Chương 104: Báo ứng thật sự sảng khoái.
Vô Trục
10/03/2015
- Cậu muốn làm gì?
Phùng Thiên Minh không nhịn được hỏi.
- Giấy giấy chứng nhận độc quyền ông cầm cũng vô dụng, nhưng tôi có phương thuốc chân chính, tôi có thể sản xuất kiếm tiền. Nhưng, bản hợp đồng vừa rồi cũng bao gồm quyền chuyển nhượng độc quyền rồi.
- Xem ra tôi đã thật sự coi thường cậu. Không ngờ cậu còn trẻ mà tính toán tinh thông như vậy.
Phùng Thiên Minh tự giễu nói.
- Đây là báo ứng.
Tùy Qua bình tĩnh nói.
- Tôi chưa bao giờ tin tưởng báo ứng, tôi chỉ tin tưởng được làm vua thua làm giặc.
- Các người muốn xử trí tôi như thế nào?
Lúc này Phùng Thiên Minh mới ý thức được cái mạng nhỏ của mình đang nằm trong tay Tùy Qua.
- Vấn đề này, ông đi hỏi những người bị ông làm tan cửa nát nhà đi.
Tùy Qua lạnh lùng nói.
Ban đêm.
Một chiếc xe tải chậm rãi lái vào Phát Phong trấn, dừng trước nhà Lâm Tiểu Vũ.
Tùy Qua gõ cửa, kêu Sơn Hùng và mắt kiếng lưu lại trên xe, một mình dẫn Phùng Thiên Minh đi vào.
Mặc dù bệnh tình của Lâm mẫu đã có chuyển biến tốt đẹp, nhưng vẫn chỉ có thể nằm trên giường.
Cho dù có Tùy Qua trị liệu cho bà, không mất thời gian một tháng, chỉ sợ khó có thể phục hồi như cũ .
Thấy Tùy Qua dẫn Phùng Thiên Minh tới, trong mắt Lâm mẫu lập tức bắn ra vẻ cừu hận.
- Phùng Hưng Dương, tên súc sinh này!
Lâm mẫu nghiến răng nghiến lợi mắng.
Đúng như Tiểu Vũ nói, Phùng Thiên Minh chính là đại cừu nhân không đội trời chung của bọn họ, dù hắn có hóa thành tro cũng nhận ra.
Nếu như không phải vì tên bại hoại Phùng Thiên Minh, cả nhà Lâm mẫu sẽ không rơi vào tình cảnh như vậy.
Phùng Thiên Minh nghe thấy Lâm mẫu chửi mình là súc sinh, hừ nói:
- Vị đại tẩu này, ta không đùa bỡn tình cảm của bà, không đùa bỡn thân thể của bà, làm sao bà lại há mồm nói tôi là súc sinh....
Bốp !
Lâm mẫu cũng không biết lấy sức mạnh từ đâu, vung bàn tay lên, hung hăng tát cho Phùng Thiên Minh một cái.
- Súc sinh! Ba năm trước, chính vì loại thuốc khốn khiếp của các người làm hại ta tê liệt trên giường!
Lâm mẫu mắng xong, phun một ngụm nước miếng lên mặt Phùng Thiên Minh:
- Súc sinh, rốt cục ngươi cũng bị báo ứng!
- Ba năm trước. . . Thì ra bà chính là một trong số những người bị hại năm đó.
Phùng Thiên Minh nói:
- Lần đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, mấy công nhân thao tác không đúng, tôi cũng không muốn phát sinh chuyện như vậy. Nếu muốn trách, bà hãy tự trách mình vận khí không tốt.
- Vận khí không tốt?
Lâm mẫu không ngờ Phùng Thiên Minh lại không có chút nhân tính như vậy, cả giận nói:
- Tên súc sinh này, thậm chí ngay cả một đồng cũng không bồi thường cho chúng ta, còn tuyên bố phá sản bỏ trốn!
- Cái này không oán tôi được.
Phùng Thiên Minh bình thản nói:
- Tôi chỉ là người làm ăn, không phải nhà từ thiện. Yêu cầu của các vị lớn như thế, nếu như tôi lần lượt bồi thường, vậy không phải táng gia bại sản sao.
