Chương 139: Gài tang vật hãm hại. (2)
Vô Trục
13/03/2015
Nếu như đối phương chỉ có một người có súng, Tùy Qua có thể đánh đòn phủ đầu, khi đối phương còn chưa nổ súng giết chết đối phương. Nhưng nếu là bốn người..., Tùy Qua cũng không dám chắc chắn, huống chi hiện giờ còn có Đường Vũ Khê bên cạnh, rất có thể sẽ làm nàng bị thương.
- Được, tôi đi với các anh.
Tùy Qua nói.
Muốn gài tang vật cho hắn, cũng không phải chuyện dễ dàng.
Sau đó, Tùy Qua lại cười nói với Đường Vũ Khê :
- Đừng lo lắng, tôi còn là xử nam, làm sao có thể cưỡng gian được.
- Vị nữ sĩ này, mời cô đi theo chúng tôi về cục công an tiếp nhận điều tra.
Một cảnh sát khác nói với Đường Vũ Khê.
Tùy Qua vốn đang cười hì hì, nghe lời này, trên mặt nhất thời đằng đằng sát khí.
Long có nghịch lân, người có cấm kỵ.
Những người này dám gây phiền toái cho Đường Vũ Khê, vậy thì phạm vào cấm kỵ của hắn rồi!
Với tình hình hiện tại của Đường Vũ Khê, nếu đến cục cảnh sát, sợ rằng chứng bệnh lập tức sẽ phát tác, sinh tử cũng khó lường trước.
Tùy Qua đương nhiên sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh!
- Chúng ta đi thôi, cô ấy ở lại!
Tùy Qua lạnh lùng nói, giọng nói nghiêm nghị.
- Đưa về hết!
Tên đội trưởng cảnh sát trầm giọng nói, hoàn toàn không để ý đến lời nói của Tùy Qua.
Chỉ cần trong tay có súng, ta có thể đối mặt toàn bộ thế giới...đây là lời lẽ chí lý của Tát Đạt Mỗ. Đối với một số người thích khoác da hổ, diễu võ dương oai, những lời này rất hợp khẩu vị của bọn hắn. Trong tay có súng, có thể nắm trong tay sinh tử của người khác, thậm chí giày xéo đối phương.
Tùy Qua cười lạnh, vận chân khí vào đầu ngón tay, cong ngón búng một hạt giống Tam Nguyên Kinh Dịch thảo về phía trái tim của tên đội trưởng cảnh sát uy phong lẫm liệt. Sau đó, Tùy Qua chợt cảm thấy chóng mặt, tựa hồ chân khí trong kinh mạch đã bị hút sạch vậy.
Xoẹt!
Theo một tiếng vang rất nhỏ, hạt giống mang theo chân khí đâm rách y phục của tên đội trưởng cảnh sát, chui vào bên trong da thịt trước ngực hắn.
Tên đội trưởng chỉ cảm thấy trước ngực giống như bị muỗi đốt, nhưng hắn đương nhiên không để ý, hô quát ba vị cảnh sát khác, chuẩn bị lấy còng tay khóa tay Tùy Qua, chuẩn bị đưa Tùy Qua và Đường Vũ Khê đến cục cảnh sát tiếp nhận điều tra.
- Hoàng đội! Ngài....
Đúng vào lúc này, một tên cảnh sát nhìn chằm chằm vào trước ngực của đội trưởng đại nhân, trong ánh mắt tràn đầy kinh hãi, phảng phất như thấy quỷ.
- Lý Chính! Ngươi làm gì mà kinh ngạc vậy, chẳng lẽ trước ngực ta mọc hoa hay sao!
Hoàng đội quát hỏi tên cảnh sát.
- Hoàng đội... Không phải, không mọc hoa... nhưng, mọc mầm rồi!
Ánh mắt Lý Chính càng ngày càng hoảng sợ.
Không chỉ có Lý Chính, hai cảnh sát khác cũng như thế.
