Chương 183: Đốt lửa. (1)
Vô Trục
13/03/2015
Bởi vì Tùy Qua biết rõ nếu hiện tại mình nhào đi lên, có lẽ, cũng không phải là khẳng định, có thể âu yếm nàng.
Tùy Qua nuốt ngụm nước bọt, không ngừng nhắc nhở chính mình nhất định phải khắc chế, không thể chơi với lửa có ngày bị chết cháy.
- Tôi…tôi không sao, cô nằm nghỉ trước, tôi đi tìm người hong khô quần áo cho cô. Mặt khác đi hỏi xem có thuốc cảm mạo hay không.
Tùy Qua nói, vẻ mặt hơi có chút kích động.
- Anh vẫn còn là sơ nam?
Dương Lỵ Lỵ đột nhiên hỏi.
Tùy Qua đang thu thập quần áo của Dương Lỵ Lỵ, nghe thấy lời này trong tay đang cầm áo ngực màu đen của nàng, có chút xấu hổ nói:
- Sao vậy, trên trán tôi có khắc chữ sơ nam sao?
- Hì hì…
Dương Lỵ Lỵ cười, lắc đầu nói:
- Không phải, tôi chỉ nghe nói những sơ nam đều là như thế. Tùy thời đều ảo tưởng ngày nào đó nếm thử mùi vị phụ nữ nhưng khi chân chính có cơ hội thì trước sợ hổ sau sợ lang. Xem ra anh cũng có chút quan niệm trinh tiết đi, không muốn dễ dàng đem thân đồng tử thuần khiết dâng ra đến?
Xấu hổ!
Tiểu sơ nam luôn xấu hổ như vậy.
Tùy Qua chỉ hận không thể lập tức dâng thân đồng tử, trong lòng chợt có một ý niệm nói với hắn:
- Đừng! Vạn nhất có một ngày cùng Đường tỷ làm chuyện kia, nàng phát hiện mình không phải thân đồng tử thì sao bây giờ? Nàng sẽ truy hỏi lần đầu tiên của mình ở địa phương nào, là ai gì đó? Nếu để cho nàng biết mình trên đường đi tìm nàng hiến cho người khác, nàng sẽ như thế nào đây…
- Tôi đi mua thuốc cho cô.
Tùy Qua thiếu chút nữa cắn răng cầm quần áo đi xuống lầu.
Dương Lỵ Lỵ có chút thất vọng thở dài một tiếng, bật ti vi.
Trong ti vi có một cô gái đang nhìn theo bóng dáng một người đàn ông đi xa kêu lên:
- Cho dù tôi không chiếm được lòng của anh, nhưng cũng muốn được đến người của anh!
- Bệnh thần kinh!
Dương Lỵ Lỵ mắng một tiếng, tắt ti vi. Loại phim truyền hình kiểu này luôn làm nàng khó chịu.
Một lát sau Tùy Qua cầm thuốc cảm vào phòng, gọi Dương Lỵ Lỵ nhanh chóng uống thuốc.
Sau đó Tùy Qua đi vào phòng tắm nước nóng.
Lúc đi ra trên người hắn cũng chỉ có khăn tắm.
Nhưng bởi vì có hai giường, cùng ở một phòng cũng không có gì, dù sao đều là người trưởng thành.
Tùy Qua lên giường, tắt đèn nói:
- Thời gian đã muộn, ngủ sớm chút đi.
Dương Lỵ Lỵ ý thức kế tiếp sẽ không có tiết mục gì, huống hồ nàng thật sự cũng rất mệt nhọc, vì vậy ứng một tiếng, chui vào mền, đem khăn tắm nhét lên đầu giường.
Ngủ trần?
Ngủ trần!
Trong đầu Tùy Qua hiện lên từ này.
Thật không nghĩ tới Dương Lỵ Lỵ có thói quen ngủ trần, hơn nữa còn là trong lúc này.
Nhưng Tùy Qua không biết Dương Lỵ Lỵ đã sớm bị hành vi anh hùng cứu mỹ của hắn làm cảm động rối tinh rối mù, dù Tùy Qua mở miệng cần nàng lấy thân báo đáp, nàng cũng sẽ không cự tuyệt, cho nên ở trước mặt hắn nàng không cần “bố trí phòng vệ”.
