Chương 291: Lo lắng của Thẩm Thái Sùng. (2)
Vô Trục
13/03/2015
- Hiện giờ linh khí thiên địa mỏng manh, muốn bước vào Tiên Thiên kỳ, đương nhiên càng thêm khó khăn.
Tùy Qua nói.
- Thiên địa linh khí mỏng manh, cố nhiên là một nguyên nhân, một nguyên nhân khác là thiếu hụt ngoại vật phụ trợ.
Thẩm Thái Sùng nói:
- Nếu có thiên tài địa bảo, linh thảo linh dược phụ trợ..., muốn tiến vào Tiên Thiên kỳ, sẽ tương đối dễ dàng hơn.
Thẩm Quân Lăng nói:
- Gia gia, linh thảo là cái gì?
- Ai, cũng khó trách ngươi không biết
Thẩm Thái Sùng thở dài nói:
- Đừng bảo là ngươi, cho dù là ta, cũng đã nhiều năm chưa từng nhìn thấy linh thảo. Linh thảo, là bảo bối do thiên địa linh khí dưỡng dục mà thành, không những chữa khỏi một số bệnh nan y, còn có thể phụ trợ tu hành. Nhưng, hiện giờ tựa hồ tuyệt tích rồi. Cho dù là linh dược, những năm trước cũng từng thấy qua, nhưng không thể mua được, thật sự là tiếc nuối. Thật ra, gia gia năm đó cũng dùng một viên đan dược do tổ tiên truyền lại, tẩy gân phạt tủy, mới miễn cưỡng tăng lên tới Tiên Thiên kỳ. Đáng tiếc, Thẩm gia chúng ta đã không còn loại linh đan này.
- Linh dược?
Thẩm Quân Lăng lại càng không hiểu:
- Vật đó rất quý sao? Ngay cả gia gia cũng không mua được?
- Nói đơn giản, đan dược chính là một loại linh dược.
Tùy Qua giải thích:
- Có tiền cũng không mua được.
mặc dù Thẩm Quân Lăng không biết linh dược, nhưng cũng biết đan dược, nhất thời cũng hiểu vì sao Thẩm Thái Sùng nói linh dược khó cầu.
Loại thứ tốt này, nếu đã chiếm được, người nào lại nguyện ý lấy ra bán?
Thẩm Thái Sùng nhìn Tùy Qua, lại nói:
- Nhưng trong phần quà Tiểu Tùy tặng ta hôm nay, trong đó hình như là linh thảo thật sự!
- Cây linh chi đó sao?
Thẩm Quân Lăng nói:
- Khó trách ngay cả gia gia cũng kích động. Chẳng qua, ta có chút ngạc nhiên, vật kia rút cuộc trị giá bao nhiêu tiền?
- Giá trị của linh thảo căn bản không cách nào dùng tiền đong đếm.
Thẩm Thái Sùng nói:
- Nếu muốn dùng tiền đánh giá..., cây linh chi Tiểu Tùy đưa tới, giá trị ít nhất một tỉ!
- Một tỉ?
Mặc dù Thẩm Quân Lăng xuất thân thế gia, nhưng vẫn bị con số này hù dọa.
Thẩm Quân Lăng có chút cảm động nhìn Tùy Qua, ai ngờ hắn vẫn giữ vẻ mặt bình thản.
- Tiền chỉ là chuyện nhỏ.
Thẩm Thái Sùng nói:
- Mấu chốt là cây linh chi của Tiểu Tùy đã giải trừ được mối lo trước mắt của Thẩm gia. Quân Lăng, cháu cũng biết, thời gian của gia gia không còn nhiều.
- Gia gia, người đừng nói bậy, người là Tiên Thiên cao thủ, không có chuyện gì người làm không được!
Thẩm Quân Lăng vội la lên.
- Tiên Thiên cao thủ cũng không phải thần tiên.