Đường Vũ Khê cũng nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này, nhưng nàng không có vẻ kinh ngạc quá lớn, bởi vì nàng mơ hồ cảm thấy chuyện này có thể liên quan đến Tùy Qua.
Người ta thường nói ban ngày thấy ma là đáng sợ nhất, nhưng cảnh tượng trước mắt tựa hồ còn đáng sợ hơn nhìn thấy ma giữa ban ngày.
Ba cảnh sát kinh hãi nhìn chằm chằm vào lồng ngực Hoàng đội trưởng, chỉ thấy một chồi non dài năm sáu cm đâm xuyên qua quần áo, hơn nữa còn đang sinh trưởng với tốc độ cực nhanh, thân cây nhanh chóng lớn mạnh, giống như thực vật hút máu, đang hấp thu máu trong thân thể Hoàng đội.
- Cha mẹ nó! Đây là cái gì!
Hoàng đội nhìn thấy trước ngực mình mọc ra một gốc cây, kinh hoảng, theo bản năng đưa tay "nhổ cỏ", ai ngờ linh thảo này bộc phát sinh cơ rất cường đại, trước khi nẩy mầm, đã cắm rễ trên lồng ngực Hoàng đội, rễ cây đã xuyên vào trái tim của hắn, hắn nhổ như vậy chính là "nhổ tim" của mình.
Cho nên, Hoàng đội vừa nhổ, nhất thời đau đến đứt từng khúc ruột, thân thể lảo đảo muốn ngã, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra ngoài.
Nhìn thấy màn này, Hoàng đội trưởng ngày thường uy phong bát diện, lúc này cũng run sợ, hồn lìa khỏi xác.
- Mọc lá rồi!
Lý Chính lại kinh sợ hô lên.
Ba người khác vừa nhìn, cũng phát hiện ra phía trên thân cây cỏ dại này, đã mọc ra hai chiếc lá xanh. Hơn nữa, diệp mạch trên phiến lá lại có màu đỏ sẫm, giống như mạch máu con người.
- Dao... Người nào có dao, chặt nó xuống !
Hoàng đội tràn đầy hoảng sợ, vẻ mặt kinh hãi.
- Hoàng đội trưởng, nếu tôi là ngài, sẽ không dại dột lấy dao chặt nó.
Tùy Qua bình thản nói:
- Cây cỏ này đã cắm rễ trong trái tim ngài rồi, nếu ngài chặt đứt nó, đến lúc đó chỉ sợ người chết không phải nó, mà là ngài. Dĩ nhiên, nếu như ngài không tin, cũng có thể thử.
- Là cậu…làm!
Trong mắt Hoàng đội phun ra ánh lửa cừu hận, rút súng lục, dí vào gáy Tùy Qua:
- Có tin tôi bắn chết cậu không!
Thấy tình hình này, Đường Vũ Khê không khỏi lo lắng, nhưng cũng không dám vọng động, để tránh cảnh sát nổ súng thật.
- Tôi tin.
Tùy Qua vẫn rất bình thản:
- Nhưng, tôi bị bắn chết sẽ chết rất sảng khoái, chỉ sợ ngài không chết sảng khoái được như vậy, vật này sẽ rất nhanh nở hoa, sau đó sẽ kết trái trên ngực ngài. Cuối cùng, trái cây này không hấp thu đầy đủ chất dinh dưỡng, nó sẽ bạo liệt mà ra, đến lúc đó, ngài sẽ đau đến mức không muốn sống. Đúng rồi, tôi có người bằng hữu đặt cho vật này cái tên dễ nghe là "mở cờ trong bụng". Đợi đến khi nó cuồng giận trước ngực ngài, lục phủ ngũ tạng của ngài cũng sẽ bị đè đến nát bét. Đừng nghĩ sẽ giết chết nó, nếu như ngài thương tổn nó, nó sẽ mang đến cho ngài đau đớn gấp mười lần.
