Chương 439: Chơi ngươi tới hỏng mất. (2)
Vô Trục
17/03/2015
- Không có gì.
Tùy Qua nói:
- Chỉ là vận khí tốt, lấy được chút linh dược như thế mà thôi. Đúng rồi, hai vị, đã không còn sớm, sao hai người còn chưa đi đây? Chẳng lẽ chuẩn bị lưu lại ăn cơm sao?
- Phải đó.
Đường Vân nói:
- Lưu lại ăn cơm cũng được, Đường gia vẫn rất hiếu khách.
Hai người mỗi người một câu, khiến hai anh em họ Thang muốn nổi điên.
Lúc này Tùy Qua có thể đứng lên, sau đó đi vài bước trong phòng khách, cười nói:
- Vân ca, anh xem, thật sự khỏi hẳn rồi đây.
- Ta kháo! Thật sự khỏi hẳn!
Đường Vân kinh hô:
- Tối nay nhất định phải uống thêm vài chén, chúc mừng một chút!
- Đương nhiên.
Tùy Qua nở nụ cười.
Thang Vân Long thấy một màn như vậy, quả thật hỏng mất, nhìn Thang Vân Bằng nói:
- Ca, đưa khẩu súng cho em, để cho em bắn chết đồ chó hoang này! Để cho em bắn chết hắn! Em không tin hắn còn có thể chết mà sống lại!
Thang Vân Băng cũng giận dữ, lúc này hắn rốt cục hiểu dược mình bị Đường Vân cùng Tùy Qua đùa giỡn.
Nhưng mặc dù là hiểu được, Thang Vân Bằng cũng không thể bão nổi. Lúc này tuy giận dữ, nhưng hắn không có lý do bão nổi. Đúng vậy, người của Thang gia cuồng vọng, kiêu ngạo, nhưng không thể nói mà không giữ lời, nhất là với người của Đường gia. Nếu không Thang gia sẽ mất đi danh dự trong Đế Kinh, nhất định biến thành trò cười của người khác.
Mà trên thực tế nếu chuyện này truyền đi ra, hai anh em họ Thang cũng biến thành trò cười.
- Câm miệng!
Thang Vân Bằng chỉ có thể đem lửa giận phát tiết lên người em trai.
- Tôi vì sao phải câm miệng!
Thang Vân Long quát:
- Anh là anh của tôi. Tôi còn nhờ cậy anh giúp tôi trút gaianj, nhưng không nghĩ tới anh tự cho là đúng, kết quả bị người đùa giỡn! Thang Vân Bằng, anh rất mạnh, nhưng ngoại trừ khi dễ em trai của anh, con mẹ nó anh còn làm được chuyện gì!
Thang Vân Bằng vung tay tát tới, thiếu chút nữa đánh Thang Vân Long bất tỉnh.
Thang Vân Long rốt cục câm miệng!
Đối mặt lửa giận của anh trai, hắn theo thói quen câm miệng, bởi vì hắn lo lắng bị anh trai đánh chết.
Hai mắt Thang Vân Bằng mạo hiểm lửa giận, nhìn chằm chằm Tùy Qua cùng Đường Vân, tựa hồ muốn dùng ánh mắt giết chết hai người bọn họ.
- Đường Vân, Tùy Qua…tôi nhớ rõ hai người!
Thang Vân Bằng căm hận nói:
- Món nợ này một ngày nào đó tôi sẽ tìm các người đòi lại! Nhớ kỹ cho tôi, các người sẽ có một ngày phải hối hận!
Khi nói lời này, bàn tay của hắn siết chặt răng rắc.
Vốn hắn muốn phóng thích tiên thiên chân khí trấn áp hai người, nhưng vừa phóng ra, chợt cảm giác trước mặt có một bức khí tường vô hình ngăn chặn lại. Lúc này hắn mới lưu ý lão giả đứng sau lưng Tùy Qua, trong lòng hoảng sợ, biết tu vi lão đầu kia cao hơn hắn nhiều lắm!
