Chương 321: Giang hồ thành phú ông tỉ vạn. (1)
Vô Trục
14/03/2015
Nói trắng ra là, gia công lần hai thật ra chính là quá trình pha loãng dược vật, lúc trước Tùy Qua cũng đã suy nghĩ rất rõ ràng, muốn đưa Bồi Nguyên cao ra thị trường, phải trải qua quá trình pha loãng, nếu không loại thống khổ khôi phục gân cốt, người bình thường rất khó thừa nhận.
Hơn nữa, nếu hiệu quả của một loại thuốc men quá thần kỳ, đối với một số người bình thường mà nói, trong lúc nhất thời ngược lại sẽ cảm thấy khó có thể thừa nhận.
Tốt quá hoá lốp.
Nhưng, bởi vì liên quan đến linh dược, cho nên khống chế quản lý nhà xưởng gia công lần hai cực kỳ nghiêm khắc, Sơn Hùng lại càng đặc biệt phái ra tám "tiểu đệ tinh anh" ở chỗ này luân phiên canh gác, để phòng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Mấy ngày sau, nhóm tiên Đế Ngọc cao số 2 đầu tiên rốt cục cũng ra lò.
Bồi Nguyên cao sau khi gia công lần hai, tổng cộng chỉ có mười vạn tấm.
Nhóm thuốc dán này sử dụng bao bì rất đẹp mắt, hơn nữa còn được đánh dấu nhận dạng vô cùng chuyên nghiệp, để tránh bị làm nhái, lặp lại bi kịch của Đế Ngọc cao số 1.
Sau khi thuốc dán được sản xuất, Mắt Kiếng bắt đầu hỏi thăm định giá của nó.
Tùy Qua giơ tám đầu ngón tay.
- Tám mươi đồng một tờ?
Mắt Kiếng nói:
- Bao bì của chúng ta cũng mất mười đồng rồi.
- Tám trăm.
Tùy Qua thản nhiên nói.
- Cái gì? Tám trăm?
Mắt Kiếng hoảng sợ:
- Tám trăm một tờ thuốc cao dán, cái này có thể bán đi sao?
- Thuốc tốt, là có thể bán đi!
Tùy Qua khẳng định nói.
Phải biết rằng, hắn từng dùng Bồi Nguyên cao kiếm được trăm tỷ .
Mặc dù Đế Ngọc cao số 2 là Bồi Nguyên cao đã trải qua pha loãng, nhưng giá vốn vẫn không thấp, Tùy Qua dĩ nhiên không thể nào thâm hụt vốn. Huống chi, nếu không kiếm tiền, làm sao có thể ủng hộ quỹ cứu trợ vận hành? Làm sao trợ giúp những người nghèo không có tiền chạy chữa?
Tám trăm đồng một tờ thuốc dán, nghe đích xác là rất đắt.
Nhưng thuốc dán này có thể khôi phục gân cốt, sinh tàn bổ khuyết, có thể làm cho rất nhiều người tu hành nhìn thấy mà thèm thuồng.
Huống chi, nếu như có thể chữa khỏi bệnh cho một người, mang đến sức khỏe cho người ta, cho dù tám trăm đồng cũng có cái gì?
Chẳng qua, Mắt Kiếng cũng rất khó lý giải, cười khổ nói:
- Sợ rằng giá tiền này sẽ hù dọa rất nhiều người!
- Giá tiền tám trăm đồng, chỉ là giá tiền ban đầu, sau này khẳng định không chỉ như vậy. Tôi làm lão bản, chỉ để ý thuốc men và định giá. Anh chịu trách nhiệm vấn đề quản lý công ty và tiêu thụ, anh nên hỏi thăm một số nhân tài tiêu thụ chuyên nghiệp.
Tùy Qua cười nói:
- Trước kia khi chúng ta bán Đế Ngọc cao, không phải có một người tiêu thụ vô địch sao, hình như tên là "Trương Cường"?
- Cậu nói là Cường Tử.
