Chương 716: Chúng Sinh Quả. (1)
Vô Trục
23/03/2015
Tùy Qua nói:
- Quá nhanh, không thấy rõ. Nhưng mà kỹ thuật của người ngự kiếm không tệ nha.
- Chính là quá kiêu ngạo.
Trầm Quân Lăng nói:
- Hào khí đang tốt bị tên đó phá hư -- chúc hắn sớm đụng xe.
- Tôi thấy đây đã là phạm vi của Nhạn Thương Sơn rồi.
Tùy Qua nói:
- Kình Thiên Phong ở địa phương nào?
- Đi xuống trước rồi nói sau.
Trầm Quân Lăng nói:
- Chẳng lẽ cậu còn trông cậy vào GPS có thể phân tích rõ địa bàn của người tu hành? Nếu dễ dàng tìm như thế, những trận pháp của người tu hành dùng bài trí sao?
- Nói đúng.
Tùy Qua nói xong, chân đạp lấy Hồng Mông thạch bay xuống dưới.
Vừa hay nhìn thấy trên sơn đạo có nam tử trung niên đang chạy đi, nhìn hắn đi lại nhẹ nhàng, nhìn qua đã biết là người tu hành, vì vậy Tùy Qua đáp xuống trước mặt tên này, dò hỏi:
- Vị tiên sinh này, cho hỏi nơi này có phải là Nhạn Thương Sơn?
Người trung niên nhìn thấy Tùy Qua ngự kiếm từ trên trời giáng xuống, trong mắt đầy vẻ kinh hãi, vội vàng chắp tay cung kính nói:
- Tiền bối... Tại đây đúng là Nhạn Thương Sơn, xin hỏi tiền bối có cái gì phân phó?
Tiền bối?
Trên người Tùy Qua nổi da gà. Một người hơn bốn mươi tuoioir lại dùng "Tiền bối" với người hai mươi tuổi, cũng khó trách Tùy Qua đồng học cảm thấy khó tiếp nhận.
- Ông... Ông gọi tôi là gì?
Tùy Qua kinh ngạc nói.
Người trung niên đột nhiên sợ hãi, vội vàng giải thích:
- Tiền bối không nên trách móc, nếu như tôi có mạo phạm gì, kính xin rộng lòng tha thứ, kính xin tiền bối giơ cao đánh khẽ, buông tha cho tôi một con ngựa.
- Chúng ta không thù không oán, tôi không phải tên điên đụng ai cũng ra tay.
Tùy Qua giải thích:
- Ông cũng không cần khẩn trưởng. Kỳ thật tôi định hỏi đây là nơi nào, tôi có ý định đi phường thị Nhạn Thương Sơn. Nhìn bộ dáng của ông như vậy, chắc là đi phường thị a.
- Vâng, tiền bối pháp nhãn không sai.
Người kia nói:
- Tại hạ là Chu Kế Thiều, đúng là tới đây tham gia phường thị. Nơi này đã là Nhạn Thương Sơn sơn mạch, nhưng mà cách Kình Thiên Phong còn bốn mươi dặm. Mặt khác trận p;háp trên Kình Thiên Phong sáng ngày mai mới mở ra, khi đó chúng ta mới có thể tiến vào phường thị giao dịch.
- Thì ra là thế.
Tùy Qua nói:
- Vậy tôi gọi ông một tiếng ‘ Chu đại ca ’--
- Không dám!
Chu Kế Thiều sợ hãi nói.
- Giới tu hành năng giả vi tôn, tiền bối nếu luận giao ngang hàng với tôi, đó là giết tôi đấy.
Lại nói tiếp, Chu Kế Thiều cũng là người tu hành Tiên Thiên kỳ, đặt ở trong thế tục xem như nhân vật số má, nhưng mà trong mắt Tùy Qua lại ăn nói khép nép, cẩn thận từng li từng tí, dường như rất sợ đắc tội Tùy Qua.
Đây là giới tu hành, không có pháp luật, không có đạo đức trói buộc, thực lực quyết định đẳng cấp.
Bởi vì Tùy Qua có tu vị Trúc Cơ Kỳ, cho nên dù cho Chu Kế Thiều lớn tuổi hơn hắn gấp đôi cũng phải cung kính.
Hơn nữa người trong giới tu hành không nhìn diện mạo đoán tuổi. Cho nên Chu Kế Thiều cũng không nhìn Tùy Qua trẻ hơn hắn mà xưng huynh gọi đệ, vạn nhất bởi vậy đắc tội đối phương, phi kiếm của người ta vừa ra, lập tức lấy mạng nhỏ của hắn. Cho nên Chu Kế Thiều tình nguyện làm ra lẽ vãn bối đáng thương, cũng không muốn bị người ta chém giết vô cớ.
Tùy Qua thầm than một tiếng, xem ra hắn vẫn không thích ứng với quan niệm phân chia đẳng cấp của giới tu hành.
- Như vậy, Chu... Tiên sinh, chúng ta cùng đi a.
Tùy Qua nói:
- Tôi mới tham gia phường thị, hy vọng có thể từ chỗ của ông biết được một ít tình huống.
- Tiền bối muốn biết cái gì, tại hạ biết sẽ nói hết.
Chu Kế Thiều nói ra, ý bảo Tùy Qua cùng Trầm Quân Lăng đi trước.
Tùy Qua biết rõ khiêm nhượng cũng không có dùng gì, vì vậy cùng Trầm Quân Lăng đi trước, vừa đi vừa nói chuyện:
- Chu tiên sinh, vậy ông nói tình huống đại khái của phường thị đi, ví dụ như có thứ gì đó, có quy củ gì, còn có gì mới lạ không... Ân, chính là những tâm sự tùy tiện ấy.
- Tiền bối, phường thị trên Kình Thiên Phong mỗi năm một lần, Tuy không tính là phường thị quy mô lớn gì đó, nhưng tuyệt đối rất náo nhiệt. Bởi vì phường thị này không hạn chế tu vị người tham gia, chỉ cần là người tu hành đều có thể tham gia, không giống các phường thị khác chỉ cho phép người tu hành cảnh giới cao như tiền bối đi vào.
- Ah, chính là cánh cửa thấp đúng không?
Tùy Qua nói:
- Cánh cửa thấp, đây chẳng phải là không có vật gì tốt?
- Cũng không thể nói như vậy.
Chu Kế Thiều nói:
- Tuy cấp bậc và quy mô không bằng những tiền bối đại năng mở phường thị, nhưng được cái nhiều người, cho nên chắc chắn sẽ có một ít thứ tốt xuất hiện, nhưng mà có khả năng nhìn ra giá trị hay không, phải xem người ta biết hàng hay không.
- Đây cũng giống như chợ đồ cổ ở thế tục, tuy không bằng tiệm đồ cổ, đấu giá hội, nhưng mà vẫn có một ít bảo bối hiếm thấy, phải xem người mua có tinh mắt sửa mái nhà dột hay không, là ý tứ này chứ gì?
Tùy Qua nói ra.
- Vâng.
Chu Kế Thiều nói ra, không quên vỗ mông ngựa một cái, nói:
- Tiền bối tuệ nhãn như đuốc, tự nhiên biết rõ đồ vật tốt xấu.
- Còn có tin tức gì không?
- Ah, phường thị Kình Thiên Phong giờ dần mới khai trương, sau đó đến giờ Tuất chấm dứt. Thời điểm khai trương thì trân pháp trên Kình Thiên Phong sẽ mở ra, sau đó người tu hành tiến vào bên trong.
Chu Kế Thiều nói:
- Lúc tổ chức phường thị bất luận kẻ nào cũng không được đánh nhau, cướp đoạt tài vật trong phạm vi mười dặm quanh Kình Thiên Phong. Nhưng mà sau khi phường thị chấm dứt, sinh tử do ông trời. Cho nên rất nhiều người mua bán chấm dứt thì lập tức lựa chọn rời khỏi, sẽ không dừng lại lâu, miễn cho bị người khác nhìn chằm chằm vào, sau đó giết người cướp của. Đương nhiên, tiền bối có thể ngự kiếm phi hành thì không cần lo lắng.
