Chương 815: Cương Khí Cảnh. (2)
Vô Trục
26/03/2015
Càng ngày càng nhiều ngũ hành mộc khí tụ tập vào người Tùy Qua, hình thành lốc xoáy cực lớn và thiên địa nguyên khí vô hình bắt đầu biến hóa màu sắc, thiên địa nguyên khí quanh người Tùy Qua biểu hiện ngũ hành, nhưng mà khí tức màu xanh biểu hiện rõ ràng nhất, đó chính là ngũ hành mộc khí, tượng trưng cho thuộc tính chân khí của Tùy Qua.
Thân thể được lực lượng thiên địa nguyên khí chung quanh tẩm bổ, lập tức Tùy Qua cảm giác áp lực trong huyệt Khí Hải nhỏ đi rất nhiều, dường như áp lực trong ngoài đã cân đối, điểm này Tùy Qua đã sớm phát giác được, hơn nữa biết rõ đây là mấu chốt chân khí lột xác thành cương khí. Vì vậy tinh thần lực của Tùy Qua phóng xuất toàn bộ, hắn tụ tập toàn bộ thiên địa nguyên khí trong phạm vi mấy trăm dặm lại.
Trong chốc lát, thiên địa biến sắc, cuồng phong gào rít.
Mà Tùy Qua đứng trên đỉnh núi chính là trung tâm của vòng xoáy, thiên địa hình thành vòng xoáy to lớn giống như một vòi rồng cường đại, từ xa nhìn lại nó chẳng khác gì thanh long phóng lên trời, thanh thế to lớn, hết sức kinh người.
Người trên Mính Kiếm Sơn hoàn toàn bị thanh thế cường đại của Tùy Qua làm khiếp sợ.
Phản ứng ở bên ngoài Tùy Qua không rảnh bận tâm, chỉ dốc sức liều mạng tụ tập thiên địa linh khí, sau đó tiếp tục nuốt Tinh Nguyên Đan rót thêm nguyên khí vào trong huyệt Khí Hải.
Cùng tất biến, biến tắc thông.
Cho dù khí thế cỡ nào, sau khi đã bị áp súc tới mức độ nhất định sẽ hoá khí thành chất lỏng, thậm chí còn có thể ngưng kết thành thể rắn, tiên thiên chân khí cũng là như thế, sau khi chân khí trong huyệt Khí Hải bị cô đọng tới mức độ nhất định, tiên thiên chân khí sẽ béến thành "Dịch ", cũng xưng là cương.
Cho nên tiên thiên cương khí bản chất cũng không khác gì tiên thiên chân khí, nhưng cương khí lại cô đọng gấp mấy chục lần, thậm chí gấp trăm lần chân khí, cho nên cương khí có thể nhẹ nhõm cắt qua hộ thể chân khí, dễ dàng ngưng "Hình ", trở thành binh khí sử dụng, cũng bởi vì nó càng cô đọng, càng áp súc, cho nên càng có uy lực khủng khiếp..
Cho nên thanh thế lớn như vậy, tự nhiên kinh động rất nhiều người có ý chí.
Tuy vị trí của Mính Kiếm Sơn vắng vẻ, nhưng động tĩnh như thế có thể gạt người bình thường, nhưng tuyệt đối không cách nào gạt được con mắt của người tu hành.
Lúc này ngoại ô phía tây của thành phố Minh Phủ, ở trong ngọn núi có đặt căn cứ quan trắc, một người trẻ tuổi mặc áo Tôn Trung Sơn, dưới chân mang đôi dép lê, đầu tóc rối bù, hắn bóp tắt tàn thuốc trên tay, sau đó ánh mắt nhìn qua màn hình máy tính, có chút phát điên kêu lên:
- Mẹ kiếp! Vì sao cứ ở ngay trong phạm vi lão tử quản lý thế này. Nơi khác vài chục năm còn chưa chắc thấy có khí tượng Trúc Cơ, vì cái gì Ngô Miện ta vận khí cứt chó, rõ ràng một tháng đụng phải vài cái! ... Móa! Thanh thế lớn như vậy, càng ngày càng mạnh, khẳng định không phải trùng kích Trúc Cơ Kỳ, đây là đang trùng kích Cương Khí Cảnh! Quá trâu bò! Mẹ kiếp, ta phải thương lượng với lão đại một chút, đổi địa phương là được, người tu hành này quá mãnh liệt, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, ta tổn thương không nổi...
