Chương 211: Kịch vui trong phòng học. (1)
Vô Trục
13/03/2015
- Anh không có mẹ.
Tùy Qua thản nhiên nói, trong lòng có cảm giác như đau nhói. Hắn là một cô nhi bị cha mẹ vứt bỏ, hắn không biết vì sao mình bị bỏ rơi, nhưng hắn vĩnh viễn không tha thứ cho họ. Thậm chí nhiều khi hắn không hề nhớ tới sự hiện hữu của họ, trong tim của hắn chỉ có một người thân là lão địa chủ. A, hiện tại trong nhà có thêm một thân nhân – tiểu Hoa.
Nhớ tới em gái tiểu Hoa đơn thuần, Tùy Qua chợt cười cười.
- Thực xin lỗi, em không nên nói chuyện này.
Đường Vũ Khê ý thức được mình lỡ lời, áy náy nói.
- A, không có gì.
Tùy Qua nói:
- Anh đã thành thói quen họ không tồn tại rồi. Huống hồ vừa rồi em nói rất có đạo lý, tuy rằng anh không nhớ rõ cha mẹ anh đã làm gì, nhưng anh nhớ được chuyện ông nội đã làm cho anh. Anh vĩnh viễn đều nhớ rõ, ông vì kiếm tiền cho anh đến trường, vì cho anh có tiền cưới vợ, luôn mưa gió không thay đổi đi chợ, bán thuốc dán. Nhất là khi ông vác hòm thuốc, bóng lưng khập khiễng đi trên đường núi, anh vĩnh viễn đều nhớ rõ.
- Anh có một ông nội thật tốt!
Đường Vũ Khê có chút sầu não nói, thứ nhất là cảm động cho Tùy Qua, mặt khác nghĩ tới ông nội của nàng.
- Quên đi, đừng nói những chủ đề sầu não này.
Tùy Qua cười nói:
- Em đã đem cuộc sống vườn trường nói tốt đẹp như vậy, vậy cùng anh đi ôn tập đi. Dù sao trong phòng học vĩnh viễn không ngồi đầy, em có thể đi dự thính. Kỳ thật cuộc sống vườn trường của em phấn khích hơn anh đâu. Ít nhất anh thật sự nhớ kỹ.
- Nhớ kỹ chuyện gì?
Đường Vũ Khê vừa đi vừa hỏi.
- Chuyện em xem phim không tình tiết đó, ha ha…
- Tùy Qua, anh thật sự là chán ghét!
Tùy Qua đi học.
Đường Vũ Khê ngồi bên cạnh hắn, điều này làm cho hắn cảm giác đi học cũng là một chuyện thật vui vẻ.
Cho dù nội dung “nông nghiệp sinh thái học” hắn cũng chưa nghe vào được một chữ.
Buổi học mới trôi qua một nửa thời gian, một người đi vào phòng học, sau đó nhanh chóng đi lên bục giảng nói nhỏ vài câu với giảng dạy đang giảng bài. Vì thế giảng dạy kia nói:
- Các vị đồng học, Lưu chủ nhiệm có chuyện trọng yếu tuyên bố với mọi người, mời mọi người im lặng một chút.
Lưu chủ nhiệm? Chẳng lẽ là chủ nhiệm viện hệ nông học viện Lưu Trung Hải?
Tùy Qua nhất thời có một loại dự cảm vị Lưu chủ nhiệm kia chỉ sợ là hướng về hắn mà tới.
Đường Vũ Khê nhẹ nhàng cầm tay Tùy Qua, thấp giọng nói:
- Đừng nên vọng động.
Đường Vũ Khê có chút bận tâm, với tính cách của Tùy Qua, nếu vị Lưu “trư nhân” kia gây khó khăn cho hắn, chỉ sợ hắn sẽ lập tức trở mặt, đến lúc đó sẽ không dễ kết thúc.