Đây là lần đầu tiên Tùy Qua ngủ chung phòng với một cô gái. Lần trước cùng Trầm Quân Lăng thì không tính, đó là ban ngày, hơn nữa bởi vì có Thiết Long cùng Chu Xử Nhất đảo loạn, hoàn toàn không có chút bầu không khí.
Nhưng hôm nay thì bất đồng, ban đêm, mưa rả rích, trong khách sạn, cô gái trẻ tuổi xinh đẹp ngủ trần…thật nhiều điều kiện dồn dập ngưng tụ thành cỗ dục vọng cường đại.
Đối với một tiểu sơ nam mà nói đây là một sự hấp dẫn trí mạng.
Một thanh âm lớn tiếng kêu to trong lòng Tùy Qua:
- Đi thôi, nàng sẽ không phản kháng!
Một thanh âm lạnh lùng nói:
- Người không thể khống chế dục vọng của chính mình có khác gì là cầm thú!
- Cơ hội ngay trước mặt anh. Đi thôi, trở thành một người đàn ông chân chính!
Thanh âm kia lại vang lên.
- Đàn ông chân chính hẳn nên hiểu được nhẫn nại tịch mịch!
Thanh âm phản đối lại vang lên:
- Hơn nữa anh thích chính là Đường Vũ Khê!
- Nhẫn nại có ích lợi gì, kết quả duy nhất chính là anh lại bỏ lỡ cơ hội một lần! Tiếp tục gánh vác quầng sáng sơ nam!
Hai thanh âm không ngừng cãi nhau, Tùy Qua mơ màng đã ngủ.
Đại khái ngủ được hơn một giờ, Tùy Qua đột nhiên nghe giường bên cạnh có tiếng rên rỉ:
- Lạnh! Tôi…lạnh quá! Tùy Qua…tôi lạnh…
Đây là tín hiệu gì?
Tùy Qua giật mình, toàn thân như đánh máu gà lập tức bật dậy, thiếu chút nữa đánh bay khăn tắm.
- Mặc kệ, trước đi qua, dù sao nàng đã phát ra tín hiệu mời mọc như thế, nếu còn không qua thật sự còn không bằng cầm thú.
Trong lòng Tùy Qua nghĩ đến, có một thanh âm rốt cục chiếm cứ thượng phong, một thanh âm bắt đầu thỏa hiệp:
- Đi qua thì đi qua thôi, cùng nàng nằm một chỗ cũng không cần làm gì, chỉ cảm thụ thân thể nữ sinh một chút cũng tốt. Nghe nói, thật mềm mại, còn có chút co dãn đâu…
Mang theo một ít ý niệm phức tạp trong đầu, Tùy Qua đi qua bên giường của Dương Lỵ Lỵ. Nhưng còn chưa vô sỉ tới mức chui vào chăn của nàng.
Vừa đi qua, Dương Lỵ Lỵ đã kéo Tùy Qua nói:
- Lạnh quá…mau…ôm chặt tôi đi…
Tùy Qua vốn đã thú huyết sôi trào, giờ khắc này đột nhiên bình tĩnh trở lại, bởi vì hắn rõ ràng nghe thấy được hàm răng Dương Lỵ Lỵ đánh cầm cập, hơn nữa thân hình nàng nóng hổi, nhưng miệng kêu lạnh, còn rùng mình, hiển nhiên đã sốt cao.
Thuốc cảm chết tiệt, con mẹ nó không tác dụng!
Ở bên này lại không có bệnh viện gì, cứu người quan trọng hơn!
Trong lòng Tùy Qua mắng thầm, không còn gì băn khoăn ngồi bên cạnh Dương Lỵ Lỵ, nâng thân thể nàng lên, dùng một bàn tay chống vào bờ lưng trắng nõn bóng loáng của nàng, tay còn lại mát xa lưng của nàng. Tuy rằng Dương Lỵ Lỵ không cao nhưng dáng người thật đẹp, xinh xắn lanh lợi, nhất là đường cong bàn tọa khi ngồi làm Tùy Qua có cảm giác như muốn phun máu mũi.