Cùng lúc đó, trên đỉnh núi khoảng cách Mính Kiếm Sơn mấy trăm dặm...
Mấy người tu hành Tiên Thiên kỳ lúc nhìn nhìn qua hướng Mính Kiếm Sơn ở xa xa, trong đó một người tu hành trung niên nói:
- Thật sự là đáng giận, thiên địa linh khí trong phạm vi mấy trăm dặm bị hút sạch. Vốn thiên địa linh khí hiện tại đã ít đi, hiện tại Mính Kiếm Sơn luôn luôn có người kích Trúc Cơ Kỳ, còn có cho người ta sống hay không?
- Cũng không phải sao, Mính Kiếm Sơn Tống gia hình như đã đầu nhập vào người nào đó, quá kiêu ngạo!
Một người khác nói ra.
- Lúc này chúng ta nhìn lầm rồi.
Một lão giả Tiên Thiên hậu kỳ ngưng trọng nói:
- Đây không phải trùng kích Trúc Cơ Kỳ, mà là trùng kích Cương Khí Cảnh! Cương khí vừa thành, vô kiên bất tồi, trảm giết chúng ta chẳng khác gì con sâu cái kiến!
- Cương Khí Cảnh?
Một người khác hít một hơi khí lạnh.
- Pháp lực dễ có, cương khí khó thành. Mính Kiếm Sơn, Tống gia nho nhỏ vậy mà đầu nhập vào một thế lực cường đại, chẳng lẽ là tên Tùy Qua trùng kích Cương Khí Cảnh?
- Hơn phân nửa hắn là chủ tử của Tống gia, cũng là cái đinh trong mắt của ‘ Hành Hội ’ hiện tại, không nghĩ tới tên này mạnh mẽ như vậy, thật sự là kỳ tài ngút trời! Hắn tu luyện Cương Khí Cảnh, muốn đối phó hắn càng khó giải quyết. Hơn nữa người trẻ tuổi này có thành tựu ngạo thế như vậy, ngày khác tiền đồ bất khả hạn lượng. Người như vậy dù không thể kết giao, cũng không thể đắc tội ah.
Lão giả thở dài.
- Nhưng mà, ‘ Hành Hội ’ bên kia nên bàn giao thế nào? Nếu như chúng ta hiện tại còn đi lấy lòng Tống gia, tất nhiên sẽ khiến cao tầng ‘ Hành Hội ’ không vui, đến lúc đó chỉ sợ rước họa vào thân.
Oanh!
Thời điểm này ở xa có tiếng vang thật lớn vang vọng, một đạo thanh khí chẳng khác gì phi long bay thẳn đến chân trời.
Sắc mặt lão già đại biến, hoảng sợ nói:
- Tốt cho Mộc hệ cương khí tinh thuần! Cương khí người này đã thành, thật sự là tu hành thiên tài, tuyệt đối đắc tội không được! Chúng ta ở gần như vậy, nếu không đi qua chúc mừng, chỉ sợ sẽ đưa tới tai họa. Khi đó ‘ Hành Hội ’ cũng không quản sống chết của chúng ta đâu.
- Nếu như hiện tại đi chúc mừng, chẳng phải cũng đắc tội với ‘ Hành Hội ’?
- Người có thể không đi, nhưng có thể tặng leexmaf.
- Chủ ý này cao minh, cứ làm như thế.
Vầng sáng tan hết.
