Chương 142: Chướng ngại vật. (2)
Vô Trục
13/03/2015
Chỉ thấy một đội binh sĩ xông vào trong cục cảnh sát, với tố chất tiên tiến, tinh nhuệ, hoàn toàn khống chế cục diện rất nhanh. Lão Vương cảnh quan đang muốn động thủ, báng súng của một người lính đã hung hăng đập lên lưng hắn, đập hắn nằm trên đất, hắn đang muốn há mồm la mắng, đối phương cũng đã nhét thẳng họng súng vào trong miệng hắn.
Lão Vương trước kia cũng từng làm binh, nhìn trang bị, hành động và khí thế của đội binh lính này, cũng biết những người này đều là binh lính tinh nhuệ trong bộ đội, lực chiến đấu cường hãn, tuyệt đối không phải là nhân vật mà đám nhân viên cảnh sát quen cuộc sống an nhàn sung sướng của cục cảnh sát có thể chống lại.
Cho nên, lão Vương lập tức kinh sợ, ngoan ngoãn nằm trên đất, không nhúc nhích.
- Các ngươi là bộ đội nào? Sao dám tấn công vào cơ quan công an, can thiệp vào cảnh vụ địa phương.
Trần phó cục trưởng dù sao cũng là quan, lúc này còn dám lên tiếng chỉ trích những binh lính này.
Ai ngờ, Trần phó cục trưởng còn chưa nói hết, một bàn tay to lớn có lực thủ đã tát tới, hung hăng tát lên mặt Trần phó cục trưởng, khiến hắn lảo đảo muốn ngã, lưu lại một dấu tay rất rõ ràng trên mặt hắn.
- Ngươi tính làm gì! Cũng dám quơ tay múa chân với người của lão tử!
Một thiếu tá quan quân đi tới, nhìn Tùy Qua, nói với Trần phó cục trưởng:
- Cục cảnh sát địa phương các ngươi cũng quá kiêu ngạo rồi, hắn là quan quân thực tập của bộ đội chúng ta, cho dù phạm sai lầm, cũng sẽ do tòa án quân sự của chúng ta tiến hành thẩm phán, các ngươi xử lý vượt quyền không nói, lại còn dám sử dụng hình phạt với hắn, mạnh mẽ bức cung! Nếu ngươi còn có thể tiếp tục làm phó cục trưởng, cái tên Vệ Hoa của ta sẽ bị viết ngược lại!
Sắc mặt Trần phó cục trưởng trắng bệch. Loại chuyện dụng hình, bức cung này, thật ra rất thường gặp, nhưng cũng không thể lộ liễu, nhất là Tùy Qua vốn cũng không phải phạm tội cưỡng gian gì cả. Hơn nữa, theo cách nói của vị thiếu tá này, tiểu tử Tùy Qua này còn là quan quân thực tập gì đó, như vậy dưới tình huống chưa trao đổi tin tức với bên quân đội đã giam quan quân, mạnh mẽ bức cung... Cái chức phó cục trưởng của hắn đúng là chuẩn bị chấm dứt, Lục Hổ cũng không bảo vệ được hắn, hơn nữa khẳng định cũng sẽ không bao che cho hắn!
Tùy Qua thấy những quân nhân này xuất hiện, cũng biết nhất định là anh vợ tương lai động thủ.
Nhưng, Tùy Qua hoàn toàn không ngờ tới, anh vợ tương lai lại phái Vệ Hoa đến đây.
Vệ Hoa chính là sĩ quan lần trước bị Tùy Qua bẻ gãy cổ tay, mặc dù sau đó Tùy Qua đã động thủ chữa khỏi cho Vệ Hoa, nhưng cũng có chút mất tự nhiên. Điều này cũng tốt, lần này Vệ Hoa dẫn người tới cứu Tùy Qua, cho dù Tùy Qua đồng học không muốn lĩnh tình cũng không được.
Một tên cảnh sát bị binh lính bức bách mở còng tay cho Tùy Qua.
