Chương 756: Khó bề phân biệt. (1)
Vô Trục
23/03/2015
Tùy Qua cười xấu hổ, sau đó nói:
- Em vất vả rồi.
- Là vất vả chúng ta.
Đường Vũ Khê nói,
- Dứt bỏ lập trường tình địch, Trầm Quân Lăng việc buôn bán đúng là rất có nghề, hơn nữa thủ đoạn phi thường thành thục, hợp tác với cô ấy không tệ.
- Ân.
- Còn một điều, hợp tác với cô ấy không phải tính toán.
- Vì cái gì?
Tùy Qua tò mò hỏi.
- Bởi vì chuyện hai người làm đều cùng nhịp thở với anh, ít nhất cô ấy sẽ không bán anh.
Đường Vũ Khê nói ra:
- Từ những chuyện mà cô ấy làm, cô ấy thật suy nghĩ cho anh.
- Ồ, sao hiện tại em nói tốt cho cô ấy rồi?
Tùy Qua thực sự kinh ngạc nói.
- Em chỉ cầu thị mà thôi.
Đường Vũ Khê khẽ thở dài, nói:
- Nào có nữ nhân nào nói tốt cho tình địch của mình. Nhưng mà lúc này cô ấy đưa ra kế hoạch cứu chữa cho những trẻ em bị hư não là rất tốt. Ai, không nói những chuyện này, anh vừa trở về, xem ra còn chưa có ăn điểm tâm, ra ngoài ăn đi.
- Ra ngoài làm gì, gọi tiểu Lý làm là được.
Tùy Qua lại hô to.
- Tiểu Lý, làm chút điểm tâm dinh dưỡng mang lên đi.
- Anh còn dám gọi người ta là tiểu Lý, em thật sự im lặng với anh.
Đường Vũ Khê nói.
- Cô ấy là người hầu, chẳng lẽ còn gọi là tiểu thư sao? Đây không phải là chủ tớ đảo ngược sao.
Tùy Qua nói:
- Còn nữa, em có chuyện gì cần cứ gọi cô ấy đi làm, cứ việc phân phó là được, cô ta cũng không dám oán hận câu nào đâu.
- Có cố chủ như anhcũng quá vô nhân đạo a, không cho người ta tiền công, còn nghiền ép người ta như vậy.
- Ai, em không nhìn ra, tiểu Lý chính là đồ lười biếng sao, nếu như em không sai sử, cô ta sẽ không hợp tác, vừa rồi anh trở về, đã thấy cô ấy vừa rời giường, chắc chắn là ngủ nướng.
- Vì sao anh biết người ta vừa rời giường? Có phải anh rình coi người ta hay sao?
- Anh đúng là rình coi, cũng rình coi em nữa, đúng rồi, sau điểm tâm, chúng ta có nên bổ sung khóa học bổ sung không?
- Khóa học gì?
Đường Vũ Khê ra vẻ không biết.
- Khóa thiên văn, chủ yếu là ngắm sao.
- Đi chết đi!
Thành phố Minh Phủ, 'phòng cho tổng thống' của một khách sạn.
Ngu Kế Đô xem tin tức hôm nay, sắc mặt vặn vẹo.
Cho dù là báo chí, ti vi hay mạng internet, tin tức về Tùy Qua phô thiên cái địa, che lắp tất cả, Ngu Kế Đô không phải ngu xuẩn, hắn biết rõ sau loại tình huống này là có người âm thầm lăng xê cho Tùy Qua, nhưng mà biết rõ thì thế nào, hắn không có khả năng cho người "Hành Hội" ra tay gạt bỏ những phóng viên này được, cho dù hắn thực muốn làm như vậy, người của Long Đằng cũng không cho bọn họ thực hiện được.
Ngu Kế Đô có thể cảm giác được, Tùy Qua tiểu tử này đã dần dần ra hồn.
Cho dù Ngu Kế Đô âm thầm dùng rất nhiều phương pháp đi ngăn cản, nhưng mà vẫn không thể ngăn cản Tùy Qua.