Thẩm Thái Sùng nghiêm nghị nói:
- Có sanh tất có tử, đây là lẽ thường, gia gia sống 150 tuổi, cũng không xê xích gì nhiều. Nhưng, cây cỏ linh chi Tiểu Tùy đưa tới, cũng giúp gia gia rất nhiều, có được hỏa linh chi này, tu vi của ta có thể đột phá bình cảnh Tiên Thiên sơ kỳ, bước vào cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ, cũng có thể sống thọ thêm mấy năm.
Thẩm Quân Lăng vừa nghe có thể sống thọ mấy năm, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Gia gia, sau này người đừng làm cháu sợ như vậy nữa. Còn nữa, nếu thật sự có chuyện gì, xin người sớm nói cho cháu biết, cháu nhất định sẽ tìm thuốc kéo dài tuổi thọ cho ngừoi.
- A. . . Nha đầu này, cũng là hiếu thuận.
Thẩm Thái Sùng cười nói.
- Không có cách nào, nếu gia gia đi rồi, cũng không có người thương cháu nữa.
Thẩm Quân Lăng làm nũng nói:
- Cha cháu, căn bản không quan tâm đến cháu, chỉ biết đến lợi ích của gia tộc, gả cháu cho những dạng không đứng đắn! Hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của người ta. . .
- Yên tâm đi, có gia gia ở đây, sau này sẽ không xuất hiện chuyện như vậy.
Thẩm Thái Sùng cười nói:
- Huống chi không phải còn Tiểu Tùy sao, cho dù người khác cho phép, chỉ sợ hắn cũng không cho phép cháu lấy người khác.
- Đúng thế, ta khẳng định không cho nàng lấy những dạng không đứng đắn đó.
Tùy Qua đáp.
Sau đó, Thẩm Thái Sùng hỏi Tùy Qua:
- Tiểu Tùy, trong lòng cậu có phải có nghi vấn gì muốn hỏi ta?
- Ta muốn biết chuyện của hiệp hội y dược Hoa Hạ.
Tùy Qua rốt cục không nhịn được mở miệng hỏi.
Thần sắc Thẩm Thái Sùng liền biến đổi, trầm ngâm chốc lát, đột nhiên nói:
- Nếu là người khác dò hỏi ta vấn đề này, ta chắc chắn sẽ giết hắn! Để tránh rước lấy phiền toái không cần thiết!
Sau đó, Thẩm Thái Sùng lại nói:
- Nhưng, hôm nay cậu tặng ta một phần đại lễ, hơn nữa lại là người Quân Lăng coi trọng , ta đương nhiên phải nói cho cậu những thứ quan trọng. Hiệp hội y dược Hoa Hạ, nghe danh tiếng cũng không vang dội, nhưng là một tổ chức cường đại rất thần bí, thành lập mấy trăm năm trước. . .
Từ lời nói của Thẩm Thái Sùng, tấm màn che mặt bí ẩn của hiệp hội y dược Hoa Hạ dần dần được hé mở.
Thành viên gia nhập tổ chức này, đều là môn phái, thế gia cổ xưa có Tiên Thiên cao thủ trấn giữ. Phàm không có Tiên Thiên cao thủ, cũng sẽ bị thủ tiêu tư cách. Tồn tại của tổ chức này cũng không phải chỉ nắm trong tay y dược của Thần Châu Hoa Hạ, cũng không chỉ thu "phí bảo hộ" cho các thương nhân bán thuốc Hoa Hạ. Bọn họ thao túng giao dịch linh thảo và linh dược, đây cũng là một trong những nguyên nhân rất nhiều gia tộc gia nhập hiệp hội này.
Thiên hạ nhốn nháo, đều vì lợi .
Đối với người tu hành hôm nay mà nói, lực hấp dẫn của linh thảo và linh dược thật sự không người nào có thể ngăn chặn.
Ngoài ra hiệp hội thần bí này còn tuân theo một quy tắc cổ xưa : không thể dùng linh thảo, linh thảo trên người người bình thường. Kẻ nào vi phạm, giết không luận tội!
