Chương 26: Bao nuôi. (2)
Vô Trục
23/01/2015
Bất luận là người đến mua cao dán, hay là người đến xem náo nhiệt, cũng
đông hơn hôm qua rất nhiều, vì vậy Tùy Qua cũng làm ăn tốt hơn.
Tùy Qua gào to bán từng miếng cao dán.
- Này, tránh ra... Tránh ra!
Lúc này, một người cao giọng hét lên, chen vào giữa đám người, sau đó nói với Tùy Qua:
- Ai cho cậu bán hàng ở đây!
Tùy Qua nhìn người vừa đến, hắn chính là Triệu Đông Kiện của phòng giáo dục, xem ra người này tính toán tìm mình gây chuyện phiền toái.
Nhưng bạn học Tùy Qua từ trước đến giờ không sợ phiền toái, càng không sợ người tìm phiền toái, nói:
- Thầy Triệu, trong nội quy trường học làm gì nói không cho phép học sinh bán hàng? Giống như làm việc ngoài giờ, trường học trái lại còn phải khích lệ?
Triệu Đông Kiện đích xác là tìm Tùy Qua gây chuyện phiền toái, lần trước không thể biểu hiện uy phong trước mặt Tùy Qua, hắn vẫn thấy khó chịu. Không ngờ, hôm nay lại tìm được cơ hội, Triệu Đông Kiện đương nhiên không dễ dàng bỏ lỡ.
- Tôi là thầy giáo của phòng giáo dục, có quyền quy phạm những hành vi bất lương của học sinh các em!
Triệu Đông Kiện tỏ vẻ chính ngôn quân tử nói.
- Ở đây cũng không chỉ một mình tôi bán hàng. Thầy Triệu, đây là thầy muốn trả thù riêng sao?
Tùy Qua bất kháng nói.
Đúng là, ngoại trừ Tùy Qua, nơi này còn có người bán sách cũ, phần mềm máy tính...chỉ có điều Tùy Qua là người làm ăn tốt nhất.
Triệu Đông Kiện đích xác là tính toán trả thù riêng, nhưng ngoài miệng hắn lại nói:
- Thứ cậu bán, là thuốc men. Nếu là thuốc men, có thể nguy hiểm đến sức khỏe của các bạn học, thậm chí có thể gây nguy hiểm cho tính mạng của bọn họ. Cậu nói xem, cậu có chứng nhận tư cách bác sĩ không? Có chứng nhận cho phép bán thuốc không?
- Triệu Đông Kiện, thầy vào cục Công Thương từ lúc nào, làm sao tôi lại không biết?
Tùy Qua dứt khoát vạch mặt, không khách khí nói:
- Nhà tôi nhiều đời làm thuốc, thuốc cao dán này là trải qua thời gian kiểm nghiệm. Huống chi, các bạn học cũng là người lớn, có năng lực phân biệt tốt xấu, không cần thầy phải ở đây quơ tay múa chân, thứ gì vậy, không biết xấu hổ!
- Cậu... cậu dám nhục mạ thầy giáo! Cậu đúng là lưu manh xã hội,
Triệu Đông Kiện giận đến mức đôi môi cũng đang phát run.
- Làm sao, thầy muốn đấu với tôi sao?
Tùy Qua khinh thường nhìn Triệu Đông Kiện nói:
- Thầy chẳng qua là chó săn cho Chu Xử Nhất mà thôi, không phải hắn vẫn đang nằm trên giường bệnh sao, thầy còn dám giở trò trước mặt tôi!
Triệu Đông Kiện chưa từng gặp học sinh cuồng vọng, vô lễ như vậy, thật sự chỉ hận không thể đánh Tùy Qua một trận, nhưng hắn nhìn thân thể cường tráng của Tùy Qua, biết rằng tuyệt đối không đòi được lợi ích gì. Nhưng Triệu Đông Kiện không cam lòng, hắn nhìn xung quanh, hi vọng tìm được ủng hộ của mọi người, nhưng làm gì có học sinh ủng hộ hắn.
Không chỉ như thế, trong đám người còn có người dùng giọng nói châm chọc:
- Phòng giáo dục thật là rãnh rỗi, thậm chí người ta bán cao dán cũng muốn quản.
- Đúng vậy, lão tử muốn mua cao dán, sợ gì hắn.
- Có gan thì đấu một trận với "cỏ dại ca" đi.
Triệu Đông Kiện nghe thấy tiếng hô của mọi người, thiếu chút nữa tức giận đến bất tỉnh. Lúc này, hắn rốt cục nhìn thấy người mặc đồng phục an ninh trong đám người, cho nên vội vàng hét lên với nhân viên an ninh kia:
- An ninh -- an ninh! Anh còn đứng đó làm gì, mau bắt người phá rối trật tự trong trường, mang đến phòng giáo dục cho tôi dạy dỗ một phen!
Ai ngờ, Triệu Đông Kiện hô quát mấy tiếng, nhân viên an ninh kia vẫn thờ ơ.
Triệu Đông Kiện rốt cục hoàn toàn bị chọc giận, quát về phía nhân viên an ninh kia:
- An ninh, anh điếc rồi sao! Có muốn làm việc tiếp hay không! Nếu anh không muốn làm nữa thì nhanh cút đi cho tôi!
Nhân viên an ninh kia rốt cục cũng hành động, thoáng cái vọt tới trước mặt Triệu Đông Kiện, sau đó rống lớn với Triệu Đông Kiện:
- Cút cái đầu ngươi.
Mọi người xung quanh cũng sợ ngây người, Triệu Đông Kiện cũng phát mộng, không ai ngờ tên tiểu an ninh này lại lộ khí phách ra ngoài.
- Anh... Anh dám mắng người, tôi sẽ khiếu nại anh!
Triệu Đông Kiện giận tím mặt.
- Lão tử không chỉ mắng chửi ngươi, còn muốn đánh ngươi!
Tiểu an ninh nói được là làm được, đấm một quyền lên sống mũi Triệu Đông Kiện.
Triệu Đông Kiện lảo đảo muốn ngã, máu mũi chảy dài.
Tiểu an ninh khinh thường nhìn về hướng Triệu Đông Kiện nói:
- Cứ kiện tôi đi! Lão tử giết chết ngươi đồ chó hoang! Phòng giáo dục thì giỏi lắm sao? Dượng của lão tử là Lý phó hiệu trưởng, ta thích đánh ngươi đấy!
Sau đó, tiểu an ninh mặc kệ Triệu Đông Kiện, cười nói với Tùy Qua:
- Vị bạn học này, cao dán tổ truyền của cậu thật là thần hiệu, bệnh phong thấp của mẹ tôi mấy năm rồi không chữa được, hôm qua mua một miếng cao dán của cậu, về dán thấy khá hơn, kêu tôi đến mua thêm hai miếng dán nữa. Thật là cám ơn ngài, tiểu thần y!
- Đừng khách khí.
Tùy Qua cười cười, đưa hai miếng cao dán cho vị tiểu an ninh uy mãnh mà hiếu thuận.
Về phần Triệu Đông Kiện, che lỗ mũi xám xịt chạy về phía trạm xa.
- Két!!!!
Tiếng thắng xe vang lên, một chiếc xe Porsche thể thao màu xanh chạy đến, dừng trước quầy hàng của Tùy Qua.
Khi mọi người còn đang kinh ngạc, cửa sổ xe được mở ra, một mỹ nữ đeo chiếc kính râm màu tím, vươn cánh tay trắng như tuyết, vẫy vẫy Tùy Qua:
- Lên xe!
Bạn học Tùy Qua vốn còn dè dặt, nhưng nhìn thấy chiếc xe thể thao đắt tiền, và cánh tay béo mập kia, làm gì còn căng thẳng, nhanh như cắt thu dọn đồ đạc, sau đó chui vào trong chiếc xe thể thao.
- Cho dù được tiểu phú bà này bao nuôi cũng được!