Vệ Hoa đã gọi chụp ảnh lại hiện trường, đồng thấy lấy "khẩu cung" của lão Vương. Đây chính là chứng cứ cần dùng khi ra tòa án quân sự, mặc dù thân phận "sĩ quan thực tập" của Tùy Qua chưa được chứng thực, nhưng với lực ảnh hưởng của Đường gia ở quân đội, chẳng qua là việc rất nhỏ.
Nói cách khác, Trần phó cục trưởng, lão Vương bao gồm cả Hoàng đội trưởng lúc trước, cũng không thoát khỏi liên quan.
Dưới thế lực do Đường gia thôi động, đám người Trần phó cục trưởng nhất định sẽ bị bóp thành phấn vụn. Nếu Trần phó cục trưởng lôi Lục Hổ ra, sợ rằng hắn cũng không chịu nổi.
Nhưng, Tùy Qua biết rất rõ, Trần phó cục trưởng chắc chắn sẽ không dám kéo Lục Hổ ra.
Muốn thu thập nầy Lục Hổ, sợ rằng còn cần Tùy Qua đích thân xuất mã.
- Vệ thiếu tá, lần này... đa tạ rồi. Lần trước, thật sự xin lỗi.
Ra khỏi cục cảnh sát, Tùy Qua thành khẩn nói với Vệ Hoa. Lúc này, vết thương trên mặt hắn đã hoàn toàn biến mất.
Mặc dù Vệ Hoa bị Đường Vân bày mưu đặt kế đến đây, nhưng dù sao giúp Tùy Qua một tay, Tùy Qua cũng không phải là người không biết tốt xấu.
- Chuyện lần trước, là tôi động thủ trước, cũng có chỗ không đúng.
Vệ Hoa nói, nhưng ngay sau đó bật cười lớn:
- Tóm lại, chúng ta không đánh nhau thì không quen biết! Thủ đoạn của Tùy huynh đệ, tôi bội phục tự đáy lòng.
- Đúng rồi, chuyện của tôi sẽ không gây phiền toái cho anh và Vân ca chứ?
Tùy Qua lại nói.
- Thu thập mấy tên nhân vật nhãi nhép này, có gì mà phiền toái.
Vệ Hoa nói:
- Chỉ cần cậu không làm chuyện cưỡng gian, tuyệt đối không có chuyện gì.
- Tôi có thể đi làm chuyện đó sao?
Tùy Qua cười khổ nói.
- Những chuyện khác, cậu không cần lo lắng, đám nhân vật này, tôi sẽ giúp cậu thu thập .
Vệ Hoa nói:
- Nhưng, là ai hãm hại cậu, trong lòng cậu có lẽ cũng nắm rõ?
- Ừ.
Tùy Qua trầm giọng nói:
- Một chướng ngại vật mà thôi, hắn nhảy nhót không được bao lâu nữa đâu.
Hội sở giải trí "Nhân gian tiên cảnh".
- Huynh đệ, cậu thật sự muốn động đến Lục Hổ sao?
Trong một căn phòng, Sơn Hùng sợ hãi nói.
Ở thành phố Đông Giang, Sơn Hùng coi như là nhân vật số một, cũng không có mấy người có thể làm cho hắn kiêng kỵ. Nhưng Lục Hổ có năng lượng rất lớn, chưa nói đến tài phú kinh người của Hoa Hanh điền sản, chỉ riêng hậu đài của Lục Hổ ở tỉnh Minh Hải, nói ra cũng có thể hù ngã một đám người.
Trong mắt người bình thường, hắc bang là tồn tại tương đối cố chấp. Nhưng trong mắt một số vị quan chức chính phủ ở trên, cái gọi là Hắc bang, chẳng qua là gà đất chó kiểng mà thôi, chỉ cần xuất động cơ quan quốc gia như quân cảnh, Hắc bang dù có lớn, trong nháy mắt có thể làm cho ngươi biến thành tro bụi. Tiêu diệt hắc bang phố núi, chính là ví dụ tốt nhất.