Lúc ban đầu, Ngu Kế Đô cho rằng Tùy Qua tiểu tử này cũng chỉ tiểu đả tiểu nháo trong phạm vi thành phố Đông Giang mà thôi, hắn thậm chí căn bản không có đặt Tùy Qua vào mắt, cho rằng Tùy Qua bất quá chỉ ký sinh trùng dẫm nhằm cứt chó được nữ ma đầu bảo kê mà thôi, nhưng mà không nghĩ tới Tùy Qua lại từng bước phát triển, hơn nữa phát triển nhanh như vậy. Chờ Ngu Kế Đô xem trọng tiểu tử Tùy Qua này, mới phát hiện tiểu tử này lực ảnh hưởng đã vượt qua phạm vi Ngu Kế Đô khống chế, vậy mà mơ hồ có thể khiêu chiến "Hành Hội".
Kỳ thật trong lòng Ngu Kế Đô, hắn hận mình không thể ra tay, bóp chết Tùy Qua như bóp con kiến. Nhưng mà các đại lão của "Hành Hội" không cho hắn làm vậy, mà Ngu Kế Đô cũng không dám vi phạm ý chí những đại lão này. Nhưng mà nhìn thấy Tùy Qua tiểu tử này thanh thế càng lớn, Ngu Kế Đô cũng nổi giận trong bụng.
- Vì cái gì trong hội của chúng ta có nhiều phế vật như thế! Đường đường hội y dược Hoa Hạ Hành Hội, lại không thể thắng được một tiểu tử như thế!
Ngu Kế Đô gào lên.
Một bên Kinh Nguyên Phượng lộ ra nơm nớp lo sợ, thấp giọng nói ra:
- Công tử, tôi đã nhìn kỹ chương trình của tiểu tử kia, ngài có lẽ không thích nghe tôi phân tích đâu.
- Nói đi.
Ngu Kế Đô nói.
- Tôi chỉ nói tình hình thực tế. Tôi cảm thấy đầu tiên người Hành Hội đánh giá thấp y thuật của tiểu tử kia, cho rằng hắn chỉ dựa vào một mảnh liên điền mà khoe khoan. Mà trên thực tế, tôi xem chương trình, phát hiện y thuật của tiểu tử này lý giải rất sâu, điểm này cho dù là những trưởng lão của ‘ Hành Hội ’ , chỉ sợ cũng không kém gì hắn cả. Mặt khác chúng ta cũng đánh giá thấp số lượng và chủng loại linh dược của hắn. Nhìn qua linh dược hắn khống chế cũng không chỉ điều chế Bồi Nguyên Cao, Cố Nguyên Hoàn, chỉ sợ là vượt xa dự đoán của chúng ta. Còn một điều, cũng là điều trọng yếu nhất, tiểu tử này hình như không đau lòng linh dược, đan dược, trị liệu cho đám phàm nhân.
- Ân, đây chính là điểm đáng hận nhất!
Ngu Kế Đô lạnh lùng nói:
- Tiểu súc sinh này mang kinh dược, đan dược quý giá lên người đám phàm nhân heo chó, thật đáng hận.
- Nhưng mà cũng không bởi vì thế mà làm ẩu, người của ‘ Hành Hội ’ cơ bản không có khả năng thắng hắn. Còn nữa, tiểu tử này rất biết cổ động, thời điểm lên chương trình luôn có thể kích động rất nhiều cảm xúc người xem.
Kinh Nguyên Phượng nói:
- Mỗi lần nhìn thấy tiểu tử này lên TV khoe khoang, tôi hận không thể xé nát miệng hắn, rút đầu lưỡi của hắn.
- Kinh Nguyên Phượng, tỉnh táo một chút đi.
Ngu Kế Đô nói:
- Tình thế hiện tại không thể lạc quan ah. Các nguyên lão bảo chúng ta chèn ép tiểu tử kia, nhưng mà lại không được cho chúng ta ra tay khiêu khích, bọn họ chẳng hiểu cho chúng ta gì cả.
