha ha, vậy thì thừa dịp bọn họ đang chém giết nhau chúng ta tranh thủ thời gian vượt qua bọn họ thôi! Đến lúc đó nhìn vẻ mặt há hốc mồm của bọn Bắc Minh Hải đi!”Trong mắt Thiên Nhi đều là vẻ giảo hoạt, lúc trước sự bất mãn trong mắt của mấy tên đệ tử khác nàng đều nhìn thấy rõ ràng, bây giờ có thể giành lại một hơi khẩu khí tự nhiên là không tệ.
Ước chừng hai canh giờ sau, đám người Mộ Chỉ Ly kinh ngạc mà nhìn về đại môn phía trước, ở trong hải vực vô tận này lại có một cánh cửa lớn như vậy không khỏi quá kỳ quái một chút đi. Đại môn hùng vĩ này giống như đem hải vực vô tận cắt làm hai, bên cạnh là vách tường màu trắng chạy dài mấy trăm dặm, giống như chỉ cần bước vào bên trong cánh cửa này, sẽ thấy một cái thế giới khác.
“Bên cạnh cũng không có những lối đi khác, có lẽ chính là bảo chúng ta tiến vào bên trong cánh cửa này rồi.” Trong đôi mắt đen của Mộ Chỉ Ly hiện lên một tia tinh mang, nhàn nhạt nói.
Thiên Nhi nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi cảm khái nói: “Bồng Lai Bí Cảnh này rốt cục là cái địa phương như thế nào? Số lượng to lớn như vậy nếu không phải là tận mắt nhìn thấy, căn bản khó có thể tin tưởng được.”
Cung Tuấn Bân nuốt nước miếng, ở trong hải vực này xây dựng nên một bức tường thành như vậy, quả thực làm cho người ta rợn cả người. Nhưng mà, trong lòng hắn lại càng thêm vui vẻ, trong Vô Tận Hải này thần kỳ như vậy, trong Bồng Lai Bí Cảnh kia sẽ thần kỳ như thế nào?
“Chúng ta đi vào thôi!” Trong mắt Hàn Như Liệt hiện lên một tia dị sắc, nói: “Nguy hiểm thật sự và cơ hội có lẽ là ở trong cánh cửa lớn này!”
Mọi người nhìn nhau, chợt đẩy đại môn, nhanh chóng lướt vào trong đó!
Trong thạch thất.
“Có đệ tử tiến vào tầng thứ nhất rồi!” Một trưởng lão nhìn cảnh tượng trên màn sáng lên tiếng nói.
Các vị trưởng lão khác bị lời nói của hắn hấp dẫn, vội vàng nhìn về phía bảng xếp hạng, vừa nhìn, các vị trưởng lão bao gồm cả Hạ Trường Thanh đều có chút ngây người.
“Lúc trước đoàn người Mộ Dật Thần rõ ràng là ở cuối cùng, sao có thể đột nhiên trở thành hạng nhất rồi?” Cố kính Sơn kinh ngạc nói.
Lúc trước, hắn chính là chú ý tới tu vi của Mộ Chỉ Ly, với tốc độ đó ở Vô Tận Hải Vực không có cách nào đuổi kịp các đệ tử khác. Theo hắn thấy, trừ phi tiến vào tầng thứ nhất, nếu không với tốc độ đó của bọn họ không thể nào vượt qua các đệ tử khác, nhưng cái kết quả trước mắt này….là đã xảy ra chuyện gì?”
Trên mặt Hạ Trường Thanh cũng hiện lên tia dị sắc, trong đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng nổi lên một chút rung động, khóe miệng không tự chủ mà nâng lên một đường cong rất nhỏ, “Thật là một đám tiểu tử thú vị.”
Mẫn Vô Song cười hắc hắc, đôi lông mi màu trắng kia run lên một cái, cười nói: “Ta thấy trước đó tốc độ của năm tên tiểu tử này chậm như vậy sợ là cố ý muốn bỏ rơi những người khác đi.”
“Cái kết quả cuối cùng là như thế nào còn chưa biết đâu, tầng ba trong Bí cảnh hung hiểm vô số, có thể sống sót hay không vẫn còn chưa biết được.”
. . . . . .
Tân Kế Anh nhìn mọi người ở phía sau, cười nói: “Bây giờ chúng ta đã ở phía trước rồi, đám người Mộ Chỉ Ly bây giờ ngay cả bóng dáng cũng không thấy. Ta thấy cách làm của chúng ta cũng không phải là vấn đề quá lớn, nghe nói trong Vô Tận Hải Vực bảo bối vô số, nếu như chúng ta ở đằng sau, chẳng phải là cái bảo bối gì cũng không đến tay sao?”