Lâm mẫu ngây ngẩn cả người.
Tùy Qua cũng biết, Lâm mẫu và Phùng Thiên Minh căn bản không có cách nào nói chuyện. Cho nên, Tùy Qua nói với Lâm mẫu:
- Dì à, dì hi vọng hắn có kết quả như thế nào?
- Ba năm qua, ngày nào nằm trên giường ta cũng nguyền rủa tên súc sinh này, hi vọng hắn cũng nếm thử những đắng cay của ta!
Lâm mẫu căm hận nói.
- Như dì mong muốn.
Tùy Qua ôm theo Phùng Thiên Minh ra ngoài, ném vào buồng xe, sau đó nói với Sơn Hùng:
- Đưa hắn đến miếu thành hoàng.
- Cậu muốn làm gì?
Phùng Thiên Minh vẫn còn chút sợ hãi Tùy Qua.
- Lời nói vừa rồi ông cũng nghe thấy rồi đấy.
Tùy Qua nói:
- Bà ấy hi vọng ông cũng nếm thử thống khổ giống như vậy!
Vừa nói, Tùy Qua điểm chân khí vào huyệt khẩu của Phùng Thiên Minh, nhất thời biến hắn thành một người câm. Sau đó, hắn lại quyết đoán cắt đứt gân chân của Phùng Thiên Minh, biến y thành một người nửa phế nhân.
Trong mắt Sơn Hùng và mắt kiếng hiện lên vẻ kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới Tùy Qua còn trẻ tuổi mà lại có thủ đoạn quả quyết như vậy.
Nhưng, bất luận thủ đoạn gì, dùng với người như Phùng Thiên Minh cũng không quá đáng.
Cho nên, lúc nửa đêm, Phùng Thiên Minh bị quấn vào một cái bao bố, ném ở cửa miếu thành hoàng. Từ đó, hắn hoàn toàn cáo biệt cuộc sống phóng túng ngày xưa, gia nhập đội quân hành khất.
- Thật là thống khoái!
Trong căn phòng của "Nhân gian tiên cảnh", Sơn Hùng giơ chén rượu lên nói:
- Từ nay về sau, Sơn Hùng này chính là thương nhân đứng đắn, là nhà giàu nộp thuế! Sau này huynh đệ Cuồng Hùng bang chúng ta, thấy cảnh sát cũng không cần khẩn trương! Tùy huynh đệ, chén rượu này tôi mời cậu!
- Hùng ca khách khí rồi!
Tùy Qua uống một hơi cạn sạch, sau đó nói:
- Phùng Thiên Minh tự chịu diệt vong, cũng không trách được người nào. Sau này, lợi nhuận của hãng dược Watson, chúng ta phân chia 5:5.
- Không được!
Sơn Hùng nói:
- Tùy huynh đệ phân chia 5:5 là nể mặt chúng tôi. Nhưng, chúng tôi căn bản không hiểu về thuốc men, chỉ là thường dân, nào dám chiếm năm thành lợi nhuận. Tôi thấy, 3:5 là đủ rồi! Chúng tôi chiếm ba thành!
- Vậy thì bốn sáu đi.
Tùy Qua cười nói, giải quyết dứt khoát.
Sau khi thỏa thuận xong lợi nhuận, mắt kiếng mới nói với Tùy Qua:
- Tùy huynh đệ, hãng dược Watson ty hiện tại đã tới tay rồi, nhưng rút cuộc làm thế nào kiếm tiền?
-Tùy Qua nghiêm mặt nói:
- Chế dược, đầu tiên phải thành tâm. Nếu giống như Phùng Thiên Minh chỉ vì kiếm tiền mà chế dược, sớm muộn chúng ta cũng sẽ bước vào con đường cũ của hắn. Kiếm tiền không có gì đáng trách, nhưng phải có lương tâm. Dược thương, là thương nhân, chứ không phải đao phủ; thương nhân trục lợi, cũng phải trọng chữ tín. Ngoài ra, quản lý hãng dược cũng phải chính quy hóa, cho nên, trước khi tiến hành chế dược chính thức, mắt kiếng nên làm một kế hoạch quản lý, đưa vào hoạt động đoàn đội. Phương diện này có lẽ anh am hiểu hơn chúng tôi, toàn quyền giao cho anh.