- Nhưng mà tôi nhận được tin tức, tiểu tử kia đã dần dần rời khỏi chương trình TV rồi.
Kinh Nguyên Phượng nói:
- Có phải hắn sợ hay không? Tôi thấy hắn hẳn là biết ý định của Hành Hội chúng ta, biết không phải là đối thủ, cho nên lui lại.
- Nếu anh nghĩ thế thì sai mười phần rồi.
Ngu Kế Đô thoáng tỉnh táo lại, phân tích nói:
- Hắn đang lấy lui làm tiến. Hơn nữa Duyên Vân tiểu hòa thượng kia cũng không phải đèn cạn dầu, có hắn ở trên TV giúp trợ uy cho Tùy Qua, độ chú ý của chương trình sẽ tăng lên. Mà Tùy Qua tiểu tử này chỉ lui ra sau âm thầm chỉ huy mà thôi. Tôi cuối cùng có cảm giác, bọn họ nhất định chuẩn bị thanh thế càng lớn, thậm chí bày ra đại âm mưu lớn hơn.
- Thật sự không hiểu nổi, vì cái gì các đại lão Hành Hội cứ sợ đầu sợ đuôi...
- Im ngay! Anh muốn chết sao!
Ngu Kế Đô đánh gãy lời của Kinh Nguyên Phượng.
- Chỉ bằng địa vị của anh làm gì có tư cách là nghi vấn quyết định của các đại lão. Ngay cả tôi cũng chỉ có thể nghe lệnh. Có lẽ các đại lão có ý định khác, chúng ta xem ra Tùy Qua hình như tạo thành ảnh hưởng rất lớn với Hành Hội, nhưng mà trong mắt các đại lão, có lẽ hắn chỉ là con châu chấu mà thôi, đừng nhìn hiện tại nhảy rất tốt, nhưng mà chỉ cần các đại lão động thủ, lập tức có thể dễ dàng bóp chết hắn.
- Em vất vả rồi.
- Là vất vả chúng ta.
Đường Vũ Khê nói,
- Dứt bỏ lập trường tình địch, Trầm Quân Lăng việc buôn bán đúng là rất có nghề, hơn nữa thủ đoạn phi thường thành thục, hợp tác với cô ấy không tệ.
- Ân.
- Còn một điều, hợp tác với cô ấy không phải tính toán.
- Vì cái gì?
Tùy Qua tò mò hỏi.
- Bởi vì chuyện hai người làm đều cùng nhịp thở với anh, ít nhất cô ấy sẽ không bán anh.
Đường Vũ Khê nói ra:
- Từ những chuyện mà cô ấy làm, cô ấy thật suy nghĩ cho anh.
- Ồ, sao hiện tại em nói tốt cho cô ấy rồi?
Tùy Qua thực sự kinh ngạc nói.
- Em chỉ cầu thị mà thôi.
Đường Vũ Khê khẽ thở dài, nói:
- Nào có nữ nhân nào nói tốt cho tình địch của mình. Nhưng mà lúc này cô ấy đưa ra kế hoạch cứu chữa cho những trẻ em bị hư não là rất tốt. Ai, không nói những chuyện này, anh vừa trở về, xem ra còn chưa có ăn điểm tâm, ra ngoài ăn đi.
- Ra ngoài làm gì, gọi tiểu Lý làm là được.
Tùy Qua lại hô to.
- Tiểu Lý, làm chút điểm tâm dinh dưỡng mang lên đi.
- Anh còn dám gọi người ta là tiểu Lý, em thật sự im lặng với anh.
Đường Vũ Khê nói.
- Cô ấy là người hầu, chẳng lẽ còn gọi là tiểu thư sao? Đây không phải là chủ tớ đảo ngược sao.
