Quyển 2 - Chương 55: TRANH ĐOẠT LINH DƯỢC
Mộ Anh Lạc
06/12/2013
Edit: Đỗ Thùy VânBeta: SakuraNgược lại Mộ Chỉ Ly thật không ngờ đến điều này, dù sao nàng cho rằng mình có cơ hội nghiên cứu chứng bệnh này, đồng thời lại để cho Nguyễn Ngọc Hành ghi nhớ một cái nhân tình của mình là tốt rồi, cứ như vậy thời điểm tranh đoạt Xích Long Hỏa Sâm ngày mai, thành Bạch Hồng sẽ không trở thành kình địch của chính mình, chỉ vậy thôi.
Chính là Nguyễn Ngọc Hành lại tự hiểu sai, cho rằng Mộ Chỉ Ly là một quân tử, khiến cho hắn tâm phục khẩu phục, nếu để Mộ Chỉ Ly biết rõ ý nghĩ của hắn, cũng sẽ cười rất vui vẻ, nàng rất là ưa thích loại mua bán kiếm lãi lớn này.
Lúc trở về hiển nhiên hai người lộ ra thân thuộc hơn trước, vừa nói chuyện phiếm vừa đi trở về, bộ dáng như là bạn bè quen biết từ lâu, trong quá trình nói chuyện, Mộ Chỉ Ly phát hiện Nguyễn Ngọc Hành cũng là một người dễ ở chung, có lẽ là bởi vì hắn đã tiếp nhận chính mình nên trở nên dễ ở chung cũng nói không chừng.
Đám người Mộ Vũ Hoài thấy Mộ Chỉ Ly trở lại trên mặt lộ ra mỉm cười thư thái, tuy có Bụi Thái Lang đi theo bọn hắn yên tâm không ít, nhưng vẫn tránh không được có chút bận tâm, dù sao Nguyễn Ngọc Hành người này không phải nhân vật đơn giản.
Nhưng mà, thời điểm Mộ Chỉ Ly cùng Nguyễn Ngọc Hành xuất hiện với trạng thái đang trò chuyện với nhau thật vui, mọi người đều kinh ngạc, đây là tình huống gì? Lúc trước, khi thành La Thiên gặp được nguy hiểm, Nguyễn Ngọc Hành cũng không có ra tay chứng tỏ lúc đó hai người bọn họ không biết nhau, nhưng chỉ vẻn vẹn gần một hồi như vậy làm sao lại trở nên quen thân như vậy rồi?
Không ít nữ tử nhìn về phía Mộ Chỉ Ly trong mắt đều tràn ngập oán hận, Mộ Chỉ Ly này đi đến đâu mấy chàng đẹp trai đến thế nào đều đi theo say mê nàng ta? Nguyễn Ngọc Hành bất luận thực lực địa vị đều rất không tồi, lại thêm tướng mạo bất phàm, không ít nữ tử ở đây đều có vài phần ảo tưởng với hắn, dù sao cũng không tìm được nhiều thanh niên tài tuấn như vậy, không ít người muốn cùng hắn chào hỏi đều không dám đi.
Mộ Chỉ Ly này lại khen ngược, im im lặng lặng ngồi ở đó Nguyễn Ngọc Hành liền tự tìm tới cửa! Dạng chênh lệch này đổi lại bất kỳ một nữ tử nào đều có chút chịu không nổi! Vốn là Hàn Như Liệt cùng Mộ Chỉ Ly ở một chỗ đã làm cho không ít nữ tử ghen ghét, bọn họ thực là lần đầu tiên gặp được nam tử tà mị như vậy, hơn nữa một quyền của đối phương mà có thể ngay lập tức phế đi Tiền Thái, cỗ thực lực tuyệt đối vượt qua Lăng Thiên cảnh!
Cường giả anh tuấn tiêu sái như vậy đổi lại bất kỳ nữ tử nào cũng đều xuân tâm nẩy mầm, mà Mộ Chỉ Ly đã chiếm đoạt nam tử kia còn không tính, thế nhưng còn qua lại thân mật như vậy với Nguyễn Ngọc Hành, đây không phải làm tan vỡ hy vọng của tất cả bọn họ sao? Đổi lại ai có thể chịu được!
