Chương 311: Làm chủ. (1)
Vô Trục
14/03/2015
Dân chúng gần đó mặc dù hiếu kỳ, nhưng bởi vì vẫn biết núi Khô Cốt là vùng đất hung sát, cho nên vẫn không dám tới gần. Nhưng một nhóm trộm mộ cũng nghe tin lập tức hành động, những người này không tin quỷ thần, đương nhiên không sợ hung sát gì đó. Sau khi trộm mộ tiến vào, một số dân liều mạng, buôn lậu cũng lần lượt tiến vào.
Nhưng ngay sau đó, núi Khô Cốt đã bị quân đội bao vây.
Một số kẻ trộm mộ phản ứng chậm, trở thành cá nằm trong chậu của quân đội, dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, bị đánh gục tại chỗ!
Buổi tối hôm đó, một nữ tử thần bí mặc quần áo công phu màu trắng, trên ống tay áo thêu hình rồng, cùng với người phụ trách bên quân đội cùng tiến vào Bùi gia sơn trang.
Nữ tử thần bí cẩn thận kiểm tra từng thi thể trên mặt đất, sau đó nói với người phụ trách quân đội:
- Phần lớn người chết bởi Tiên Thiên kiếm khí. Một phần nhỏ, là bị thần bí hạt giống xâm nhập não bộ, khí quan thân thể mà chết, nhưng không có tính lây truyền.
Người phụ trách quân đội vừa nghe, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Không phải bệnh truyền nhiễm là tốt rồi. Mẹ kiếp , ta còn tưởng là vũ khí sinh hóa của Nhật Bản lưu lại Hoa Hạ trước kia bị để lộ. Nhìn những người này xem, trên đỉnh đầu lại mọc ra cây nấm, nhìn thấy đã cảm thấy kinh khủng.
- Không phải nấm, là linh chi.
Nữ tử thần bí rất chuyên nghiệp nói.
- Linh chi?
Sĩ quan kia kinh ngạc nói:
- Linh chi có thể mọc trên thi thể?
- Vốn là không, nhưng hiện tại lại có thể.
Nữ tử thần bí nói:
- Nhưng, khi những linh chi này sinh trưởng, bọn họ còn không phải là thi thể. Đáng tiếc, những linh chi này vốn là thứ vô cùng tốt, nếu có thể trưởng thành hoàn toàn, chính là thứ tốt chân chính. Nhưng, cũng không thể lãng phí những thứ này, thu thập toàn bộ, sau này có thể làm thuốc.
- Không thành vấn đề, nếu như ngươi cần dùng, những linh chi này giao cho ngươi xử trí.
Vị sĩ quan vội vàng nói. Cho dù ăn linh chi thật sự có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng nghĩ đến chúng sinh trưởng trên thi thể, hắn hoàn toàn không có hứng thú.
- Ta còn phải ở đây cẩn thận kiểm tra, tìm tòi một phen, cũng không làm phiền các ngươi cùng đi nữa.
Nữ tử thần bí lại nói.
- Vậy cần hai binh lính tới bảo vệ ngươi không? Nơi này trời tối, chỗ này lại như vậy.
Sĩ quan kia quan tâm hỏi.
- Ngươi cảm thấy ta cần phải bảo vệ sao?
Nữ tử thần bí nói, giọng nói rất bình thản, nhưng có một luồng ngạo khí.
Vị sĩ quan quân lúc này mới nghĩ đến thân phận của người trước mặt, nói:
- Ta có chút tò mò, nhưng phương diện dư luận xử lý thế nào đây?
- Phía trên nói, nếu trộm mộ cũng tới, vậy thì nói địa chất biến hóa, đào được cổ mộ Đông Hán. Trong thời gian ngắn, bởi vì cơ quan văn hóa khảo cổ quốc gia muốn tiến hành khảo sát, cho nên vẫn tiến hành giới nghiêm. Mặt khác, những thứ trộm mộ lấy đi, phải nghĩ cách đuổi theo đòi lại.