Thiên địa trên Mính Kiếm Sơn cũng lập tức khôi phục lại.
Nhưng người trên núi rung động còn chưa có dẹp loạn.
Lúc trước mọi người thật sự khủng hoảng, trừ thanh thế to lớn ra, còn có cảnh giới của Tùy Qua tăng lên thần tốc, cũng làm mọi người cảm thấy hắn thiên tài.
Nhiều yếu tố như thế hỗn hợp lại, đối với đại lão, các tiểu đệ cũng cảm thấy trên mặt có hào quang, vô cùng có mặt mũi.
Lúc này Tống Văn Hiên, Ngưu Duyên Tranh cũng có suy nghĩ như vậy.
Thời điểm này một đạo hào quang bay tới, hào quang thu lại, Tùy Qua cũng đã tới trước mặt.
Ngưu Duyên Tranh, Tống Văn Hiên bọn người không ngớt lời chúc mừng.
- Tùy tiên sinh, không biết tiên thiên cương khí là như thế nào?
Hàn Côn cực kỳ hâm mộ nói.
- Có gì không thể.
Tùy Qua cười nhạt một tiếng, chậm rãi duỗi tay trái ra, sau đó mọi người nhìn thấy lòng bàn tay của Tùy Qua mọc ra một thanh kiếm màu xanh, đây không phải kiếm khí, xem ra giống như một thanh trường kiếm chính thức, hình thái rất vững chắc, hơn nữa sinh ra cảm giác sắc bén.
Sau đó Tùy Qua vung tay lên, trường kiếm lập tức chém qua tảng đá bên kia.
Xùy!
Trường kiếm cắt vào giữa tảng đá giống như cắt đậu hủ.
Nếu là tiên thiên chân khí cũng có thể chém tảng đá, nhưng mà sau khi chém ra tiên thiên chân khí sẽ biến mất, mà Tùy Qua phóng xuất thanh trường kiếm màu xanh này lạ không biến mất, sau đó Tùy Qua vung tay lên, trường kiếm này chém qua hướng khác, chém tảng đá thành vài khối, cuối cùng Tùy Qua thu hồi trường kiếm, nó dung nhập vào lòng bàn tay của hắn.
- Cương Khí Cảnh! Quả nhiên thần diệu!
Thân thể được lực lượng thiên địa nguyên khí chung quanh tẩm bổ, lập tức Tùy Qua cảm giác áp lực trong huyệt Khí Hải nhỏ đi rất nhiều, dường như áp lực trong ngoài đã cân đối, điểm này Tùy Qua đã sớm phát giác được, hơn nữa biết rõ đây là mấu chốt chân khí lột xác thành cương khí. Vì vậy tinh thần lực của Tùy Qua phóng xuất toàn bộ, hắn tụ tập toàn bộ thiên địa nguyên khí trong phạm vi mấy trăm dặm lại.
Trong chốc lát, thiên địa biến sắc, cuồng phong gào rít.
Mà Tùy Qua đứng trên đỉnh núi chính là trung tâm của vòng xoáy, thiên địa hình thành vòng xoáy to lớn giống như một vòi rồng cường đại, từ xa nhìn lại nó chẳng khác gì thanh long phóng lên trời, thanh thế to lớn, hết sức kinh người.
Người trên Mính Kiếm Sơn hoàn toàn bị thanh thế cường đại của Tùy Qua làm khiếp sợ.
Phản ứng ở bên ngoài Tùy Qua không rảnh bận tâm, chỉ dốc sức liều mạng tụ tập thiên địa linh khí, sau đó tiếp tục nuốt Tinh Nguyên Đan rót thêm nguyên khí vào trong huyệt Khí Hải.
Cùng tất biến, biến tắc thông.