Nếu không thể dùng chân khí áp chế, hắn chỉ có thể bỏ xuống lời hăm dọa.
Đáng tiếc Tùy Qua không cho hắn cơ hội, chợt nhìn Thang Vân Long nói:
- Thang Vân Long, bác sĩ có nói cho anh biết, thương thế của anh không thể khỏi hẳn. Tiếp tục như vậy, anh chỉ có thể làm người què cả đời không?
Nghe xong lời này, Thang Vân Long như bị sét đánh, sau đó hắn bỗng nhiên ý thức được một vấn đề. Tùy Qua có thể chữa lành vết thương, như vậy vì sao không thể chữa lành cho hắn đâu! Hắn cũng không muốn làm người què cả đời!
Nhất thời Thang Vân Long thay đổi vẻ mặt cầu xin, nhìn Tùy Qua nói:
- Tùy tiên sinh, trước đó giữa chúng ta có chuyện hiểu lầm. Hiện tại hiểu lầm thanh toán xong, chân của anh cũng đã khỏi hẳn, cũng không cần tiếp tục thu thập tôi đi, phiền toái anh giúp tôi chữa khỏi được không?
- Việc này…
Tùy Qua có chút khó xử:
- Việc này chỉ sợ phải hỏi xem ý tứ của anh của anh. Vừa rồi hắn nói chuyện thật sự quá kiêu ngạo, tôi thật không thích nghe. Cái gì mà muốn báo thù, còn đòi thu thập chúng tôi, nghe được khiến tôi dựng tóc gáy. Anh của anh là cao thủ tiên thiên, nếu như hắn âm thầm báo thù chúng tôi thật sự khó lòng phòng bị. Cho nên tôi rất sợ hãi đâu.
- Vậy Tùy tiên sinh muốn thế nào?
Thang Vân Long hỏi, ngữ khí thật cẩn thận.
Không có biện pháp, làm thái tử gia thật phong cảnh, nhưng ai nguyện ý làm thái tử gia bị què chân đây?
- Rất đơn giản, gọi anh của anh thu hồi lời vừa rồi, sau đó giải thích với chúng tôi.
Tùy Qua thản nhiên đáp.
- Không có khả năng!
Thang Vân Bằng ngạo nghễ nói.
Thang Vân Long nhìn Thang Vân Bằng, lộ ra thần sắc tuyệt vọng.
Dù sao cũng là anh em ruột, Thang Vân Long tự nhiên hiểu rõ ràng tính tình của anh mình. Anh hắn nói như vậy, thật sự là không còn khả năng.
Nhưng chẳng lẽ ngạo khí chết tiệt còn quan trọng hơn một chân của em mình sao?
Trong phút chốc Thang Vân Long có chút oán hận.
Tùy Qua đồng học chính là cần hiệu quả như vậy, anh em phản bội, trường hợp đồ sộ bao nhiêu đây?
Nhưng chuyện lửa cháy đổ thêm dầu, Tùy Qua cũng muốn thử xem một chút.
- Thang Vân Long, kỳ thật giữa chúng ta cũng không có thâm thù đại hận gì.
Tùy Qua bình tĩnh nói:
- Ở Toàn Tụ Đức tôi bắn anh phát súng, bổn ý là cho anh giáo huấn, ai bảo anh giành chỗ dùng cơm của chúng tôi, còn ở ngay trước mặt bạn bè mình làm chúng tôi không thể xuống đài. Nhưng bổn ý của tôi không phải muốn làm anh tàn phế, dù sao trong Đế Kinh có ai không biết danh hào của Thang gia, tôi cũng không muốn chọc ra đại phiền toái. Mà tôi làm như vậy anh biết tại sao không? Bởi vì tôi dự định đợi khi anh tới cửa làm phiền, thuận tiện ra tay trị liệu cho anh. Nói vậy giữa đôi bên cũng không có thù hận gì đáng nói nữa.
- Anh nói cái gì!
Thang Vân Long hoảng sợ, không nghĩ tới Tùy Qua lại có ý nghĩ như vậy.
- Tôi nói đúng sự thật.