Tùy Qua không nghĩ tới sự tình lại như vậy, vốn nghĩ Dương Lỵ Lỵ chỉ bị cảm thường mà thôi, uống viên thuốc là có thể chữa khỏi, cho nên hắn không dùng chân khí mát xa lưu thông máu cho nàng, miễn cho “gần gũi da thịt”, ngày sau khó ở chung. Ai ngờ bệnh tình của nàng tăng thêm, cho dù Tùy Qua không muốn tiếp xúc da thịt cũng không được.
Đầu ngón tay Tùy Qua khẽ động, mộc hệ chân khí tinh thuần xuyên vào giữa thân thể Dương Lỵ Lỵ, bắt đầu bức ra tà khí ẩm ướt lạnh lẽo trên thân, khơi thông kinh mạch trầm tích trong thân thể.
Khoảng mười phút sau, Dương Lỵ Lỵ không còn run rẩy, thần thức thanh tỉnh hơn, nói:
- Tùy Qua, anh dùng chân khí chữa bệnh cho tôi sao? Tôi cảm giác được trong thân thể có cỗ dòng khí chuyển động, thật thần kỳ…thật thoải mái đâu, ân…
- Phải.
Tùy Qua đáp, trong lòng mặc niệm A Di Đà Phật.
- Nguyên lai thật sự có chân khí ah.
Dương Lỵ Lỵ có chút kích động, sau đó lại nói:
- Vậy anh dùng chân khí chữa bệnh cho tôi, không phải làm hao tổn tu vi của anh sao? Bên trong sách đều nói như vậy đâu. Vậy anh đừng trị cho tôi, tôi không sao.
- Không sao, hao tổn chân khí có thể luyện trở về.
Tùy Qua thoải mái nói.
Đối với hắn mà nói chỉ cần có linh thảo sử dụng hao tổn chân khí xác thực có thể luyện trở về. Nhưng đối với người luyện võ khác mà nói nếu hao tổn chân khí quá độ có thể là một việc vô cùng nghiêm trọng, không thể một ngày hai ngày thì có thể luyện trở lại.
Tùy Qua nuốt ngụm nước bọt, không ngừng nhắc nhở chính mình nhất định phải khắc chế, không thể chơi với lửa có ngày bị chết cháy.
- Tôi…tôi không sao, cô nằm nghỉ trước, tôi đi tìm người hong khô quần áo cho cô. Mặt khác đi hỏi xem có thuốc cảm mạo hay không.
Tùy Qua nói, vẻ mặt hơi có chút kích động.
- Anh vẫn còn là sơ nam?
Dương Lỵ Lỵ đột nhiên hỏi.
Tùy Qua đang thu thập quần áo của Dương Lỵ Lỵ, nghe thấy lời này trong tay đang cầm áo ngực màu đen của nàng, có chút xấu hổ nói:
- Sao vậy, trên trán tôi có khắc chữ sơ nam sao?
- Hì hì…
Dương Lỵ Lỵ cười, lắc đầu nói:
- Không phải, tôi chỉ nghe nói những sơ nam đều là như thế. Tùy thời đều ảo tưởng ngày nào đó nếm thử mùi vị phụ nữ nhưng khi chân chính có cơ hội thì trước sợ hổ sau sợ lang. Xem ra anh cũng có chút quan niệm trinh tiết đi, không muốn dễ dàng đem thân đồng tử thuần khiết dâng ra đến?
Xấu hổ!
Tiểu sơ nam luôn xấu hổ như vậy.
Tùy Qua chỉ hận không thể lập tức dâng thân đồng tử, trong lòng chợt có một ý niệm nói với hắn:
- Đừng! Vạn nhất có một ngày cùng Đường tỷ làm chuyện kia, nàng phát hiện mình không phải thân đồng tử thì sao bây giờ? Nàng sẽ truy hỏi lần đầu tiên của mình ở địa phương nào, là ai gì đó? Nếu để cho nàng biết mình trên đường đi tìm nàng hiến cho người khác, nàng sẽ như thế nào đây…
- Tôi đi mua thuốc cho cô.
