Chương 461: Con đường Tiên Thiên. (1)
Vô Trục
17/03/2015
Hiện tại, trong không gian « quan tài » nhỏ hẹp này, không khí đã không còn nhiều, mà đan thủy đã dâng lên bụng hắn. Xem ra, không bao lâu nữa, đan thủy sẽ vượt quá đỉnh đầu của hắn, cho đến khi bao trùm toàn bộ không gian bên trong « quan tài ».
Tới lúc đó, nếu Tùy Qua không thoát khỏi cảnh bị đan thủy dìm chết, sẽ hóa thành chất dinh dưỡng của gốc cây Bão Phúc đan mộc này.
Dưỡng khí từ từ giảm bớt.
Đan thủy từ từ tăng lên.
Tử vong cũng từ từ tới gần. . .
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Thời gian dần qua, hô hấp biến thành một chuyện cực kỳ khó khăn, suy nghĩ trong đầu cũng trở nên chậm lại. Đan thủy đã tràn đến mép Tùy Qua, đầu lưỡi truyền đến hương vị ngọt ngào , mùi vị của đan thủy cực kỳ ngọt ngào, nhưng một lát nữa, nó sẽ dâng đến lỗ mũi Tùy Qua. Khi đó, đan thủy ngọt ngào sẽ biến thành mùi vị tử thần.
Bên bờ sinh tử, Tùy Qua còn chưa lĩnh ngộ được cái gọi là hô hấp đan điền, cảnh giới thai tức.
Trong Thần Nông tiên thảo bí quyết, chỉ có miêu tả cảnh giới thai tức, nhưng l lại không nói cụ thể làm thế nào mới có thể chuyển từ hô hấp bằng miệng mũi sangg hô hấp đan điền, trên đó chỉ nói: "Nước chảy thành sông, đến lúc đó tự biết."
Hiện giờ, đan thủy đã kéo đến lỗ mũi của Tùy Qua, nhưng hắn vẫn chưa "Tự biết".
Lúc trước Tùy Qua nói với Tiểu Ngân Trùng “Cứ tiến lên ắt có đường", kết quả có đường rắm, chỉ có vách đá cheo leo!
Tuyệt lộ!
Sùng sục!
Đan thủy rót vào lỗ mũi Tùy Qua, vào phổi của hắn.
- Hô hấp đan điền, hô hấp đan điền... Ta chửi con mẹ nó chứ, đan điền của ngươi hô hấp!
Tùy Qua tức giận mắng một tiếng:
- Lão tử cũng không muốn chết trong quan tài quỷ quái này, bên ngoài còn rất nhiều mỹ nữ chờ lão tử, ta còn là sơ nam, cũng không muốn làm chất dinh dưỡng cho gốc cây Bão Phúc đan mộc này.
Ở trong “quan tài " lĩnh ngộ một hai ngày, vẫn không thể thành công, Tùy Qua đương nhiên là lửa giận hừng hực rồi.
Sau đó, Tùy Qua lại không nhịn được mắng:
- Gốc cây chết tiệt này, ngươi muốn lão tử chết đuối sao? Thiệt thòi ta cứu ngươi ra, trồng vào trong linh điền, lại dùng ngọc tủy vạn năm đề cao, để ngươi khôi phục sinh cơ nhanh như vậy, ngươi không biết hồi báo, lại còn muốn lão tử chết đuối bên trong, ngươi thật là một gốc cây vong ân phụ nghĩa!
Đây là Tùy Qua bị bức đến nóng nảy, mới bắt đầu mắng chửi, hơn nữa khi mắng, lại nuốt phải vài hớp đan thủy vào trong bụng.
Nhưng, cái bụng của Tùy Qua cũng chứa không nổi nhiều đan thủy như vậy, khi cái bụng của hắn ăn no, đoán chừng cũng hoàn toàn tẩy trắng rồi.