Nghe thấy còn có một quy tắc cổ quái như vậy, Tùy Qua thầm nghiêm nghị, bởi vì hắn đã dùng linh dược trên người người bình thường. Nhưng hiệp hội quỷ quái này lại tuân theo quy tắc như vậy, rút cuộc là tại sao vậy?
Cho nên, Tùy Qua nói ra nghi vấn trong lòng với Thẩm Thái Sùng.
- Quy tắc này rất khó lý giải sao?
Thẩm Thái Sùng hỏi ngược lại, cảm thấy đây là một quy củ đương nhiên :
- Linh thảo, linh dược cũng là trân bảo trong thiên địa, người tu hành dùng, có thể đề cao tu vi, kéo dài tuổi thọ, thậm chí còn có thể luyện chế thành pháp bảo, đắc đạo thành tiên. Còn người bình thường, dùng linh thảo, linh dược, chẳng qua chỉ có thể chữa bệnh, sống lâu mấy năm, căn bản không cách nào phát huy ra công hiệu chân chính của linh thảo, linh dược, đây không phải là phí của trời sao? Nhưng, quy tắc này thật ra đã không còn ý nghĩa, hiện giờ linh thảo, linh dược cũng là vật khan hiếm, ai muốn lấy thứ này dùng trên người người bình thường.
Rất hiển nhiên, làm người thừa kế thế gia tu hành, Thẩm Thái Sùng đương nhiên coi người tu hành làm đầu. Hơn nữa, hắn cũng rất "lỗi thời" cho rằng, linh thảo, linh dược nên dùng trên người người tu hành. Người bình thường không có tư cách hưởng dụng!
Ngay cả Thẩm Thái Sùng cũng cho rằng như thế, không cần nghĩ cũng biết, những người còn lại của hiệp hội y dược Hoa Hạ sẽ nghĩ như thế nào.
Thiên địa bất nhân, xem vạn vật là heo chó.
Trong mắt người tu hành, người bình thường còn không bằng heo chó, chỉ là con kiến hôi mà thôi.
Tùy Qua nói.
- Thiên địa linh khí mỏng manh, cố nhiên là một nguyên nhân, một nguyên nhân khác là thiếu hụt ngoại vật phụ trợ.
Thẩm Thái Sùng nói:
- Nếu có thiên tài địa bảo, linh thảo linh dược phụ trợ..., muốn tiến vào Tiên Thiên kỳ, sẽ tương đối dễ dàng hơn.
Thẩm Quân Lăng nói:
- Gia gia, linh thảo là cái gì?
- Ai, cũng khó trách ngươi không biết
Thẩm Thái Sùng thở dài nói:
- Đừng bảo là ngươi, cho dù là ta, cũng đã nhiều năm chưa từng nhìn thấy linh thảo. Linh thảo, là bảo bối do thiên địa linh khí dưỡng dục mà thành, không những chữa khỏi một số bệnh nan y, còn có thể phụ trợ tu hành. Nhưng, hiện giờ tựa hồ tuyệt tích rồi. Cho dù là linh dược, những năm trước cũng từng thấy qua, nhưng không thể mua được, thật sự là tiếc nuối. Thật ra, gia gia năm đó cũng dùng một viên đan dược do tổ tiên truyền lại, tẩy gân phạt tủy, mới miễn cưỡng tăng lên tới Tiên Thiên kỳ. Đáng tiếc, Thẩm gia chúng ta đã không còn loại linh đan này.
- Linh dược?
Thẩm Quân Lăng lại càng không hiểu:
- Vật đó rất quý sao? Ngay cả gia gia cũng không mua được?
- Nói đơn giản, đan dược chính là một loại linh dược.
Tùy Qua giải thích:
- Có tiền cũng không mua được.
mặc dù Thẩm Quân Lăng không biết linh dược, nhưng cũng biết đan dược, nhất thời cũng hiểu vì sao Thẩm Thái Sùng nói linh dược khó cầu.