Tùy Qua thiếu chút nữa cắn răng cầm quần áo đi xuống lầu.
Dương Lỵ Lỵ có chút thất vọng thở dài một tiếng, bật ti vi.
Trong ti vi có một cô gái đang nhìn theo bóng dáng một người đàn ông đi xa kêu lên:
- Cho dù tôi không chiếm được lòng của anh, nhưng cũng muốn được đến người của anh!
- Bệnh thần kinh!
Dương Lỵ Lỵ mắng một tiếng, tắt ti vi. Loại phim truyền hình kiểu này luôn làm nàng khó chịu.
Một lát sau Tùy Qua cầm thuốc cảm vào phòng, gọi Dương Lỵ Lỵ nhanh chóng uống thuốc.
Sau đó Tùy Qua đi vào phòng tắm nước nóng.
Lúc đi ra trên người hắn cũng chỉ có khăn tắm.
Nhưng bởi vì có hai giường, cùng ở một phòng cũng không có gì, dù sao đều là người trưởng thành.
Tùy Qua lên giường, tắt đèn nói:
- Thời gian đã muộn, ngủ sớm chút đi.
Dương Lỵ Lỵ ý thức kế tiếp sẽ không có tiết mục gì, huống hồ nàng thật sự cũng rất mệt nhọc, vì vậy ứng một tiếng, chui vào mền, đem khăn tắm nhét lên đầu giường.
Ngủ trần?
Ngủ trần!
Trong đầu Tùy Qua hiện lên từ này.
Thật không nghĩ tới Dương Lỵ Lỵ có thói quen ngủ trần, hơn nữa còn là trong lúc này.
Nhưng Tùy Qua không biết Dương Lỵ Lỵ đã sớm bị hành vi anh hùng cứu mỹ của hắn làm cảm động rối tinh rối mù, dù Tùy Qua mở miệng cần nàng lấy thân báo đáp, nàng cũng sẽ không cự tuyệt, cho nên ở trước mặt hắn nàng không cần “bố trí phòng vệ”.
Đây là lần đầu tiên Tùy Qua ngủ chung phòng với một cô gái. Lần trước cùng Trầm Quân Lăng thì không tính, đó là ban ngày, hơn nữa bởi vì có Thiết Long cùng Chu Xử Nhất đảo loạn, hoàn toàn không có chút bầu không khí.
Nhưng hôm nay thì bất đồng, ban đêm, mưa rả rích, trong khách sạn, cô gái trẻ tuổi xinh đẹp ngủ trần…thật nhiều điều kiện dồn dập ngưng tụ thành cỗ dục vọng cường đại.
Đối với một tiểu sơ nam mà nói đây là một sự hấp dẫn trí mạng.
Một thanh âm lớn tiếng kêu to trong lòng Tùy Qua:
- Đi thôi, nàng sẽ không phản kháng!
Một thanh âm lạnh lùng nói:
- Người không thể khống chế dục vọng của chính mình có khác gì là cầm thú!
- Cơ hội ngay trước mặt anh. Đi thôi, trở thành một người đàn ông chân chính!
Thanh âm kia lại vang lên.
- Đàn ông chân chính hẳn nên hiểu được nhẫn nại tịch mịch!
Thanh âm phản đối lại vang lên:
- Hơn nữa anh thích chính là Đường Vũ Khê!
- Nhẫn nại có ích lợi gì, kết quả duy nhất chính là anh lại bỏ lỡ cơ hội một lần! Tiếp tục gánh vác quầng sáng sơ nam!
Hai thanh âm không ngừng cãi nhau, Tùy Qua mơ màng đã ngủ.
Đại khái ngủ được hơn một giờ, Tùy Qua đột nhiên nghe giường bên cạnh có tiếng rên rỉ:
- Lạnh! Tôi…lạnh quá! Tùy Qua…tôi lạnh…
Đây là tín hiệu gì?
Tùy Qua giật mình, toàn thân như đánh máu gà lập tức bật dậy, thiếu chút nữa đánh bay khăn tắm.