Đến lúc này Mộ Chỉ Ly cũng chú ý tới ánh mắt của mọi người, ánh mắt của nam nhân còn khá tốt, ngược lại ánh mắt của nữ tử thì như muốn đem nàng ăn sống nuốt tươi, làm nàng không khỏi nhếch miệng, không đến mức như vậy đi, nàng căn bản cũng chưa làm điều gì thất lễ
Bất quá nếu nàng biết những nữ tử kia cho rằng khi nàng đã có Hàn Như Liệt lại dụ dỗ Nguyễn Ngọc Hành …, nàng nhất định sẽ rất tức giận, trong lòng của nàng cũng chỉ có một người là Hàn Như Liệt, ngoài hắn ra trong mắt nàng đã không cất chứa được những người khác, bất luận tướng mạo, thực lực của Nguyễn Ngọc Hành bọn hắn có xuất sắc thế nào, nàng cũng chỉ coi bọn họ như bạn bè, không có ý tưởng khác.
Thời điểm Khâu Thanh Lân nhìn thấy hai người Mộ Chỉ Ly cùng Nguyễn Ngọc Hành cùng lúc xuất hiện, sắc mặt hắn liền khó coi lên, hắn không biết hai người đã nói những gì, bất quá rất rõ ràng quan hệ của bọn họ hiện tại rất không tồi, nếu là liên hợp lại, hắn thật đúng là không còn đất diễn rồi, chẳng biết sao hắn cũng không có biện pháp khác, chỉ hi vọng sự việc không hề giống như mình nghĩ vậy!
Sau khi hai người chào hỏi xã giao xong liền tự quay về trận doanh của mình, Mộ Chỉ Ly vừa mới ngồi xuống, ba người Mộ Vũ Hoài liền vây quanh nàng, hỏi: “Các ngươi vừa rồi đi nói chuyện gì thế?”
Thấy thế, Mộ Chỉ Ly đành cười cười bất đắc dĩ: “Không có nói chuyện gì, chỉ là một ít chuyện tình về phương diện bệnh tật.” Nguyễn Ngọc Hành đã không muốn để lộ, nàng tự nhiên cũng sẽ không nói ra, còn về việc Nguyễn Ngọc Hành bị bệnh lúc trước bọn họ hầu như đã biết rồi.
Nghe Mộ Chỉ Ly nói, Cao Chính Thanh tự vỗ mạnh vào đầu: “Đúng vậy a, ta như thế nào quên mất rồi. Nguyễn Ngọc Hành kia nhất định là thấy thuật châm cứu của Mộ cô nương sau mới đến hỏi thăm đấy.” Thiệt thòi bọn hắn lúc trước còn suy đoán lâu như vậy, đơn giản như vậy lại không đoán được.
Lúc này, Mộ Vũ Hoài cùng Tô Dự cũng liền hiểu ra, lập tức đều cười cười, thật sự bọn hắn là quan tâm hóa hồ đồ rồi, ngay cả điều này đều không có thể nghĩ ra được.
Nhìn xem bộ dáng bỗng nhiên tỉnh ngộ của ba người bọn họ, nét cười trên khóe miệng Mộ Chỉ Ly càng ngày càng sâu, trong lòng nàng biết rõ chỉ khi quan tâm quá độ mới có thể thấy không rõ sự tình, nếu chuyện này phát sinh ở những người khác bọn hắn nhất định nghĩ đến rất nhanh.
Kiểm tra miệng vết thương của ba người bọn họ một chút, tuy vẫn còn rất nghiêm trọng, nhưng đều là chỉ bị thương ngoài da, chăm sóc một thời gian ngắn sẽ không có việc gì, sau khi Mộ Chỉ Ly, ba người bọn họ cũng liền rời đi, vốn là lo lắng Mộ Chỉ Ly cho nên trong khoảng thời gian này bọn họ vẫn chưa từng rời đi, hiện tại Chỉ Ly trở về bọn hắn cũng yên tâm.
