Chương 232: Đại giới giả vờ. (2)
Vô Trục
13/03/2015
- Người như mày, bình thường tao không nhớ được tên!
Tùy Qua thản nhiên nói.
- Hắc, mày còn hung hăng càn quấy hơn đâu.
Đặng Bân nhe răng cười nói:
- Đợi lát nữa mày sẽ không càn quấy được nữa. Nhưng nếu mày chịu đem cô nàng trong xe cho tao mượn chơi vài ngày, có lẽ tao sẽ xem xét tha cho mày một mạng!
- Chỉ cần lão công của tôi nguyện ý, tôi không sao cả.
Trầm Quân Lăng thản nhiên nói.
Dù biết rõ danh hiệu “Lão công” là giả, hoàn toàn không có gì thực chất, nhưng trong lòng Tùy Qua đồng học vẫn thấy nhộn nhạo.
- Tiểu tử, mày nói thế nào?
Đặng Bân cười tà nói, chẳng qua khuôn mặt hắn vẫn còn sưng đỏ cho nên cười nhìn thật giống đầu heo.
- Cho dù tao đáp ứng, các huynh đệ của tao cũng sẽ không đáp ứng.
Tùy Qua thoải mái thản nhiên nói.
Đặng Bân mang theo nhóm người kia, Tùy Qua chỉ dùng một tay đã đuổi được, đương nhiên không đem bọn hắn xem vào trong mắt. Huống chi cho dù là Trầm Quân Lăng cũng có thể nhẹ nhàng thu thập đám người này. Nhưng nếu đối phương có hứng trí như vậy, Tùy Qua không ngại bồi bọn hắn chơi đùa.
- Các huynh đệ của mày?
Đặng Bân khinh thường nói:
- Con mẹ nó mày đã chết đến nơi còn dám cãi lại sao!
Mới vừa nói xong, một tiểu lưu manh bên cạnh Đặng Bân kéo áo hắn, ghé vào tai hắn thấp giọng nói vài câu.
Sắc mặt Đặng Bân đại biến, nhìn quanh bốn phía, quả nhiên phát hiện tình huống không đúng. Bọn hắn có hai mươi người, đã bị một đám người vây lại, mà nhân số của đối phương ít nhất bốn năm mươi người.
Đặng Bân còn đang chần chờ không biết có nên rút lui hay không, đã thấy đầu đường có hai chiếc xe bus chạy nhanh tới. Cửa xe mở ra, gần trăm người hung thần ác sát phần phật lao ra. Người đi đường nhìn thấy tình huống này, vội vàng tản ra xa xem náo nhiệt.
Nhóm côn đồ bên cạnh Đặng Bân cũng nhận ra tình thế không đúng, có vài lưu manh nhận thức những người kia thuộc Cuồng Hùng bang, cho nên không đợi Đặng Bân mở miệng liền định chuồn đi. Nhưng đã bị tiếp cận, vừa chạy ra vài bước đã bị người chặn lại, sau đó kéo vào trong hẻm nhỏ đi “chiêu đãi”.
Lưu manh cùng hắc bang chân chính có bản chất khác nhau.
Sau khi bị hơn trăm người vây quanh, Đặng Bân cùng đám côn đồ đều không chạy thoát.
Nhãn Kính cùng Đao tử không nhìn Đặng Bân, đi tới trước mặt Tùy Qua hô một tiếng:
- Lão bản!
Mấy ngày nay Đao tử mang theo các tiểu đệ ở lại gần trấn Phát Phong “đặc huấn”, sau khi nhận được tin tức của Nhãn Kính, lập tức tụ tập nhân mã ở gần bên chạy tới nơi này. Nghe thấy có người ỷ vào nhân số đông đảo muốn đối phó lão bản của Cuồng Hùng bang, bọn họ còn không có hành động gì sao?
Đặng Bân vừa nghe hai chữ “lão bản”, nhất thời mặt xám như tro tàn, hai chân bắt đầu run lên.