Ai biết vị Lưu chủ nhiệm vừa lên bục giảng, mũi nhọn liền trực chỉ Tùy Qua:
- Các học sinh, thật xin lỗi quấy rầy thời gian lên lớp quý giá của mọi người. Nhưng tôi chỉ vì bất đắc dĩ, bởi vì có chút bạn học cái giá quá lớn, sau khi phạm vào sai lầm chẳng những không chủ động thừa nhận sai lầm với lão sư cùng lãnh đạo viện hệ, còn nhắm mắt làm ngơ với lời triệu kiến của lãnh đạo viện hệ. Nếu cái giá của hắn quá lớn, như vậy kẻ làm lãnh đạo như tôi đành hạ mình chủ động đi gặp hắn đi. Hơn nữa tôi cũng hi vọng thông qua sự tình hôm nay làm cho các vị bạn học ý thức được tầm quan trọng của kỷ luật nội quy trường học, càng phải ý thức được phải có tôn trọng đối với lão sư, đối với lãnh đạo! Tùy Qua đồng học, mời anh đứng dậy…
Bên trong phòng học tất cả ánh mắt đều rơi lên trên người “dã thảo ca” dũng mãnh.
Trong mắt các học sinh chuyên nghiệp khoa học thảo nghiệp, Dã Thảo ca là tồn tại thần bí, như thần long thấy đầu không thấy đuôi. Không thể tưởng được hôm nay có may mắn chứng kiến hắn xuất hiện trong phòng học, còn sắp diễn xuất một vở kịch hay.
Dã Thảo ca cùng chủ nhiệm viện hệ nông học viện, phần thắng bao nhiêu?
Mọi người mỏi mắt mong chờ.
Đương nhiên, mọi người khẳng định Tùy Qua sẽ thất bại.
Tùy Qua đồng học quả nhiên đứng dậy, sau đó không chút sợ hãi đi lên bục giảng, đứng bên cạnh Lưu Trung Hải.
Nếu Lưu Trung Hải có ý định làm cho Tùy Qua khó chịu nổi, vậy Tùy Qua quyết định cho hắn một cơ hội.
- Chào Lưu chủ nhiệm, tôi là đến nghe lời ông dạy bảo.
Tùy Qua thật lãnh đạm nói.
Lưu Trung Hải có chút ngẩn người, hắn gọi Tùy Qua đứng dậy bổn ý là đứng ngay chỗ ngồi, nhưng không nghĩ tới thằng nhãi này trực tiếp đi lên bục giảng, đây không phải có ý muốn đấu “võ đài” với hắn sao?
Nhưng nếu đã kéo cung thì không thể quay đầu, Lưu Trung Hải đã sớm hạ quyết tâm, nhất định phải khai trừ “con sâu làm rầu nồi canh” Tùy Qua kia! Hơn nữa phải ngay trước mặt toàn bộ học sinh. Chỉ có như vậy hắn mới có thể lập lại uy nghiêm của chủ nhiệm viện hệ, thoát khỏi dư luận của sự kiện “email xin phép” cùng “trư nhân” kia.
- Với học sinh vô kỷ luật vô nội quy, trong mắt không lãnh đạo như anh tôi làm sao còn chuyện gì có thể dạy bảo cho anh!
Lưu Trung Hải châm chọc nói:
- Phát một email, dưới tình huống lãnh đạo trường học cho phê duyệt đã đi ra du sơn ngoạn thủy, tôi làm công tác giáo dục cả đời, học sinh giống như anh đúng là lần đầu tiên nhìn thấy! Càng không nghĩ tới chính là tôi căn cứ thái độ của lão sư hi vọng sau khi anh quay về trường thì chủ động đến thừa nhận sai lầm, sau đó lại cho anh một lần cơ hội. Ai ngờ được anh nhắm mắt làm ngơ, còn chờ lãnh đạo phải tự mình đến tìm anh. Học sinh như anh đừng nói cho thêm một lần cơ hội, tôi xem dù cho mười lần cơ hội anh cũng không sửa đổi được!
- Lưu chủ nhiệm, gần đây tôi thật sự bận quá.