Trên người mặc quần áo nhiễm máu dinh dính cũng không thoải mái, bọn họ mỗi người đi ra ngoài đều mang theo ít quần áo để thay đổi, huống chi cho dù bọn hắn không có, trước kia thu hoạch túi càn khôn bên trong cũng có không ít quần áo.
Đỉnh vách núi lần nữa yên ắng lại, lúc này tranh chấp của đám người Mộ Chỉ Ly đã qua, mọi người cũng đều đình chỉ đàm luận, chỉ là các loại ánh mắt nhìn về phía đám người Mộ Chỉ Ly đã có bất đồng thật lớn so với trước kia, không người nào dám xem nhẹ bọn hắn, mà ngay cả Khâu Thanh Lân cũng đang đối mặt xem xét bọn họ.
Thời gian một đêm trôi qua trong tu luyện, ba người Mộ Vũ Hoài thấy Mộ Chỉ Ly tại loại tình huống này vẫn còn có thể tiến vào trạng thái tu luyện, trong lòng cũng có chút bội phục, ít nhất ba người bọn họ khẩn trương vì đan dược nên không có tu luyện, một mực tại chú ý.
Đại đa số mọi người chung quanh cũng giống như đám người Mộ Vũ Hoài, theo thời gian càng ngày càng gần về sáng, không khí cũng càng ngày càng nóng lên, mặc dù không có người nói chuyện, nhưng là hành động mọi người đều biểu lộ quyết tâm vì tình thế bắt buộc.
Mộ Chỉ Ly tuy đang tu luyện nhưng cũng có thể cảm nhận được điểm này, liền mở hai mắt ra lúc ánh bình minh sắp đến, thấy chung quanh những người kia như hổ rình mồi, nàng không dấu vết cau mày lại, nhiều người như vậy khẳng định là rồi, bất quá nàng cũng không sợ hỗn loạn, trong số phần đông các thành trì ở đây, nàng cần lo lắng không ngoài thành Thanh Long cùng thành Bạch Hồng.
Cũng may lần này vị trí Linh Dược hiện thế còn bị vây bên ngoài, lúc truyền tống là truyền tống phân tán, cho nên rất nhiều người đều không ở bên này, cho nên số người dẫn tới cũng không nhiều lắm, nếu không không khí còn phải khẩn trương nhiều hơn, có lẽ không ai có thể chống cự được sự hấp dẫn của Xích Long hỏa sâm.
Mộ Chỉ Ly cùng đám người Mộ Vũ Hoài nhìn nhau, tức thì tiến đến hướng phía đỉnh núi, lúc này chỗ đó đã tụ tập rất nhiều người, Mộ Chỉ Ly chính mình căn bản không định làm người đầu tiên cướp được Xích Long hỏa sâm, kế hoạch của nàng chính là bất luận Xích Long hỏa sâm xuất hiện trên tay ai, liền đoạt tới, dù sao vị trí bọn họ xa không đủ bằng những người đến trước.
Sắc trời càng ngày càng sáng, khi một mạt màu trắng bạc xuất hiện trên bầu trời, tất cả mọi người nhìn Linh Dược kia đầy nóng bỏng, tại thời điểm sắc trời xuất hiện biến ảo, Xích Long hỏa sâm cũng tùy theo phát sinh biến hóa, thân cây màu đỏ càng phát ra màu đậm rực rỡ, vốn là màu đỏ lúc này trở nên óng ánh sáng long lanh rất nhiều, giống như màu đỏ của một loại ngọc bích xinh tươi ướt át.
Đồng thời, một cỗ hương dược liệu nồng đậm chậm rãi tản mát ra từ trong đó, cùng với mây mù tan ra, dược hương càng lúc càng nồng nặc, mọi người tham lam ngửi lấy mùi hương, đây cũng là hiệu quả của Linh Dược, chỉ ngửi được dược hương thôi đã làm tinh thần bọn hắn đại chấn, lúc này khẩn trương cùng mỏi mệt của cả đêm phòng thủ có thể nói đều đã tiêu tán không còn.