Vừa rồi Đặng Bân đã nghe tên côn đồ bên cạnh nói rõ lai lịch đám người kia: Cuồng Hùng bang! Cuồng Hùng bang có lai lịch gì, Đặng Bân cũng biết rõ, chính là đệ nhất bang hội Đông Giang, nghe nói lão đại Sơn Hùng đã tẩy trắng, nhưng địa vị giang hồ của Cuồng Hùng bang không suy giảm mà còn tăng lên.
Gặp phải “lão bản” của Cuồng Hùng bang, Đặng Bân cảm giác – muốn chết!
- Đại…đại…ca!
Bị đám người vây quanh, Đặng Bân vội vàng run giọng cầu xin tha thứ:
- Đại…ca, tôi…có mắt không nhìn được Thái Sơn, ngài đừng chấp nhặt…
- Lão bản, cần xử lý bọn hắn như thế nào?
Đao tử cười tà nói.
- Kéo người này đi, đánh gãy tay chân, người còn lại đánh một trận rồi thôi.
Tùy Qua nói.
- Lão bản yên tâm, nhất định khiến cho hắn không thể tự gánh vác cuộc sống.
Đao tử nanh cười một tiếng, nâng lên Đặng Bân bỏ đi.
Đặng Bân vạn phần hoảng sợ, vội vàng kêu lên:
- Đừng…đừng đánh tôi ah, tôi cho các anh tiền…một trăm vạn đủ không? Hai trăm vạn? Năm trăm vạn được chưa…
Lúc này Đặng Bân đã bị ném lên xe bus, sau đó nhanh chóng đi xa.
Những tên côn đồ còn lại nhìn thấy trận thế kia, tuy rằng biết rõ sẽ bị đòn, nhưng không dám vọng động, đều bị người của Cuồng Hùng bang lôi đi.
Trầm Quân Lăng có chút hăng hái nhìn tất cả chuyện này, nhưng không hỏi nhiều.
Người của Đao tử đến mau, đi nhanh, cho thấy rõ tố chất của họ đã được đề cao không ít.
Tùy Qua giữ lại Nhãn Kính.
- Hôm nay sao anh lại tới nơi này?
Tùy Qua hỏi, hiện tại Nhãn Kính đã rất ít trực tiếp nhúng tay công việc trong bang.
- Rỗi rảnh thôi.
Nhãn Kính cười khổ nói:
- Công ty Hoa Sinh của chúng ta đã bị vây trong trạng thái nửa đóng cửa rồi.
- Nhanh như vậy?
Tùy Qua cau mày nói.
Tuy rằng sớm biết bị ảnh hưởng rất lớn, nhưng không nghĩ tới bị ảnh hưởng lớn tới mức như vậy, còn nhanh như thế.
- Nguyên bản những tiệm thuốc cùng bệnh viện đang hợp tác với chúng ta bỗng nhiên cự tuyệt tiếp tục hợp đồng.
Nhãn Kính nói:
- Chuyện này tới thật đột nhiên, hơn nữa không có chút báo trước. Nhưng bởi vì lúc trước anh đã nói không cần quá lo lắng chuyện sinh ý, cho nên tôi cũng không quá khẩn trương. Nhưng chỉ cảm giác có chút cổ quái.
- Biết là ai đang làm trò quỷ sao?
Tùy Qua trầm giọng nói.
- Không rõ ràng lắm.
Nhãn Kính đáp:
- Tôi đã cho người đi thăm dò, nhưng chưa nắm được mấu chốt.
- Bỏ đi, trước yên lặng theo dõi kỳ biến.
Tùy Qua nói, mơ hồ cảm giác việc này có thể quan hệ tới Duyên Vân cùng Thiếu Lâm Tự, nhưng lại cảm giác không giống tác phong của Duyên Vân.
Sau khi Nhãn Kính rời khỏi, Trầm Quân Lăng mới nói:
- Sao vậy, gặp được phiền toái? Có cần tỷ tỷ giúp giải quyết không?
Tùy Qua thoáng do dự, hỏi:
- Cô có biết Hoa Hạ y dược phường hội không?
Sắc mặt Trầm Quân Lăng kịch biến, hạ giọng nói:
- Nơi này không phải địa phương nói chuyện này.