Tùy Qua nghĩ thầm. Hắn đã sớm nghe Giang Đào và Cao Phong nói khoác, nói ở Đông Đại thường xuyên có xe thể thao, xe sang trọng lui tới, rất nhiều tới nuôi nhân tình, không ngờ hôm nay mình lại gặp chuyện như vậy, xem ra gần đây mình đúng là đẹp trai xuất sắc rồi.
Ghế ngồi của xe thể thao rất thoải mái, bạn học Tùy Qua vốn phải cảm thấy rất thư thích mới đúng, nhưng trong lòng có chút lo sợ bất an. Hắn nghĩ, có lẽ bởi vì sắp mất đi tấm thân trinh nam.
Mỹ nữ bên cạnh, mặc một chiếc váy dài Bohemian, mái tóc dài được cuốn gọn, hai cánh tay và bả vai để trần, làm lộ ra làn da trắng nõn trơn mềm, khiến người nhìn tràn đầy cảm giác mơ màng. Bởi vì chiếc váy dài, Tùy Qua không nhìn thấy đôi chân của mỹ nữ, nhưng bàn chân nhỏ lúc ẩn lúc hiện của nàng cũng khiến tâm tình của Tùy Qua đong đưa.
Đây là đôi bàn chân khéo léo xinh xắn, ngoại hình ưu mỹ, đường cong gợi cảm, làn da mềm mại, ngón chân hơi nhếch lên, nếu như bạn học Tùy Qua là một kẻ hâm mộ, sợ rằng lúc này lập tức sẽ phải cúi người hôn lên đôi bàn chân cực phẩm này.
Dĩ nhiên, may là Tùy Qua không phải kẻ hâm mộ, nếu không sợ là đã dẫn đến một tai nạn xe cộ.
Cho dù như vậy, nhìn đôi bàn chân lúc ẩn lúc hiện dưới lớp váy, cũng làm cho Tùy Qua có chút mất tinh thần.
Sau một hồi, Tùy Qua mới di dời ánh mắt khỏi đôi bàn chân của mỹ nữ, sau đó chăm chú nhìn khuôn mặt của nàng.
Tùy Qua gào to bán từng miếng cao dán.
- Này, tránh ra... Tránh ra!
Lúc này, một người cao giọng hét lên, chen vào giữa đám người, sau đó nói với Tùy Qua:
- Ai cho cậu bán hàng ở đây!
Tùy Qua nhìn người vừa đến, hắn chính là Triệu Đông Kiện của phòng giáo dục, xem ra người này tính toán tìm mình gây chuyện phiền toái.
Nhưng bạn học Tùy Qua từ trước đến giờ không sợ phiền toái, càng không sợ người tìm phiền toái, nói:
- Thầy Triệu, trong nội quy trường học làm gì nói không cho phép học sinh bán hàng? Giống như làm việc ngoài giờ, trường học trái lại còn phải khích lệ?
Triệu Đông Kiện đích xác là tìm Tùy Qua gây chuyện phiền toái, lần trước không thể biểu hiện uy phong trước mặt Tùy Qua, hắn vẫn thấy khó chịu. Không ngờ, hôm nay lại tìm được cơ hội, Triệu Đông Kiện đương nhiên không dễ dàng bỏ lỡ.
- Tôi là thầy giáo của phòng giáo dục, có quyền quy phạm những hành vi bất lương của học sinh các em!
Triệu Đông Kiện tỏ vẻ chính ngôn quân tử nói.
- Ở đây cũng không chỉ một mình tôi bán hàng. Thầy Triệu, đây là thầy muốn trả thù riêng sao?
Tùy Qua bất kháng nói.
Đúng là, ngoại trừ Tùy Qua, nơi này còn có người bán sách cũ, phần mềm máy tính...chỉ có điều Tùy Qua là người làm ăn tốt nhất.