Một vầng ánh sáng xuyên thấu qua tầng mây đã rơi xuống mặt đất, trong mắt mọi người mạt ánh sáng này hiện ra thật đẹp, cùng với sự xuất hiện của tia ánh sáng, Xích Long hỏa sâm trong chớp mắt liền thu lại dược hương, màu đỏ xinh tươi ướt át kia có thể so với loại ngọc bích cực phẩm Mỹ Nhân Huyết, như vậy làm cho người mê mẩn, đây là dấu hiện chin muồi!
Đương nhiên, đại đa số người đều không có thời gian chú ý điểm này, trong nháy mắt khi ánh sáng xuất hiện kia, một người dẫn đầu nhổ xuống Linh dược, xoay người liền chạy, tốc độ cực nhanh làm cho rất nhiều người đều không kịp phản ứng, khoảng cách giữa Khâu Thanh Lân với nam tử này gần nhất, là người phản ứng đầu tiên kèm theo là một chưởng chụp về phía nam tử kia.
Hắn chau mày, xem nhẹ sự hấp dẫn của Xích Long hỏa sâm đối với mọi người, nguyên bản hắn cho là mình ở bên cạnh Xích Long hỏa sâm, người bình thường là không dám ra tay, không nghĩ tới người này lại cơ bản là không để ý điểm ấy.
Nam tử kia muốn trước mắt nhiều người như vậy cướp đoạt dược chạy trốn căn bản là chuyện không có khả năng, Mộ Chỉ Ly lắc đầu, muốn trước mắt nhiều người như vậy cướp đi Linh Dược này, chỉ có một loại biện pháp, đó chính là chấn nhiếp vũ lực! Chỉ có sau khi bị chấn nhiếp bởi thực lực cường đại, mọi người mới không dám có ý đồ với ngươi.
Dù sao việc bị thèm muốn lộ liễu là khó tránh khỏi, chỉ cần làm cho bọn hắn không dám động là được rồi, cho nên không có thực lực cường đại trước mắt nhiều người như vậy đoạt đi căn bản chính là chuyện không khả năng, cho dù mang đi được cũng không có thực lực bảo hộ, về sau tất nhiên có rất nhiều người theo dõi hắn , có thể nói thời gian kế tiếp bên trong sơn mạch hắn phải vượt qua trong lẩn trốn tử vong.
Bởi vì cái gọi là thất phu vô tội hoài bích có tội (người vốn không có tội, nhưng mang vật quý bên mình sẽ mang lại tai họa), cuối cùng rất có thể mạng nhỏ đều chẳng giữ được.
Nam tử cố gắng chạy trốn cũng không có chú ý tới một chưởng của Khâu Thanh Lân đang hướng phía sau lưng đến, cho dù chú ý tới cũng không có cách nào ngăn cản, trực tiếp bị Khâu Thanh Lân đánh trúng, thân thể dưới xung lực đột nhiên ngã nhào xuống phía trước hơn mười thước.
Lúc này, Mộ Chỉ Ly cũng là ngây ngẩn cả người, đây quả thực là trời giúp ah! Nam tử này nhào một cái vậy mà vừa vặn ngã xuống trước mặt của nàng, Xích Long hỏa sâm kia ngay tại dưới chân nàng.
Không riêng gì nàng, những người khác đều kinh ngạc khi thấy một màn này, vận khí Mộ Chỉ Ly thật sự là quá tốt rồi! Bất quá cũng có không ít người biết rõ lúc này vận khí mặc dù tốt, nhưng kết quả cuối cùng có được hay không lại là chuyện khác.
Mộ Chỉ Ly không có có do dự chút nào liền thu Xích Long hỏa sâm cho vào túi càn khôn của chính mình, lúc này có cơ hội mà không thu thì sẽ chẳng bao giờ thu được nữa!
Những người khác sững sờ nhìn một màn này, cứ như vậy không còn Xích Long hỏa sâm nữa? Quan trọng lần này thực lực của Mộ Chỉ Ly thật đúng là chấn nhiếp không ít người, tất cả mọi người đều kinh ngạc khó hiểu nhìn Mộ Chỉ Ly, đồng thời đánh giá người xung quanh, tính toán mình có thể ra tay hay không, ra tay thì có bao nhiêu khả năng đạt được.