Tiếp theo, Tùy Qua lại nói với Sơn Hùng:
- Hùng ca, mặc dù thông qua hãng dược, có thể từ từ tẩy trắng tư sản của anh. Nhưng nếu anh đã tính toán tẩy trắng, vậy những làm ăn nhạy cẳm trong bang phái, tôi đề nghị anh nên từ bỏ. Dĩ nhiên, đây chỉ là đề nghị của tôi mà thôi, mấu chốt vẫn là quyết định của anh.
Sơn Hùng thành khẩn nói:
- Tôi biết Tùy huynh đệ nói vậy là vì tôi. Nhưng cậu yên tâm, nếu như có thể đường đường chánh chánh đi con đường bạch đạo, còn ai muốn lăn lộn giang hồ. Những làm ăn "nhạy cảm" mà cậu nói, mắt kiếng đã sớm khuyên tôi từ bỏ rồi.
Tùy Qua cười nói:
- Hùng ca anh yên tâm, sau này lợi nhuận của công ty, nhất định sẽ làm cho anh thất kinh!
- Ha ha! Như vậy dĩ nhiên là tốt.
Sơn Hùng sảng khoái phá lên cười.
Đài truyền hình Đông Giang.
Bởi vì tên bảo vệ "Làm như không thấy" hắn, cho nên Tùy Qua rất nhẹ nhàng tiến vào tòa nhà, đi tới phòng làm việc của Lam Lan.
- Lam tỷ, tin tức của Phùng Thiên Minh, không cần tiếp tục điều tra nữa.
Tùy Qua nói với Lam Lan.
- Tại sao?
Lam Lan nhíu mày, từ trước đến giờ nàng cũng không thích người khác tham dự vào công việc của mình. Nhất là, Phùng Thiên Minh là một kẻ tội ác tày trời, nếu không đưa hắn ra pháp luật, nàng sẽ không cam lòng .
Phùng Thiên Minh không nhịn được hỏi.
- Giấy giấy chứng nhận độc quyền ông cầm cũng vô dụng, nhưng tôi có phương thuốc chân chính, tôi có thể sản xuất kiếm tiền. Nhưng, bản hợp đồng vừa rồi cũng bao gồm quyền chuyển nhượng độc quyền rồi.
- Xem ra tôi đã thật sự coi thường cậu. Không ngờ cậu còn trẻ mà tính toán tinh thông như vậy.
Phùng Thiên Minh tự giễu nói.
- Đây là báo ứng.
Tùy Qua bình tĩnh nói.
- Tôi chưa bao giờ tin tưởng báo ứng, tôi chỉ tin tưởng được làm vua thua làm giặc.
- Các người muốn xử trí tôi như thế nào?
Lúc này Phùng Thiên Minh mới ý thức được cái mạng nhỏ của mình đang nằm trong tay Tùy Qua.
- Vấn đề này, ông đi hỏi những người bị ông làm tan cửa nát nhà đi.
Tùy Qua lạnh lùng nói.
Ban đêm.
Một chiếc xe tải chậm rãi lái vào Phát Phong trấn, dừng trước nhà Lâm Tiểu Vũ.
Tùy Qua gõ cửa, kêu Sơn Hùng và mắt kiếng lưu lại trên xe, một mình dẫn Phùng Thiên Minh đi vào.
Mặc dù bệnh tình của Lâm mẫu đã có chuyển biến tốt đẹp, nhưng vẫn chỉ có thể nằm trên giường.
Cho dù có Tùy Qua trị liệu cho bà, không mất thời gian một tháng, chỉ sợ khó có thể phục hồi như cũ .
Thấy Tùy Qua dẫn Phùng Thiên Minh tới, trong mắt Lâm mẫu lập tức bắn ra vẻ cừu hận.
- Phùng Hưng Dương, tên súc sinh này!
Lâm mẫu nghiến răng nghiến lợi mắng.