Cho dù khí thế cỡ nào, sau khi đã bị áp súc tới mức độ nhất định sẽ hoá khí thành chất lỏng, thậm chí còn có thể ngưng kết thành thể rắn, tiên thiên chân khí cũng là như thế, sau khi chân khí trong huyệt Khí Hải bị cô đọng tới mức độ nhất định, tiên thiên chân khí sẽ béến thành "Dịch ", cũng xưng là cương.
Cho nên tiên thiên cương khí bản chất cũng không khác gì tiên thiên chân khí, nhưng cương khí lại cô đọng gấp mấy chục lần, thậm chí gấp trăm lần chân khí, cho nên cương khí có thể nhẹ nhõm cắt qua hộ thể chân khí, dễ dàng ngưng "Hình ", trở thành binh khí sử dụng, cũng bởi vì nó càng cô đọng, càng áp súc, cho nên càng có uy lực khủng khiếp..
Cho nên thanh thế lớn như vậy, tự nhiên kinh động rất nhiều người có ý chí.
Tuy vị trí của Mính Kiếm Sơn vắng vẻ, nhưng động tĩnh như thế có thể gạt người bình thường, nhưng tuyệt đối không cách nào gạt được con mắt của người tu hành.
Lúc này ngoại ô phía tây của thành phố Minh Phủ, ở trong ngọn núi có đặt căn cứ quan trắc, một người trẻ tuổi mặc áo Tôn Trung Sơn, dưới chân mang đôi dép lê, đầu tóc rối bù, hắn bóp tắt tàn thuốc trên tay, sau đó ánh mắt nhìn qua màn hình máy tính, có chút phát điên kêu lên:
- Mẹ kiếp! Vì sao cứ ở ngay trong phạm vi lão tử quản lý thế này. Nơi khác vài chục năm còn chưa chắc thấy có khí tượng Trúc Cơ, vì cái gì Ngô Miện ta vận khí cứt chó, rõ ràng một tháng đụng phải vài cái! ... Móa! Thanh thế lớn như vậy, càng ngày càng mạnh, khẳng định không phải trùng kích Trúc Cơ Kỳ, đây là đang trùng kích Cương Khí Cảnh! Quá trâu bò! Mẹ kiếp, ta phải thương lượng với lão đại một chút, đổi địa phương là được, người tu hành này quá mãnh liệt, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, ta tổn thương không nổi...
Cùng lúc đó, trên đỉnh núi khoảng cách Mính Kiếm Sơn mấy trăm dặm...
Mấy người tu hành Tiên Thiên kỳ lúc nhìn nhìn qua hướng Mính Kiếm Sơn ở xa xa, trong đó một người tu hành trung niên nói:
- Thật sự là đáng giận, thiên địa linh khí trong phạm vi mấy trăm dặm bị hút sạch. Vốn thiên địa linh khí hiện tại đã ít đi, hiện tại Mính Kiếm Sơn luôn luôn có người kích Trúc Cơ Kỳ, còn có cho người ta sống hay không?
- Cũng không phải sao, Mính Kiếm Sơn Tống gia hình như đã đầu nhập vào người nào đó, quá kiêu ngạo!
Một người khác nói ra.
- Lúc này chúng ta nhìn lầm rồi.
Một lão giả Tiên Thiên hậu kỳ ngưng trọng nói:
- Đây không phải trùng kích Trúc Cơ Kỳ, mà là trùng kích Cương Khí Cảnh! Cương khí vừa thành, vô kiên bất tồi, trảm giết chúng ta chẳng khác gì con sâu cái kiến!
- Cương Khí Cảnh?
Một người khác hít một hơi khí lạnh.
- Pháp lực dễ có, cương khí khó thành. Mính Kiếm Sơn, Tống gia nho nhỏ vậy mà đầu nhập vào một thế lực cường đại, chẳng lẽ là tên Tùy Qua trùng kích Cương Khí Cảnh?