Bất quá đại đa số mọi người là thu hồi tâm tư về trong lòng, lại nóng mắt thế nào bọn hắn cũng biết không hi vọng rồi.
Khâu Thanh Lân sắc mặt tái nhợt nhìn một màn này, vốn là hắn ra tay, cái này khen ngược lại thành giúp người khác may áo cưới!
Chính là Nguyễn Ngọc Hành lại tự hiểu sai, cho rằng Mộ Chỉ Ly là một quân tử, khiến cho hắn tâm phục khẩu phục, nếu để Mộ Chỉ Ly biết rõ ý nghĩ của hắn, cũng sẽ cười rất vui vẻ, nàng rất là ưa thích loại mua bán kiếm lãi lớn này.
Lúc trở về hiển nhiên hai người lộ ra thân thuộc hơn trước, vừa nói chuyện phiếm vừa đi trở về, bộ dáng như là bạn bè quen biết từ lâu, trong quá trình nói chuyện, Mộ Chỉ Ly phát hiện Nguyễn Ngọc Hành cũng là một người dễ ở chung, có lẽ là bởi vì hắn đã tiếp nhận chính mình nên trở nên dễ ở chung cũng nói không chừng.
Đám người Mộ Vũ Hoài thấy Mộ Chỉ Ly trở lại trên mặt lộ ra mỉm cười thư thái, tuy có Bụi Thái Lang đi theo bọn hắn yên tâm không ít, nhưng vẫn tránh không được có chút bận tâm, dù sao Nguyễn Ngọc Hành người này không phải nhân vật đơn giản.
Nhưng mà, thời điểm Mộ Chỉ Ly cùng Nguyễn Ngọc Hành xuất hiện với trạng thái đang trò chuyện với nhau thật vui, mọi người đều kinh ngạc, đây là tình huống gì? Lúc trước, khi thành La Thiên gặp được nguy hiểm, Nguyễn Ngọc Hành cũng không có ra tay chứng tỏ lúc đó hai người bọn họ không biết nhau, nhưng chỉ vẻn vẹn gần một hồi như vậy làm sao lại trở nên quen thân như vậy rồi?
Không ít nữ tử nhìn về phía Mộ Chỉ Ly trong mắt đều tràn ngập oán hận, Mộ Chỉ Ly này đi đến đâu mấy chàng đẹp trai đến thế nào đều đi theo say mê nàng ta? Nguyễn Ngọc Hành bất luận thực lực địa vị đều rất không tồi, lại thêm tướng mạo bất phàm, không ít nữ tử ở đây đều có vài phần ảo tưởng với hắn, dù sao cũng không tìm được nhiều thanh niên tài tuấn như vậy, không ít người muốn cùng hắn chào hỏi đều không dám đi.
Mộ Chỉ Ly này lại khen ngược, im im lặng lặng ngồi ở đó Nguyễn Ngọc Hành liền tự tìm tới cửa! Dạng chênh lệch này đổi lại bất kỳ một nữ tử nào đều có chút chịu không nổi! Vốn là Hàn Như Liệt cùng Mộ Chỉ Ly ở một chỗ đã làm cho không ít nữ tử ghen ghét, bọn họ thực là lần đầu tiên gặp được nam tử tà mị như vậy, hơn nữa một quyền của đối phương mà có thể ngay lập tức phế đi Tiền Thái, cỗ thực lực tuyệt đối vượt qua Lăng Thiên cảnh!
Cường giả anh tuấn tiêu sái như vậy đổi lại bất kỳ nữ tử nào cũng đều xuân tâm nẩy mầm, mà Mộ Chỉ Ly đã chiếm đoạt nam tử kia còn không tính, thế nhưng còn qua lại thân mật như vậy với Nguyễn Ngọc Hành, đây không phải làm tan vỡ hy vọng của tất cả bọn họ sao? Đổi lại ai có thể chịu được!