Thật hiển nhiên, Trầm Quân Lăng biết về Hoa Hạ y dược phường hội, hơn nữa còn giữ kín như bưng.
Rơi vào đường cùng, Tùy Qua đành ngồi vào trong xe của nàng lần nữa.
Trời chiều hoàng hôn, bờ sông.
Sóng nước cuồn cuộn, gió thổi phơ phất.
Tùy Qua cùng Trầm Quân Lăng tựa vào đầu xe, Tùy Qua nhìn nước sông chảy xiết, chờ đợi đáp án của Trầm Quân Lăng.
- Thật không nghĩ tới thuốc cao da chó của anh trong một năm đạt tới lợi nhuận ngoài năm mươi triệu.
Trầm Quân Lăng nói.
- Việc này…có quan hệ gì tới Hoa Hạ y dược phường hội?
Tùy Qua nghi hoặc hỏi.
- Bọn hắn chỉ thu “hội phí” đối với những xưởng dược có doanh thu ngoài năm mươi triệu trở lên. Nếu lợi nhuận quá ít, bọn hắn căn bản không xem vào trong mắt.
Trầm Quân Lăng vuốt tóc, tiếp tục nói:
- Nếu như là người khác hỏi tôi, tôi nhất định sẽ không nói tin tức về Hoa Hạ y dược phường hội. Nhưng đối với anh, tôi không muốn anh xảy ra tai họa.
- Hoa Hạ y dược phường hội có lai lịch gì?
Tùy Qua cau mày hỏi.
- Có lai lịch gì thì tôi cũng không rõ ràng.
Thần sắc Trầm Quân Lăng ngưng trọng nói:
- Nhưng thực lực phường hội này phi thường cường đại. Trong đó có một điều, muốn trở thành thành viên nhất định phải có số tài sản ngoài mười tỷ!
- Tài sản mười tỷ?
Tùy Qua hít sâu một hơi.
Nếu mỗi thành viên phường hội có tài sản ngoài mười tỷ, như vậy thực lực của bọn hắn thế nào có thể biết.
- Đây chỉ là điều kiện thấp nhất.
Tùy Qua thản nhiên nói.
- Hắc, mày còn hung hăng càn quấy hơn đâu.
Đặng Bân nhe răng cười nói:
- Đợi lát nữa mày sẽ không càn quấy được nữa. Nhưng nếu mày chịu đem cô nàng trong xe cho tao mượn chơi vài ngày, có lẽ tao sẽ xem xét tha cho mày một mạng!
- Chỉ cần lão công của tôi nguyện ý, tôi không sao cả.
Trầm Quân Lăng thản nhiên nói.
Dù biết rõ danh hiệu “Lão công” là giả, hoàn toàn không có gì thực chất, nhưng trong lòng Tùy Qua đồng học vẫn thấy nhộn nhạo.
- Tiểu tử, mày nói thế nào?
Đặng Bân cười tà nói, chẳng qua khuôn mặt hắn vẫn còn sưng đỏ cho nên cười nhìn thật giống đầu heo.
- Cho dù tao đáp ứng, các huynh đệ của tao cũng sẽ không đáp ứng.
Tùy Qua thoải mái thản nhiên nói.
Đặng Bân mang theo nhóm người kia, Tùy Qua chỉ dùng một tay đã đuổi được, đương nhiên không đem bọn hắn xem vào trong mắt. Huống chi cho dù là Trầm Quân Lăng cũng có thể nhẹ nhàng thu thập đám người này. Nhưng nếu đối phương có hứng trí như vậy, Tùy Qua không ngại bồi bọn hắn chơi đùa.
- Các huynh đệ của mày?
Đặng Bân khinh thường nói:
- Con mẹ nó mày đã chết đến nơi còn dám cãi lại sao!
Mới vừa nói xong, một tiểu lưu manh bên cạnh Đặng Bân kéo áo hắn, ghé vào tai hắn thấp giọng nói vài câu.