Tùy Qua nói ra những lời này, Hoàng đội trưởng nhất thời toát mồ hôi đầm đìa. Hắn vốn không muốn chết, hắn khó khăn lắm mới vào được đảng, làm việc cẩn trọng như vậy là vì cái gì, không phải vì xe cộ, phòng ốc, tiền bạc sao. Hôm nay hắn mới vừa lên làm đội trưởng, mới vừa nuôi một cô vợ bé, vừa vặn có cơ hội thăng cấp một lần nữa, làm sao hắn có thể nguyện ý chết không minh bạch như vậy.
Không đáng giá!
Cho nên, mặc dù Hoàng đội trưởng giận đến run tay, nhưng cũng không nổ súng.
Nói chuẩn xác, ngay cả bảo hiểm cũng không mở.
- Cậu... tên điên này, cậu muốn gì?
Hoàng đội hỏiTùy Qua.
- Tôi mới nói rồi đấy. Chuyện này không liên quan đến cô ấy, tôi đi với các ngài.
Tùy Qua bình tĩnh nói.
Hoàng đội vốn chính là phụng lệnh tới bắt Tùy Qua, Đường Vũ Khê bắt hay không bắt cũng không sao cả, nhưng Hoàng đội "sốt ruột lập công", cho nên mới định đưa Đường Vũ Khê đi theo, ai ngờ cử động này lại chọc giận Tùy Qua, khiến hắn thi triển chiêu "mở cờ trong bụng" trên người Hoàng đội.
Hoàng đội trầm giọng nói:
- Được! Tôi đáp ứng cậu. Nhưng, vật này làm sao bây giờ?
Tùy Qua lấy ra một chiếc lá thông, ghim lên thân cây Tam Nguyên Kinh Dịch thảo:
- Tạm thời nó sẽ không mọc dài nữa. Đến cục cảnh sát, tôi sẽ từ từ nhổ nó ra.
Hoàng đội hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ lão tử tạm thời không so đo với ngươi, chờ đến cục cảnh sát, giết chết thực vật chết tiệt này, lão tử nhất định sẽ thu thập ngươi!
Tùy Qua thấy Đường Vũ Khê rất lo lắng, cười nói với nàng:
- Cô yên tâm, chuyện tôi chưa từng làm, cho dù có người gài tang vật cũng không được.
- Được, tôi đi với các anh.
Tùy Qua nói.
Muốn gài tang vật cho hắn, cũng không phải chuyện dễ dàng.
Sau đó, Tùy Qua lại cười nói với Đường Vũ Khê :
- Đừng lo lắng, tôi còn là xử nam, làm sao có thể cưỡng gian được.
- Vị nữ sĩ này, mời cô đi theo chúng tôi về cục công an tiếp nhận điều tra.
Một cảnh sát khác nói với Đường Vũ Khê.
Tùy Qua vốn đang cười hì hì, nghe lời này, trên mặt nhất thời đằng đằng sát khí.
Long có nghịch lân, người có cấm kỵ.
Những người này dám gây phiền toái cho Đường Vũ Khê, vậy thì phạm vào cấm kỵ của hắn rồi!
Với tình hình hiện tại của Đường Vũ Khê, nếu đến cục cảnh sát, sợ rằng chứng bệnh lập tức sẽ phát tác, sinh tử cũng khó lường trước.
Tùy Qua đương nhiên sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh!
- Chúng ta đi thôi, cô ấy ở lại!
Tùy Qua lạnh lùng nói, giọng nói nghiêm nghị.
- Đưa về hết!
Tên đội trưởng cảnh sát trầm giọng nói, hoàn toàn không để ý đến lời nói của Tùy Qua.
Chỉ cần trong tay có súng, ta có thể đối mặt toàn bộ thế giới...đây là lời lẽ chí lý của Tát Đạt Mỗ. Đối với một số người thích khoác da hổ, diễu võ dương oai, những lời này rất hợp khẩu vị của bọn hắn. Trong tay có súng, có thể nắm trong tay sinh tử của người khác, thậm chí giày xéo đối phương.