Tùy Qua nói:
- Còn nữa, em có chuyện gì cần cứ gọi cô ấy đi làm, cứ việc phân phó là được, cô ta cũng không dám oán hận câu nào đâu.
- Có cố chủ như anhcũng quá vô nhân đạo a, không cho người ta tiền công, còn nghiền ép người ta như vậy.
- Ai, em không nhìn ra, tiểu Lý chính là đồ lười biếng sao, nếu như em không sai sử, cô ta sẽ không hợp tác, vừa rồi anh trở về, đã thấy cô ấy vừa rời giường, chắc chắn là ngủ nướng.
- Vì sao anh biết người ta vừa rời giường? Có phải anh rình coi người ta hay sao?
- Anh đúng là rình coi, cũng rình coi em nữa, đúng rồi, sau điểm tâm, chúng ta có nên bổ sung khóa học bổ sung không?
- Khóa học gì?
Đường Vũ Khê ra vẻ không biết.
- Khóa thiên văn, chủ yếu là ngắm sao.
- Đi chết đi!
Thành phố Minh Phủ, 'phòng cho tổng thống' của một khách sạn.
Ngu Kế Đô xem tin tức hôm nay, sắc mặt vặn vẹo.
Cho dù là báo chí, ti vi hay mạng internet, tin tức về Tùy Qua phô thiên cái địa, che lắp tất cả, Ngu Kế Đô không phải ngu xuẩn, hắn biết rõ sau loại tình huống này là có người âm thầm lăng xê cho Tùy Qua, nhưng mà biết rõ thì thế nào, hắn không có khả năng cho người "Hành Hội" ra tay gạt bỏ những phóng viên này được, cho dù hắn thực muốn làm như vậy, người của Long Đằng cũng không cho bọn họ thực hiện được.
Ngu Kế Đô có thể cảm giác được, Tùy Qua tiểu tử này đã dần dần ra hồn.
Cho dù Ngu Kế Đô âm thầm dùng rất nhiều phương pháp đi ngăn cản, nhưng mà vẫn không thể ngăn cản Tùy Qua.
Lúc ban đầu, Ngu Kế Đô cho rằng Tùy Qua tiểu tử này cũng chỉ tiểu đả tiểu nháo trong phạm vi thành phố Đông Giang mà thôi, hắn thậm chí căn bản không có đặt Tùy Qua vào mắt, cho rằng Tùy Qua bất quá chỉ ký sinh trùng dẫm nhằm cứt chó được nữ ma đầu bảo kê mà thôi, nhưng mà không nghĩ tới Tùy Qua lại từng bước phát triển, hơn nữa phát triển nhanh như vậy. Chờ Ngu Kế Đô xem trọng tiểu tử Tùy Qua này, mới phát hiện tiểu tử này lực ảnh hưởng đã vượt qua phạm vi Ngu Kế Đô khống chế, vậy mà mơ hồ có thể khiêu chiến "Hành Hội".
Kỳ thật trong lòng Ngu Kế Đô, hắn hận mình không thể ra tay, bóp chết Tùy Qua như bóp con kiến. Nhưng mà các đại lão của "Hành Hội" không cho hắn làm vậy, mà Ngu Kế Đô cũng không dám vi phạm ý chí những đại lão này. Nhưng mà nhìn thấy Tùy Qua tiểu tử này thanh thế càng lớn, Ngu Kế Đô cũng nổi giận trong bụng.
- Vì cái gì trong hội của chúng ta có nhiều phế vật như thế! Đường đường hội y dược Hoa Hạ Hành Hội, lại không thể thắng được một tiểu tử như thế!
Ngu Kế Đô gào lên.
Một bên Kinh Nguyên Phượng lộ ra nơm nớp lo sợ, thấp giọng nói ra:
- Công tử, tôi đã nhìn kỹ chương trình của tiểu tử kia, ngài có lẽ không thích nghe tôi phân tích đâu.
- Nói đi.
Ngu Kế Đô nói.