Đến lúc này Mộ Chỉ Ly cũng chú ý tới ánh mắt của mọi người, ánh mắt của nam nhân còn khá tốt, ngược lại ánh mắt của nữ tử thì như muốn đem nàng ăn sống nuốt tươi, làm nàng không khỏi nhếch miệng, không đến mức như vậy đi, nàng căn bản cũng chưa làm điều gì thất lễ
Bất quá nếu nàng biết những nữ tử kia cho rằng khi nàng đã có Hàn Như Liệt lại dụ dỗ Nguyễn Ngọc Hành …, nàng nhất định sẽ rất tức giận, trong lòng của nàng cũng chỉ có một người là Hàn Như Liệt, ngoài hắn ra trong mắt nàng đã không cất chứa được những người khác, bất luận tướng mạo, thực lực của Nguyễn Ngọc Hành bọn hắn có xuất sắc thế nào, nàng cũng chỉ coi bọn họ như bạn bè, không có ý tưởng khác.
Thời điểm Khâu Thanh Lân nhìn thấy hai người Mộ Chỉ Ly cùng Nguyễn Ngọc Hành cùng lúc xuất hiện, sắc mặt hắn liền khó coi lên, hắn không biết hai người đã nói những gì, bất quá rất rõ ràng quan hệ của bọn họ hiện tại rất không tồi, nếu là liên hợp lại, hắn thật đúng là không còn đất diễn rồi, chẳng biết sao hắn cũng không có biện pháp khác, chỉ hi vọng sự việc không hề giống như mình nghĩ vậy!
Sau khi hai người chào hỏi xã giao xong liền tự quay về trận doanh của mình, Mộ Chỉ Ly vừa mới ngồi xuống, ba người Mộ Vũ Hoài liền vây quanh nàng, hỏi: “Các ngươi vừa rồi đi nói chuyện gì thế?”
Thấy thế, Mộ Chỉ Ly đành cười cười bất đắc dĩ: “Không có nói chuyện gì, chỉ là một ít chuyện tình về phương diện bệnh tật.” Nguyễn Ngọc Hành đã không muốn để lộ, nàng tự nhiên cũng sẽ không nói ra, còn về việc Nguyễn Ngọc Hành bị bệnh lúc trước bọn họ hầu như đã biết rồi.
Nghe Mộ Chỉ Ly nói, Cao Chính Thanh tự vỗ mạnh vào đầu: “Đúng vậy a, ta như thế nào quên mất rồi. Nguyễn Ngọc Hành kia nhất định là thấy thuật châm cứu của Mộ cô nương sau mới đến hỏi thăm đấy.” Thiệt thòi bọn hắn lúc trước còn suy đoán lâu như vậy, đơn giản như vậy lại không đoán được.
Lúc này, Mộ Vũ Hoài cùng Tô Dự cũng liền hiểu ra, lập tức đều cười cười, thật sự bọn hắn là quan tâm hóa hồ đồ rồi, ngay cả điều này đều không có thể nghĩ ra được.
Nhìn xem bộ dáng bỗng nhiên tỉnh ngộ của ba người bọn họ, nét cười trên khóe miệng Mộ Chỉ Ly càng ngày càng sâu, trong lòng nàng biết rõ chỉ khi quan tâm quá độ mới có thể thấy không rõ sự tình, nếu chuyện này phát sinh ở những người khác bọn hắn nhất định nghĩ đến rất nhanh.
Kiểm tra miệng vết thương của ba người bọn họ một chút, tuy vẫn còn rất nghiêm trọng, nhưng đều là chỉ bị thương ngoài da, chăm sóc một thời gian ngắn sẽ không có việc gì, sau khi Mộ Chỉ Ly, ba người bọn họ cũng liền rời đi, vốn là lo lắng Mộ Chỉ Ly cho nên trong khoảng thời gian này bọn họ vẫn chưa từng rời đi, hiện tại Chỉ Ly trở về bọn hắn cũng yên tâm.
Trên người mặc quần áo nhiễm máu dinh dính cũng không thoải mái, bọn họ mỗi người đi ra ngoài đều mang theo ít quần áo để thay đổi, huống chi cho dù bọn hắn không có, trước kia thu hoạch túi càn khôn bên trong cũng có không ít quần áo.