Tùy Qua bình tĩnh nói:
- Chờ tôi làm xong việc cũng sẽ tìm ông thôi. Tôi không nghĩ tới ông trăm công ngàn việc vẫn rút thời gian chủ động đến tìm tôi, thật sự làm cho tôi cảm động. Như vậy xem ra lãnh đạo trường học chúng ta đích xác đã làm được việc lấy học sinh làm gốc.
Nghe xong Tùy Qua nói lời này, các học sinh không khỏi sản sinh ảo giác, ngược lại Tùy Qua mới là “lãnh đạo”.
- Học sinh không biết hối cải như anh, tôi lười tốn nhiều nước bọt với anh!
Lưu Trung Hải có chút tức giận nói:
- Quyết định xử phạt của anh đã đưa xuống, viện hệ đã quyết định cưỡng chế thôi học với anh! Hiện tại tôi tuyên bố quyết định này trước mọi người, hi vọng các học sinh nên lấy làm…
- Ông muốn khai trừ tôi?
Tùy Qua ngắt lời Lưu Trung Hải.
- Đúng vậy, loại người con sâu làm rầu nồi canh như anh, không có tư cách tiếp tục lưu lại vườn trường! Loại người như anh tồn tại, chỉ biết làm bẩn thuần khiết của trường học, còn mang tới ảnh hưởng bất lợi cho những học sinh khác!
Lưu Trung Hải nghiêm chỉnh nói. Phẫn nộ súc tích nhiều ngày lúc này chiếm được tháo nước. Tiểu tử không biết trời cao đất rộng kia, lại dám khiêu chiến uy nghiêm chủ nhiệm viện hệ của hắn, nếu không đuổi ra trường học thì ngày sau uy nghiêm của hắn phải đặt ở chỗ nào đây?
- Ông muốn khai trừ tôi, tôi không đi!
Tùy Qua giằng co với Lưu Trung Hải.
- Khai trừ tôi, chỉ bằng ông?
Tùy Qua khinh thường cười lạnh.
Trong phòng học một mảnh xôn xao.
Tùy Qua thản nhiên nói, trong lòng có cảm giác như đau nhói. Hắn là một cô nhi bị cha mẹ vứt bỏ, hắn không biết vì sao mình bị bỏ rơi, nhưng hắn vĩnh viễn không tha thứ cho họ. Thậm chí nhiều khi hắn không hề nhớ tới sự hiện hữu của họ, trong tim của hắn chỉ có một người thân là lão địa chủ. A, hiện tại trong nhà có thêm một thân nhân – tiểu Hoa.
Nhớ tới em gái tiểu Hoa đơn thuần, Tùy Qua chợt cười cười.
- Thực xin lỗi, em không nên nói chuyện này.
Đường Vũ Khê ý thức được mình lỡ lời, áy náy nói.
- A, không có gì.
Tùy Qua nói:
- Anh đã thành thói quen họ không tồn tại rồi. Huống hồ vừa rồi em nói rất có đạo lý, tuy rằng anh không nhớ rõ cha mẹ anh đã làm gì, nhưng anh nhớ được chuyện ông nội đã làm cho anh. Anh vĩnh viễn đều nhớ rõ, ông vì kiếm tiền cho anh đến trường, vì cho anh có tiền cưới vợ, luôn mưa gió không thay đổi đi chợ, bán thuốc dán. Nhất là khi ông vác hòm thuốc, bóng lưng khập khiễng đi trên đường núi, anh vĩnh viễn đều nhớ rõ.
- Anh có một ông nội thật tốt!
Đường Vũ Khê có chút sầu não nói, thứ nhất là cảm động cho Tùy Qua, mặt khác nghĩ tới ông nội của nàng.
- Quên đi, đừng nói những chủ đề sầu não này.
Tùy Qua cười nói:
- Em đã đem cuộc sống vườn trường nói tốt đẹp như vậy, vậy cùng anh đi ôn tập đi. Dù sao trong phòng học vĩnh viễn không ngồi đầy, em có thể đi dự thính. Kỳ thật cuộc sống vườn trường của em phấn khích hơn anh đâu. Ít nhất anh thật sự nhớ kỹ.