- Tôi chỉ nói tình hình thực tế. Tôi cảm thấy đầu tiên người Hành Hội đánh giá thấp y thuật của tiểu tử kia, cho rằng hắn chỉ dựa vào một mảnh liên điền mà khoe khoan. Mà trên thực tế, tôi xem chương trình, phát hiện y thuật của tiểu tử này lý giải rất sâu, điểm này cho dù là những trưởng lão của ‘ Hành Hội ’ , chỉ sợ cũng không kém gì hắn cả. Mặt khác chúng ta cũng đánh giá thấp số lượng và chủng loại linh dược của hắn. Nhìn qua linh dược hắn khống chế cũng không chỉ điều chế Bồi Nguyên Cao, Cố Nguyên Hoàn, chỉ sợ là vượt xa dự đoán của chúng ta. Còn một điều, cũng là điều trọng yếu nhất, tiểu tử này hình như không đau lòng linh dược, đan dược, trị liệu cho đám phàm nhân.
- Ân, đây chính là điểm đáng hận nhất!
Ngu Kế Đô lạnh lùng nói:
- Tiểu súc sinh này mang kinh dược, đan dược quý giá lên người đám phàm nhân heo chó, thật đáng hận.
- Nhưng mà cũng không bởi vì thế mà làm ẩu, người của ‘ Hành Hội ’ cơ bản không có khả năng thắng hắn. Còn nữa, tiểu tử này rất biết cổ động, thời điểm lên chương trình luôn có thể kích động rất nhiều cảm xúc người xem.
Kinh Nguyên Phượng nói:
- Mỗi lần nhìn thấy tiểu tử này lên TV khoe khoang, tôi hận không thể xé nát miệng hắn, rút đầu lưỡi của hắn.
- Kinh Nguyên Phượng, tỉnh táo một chút đi.
Ngu Kế Đô nói:
- Tình thế hiện tại không thể lạc quan ah. Các nguyên lão bảo chúng ta chèn ép tiểu tử kia, nhưng mà lại không được cho chúng ta ra tay khiêu khích, bọn họ chẳng hiểu cho chúng ta gì cả.
- Nhưng mà tôi nhận được tin tức, tiểu tử kia đã dần dần rời khỏi chương trình TV rồi.
Kinh Nguyên Phượng nói:
- Có phải hắn sợ hay không? Tôi thấy hắn hẳn là biết ý định của Hành Hội chúng ta, biết không phải là đối thủ, cho nên lui lại.
- Nếu anh nghĩ thế thì sai mười phần rồi.
Ngu Kế Đô thoáng tỉnh táo lại, phân tích nói:
- Hắn đang lấy lui làm tiến. Hơn nữa Duyên Vân tiểu hòa thượng kia cũng không phải đèn cạn dầu, có hắn ở trên TV giúp trợ uy cho Tùy Qua, độ chú ý của chương trình sẽ tăng lên. Mà Tùy Qua tiểu tử này chỉ lui ra sau âm thầm chỉ huy mà thôi. Tôi cuối cùng có cảm giác, bọn họ nhất định chuẩn bị thanh thế càng lớn, thậm chí bày ra đại âm mưu lớn hơn.
- Thật sự không hiểu nổi, vì cái gì các đại lão Hành Hội cứ sợ đầu sợ đuôi...
- Im ngay! Anh muốn chết sao!
Ngu Kế Đô đánh gãy lời của Kinh Nguyên Phượng.
- Chỉ bằng địa vị của anh làm gì có tư cách là nghi vấn quyết định của các đại lão. Ngay cả tôi cũng chỉ có thể nghe lệnh. Có lẽ các đại lão có ý định khác, chúng ta xem ra Tùy Qua hình như tạo thành ảnh hưởng rất lớn với Hành Hội, nhưng mà trong mắt các đại lão, có lẽ hắn chỉ là con châu chấu mà thôi, đừng nhìn hiện tại nhảy rất tốt, nhưng mà chỉ cần các đại lão động thủ, lập tức có thể dễ dàng bóp chết hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.