Chương 772: Cổ Phong tới chơi. (1)
Vô Trục
24/03/2015
Ầm ầm!
Nhưng vào lúc này mây đen trên bầu trời quay cuồng, dường như bão tố đang kéo tới, mà Tùy Qua thấy rõ ràng, giữa mây đen có một bàn tay như mực vậy mà chụp thân thể Kinh Nguyên Phượng kéo đi, tâm ma bốn phía nhao nhao né đi, né tránh không kịp, lập tức bị bàn tay này đánh tan xơ xác.
- Cao thủ chân chánh ra tay sao?
Trong lòng Tùy Qua rung động, mặc dù đối phương chỉ dùng một tay, nhưng mà uy thế của một tay này quá kinh người! Dường như cánh tay này áp xuống, tu vị Trúc Cơ Kỳ của Tùy Qua phải chết, có thể trốn bao xa thì trốn bấy nhiêu xa.
Xem ra thể xác Trúc Cơ Kỳ này lấy không được.
Trong nội tâm Tùy Qua thầm kêu đáng tiếc, nhưng thời điểm này dị biến lại xảy ra, giữa mây đen này đột nhiên xuất hiện một đạo kim quang, nhìn qua là tia chớp màu vàng, Tùy Qua vận đủ thị lực mới nhìn rõ tia chớp màu vàng này chính là một hòa thượng toàn thân đầy kim quang, hòa thượng kia thập phần lỗ võ hữu lực, lăng không đánh ra một quyền vào bàn tay này.
Oanh!
Trong tầng mây truyền ra tiếng động sấm vang chớp giật, bàn tay kia biến mất.
Hòa thượng cũng biến mất.
Càng thêm ly kỳ là, mây đen trên đỉnh đầu cũng biến mất, khôi phục bộ dáng hài hòa.
Thời điểm này mọi người phục hồi tin thần lại, Tùy Qua vừa vặn thò tay "Tiếp" lấy nữ tử nhảy lầu, sau đó cuống quít ôm vào trong phòng khám chữa trị, đồng thời bảo an ngăn cản toàn bộ đám phóng viên này ra bên ngoài.
- Đáng giận! Đám tay sai triều đình đáng chết.
Ngu Kế Đô ở thành phố Minh Phủ gầm lên, cửa sổ thủy tinh cả gian phòng bị chấn vỡ.
Ngu Kế Đô biết rõ, thân thể Kinh Nguyên Phượng bị Tùy Qua đạt được, hiện tại thành dê vào miệng cọp. Trừ phi hắn lập tức khai chiến với Tùy Qua, nếu không thân thể Kinh Nguyên Phượng sẽ không trở lại.
Huống hồ mặc dù cầm thân thể Kinh Nguyên Phượng trở về, Ngu Kế Đô cũng không thể cứu Kinh Nguyên Phượng.
Bởi vì Kinh Nguyên Phượng cũng giống như Trương Minh, hồn phi phách tán!
Đột nhiên xuất hiện biến cố này khiến Ngu Kế Đô quả thực muốn điên lên, chuyện này đã hoàn toàn vượt quá dự kiến của hắn.
Mặc dù đối với Ngu Kế Đô mà nói, Kinh Nguyên Phượng chỉ là con cờ trong tay của hắn, nhưng mà đánh chó cũng phải ngó mặt chủ ah, bọn thủ hạ bị người ta đánh giết, Ngu Kế Đô hắn đương nhiên cũng mất mặt.
Nhất là đối với Tùy Qua tiểu tử này, Ngu Kế Đô cũng sớm ghi hận trong lòng, hận không thể nghiền hắn thành tro.
Nhưng mà lý trí nói cho Ngu Kế Đô biết, hắn nhất định phải nhẫn. Không nói tới giao phong chính diện với Tùy Qua sẽ dẫn xuất nữ ma đầu sau lưng của hắn ra, tuy Ngu Kế Đô tự phụ, nhưng mà cũng biết bản thân mình còn xa mới là đối thủ của nữ ma đầu. Mặt khác vừa rồi Ngu Kế Đô ra tay cũng đã khiến cho người Long Đằng chú ý, người Long Đằng nói rõ sẽ không cho hắn và Tùy Qua khai chiến ở khu đông người.