- Nhớ kỹ chuyện gì?
Đường Vũ Khê vừa đi vừa hỏi.
- Chuyện em xem phim không tình tiết đó, ha ha…
- Tùy Qua, anh thật sự là chán ghét!
Tùy Qua đi học.
Đường Vũ Khê ngồi bên cạnh hắn, điều này làm cho hắn cảm giác đi học cũng là một chuyện thật vui vẻ.
Cho dù nội dung “nông nghiệp sinh thái học” hắn cũng chưa nghe vào được một chữ.
Buổi học mới trôi qua một nửa thời gian, một người đi vào phòng học, sau đó nhanh chóng đi lên bục giảng nói nhỏ vài câu với giảng dạy đang giảng bài. Vì thế giảng dạy kia nói:
- Các vị đồng học, Lưu chủ nhiệm có chuyện trọng yếu tuyên bố với mọi người, mời mọi người im lặng một chút.
Lưu chủ nhiệm? Chẳng lẽ là chủ nhiệm viện hệ nông học viện Lưu Trung Hải?
Tùy Qua nhất thời có một loại dự cảm vị Lưu chủ nhiệm kia chỉ sợ là hướng về hắn mà tới.
Đường Vũ Khê nhẹ nhàng cầm tay Tùy Qua, thấp giọng nói:
- Đừng nên vọng động.
Đường Vũ Khê có chút bận tâm, với tính cách của Tùy Qua, nếu vị Lưu “trư nhân” kia gây khó khăn cho hắn, chỉ sợ hắn sẽ lập tức trở mặt, đến lúc đó sẽ không dễ kết thúc.
Ai biết vị Lưu chủ nhiệm vừa lên bục giảng, mũi nhọn liền trực chỉ Tùy Qua:
- Các học sinh, thật xin lỗi quấy rầy thời gian lên lớp quý giá của mọi người. Nhưng tôi chỉ vì bất đắc dĩ, bởi vì có chút bạn học cái giá quá lớn, sau khi phạm vào sai lầm chẳng những không chủ động thừa nhận sai lầm với lão sư cùng lãnh đạo viện hệ, còn nhắm mắt làm ngơ với lời triệu kiến của lãnh đạo viện hệ. Nếu cái giá của hắn quá lớn, như vậy kẻ làm lãnh đạo như tôi đành hạ mình chủ động đi gặp hắn đi. Hơn nữa tôi cũng hi vọng thông qua sự tình hôm nay làm cho các vị bạn học ý thức được tầm quan trọng của kỷ luật nội quy trường học, càng phải ý thức được phải có tôn trọng đối với lão sư, đối với lãnh đạo! Tùy Qua đồng học, mời anh đứng dậy…
Bên trong phòng học tất cả ánh mắt đều rơi lên trên người “dã thảo ca” dũng mãnh.
Trong mắt các học sinh chuyên nghiệp khoa học thảo nghiệp, Dã Thảo ca là tồn tại thần bí, như thần long thấy đầu không thấy đuôi. Không thể tưởng được hôm nay có may mắn chứng kiến hắn xuất hiện trong phòng học, còn sắp diễn xuất một vở kịch hay.
Dã Thảo ca cùng chủ nhiệm viện hệ nông học viện, phần thắng bao nhiêu?
Mọi người mỏi mắt mong chờ.
Đương nhiên, mọi người khẳng định Tùy Qua sẽ thất bại.
Tùy Qua đồng học quả nhiên đứng dậy, sau đó không chút sợ hãi đi lên bục giảng, đứng bên cạnh Lưu Trung Hải.
Nếu Lưu Trung Hải có ý định làm cho Tùy Qua khó chịu nổi, vậy Tùy Qua quyết định cho hắn một cơ hội.
- Chào Lưu chủ nhiệm, tôi là đến nghe lời ông dạy bảo.