Mắt Kiếng nói:
- Người này hoàn toàn không có văn hóa, chính là dựa vào chút vận khí cứt chó, hù dọa rất nhiều người trên đường đến mua thuốc cao dán của chúng ta.
- Không có văn hóa không đáng sợ.
Tùy Qua cười nói:
- Hắn có thể trở thành tiêu thụ vô địch, đây chính là nhân tài, không quan tâm hắn dùng thủ đoạn gì. Đúng rồi, ta nghe nói người này còn diễn mấy màn kịch bên trong quán rượu, sau đó thành công giựt giây rất nhiều người. Không tệ, mặc dù hắn không có đầu óc, nhưng làm tiêu thụ rất tốt. Anh gọi hắn đến đây đi.
Mặc dù Mắt Kiếng có chút không quá tin tưởng tên côn đồ cắc ké Cường Tử có đầu óc kinh doanh gì đó, nhưng vẫn gọi hắn tới đây.
Cường Tử vừa nghe là "Đại lão bản" gọi về, lập tức cỡi xe máy chạy như bay đến phòng làm việc.
- Mắt Kiếng ca, lão bản đâu rồi? Không phải anh kêu tôi đến gặp lão bản sao?
Đến phòng làm việc, Cường Tử nhìn Mắt Kiếng dò hỏi. Rất hiển nhiên, Cường Tử không nghĩ thiếu niên trước mắt, chính là "Đại lão bản" của bọn họ.
- Đây chính là lão bản!
Mắt Kiếng nói, lo lắng Cường Tử không biết biết điều, cố ý tăng thêm một câu:
- Cũng là lão bản của ta và Hùng ca.
Cường Tử vừa nghe, lập tức kinh hãi.
Thiếu niên này lại là lão bản của Sơn Hùng đại ca và Mắt Kiếng ca sao? Cha mẹ hắn cũng quá trâu bò rồi!
Nhìn người ta, lúc này mới bao nhiêu tuổi, đã là Đại lão bản rồi, ngay cả Hùng ca đại danh lừng lẫy, cũng phải kêu một tiếng "Lão bản", cũng quá ngưu khí rồi.
Lập tức, Cường Tử vội vàng cung kính gọi một tiếng "Chào lão bản".
Tùy Qua cười ha hả, nói:
- Không cần gò ép. Trước kia ngươi bán Đế Ngọc cao rất có thủ đoạn, vô địch tiêu thụ của công ty của chúng ta, trích phần trăm có đến vài vạn không?
- Hắc, cũng là lão bản cho.
Cường Tử cười nói.
- Không, đều là một mình ngươi kiếm.
Tùy Qua nói.
- Nhưng lão bản, gần đây thuốc dán này làm ăn không tốt lắm.
Cường Tử nói:
- Bởi vì một số thuốc dán hàng giả xuất hiện, còn có hòa thượng Thiếu Lâm tự vừa đẩy ra thị trường một loại thuốc dán da gà, làm cho công việc buôn bán thuốc dán của chúng ta tổn thất rất nhiều. Trong thời gian này, thu nhập của ta và các huynh đệ cũng thiếu rất nhiều.
- Yên tâm đi, loại chuyện này lập tức sẽ thay đổi.
Tùy Qua nói:
- Hơn nữa, ta còn chuẩn bị cho ngươi làm chủ quản tiêu thụ, truyền thụ kinh nghiệm đẩy mạnh tiêu thụ của ngươi cho những huynh đệ khác.
- Chủ quản tiêu thụ ? Vậy là lên chức?
Cường Tử có chút không dám tin tưởng nói:
- Lão bản, ta không có văn hóa, cũng có thể làm quan?
- Ta thấy làm quan cũng chính là văn hóa của ngươi.
