Chương 147: Cạo chết ngươi. (1)
Vô Trục
13/03/2015
Thịnh Sài cũng muốn tức điên rồi, nhưng không thể làm gì, mặc dù trên người hắn mang theo súng lục, nhưng cũng không dám tùy tiện nổ súng.
Lục Hổ lại càng nổi trận lôi đình.
Cho nên, Lục Hổ móc điện thoại ra, bấm một số điện thoại:
- Trần Vĩ Minh, kêu cảnh sát giao thông của thành phố Đông Giang lập tức chặn một chiếc xe BMW màu trắng trên đường cao tốc, biển số xe là... Nếu như không chặn được, cậu kêu bọn họ giải tán đi.
Sau đó, Lục Hổ nói với Thịnh Sài:
- Không cần đuổi theo nhanh như vậy, hắn không chạy được đâu!
Sau nửa giờ, chiếc xe Lộ Hổ rốt cục đã tới giao lộ đường cao tốc thành phố Đông Giang.
Lúc này, đúng như Lục Hổ đoán, chiếc xe BMW khiêu khích hắn đã bị chặn ở lối ra đường cao tốc, một đội cảnh sát giao thông đang tiến hành kiểm tra tài xế BMW.
Hai người trong xe, một người đầu trọc, hơn 40 tuổi, một người khác là nữ nhân, nhiều son dầy phấn, vẫn ở trong xe, không chịu xuống. Tên đầu trọc rất ương ngạch, đang lý luận với các cảnh sát giao thông.
Lục Hổ kêu Thịnh Sài dừng xe, sau đó lấy từ bên trong ra một cây gậy bóng chày, hung hăng đập lên đùi tên đầu trọc, khiến hắn kêu rên không dứt, khóc rống lên. Cảnh sát giao thông đã được cấp trên đặc biệt thông báo, cho nên xem như không nhìn thấy hành động bạo lực của Lục Hổ.
Lục Hổ vừa dùng cây gậy đánh tên đầu trọc, vừa mắng nói:
- Đồ khốn khiếp này! Chỉ là một tên nhà giàu mới nổi cũng dám đắc chí trước mặt lão tử. Con mẹ ngươi, mắt ngươi mù rồi sao, không nhìn thấy biển số xe của lão tử? Biển số xe quân cảnh, biết chưa? Biển số xe màu trắng! Ngu ngốc! Ta giết chết thằng ngốc này!
Lục Hổ đập tên đầu trọc đủ rồi, nhưng vẫn chưa hết giận, nói với Trình Thiên Du:
- Đập phá cái xe rởm kia cho ta!
Trình Thiên Du gật đầu, đi tới phía trước chiếc xe BMW, kêu nữ nhân bên trong lăn ra. Nhưng nữ nhân này chưa bao giờ gặp cảnh bạo lực như vậy, bị hù dọa đến choáng váng. Trình Thiên Du tiến lên, đưa tay giật tung cửa xe, sau đó nói với nữ nhân bên trong:
- Cút nhanh lên, lão tử sắp phá hủy rồi!
Lúc này nữ nhân này mới phản ứng, vội vàng từ trên xe bò ra.
Ầm!
Trình Thiên Du tung một quyền lên chiếc xe BMW, chân khí bộc phát, lực lượng mạnh hơn mấy ngàn cân, nhất thời nện nắp xe lõm xuống.
Ầm! Ầm! Ầm!
Sau đó, Trình Thiên Du liên tiếp tung mấy quyền lên chiếc xe, mỗi một quyền nện xuống, uy thế, lực lượng còn lợi hại hơn đại chùy ngàn cân.
Trong nháy mắt, dưới thiết quyền giày xéo của Trình Thiên Du, chiếc xe BMW đã biến thành một đống sắt vụn.