Triệu Đông Kiện đích xác là tính toán trả thù riêng, nhưng ngoài miệng hắn lại nói:
- Thứ cậu bán, là thuốc men. Nếu là thuốc men, có thể nguy hiểm đến sức khỏe của các bạn học, thậm chí có thể gây nguy hiểm cho tính mạng của bọn họ. Cậu nói xem, cậu có chứng nhận tư cách bác sĩ không? Có chứng nhận cho phép bán thuốc không?
- Triệu Đông Kiện, thầy vào cục Công Thương từ lúc nào, làm sao tôi lại không biết?
Tùy Qua dứt khoát vạch mặt, không khách khí nói:
- Nhà tôi nhiều đời làm thuốc, thuốc cao dán này là trải qua thời gian kiểm nghiệm. Huống chi, các bạn học cũng là người lớn, có năng lực phân biệt tốt xấu, không cần thầy phải ở đây quơ tay múa chân, thứ gì vậy, không biết xấu hổ!
- Cậu... cậu dám nhục mạ thầy giáo! Cậu đúng là lưu manh xã hội,
Triệu Đông Kiện giận đến mức đôi môi cũng đang phát run.
- Làm sao, thầy muốn đấu với tôi sao?
Tùy Qua khinh thường nhìn Triệu Đông Kiện nói:
- Thầy chẳng qua là chó săn cho Chu Xử Nhất mà thôi, không phải hắn vẫn đang nằm trên giường bệnh sao, thầy còn dám giở trò trước mặt tôi!
Triệu Đông Kiện chưa từng gặp học sinh cuồng vọng, vô lễ như vậy, thật sự chỉ hận không thể đánh Tùy Qua một trận, nhưng hắn nhìn thân thể cường tráng của Tùy Qua, biết rằng tuyệt đối không đòi được lợi ích gì. Nhưng Triệu Đông Kiện không cam lòng, hắn nhìn xung quanh, hi vọng tìm được ủng hộ của mọi người, nhưng làm gì có học sinh ủng hộ hắn.
Không chỉ như thế, trong đám người còn có người dùng giọng nói châm chọc:
- Phòng giáo dục thật là rãnh rỗi, thậm chí người ta bán cao dán cũng muốn quản.
- Đúng vậy, lão tử muốn mua cao dán, sợ gì hắn.
- Có gan thì đấu một trận với "cỏ dại ca" đi.
Triệu Đông Kiện nghe thấy tiếng hô của mọi người, thiếu chút nữa tức giận đến bất tỉnh. Lúc này, hắn rốt cục nhìn thấy người mặc đồng phục an ninh trong đám người, cho nên vội vàng hét lên với nhân viên an ninh kia:
- An ninh -- an ninh! Anh còn đứng đó làm gì, mau bắt người phá rối trật tự trong trường, mang đến phòng giáo dục cho tôi dạy dỗ một phen!
Ai ngờ, Triệu Đông Kiện hô quát mấy tiếng, nhân viên an ninh kia vẫn thờ ơ.
Triệu Đông Kiện rốt cục hoàn toàn bị chọc giận, quát về phía nhân viên an ninh kia:
- An ninh, anh điếc rồi sao! Có muốn làm việc tiếp hay không! Nếu anh không muốn làm nữa thì nhanh cút đi cho tôi!
Nhân viên an ninh kia rốt cục cũng hành động, thoáng cái vọt tới trước mặt Triệu Đông Kiện, sau đó rống lớn với Triệu Đông Kiện:
- Cút cái đầu ngươi.
Mọi người xung quanh cũng sợ ngây người, Triệu Đông Kiện cũng phát mộng, không ai ngờ tên tiểu an ninh này lại lộ khí phách ra ngoài.
- Anh... Anh dám mắng người, tôi sẽ khiếu nại anh!
Triệu Đông Kiện giận tím mặt.
- Lão tử không chỉ mắng chửi ngươi, còn muốn đánh ngươi!
Tiểu an ninh nói được là làm được, đấm một quyền lên sống mũi Triệu Đông Kiện.
Triệu Đông Kiện lảo đảo muốn ngã, máu mũi chảy dài.