Tùy Qua thật lãnh đạm nói.
Lưu Trung Hải có chút ngẩn người, hắn gọi Tùy Qua đứng dậy bổn ý là đứng ngay chỗ ngồi, nhưng không nghĩ tới thằng nhãi này trực tiếp đi lên bục giảng, đây không phải có ý muốn đấu “võ đài” với hắn sao?
Nhưng nếu đã kéo cung thì không thể quay đầu, Lưu Trung Hải đã sớm hạ quyết tâm, nhất định phải khai trừ “con sâu làm rầu nồi canh” Tùy Qua kia! Hơn nữa phải ngay trước mặt toàn bộ học sinh. Chỉ có như vậy hắn mới có thể lập lại uy nghiêm của chủ nhiệm viện hệ, thoát khỏi dư luận của sự kiện “email xin phép” cùng “trư nhân” kia.
- Với học sinh vô kỷ luật vô nội quy, trong mắt không lãnh đạo như anh tôi làm sao còn chuyện gì có thể dạy bảo cho anh!
Lưu Trung Hải châm chọc nói:
- Phát một email, dưới tình huống lãnh đạo trường học cho phê duyệt đã đi ra du sơn ngoạn thủy, tôi làm công tác giáo dục cả đời, học sinh giống như anh đúng là lần đầu tiên nhìn thấy! Càng không nghĩ tới chính là tôi căn cứ thái độ của lão sư hi vọng sau khi anh quay về trường thì chủ động đến thừa nhận sai lầm, sau đó lại cho anh một lần cơ hội. Ai ngờ được anh nhắm mắt làm ngơ, còn chờ lãnh đạo phải tự mình đến tìm anh. Học sinh như anh đừng nói cho thêm một lần cơ hội, tôi xem dù cho mười lần cơ hội anh cũng không sửa đổi được!
- Lưu chủ nhiệm, gần đây tôi thật sự bận quá.
Tùy Qua bình tĩnh nói:
- Chờ tôi làm xong việc cũng sẽ tìm ông thôi. Tôi không nghĩ tới ông trăm công ngàn việc vẫn rút thời gian chủ động đến tìm tôi, thật sự làm cho tôi cảm động. Như vậy xem ra lãnh đạo trường học chúng ta đích xác đã làm được việc lấy học sinh làm gốc.
Nghe xong Tùy Qua nói lời này, các học sinh không khỏi sản sinh ảo giác, ngược lại Tùy Qua mới là “lãnh đạo”.
- Học sinh không biết hối cải như anh, tôi lười tốn nhiều nước bọt với anh!
Lưu Trung Hải có chút tức giận nói:
- Quyết định xử phạt của anh đã đưa xuống, viện hệ đã quyết định cưỡng chế thôi học với anh! Hiện tại tôi tuyên bố quyết định này trước mọi người, hi vọng các học sinh nên lấy làm…
- Ông muốn khai trừ tôi?
Tùy Qua ngắt lời Lưu Trung Hải.
- Đúng vậy, loại người con sâu làm rầu nồi canh như anh, không có tư cách tiếp tục lưu lại vườn trường! Loại người như anh tồn tại, chỉ biết làm bẩn thuần khiết của trường học, còn mang tới ảnh hưởng bất lợi cho những học sinh khác!
Lưu Trung Hải nghiêm chỉnh nói. Phẫn nộ súc tích nhiều ngày lúc này chiếm được tháo nước. Tiểu tử không biết trời cao đất rộng kia, lại dám khiêu chiến uy nghiêm chủ nhiệm viện hệ của hắn, nếu không đuổi ra trường học thì ngày sau uy nghiêm của hắn phải đặt ở chỗ nào đây?
- Ông muốn khai trừ tôi, tôi không đi!
Tùy Qua giằng co với Lưu Trung Hải.
- Khai trừ tôi, chỉ bằng ông?
Tùy Qua khinh thường cười lạnh.
Trong phòng học một mảnh xôn xao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.