Tùy Qua cười lạnh, vận chân khí vào đầu ngón tay, cong ngón búng một hạt giống Tam Nguyên Kinh Dịch thảo về phía trái tim của tên đội trưởng cảnh sát uy phong lẫm liệt. Sau đó, Tùy Qua chợt cảm thấy chóng mặt, tựa hồ chân khí trong kinh mạch đã bị hút sạch vậy.
Xoẹt!
Theo một tiếng vang rất nhỏ, hạt giống mang theo chân khí đâm rách y phục của tên đội trưởng cảnh sát, chui vào bên trong da thịt trước ngực hắn.
Tên đội trưởng chỉ cảm thấy trước ngực giống như bị muỗi đốt, nhưng hắn đương nhiên không để ý, hô quát ba vị cảnh sát khác, chuẩn bị lấy còng tay khóa tay Tùy Qua, chuẩn bị đưa Tùy Qua và Đường Vũ Khê đến cục cảnh sát tiếp nhận điều tra.
- Hoàng đội! Ngài....
Đúng vào lúc này, một tên cảnh sát nhìn chằm chằm vào trước ngực của đội trưởng đại nhân, trong ánh mắt tràn đầy kinh hãi, phảng phất như thấy quỷ.
- Lý Chính! Ngươi làm gì mà kinh ngạc vậy, chẳng lẽ trước ngực ta mọc hoa hay sao!
Hoàng đội quát hỏi tên cảnh sát.
- Hoàng đội... Không phải, không mọc hoa... nhưng, mọc mầm rồi!
Ánh mắt Lý Chính càng ngày càng hoảng sợ.
Không chỉ có Lý Chính, hai cảnh sát khác cũng như thế.
Đường Vũ Khê cũng nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này, nhưng nàng không có vẻ kinh ngạc quá lớn, bởi vì nàng mơ hồ cảm thấy chuyện này có thể liên quan đến Tùy Qua.
Người ta thường nói ban ngày thấy ma là đáng sợ nhất, nhưng cảnh tượng trước mắt tựa hồ còn đáng sợ hơn nhìn thấy ma giữa ban ngày.
Ba cảnh sát kinh hãi nhìn chằm chằm vào lồng ngực Hoàng đội trưởng, chỉ thấy một chồi non dài năm sáu cm đâm xuyên qua quần áo, hơn nữa còn đang sinh trưởng với tốc độ cực nhanh, thân cây nhanh chóng lớn mạnh, giống như thực vật hút máu, đang hấp thu máu trong thân thể Hoàng đội.
- Cha mẹ nó! Đây là cái gì!
Hoàng đội nhìn thấy trước ngực mình mọc ra một gốc cây, kinh hoảng, theo bản năng đưa tay "nhổ cỏ", ai ngờ linh thảo này bộc phát sinh cơ rất cường đại, trước khi nẩy mầm, đã cắm rễ trên lồng ngực Hoàng đội, rễ cây đã xuyên vào trái tim của hắn, hắn nhổ như vậy chính là "nhổ tim" của mình.
Cho nên, Hoàng đội vừa nhổ, nhất thời đau đến đứt từng khúc ruột, thân thể lảo đảo muốn ngã, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra ngoài.
Nhìn thấy màn này, Hoàng đội trưởng ngày thường uy phong bát diện, lúc này cũng run sợ, hồn lìa khỏi xác.
- Mọc lá rồi!
Lý Chính lại kinh sợ hô lên.
Ba người khác vừa nhìn, cũng phát hiện ra phía trên thân cây cỏ dại này, đã mọc ra hai chiếc lá xanh. Hơn nữa, diệp mạch trên phiến lá lại có màu đỏ sẫm, giống như mạch máu con người.
- Dao... Người nào có dao, chặt nó xuống !
Hoàng đội tràn đầy hoảng sợ, vẻ mặt kinh hãi.
- Hoàng đội trưởng, nếu tôi là ngài, sẽ không dại dột lấy dao chặt nó.