- Hơn phân nửa hắn là chủ tử của Tống gia, cũng là cái đinh trong mắt của ‘ Hành Hội ’ hiện tại, không nghĩ tới tên này mạnh mẽ như vậy, thật sự là kỳ tài ngút trời! Hắn tu luyện Cương Khí Cảnh, muốn đối phó hắn càng khó giải quyết. Hơn nữa người trẻ tuổi này có thành tựu ngạo thế như vậy, ngày khác tiền đồ bất khả hạn lượng. Người như vậy dù không thể kết giao, cũng không thể đắc tội ah.
Lão giả thở dài.
- Nhưng mà, ‘ Hành Hội ’ bên kia nên bàn giao thế nào? Nếu như chúng ta hiện tại còn đi lấy lòng Tống gia, tất nhiên sẽ khiến cao tầng ‘ Hành Hội ’ không vui, đến lúc đó chỉ sợ rước họa vào thân.
Oanh!
Thời điểm này ở xa có tiếng vang thật lớn vang vọng, một đạo thanh khí chẳng khác gì phi long bay thẳn đến chân trời.
Sắc mặt lão già đại biến, hoảng sợ nói:
- Tốt cho Mộc hệ cương khí tinh thuần! Cương khí người này đã thành, thật sự là tu hành thiên tài, tuyệt đối đắc tội không được! Chúng ta ở gần như vậy, nếu không đi qua chúc mừng, chỉ sợ sẽ đưa tới tai họa. Khi đó ‘ Hành Hội ’ cũng không quản sống chết của chúng ta đâu.
- Nếu như hiện tại đi chúc mừng, chẳng phải cũng đắc tội với ‘ Hành Hội ’?
- Người có thể không đi, nhưng có thể tặng leexmaf.
- Chủ ý này cao minh, cứ làm như thế.
Vầng sáng tan hết.
Thiên địa trên Mính Kiếm Sơn cũng lập tức khôi phục lại.
Nhưng người trên núi rung động còn chưa có dẹp loạn.
Lúc trước mọi người thật sự khủng hoảng, trừ thanh thế to lớn ra, còn có cảnh giới của Tùy Qua tăng lên thần tốc, cũng làm mọi người cảm thấy hắn thiên tài.
Nhiều yếu tố như thế hỗn hợp lại, đối với đại lão, các tiểu đệ cũng cảm thấy trên mặt có hào quang, vô cùng có mặt mũi.
Lúc này Tống Văn Hiên, Ngưu Duyên Tranh cũng có suy nghĩ như vậy.
Thời điểm này một đạo hào quang bay tới, hào quang thu lại, Tùy Qua cũng đã tới trước mặt.
Ngưu Duyên Tranh, Tống Văn Hiên bọn người không ngớt lời chúc mừng.
- Tùy tiên sinh, không biết tiên thiên cương khí là như thế nào?
Hàn Côn cực kỳ hâm mộ nói.
- Có gì không thể.
Tùy Qua cười nhạt một tiếng, chậm rãi duỗi tay trái ra, sau đó mọi người nhìn thấy lòng bàn tay của Tùy Qua mọc ra một thanh kiếm màu xanh, đây không phải kiếm khí, xem ra giống như một thanh trường kiếm chính thức, hình thái rất vững chắc, hơn nữa sinh ra cảm giác sắc bén.
Sau đó Tùy Qua vung tay lên, trường kiếm lập tức chém qua tảng đá bên kia.
Xùy!
Trường kiếm cắt vào giữa tảng đá giống như cắt đậu hủ.
Nếu là tiên thiên chân khí cũng có thể chém tảng đá, nhưng mà sau khi chém ra tiên thiên chân khí sẽ biến mất, mà Tùy Qua phóng xuất thanh trường kiếm màu xanh này lạ không biến mất, sau đó Tùy Qua vung tay lên, trường kiếm này chém qua hướng khác, chém tảng đá thành vài khối, cuối cùng Tùy Qua thu hồi trường kiếm, nó dung nhập vào lòng bàn tay của hắn.
- Cương Khí Cảnh! Quả nhiên thần diệu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.