Lúc này Lục Hổ mới cảm thấy oán khí trong lòng tiêu tán, nhìn tên đầu trọc thống khổ nằm trên mặt đất, nhổ ra một ngụm nước bọt:
- Đồ ngu! Lần sau nhớ mở to mắt ra! Người như ta, mới thật sự là cấp trên, ngươi chọc không nổi! Còn nữa, đừng để lão tử nhìn thấy ngươi lần nữa, nếu không ta sẽ trực tiếp giết chết ngươi!
Lần này, biểu hiện của Trình Thiên Du khiến Lục Hổ rất hài lòng, còn Thịnh Sài hoàn toàn không có cơ hội biểu hiện, cho nên hắn phát huy sở trường nịnh nọt của mình, nói với Lục Hổ:
- Ông chủ, vừa rồi ngài thật uy phong, nói như thế nào đây... Tựa như bên trong sách nói, có Bá Vương Khí!
- Vương khí! Khí phách!
Lục Hổ cười ha ha:
- Đúng là Bá Vương Khí!
Nói xong, Lục Hổ lên xe, nghênh ngang rời đi.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Đây chính là khắc họa chân thực gần đây của Tùy Qua đồng học.
Trong thời gian này, Tùy Qua đồng học vốn chỉ muốn chữa bệnh cho Đường Vũ Khê, chuyện còn lại cũng không muốn dính líu, nhưng có một số người lại muốn tới quấy rầy sự yên tĩnh của hắn, một lòng muốn dùng linh dược của hắn đi kiếm tiền.
Theo Tùy Qua thấy, Thần Nông tiên thảo bí quyết có được không dễ, linh thảo, linh dược lại càng không dễ, cho dù dùng linh dược kiếm tiền, cũng phải là hắn kiếm tiền, sao có thể để cho người khác buôn bán kiếm lời, huống chi còn là những người lòng dạ khó lường, rắp tâm bất lương.
Tỷ như tên nghiệp quan Lục Hổ kia, khiến cho lợi nhuận công ty dược của Tùy Qua bị hao tổn thì thôi, lại còn gài tang vật hãm hại, suýt nữa biến Tùy Qua thành tội phạm cưỡng gian. Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, nếu không diệt trừ những con ruồi bại hoại này, chỉ sợ sau này còn có thể khiến hắn rước lấy nhiều phiền toái.
Phiền toái, Tùy Qua ghét nhất chính là phiền toái.
Cho nên, mấy ngày qua Tùy Qua mất ăn mất ngủ thao luyện Ảnh Phong, chính là để nó có thể thay Tùy Qua giải quyết một số phiền toái.
Thiên Biến Tróc Trùng Thủ, vốn là dùng để bắt, đánh chết các loại côn trùng, nhưng phương pháp của Tùy Qua lại trái ngược, dùng Thiên Biến Tróc Trùng Thủ để thao luyện Ảnh Phong, khiến cho thủ đoạn tiến công tập kích của Ảnh Phong càng thêm âm quỷ, khó dò.
Ngoài ra vì Ảnh Phong ăn không ít chất lỏng và phấn hoa của linh thảo, hơn nữa Tùy Qua còn cho nó ăn Cố Nguyên Hoàn, khiến cho tu vi của Ảnh Phong đột nhiên tăng mạnh, tốc độ phi hành càng thêm nhanh chóng, còn độc tính của nọc độc cũng trở nên mãnh liệt hơn.
Nhưng quỷ dị chính là, Tùy Qua không cách nào phán đoán ra tu vi của Ảnh Phong đã đến cảnh giới gì.
Bởi vì nó vốn không phải là linh thú, đương nhiên cũng không cách nào dùng cấp bậc của linh thú đánh giá. Nhưng theo Tùy Qua thấy, nếu lúc này dùng Ảnh Phong để đánh lén, có lẽ sẽ rất nhẹ nhàng giết chết một võ giả tu vi luyện khí trung kỳ.