Tùy Qua nói:
- Làm kinh doanh, không liên quan đến văn hóa, số tuổi, tư chất! Ngươi có thể bán được nhiều đồ nhất chính là giỏi nhất! Ngươi có thể kiếm được nhiều tiền hơn! Trên thế giới có rất nhiều đại phú hào, cũng từ bán hàng mà lên. Trong các ngươi, rất có thể sẽ có người trở thành phú ông ngàn vạn, thậm chí phú ông tỉ vạn! Tỷ như Cường Tử, ngươi có cơ hội!
Lời này của Tùy Qua, vốn chỉ là khích lệ, ai ngờ lại nói trúng. Mấy năm sau, tên côn đồ cắc ké tên là Cường Tử này thật sự trở thành một phú ông tỉ vạn, trở thành thần tượng cho đám côn đồ thành phố Đông Giang cho tới cả tỉnh Minh Hải.
Sau này, Cường Tử còn đặc biệt xuất bản một quyển sách, tên là "Giang hồ trở thành phú ông tỉ vạn". Nhưng, bởi vì hành văn quá kém, lời lẽ thô tục bên trong quá nhiều, trực tiếp bị niêm phong.
Dĩ nhiên, những điều này để sau hãy nói.
Cường Tử lúc này, vẫn chỉ là một chủ quản tiêu thụ mới vừa được đề thăng, mơ màng hỏi Tùy Qua:
- Ta cũng có thể trở thành phú ông tỉ vạn?
- Tại sao không thể?
Tùy Qua nghiêm mặt nói:
- Chỉ cần ngươi nhận rõ phương hướng, cố gắng làm việc, nhất định sẽ làm được!
- Phương hướng gì đó ta nghe không hiểu lắm.
Cường Tử nói:
- Nhưng lúc trước ta có thể kiếm mấy vạn, nhưng ta nghĩ rất nhanh có thể kiếm được mấy chục vạn, mấy trăm vạn thậm chí nhiều hơn!
- Ý chí chiến đấu sục sôi, vậy là được rồi!
Tùy Qua cười nói:
- Nếu ngươi đã lên chức, vậy thì nên đứng ra giải quyết vấn đề khó khăn của công ty. Hiện tại, chúng ta đang chuẩn bị đẩy ra một loại thuốc dán mới, tên là Đế Ngọc cao số 2. Chính là trước mắt chuẩn bị định giá tám trăm đồng một tờ, ngươi cảm thấy có cách nào tiêu thụ không?
Hơn nữa, nếu hiệu quả của một loại thuốc men quá thần kỳ, đối với một số người bình thường mà nói, trong lúc nhất thời ngược lại sẽ cảm thấy khó có thể thừa nhận.
Tốt quá hoá lốp.
Nhưng, bởi vì liên quan đến linh dược, cho nên khống chế quản lý nhà xưởng gia công lần hai cực kỳ nghiêm khắc, Sơn Hùng lại càng đặc biệt phái ra tám "tiểu đệ tinh anh" ở chỗ này luân phiên canh gác, để phòng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Mấy ngày sau, nhóm tiên Đế Ngọc cao số 2 đầu tiên rốt cục cũng ra lò.
Bồi Nguyên cao sau khi gia công lần hai, tổng cộng chỉ có mười vạn tấm.
Nhóm thuốc dán này sử dụng bao bì rất đẹp mắt, hơn nữa còn được đánh dấu nhận dạng vô cùng chuyên nghiệp, để tránh bị làm nhái, lặp lại bi kịch của Đế Ngọc cao số 1.
Sau khi thuốc dán được sản xuất, Mắt Kiếng bắt đầu hỏi thăm định giá của nó.
Tùy Qua giơ tám đầu ngón tay.
- Tám mươi đồng một tờ?
Mắt Kiếng nói:
- Bao bì của chúng ta cũng mất mười đồng rồi.
- Tám trăm.
Tùy Qua thản nhiên nói.
- Cái gì? Tám trăm?
Mắt Kiếng hoảng sợ:
- Tám trăm một tờ thuốc cao dán, cái này có thể bán đi sao?
- Thuốc tốt, là có thể bán đi!
Tùy Qua khẳng định nói.