Đỉnh vách núi lần nữa yên ắng lại, lúc này tranh chấp của đám người Mộ Chỉ Ly đã qua, mọi người cũng đều đình chỉ đàm luận, chỉ là các loại ánh mắt nhìn về phía đám người Mộ Chỉ Ly đã có bất đồng thật lớn so với trước kia, không người nào dám xem nhẹ bọn hắn, mà ngay cả Khâu Thanh Lân cũng đang đối mặt xem xét bọn họ.
Thời gian một đêm trôi qua trong tu luyện, ba người Mộ Vũ Hoài thấy Mộ Chỉ Ly tại loại tình huống này vẫn còn có thể tiến vào trạng thái tu luyện, trong lòng cũng có chút bội phục, ít nhất ba người bọn họ khẩn trương vì đan dược nên không có tu luyện, một mực tại chú ý.
Đại đa số mọi người chung quanh cũng giống như đám người Mộ Vũ Hoài, theo thời gian càng ngày càng gần về sáng, không khí cũng càng ngày càng nóng lên, mặc dù không có người nói chuyện, nhưng là hành động mọi người đều biểu lộ quyết tâm vì tình thế bắt buộc.
Mộ Chỉ Ly tuy đang tu luyện nhưng cũng có thể cảm nhận được điểm này, liền mở hai mắt ra lúc ánh bình minh sắp đến, thấy chung quanh những người kia như hổ rình mồi, nàng không dấu vết cau mày lại, nhiều người như vậy khẳng định là rồi, bất quá nàng cũng không sợ hỗn loạn, trong số phần đông các thành trì ở đây, nàng cần lo lắng không ngoài thành Thanh Long cùng thành Bạch Hồng.
Cũng may lần này vị trí Linh Dược hiện thế còn bị vây bên ngoài, lúc truyền tống là truyền tống phân tán, cho nên rất nhiều người đều không ở bên này, cho nên số người dẫn tới cũng không nhiều lắm, nếu không không khí còn phải khẩn trương nhiều hơn, có lẽ không ai có thể chống cự được sự hấp dẫn của Xích Long hỏa sâm.
Mộ Chỉ Ly cùng đám người Mộ Vũ Hoài nhìn nhau, tức thì tiến đến hướng phía đỉnh núi, lúc này chỗ đó đã tụ tập rất nhiều người, Mộ Chỉ Ly chính mình căn bản không định làm người đầu tiên cướp được Xích Long hỏa sâm, kế hoạch của nàng chính là bất luận Xích Long hỏa sâm xuất hiện trên tay ai, liền đoạt tới, dù sao vị trí bọn họ xa không đủ bằng những người đến trước.
Sắc trời càng ngày càng sáng, khi một mạt màu trắng bạc xuất hiện trên bầu trời, tất cả mọi người nhìn Linh Dược kia đầy nóng bỏng, tại thời điểm sắc trời xuất hiện biến ảo, Xích Long hỏa sâm cũng tùy theo phát sinh biến hóa, thân cây màu đỏ càng phát ra màu đậm rực rỡ, vốn là màu đỏ lúc này trở nên óng ánh sáng long lanh rất nhiều, giống như màu đỏ của một loại ngọc bích xinh tươi ướt át.
Đồng thời, một cỗ hương dược liệu nồng đậm chậm rãi tản mát ra từ trong đó, cùng với mây mù tan ra, dược hương càng lúc càng nồng nặc, mọi người tham lam ngửi lấy mùi hương, đây cũng là hiệu quả của Linh Dược, chỉ ngửi được dược hương thôi đã làm tinh thần bọn hắn đại chấn, lúc này khẩn trương cùng mỏi mệt của cả đêm phòng thủ có thể nói đều đã tiêu tán không còn.
Một vầng ánh sáng xuyên thấu qua tầng mây đã rơi xuống mặt đất, trong mắt mọi người mạt ánh sáng này hiện ra thật đẹp, cùng với sự xuất hiện của tia ánh sáng, Xích Long hỏa sâm trong chớp mắt liền thu lại dược hương, màu đỏ xinh tươi ướt át kia có thể so với loại ngọc bích cực phẩm Mỹ Nhân Huyết, như vậy làm cho người mê mẩn, đây là dấu hiện chin muồi!