- Mặc kệ, trước đi qua, dù sao nàng đã phát ra tín hiệu mời mọc như thế, nếu còn không qua thật sự còn không bằng cầm thú.
Trong lòng Tùy Qua nghĩ đến, có một thanh âm rốt cục chiếm cứ thượng phong, một thanh âm bắt đầu thỏa hiệp:
- Đi qua thì đi qua thôi, cùng nàng nằm một chỗ cũng không cần làm gì, chỉ cảm thụ thân thể nữ sinh một chút cũng tốt. Nghe nói, thật mềm mại, còn có chút co dãn đâu…
Mang theo một ít ý niệm phức tạp trong đầu, Tùy Qua đi qua bên giường của Dương Lỵ Lỵ. Nhưng còn chưa vô sỉ tới mức chui vào chăn của nàng.
Vừa đi qua, Dương Lỵ Lỵ đã kéo Tùy Qua nói:
- Lạnh quá…mau…ôm chặt tôi đi…
Tùy Qua vốn đã thú huyết sôi trào, giờ khắc này đột nhiên bình tĩnh trở lại, bởi vì hắn rõ ràng nghe thấy được hàm răng Dương Lỵ Lỵ đánh cầm cập, hơn nữa thân hình nàng nóng hổi, nhưng miệng kêu lạnh, còn rùng mình, hiển nhiên đã sốt cao.
Thuốc cảm chết tiệt, con mẹ nó không tác dụng!
Ở bên này lại không có bệnh viện gì, cứu người quan trọng hơn!
Trong lòng Tùy Qua mắng thầm, không còn gì băn khoăn ngồi bên cạnh Dương Lỵ Lỵ, nâng thân thể nàng lên, dùng một bàn tay chống vào bờ lưng trắng nõn bóng loáng của nàng, tay còn lại mát xa lưng của nàng. Tuy rằng Dương Lỵ Lỵ không cao nhưng dáng người thật đẹp, xinh xắn lanh lợi, nhất là đường cong bàn tọa khi ngồi làm Tùy Qua có cảm giác như muốn phun máu mũi.
Tùy Qua không nghĩ tới sự tình lại như vậy, vốn nghĩ Dương Lỵ Lỵ chỉ bị cảm thường mà thôi, uống viên thuốc là có thể chữa khỏi, cho nên hắn không dùng chân khí mát xa lưu thông máu cho nàng, miễn cho “gần gũi da thịt”, ngày sau khó ở chung. Ai ngờ bệnh tình của nàng tăng thêm, cho dù Tùy Qua không muốn tiếp xúc da thịt cũng không được.
Đầu ngón tay Tùy Qua khẽ động, mộc hệ chân khí tinh thuần xuyên vào giữa thân thể Dương Lỵ Lỵ, bắt đầu bức ra tà khí ẩm ướt lạnh lẽo trên thân, khơi thông kinh mạch trầm tích trong thân thể.
Khoảng mười phút sau, Dương Lỵ Lỵ không còn run rẩy, thần thức thanh tỉnh hơn, nói:
- Tùy Qua, anh dùng chân khí chữa bệnh cho tôi sao? Tôi cảm giác được trong thân thể có cỗ dòng khí chuyển động, thật thần kỳ…thật thoải mái đâu, ân…
- Phải.
Tùy Qua đáp, trong lòng mặc niệm A Di Đà Phật.
- Nguyên lai thật sự có chân khí ah.
Dương Lỵ Lỵ có chút kích động, sau đó lại nói:
- Vậy anh dùng chân khí chữa bệnh cho tôi, không phải làm hao tổn tu vi của anh sao? Bên trong sách đều nói như vậy đâu. Vậy anh đừng trị cho tôi, tôi không sao.
- Không sao, hao tổn chân khí có thể luyện trở về.
Tùy Qua thoải mái nói.
Đối với hắn mà nói chỉ cần có linh thảo sử dụng hao tổn chân khí xác thực có thể luyện trở về. Nhưng đối với người luyện võ khác mà nói nếu hao tổn chân khí quá độ có thể là một việc vô cùng nghiêm trọng, không thể một ngày hai ngày thì có thể luyện trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.