Sắc mặt Đặng Bân đại biến, nhìn quanh bốn phía, quả nhiên phát hiện tình huống không đúng. Bọn hắn có hai mươi người, đã bị một đám người vây lại, mà nhân số của đối phương ít nhất bốn năm mươi người.
Đặng Bân còn đang chần chờ không biết có nên rút lui hay không, đã thấy đầu đường có hai chiếc xe bus chạy nhanh tới. Cửa xe mở ra, gần trăm người hung thần ác sát phần phật lao ra. Người đi đường nhìn thấy tình huống này, vội vàng tản ra xa xem náo nhiệt.
Nhóm côn đồ bên cạnh Đặng Bân cũng nhận ra tình thế không đúng, có vài lưu manh nhận thức những người kia thuộc Cuồng Hùng bang, cho nên không đợi Đặng Bân mở miệng liền định chuồn đi. Nhưng đã bị tiếp cận, vừa chạy ra vài bước đã bị người chặn lại, sau đó kéo vào trong hẻm nhỏ đi “chiêu đãi”.
Lưu manh cùng hắc bang chân chính có bản chất khác nhau.
Sau khi bị hơn trăm người vây quanh, Đặng Bân cùng đám côn đồ đều không chạy thoát.
Nhãn Kính cùng Đao tử không nhìn Đặng Bân, đi tới trước mặt Tùy Qua hô một tiếng:
- Lão bản!
Mấy ngày nay Đao tử mang theo các tiểu đệ ở lại gần trấn Phát Phong “đặc huấn”, sau khi nhận được tin tức của Nhãn Kính, lập tức tụ tập nhân mã ở gần bên chạy tới nơi này. Nghe thấy có người ỷ vào nhân số đông đảo muốn đối phó lão bản của Cuồng Hùng bang, bọn họ còn không có hành động gì sao?
Đặng Bân vừa nghe hai chữ “lão bản”, nhất thời mặt xám như tro tàn, hai chân bắt đầu run lên.
Vừa rồi Đặng Bân đã nghe tên côn đồ bên cạnh nói rõ lai lịch đám người kia: Cuồng Hùng bang! Cuồng Hùng bang có lai lịch gì, Đặng Bân cũng biết rõ, chính là đệ nhất bang hội Đông Giang, nghe nói lão đại Sơn Hùng đã tẩy trắng, nhưng địa vị giang hồ của Cuồng Hùng bang không suy giảm mà còn tăng lên.
Gặp phải “lão bản” của Cuồng Hùng bang, Đặng Bân cảm giác – muốn chết!
- Đại…đại…ca!
Bị đám người vây quanh, Đặng Bân vội vàng run giọng cầu xin tha thứ:
- Đại…ca, tôi…có mắt không nhìn được Thái Sơn, ngài đừng chấp nhặt…
- Lão bản, cần xử lý bọn hắn như thế nào?
Đao tử cười tà nói.
- Kéo người này đi, đánh gãy tay chân, người còn lại đánh một trận rồi thôi.
Tùy Qua nói.
- Lão bản yên tâm, nhất định khiến cho hắn không thể tự gánh vác cuộc sống.
Đao tử nanh cười một tiếng, nâng lên Đặng Bân bỏ đi.
Đặng Bân vạn phần hoảng sợ, vội vàng kêu lên:
- Đừng…đừng đánh tôi ah, tôi cho các anh tiền…một trăm vạn đủ không? Hai trăm vạn? Năm trăm vạn được chưa…
Lúc này Đặng Bân đã bị ném lên xe bus, sau đó nhanh chóng đi xa.
Những tên côn đồ còn lại nhìn thấy trận thế kia, tuy rằng biết rõ sẽ bị đòn, nhưng không dám vọng động, đều bị người của Cuồng Hùng bang lôi đi.
Trầm Quân Lăng có chút hăng hái nhìn tất cả chuyện này, nhưng không hỏi nhiều.
Người của Đao tử đến mau, đi nhanh, cho thấy rõ tố chất của họ đã được đề cao không ít.
Tùy Qua giữ lại Nhãn Kính.
- Hôm nay sao anh lại tới nơi này?
Tùy Qua hỏi, hiện tại Nhãn Kính đã rất ít trực tiếp nhúng tay công việc trong bang.