Nhưng mà thể xác của Kinh Nguyên Phượng bị Tùy Qua bắt đi, đối với Ngu Kế Đô mà nói, đây là nhục nhã to lớn.
TUy Kinh Nguyên Phượng đầu óc không đủ, tu vị cũng thường thường, nhưng mà trung thành và tận tâm với Ngu Kế Đô, thiếu đi một tùy tùng trung thành cũng bỏ đi, nhưng mà các đại lão ở Thiên Ngu Sơn có ý kiến với hắn không? Vốn tưởng rằng lúc này sẽ làm cho Tùy Qua thân bại danh liệt, đánh nát thế của hắn, ai biết vào lúc này bồi phu nhân lại gãy binh.
Nếu đổi thành người khác, dùng tu vị và tính cách của Ngu Kế Đô sẽ lập tức đi diệt sát, nhưng mà đối phương là Tùy Qua, là người Ngu Kế Đô tạm thời không thể động vào.
Nhưng mà này rất khó nói rõ.
Ngu Kế Đô nắm đấm vang lên răng rắc, hắn đã hạ quyết tâm, ngày sau nhất định phải phanh thây xé xác Tùy Qua ra, sau đó nghiền xương thành tro!
Nhưng mà hiện tại Ngu Kế Đô cảm thấy hắn phải tỉnh táo lại, sau đó tiếp tục nhìn thẳng vào đối thủ, cho dù tu vị Tùy Qua tiểu tử này chẳng khác gì con sâu cái kiến trong mắt của hắn.
Đối với Ngu Kế Đô hắn nổi trận lôi đình, tâm tình của Tùy Qua hơi chuyển biến tốt đẹp, bởi vì ít nhất hắn báo thù cho Trương Minh.
Tinh thần lực của Kinh Nguyên Phượng khiến Tùy Qua có cảm giác quen thuộc, loại cảm giác này là tới từ thế giới tinh thần của Trương Minh, tuy thế giới tinh thần của hắn sụp đổ rồi, nhưng mà vẫn còn sót lại mảnh vỡ trí nhớ, ghi chép lại tinh thần lực Kinh Nguyên Phượng dùng sức mạnh đánh nát thế giới tinh thần của Trương Minh.
Đây thật sự là báo ứng khó chịu.
Nhưng mà trên người Trương Minh bây giờ là tâm ma, nhìn thấy thân thể Kinh Nguyên Phượng ở ngay trước mặt, là thân thể người tu hành Trúc Cơ Kỳ, có năm trăm năm thọ nguyên, hơn nữa có được pháp lực, đây là đối tượng đoạt xá lý tưởng nhất của tâm ma, thế nhưng mà nó chỉ có thể nhìn, một khi tâm ma đoạt xá sẽ rất khó thoát ly khỏi thân thể này.
- Vì cái gì!
"Trương Minh" không cam lòng nhìn qua Tùy Qua nói ra, lúc này cha mẹ của hắn giật mình. Trương phụ vội vàng nói:
- Con à, con đang làm gì đó, sao con lại không lễ phép với Tùy tiên sinh như thế?
- Đúng vậy a, con nhất định phải tôn kính với Tùy tiên sinh.
Trương mẫu cũng giáo dục con của mình.
- Tùy tiên sinh là ân nhân của con, cũng là ân nhân cả nhà chúng ta.
- Ân nhân cái đầu của bà!
Tâm ma Trương Minh mắng trong lòng, hắn quả thực hận không thể ăn tươi nuốt sống Tùy Qua.
Thời điểm này Tùy Qua lại nhìn cha mẹ Trương Minh nói ra:
- Không có sao, trẻ tuổ khí thịnh là bình thường, Trương Minh chỉ là không thích ứng tiết tấu và không khí xã hội bây giờ mà thôi. Dù sao, muốn thích ứng từ một đứa trẻ tới người trưởng thành, ở trong đó không chỉ có chênh lệch về tri thức, còn có tâm lý, tư tưởng, đúng không?