Cho nên, đừng thấy đám người Sơn Hùng một thân sát khí, nhưng đối mặt với loại nghiệp quan như Lục Hổ, lại vô cùng sợ hãi.
Trong mắt những người như Sơn Hùng, Lục Hổ muốn tiền có tiền, muốn quyền cũng có quyền, đúng là chọc không nổi.
Nhưng, Sơn Hùng chọc không nổi, không dám chọc, Tùy Qua lại không nghĩ như vậy.
Vốn, Tùy Qua cũng không có tính toán đánh nhau với Lục Hổ, dù sao trước mắt việc hắn cần làm nhất là chữa bệnh cho Đường Vũ Khê. Ai ngờ, Lục Hổ không biết tiến thối, liên tiếp gây chuyện với Tùy Qua, nếu không giết chết hắn, không biết người này rút cuộc còn làm ra bao nhiêu chuyện nữa. Vạn nhất hắn ra tay đối phó với bằng hữu, người nhà của Tùy Qua, khi đó cho dù giết hắn rồi, cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.
- Động! Tại sao không động.
Tùy Qua nói với Sơn Hùng:
- Hùng ca, lẽ nào anh sợ rồi?
Sơn Hùng vội vàng nói:
- Hiện tại tôi và Tùy huynh đệ đã cùng chung chí hướng. Chẳng qua là, tôi cảm thấy con người Lục Hổ không dễ dàng đối phó. Hơn nữa, cho dù chúng ta giết chết hắn, chắc chắn sẽ rước thêm phiền toái vào người. Lão tử của hắn, gia tộc của hắn, nhất định sẽ báo thù cho hắn! Với quyền thế của bọn hắn, muốn sử dụng một nhóm dân liều mạng quả thực dễ như trở bàn tay, cho dù chúng ta có ba đầu sáu tay, cũng khó lòng phòng bị.
Sơn Hùng hoàn toàn nói thật.
Nếu như Lục Hổ thật sự dễ dàng bị cạo chết như vậy..., vậy thì khẳng định hắn sớm đã bị người khác làm chết khô. Dù sao, với tâm tính của người này, chỉ sợ đắc tội với lượng người cũng không ít.
Lão Vương trước kia cũng từng làm binh, nhìn trang bị, hành động và khí thế của đội binh lính này, cũng biết những người này đều là binh lính tinh nhuệ trong bộ đội, lực chiến đấu cường hãn, tuyệt đối không phải là nhân vật mà đám nhân viên cảnh sát quen cuộc sống an nhàn sung sướng của cục cảnh sát có thể chống lại.
Cho nên, lão Vương lập tức kinh sợ, ngoan ngoãn nằm trên đất, không nhúc nhích.
- Các ngươi là bộ đội nào? Sao dám tấn công vào cơ quan công an, can thiệp vào cảnh vụ địa phương.
Trần phó cục trưởng dù sao cũng là quan, lúc này còn dám lên tiếng chỉ trích những binh lính này.
Ai ngờ, Trần phó cục trưởng còn chưa nói hết, một bàn tay to lớn có lực thủ đã tát tới, hung hăng tát lên mặt Trần phó cục trưởng, khiến hắn lảo đảo muốn ngã, lưu lại một dấu tay rất rõ ràng trên mặt hắn.
- Ngươi tính làm gì! Cũng dám quơ tay múa chân với người của lão tử!
Một thiếu tá quan quân đi tới, nhìn Tùy Qua, nói với Trần phó cục trưởng:
- Cục cảnh sát địa phương các ngươi cũng quá kiêu ngạo rồi, hắn là quan quân thực tập của bộ đội chúng ta, cho dù phạm sai lầm, cũng sẽ do tòa án quân sự của chúng ta tiến hành thẩm phán, các ngươi xử lý vượt quyền không nói, lại còn dám sử dụng hình phạt với hắn, mạnh mẽ bức cung! Nếu ngươi còn có thể tiếp tục làm phó cục trưởng, cái tên Vệ Hoa của ta sẽ bị viết ngược lại!