Vốn, Tùy Qua chỉ phát tiết một chút lửa giận trong lòng mà thôi, nhưng không ngờ, những lời mắng này lại có tác dụng, hắn lại một lần nữa cảm ứng được ý niệm tồn tại trong gốc cây Bão Phúc đan mộc. Hơn nữa, cảm ứng còn rõ ràng hơn trước.
Nhưng, ý niệm của Bão Phúc đan mộc lại mang theo tức giận, một loại tức giận mãnh liệt .
- Tại sao hận ta?
Tùy Qua thấy trao đổi với gốc cây linh mộc này có hiệu quả, tiếp tục nói:
- Là ai nhờ cậy ngươi làm quan tài? Là ai trồng ngươi vào linh điền, sau đó lại dùng linh vũ tẩm bổ, cho ngươi khôi phục sinh cơ? Đều là công lao của lão tử, ngươi không biết báo ân, ngươi còn tức giận gì chứ? A, ngươi hận ta chém cành khô của ngươi sao? Khốn khiếp, người chém cành khô của ngươi chính là con giun thối Tiểu Ngân Trùng, không phải lão tử làm, cho nên ngươi tốt nhất để đan thủy tăng lên chậm một chút, cho ta thời gian thở dốc…phì phì!
Để tạm thời tranh thủ một chút thời gian cho mình, Tùy Qua không thể làm gì khác hơn đổ tất cả tội lỗi lên đầu Tiểu Ngân Trùng.
Có lẽ lời nói của Tùy Qua nổi lên tác dụng, Tùy Qua cảm ứng được ý niệm của gốc cây Bão Phúc đan mộc bắt đầu trở nên bình thản. Hơn nữa, tốc độ tăng lên của đan thủy quả nhiên chậm đi không ít, Tùy Qua nuốt hai ngụm đan thủy vào trong bụng, tạm thời cuối cùng giải quyết nguy hiểm bị chết đuối.
- Có hiệu quả rồi!
Tùy Qua thầm nghĩ.
Tùy Qua không biết hiện tại hắn làm như vậy có phải "Ăn gian " hay không, nhưng ít nhất hắn không cần quan, khiến tất cả mất hết. Sống ở đây, cuối cùng sẽ có cơ hội thành công.
- Đan Mộc lão đại ca, ngươi xem... Ta đã giúp ngươi một tay, ngươi có thể cũng giúp ta một tay hay không?
Tùy Qua đồng học quả nhiên được voi đòi tiên, tạm thời không bị chết đuối rình rập, lại lại bắt đầu nghĩ tới mò chỗ tốt từ gốc cây đan mộc này.
- Ách, theo ngươi thì sao, ta hiện tại bị giam trong bụng của ngươi, nếu muốn ra ngoài..., nhất định phải lĩnh ngộ được phương pháp Tiên Thiên thai tức, không biết ngươi có cách giúp ta hay không? Ngươi yên tâm, nếu như ta có thể còn sống ra ngoài, sau này nhất định sẽ chiếu cố ngươi gấp bội, cho ngươi được ăn uống tốt...
Bão Phúc đan mộc đương nhiên sẽ không nói chuyện, nhưng ý niệm của nó đúng là thật sự tồn tại. Sau khi Tùy Qua hết sức chăm chú, hắn cảm ứng được trong ý niệm của gốc cây Bão Phúc đan mộc tựa hồ có thứ giống như "Trí nhớ " chảy qua, đây có lẽ là trí nhớ cổ xưa của gốc cây Bão Phúc đan mộc.
Trong thần thức của Tùy Qua, tựa hồ cảm ứng được quá trình gốc cây Bão Phúc đan mộc sinh ra, khi đó sinh cơ bừng bừng, linh khí trong thiên địa vô cùng dư thừa. Trong thế giới đó, linh thảo, linh mộc khắp nơi đều có, dã thú và người giữa thiên địa, tựa hồ cũng vô cùng cường đại, bởi vì khi hô hấp, cũng sẽ tự nhiên hút vào không ít linh khí thiên địa. Cho nên, cho dù là người phàm, cũng dị thường cường tráng...