Tùy Qua tiếp tục nói:
- Tôi vốn không nghĩ làm cho anh bị tàn phế, hơn nữa cũng không muốn bị Thang gia trả thù. Cho nên tôi dự định khi anh tới cửa sẽ nghĩ biện pháp chữa khỏi cho anh, cho nên tôi đã chuẩn bị xong dược vật. Anh có biết dược vật vừa rồi tôi dùng trị liệu chân cho mình kỳ thật vốn là chuẩn bị cho anh.
- Cái gì!
Thang Vân Long thật sự muốn qua đời.
- Phải.
Tùy Qua nói:
- Vốn là chuẩn bị cho anh. Nhưng tôi không nghĩ tới anh trai anh cường thế như vậy, vừa vào cửa đã bức bách chúng tôi làm ra lựa chọn, hơn nữa chỉ cho hai lựa chọn. Cho nên tôi không có cách nào, chỉ đành lựa chọn điều thứ nhất. Vì thế lẽ ra dược vật dùng trên người anh lại phải dùng trên người tôi. Việc này chẳng khác gì anh của anh bắn anh thêm phát thứ hai, đương nhiên nói như vậy kỳ thật có chút quá mức độ. Vì vậy hiện tại yêu cầu của tôi rất đơn giản, chỉ cần anh của anh thu hồi lời vừa rồi, sau đó nói xin lỗi!
- Vân Long, đừng nghe tiểu tử này nói bậy!
Thang Vân Bằng tức giận đến khóe môi phát run:
- Hắn đang châm ngòi cảm tình giữa anh em chúng ta! Chúng ta đi, anh nhất định sẽ nghĩ biện pháp tìm bác sĩ tốt nhất trị liệu cho em!
Nhưng hiện tại Thang Vân Long căn bản không nghe lọt tai, nói:
- Ca, trước mắt có một cơ hội, em vì sao phải bỏ gần tìm xa? Anh chỉ cần thu hồi lời vừa rồi, nói lời xin lỗi là được. Chuyện đơn giản như vậy, vì sao anh không thể làm?
Tùy Qua nói:
- Chỉ là vận khí tốt, lấy được chút linh dược như thế mà thôi. Đúng rồi, hai vị, đã không còn sớm, sao hai người còn chưa đi đây? Chẳng lẽ chuẩn bị lưu lại ăn cơm sao?
- Phải đó.
Đường Vân nói:
- Lưu lại ăn cơm cũng được, Đường gia vẫn rất hiếu khách.
Hai người mỗi người một câu, khiến hai anh em họ Thang muốn nổi điên.
Lúc này Tùy Qua có thể đứng lên, sau đó đi vài bước trong phòng khách, cười nói:
- Vân ca, anh xem, thật sự khỏi hẳn rồi đây.
- Ta kháo! Thật sự khỏi hẳn!
Đường Vân kinh hô:
- Tối nay nhất định phải uống thêm vài chén, chúc mừng một chút!
- Đương nhiên.
Tùy Qua nở nụ cười.
Thang Vân Long thấy một màn như vậy, quả thật hỏng mất, nhìn Thang Vân Bằng nói:
- Ca, đưa khẩu súng cho em, để cho em bắn chết đồ chó hoang này! Để cho em bắn chết hắn! Em không tin hắn còn có thể chết mà sống lại!
Thang Vân Băng cũng giận dữ, lúc này hắn rốt cục hiểu dược mình bị Đường Vân cùng Tùy Qua đùa giỡn.
Nhưng mặc dù là hiểu được, Thang Vân Bằng cũng không thể bão nổi. Lúc này tuy giận dữ, nhưng hắn không có lý do bão nổi. Đúng vậy, người của Thang gia cuồng vọng, kiêu ngạo, nhưng không thể nói mà không giữ lời, nhất là với người của Đường gia. Nếu không Thang gia sẽ mất đi danh dự trong Đế Kinh, nhất định biến thành trò cười của người khác.
Mà trên thực tế nếu chuyện này truyền đi ra, hai anh em họ Thang cũng biến thành trò cười.