Loại thứ tốt này, nếu đã chiếm được, người nào lại nguyện ý lấy ra bán?
Thẩm Thái Sùng nhìn Tùy Qua, lại nói:
- Nhưng trong phần quà Tiểu Tùy tặng ta hôm nay, trong đó hình như là linh thảo thật sự!
- Cây linh chi đó sao?
Thẩm Quân Lăng nói:
- Khó trách ngay cả gia gia cũng kích động. Chẳng qua, ta có chút ngạc nhiên, vật kia rút cuộc trị giá bao nhiêu tiền?
- Giá trị của linh thảo căn bản không cách nào dùng tiền đong đếm.
Thẩm Thái Sùng nói:
- Nếu muốn dùng tiền đánh giá..., cây linh chi Tiểu Tùy đưa tới, giá trị ít nhất một tỉ!
- Một tỉ?
Mặc dù Thẩm Quân Lăng xuất thân thế gia, nhưng vẫn bị con số này hù dọa.
Thẩm Quân Lăng có chút cảm động nhìn Tùy Qua, ai ngờ hắn vẫn giữ vẻ mặt bình thản.
- Tiền chỉ là chuyện nhỏ.
Thẩm Thái Sùng nói:
- Mấu chốt là cây linh chi của Tiểu Tùy đã giải trừ được mối lo trước mắt của Thẩm gia. Quân Lăng, cháu cũng biết, thời gian của gia gia không còn nhiều.
- Gia gia, người đừng nói bậy, người là Tiên Thiên cao thủ, không có chuyện gì người làm không được!
Thẩm Quân Lăng vội la lên.
- Tiên Thiên cao thủ cũng không phải thần tiên.
Thẩm Thái Sùng nghiêm nghị nói:
- Có sanh tất có tử, đây là lẽ thường, gia gia sống 150 tuổi, cũng không xê xích gì nhiều. Nhưng, cây cỏ linh chi Tiểu Tùy đưa tới, cũng giúp gia gia rất nhiều, có được hỏa linh chi này, tu vi của ta có thể đột phá bình cảnh Tiên Thiên sơ kỳ, bước vào cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ, cũng có thể sống thọ thêm mấy năm.
Thẩm Quân Lăng vừa nghe có thể sống thọ mấy năm, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Gia gia, sau này người đừng làm cháu sợ như vậy nữa. Còn nữa, nếu thật sự có chuyện gì, xin người sớm nói cho cháu biết, cháu nhất định sẽ tìm thuốc kéo dài tuổi thọ cho ngừoi.
- A. . . Nha đầu này, cũng là hiếu thuận.
Thẩm Thái Sùng cười nói.
- Không có cách nào, nếu gia gia đi rồi, cũng không có người thương cháu nữa.
Thẩm Quân Lăng làm nũng nói:
- Cha cháu, căn bản không quan tâm đến cháu, chỉ biết đến lợi ích của gia tộc, gả cháu cho những dạng không đứng đắn! Hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của người ta. . .
- Yên tâm đi, có gia gia ở đây, sau này sẽ không xuất hiện chuyện như vậy.
Thẩm Thái Sùng cười nói:
- Huống chi không phải còn Tiểu Tùy sao, cho dù người khác cho phép, chỉ sợ hắn cũng không cho phép cháu lấy người khác.
- Đúng thế, ta khẳng định không cho nàng lấy những dạng không đứng đắn đó.
Tùy Qua đáp.
Sau đó, Thẩm Thái Sùng hỏi Tùy Qua:
- Tiểu Tùy, trong lòng cậu có phải có nghi vấn gì muốn hỏi ta?
- Ta muốn biết chuyện của hiệp hội y dược Hoa Hạ.
Tùy Qua rốt cục không nhịn được mở miệng hỏi.