Nữ tử thần bí nói.
- Được.
Vị sĩ quan gật đầu, sau đó rời đi.
Đêm đó, Tùy Qua cũng trở lại thành phố Đông Giang.
Việc làm đầu tiên, chính là đi gặp lão địa chủ và Ngưu Tiểu Hoa. Dĩ nhiên, khi rời khỏi Bùi gia sơn trang, Tùy Qua cũng đã báo bình an.
Lão địa chủ và Ngưu Tiểu Hoa, được Thẩm Quân Lăng đưa đến trong căn hộ của nàng.
Điều khiến Tùy Qua không ngờ chính là, Thẩm Thái Sùng cũng đang ở đây.
Điều này có ý nghĩa như thế nào, ý nghĩa Thẩm Thái Sùng tự mình phụ trách an toàn cho lão địa chủ cùng Ngưu Tiểu Hoa!
Lúc này, ấn tượng của Tùy Qua đối với Thẩm Thái Sùng không khỏi có chút thay đổi. Dĩ nhiên, cũng không phải nói Thẩm Thái Sùng nhiều tình người, mà là tán đồng của Tùy Qua đối với tác phong làm việc và ánh mắt của Thẩm Thái Sùng.
Tùy Qua hỏi thăm Thẩm Quân Lăng tình huống lúc đó.
Thì ra, sau khi Thẩm Quân Lăng nhận được tin tức của Tùy Qua, lập tức hiểu ra hàm ý ẩn chứa trong lời nói củaTùy Qua, sau đó nàng không chút do dự, lập tức liên lạc với Thẩm Thái Sùng.
Thẩm Thái Sùng nhận được hỏa linh chi của Tùy Qua, đương nhiên thiếu Tùy Qua một đại nhân tình, cho nên không từ chối, hơn nữa còn lập tức đích thân thi triển thân pháp, nhanh chóng chạy vội trăm cây số tới thành phố Minh Phủ, quả nhiên ở giữa đường đã đón được lão địa chủ và Ngưu Tiểu Hoa. Người của Bùi gia chịu trách nhiệm "áp tải", đương nhiên cũng bị Thẩm Thái Sùng giết chết.
Thẩm Thái Sùng làm như vậy, đương nhiên là mạo hiểm đắc tội với Bùi gia. Nhưng hắn vẫn làm như vậy, hơn nữa sau khi nhận được người, tự mình trấn giữ bảo vệ, đây chính là biểu hiện coi trọng đối với Tùy Qua.
Khi Tùy Qua đến nhà trọ của Thẩm Quân Lăng, Thẩm Thái Sùng đang cùng lão địa chủ chơi cờ tướng, còn Ngưu Tiểu Hoa cũng đang cùng Thẩm Quân Lăng tán gẫu, hơn nữa nhìn bộ dạng, hai người có vẻ rất tâm đầu ý hợp.
Thấy Tùy Qua vào nhà, Ngưu Tiểu Hoa vui mừng từ trên ghế salon nhảy xuống, sau đó không quan tâm đến cái gì, thoáng cái lao vào trong lòng Tùy Qua:
- Ca, ca cuối cùng cũng trở lại, không bị thương chứ, thật sự không sao chứ. . .
Tùy Qua không ngờ Ngưu Tiểu Hoa luôn luôn xấu hổ lại có thể lao vào lòng mình trước mặt nhiều người như vậy, nhưng chợt thấy thoải mái, Ngưu Tiểu Hoa hiện tại đã gọi hắn là "ca" rồi, có lẽ chỉ là muội muội quan tâm đến ca ca mà thôi.
Chỉ chốc lát sau, Ngưu Tiểu Hoa mới đỏ mặt rời khỏi lồng ngực Tùy Qua, sau đó trở lại trên ghế sa ***.
Tùy Qua đầu tiên gửi lời cảm ơn tới Thẩm Thái Sùng.