- Câm miệng!
Thang Vân Bằng chỉ có thể đem lửa giận phát tiết lên người em trai.
- Tôi vì sao phải câm miệng!
Thang Vân Long quát:
- Anh là anh của tôi. Tôi còn nhờ cậy anh giúp tôi trút gaianj, nhưng không nghĩ tới anh tự cho là đúng, kết quả bị người đùa giỡn! Thang Vân Bằng, anh rất mạnh, nhưng ngoại trừ khi dễ em trai của anh, con mẹ nó anh còn làm được chuyện gì!
Thang Vân Bằng vung tay tát tới, thiếu chút nữa đánh Thang Vân Long bất tỉnh.
Thang Vân Long rốt cục câm miệng!
Đối mặt lửa giận của anh trai, hắn theo thói quen câm miệng, bởi vì hắn lo lắng bị anh trai đánh chết.
Hai mắt Thang Vân Bằng mạo hiểm lửa giận, nhìn chằm chằm Tùy Qua cùng Đường Vân, tựa hồ muốn dùng ánh mắt giết chết hai người bọn họ.
- Đường Vân, Tùy Qua…tôi nhớ rõ hai người!
Thang Vân Bằng căm hận nói:
- Món nợ này một ngày nào đó tôi sẽ tìm các người đòi lại! Nhớ kỹ cho tôi, các người sẽ có một ngày phải hối hận!
Khi nói lời này, bàn tay của hắn siết chặt răng rắc.
Vốn hắn muốn phóng thích tiên thiên chân khí trấn áp hai người, nhưng vừa phóng ra, chợt cảm giác trước mặt có một bức khí tường vô hình ngăn chặn lại. Lúc này hắn mới lưu ý lão giả đứng sau lưng Tùy Qua, trong lòng hoảng sợ, biết tu vi lão đầu kia cao hơn hắn nhiều lắm!
Nếu không thể dùng chân khí áp chế, hắn chỉ có thể bỏ xuống lời hăm dọa.
Đáng tiếc Tùy Qua không cho hắn cơ hội, chợt nhìn Thang Vân Long nói:
- Thang Vân Long, bác sĩ có nói cho anh biết, thương thế của anh không thể khỏi hẳn. Tiếp tục như vậy, anh chỉ có thể làm người què cả đời không?
Nghe xong lời này, Thang Vân Long như bị sét đánh, sau đó hắn bỗng nhiên ý thức được một vấn đề. Tùy Qua có thể chữa lành vết thương, như vậy vì sao không thể chữa lành cho hắn đâu! Hắn cũng không muốn làm người què cả đời!
Nhất thời Thang Vân Long thay đổi vẻ mặt cầu xin, nhìn Tùy Qua nói:
- Tùy tiên sinh, trước đó giữa chúng ta có chuyện hiểu lầm. Hiện tại hiểu lầm thanh toán xong, chân của anh cũng đã khỏi hẳn, cũng không cần tiếp tục thu thập tôi đi, phiền toái anh giúp tôi chữa khỏi được không?
- Việc này…
Tùy Qua có chút khó xử:
- Việc này chỉ sợ phải hỏi xem ý tứ của anh của anh. Vừa rồi hắn nói chuyện thật sự quá kiêu ngạo, tôi thật không thích nghe. Cái gì mà muốn báo thù, còn đòi thu thập chúng tôi, nghe được khiến tôi dựng tóc gáy. Anh của anh là cao thủ tiên thiên, nếu như hắn âm thầm báo thù chúng tôi thật sự khó lòng phòng bị. Cho nên tôi rất sợ hãi đâu.
- Vậy Tùy tiên sinh muốn thế nào?
Thang Vân Long hỏi, ngữ khí thật cẩn thận.
Không có biện pháp, làm thái tử gia thật phong cảnh, nhưng ai nguyện ý làm thái tử gia bị què chân đây?
- Rất đơn giản, gọi anh của anh thu hồi lời vừa rồi, sau đó giải thích với chúng tôi.