Bắc Minh Hải nhàn nhạt thoáng nhìn Tân Kế Anh, một câu cũng không nói. Ở trong mắt hắn, thành tích của đám người Mộ Chỉ Ly tuyệt đối sẽ không tệ, đây là trực giác của hắn, qua nhiều năm như vậy trực giác chưa bao giờ sai.
Thấy bóng lưng Bắc Minh Hải rời đi, đám người Tâm Kế Anh nhìn nhau, chợt nhanh chóng đuổi theo. Trên thực tế, bọn họ cảm thấy cách làm của mình không có vấn đề gì, bởi vì cái gọi là tiên hạ thủ vi cường, ở cuối cùng có thể có cái triển vọng gì?
Không biết tại sao Bắc Minh Hải cũng không đồng ý với cái nhìn của bọn hắn, có điều bọn hắn cũng không vội, ngược lại đến cuối cùng nhất định có thể chứng minh cách làm của bọn hắn mới là chính xác.
Sau khi đám người Mộ Chỉ Ly bước qua đại môn, trên khuôn mặt đều hiện lên vẻ khiếp sợ, bởi vì ở bên trong cánh cửa lại không có một chút nước biển nào, nó giống như lục địa bình thường. Nếu không phải bọn họ mới ở bên ngoài vào, quả thực khó mà tin được một cái cửa lớn lại có thể đem nước biển hoàn toàn ngăn cách.
Trước mắt là một mảnh đất với những viên đá quái dị mọc lởm chởm, vô số con đường nhỏ cong queo khúc khuỷu, cát đá trên mặt đất mềm mại giống như bờ cát bình thường, nếu không chú ý, một cước có thể trực tiếp giẫm vào trong đất.
Thảm thực vật xanh biếc ở đây sinh trưởng tươi tốt, kỳ quái nhất không gì sánh bằng chính là ở đây bọn họ có thể nhìn thấy mặt trời. Chỉ là mặt trời kia giống như la ngâm ở trong nước, cong cong méo mó thoạt nhìn lại có chút kỳ lạ.
Một thoáng sau, sự kinh ngạc của Mộ Chỉ Ly đã chuyển thành sự kích động, bởi vì một mảnh trước mắt đều là dược liệu rất trân quý! Những dược liệu bình thường khó gặp này lại thực sự tập trung ở đây, chỉ là sau khi cơn kích động qua đi, Mộ Chỉ Ly đã phát hiện sự bất thường ở đây.
Hoàn cảnh sinh trưởng của những dược liệu này hoàn toàn không giống nhau, ở đây vậy mà lại sinh trưởng ở cùng một chỗ, thật sự khó có thể tin tưởng được.
“Trọng Tôn Phong nói Vô Tận Hải Vực này hoàn toàn là do người trong Bồng Lai Bí Cảnh tạo ra, hiện tại xem ra quả nhiên không phải là giả. Chỉ là đến tột cùng là cái thủ đoạn gì a…..” Mộ Chỉ Ly lẩm bẩm nói.
“Tranh thủ thời gian những người khác chưa có tới đây, đem những dược thảo này hái xuống, có thể lấy được bao nhiêu hay bấy nhiêu!”
Nghe vậy, mọi người nhanh chóng hái dược thảo, ngay cả Xảo Xảo, Tuấn Tuấn và tiểu ác ma lúc này cũng đi ra ngoài hỗ trợ, số lượng dược thảo vốn là không ít ở dưới sự đồng tâm hiệp lực của tám người đã nhanh chóng giảm thiểu.
Ở đây, trong quá trình hái dược thảo, Mộ Chỉ Ly phát hiện ở đại môn nơi này có không ít dược thảo, bên trong lại không có. Có lẽ là đặc biệt chuẩn bị cho đệ tử tới trước, đệ tử đến sau đoán chừng sẽ không có cái gì nữa.
Lúc mọi người đem dược liệu ở đây hái được hơn phân nửa, thì mâu quang Hàn Như Liệt ngưng tụ, đột nhiên lên tiếng nói: “Có người sắp đến, chúng ta đi mau!”
Khi Hàn Như Liệt nói xong, mọi người gần như hướng về trong chỗ sâu lao tới đầu tiên. Vào lúc này nhất định không thể để bị người khác nhìn thấy mình, nếu không nhất định sẽ khiến cho người ta có ý niệm đoạt bảo, đến lúc đó chính là vô số phiền toái.
Đám người Mộ Chỉ Ly rời đi không lâu, liền có một đám người xuất hiện ở chỗ vốn là nơi bọn họ đứng. Vẻ mặt của bọn họ giống như đám người Mộ Chỉ Ly lúc mới tới, tràn đầy vẻ khiếp sợ.