Đúng như Tiểu Vũ nói, Phùng Thiên Minh chính là đại cừu nhân không đội trời chung của bọn họ, dù hắn có hóa thành tro cũng nhận ra.
Nếu như không phải vì tên bại hoại Phùng Thiên Minh, cả nhà Lâm mẫu sẽ không rơi vào tình cảnh như vậy.
Phùng Thiên Minh nghe thấy Lâm mẫu chửi mình là súc sinh, hừ nói:
- Vị đại tẩu này, ta không đùa bỡn tình cảm của bà, không đùa bỡn thân thể của bà, làm sao bà lại há mồm nói tôi là súc sinh....
Bốp !
Lâm mẫu cũng không biết lấy sức mạnh từ đâu, vung bàn tay lên, hung hăng tát cho Phùng Thiên Minh một cái.
- Súc sinh! Ba năm trước, chính vì loại thuốc khốn khiếp của các người làm hại ta tê liệt trên giường!
Lâm mẫu mắng xong, phun một ngụm nước miếng lên mặt Phùng Thiên Minh:
- Súc sinh, rốt cục ngươi cũng bị báo ứng!
- Ba năm trước. . . Thì ra bà chính là một trong số những người bị hại năm đó.
Phùng Thiên Minh nói:
- Lần đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, mấy công nhân thao tác không đúng, tôi cũng không muốn phát sinh chuyện như vậy. Nếu muốn trách, bà hãy tự trách mình vận khí không tốt.
- Vận khí không tốt?
Lâm mẫu không ngờ Phùng Thiên Minh lại không có chút nhân tính như vậy, cả giận nói:
- Tên súc sinh này, thậm chí ngay cả một đồng cũng không bồi thường cho chúng ta, còn tuyên bố phá sản bỏ trốn!
- Cái này không oán tôi được.
Phùng Thiên Minh bình thản nói:
- Tôi chỉ là người làm ăn, không phải nhà từ thiện. Yêu cầu của các vị lớn như thế, nếu như tôi lần lượt bồi thường, vậy không phải táng gia bại sản sao.
Lâm mẫu ngây ngẩn cả người.
Tùy Qua cũng biết, Lâm mẫu và Phùng Thiên Minh căn bản không có cách nào nói chuyện. Cho nên, Tùy Qua nói với Lâm mẫu:
- Dì à, dì hi vọng hắn có kết quả như thế nào?
- Ba năm qua, ngày nào nằm trên giường ta cũng nguyền rủa tên súc sinh này, hi vọng hắn cũng nếm thử những đắng cay của ta!
Lâm mẫu căm hận nói.
- Như dì mong muốn.
Tùy Qua ôm theo Phùng Thiên Minh ra ngoài, ném vào buồng xe, sau đó nói với Sơn Hùng:
- Đưa hắn đến miếu thành hoàng.
- Cậu muốn làm gì?
Phùng Thiên Minh vẫn còn chút sợ hãi Tùy Qua.
- Lời nói vừa rồi ông cũng nghe thấy rồi đấy.
Tùy Qua nói:
- Bà ấy hi vọng ông cũng nếm thử thống khổ giống như vậy!
Vừa nói, Tùy Qua điểm chân khí vào huyệt khẩu của Phùng Thiên Minh, nhất thời biến hắn thành một người câm. Sau đó, hắn lại quyết đoán cắt đứt gân chân của Phùng Thiên Minh, biến y thành một người nửa phế nhân.
Trong mắt Sơn Hùng và mắt kiếng hiện lên vẻ kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới Tùy Qua còn trẻ tuổi mà lại có thủ đoạn quả quyết như vậy.
Nhưng, bất luận thủ đoạn gì, dùng với người như Phùng Thiên Minh cũng không quá đáng.
Cho nên, lúc nửa đêm, Phùng Thiên Minh bị quấn vào một cái bao bố, ném ở cửa miếu thành hoàng. Từ đó, hắn hoàn toàn cáo biệt cuộc sống phóng túng ngày xưa, gia nhập đội quân hành khất.
- Thật là thống khoái!