- Tùy tiên sinh nói không sai, quả nhiên là... Là cao nhân ah.
Trương phụ khen, sau đó nhìn Trương Minh nói:
- Con à, về nhà thôi, sau này chúng ta sẽ mời Tùy tiên sinh ăn cơm.
Tâm ma trong người Trương Minh lúc này suýt nữa muốn khóc, không chỉ biến thành người bình thường, hiện tại còn phải giả làm con của nguời ta, thời gian này làm sao trôi qua đây?
- Trương Minh, đi thôi.
Tùy Qua nói:
- Hảo hảo tĩnh dưỡng, chờ tâm tính của anh điều chỉnh tốt, nếu như anh nguyện ý thì có thể tới chỗ của tôi công tác tác, dù sao anh bây giờ đã trưởng thành, có thể vừa học tập vừa công tác nha. Có chuyện về sau, cũng không nên nghĩ ngợi lung tung.
Tùy Qua nói lời này đương nhiên là trấn an tâm ma, khuyên bảo nó nên thành thật một chút, nếu như biểu hiện tốt, Tùy Qua không ngại giúp đỡ nó, nếu không tâm ma này chỉ có đường chết mà thôi.
"Trương Minh" gật gật đầu, nói ra:
- Cảm ơn Tùy tiên sinh. Cha... Mẹ, chúng ta về nhà trước.
Nhìn thấy Trương Minh cùng cha mẹ của hắn rời khỏi, Tùy Qua nhìn Tây Môn Trung phân phó nói:
- Theo dõi hắn một chút cho tôi, đừng cho hắn làm cái gì không hay, mặt khác tốt nhất nên bảo hắn thành thật một chút.
- Chủ nhân yên tâm.
Tây Môn Trung vội vàng đáp, lặng yên đi ra ngoài.
Thời điểm này Tùy Qua thu thân thể Kinh Nguyên Phượng vào trong.
Nhưng vào lúc này mây đen trên bầu trời quay cuồng, dường như bão tố đang kéo tới, mà Tùy Qua thấy rõ ràng, giữa mây đen có một bàn tay như mực vậy mà chụp thân thể Kinh Nguyên Phượng kéo đi, tâm ma bốn phía nhao nhao né đi, né tránh không kịp, lập tức bị bàn tay này đánh tan xơ xác.
- Cao thủ chân chánh ra tay sao?
Trong lòng Tùy Qua rung động, mặc dù đối phương chỉ dùng một tay, nhưng mà uy thế của một tay này quá kinh người! Dường như cánh tay này áp xuống, tu vị Trúc Cơ Kỳ của Tùy Qua phải chết, có thể trốn bao xa thì trốn bấy nhiêu xa.
Xem ra thể xác Trúc Cơ Kỳ này lấy không được.
Trong nội tâm Tùy Qua thầm kêu đáng tiếc, nhưng thời điểm này dị biến lại xảy ra, giữa mây đen này đột nhiên xuất hiện một đạo kim quang, nhìn qua là tia chớp màu vàng, Tùy Qua vận đủ thị lực mới nhìn rõ tia chớp màu vàng này chính là một hòa thượng toàn thân đầy kim quang, hòa thượng kia thập phần lỗ võ hữu lực, lăng không đánh ra một quyền vào bàn tay này.
Oanh!
Trong tầng mây truyền ra tiếng động sấm vang chớp giật, bàn tay kia biến mất.
Hòa thượng cũng biến mất.
Càng thêm ly kỳ là, mây đen trên đỉnh đầu cũng biến mất, khôi phục bộ dáng hài hòa.
Thời điểm này mọi người phục hồi tin thần lại, Tùy Qua vừa vặn thò tay "Tiếp" lấy nữ tử nhảy lầu, sau đó cuống quít ôm vào trong phòng khám chữa trị, đồng thời bảo an ngăn cản toàn bộ đám phóng viên này ra bên ngoài.