Rất nhiều tin tức xẹt qua thần thức của Tùy Qua, giống như một bộ phim quay chậm, bởi vì cảm nhận được chính là trí nhớ của gốc cây Bão Phúc đan mộc này, chứ không phải là trí nhớ của người khác, từ góc độ của Tùy Qua, rất nhiều thứ hắn không cách nào hoàn toàn hiểu được, huống chi phương thức tu hành của gốc cây đan mộc này hoàn toàn bất đồng với người tu hành, làm linh mộc, bản thân chính là thiên địa linh khí dựng dục sinh ra, cho nên một cách tự nhiên có thể cảm ứng và hấp thu thiên địa linh khí, căn bản không có cái gọi là bình cảnh giống như con người.
Bình cảnh?
Nghĩ đến bình cảnh, trong lòng Tùy Qua bỗng nhiên tuôn ra một loại lĩnh ngộ.
Tiên Thiên sơ kỳ, chính là cảnh giới thai tức.
Thai tức, thật ra chính là dùng đan điền hô hấp, dùng rốn hô hấp, giống như phương thức hô hấp của trẻ nhỏ khi ở trong bụng mẹ.
Vậy tức là nói, mỗi người khi còn chưa ra đời, đã hiểu được phương pháp Tiên Thiên thai tức. Sau khi ra đời, vì hậu thiên có hạn, mới chuyển thành hô hấp bằng miệng mũi phổi, nhưng điều này đã nói rõ một vấn đề, bản thân con người hiểu được phương pháp thai tức. Chẳng qua, theo biến chuyển của hậu thiên, mới quên lãng phương thức này. Còn quá trình tu hành, chính là quay về cội nguồn, tìm lại phương pháp hô hấp Tiên Thiên.
Cho nên, đột phá hậu thiên bình cảnh không có bất kỳ công pháp nào, bởi vì quá trình không phải là thứ công pháp khẩu quyết có thể miêu tả, hơn nữa con đường Tiên Thiên của mỗi người cũng bất đồng. Thứ Tùy Qua muốn, chính là tìm được con đường thuộc về hắn.
Tới lúc đó, nếu Tùy Qua không thoát khỏi cảnh bị đan thủy dìm chết, sẽ hóa thành chất dinh dưỡng của gốc cây Bão Phúc đan mộc này.
Dưỡng khí từ từ giảm bớt.
Đan thủy từ từ tăng lên.
Tử vong cũng từ từ tới gần. . .
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Thời gian dần qua, hô hấp biến thành một chuyện cực kỳ khó khăn, suy nghĩ trong đầu cũng trở nên chậm lại. Đan thủy đã tràn đến mép Tùy Qua, đầu lưỡi truyền đến hương vị ngọt ngào , mùi vị của đan thủy cực kỳ ngọt ngào, nhưng một lát nữa, nó sẽ dâng đến lỗ mũi Tùy Qua. Khi đó, đan thủy ngọt ngào sẽ biến thành mùi vị tử thần.
Bên bờ sinh tử, Tùy Qua còn chưa lĩnh ngộ được cái gọi là hô hấp đan điền, cảnh giới thai tức.
Trong Thần Nông tiên thảo bí quyết, chỉ có miêu tả cảnh giới thai tức, nhưng l lại không nói cụ thể làm thế nào mới có thể chuyển từ hô hấp bằng miệng mũi sangg hô hấp đan điền, trên đó chỉ nói: "Nước chảy thành sông, đến lúc đó tự biết."
Hiện giờ, đan thủy đã kéo đến lỗ mũi của Tùy Qua, nhưng hắn vẫn chưa "Tự biết".
Lúc trước Tùy Qua nói với Tiểu Ngân Trùng “Cứ tiến lên ắt có đường", kết quả có đường rắm, chỉ có vách đá cheo leo!
Tuyệt lộ!