Trải qua mấy ngày thao luyện, mặc dù Ảnh Phong vẫn không thể đột phá phòng ngự Thiên Biến Tróc Trùng Thủ của Tùy Qua, nhưng đã cần Tùy Qua lên tinh thần, toàn lực ứng phó. Đối với chuyện này, Tùy Qua cũng không có gì bất mãn, dù sao Thiên Biến Tróc Trùng Thủ là khắc tinh của tất cả các loại côn trùng, nếu như Ảnh Phong thật sự có thể đột phá phòng ngự của Thiên Biến Tróc Trùng Thủ, vậy quả thực chính là nghịch thiên!
Từ trong nhà kính ra ngoài, Tùy Qua có vẻ mỏi mệt, tính toán đi tắm rửa một lát, sau đó lại đi thăm Đường Vũ Khê.
Ai ngờ, khi vừa tới khu dân cư biệt thự Giang Lâm, liền phát hiện trước cửa biệt thự có một chiếc xe LandRover.
- Cản Lục Hổ lại xuất hiện?
Tùy Qua hơi có chút kinh ngạc, Cản Lục Hổ không hãm hại hắn được, theo lý mà nói phải thu liễm mới đúng, làm sao còn dám tới tìm hắn gây phiền toái, chẳng lẽ người này quả thật chán sống rồi?
Kiềm chế tức giận, Tùy Qua trực tiếp đi về phía chiếc xe LandRover.
Lúc này, người trong xe hiển nhiên đã phát hiện ra tồn tại của Tùy Qua, Lục Hổ ngạo mạn xuống xe. Trình Thiên Du và Thịnh Sài, chia ra đứng hai bên trái phải. Lục Hổ cười ha ha, nói với Tùy Qua:
- Tùy tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt.
- Không sai.
Tùy Qua lạnh nhạt nói:
- Thấy tôi không ở trong ngục, có phải rất bất ngờ hay không?
- Thành thật mà nói, thật sự có chút bất ngờ.
Lục Hổ nói:
- Điều khiến tôi bất ngờ chính là, Tùy tiên sinh lại có quan hệ với Đường gia Bắc Kinh. Cho nên, tôi mới quyết định tới thành phố Đông Giang một lần nữa, hi vọng có thể đạt thành hiệp nghị hợp tác với Tùy tiên sinh.
- Ông cảm thấy, chúng ta còn có thể hợp tác sao?
Tùy Qua hỏi.
Lục Hổ lại càng nổi trận lôi đình.
Cho nên, Lục Hổ móc điện thoại ra, bấm một số điện thoại:
- Trần Vĩ Minh, kêu cảnh sát giao thông của thành phố Đông Giang lập tức chặn một chiếc xe BMW màu trắng trên đường cao tốc, biển số xe là... Nếu như không chặn được, cậu kêu bọn họ giải tán đi.
Sau đó, Lục Hổ nói với Thịnh Sài:
- Không cần đuổi theo nhanh như vậy, hắn không chạy được đâu!
Sau nửa giờ, chiếc xe Lộ Hổ rốt cục đã tới giao lộ đường cao tốc thành phố Đông Giang.
Lúc này, đúng như Lục Hổ đoán, chiếc xe BMW khiêu khích hắn đã bị chặn ở lối ra đường cao tốc, một đội cảnh sát giao thông đang tiến hành kiểm tra tài xế BMW.
Hai người trong xe, một người đầu trọc, hơn 40 tuổi, một người khác là nữ nhân, nhiều son dầy phấn, vẫn ở trong xe, không chịu xuống. Tên đầu trọc rất ương ngạch, đang lý luận với các cảnh sát giao thông.
Lục Hổ kêu Thịnh Sài dừng xe, sau đó lấy từ bên trong ra một cây gậy bóng chày, hung hăng đập lên đùi tên đầu trọc, khiến hắn kêu rên không dứt, khóc rống lên. Cảnh sát giao thông đã được cấp trên đặc biệt thông báo, cho nên xem như không nhìn thấy hành động bạo lực của Lục Hổ.