Tiểu an ninh khinh thường nhìn về hướng Triệu Đông Kiện nói:
- Cứ kiện tôi đi! Lão tử giết chết ngươi đồ chó hoang! Phòng giáo dục thì giỏi lắm sao? Dượng của lão tử là Lý phó hiệu trưởng, ta thích đánh ngươi đấy!
Sau đó, tiểu an ninh mặc kệ Triệu Đông Kiện, cười nói với Tùy Qua:
- Vị bạn học này, cao dán tổ truyền của cậu thật là thần hiệu, bệnh phong thấp của mẹ tôi mấy năm rồi không chữa được, hôm qua mua một miếng cao dán của cậu, về dán thấy khá hơn, kêu tôi đến mua thêm hai miếng dán nữa. Thật là cám ơn ngài, tiểu thần y!
- Đừng khách khí.
Tùy Qua cười cười, đưa hai miếng cao dán cho vị tiểu an ninh uy mãnh mà hiếu thuận.
Về phần Triệu Đông Kiện, che lỗ mũi xám xịt chạy về phía trạm xa.
- Két!!!!
Tiếng thắng xe vang lên, một chiếc xe Porsche thể thao màu xanh chạy đến, dừng trước quầy hàng của Tùy Qua.
Khi mọi người còn đang kinh ngạc, cửa sổ xe được mở ra, một mỹ nữ đeo chiếc kính râm màu tím, vươn cánh tay trắng như tuyết, vẫy vẫy Tùy Qua:
- Lên xe!
Bạn học Tùy Qua vốn còn dè dặt, nhưng nhìn thấy chiếc xe thể thao đắt tiền, và cánh tay béo mập kia, làm gì còn căng thẳng, nhanh như cắt thu dọn đồ đạc, sau đó chui vào trong chiếc xe thể thao.
- Cho dù được tiểu phú bà này bao nuôi cũng được!
Tùy Qua nghĩ thầm. Hắn đã sớm nghe Giang Đào và Cao Phong nói khoác, nói ở Đông Đại thường xuyên có xe thể thao, xe sang trọng lui tới, rất nhiều tới nuôi nhân tình, không ngờ hôm nay mình lại gặp chuyện như vậy, xem ra gần đây mình đúng là đẹp trai xuất sắc rồi.
Ghế ngồi của xe thể thao rất thoải mái, bạn học Tùy Qua vốn phải cảm thấy rất thư thích mới đúng, nhưng trong lòng có chút lo sợ bất an. Hắn nghĩ, có lẽ bởi vì sắp mất đi tấm thân trinh nam.
Mỹ nữ bên cạnh, mặc một chiếc váy dài Bohemian, mái tóc dài được cuốn gọn, hai cánh tay và bả vai để trần, làm lộ ra làn da trắng nõn trơn mềm, khiến người nhìn tràn đầy cảm giác mơ màng. Bởi vì chiếc váy dài, Tùy Qua không nhìn thấy đôi chân của mỹ nữ, nhưng bàn chân nhỏ lúc ẩn lúc hiện của nàng cũng khiến tâm tình của Tùy Qua đong đưa.
Đây là đôi bàn chân khéo léo xinh xắn, ngoại hình ưu mỹ, đường cong gợi cảm, làn da mềm mại, ngón chân hơi nhếch lên, nếu như bạn học Tùy Qua là một kẻ hâm mộ, sợ rằng lúc này lập tức sẽ phải cúi người hôn lên đôi bàn chân cực phẩm này.
Dĩ nhiên, may là Tùy Qua không phải kẻ hâm mộ, nếu không sợ là đã dẫn đến một tai nạn xe cộ.
Cho dù như vậy, nhìn đôi bàn chân lúc ẩn lúc hiện dưới lớp váy, cũng làm cho Tùy Qua có chút mất tinh thần.
Sau một hồi, Tùy Qua mới di dời ánh mắt khỏi đôi bàn chân của mỹ nữ, sau đó chăm chú nhìn khuôn mặt của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.