- Trúc Cơ Kỳ cũng là thân thể huyết nhục, cũng không phải vô địch..
Tùy Qua nhàn nhạt nói:
- Giết người cướp của là chuyện thường xảy ra sao?
Chu Kế Thiều lúc này nội tâm co rút, rung giọng nói:
- Tiền bối... Tôi chỉ tới xem náo nhiệt, không vật gì tốt, ngài... Ngài giơ cao đánh khẽ a.
- Chớ suy nghĩ lung tung, tôi không có ý ăn cướp.
Tùy Qua nói:
- Đã ông gọi tôi là tiền bối, đương nhiên tôi sẽ tự trọng thân phận, loại chuyện ăn cướp tiểu bối này tôi không làm.
Chu Kế Thiều nghe xong, lúc này mới yên lòng lại, lại nói:
- Bởi vì tiền bối tu vị thật sự rất cao. Tham gia phường thị này đa số đều là người tu hành dưới Trúc Cơ Kỳ, nếu như tiền bối động thủ giết ta, tại hạ thật sự chỉ rửa cổ chờ làm thịt thôi.
- Nói tiếp chuyện phường thị đi, nói chuyện thú vị.
Trầm Quân Lăng nói ra.
Tuy Trầm Quân Lăng chỉ có tu vị Luyện Khí Kỳ, nhưng mà đi cùng với Tùy Qua, Chu Kế Thiều tự nhiên không dám lãnh đạm, vội vàng nói:
- Chuyện thú vị chính là lúc phường thị bắt đầu tối, cũng chính là buổi tối hôm nay, rất nhiều người sẽ tụ tập dưới Kình Thiên Phong, chỗ đó có một cái ‘ khách sạn Ngọc Lộ ’. Hắc, chỗ đó buổi tối có nhiều ' tiên tử ' tới lắm.
- Tiên tử?
Tùy Qua cùng Trầm Quân Lăng hai người trăm miệng một lời nói ra.
- Quá nhanh, không thấy rõ. Nhưng mà kỹ thuật của người ngự kiếm không tệ nha.
- Chính là quá kiêu ngạo.
Trầm Quân Lăng nói:
- Hào khí đang tốt bị tên đó phá hư -- chúc hắn sớm đụng xe.
- Tôi thấy đây đã là phạm vi của Nhạn Thương Sơn rồi.
Tùy Qua nói:
- Kình Thiên Phong ở địa phương nào?
- Đi xuống trước rồi nói sau.
Trầm Quân Lăng nói:
- Chẳng lẽ cậu còn trông cậy vào GPS có thể phân tích rõ địa bàn của người tu hành? Nếu dễ dàng tìm như thế, những trận pháp của người tu hành dùng bài trí sao?
- Nói đúng.
Tùy Qua nói xong, chân đạp lấy Hồng Mông thạch bay xuống dưới.
Vừa hay nhìn thấy trên sơn đạo có nam tử trung niên đang chạy đi, nhìn hắn đi lại nhẹ nhàng, nhìn qua đã biết là người tu hành, vì vậy Tùy Qua đáp xuống trước mặt tên này, dò hỏi:
- Vị tiên sinh này, cho hỏi nơi này có phải là Nhạn Thương Sơn?
Người trung niên nhìn thấy Tùy Qua ngự kiếm từ trên trời giáng xuống, trong mắt đầy vẻ kinh hãi, vội vàng chắp tay cung kính nói:
- Tiền bối... Tại đây đúng là Nhạn Thương Sơn, xin hỏi tiền bối có cái gì phân phó?
Tiền bối?
Trên người Tùy Qua nổi da gà. Một người hơn bốn mươi tuoioir lại dùng "Tiền bối" với người hai mươi tuổi, cũng khó trách Tùy Qua đồng học cảm thấy khó tiếp nhận.
- Ông... Ông gọi tôi là gì?
Tùy Qua kinh ngạc nói.
