Chương 442: Âm thầm đánh giá. (1)
Vô Trục
17/03/2015
Trà lâu Phúc Lai Các, nằm ở trung tâm Đế Kinh, là một tòa lầu giả cổ, tổng cộng có tám tầng.
Lúc này Tùy Qua, Đường Vân cùng Thang Vân Long đang ngồi trên lầu tám.
Ở ngoài cửa, Tống Văn Hiên đang đứng thẳng, bên cạnh là cảnh vệ của Thang Vân Long.
Vẻ mặt ngạo khí cùng hung hăng càn quấy của Thang Vân Long đã biến mất, xem ra hắn đã bị Tùy Qua mài hết móng vuốt.
Nhìn thấy Tùy Qua cùng Đường Vân, Thang Vân Long vội vàng nói chuyện khép nép, nâng chén trà nói:
- Hai vị, không nói chuyện khác, lần này tôi xin bồi lễ với hai vị trước. Sự tình hôm nay tôi thật có lỗi, hi vọng hai vị bỏ qua cho.
Tùy Qua cùng Đường Vân uống cạn chén trà, xem như cho Thang Vân Long mặt mũi.
Thang Vân Long thấy hai người đã uống trà, trong lòng có chút trấn định, lại nói:
- Anh của tôi…
- Tôi biết, tính tình của đại ca anh chính là như vậy.
Đường Vân tiếp lời của hắn:
- Dù sao hắn là nhân vật truyền kỳ trong Đế Kinh thôi. Tôi nhớ lúc còn nhỏ, nghe nói đại ca anh chính là đại thiếu trong thủ đô, tâm cao khí ngạo, nghe nói không hề xem bất luận kẻ nào vào mắt. Nhân vật như vậy làm sao chịu hướng ai cúi đầu đây.
Đường Vân cố ý nói như vậy chính là muốn kích thích tâm linh đã bị thương của Thang Vân Long.
Quả nhiên, Thang Vân Long nói:
- Phải, anh của tôi thật giỏi lắm. Nhưng hắn cũng là người vô tình, vì mặt mũi của hắn, ngay cả tình anh em cũng không để ý, thật sự là độc ác! Hắn thật sự là độc ác!
Nói tới đây hắn uống cạn chén trà, giống như xem trà thay rượu mà uống.
- Kỳ thật cũng có thể lý giải.
Đường Vân nói:
- Dù sao hiện tại Thang Vân Bằng thật nổi bật, chẳng những công phu cường hãn, hơn nữa cũng nổi bật trong quân đội, đã là lữ trưởng, khẳng định rất được trưởng bối nhà anh xem trọng, ngay cả tôi cũng thật hâm mộ đâu.
Một câu này thật sự đâm trúng chỗ đau của Thang Vân Long.
Vẻ mặt hắn thay đổi, sau đó nói:
- Đừng nói tới hắn! Đường Vân, nói chuyện trước mắt đi, hai người muốn thế nào mới trị chân của tôi? Cần tiền hay những vật khác?
- Tôi biết Thang gia không thiếu tiền.
Tùy Qua lên tiếng:
- Nhưng nếu quả thật tôi muốn thu chẩn kim của anh, cho dù là anh cũng sẽ cảm thấy thật khó giải quyết. Anh xem cái này…
Tùy Qua đem di động đưa cho Thang Vân Long, bên trên là tin tức quy củ của Đế Ngọc Cao số 2.
Chứng kiến nội dung kia, Thang Vân Long biến sắc.
Đường Vân nói:
- Đúng vậy, đây không phải giả. Dược vật này của Tùy Qua người nào mà muốn sử dụng, thường phải trả giá một phần ba thậm chí là nửa tài sản trao đổi. Cho nên dù là anh cũng sẽ cảm thấy khó giải quyết. Nhưng hôm nay Tùy Qua không có yêu cầu này.
- Vậy anh muốn thế nào?
Thang Vân Long hỏi, trong lòng càng thêm kiêng kỵ Tùy Qua.