- Rỗi rảnh thôi.
Nhãn Kính cười khổ nói:
- Công ty Hoa Sinh của chúng ta đã bị vây trong trạng thái nửa đóng cửa rồi.
- Nhanh như vậy?
Tùy Qua cau mày nói.
Tuy rằng sớm biết bị ảnh hưởng rất lớn, nhưng không nghĩ tới bị ảnh hưởng lớn tới mức như vậy, còn nhanh như thế.
- Nguyên bản những tiệm thuốc cùng bệnh viện đang hợp tác với chúng ta bỗng nhiên cự tuyệt tiếp tục hợp đồng.
Nhãn Kính nói:
- Chuyện này tới thật đột nhiên, hơn nữa không có chút báo trước. Nhưng bởi vì lúc trước anh đã nói không cần quá lo lắng chuyện sinh ý, cho nên tôi cũng không quá khẩn trương. Nhưng chỉ cảm giác có chút cổ quái.
- Biết là ai đang làm trò quỷ sao?
Tùy Qua trầm giọng nói.
- Không rõ ràng lắm.
Nhãn Kính đáp:
- Tôi đã cho người đi thăm dò, nhưng chưa nắm được mấu chốt.
- Bỏ đi, trước yên lặng theo dõi kỳ biến.
Tùy Qua nói, mơ hồ cảm giác việc này có thể quan hệ tới Duyên Vân cùng Thiếu Lâm Tự, nhưng lại cảm giác không giống tác phong của Duyên Vân.
Sau khi Nhãn Kính rời khỏi, Trầm Quân Lăng mới nói:
- Sao vậy, gặp được phiền toái? Có cần tỷ tỷ giúp giải quyết không?
Tùy Qua thoáng do dự, hỏi:
- Cô có biết Hoa Hạ y dược phường hội không?
Sắc mặt Trầm Quân Lăng kịch biến, hạ giọng nói:
- Nơi này không phải địa phương nói chuyện này.
Thật hiển nhiên, Trầm Quân Lăng biết về Hoa Hạ y dược phường hội, hơn nữa còn giữ kín như bưng.
Rơi vào đường cùng, Tùy Qua đành ngồi vào trong xe của nàng lần nữa.
Trời chiều hoàng hôn, bờ sông.
Sóng nước cuồn cuộn, gió thổi phơ phất.
Tùy Qua cùng Trầm Quân Lăng tựa vào đầu xe, Tùy Qua nhìn nước sông chảy xiết, chờ đợi đáp án của Trầm Quân Lăng.
- Thật không nghĩ tới thuốc cao da chó của anh trong một năm đạt tới lợi nhuận ngoài năm mươi triệu.
Trầm Quân Lăng nói.
- Việc này…có quan hệ gì tới Hoa Hạ y dược phường hội?
Tùy Qua nghi hoặc hỏi.
- Bọn hắn chỉ thu “hội phí” đối với những xưởng dược có doanh thu ngoài năm mươi triệu trở lên. Nếu lợi nhuận quá ít, bọn hắn căn bản không xem vào trong mắt.
Trầm Quân Lăng vuốt tóc, tiếp tục nói:
- Nếu như là người khác hỏi tôi, tôi nhất định sẽ không nói tin tức về Hoa Hạ y dược phường hội. Nhưng đối với anh, tôi không muốn anh xảy ra tai họa.
- Hoa Hạ y dược phường hội có lai lịch gì?
Tùy Qua cau mày hỏi.
- Có lai lịch gì thì tôi cũng không rõ ràng.
Thần sắc Trầm Quân Lăng ngưng trọng nói:
- Nhưng thực lực phường hội này phi thường cường đại. Trong đó có một điều, muốn trở thành thành viên nhất định phải có số tài sản ngoài mười tỷ!
- Tài sản mười tỷ?
Tùy Qua hít sâu một hơi.
Nếu mỗi thành viên phường hội có tài sản ngoài mười tỷ, như vậy thực lực của bọn hắn thế nào có thể biết.
- Đây chỉ là điều kiện thấp nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.