Người trung niên đột nhiên sợ hãi, vội vàng giải thích:
- Tiền bối không nên trách móc, nếu như tôi có mạo phạm gì, kính xin rộng lòng tha thứ, kính xin tiền bối giơ cao đánh khẽ, buông tha cho tôi một con ngựa.
- Chúng ta không thù không oán, tôi không phải tên điên đụng ai cũng ra tay.
Tùy Qua giải thích:
- Ông cũng không cần khẩn trưởng. Kỳ thật tôi định hỏi đây là nơi nào, tôi có ý định đi phường thị Nhạn Thương Sơn. Nhìn bộ dáng của ông như vậy, chắc là đi phường thị a.
- Vâng, tiền bối pháp nhãn không sai.
Người kia nói:
- Tại hạ là Chu Kế Thiều, đúng là tới đây tham gia phường thị. Nơi này đã là Nhạn Thương Sơn sơn mạch, nhưng mà cách Kình Thiên Phong còn bốn mươi dặm. Mặt khác trận p;háp trên Kình Thiên Phong sáng ngày mai mới mở ra, khi đó chúng ta mới có thể tiến vào phường thị giao dịch.
- Thì ra là thế.
Tùy Qua nói:
- Vậy tôi gọi ông một tiếng ‘ Chu đại ca ’--
- Không dám!
Chu Kế Thiều sợ hãi nói.
- Giới tu hành năng giả vi tôn, tiền bối nếu luận giao ngang hàng với tôi, đó là giết tôi đấy.
Lại nói tiếp, Chu Kế Thiều cũng là người tu hành Tiên Thiên kỳ, đặt ở trong thế tục xem như nhân vật số má, nhưng mà trong mắt Tùy Qua lại ăn nói khép nép, cẩn thận từng li từng tí, dường như rất sợ đắc tội Tùy Qua.
Đây là giới tu hành, không có pháp luật, không có đạo đức trói buộc, thực lực quyết định đẳng cấp.
Bởi vì Tùy Qua có tu vị Trúc Cơ Kỳ, cho nên dù cho Chu Kế Thiều lớn tuổi hơn hắn gấp đôi cũng phải cung kính.
Hơn nữa người trong giới tu hành không nhìn diện mạo đoán tuổi. Cho nên Chu Kế Thiều cũng không nhìn Tùy Qua trẻ hơn hắn mà xưng huynh gọi đệ, vạn nhất bởi vậy đắc tội đối phương, phi kiếm của người ta vừa ra, lập tức lấy mạng nhỏ của hắn. Cho nên Chu Kế Thiều tình nguyện làm ra lẽ vãn bối đáng thương, cũng không muốn bị người ta chém giết vô cớ.
Tùy Qua thầm than một tiếng, xem ra hắn vẫn không thích ứng với quan niệm phân chia đẳng cấp của giới tu hành.
- Như vậy, Chu... Tiên sinh, chúng ta cùng đi a.
Tùy Qua nói:
- Tôi mới tham gia phường thị, hy vọng có thể từ chỗ của ông biết được một ít tình huống.
- Tiền bối muốn biết cái gì, tại hạ biết sẽ nói hết.
Chu Kế Thiều nói ra, ý bảo Tùy Qua cùng Trầm Quân Lăng đi trước.
Tùy Qua biết rõ khiêm nhượng cũng không có dùng gì, vì vậy cùng Trầm Quân Lăng đi trước, vừa đi vừa nói chuyện:
- Chu tiên sinh, vậy ông nói tình huống đại khái của phường thị đi, ví dụ như có thứ gì đó, có quy củ gì, còn có gì mới lạ không... Ân, chính là những tâm sự tùy tiện ấy.
- Tiền bối, phường thị trên Kình Thiên Phong mỗi năm một lần, Tuy không tính là phường thị quy mô lớn gì đó, nhưng tuyệt đối rất náo nhiệt. Bởi vì phường thị này không hạn chế tu vị người tham gia, chỉ cần là người tu hành đều có thể tham gia, không giống các phường thị khác chỉ cho phép người tu hành cảnh giới cao như tiền bối đi vào.