- Anh nói cho tôi biết trước, hôm nay là ai bảo anh giành phòng của chúng tôi?
Tùy Qua hỏi.
- Việc này…
Thang Vân Long do dự, bởi vì hắn đã đáp ứng người kia không đề cập với bất luận kẻ nào.
- Anh đã gặp khó khăn, vậy chờ anh suy nghĩ kỹ rồi nói sau.
Tùy Qua muốn đứng dậy rời đi.
- Đợi một chút…
Thang Vân Long rất nhanh làm ra quyết định:
- Là Dương Sâm.
- Dương Sâm!
Đường Vân hừ một tiếng:
- Nguyên lai là tên này!
- Tôi cũng nghĩ là hắn.
Tùy Qua nói:
- Nếu không Đế Kinh lớn như vậy, bao nhiêu chỗ dùng cơm, vì sao Thang thiếu lại trùng hợp đụng phải chúng ta. Xem ra Dương Sâm muốn hại chết Thang thiếu đó thôi.
- Hắn là bạn của tôi, làm sao có thể hại tôi.
Thang Vân Long nói.
- Bởi vì đầu óc hắn thông minh hơn anh, biết cái gì là mượn dao giết người.
Tùy Qua nói:
- Nếu hắn không khả năng hại anh, như vậy chân của anh làm sao biến thành dạng này, vì sao anh phải trở mặt với đại ca anh đây?
- Việc này…Vì sao Dương Sâm phải làm như vậy!
Thang Vân Long hình như đã tin lời Tùy Qua.
- Hắn vì sao phải như vậy?
Đường Vân hừ lạnh nói:
- Đương nhiên là muốn hai nhà chúng ta đối địch lẫn nhau, sau đó hắn ngư ông thủ lợi. Hiện tại ông nội của tôi bệnh nặng, ai cũng muốn đến tiếp thu quyền lực của Đường gia chúng tôi. Mà Dương gia dù nằm mộng cũng muốn đem thế lực vươn vào trong quân đội, vốn bọn hắn luôn không có cơ hội, nhưng hiện tại lại có. Hơn nữa hắn còn lợi dụng anh khiến hai nhà chúng ta bất hòa.
Thang Vân Long cũng là một quân nhân, tự nhiên đầu óc cũng không quá cong nhiễu, nghĩ nghĩ, chợt nói:
- Trời ạ! Tên vương bát đản Dương Sâm, thật quá ghê tởm, lại dám lợi dụng lão tử!
- Ai bảo anh ngu xuẩn đâu.
Tùy Qua nghĩ thầm, sau đó lại nói:
- Đáp án câu hỏi này tôi đã biết, tôi rất hài lòng. Như vậy hiện tại chúng ta có thể nói chuyện trị chân cho anh.
Thang Vân Long vội vàng làm ra vẻ chăm chú lắng nghe.
- Yêu cầu này rất đơn giản.
Tùy Qua nói:
- Anh đến Đường gia ở một thời gian ngắn.
- Đến Đường gia ở một thời gian ngắn? Chỉ đơn giản như vậy?
Thang Vân Long nghi hoặc khó hiểu.
- Chỉ đơn giản như vậy.
Tùy Qua nói:
- Nguyên bản anh của anh không xin lỗi, tôi vốn không muốn trị chân cho anh. Nhưng Đường Vân nói oan gia nên giải không nên kết, còn nói ông nội anh cùng Đường lão đều là bạn cũ, không cần phải làm như đối thủ một mất một còn. Cho nên tôi mới định trị chân cho anh. Nhưng bởi vì anh của anh trộn lẫn, dược vật vốn định trị chân cho anh đã dùng xong. Cho nên cần phải phối chế lần nữa. Hơn nữa chân của anh đã băng thạch cao, còn dùng dược vật khác, biến thành có chút phức tạp. Vì vậy muốn ổn thỏa phải để anh ở lại Đường gia nhận trị liệu. Chờ sau khi chân anh lành lại thì có thể về nhà rồi.