Trong căn phòng của "Nhân gian tiên cảnh", Sơn Hùng giơ chén rượu lên nói:
- Từ nay về sau, Sơn Hùng này chính là thương nhân đứng đắn, là nhà giàu nộp thuế! Sau này huynh đệ Cuồng Hùng bang chúng ta, thấy cảnh sát cũng không cần khẩn trương! Tùy huynh đệ, chén rượu này tôi mời cậu!
- Hùng ca khách khí rồi!
Tùy Qua uống một hơi cạn sạch, sau đó nói:
- Phùng Thiên Minh tự chịu diệt vong, cũng không trách được người nào. Sau này, lợi nhuận của hãng dược Watson, chúng ta phân chia 5:5.
- Không được!
Sơn Hùng nói:
- Tùy huynh đệ phân chia 5:5 là nể mặt chúng tôi. Nhưng, chúng tôi căn bản không hiểu về thuốc men, chỉ là thường dân, nào dám chiếm năm thành lợi nhuận. Tôi thấy, 3:5 là đủ rồi! Chúng tôi chiếm ba thành!
- Vậy thì bốn sáu đi.
Tùy Qua cười nói, giải quyết dứt khoát.
Sau khi thỏa thuận xong lợi nhuận, mắt kiếng mới nói với Tùy Qua:
- Tùy huynh đệ, hãng dược Watson ty hiện tại đã tới tay rồi, nhưng rút cuộc làm thế nào kiếm tiền?
-Tùy Qua nghiêm mặt nói:
- Chế dược, đầu tiên phải thành tâm. Nếu giống như Phùng Thiên Minh chỉ vì kiếm tiền mà chế dược, sớm muộn chúng ta cũng sẽ bước vào con đường cũ của hắn. Kiếm tiền không có gì đáng trách, nhưng phải có lương tâm. Dược thương, là thương nhân, chứ không phải đao phủ; thương nhân trục lợi, cũng phải trọng chữ tín. Ngoài ra, quản lý hãng dược cũng phải chính quy hóa, cho nên, trước khi tiến hành chế dược chính thức, mắt kiếng nên làm một kế hoạch quản lý, đưa vào hoạt động đoàn đội. Phương diện này có lẽ anh am hiểu hơn chúng tôi, toàn quyền giao cho anh.
Tiếp theo, Tùy Qua lại nói với Sơn Hùng:
- Hùng ca, mặc dù thông qua hãng dược, có thể từ từ tẩy trắng tư sản của anh. Nhưng nếu anh đã tính toán tẩy trắng, vậy những làm ăn nhạy cẳm trong bang phái, tôi đề nghị anh nên từ bỏ. Dĩ nhiên, đây chỉ là đề nghị của tôi mà thôi, mấu chốt vẫn là quyết định của anh.
Sơn Hùng thành khẩn nói:
- Tôi biết Tùy huynh đệ nói vậy là vì tôi. Nhưng cậu yên tâm, nếu như có thể đường đường chánh chánh đi con đường bạch đạo, còn ai muốn lăn lộn giang hồ. Những làm ăn "nhạy cảm" mà cậu nói, mắt kiếng đã sớm khuyên tôi từ bỏ rồi.
Tùy Qua cười nói:
- Hùng ca anh yên tâm, sau này lợi nhuận của công ty, nhất định sẽ làm cho anh thất kinh!
- Ha ha! Như vậy dĩ nhiên là tốt.
Sơn Hùng sảng khoái phá lên cười.
Đài truyền hình Đông Giang.
Bởi vì tên bảo vệ "Làm như không thấy" hắn, cho nên Tùy Qua rất nhẹ nhàng tiến vào tòa nhà, đi tới phòng làm việc của Lam Lan.
- Lam tỷ, tin tức của Phùng Thiên Minh, không cần tiếp tục điều tra nữa.
Tùy Qua nói với Lam Lan.
- Tại sao?
Lam Lan nhíu mày, từ trước đến giờ nàng cũng không thích người khác tham dự vào công việc của mình. Nhất là, Phùng Thiên Minh là một kẻ tội ác tày trời, nếu không đưa hắn ra pháp luật, nàng sẽ không cam lòng .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.