Y Tiên Thiểu

Chương 556: Con sâu làm rầu nồi canh. (2)

Vô Trục

18/03/2015

Đường Vũ Khê khác với Thẩm Quân Lăng, người trước có thể làm cho Tùy Qua không dám tùy tiện tiến hành xâm phạm nàng; còn người sau, cho dù nàng chủ động trêu chọc Tùy Qua, Tùy Qua cũng không dám tiến hành xâm phạm.

- Vậy tiếp tục nói chuyện chính đi.

Tùy Qua biết kế hoạch làm bộ thất thân đã tan vỡ, đành phải chuyển đề tài:

- Bắt đầu từ tháng này, danh sách mua sắm bên quân đội sẽ liên tục tới, công ty dược của chúng ta sẽ càng ngày càng phát triển. Ngoài ra, đám người tiêu tiền như nước của quỹ cũng sẽ đóng góp nhiều tài chính hơn, em có tính toán gì không?

- Cái gì gọi là “đám người tiêu tiền như nước”, bọn họ đều là “hội viên cao cấp”, là VIP của quỹ chúng ta?

Đường Vũ Khê cười nói.

- VIP, chính là tiêu tiền như nước.

Tùy Qua nói:

- Nhiều tiền như vậy đưa cho em, em làm sao tiêu hết?

- Làm sao, có phải anh cảm thấy em tiêu không hết, cho nên tính toán tìm hai nữ nhân khác tiêu giúp em không?

Đường Vũ Khê cau mày nói:

- Vậy em nói cho anh biết, những chuyện này anh khỏi phải nghĩ đến.

- Anh không có ý này.

Tùy Qua cười nói:

- Anh đúng là đang nghĩ, em bảo thủ như vậy, không chịu để anh “ăn mặn”. Như vậy, anh cũng chỉ có thể hi vọng sớm lấy được em. Nếu chúng ta trở thành vợ chồng, em sẽ thành nữ nhân hợp pháp của anh, cũng không thể cự tuyệt làm chuyện nối dõi tông đường với anh. . .

- Phì! Anh đúng là trong mồm chó nhả không ra răng ngà, nói được mấy câu lại lộ ra bản chất.

Đường Vũ Khê nói:

- Anh yên tâm, bất kể anh kiếm được bao nhiêu tiền, quỹ chúng ta đều có thể tiêu cho anh. Cho dù nhất thời không hao phí, đại tỷ cũng có thể lợi dụng số tiền này tiếp tục kiếm tiền.

- Vị đại tỷ đó muốn đầu tư tài chính?

Tùy Qua nói:



- Làm sao anh nghe nói hiện tại thị trường kinh tế tài chính đang đình trệ, cô ta sẽ không làm vốn của vợ anh thua lỗ chứ?

- Anh thì biết cái gì.

Đường Vũ Khê nói:

- Đại tỷ nói. Thị trường tài chính kinh tế đình trệ, đó là nhằm vào nhà nghèo, tiểu thị dân. Kinh tế đình trệ, đó chính là hộ nhỏ lẻ, tiểu thị dân thiếu tiền. Nhưng, những người này thiếu tiền, tiền của bọn họ rút cuộc đi đâu? Đương nhiên là bị đám cá sấu tài chính, nhà giàu nuốt mất. Cho nên, càng là kinh tế đình trệ, đối với đám nhà giàu, ngược lại lại là cơ hội, tỷ như khi châu Á khủng hoảng tài chính. Em và đại tỷ chính là nhà giàu, có lẽ sau này còn là cá sấu lớn.

- Đúng là có thêm kiến thức. Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy có người thuyết minh vấn đề tài chính, sâu sắc, sáng tỏ như vậy, xem ra vị đại tỷ này của em thật sự không đơn giản.

Tùy Qua cười nói:

- Vậy anh mong đợi, có một ngày hai người có thể trở thành cá sấu lớn, nuốt thêm tiền của ngoại quốc, để bọn họ biết lợi hại như thế nào.

- Đúng vậy.

Đường Vũ Khê đường:

- Dược phẩm của anh, chỉ thu tiền của đám quyền quý Hoa Hạ còn chưa đủ, sau này nhất định còn phải thu thêm tiền của đám nhà giàu nước ngoài. Đám người đó thu hết tài nguyên, tài phú của nước ta, cũng phải bắt bọn họ bỏ ra chút gì chứ.

- Ý nghĩ này, anh cũng từng nghĩ đến.

Tùy Qua nói:

- Nhưng, có một câu nói rất hay, trong có yên mới dẹp được giặc ngoài. Em xem hiện tại, anh còn chưa tiến quân ra nước ngoài, những thương nhân bán thuốc trong nước, đã bắt đầu tranh giành cấu xé với anh rồi, nếu như không khống chế tốt cục diện trong nước, anh lèm nhèm tiến quân ra nước ngoài, sợ rằng cửa sau nhất định sẽ bốc cháy.