Lục Hổ vừa dùng cây gậy đánh tên đầu trọc, vừa mắng nói:
- Đồ khốn khiếp này! Chỉ là một tên nhà giàu mới nổi cũng dám đắc chí trước mặt lão tử. Con mẹ ngươi, mắt ngươi mù rồi sao, không nhìn thấy biển số xe của lão tử? Biển số xe quân cảnh, biết chưa? Biển số xe màu trắng! Ngu ngốc! Ta giết chết thằng ngốc này!
Lục Hổ đập tên đầu trọc đủ rồi, nhưng vẫn chưa hết giận, nói với Trình Thiên Du:
- Đập phá cái xe rởm kia cho ta!
Trình Thiên Du gật đầu, đi tới phía trước chiếc xe BMW, kêu nữ nhân bên trong lăn ra. Nhưng nữ nhân này chưa bao giờ gặp cảnh bạo lực như vậy, bị hù dọa đến choáng váng. Trình Thiên Du tiến lên, đưa tay giật tung cửa xe, sau đó nói với nữ nhân bên trong:
- Cút nhanh lên, lão tử sắp phá hủy rồi!
Lúc này nữ nhân này mới phản ứng, vội vàng từ trên xe bò ra.
Ầm!
Trình Thiên Du tung một quyền lên chiếc xe BMW, chân khí bộc phát, lực lượng mạnh hơn mấy ngàn cân, nhất thời nện nắp xe lõm xuống.
Ầm! Ầm! Ầm!
Sau đó, Trình Thiên Du liên tiếp tung mấy quyền lên chiếc xe, mỗi một quyền nện xuống, uy thế, lực lượng còn lợi hại hơn đại chùy ngàn cân.
Trong nháy mắt, dưới thiết quyền giày xéo của Trình Thiên Du, chiếc xe BMW đã biến thành một đống sắt vụn.
Lúc này Lục Hổ mới cảm thấy oán khí trong lòng tiêu tán, nhìn tên đầu trọc thống khổ nằm trên mặt đất, nhổ ra một ngụm nước bọt:
- Đồ ngu! Lần sau nhớ mở to mắt ra! Người như ta, mới thật sự là cấp trên, ngươi chọc không nổi! Còn nữa, đừng để lão tử nhìn thấy ngươi lần nữa, nếu không ta sẽ trực tiếp giết chết ngươi!
Lần này, biểu hiện của Trình Thiên Du khiến Lục Hổ rất hài lòng, còn Thịnh Sài hoàn toàn không có cơ hội biểu hiện, cho nên hắn phát huy sở trường nịnh nọt của mình, nói với Lục Hổ:
- Ông chủ, vừa rồi ngài thật uy phong, nói như thế nào đây... Tựa như bên trong sách nói, có Bá Vương Khí!
- Vương khí! Khí phách!
Lục Hổ cười ha ha:
- Đúng là Bá Vương Khí!
Nói xong, Lục Hổ lên xe, nghênh ngang rời đi.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Đây chính là khắc họa chân thực gần đây của Tùy Qua đồng học.
Trong thời gian này, Tùy Qua đồng học vốn chỉ muốn chữa bệnh cho Đường Vũ Khê, chuyện còn lại cũng không muốn dính líu, nhưng có một số người lại muốn tới quấy rầy sự yên tĩnh của hắn, một lòng muốn dùng linh dược của hắn đi kiếm tiền.
Theo Tùy Qua thấy, Thần Nông tiên thảo bí quyết có được không dễ, linh thảo, linh dược lại càng không dễ, cho dù dùng linh dược kiếm tiền, cũng phải là hắn kiếm tiền, sao có thể để cho người khác buôn bán kiếm lời, huống chi còn là những người lòng dạ khó lường, rắp tâm bất lương.
Tỷ như tên nghiệp quan Lục Hổ kia, khiến cho lợi nhuận công ty dược của Tùy Qua bị hao tổn thì thôi, lại còn gài tang vật hãm hại, suýt nữa biến Tùy Qua thành tội phạm cưỡng gian. Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, nếu không diệt trừ những con ruồi bại hoại này, chỉ sợ sau này còn có thể khiến hắn rước lấy nhiều phiền toái.
Phiền toái, Tùy Qua ghét nhất chính là phiền toái.
Cho nên, mấy ngày qua Tùy Qua mất ăn mất ngủ thao luyện Ảnh Phong, chính là để nó có thể thay Tùy Qua giải quyết một số phiền toái.
Thiên Biến Tróc Trùng Thủ, vốn là dùng để bắt, đánh chết các loại côn trùng, nhưng phương pháp của Tùy Qua lại trái ngược, dùng Thiên Biến Tróc Trùng Thủ để thao luyện Ảnh Phong, khiến cho thủ đoạn tiến công tập kích của Ảnh Phong càng thêm âm quỷ, khó dò.
Ngoài ra vì Ảnh Phong ăn không ít chất lỏng và phấn hoa của linh thảo, hơn nữa Tùy Qua còn cho nó ăn Cố Nguyên Hoàn, khiến cho tu vi của Ảnh Phong đột nhiên tăng mạnh, tốc độ phi hành càng thêm nhanh chóng, còn độc tính của nọc độc cũng trở nên mãnh liệt hơn.
Nhưng quỷ dị chính là, Tùy Qua không cách nào phán đoán ra tu vi của Ảnh Phong đã đến cảnh giới gì.
Bởi vì nó vốn không phải là linh thú, đương nhiên cũng không cách nào dùng cấp bậc của linh thú đánh giá. Nhưng theo Tùy Qua thấy, nếu lúc này dùng Ảnh Phong để đánh lén, có lẽ sẽ rất nhẹ nhàng giết chết một võ giả tu vi luyện khí trung kỳ.
Trải qua mấy ngày thao luyện, mặc dù Ảnh Phong vẫn không thể đột phá phòng ngự Thiên Biến Tróc Trùng Thủ của Tùy Qua, nhưng đã cần Tùy Qua lên tinh thần, toàn lực ứng phó. Đối với chuyện này, Tùy Qua cũng không có gì bất mãn, dù sao Thiên Biến Tróc Trùng Thủ là khắc tinh của tất cả các loại côn trùng, nếu như Ảnh Phong thật sự có thể đột phá phòng ngự của Thiên Biến Tróc Trùng Thủ, vậy quả thực chính là nghịch thiên!
Từ trong nhà kính ra ngoài, Tùy Qua có vẻ mỏi mệt, tính toán đi tắm rửa một lát, sau đó lại đi thăm Đường Vũ Khê.
Ai ngờ, khi vừa tới khu dân cư biệt thự Giang Lâm, liền phát hiện trước cửa biệt thự có một chiếc xe LandRover.
- Cản Lục Hổ lại xuất hiện?
Tùy Qua hơi có chút kinh ngạc, Cản Lục Hổ không hãm hại hắn được, theo lý mà nói phải thu liễm mới đúng, làm sao còn dám tới tìm hắn gây phiền toái, chẳng lẽ người này quả thật chán sống rồi?
Kiềm chế tức giận, Tùy Qua trực tiếp đi về phía chiếc xe LandRover.
Lúc này, người trong xe hiển nhiên đã phát hiện ra tồn tại của Tùy Qua, Lục Hổ ngạo mạn xuống xe. Trình Thiên Du và Thịnh Sài, chia ra đứng hai bên trái phải. Lục Hổ cười ha ha, nói với Tùy Qua:
- Tùy tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt.
- Không sai.
Tùy Qua lạnh nhạt nói:
- Thấy tôi không ở trong ngục, có phải rất bất ngờ hay không?
- Thành thật mà nói, thật sự có chút bất ngờ.
Lục Hổ nói:
- Điều khiến tôi bất ngờ chính là, Tùy tiên sinh lại có quan hệ với Đường gia Bắc Kinh. Cho nên, tôi mới quyết định tới thành phố Đông Giang một lần nữa, hi vọng có thể đạt thành hiệp nghị hợp tác với Tùy tiên sinh.
- Ông cảm thấy, chúng ta còn có thể hợp tác sao?
Tùy Qua hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.