Sắc mặt Trần phó cục trưởng trắng bệch. Loại chuyện dụng hình, bức cung này, thật ra rất thường gặp, nhưng cũng không thể lộ liễu, nhất là Tùy Qua vốn cũng không phải phạm tội cưỡng gian gì cả. Hơn nữa, theo cách nói của vị thiếu tá này, tiểu tử Tùy Qua này còn là quan quân thực tập gì đó, như vậy dưới tình huống chưa trao đổi tin tức với bên quân đội đã giam quan quân, mạnh mẽ bức cung... Cái chức phó cục trưởng của hắn đúng là chuẩn bị chấm dứt, Lục Hổ cũng không bảo vệ được hắn, hơn nữa khẳng định cũng sẽ không bao che cho hắn!
Tùy Qua thấy những quân nhân này xuất hiện, cũng biết nhất định là anh vợ tương lai động thủ.
Nhưng, Tùy Qua hoàn toàn không ngờ tới, anh vợ tương lai lại phái Vệ Hoa đến đây.
Vệ Hoa chính là sĩ quan lần trước bị Tùy Qua bẻ gãy cổ tay, mặc dù sau đó Tùy Qua đã động thủ chữa khỏi cho Vệ Hoa, nhưng cũng có chút mất tự nhiên. Điều này cũng tốt, lần này Vệ Hoa dẫn người tới cứu Tùy Qua, cho dù Tùy Qua đồng học không muốn lĩnh tình cũng không được.
Một tên cảnh sát bị binh lính bức bách mở còng tay cho Tùy Qua.
Vệ Hoa đã gọi chụp ảnh lại hiện trường, đồng thấy lấy "khẩu cung" của lão Vương. Đây chính là chứng cứ cần dùng khi ra tòa án quân sự, mặc dù thân phận "sĩ quan thực tập" của Tùy Qua chưa được chứng thực, nhưng với lực ảnh hưởng của Đường gia ở quân đội, chẳng qua là việc rất nhỏ.
Nói cách khác, Trần phó cục trưởng, lão Vương bao gồm cả Hoàng đội trưởng lúc trước, cũng không thoát khỏi liên quan.
Dưới thế lực do Đường gia thôi động, đám người Trần phó cục trưởng nhất định sẽ bị bóp thành phấn vụn. Nếu Trần phó cục trưởng lôi Lục Hổ ra, sợ rằng hắn cũng không chịu nổi.
Nhưng, Tùy Qua biết rất rõ, Trần phó cục trưởng chắc chắn sẽ không dám kéo Lục Hổ ra.
Muốn thu thập nầy Lục Hổ, sợ rằng còn cần Tùy Qua đích thân xuất mã.
- Vệ thiếu tá, lần này... đa tạ rồi. Lần trước, thật sự xin lỗi.
Ra khỏi cục cảnh sát, Tùy Qua thành khẩn nói với Vệ Hoa. Lúc này, vết thương trên mặt hắn đã hoàn toàn biến mất.
Mặc dù Vệ Hoa bị Đường Vân bày mưu đặt kế đến đây, nhưng dù sao giúp Tùy Qua một tay, Tùy Qua cũng không phải là người không biết tốt xấu.
- Chuyện lần trước, là tôi động thủ trước, cũng có chỗ không đúng.
Vệ Hoa nói, nhưng ngay sau đó bật cười lớn:
- Tóm lại, chúng ta không đánh nhau thì không quen biết! Thủ đoạn của Tùy huynh đệ, tôi bội phục tự đáy lòng.
- Đúng rồi, chuyện của tôi sẽ không gây phiền toái cho anh và Vân ca chứ?
Tùy Qua lại nói.
- Thu thập mấy tên nhân vật nhãi nhép này, có gì mà phiền toái.