Sùng sục!
Đan thủy rót vào lỗ mũi Tùy Qua, vào phổi của hắn.
- Hô hấp đan điền, hô hấp đan điền... Ta chửi con mẹ nó chứ, đan điền của ngươi hô hấp!
Tùy Qua tức giận mắng một tiếng:
- Lão tử cũng không muốn chết trong quan tài quỷ quái này, bên ngoài còn rất nhiều mỹ nữ chờ lão tử, ta còn là sơ nam, cũng không muốn làm chất dinh dưỡng cho gốc cây Bão Phúc đan mộc này.
Ở trong “quan tài " lĩnh ngộ một hai ngày, vẫn không thể thành công, Tùy Qua đương nhiên là lửa giận hừng hực rồi.
Sau đó, Tùy Qua lại không nhịn được mắng:
- Gốc cây chết tiệt này, ngươi muốn lão tử chết đuối sao? Thiệt thòi ta cứu ngươi ra, trồng vào trong linh điền, lại dùng ngọc tủy vạn năm đề cao, để ngươi khôi phục sinh cơ nhanh như vậy, ngươi không biết hồi báo, lại còn muốn lão tử chết đuối bên trong, ngươi thật là một gốc cây vong ân phụ nghĩa!
Đây là Tùy Qua bị bức đến nóng nảy, mới bắt đầu mắng chửi, hơn nữa khi mắng, lại nuốt phải vài hớp đan thủy vào trong bụng.
Nhưng, cái bụng của Tùy Qua cũng chứa không nổi nhiều đan thủy như vậy, khi cái bụng của hắn ăn no, đoán chừng cũng hoàn toàn tẩy trắng rồi.
Vốn, Tùy Qua chỉ phát tiết một chút lửa giận trong lòng mà thôi, nhưng không ngờ, những lời mắng này lại có tác dụng, hắn lại một lần nữa cảm ứng được ý niệm tồn tại trong gốc cây Bão Phúc đan mộc. Hơn nữa, cảm ứng còn rõ ràng hơn trước.
Nhưng, ý niệm của Bão Phúc đan mộc lại mang theo tức giận, một loại tức giận mãnh liệt .
- Tại sao hận ta?
Tùy Qua thấy trao đổi với gốc cây linh mộc này có hiệu quả, tiếp tục nói:
- Là ai nhờ cậy ngươi làm quan tài? Là ai trồng ngươi vào linh điền, sau đó lại dùng linh vũ tẩm bổ, cho ngươi khôi phục sinh cơ? Đều là công lao của lão tử, ngươi không biết báo ân, ngươi còn tức giận gì chứ? A, ngươi hận ta chém cành khô của ngươi sao? Khốn khiếp, người chém cành khô của ngươi chính là con giun thối Tiểu Ngân Trùng, không phải lão tử làm, cho nên ngươi tốt nhất để đan thủy tăng lên chậm một chút, cho ta thời gian thở dốc…phì phì!
Để tạm thời tranh thủ một chút thời gian cho mình, Tùy Qua không thể làm gì khác hơn đổ tất cả tội lỗi lên đầu Tiểu Ngân Trùng.
Có lẽ lời nói của Tùy Qua nổi lên tác dụng, Tùy Qua cảm ứng được ý niệm của gốc cây Bão Phúc đan mộc bắt đầu trở nên bình thản. Hơn nữa, tốc độ tăng lên của đan thủy quả nhiên chậm đi không ít, Tùy Qua nuốt hai ngụm đan thủy vào trong bụng, tạm thời cuối cùng giải quyết nguy hiểm bị chết đuối.
- Có hiệu quả rồi!
Tùy Qua thầm nghĩ.
Tùy Qua không biết hiện tại hắn làm như vậy có phải "Ăn gian " hay không, nhưng ít nhất hắn không cần quan, khiến tất cả mất hết. Sống ở đây, cuối cùng sẽ có cơ hội thành công.