Đương nhiên, đại đa số người đều không có thời gian chú ý điểm này, trong nháy mắt khi ánh sáng xuất hiện kia, một người dẫn đầu nhổ xuống Linh dược, xoay người liền chạy, tốc độ cực nhanh làm cho rất nhiều người đều không kịp phản ứng, khoảng cách giữa Khâu Thanh Lân với nam tử này gần nhất, là người phản ứng đầu tiên kèm theo là một chưởng chụp về phía nam tử kia.
Hắn chau mày, xem nhẹ sự hấp dẫn của Xích Long hỏa sâm đối với mọi người, nguyên bản hắn cho là mình ở bên cạnh Xích Long hỏa sâm, người bình thường là không dám ra tay, không nghĩ tới người này lại cơ bản là không để ý điểm ấy.
Nam tử kia muốn trước mắt nhiều người như vậy cướp đoạt dược chạy trốn căn bản là chuyện không có khả năng, Mộ Chỉ Ly lắc đầu, muốn trước mắt nhiều người như vậy cướp đi Linh Dược này, chỉ có một loại biện pháp, đó chính là chấn nhiếp vũ lực! Chỉ có sau khi bị chấn nhiếp bởi thực lực cường đại, mọi người mới không dám có ý đồ với ngươi.
Dù sao việc bị thèm muốn lộ liễu là khó tránh khỏi, chỉ cần làm cho bọn hắn không dám động là được rồi, cho nên không có thực lực cường đại trước mắt nhiều người như vậy đoạt đi căn bản chính là chuyện không khả năng, cho dù mang đi được cũng không có thực lực bảo hộ, về sau tất nhiên có rất nhiều người theo dõi hắn , có thể nói thời gian kế tiếp bên trong sơn mạch hắn phải vượt qua trong lẩn trốn tử vong.
Bởi vì cái gọi là thất phu vô tội hoài bích có tội (người vốn không có tội, nhưng mang vật quý bên mình sẽ mang lại tai họa), cuối cùng rất có thể mạng nhỏ đều chẳng giữ được.
Nam tử cố gắng chạy trốn cũng không có chú ý tới một chưởng của Khâu Thanh Lân đang hướng phía sau lưng đến, cho dù chú ý tới cũng không có cách nào ngăn cản, trực tiếp bị Khâu Thanh Lân đánh trúng, thân thể dưới xung lực đột nhiên ngã nhào xuống phía trước hơn mười thước.
Lúc này, Mộ Chỉ Ly cũng là ngây ngẩn cả người, đây quả thực là trời giúp ah! Nam tử này nhào một cái vậy mà vừa vặn ngã xuống trước mặt của nàng, Xích Long hỏa sâm kia ngay tại dưới chân nàng.
Không riêng gì nàng, những người khác đều kinh ngạc khi thấy một màn này, vận khí Mộ Chỉ Ly thật sự là quá tốt rồi! Bất quá cũng có không ít người biết rõ lúc này vận khí mặc dù tốt, nhưng kết quả cuối cùng có được hay không lại là chuyện khác.
Mộ Chỉ Ly không có có do dự chút nào liền thu Xích Long hỏa sâm cho vào túi càn khôn của chính mình, lúc này có cơ hội mà không thu thì sẽ chẳng bao giờ thu được nữa!
Những người khác sững sờ nhìn một màn này, cứ như vậy không còn Xích Long hỏa sâm nữa? Quan trọng lần này thực lực của Mộ Chỉ Ly thật đúng là chấn nhiếp không ít người, tất cả mọi người đều kinh ngạc khó hiểu nhìn Mộ Chỉ Ly, đồng thời đánh giá người xung quanh, tính toán mình có thể ra tay hay không, ra tay thì có bao nhiêu khả năng đạt được.
Bất quá đại đa số mọi người là thu hồi tâm tư về trong lòng, lại nóng mắt thế nào bọn hắn cũng biết không hi vọng rồi.
Khâu Thanh Lân sắc mặt tái nhợt nhìn một màn này, vốn là hắn ra tay, cái này khen ngược lại thành giúp người khác may áo cưới!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.