Tùy Qua thản nhiên đáp.
- Không có khả năng!
Thang Vân Bằng ngạo nghễ nói.
Thang Vân Long nhìn Thang Vân Bằng, lộ ra thần sắc tuyệt vọng.
Dù sao cũng là anh em ruột, Thang Vân Long tự nhiên hiểu rõ ràng tính tình của anh mình. Anh hắn nói như vậy, thật sự là không còn khả năng.
Nhưng chẳng lẽ ngạo khí chết tiệt còn quan trọng hơn một chân của em mình sao?
Trong phút chốc Thang Vân Long có chút oán hận.
Tùy Qua đồng học chính là cần hiệu quả như vậy, anh em phản bội, trường hợp đồ sộ bao nhiêu đây?
Nhưng chuyện lửa cháy đổ thêm dầu, Tùy Qua cũng muốn thử xem một chút.
- Thang Vân Long, kỳ thật giữa chúng ta cũng không có thâm thù đại hận gì.
Tùy Qua bình tĩnh nói:
- Ở Toàn Tụ Đức tôi bắn anh phát súng, bổn ý là cho anh giáo huấn, ai bảo anh giành chỗ dùng cơm của chúng tôi, còn ở ngay trước mặt bạn bè mình làm chúng tôi không thể xuống đài. Nhưng bổn ý của tôi không phải muốn làm anh tàn phế, dù sao trong Đế Kinh có ai không biết danh hào của Thang gia, tôi cũng không muốn chọc ra đại phiền toái. Mà tôi làm như vậy anh biết tại sao không? Bởi vì tôi dự định đợi khi anh tới cửa làm phiền, thuận tiện ra tay trị liệu cho anh. Nói vậy giữa đôi bên cũng không có thù hận gì đáng nói nữa.
- Anh nói cái gì!
Thang Vân Long hoảng sợ, không nghĩ tới Tùy Qua lại có ý nghĩ như vậy.
- Tôi nói đúng sự thật.
Tùy Qua tiếp tục nói:
- Tôi vốn không nghĩ làm cho anh bị tàn phế, hơn nữa cũng không muốn bị Thang gia trả thù. Cho nên tôi dự định khi anh tới cửa sẽ nghĩ biện pháp chữa khỏi cho anh, cho nên tôi đã chuẩn bị xong dược vật. Anh có biết dược vật vừa rồi tôi dùng trị liệu chân cho mình kỳ thật vốn là chuẩn bị cho anh.
- Cái gì!
Thang Vân Long thật sự muốn qua đời.
- Phải.
Tùy Qua nói:
- Vốn là chuẩn bị cho anh. Nhưng tôi không nghĩ tới anh trai anh cường thế như vậy, vừa vào cửa đã bức bách chúng tôi làm ra lựa chọn, hơn nữa chỉ cho hai lựa chọn. Cho nên tôi không có cách nào, chỉ đành lựa chọn điều thứ nhất. Vì thế lẽ ra dược vật dùng trên người anh lại phải dùng trên người tôi. Việc này chẳng khác gì anh của anh bắn anh thêm phát thứ hai, đương nhiên nói như vậy kỳ thật có chút quá mức độ. Vì vậy hiện tại yêu cầu của tôi rất đơn giản, chỉ cần anh của anh thu hồi lời vừa rồi, sau đó nói xin lỗi!
- Vân Long, đừng nghe tiểu tử này nói bậy!
Thang Vân Bằng tức giận đến khóe môi phát run:
- Hắn đang châm ngòi cảm tình giữa anh em chúng ta! Chúng ta đi, anh nhất định sẽ nghĩ biện pháp tìm bác sĩ tốt nhất trị liệu cho em!
Nhưng hiện tại Thang Vân Long căn bản không nghe lọt tai, nói:
- Ca, trước mắt có một cơ hội, em vì sao phải bỏ gần tìm xa? Anh chỉ cần thu hồi lời vừa rồi, nói lời xin lỗi là được. Chuyện đơn giản như vậy, vì sao anh không thể làm?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.