- Đáng giận! Đám tay sai triều đình đáng chết.
Ngu Kế Đô ở thành phố Minh Phủ gầm lên, cửa sổ thủy tinh cả gian phòng bị chấn vỡ.
Ngu Kế Đô biết rõ, thân thể Kinh Nguyên Phượng bị Tùy Qua đạt được, hiện tại thành dê vào miệng cọp. Trừ phi hắn lập tức khai chiến với Tùy Qua, nếu không thân thể Kinh Nguyên Phượng sẽ không trở lại.
Huống hồ mặc dù cầm thân thể Kinh Nguyên Phượng trở về, Ngu Kế Đô cũng không thể cứu Kinh Nguyên Phượng.
Bởi vì Kinh Nguyên Phượng cũng giống như Trương Minh, hồn phi phách tán!
Đột nhiên xuất hiện biến cố này khiến Ngu Kế Đô quả thực muốn điên lên, chuyện này đã hoàn toàn vượt quá dự kiến của hắn.
Mặc dù đối với Ngu Kế Đô mà nói, Kinh Nguyên Phượng chỉ là con cờ trong tay của hắn, nhưng mà đánh chó cũng phải ngó mặt chủ ah, bọn thủ hạ bị người ta đánh giết, Ngu Kế Đô hắn đương nhiên cũng mất mặt.
Nhất là đối với Tùy Qua tiểu tử này, Ngu Kế Đô cũng sớm ghi hận trong lòng, hận không thể nghiền hắn thành tro.
Nhưng mà lý trí nói cho Ngu Kế Đô biết, hắn nhất định phải nhẫn. Không nói tới giao phong chính diện với Tùy Qua sẽ dẫn xuất nữ ma đầu sau lưng của hắn ra, tuy Ngu Kế Đô tự phụ, nhưng mà cũng biết bản thân mình còn xa mới là đối thủ của nữ ma đầu. Mặt khác vừa rồi Ngu Kế Đô ra tay cũng đã khiến cho người Long Đằng chú ý, người Long Đằng nói rõ sẽ không cho hắn và Tùy Qua khai chiến ở khu đông người.
Nhưng mà thể xác của Kinh Nguyên Phượng bị Tùy Qua bắt đi, đối với Ngu Kế Đô mà nói, đây là nhục nhã to lớn.
TUy Kinh Nguyên Phượng đầu óc không đủ, tu vị cũng thường thường, nhưng mà trung thành và tận tâm với Ngu Kế Đô, thiếu đi một tùy tùng trung thành cũng bỏ đi, nhưng mà các đại lão ở Thiên Ngu Sơn có ý kiến với hắn không? Vốn tưởng rằng lúc này sẽ làm cho Tùy Qua thân bại danh liệt, đánh nát thế của hắn, ai biết vào lúc này bồi phu nhân lại gãy binh.
Nếu đổi thành người khác, dùng tu vị và tính cách của Ngu Kế Đô sẽ lập tức đi diệt sát, nhưng mà đối phương là Tùy Qua, là người Ngu Kế Đô tạm thời không thể động vào.
Nhưng mà này rất khó nói rõ.
Ngu Kế Đô nắm đấm vang lên răng rắc, hắn đã hạ quyết tâm, ngày sau nhất định phải phanh thây xé xác Tùy Qua ra, sau đó nghiền xương thành tro!
Nhưng mà hiện tại Ngu Kế Đô cảm thấy hắn phải tỉnh táo lại, sau đó tiếp tục nhìn thẳng vào đối thủ, cho dù tu vị Tùy Qua tiểu tử này chẳng khác gì con sâu cái kiến trong mắt của hắn.
Đối với Ngu Kế Đô hắn nổi trận lôi đình, tâm tình của Tùy Qua hơi chuyển biến tốt đẹp, bởi vì ít nhất hắn báo thù cho Trương Minh.