Nếu không phải Thẩm Thái Sùng tự mình đi trước cứu lão địa chủ và Ngưu Tiểu Hoa, hậu quả của hai người bọn họ rút cuộc như thế nào, cũng khó có thể dự liệu.
So với tính mạng của lão địa chủ cùng Ngưu Tiểu Hoa, một đóa hỏa linh chi có là gì.
Cho nên, theo Tùy Qua thấy, lần này hắn lại thiếu Thẩm Thái Sùng một ân tình.
Vì vậy, tình cảm này ngày sau phải nghĩ cách hồi báo.
Thẩm Thái Sùng nghe thấy Tùy Qua gửi lời cảm ơn, cười ha ha nói:
- Tiểu Tùy, cậu không cần phải khách khí. Lần này ta xuất thủ, một là muốn trả nhân tình của cậu, mặt khác, ta cũng có tư tâm, hi vọng sau này, cậu có thể chiếu cố Thẩm gia một chút.
Thẩm Thái Sùng quả nhiên rất trực tiếp, không che dấu mục đích của hắn.
Nhưng, như vậy lại hay, cũng phù hợp với tính cách của Tùy Qua. Vì vậy, Tùy Qua vội vàng nói:
- Thẩm gia yên tâm, lần này ngài mạo hiểm đắc tội với Bùi gia, ra tay giúp ta, ta đương nhiên sẽ có hồi báo.
- Muốn có thu hoạch, có đôi khi cần mạo hiểm một chút.
Thẩm Thái Sùng nói:
- Mặc dù Bùi gia có ba Tiên Thiên cao thủ, nhưng chỉ có một người là Tiên Thiên trung kỳ, hiện tại không phân cao thấp với lão phu, cho nên lão phu còn chưa đến mức khúm núm bọn họ. Huống chi, ngươi có thể bình yên trở về, chứng minh phán đoán của lão phu là chính xác, lần này mạo hiểm cũng đáng.
Thần sắc của Tùy Qua có chút dị thường nói:
- Thật ra, Bùi gia cũng không chỉ có ba Tiên Thiên cao thủ, còn có một Trúc Cơ kỳ cường giả!
- Trúc Cơ. . . Kỳ?
Thẩm Thái Sùng hoảng sợ, thoáng cái đứng lên.
Nhưng ngay sau đó, núi Khô Cốt đã bị quân đội bao vây.
Một số kẻ trộm mộ phản ứng chậm, trở thành cá nằm trong chậu của quân đội, dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, bị đánh gục tại chỗ!
Buổi tối hôm đó, một nữ tử thần bí mặc quần áo công phu màu trắng, trên ống tay áo thêu hình rồng, cùng với người phụ trách bên quân đội cùng tiến vào Bùi gia sơn trang.
Nữ tử thần bí cẩn thận kiểm tra từng thi thể trên mặt đất, sau đó nói với người phụ trách quân đội:
- Phần lớn người chết bởi Tiên Thiên kiếm khí. Một phần nhỏ, là bị thần bí hạt giống xâm nhập não bộ, khí quan thân thể mà chết, nhưng không có tính lây truyền.
Người phụ trách quân đội vừa nghe, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Không phải bệnh truyền nhiễm là tốt rồi. Mẹ kiếp , ta còn tưởng là vũ khí sinh hóa của Nhật Bản lưu lại Hoa Hạ trước kia bị để lộ. Nhìn những người này xem, trên đỉnh đầu lại mọc ra cây nấm, nhìn thấy đã cảm thấy kinh khủng.
- Không phải nấm, là linh chi.
Nữ tử thần bí rất chuyên nghiệp nói.
- Linh chi?
Sĩ quan kia kinh ngạc nói:
- Linh chi có thể mọc trên thi thể?
- Vốn là không, nhưng hiện tại lại có thể.