Thần sắc Thẩm Thái Sùng liền biến đổi, trầm ngâm chốc lát, đột nhiên nói:
- Nếu là người khác dò hỏi ta vấn đề này, ta chắc chắn sẽ giết hắn! Để tránh rước lấy phiền toái không cần thiết!
Sau đó, Thẩm Thái Sùng lại nói:
- Nhưng, hôm nay cậu tặng ta một phần đại lễ, hơn nữa lại là người Quân Lăng coi trọng , ta đương nhiên phải nói cho cậu những thứ quan trọng. Hiệp hội y dược Hoa Hạ, nghe danh tiếng cũng không vang dội, nhưng là một tổ chức cường đại rất thần bí, thành lập mấy trăm năm trước. . .
Từ lời nói của Thẩm Thái Sùng, tấm màn che mặt bí ẩn của hiệp hội y dược Hoa Hạ dần dần được hé mở.
Thành viên gia nhập tổ chức này, đều là môn phái, thế gia cổ xưa có Tiên Thiên cao thủ trấn giữ. Phàm không có Tiên Thiên cao thủ, cũng sẽ bị thủ tiêu tư cách. Tồn tại của tổ chức này cũng không phải chỉ nắm trong tay y dược của Thần Châu Hoa Hạ, cũng không chỉ thu "phí bảo hộ" cho các thương nhân bán thuốc Hoa Hạ. Bọn họ thao túng giao dịch linh thảo và linh dược, đây cũng là một trong những nguyên nhân rất nhiều gia tộc gia nhập hiệp hội này.
Thiên hạ nhốn nháo, đều vì lợi .
Đối với người tu hành hôm nay mà nói, lực hấp dẫn của linh thảo và linh dược thật sự không người nào có thể ngăn chặn.
Ngoài ra hiệp hội thần bí này còn tuân theo một quy tắc cổ xưa : không thể dùng linh thảo, linh thảo trên người người bình thường. Kẻ nào vi phạm, giết không luận tội!
Nghe thấy còn có một quy tắc cổ quái như vậy, Tùy Qua thầm nghiêm nghị, bởi vì hắn đã dùng linh dược trên người người bình thường. Nhưng hiệp hội quỷ quái này lại tuân theo quy tắc như vậy, rút cuộc là tại sao vậy?
Cho nên, Tùy Qua nói ra nghi vấn trong lòng với Thẩm Thái Sùng.
- Quy tắc này rất khó lý giải sao?
Thẩm Thái Sùng hỏi ngược lại, cảm thấy đây là một quy củ đương nhiên :
- Linh thảo, linh dược cũng là trân bảo trong thiên địa, người tu hành dùng, có thể đề cao tu vi, kéo dài tuổi thọ, thậm chí còn có thể luyện chế thành pháp bảo, đắc đạo thành tiên. Còn người bình thường, dùng linh thảo, linh dược, chẳng qua chỉ có thể chữa bệnh, sống lâu mấy năm, căn bản không cách nào phát huy ra công hiệu chân chính của linh thảo, linh dược, đây không phải là phí của trời sao? Nhưng, quy tắc này thật ra đã không còn ý nghĩa, hiện giờ linh thảo, linh dược cũng là vật khan hiếm, ai muốn lấy thứ này dùng trên người người bình thường.
Rất hiển nhiên, làm người thừa kế thế gia tu hành, Thẩm Thái Sùng đương nhiên coi người tu hành làm đầu. Hơn nữa, hắn cũng rất "lỗi thời" cho rằng, linh thảo, linh dược nên dùng trên người người tu hành. Người bình thường không có tư cách hưởng dụng!
Ngay cả Thẩm Thái Sùng cũng cho rằng như thế, không cần nghĩ cũng biết, những người còn lại của hiệp hội y dược Hoa Hạ sẽ nghĩ như thế nào.
Thiên địa bất nhân, xem vạn vật là heo chó.
Trong mắt người tu hành, người bình thường còn không bằng heo chó, chỉ là con kiến hôi mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.