- Đan Mộc lão đại ca, ngươi xem... Ta đã giúp ngươi một tay, ngươi có thể cũng giúp ta một tay hay không?
Tùy Qua đồng học quả nhiên được voi đòi tiên, tạm thời không bị chết đuối rình rập, lại lại bắt đầu nghĩ tới mò chỗ tốt từ gốc cây đan mộc này.
- Ách, theo ngươi thì sao, ta hiện tại bị giam trong bụng của ngươi, nếu muốn ra ngoài..., nhất định phải lĩnh ngộ được phương pháp Tiên Thiên thai tức, không biết ngươi có cách giúp ta hay không? Ngươi yên tâm, nếu như ta có thể còn sống ra ngoài, sau này nhất định sẽ chiếu cố ngươi gấp bội, cho ngươi được ăn uống tốt...
Bão Phúc đan mộc đương nhiên sẽ không nói chuyện, nhưng ý niệm của nó đúng là thật sự tồn tại. Sau khi Tùy Qua hết sức chăm chú, hắn cảm ứng được trong ý niệm của gốc cây Bão Phúc đan mộc tựa hồ có thứ giống như "Trí nhớ " chảy qua, đây có lẽ là trí nhớ cổ xưa của gốc cây Bão Phúc đan mộc.
Trong thần thức của Tùy Qua, tựa hồ cảm ứng được quá trình gốc cây Bão Phúc đan mộc sinh ra, khi đó sinh cơ bừng bừng, linh khí trong thiên địa vô cùng dư thừa. Trong thế giới đó, linh thảo, linh mộc khắp nơi đều có, dã thú và người giữa thiên địa, tựa hồ cũng vô cùng cường đại, bởi vì khi hô hấp, cũng sẽ tự nhiên hút vào không ít linh khí thiên địa. Cho nên, cho dù là người phàm, cũng dị thường cường tráng...
Rất nhiều tin tức xẹt qua thần thức của Tùy Qua, giống như một bộ phim quay chậm, bởi vì cảm nhận được chính là trí nhớ của gốc cây Bão Phúc đan mộc này, chứ không phải là trí nhớ của người khác, từ góc độ của Tùy Qua, rất nhiều thứ hắn không cách nào hoàn toàn hiểu được, huống chi phương thức tu hành của gốc cây đan mộc này hoàn toàn bất đồng với người tu hành, làm linh mộc, bản thân chính là thiên địa linh khí dựng dục sinh ra, cho nên một cách tự nhiên có thể cảm ứng và hấp thu thiên địa linh khí, căn bản không có cái gọi là bình cảnh giống như con người.
Bình cảnh?
Nghĩ đến bình cảnh, trong lòng Tùy Qua bỗng nhiên tuôn ra một loại lĩnh ngộ.
Tiên Thiên sơ kỳ, chính là cảnh giới thai tức.
Thai tức, thật ra chính là dùng đan điền hô hấp, dùng rốn hô hấp, giống như phương thức hô hấp của trẻ nhỏ khi ở trong bụng mẹ.
Vậy tức là nói, mỗi người khi còn chưa ra đời, đã hiểu được phương pháp Tiên Thiên thai tức. Sau khi ra đời, vì hậu thiên có hạn, mới chuyển thành hô hấp bằng miệng mũi phổi, nhưng điều này đã nói rõ một vấn đề, bản thân con người hiểu được phương pháp thai tức. Chẳng qua, theo biến chuyển của hậu thiên, mới quên lãng phương thức này. Còn quá trình tu hành, chính là quay về cội nguồn, tìm lại phương pháp hô hấp Tiên Thiên.
Cho nên, đột phá hậu thiên bình cảnh không có bất kỳ công pháp nào, bởi vì quá trình không phải là thứ công pháp khẩu quyết có thể miêu tả, hơn nữa con đường Tiên Thiên của mỗi người cũng bất đồng. Thứ Tùy Qua muốn, chính là tìm được con đường thuộc về hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.