Nữ tử thần bí nói:
- Nhưng, khi những linh chi này sinh trưởng, bọn họ còn không phải là thi thể. Đáng tiếc, những linh chi này vốn là thứ vô cùng tốt, nếu có thể trưởng thành hoàn toàn, chính là thứ tốt chân chính. Nhưng, cũng không thể lãng phí những thứ này, thu thập toàn bộ, sau này có thể làm thuốc.
- Không thành vấn đề, nếu như ngươi cần dùng, những linh chi này giao cho ngươi xử trí.
Vị sĩ quan vội vàng nói. Cho dù ăn linh chi thật sự có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng nghĩ đến chúng sinh trưởng trên thi thể, hắn hoàn toàn không có hứng thú.
- Ta còn phải ở đây cẩn thận kiểm tra, tìm tòi một phen, cũng không làm phiền các ngươi cùng đi nữa.
Nữ tử thần bí lại nói.
- Vậy cần hai binh lính tới bảo vệ ngươi không? Nơi này trời tối, chỗ này lại như vậy.
Sĩ quan kia quan tâm hỏi.
- Ngươi cảm thấy ta cần phải bảo vệ sao?
Nữ tử thần bí nói, giọng nói rất bình thản, nhưng có một luồng ngạo khí.
Vị sĩ quan quân lúc này mới nghĩ đến thân phận của người trước mặt, nói:
- Ta có chút tò mò, nhưng phương diện dư luận xử lý thế nào đây?
- Phía trên nói, nếu trộm mộ cũng tới, vậy thì nói địa chất biến hóa, đào được cổ mộ Đông Hán. Trong thời gian ngắn, bởi vì cơ quan văn hóa khảo cổ quốc gia muốn tiến hành khảo sát, cho nên vẫn tiến hành giới nghiêm. Mặt khác, những thứ trộm mộ lấy đi, phải nghĩ cách đuổi theo đòi lại.
Nữ tử thần bí nói.
- Được.
Vị sĩ quan gật đầu, sau đó rời đi.
Đêm đó, Tùy Qua cũng trở lại thành phố Đông Giang.
Việc làm đầu tiên, chính là đi gặp lão địa chủ và Ngưu Tiểu Hoa. Dĩ nhiên, khi rời khỏi Bùi gia sơn trang, Tùy Qua cũng đã báo bình an.
Lão địa chủ và Ngưu Tiểu Hoa, được Thẩm Quân Lăng đưa đến trong căn hộ của nàng.
Điều khiến Tùy Qua không ngờ chính là, Thẩm Thái Sùng cũng đang ở đây.
Điều này có ý nghĩa như thế nào, ý nghĩa Thẩm Thái Sùng tự mình phụ trách an toàn cho lão địa chủ cùng Ngưu Tiểu Hoa!
Lúc này, ấn tượng của Tùy Qua đối với Thẩm Thái Sùng không khỏi có chút thay đổi. Dĩ nhiên, cũng không phải nói Thẩm Thái Sùng nhiều tình người, mà là tán đồng của Tùy Qua đối với tác phong làm việc và ánh mắt của Thẩm Thái Sùng.
Tùy Qua hỏi thăm Thẩm Quân Lăng tình huống lúc đó.
Thì ra, sau khi Thẩm Quân Lăng nhận được tin tức của Tùy Qua, lập tức hiểu ra hàm ý ẩn chứa trong lời nói củaTùy Qua, sau đó nàng không chút do dự, lập tức liên lạc với Thẩm Thái Sùng.
Thẩm Thái Sùng nhận được hỏa linh chi của Tùy Qua, đương nhiên thiếu Tùy Qua một đại nhân tình, cho nên không từ chối, hơn nữa còn lập tức đích thân thi triển thân pháp, nhanh chóng chạy vội trăm cây số tới thành phố Minh Phủ, quả nhiên ở giữa đường đã đón được lão địa chủ và Ngưu Tiểu Hoa. Người của Bùi gia chịu trách nhiệm "áp tải", đương nhiên cũng bị Thẩm Thái Sùng giết chết.