- Thật…chỉ đơn giản như vậy?
Đối mặt với sự chuyển biến của Tùy Qua, Thang Vân Long tựa hồ có chút không dám tin tưởng.
- Phải.
Tùy Qua nói:
- Chẳng lẽ anh nghĩ rằng tôi còn muốn hại anh sao? Xem đi, Vân ca, tôi đã nói nên hung hăng gõ hắn một khoản tiền hắn mới tin được, mà anh còn không tin tôi.
Đường Vân cười cười không đáp.
Thang Vân Long đã mài hết tính tình, cho nên cảm thấy sự tình cũng không khả năng sẽ tệ hơn, bởi vậy dựa theo lời đề nghị của Tùy Qua, quyết định tạm thời ở lại Đường gia.
Ai biết buổi tối Thang Vân Long mới đến Đường gia, liền nhận được điện thoại của Thang Vân Bằng, Thang Vân Bằng lại mắng cho hắn một trận, nói hắn không có khí khái, không có tôn nghiêm. Lần này Thang Vân Long cũng không khách khí, gây cãi một trận với Thang Vân Bằng.
Đường Thế Uyên lại biểu hiện rất có hứng thú đối với cách xử lý sự kiện này của Tùy Qua.
Nhưng hắn vẫn chưa hỏi nguyên nhân bên trong.
Mặt khác khi thân thể dần tốt hơn, Đường Thế Uyên bắt đầu tiếp xúc một ít nhân vật trọng yếu trong nhà, làm ra một ít bố trí cùng an bài, điều này làm người của Đường gia có cảm giác mưa gió nổi lên.
Từ ngày Dương Sâm cùng Tùy Qua gặp lại đã không thấy tiếp tục xuất hiện.
Nhưng Tùy Qua thật không tin tiểu tử kia đã cút ra nước ngoài lần nữa.
Nhiệm vụ chủ yếu của hắn hiện tại là điều dưỡng thân thể cho Đường Thế Uyên, thuận tiện trị chân cho Thang Vân Long.
Lúc này Tùy Qua, Đường Vân cùng Thang Vân Long đang ngồi trên lầu tám.
Ở ngoài cửa, Tống Văn Hiên đang đứng thẳng, bên cạnh là cảnh vệ của Thang Vân Long.
Vẻ mặt ngạo khí cùng hung hăng càn quấy của Thang Vân Long đã biến mất, xem ra hắn đã bị Tùy Qua mài hết móng vuốt.
Nhìn thấy Tùy Qua cùng Đường Vân, Thang Vân Long vội vàng nói chuyện khép nép, nâng chén trà nói:
- Hai vị, không nói chuyện khác, lần này tôi xin bồi lễ với hai vị trước. Sự tình hôm nay tôi thật có lỗi, hi vọng hai vị bỏ qua cho.
Tùy Qua cùng Đường Vân uống cạn chén trà, xem như cho Thang Vân Long mặt mũi.
Thang Vân Long thấy hai người đã uống trà, trong lòng có chút trấn định, lại nói:
- Anh của tôi…
- Tôi biết, tính tình của đại ca anh chính là như vậy.
Đường Vân tiếp lời của hắn:
- Dù sao hắn là nhân vật truyền kỳ trong Đế Kinh thôi. Tôi nhớ lúc còn nhỏ, nghe nói đại ca anh chính là đại thiếu trong thủ đô, tâm cao khí ngạo, nghe nói không hề xem bất luận kẻ nào vào mắt. Nhân vật như vậy làm sao chịu hướng ai cúi đầu đây.
Đường Vân cố ý nói như vậy chính là muốn kích thích tâm linh đã bị thương của Thang Vân Long.
Quả nhiên, Thang Vân Long nói:
- Phải, anh của tôi thật giỏi lắm. Nhưng hắn cũng là người vô tình, vì mặt mũi của hắn, ngay cả tình anh em cũng không để ý, thật sự là độc ác! Hắn thật sự là độc ác!