Vệ Hoa nói:
- Chỉ cần cậu không làm chuyện cưỡng gian, tuyệt đối không có chuyện gì.
- Tôi có thể đi làm chuyện đó sao?
Tùy Qua cười khổ nói.
- Những chuyện khác, cậu không cần lo lắng, đám nhân vật này, tôi sẽ giúp cậu thu thập .
Vệ Hoa nói:
- Nhưng, là ai hãm hại cậu, trong lòng cậu có lẽ cũng nắm rõ?
- Ừ.
Tùy Qua trầm giọng nói:
- Một chướng ngại vật mà thôi, hắn nhảy nhót không được bao lâu nữa đâu.
Hội sở giải trí "Nhân gian tiên cảnh".
- Huynh đệ, cậu thật sự muốn động đến Lục Hổ sao?
Trong một căn phòng, Sơn Hùng sợ hãi nói.
Ở thành phố Đông Giang, Sơn Hùng coi như là nhân vật số một, cũng không có mấy người có thể làm cho hắn kiêng kỵ. Nhưng Lục Hổ có năng lượng rất lớn, chưa nói đến tài phú kinh người của Hoa Hanh điền sản, chỉ riêng hậu đài của Lục Hổ ở tỉnh Minh Hải, nói ra cũng có thể hù ngã một đám người.
Trong mắt người bình thường, hắc bang là tồn tại tương đối cố chấp. Nhưng trong mắt một số vị quan chức chính phủ ở trên, cái gọi là Hắc bang, chẳng qua là gà đất chó kiểng mà thôi, chỉ cần xuất động cơ quan quốc gia như quân cảnh, Hắc bang dù có lớn, trong nháy mắt có thể làm cho ngươi biến thành tro bụi. Tiêu diệt hắc bang phố núi, chính là ví dụ tốt nhất.
Cho nên, đừng thấy đám người Sơn Hùng một thân sát khí, nhưng đối mặt với loại nghiệp quan như Lục Hổ, lại vô cùng sợ hãi.
Trong mắt những người như Sơn Hùng, Lục Hổ muốn tiền có tiền, muốn quyền cũng có quyền, đúng là chọc không nổi.
Nhưng, Sơn Hùng chọc không nổi, không dám chọc, Tùy Qua lại không nghĩ như vậy.
Vốn, Tùy Qua cũng không có tính toán đánh nhau với Lục Hổ, dù sao trước mắt việc hắn cần làm nhất là chữa bệnh cho Đường Vũ Khê. Ai ngờ, Lục Hổ không biết tiến thối, liên tiếp gây chuyện với Tùy Qua, nếu không giết chết hắn, không biết người này rút cuộc còn làm ra bao nhiêu chuyện nữa. Vạn nhất hắn ra tay đối phó với bằng hữu, người nhà của Tùy Qua, khi đó cho dù giết hắn rồi, cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.
- Động! Tại sao không động.
Tùy Qua nói với Sơn Hùng:
- Hùng ca, lẽ nào anh sợ rồi?
Sơn Hùng vội vàng nói:
- Hiện tại tôi và Tùy huynh đệ đã cùng chung chí hướng. Chẳng qua là, tôi cảm thấy con người Lục Hổ không dễ dàng đối phó. Hơn nữa, cho dù chúng ta giết chết hắn, chắc chắn sẽ rước thêm phiền toái vào người. Lão tử của hắn, gia tộc của hắn, nhất định sẽ báo thù cho hắn! Với quyền thế của bọn hắn, muốn sử dụng một nhóm dân liều mạng quả thực dễ như trở bàn tay, cho dù chúng ta có ba đầu sáu tay, cũng khó lòng phòng bị.
Sơn Hùng hoàn toàn nói thật.
Nếu như Lục Hổ thật sự dễ dàng bị cạo chết như vậy..., vậy thì khẳng định hắn sớm đã bị người khác làm chết khô. Dù sao, với tâm tính của người này, chỉ sợ đắc tội với lượng người cũng không ít.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.