Thẩm Thái Sùng làm như vậy, đương nhiên là mạo hiểm đắc tội với Bùi gia. Nhưng hắn vẫn làm như vậy, hơn nữa sau khi nhận được người, tự mình trấn giữ bảo vệ, đây chính là biểu hiện coi trọng đối với Tùy Qua.
Khi Tùy Qua đến nhà trọ của Thẩm Quân Lăng, Thẩm Thái Sùng đang cùng lão địa chủ chơi cờ tướng, còn Ngưu Tiểu Hoa cũng đang cùng Thẩm Quân Lăng tán gẫu, hơn nữa nhìn bộ dạng, hai người có vẻ rất tâm đầu ý hợp.
Thấy Tùy Qua vào nhà, Ngưu Tiểu Hoa vui mừng từ trên ghế salon nhảy xuống, sau đó không quan tâm đến cái gì, thoáng cái lao vào trong lòng Tùy Qua:
- Ca, ca cuối cùng cũng trở lại, không bị thương chứ, thật sự không sao chứ. . .
Tùy Qua không ngờ Ngưu Tiểu Hoa luôn luôn xấu hổ lại có thể lao vào lòng mình trước mặt nhiều người như vậy, nhưng chợt thấy thoải mái, Ngưu Tiểu Hoa hiện tại đã gọi hắn là "ca" rồi, có lẽ chỉ là muội muội quan tâm đến ca ca mà thôi.
Chỉ chốc lát sau, Ngưu Tiểu Hoa mới đỏ mặt rời khỏi lồng ngực Tùy Qua, sau đó trở lại trên ghế sa ***.
Tùy Qua đầu tiên gửi lời cảm ơn tới Thẩm Thái Sùng.
Nếu không phải Thẩm Thái Sùng tự mình đi trước cứu lão địa chủ và Ngưu Tiểu Hoa, hậu quả của hai người bọn họ rút cuộc như thế nào, cũng khó có thể dự liệu.
So với tính mạng của lão địa chủ cùng Ngưu Tiểu Hoa, một đóa hỏa linh chi có là gì.
Cho nên, theo Tùy Qua thấy, lần này hắn lại thiếu Thẩm Thái Sùng một ân tình.
Vì vậy, tình cảm này ngày sau phải nghĩ cách hồi báo.
Thẩm Thái Sùng nghe thấy Tùy Qua gửi lời cảm ơn, cười ha ha nói:
- Tiểu Tùy, cậu không cần phải khách khí. Lần này ta xuất thủ, một là muốn trả nhân tình của cậu, mặt khác, ta cũng có tư tâm, hi vọng sau này, cậu có thể chiếu cố Thẩm gia một chút.
Thẩm Thái Sùng quả nhiên rất trực tiếp, không che dấu mục đích của hắn.
Nhưng, như vậy lại hay, cũng phù hợp với tính cách của Tùy Qua. Vì vậy, Tùy Qua vội vàng nói:
- Thẩm gia yên tâm, lần này ngài mạo hiểm đắc tội với Bùi gia, ra tay giúp ta, ta đương nhiên sẽ có hồi báo.
- Muốn có thu hoạch, có đôi khi cần mạo hiểm một chút.
Thẩm Thái Sùng nói:
- Mặc dù Bùi gia có ba Tiên Thiên cao thủ, nhưng chỉ có một người là Tiên Thiên trung kỳ, hiện tại không phân cao thấp với lão phu, cho nên lão phu còn chưa đến mức khúm núm bọn họ. Huống chi, ngươi có thể bình yên trở về, chứng minh phán đoán của lão phu là chính xác, lần này mạo hiểm cũng đáng.
Thần sắc của Tùy Qua có chút dị thường nói:
- Thật ra, Bùi gia cũng không chỉ có ba Tiên Thiên cao thủ, còn có một Trúc Cơ kỳ cường giả!
- Trúc Cơ. . . Kỳ?
Thẩm Thái Sùng hoảng sợ, thoáng cái đứng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.