Nói tới đây hắn uống cạn chén trà, giống như xem trà thay rượu mà uống.
- Kỳ thật cũng có thể lý giải.
Đường Vân nói:
- Dù sao hiện tại Thang Vân Bằng thật nổi bật, chẳng những công phu cường hãn, hơn nữa cũng nổi bật trong quân đội, đã là lữ trưởng, khẳng định rất được trưởng bối nhà anh xem trọng, ngay cả tôi cũng thật hâm mộ đâu.
Một câu này thật sự đâm trúng chỗ đau của Thang Vân Long.
Vẻ mặt hắn thay đổi, sau đó nói:
- Đừng nói tới hắn! Đường Vân, nói chuyện trước mắt đi, hai người muốn thế nào mới trị chân của tôi? Cần tiền hay những vật khác?
- Tôi biết Thang gia không thiếu tiền.
Tùy Qua lên tiếng:
- Nhưng nếu quả thật tôi muốn thu chẩn kim của anh, cho dù là anh cũng sẽ cảm thấy thật khó giải quyết. Anh xem cái này…
Tùy Qua đem di động đưa cho Thang Vân Long, bên trên là tin tức quy củ của Đế Ngọc Cao số 2.
Chứng kiến nội dung kia, Thang Vân Long biến sắc.
Đường Vân nói:
- Đúng vậy, đây không phải giả. Dược vật này của Tùy Qua người nào mà muốn sử dụng, thường phải trả giá một phần ba thậm chí là nửa tài sản trao đổi. Cho nên dù là anh cũng sẽ cảm thấy khó giải quyết. Nhưng hôm nay Tùy Qua không có yêu cầu này.
- Vậy anh muốn thế nào?
Thang Vân Long hỏi, trong lòng càng thêm kiêng kỵ Tùy Qua.
- Anh nói cho tôi biết trước, hôm nay là ai bảo anh giành phòng của chúng tôi?
Tùy Qua hỏi.
- Việc này…
Thang Vân Long do dự, bởi vì hắn đã đáp ứng người kia không đề cập với bất luận kẻ nào.
- Anh đã gặp khó khăn, vậy chờ anh suy nghĩ kỹ rồi nói sau.
Tùy Qua muốn đứng dậy rời đi.
- Đợi một chút…
Thang Vân Long rất nhanh làm ra quyết định:
- Là Dương Sâm.
- Dương Sâm!
Đường Vân hừ một tiếng:
- Nguyên lai là tên này!
- Tôi cũng nghĩ là hắn.
Tùy Qua nói:
- Nếu không Đế Kinh lớn như vậy, bao nhiêu chỗ dùng cơm, vì sao Thang thiếu lại trùng hợp đụng phải chúng ta. Xem ra Dương Sâm muốn hại chết Thang thiếu đó thôi.
- Hắn là bạn của tôi, làm sao có thể hại tôi.
Thang Vân Long nói.
- Bởi vì đầu óc hắn thông minh hơn anh, biết cái gì là mượn dao giết người.
Tùy Qua nói:
- Nếu hắn không khả năng hại anh, như vậy chân của anh làm sao biến thành dạng này, vì sao anh phải trở mặt với đại ca anh đây?
- Việc này…Vì sao Dương Sâm phải làm như vậy!
Thang Vân Long hình như đã tin lời Tùy Qua.
- Hắn vì sao phải như vậy?
Đường Vân hừ lạnh nói:
- Đương nhiên là muốn hai nhà chúng ta đối địch lẫn nhau, sau đó hắn ngư ông thủ lợi. Hiện tại ông nội của tôi bệnh nặng, ai cũng muốn đến tiếp thu quyền lực của Đường gia chúng tôi. Mà Dương gia dù nằm mộng cũng muốn đem thế lực vươn vào trong quân đội, vốn bọn hắn luôn không có cơ hội, nhưng hiện tại lại có. Hơn nữa hắn còn lợi dụng anh khiến hai nhà chúng ta bất hòa.