Tinh thần lực của Kinh Nguyên Phượng khiến Tùy Qua có cảm giác quen thuộc, loại cảm giác này là tới từ thế giới tinh thần của Trương Minh, tuy thế giới tinh thần của hắn sụp đổ rồi, nhưng mà vẫn còn sót lại mảnh vỡ trí nhớ, ghi chép lại tinh thần lực Kinh Nguyên Phượng dùng sức mạnh đánh nát thế giới tinh thần của Trương Minh.
Đây thật sự là báo ứng khó chịu.
Nhưng mà trên người Trương Minh bây giờ là tâm ma, nhìn thấy thân thể Kinh Nguyên Phượng ở ngay trước mặt, là thân thể người tu hành Trúc Cơ Kỳ, có năm trăm năm thọ nguyên, hơn nữa có được pháp lực, đây là đối tượng đoạt xá lý tưởng nhất của tâm ma, thế nhưng mà nó chỉ có thể nhìn, một khi tâm ma đoạt xá sẽ rất khó thoát ly khỏi thân thể này.
- Vì cái gì!
"Trương Minh" không cam lòng nhìn qua Tùy Qua nói ra, lúc này cha mẹ của hắn giật mình. Trương phụ vội vàng nói:
- Con à, con đang làm gì đó, sao con lại không lễ phép với Tùy tiên sinh như thế?
- Đúng vậy a, con nhất định phải tôn kính với Tùy tiên sinh.
Trương mẫu cũng giáo dục con của mình.
- Tùy tiên sinh là ân nhân của con, cũng là ân nhân cả nhà chúng ta.
- Ân nhân cái đầu của bà!
Tâm ma Trương Minh mắng trong lòng, hắn quả thực hận không thể ăn tươi nuốt sống Tùy Qua.
Thời điểm này Tùy Qua lại nhìn cha mẹ Trương Minh nói ra:
- Không có sao, trẻ tuổ khí thịnh là bình thường, Trương Minh chỉ là không thích ứng tiết tấu và không khí xã hội bây giờ mà thôi. Dù sao, muốn thích ứng từ một đứa trẻ tới người trưởng thành, ở trong đó không chỉ có chênh lệch về tri thức, còn có tâm lý, tư tưởng, đúng không?
- Tùy tiên sinh nói không sai, quả nhiên là... Là cao nhân ah.
Trương phụ khen, sau đó nhìn Trương Minh nói:
- Con à, về nhà thôi, sau này chúng ta sẽ mời Tùy tiên sinh ăn cơm.
Tâm ma trong người Trương Minh lúc này suýt nữa muốn khóc, không chỉ biến thành người bình thường, hiện tại còn phải giả làm con của nguời ta, thời gian này làm sao trôi qua đây?
- Trương Minh, đi thôi.
Tùy Qua nói:
- Hảo hảo tĩnh dưỡng, chờ tâm tính của anh điều chỉnh tốt, nếu như anh nguyện ý thì có thể tới chỗ của tôi công tác tác, dù sao anh bây giờ đã trưởng thành, có thể vừa học tập vừa công tác nha. Có chuyện về sau, cũng không nên nghĩ ngợi lung tung.
Tùy Qua nói lời này đương nhiên là trấn an tâm ma, khuyên bảo nó nên thành thật một chút, nếu như biểu hiện tốt, Tùy Qua không ngại giúp đỡ nó, nếu không tâm ma này chỉ có đường chết mà thôi.
"Trương Minh" gật gật đầu, nói ra:
- Cảm ơn Tùy tiên sinh. Cha... Mẹ, chúng ta về nhà trước.
Nhìn thấy Trương Minh cùng cha mẹ của hắn rời khỏi, Tùy Qua nhìn Tây Môn Trung phân phó nói:
- Theo dõi hắn một chút cho tôi, đừng cho hắn làm cái gì không hay, mặt khác tốt nhất nên bảo hắn thành thật một chút.
- Chủ nhân yên tâm.
Tây Môn Trung vội vàng đáp, lặng yên đi ra ngoài.
Thời điểm này Tùy Qua thu thân thể Kinh Nguyên Phượng vào trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.