Phải biết rằng, hắn từng dùng Bồi Nguyên cao kiếm được trăm tỷ .
Mặc dù Đế Ngọc cao số 2 là Bồi Nguyên cao đã trải qua pha loãng, nhưng giá vốn vẫn không thấp, Tùy Qua dĩ nhiên không thể nào thâm hụt vốn. Huống chi, nếu không kiếm tiền, làm sao có thể ủng hộ quỹ cứu trợ vận hành? Làm sao trợ giúp những người nghèo không có tiền chạy chữa?
Tám trăm đồng một tờ thuốc dán, nghe đích xác là rất đắt.
Nhưng thuốc dán này có thể khôi phục gân cốt, sinh tàn bổ khuyết, có thể làm cho rất nhiều người tu hành nhìn thấy mà thèm thuồng.
Huống chi, nếu như có thể chữa khỏi bệnh cho một người, mang đến sức khỏe cho người ta, cho dù tám trăm đồng cũng có cái gì?
Chẳng qua, Mắt Kiếng cũng rất khó lý giải, cười khổ nói:
- Sợ rằng giá tiền này sẽ hù dọa rất nhiều người!
- Giá tiền tám trăm đồng, chỉ là giá tiền ban đầu, sau này khẳng định không chỉ như vậy. Tôi làm lão bản, chỉ để ý thuốc men và định giá. Anh chịu trách nhiệm vấn đề quản lý công ty và tiêu thụ, anh nên hỏi thăm một số nhân tài tiêu thụ chuyên nghiệp.
Tùy Qua cười nói:
- Trước kia khi chúng ta bán Đế Ngọc cao, không phải có một người tiêu thụ vô địch sao, hình như tên là "Trương Cường"?
- Cậu nói là Cường Tử.
Mắt Kiếng nói:
- Người này hoàn toàn không có văn hóa, chính là dựa vào chút vận khí cứt chó, hù dọa rất nhiều người trên đường đến mua thuốc cao dán của chúng ta.
- Không có văn hóa không đáng sợ.
Tùy Qua cười nói:
- Hắn có thể trở thành tiêu thụ vô địch, đây chính là nhân tài, không quan tâm hắn dùng thủ đoạn gì. Đúng rồi, ta nghe nói người này còn diễn mấy màn kịch bên trong quán rượu, sau đó thành công giựt giây rất nhiều người. Không tệ, mặc dù hắn không có đầu óc, nhưng làm tiêu thụ rất tốt. Anh gọi hắn đến đây đi.
Mặc dù Mắt Kiếng có chút không quá tin tưởng tên côn đồ cắc ké Cường Tử có đầu óc kinh doanh gì đó, nhưng vẫn gọi hắn tới đây.
Cường Tử vừa nghe là "Đại lão bản" gọi về, lập tức cỡi xe máy chạy như bay đến phòng làm việc.
- Mắt Kiếng ca, lão bản đâu rồi? Không phải anh kêu tôi đến gặp lão bản sao?
Đến phòng làm việc, Cường Tử nhìn Mắt Kiếng dò hỏi. Rất hiển nhiên, Cường Tử không nghĩ thiếu niên trước mắt, chính là "Đại lão bản" của bọn họ.
- Đây chính là lão bản!
Mắt Kiếng nói, lo lắng Cường Tử không biết biết điều, cố ý tăng thêm một câu:
- Cũng là lão bản của ta và Hùng ca.
Cường Tử vừa nghe, lập tức kinh hãi.
Thiếu niên này lại là lão bản của Sơn Hùng đại ca và Mắt Kiếng ca sao? Cha mẹ hắn cũng quá trâu bò rồi!
Nhìn người ta, lúc này mới bao nhiêu tuổi, đã là Đại lão bản rồi, ngay cả Hùng ca đại danh lừng lẫy, cũng phải kêu một tiếng "Lão bản", cũng quá ngưu khí rồi.
Lập tức, Cường Tử vội vàng cung kính gọi một tiếng "Chào lão bản".