Thang Vân Long cũng là một quân nhân, tự nhiên đầu óc cũng không quá cong nhiễu, nghĩ nghĩ, chợt nói:
- Trời ạ! Tên vương bát đản Dương Sâm, thật quá ghê tởm, lại dám lợi dụng lão tử!
- Ai bảo anh ngu xuẩn đâu.
Tùy Qua nghĩ thầm, sau đó lại nói:
- Đáp án câu hỏi này tôi đã biết, tôi rất hài lòng. Như vậy hiện tại chúng ta có thể nói chuyện trị chân cho anh.
Thang Vân Long vội vàng làm ra vẻ chăm chú lắng nghe.
- Yêu cầu này rất đơn giản.
Tùy Qua nói:
- Anh đến Đường gia ở một thời gian ngắn.
- Đến Đường gia ở một thời gian ngắn? Chỉ đơn giản như vậy?
Thang Vân Long nghi hoặc khó hiểu.
- Chỉ đơn giản như vậy.
Tùy Qua nói:
- Nguyên bản anh của anh không xin lỗi, tôi vốn không muốn trị chân cho anh. Nhưng Đường Vân nói oan gia nên giải không nên kết, còn nói ông nội anh cùng Đường lão đều là bạn cũ, không cần phải làm như đối thủ một mất một còn. Cho nên tôi mới định trị chân cho anh. Nhưng bởi vì anh của anh trộn lẫn, dược vật vốn định trị chân cho anh đã dùng xong. Cho nên cần phải phối chế lần nữa. Hơn nữa chân của anh đã băng thạch cao, còn dùng dược vật khác, biến thành có chút phức tạp. Vì vậy muốn ổn thỏa phải để anh ở lại Đường gia nhận trị liệu. Chờ sau khi chân anh lành lại thì có thể về nhà rồi.
- Thật…chỉ đơn giản như vậy?
Đối mặt với sự chuyển biến của Tùy Qua, Thang Vân Long tựa hồ có chút không dám tin tưởng.
- Phải.
Tùy Qua nói:
- Chẳng lẽ anh nghĩ rằng tôi còn muốn hại anh sao? Xem đi, Vân ca, tôi đã nói nên hung hăng gõ hắn một khoản tiền hắn mới tin được, mà anh còn không tin tôi.
Đường Vân cười cười không đáp.
Thang Vân Long đã mài hết tính tình, cho nên cảm thấy sự tình cũng không khả năng sẽ tệ hơn, bởi vậy dựa theo lời đề nghị của Tùy Qua, quyết định tạm thời ở lại Đường gia.
Ai biết buổi tối Thang Vân Long mới đến Đường gia, liền nhận được điện thoại của Thang Vân Bằng, Thang Vân Bằng lại mắng cho hắn một trận, nói hắn không có khí khái, không có tôn nghiêm. Lần này Thang Vân Long cũng không khách khí, gây cãi một trận với Thang Vân Bằng.
Đường Thế Uyên lại biểu hiện rất có hứng thú đối với cách xử lý sự kiện này của Tùy Qua.
Nhưng hắn vẫn chưa hỏi nguyên nhân bên trong.
Mặt khác khi thân thể dần tốt hơn, Đường Thế Uyên bắt đầu tiếp xúc một ít nhân vật trọng yếu trong nhà, làm ra một ít bố trí cùng an bài, điều này làm người của Đường gia có cảm giác mưa gió nổi lên.
Từ ngày Dương Sâm cùng Tùy Qua gặp lại đã không thấy tiếp tục xuất hiện.
Nhưng Tùy Qua thật không tin tiểu tử kia đã cút ra nước ngoài lần nữa.
Nhiệm vụ chủ yếu của hắn hiện tại là điều dưỡng thân thể cho Đường Thế Uyên, thuận tiện trị chân cho Thang Vân Long.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.