“Mau nhìn, nơi này có dược liệu trân quý, phải nhanh một chút hái xuống mới được!”
Vào lúc chín người rối rít hái, tầm mắt của Hoàng Phổ Vân lại nhanh chóng đảo qua những dược thảo sinh trưởng ở đằng kia. Vừa nhìn, lông mày của hắn chính là nhíu lại, “Thậm chí có người so với chúng ta còn tới trước, không biết là người của vương quốc nào.”
Nếu như đám người Mộ Dật Thần chờ nhóm người này xuất hiện, thì đã có thể nhận ra người này là người thứ đứng thứ hai trên tấm bia đá —— Hoàng Phổ Vân.
Hoàng Phổ Vân mặt một bộ y sam màu xanh, bên hông đeo một cái đai lưng căn bạch ngọc, thân hình cao ngất cường tráng tràn đầy khí khái nam tử. Mặt như quan ngọc, anh khí mười phần, mà làm cho người ta bị ấn tượng khắc sâu nhất không gì sánh bằng chính là nốt ruồi son ở giữa lông mày, đây chính là dấu hiệu của hắn.
Nghe vậy, trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ kinh ngạc, “Có người tới trước cả chúng ta? Sao có thể? Lúc trước rõ ràng là chúng ta ở vị trí thứ nhất!” Đoạn đường này chạy tới, bọn họ vẫn cách xa mà vượt lên đầu, không có bất kỳ ai vượt qua bọn họ.
Tròng mắt Hoàng Phổ Vân híp lại, sâu trong tròng mắt tinh mang hiện lên trong nháy mắt, nói: “Có lẽ là đối phương đi ở đáy biển, cho nên chúng ta mới không phát hiện ra. Chẳng qua là ở đáy biển mặc dù không có Tu Luyện Giả ngăn cản, nhưng số lượng yêu thú lại nhiều hơn, chẳng lẽ thực lực của đối phương lại so với ta mạnh hơn sao?”
Cái ý nghĩ này vừa mới hiện lên đã bị Hoàng Phổ Vân gạch bỏ, trên tu vi của hắn chỉ có Mộ Dật Thần của Trì Mân Quốc. Những người khác tu vi so với hắn thấp hơn mặc dù không ít người có sức chiến đấu mạnh mẽ, thế nhưng tuyệt đối không thể nào so với hắn lại mạnh hơn nhiều như vậy, nhất định là dùng phương pháp đặc biệt nào đó.
“Bất kể là ai, ta nhất định sẽ biết.” Một cỗ tự tin nồng đậm từ trên người Hoàng Phổ Vân tràn ngập ra, đôi mắt sáng chói giống như tinh quang, “Nhanh đem những dược thảo này hái xuống, chúng ta nhanh chóng đuổi theo bọn hắn!”
“Được!” Mọi người lên tiếng trả lời nói.
Trên thực tế đám người Hàn Như Liệt cũng không có rời đi quá xa, đối với biểu hiện của đám người Hoàng Phổ Vân cũng thấy rất rõ ràng. Sau khi xác định Hoàng Phổ Vân cũng không biết thân phận của bọn họ, lúc này mới nhanh chóng hướng về phía trước chạy tới.
Một lát sau, đại môn một lần nữa được mở ra, rất nhiều đệ tử nhao nhao tràn vào trong đó. Nhìn thấy một gốc cây dược thảo quý hiếm thì rối rít cướp đoạt, trong lúc nhất thời bên cạnh dược thảo nhuộm đầy máu tươi….
“Ngươi gạt ta! Nơi này rõ ràng có dấu vết nhiều dược thảo sinh trưởng như vậy, sao có thể có hai gốc? Mau đem dược thảo lấy ra, ta tha cho ngươi khỏi chết!” Một gã đệ tử hung thần ác sát hỏi.
“Khi ta tới cũng chỉ còn lại có hai gốc cây này, những cây khác đều bị Mộ Dật Thần hái đi rồi!” Đệ tử bị bắt đầu óc vừa chuyển chính là nghĩ tới Mộ Dật Thần, ai bảo hắn là người đứng thứ nhất đây, muốn kéo đương nhiên là hướng trên người hắn mà kéo rồi.
Lời của đệ tử này bị không ít người có tâm nghe lọt vào trong tai, tính chân thực của lời này rất lớn, nhất định là người đứng đầu đã tới đây đầu tiên. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều đánh chủ ý lên người Mộ Dật Thần, tuy nói thực lực của hắn rất mạnh, nhưng mọi người liên hợp lại chưa chắc đã không phải là đối thủ của hắn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.