Tùy Qua bình thản nói:
- Cây cỏ này đã cắm rễ trong trái tim ngài rồi, nếu ngài chặt đứt nó, đến lúc đó chỉ sợ người chết không phải nó, mà là ngài. Dĩ nhiên, nếu như ngài không tin, cũng có thể thử.
- Là cậu…làm!
Trong mắt Hoàng đội phun ra ánh lửa cừu hận, rút súng lục, dí vào gáy Tùy Qua:
- Có tin tôi bắn chết cậu không!
Thấy tình hình này, Đường Vũ Khê không khỏi lo lắng, nhưng cũng không dám vọng động, để tránh cảnh sát nổ súng thật.
- Tôi tin.
Tùy Qua vẫn rất bình thản:
- Nhưng, tôi bị bắn chết sẽ chết rất sảng khoái, chỉ sợ ngài không chết sảng khoái được như vậy, vật này sẽ rất nhanh nở hoa, sau đó sẽ kết trái trên ngực ngài. Cuối cùng, trái cây này không hấp thu đầy đủ chất dinh dưỡng, nó sẽ bạo liệt mà ra, đến lúc đó, ngài sẽ đau đến mức không muốn sống. Đúng rồi, tôi có người bằng hữu đặt cho vật này cái tên dễ nghe là "mở cờ trong bụng". Đợi đến khi nó cuồng giận trước ngực ngài, lục phủ ngũ tạng của ngài cũng sẽ bị đè đến nát bét. Đừng nghĩ sẽ giết chết nó, nếu như ngài thương tổn nó, nó sẽ mang đến cho ngài đau đớn gấp mười lần.
Tùy Qua nói ra những lời này, Hoàng đội trưởng nhất thời toát mồ hôi đầm đìa. Hắn vốn không muốn chết, hắn khó khăn lắm mới vào được đảng, làm việc cẩn trọng như vậy là vì cái gì, không phải vì xe cộ, phòng ốc, tiền bạc sao. Hôm nay hắn mới vừa lên làm đội trưởng, mới vừa nuôi một cô vợ bé, vừa vặn có cơ hội thăng cấp một lần nữa, làm sao hắn có thể nguyện ý chết không minh bạch như vậy.
Không đáng giá!
Cho nên, mặc dù Hoàng đội trưởng giận đến run tay, nhưng cũng không nổ súng.
Nói chuẩn xác, ngay cả bảo hiểm cũng không mở.
- Cậu... tên điên này, cậu muốn gì?
Hoàng đội hỏiTùy Qua.
- Tôi mới nói rồi đấy. Chuyện này không liên quan đến cô ấy, tôi đi với các ngài.
Tùy Qua bình tĩnh nói.
Hoàng đội vốn chính là phụng lệnh tới bắt Tùy Qua, Đường Vũ Khê bắt hay không bắt cũng không sao cả, nhưng Hoàng đội "sốt ruột lập công", cho nên mới định đưa Đường Vũ Khê đi theo, ai ngờ cử động này lại chọc giận Tùy Qua, khiến hắn thi triển chiêu "mở cờ trong bụng" trên người Hoàng đội.
Hoàng đội trầm giọng nói:
- Được! Tôi đáp ứng cậu. Nhưng, vật này làm sao bây giờ?
Tùy Qua lấy ra một chiếc lá thông, ghim lên thân cây Tam Nguyên Kinh Dịch thảo:
- Tạm thời nó sẽ không mọc dài nữa. Đến cục cảnh sát, tôi sẽ từ từ nhổ nó ra.
Hoàng đội hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ lão tử tạm thời không so đo với ngươi, chờ đến cục cảnh sát, giết chết thực vật chết tiệt này, lão tử nhất định sẽ thu thập ngươi!
Tùy Qua thấy Đường Vũ Khê rất lo lắng, cười nói với nàng:
- Cô yên tâm, chuyện tôi chưa từng làm, cho dù có người gài tang vật cũng không được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.