- Ah, chính là cánh cửa thấp đúng không?
Tùy Qua nói:
- Cánh cửa thấp, đây chẳng phải là không có vật gì tốt?
- Cũng không thể nói như vậy.
Chu Kế Thiều nói:
- Tuy cấp bậc và quy mô không bằng những tiền bối đại năng mở phường thị, nhưng được cái nhiều người, cho nên chắc chắn sẽ có một ít thứ tốt xuất hiện, nhưng mà có khả năng nhìn ra giá trị hay không, phải xem người ta biết hàng hay không.
- Đây cũng giống như chợ đồ cổ ở thế tục, tuy không bằng tiệm đồ cổ, đấu giá hội, nhưng mà vẫn có một ít bảo bối hiếm thấy, phải xem người mua có tinh mắt sửa mái nhà dột hay không, là ý tứ này chứ gì?
Tùy Qua nói ra.
- Vâng.
Chu Kế Thiều nói ra, không quên vỗ mông ngựa một cái, nói:
- Tiền bối tuệ nhãn như đuốc, tự nhiên biết rõ đồ vật tốt xấu.
- Còn có tin tức gì không?
- Ah, phường thị Kình Thiên Phong giờ dần mới khai trương, sau đó đến giờ Tuất chấm dứt. Thời điểm khai trương thì trân pháp trên Kình Thiên Phong sẽ mở ra, sau đó người tu hành tiến vào bên trong.
Chu Kế Thiều nói:
- Lúc tổ chức phường thị bất luận kẻ nào cũng không được đánh nhau, cướp đoạt tài vật trong phạm vi mười dặm quanh Kình Thiên Phong. Nhưng mà sau khi phường thị chấm dứt, sinh tử do ông trời. Cho nên rất nhiều người mua bán chấm dứt thì lập tức lựa chọn rời khỏi, sẽ không dừng lại lâu, miễn cho bị người khác nhìn chằm chằm vào, sau đó giết người cướp của. Đương nhiên, tiền bối có thể ngự kiếm phi hành thì không cần lo lắng.
- Trúc Cơ Kỳ cũng là thân thể huyết nhục, cũng không phải vô địch..
Tùy Qua nhàn nhạt nói:
- Giết người cướp của là chuyện thường xảy ra sao?
Chu Kế Thiều lúc này nội tâm co rút, rung giọng nói:
- Tiền bối... Tôi chỉ tới xem náo nhiệt, không vật gì tốt, ngài... Ngài giơ cao đánh khẽ a.
- Chớ suy nghĩ lung tung, tôi không có ý ăn cướp.
Tùy Qua nói:
- Đã ông gọi tôi là tiền bối, đương nhiên tôi sẽ tự trọng thân phận, loại chuyện ăn cướp tiểu bối này tôi không làm.
Chu Kế Thiều nghe xong, lúc này mới yên lòng lại, lại nói:
- Bởi vì tiền bối tu vị thật sự rất cao. Tham gia phường thị này đa số đều là người tu hành dưới Trúc Cơ Kỳ, nếu như tiền bối động thủ giết ta, tại hạ thật sự chỉ rửa cổ chờ làm thịt thôi.
- Nói tiếp chuyện phường thị đi, nói chuyện thú vị.
Trầm Quân Lăng nói ra.
Tuy Trầm Quân Lăng chỉ có tu vị Luyện Khí Kỳ, nhưng mà đi cùng với Tùy Qua, Chu Kế Thiều tự nhiên không dám lãnh đạm, vội vàng nói:
- Chuyện thú vị chính là lúc phường thị bắt đầu tối, cũng chính là buổi tối hôm nay, rất nhiều người sẽ tụ tập dưới Kình Thiên Phong, chỗ đó có một cái ‘ khách sạn Ngọc Lộ ’. Hắc, chỗ đó buổi tối có nhiều ' tiên tử ' tới lắm.
- Tiên tử?
Tùy Qua cùng Trầm Quân Lăng hai người trăm miệng một lời nói ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.