Tùy Qua cười ha hả, nói:
- Không cần gò ép. Trước kia ngươi bán Đế Ngọc cao rất có thủ đoạn, vô địch tiêu thụ của công ty của chúng ta, trích phần trăm có đến vài vạn không?
- Hắc, cũng là lão bản cho.
Cường Tử cười nói.
- Không, đều là một mình ngươi kiếm.
Tùy Qua nói.
- Nhưng lão bản, gần đây thuốc dán này làm ăn không tốt lắm.
Cường Tử nói:
- Bởi vì một số thuốc dán hàng giả xuất hiện, còn có hòa thượng Thiếu Lâm tự vừa đẩy ra thị trường một loại thuốc dán da gà, làm cho công việc buôn bán thuốc dán của chúng ta tổn thất rất nhiều. Trong thời gian này, thu nhập của ta và các huynh đệ cũng thiếu rất nhiều.
- Yên tâm đi, loại chuyện này lập tức sẽ thay đổi.
Tùy Qua nói:
- Hơn nữa, ta còn chuẩn bị cho ngươi làm chủ quản tiêu thụ, truyền thụ kinh nghiệm đẩy mạnh tiêu thụ của ngươi cho những huynh đệ khác.
- Chủ quản tiêu thụ ? Vậy là lên chức?
Cường Tử có chút không dám tin tưởng nói:
- Lão bản, ta không có văn hóa, cũng có thể làm quan?
- Ta thấy làm quan cũng chính là văn hóa của ngươi.
Tùy Qua nói:
- Làm kinh doanh, không liên quan đến văn hóa, số tuổi, tư chất! Ngươi có thể bán được nhiều đồ nhất chính là giỏi nhất! Ngươi có thể kiếm được nhiều tiền hơn! Trên thế giới có rất nhiều đại phú hào, cũng từ bán hàng mà lên. Trong các ngươi, rất có thể sẽ có người trở thành phú ông ngàn vạn, thậm chí phú ông tỉ vạn! Tỷ như Cường Tử, ngươi có cơ hội!
Lời này của Tùy Qua, vốn chỉ là khích lệ, ai ngờ lại nói trúng. Mấy năm sau, tên côn đồ cắc ké tên là Cường Tử này thật sự trở thành một phú ông tỉ vạn, trở thành thần tượng cho đám côn đồ thành phố Đông Giang cho tới cả tỉnh Minh Hải.
Sau này, Cường Tử còn đặc biệt xuất bản một quyển sách, tên là "Giang hồ trở thành phú ông tỉ vạn". Nhưng, bởi vì hành văn quá kém, lời lẽ thô tục bên trong quá nhiều, trực tiếp bị niêm phong.
Dĩ nhiên, những điều này để sau hãy nói.
Cường Tử lúc này, vẫn chỉ là một chủ quản tiêu thụ mới vừa được đề thăng, mơ màng hỏi Tùy Qua:
- Ta cũng có thể trở thành phú ông tỉ vạn?
- Tại sao không thể?
Tùy Qua nghiêm mặt nói:
- Chỉ cần ngươi nhận rõ phương hướng, cố gắng làm việc, nhất định sẽ làm được!
- Phương hướng gì đó ta nghe không hiểu lắm.
Cường Tử nói:
- Nhưng lúc trước ta có thể kiếm mấy vạn, nhưng ta nghĩ rất nhanh có thể kiếm được mấy chục vạn, mấy trăm vạn thậm chí nhiều hơn!
- Ý chí chiến đấu sục sôi, vậy là được rồi!
Tùy Qua cười nói:
- Nếu ngươi đã lên chức, vậy thì nên đứng ra giải quyết vấn đề khó khăn của công ty. Hiện tại, chúng ta đang chuẩn bị đẩy ra một loại thuốc dán mới, tên là Đế Ngọc cao số 2. Chính là trước mắt chuẩn bị định giá tám trăm đồng một tờ, ngươi cảm thấy có cách nào tiêu thụ không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.