- Đúng vậy.

Đường Vũ Khê nói:

- Chủ yếu bởi vì anh quật khởi quá nhanh, hơn nữa thoáng cái đã lấy được đơn đặt hàng bên quân đội, đám thương nhân bán thuốc trong nước, đương nhiên là đỏ mắt.

- Cũng không phải đơn giản như vậy.

Tùy Qua nói:

- Đám con rùa này, là cảm thấy uy hiếp anh mang đến cho bọn họ. Loại uy hiếp này không chỉ vì thuốc men của anh rất thần hiệu, còn bởi vì bọn họ biết rất rõ, anh và bọn họ không cùng một loại người, vĩnh viễn không thể nào theo chân bọn họ thông đồng làm bậy. Dĩ nhiên, đây là chuyện tất yếu, bởi vì anh thật sự có chút coi thường đám người ngu xuẩn bọn họ. Thuốc men bọn họ sản xuất, rất nhiều cái là kỹ thuật nước ngoài đào thải, sau đó sản xuất ra một số loại thuốc rẻ tiền, hệ số an toàn rất thấp, trái lại được nâng giá cao mấy chục lần, thậm chí gấp mấy trăm lần bán cho bệnh nhân, thử hỏi những thương nhân này, có thể xem trọng được sao?



- Dĩ nhiên, đám dược thương vô lương tâm này chính là đáng chết!

Đường Vũ Khê nói:

- Thời gian trước, ở Bắc Kinh có báo một tin tức, nói là trồng một loại thuốc tiêm gì đó, giá xuất xưởng là sáu hào, kết quả khi dùng trên người bệnh nhân, giá mỗi thứ đã là hơn tám mươi đồng. Đây mới là món lãi kếch sù, em thấy còn lãi hơn linh dược của anh.

- Linh dược của anh, thật ra không tính là món lãi kếch sù. Nhất là dược phẩm cung cấp cho quân đội, cũng là đặc hiệu, giá tiền thoạt nhìn cao, nhưng trên thực tế không đắt lắm. Điểm này, em phải nói rõ ràng với anh và cha, tránh cho bọn họ hiểu lầm anh là một gian thương.

Tùy Qua nhắc nhở Đường Vũ Khê.

- Em biết rồi.

Đường Vũ Khê nói:

- Thật ra, bọn họ căn bản không để ý đến điều này, dù sao hàng năm bên quân đội cũng tiêu nhiều tiền như vậy, bất luận là mua của người nào. Chỉ cần thuốc men của anh không có vấn đề, bọn họ cũng sẽ không có ý kiến .

- Ừ, như vậy tốt hơn.

Tùy Qua nói:

- Cho nên nói, trong mắt anh, nếu muốn tiến quân ra nước ngoài, đầu tiên nhất định phải dọn dẹp đám sâu mọt dược thương trong nước. Nhưng, đây không phải là chuyện dễ dàng.

- Em sẽ giúp anh.

Đường Vũ Khê nói:

- Chỉ cần có thể dọn dẹp đám sâu mọt này, thậm chí âm thầm vận dụng lực lượng của quân đội cũng sẽ không tiếc!

- Em đấy! Lúc nào cũng suy nghĩ rất đơn giản. Nhưng, dũng khí của em rất đáng khen.

Tùy Qua cười cười:

- Như chuyện em vừa nói. Từ giá xuất xưởng sáu hào đến giá tiền tiêu thụ thực tế hơn tám mươi đồng, lợi nhuận chênh lệch, cũng không phải một mình lão bản xưởng dược được hưởng. Sợi dây lợi ích bên trong, chúng ta thấy được, bao gồm cả bệnh viện và bác sĩ, nhưng chúng ta không nhìn thấy sợi dây lợi ích đáng sợ hơn. Em không nên cho rằng, chỉ có bệnh viện và bác sĩ là có thể ăn chênh lệch lợi nhuận lớn như vậy? Huống chi, cho dù là bệnh viện mua thuốc men, cũng phải có giá chỉ đạo và danh sách mua, những thứ này, là ai chế định?

Đường Vũ Khê vốn kiến thức rộng rãi, nghe Tùy Qua nói như vậy, chợt hiểu:

- Không sai, là em quá ngây thơ rồi. Đã có con sâu làm rầu nồi canh, còn có người đánh xe và người cỡi ngựa hại bầy. Chỉ dọn dẹp đám con sâu làm rầu nồi canh còn chưa được, nhất định phải bắt được “người đánh xe” mới được. Nhưng, chuyện này, thật sự rất khó làm.

- Nói là khó làm, thật ra cũng không phải là rất khó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Y Tiên Thiểu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook