Chương 244: Một đám súc sinh. (2)
Vô Trục
13/03/2015
- Tôi. . . ngày mai tôi sẽ đi Đế kinh kêu oan!
Văn Đại Gia kích động nói.
- Văn Đại Gia, lão cũng đừng hấp tấp.
Tùy Qua nói:
- Hiện tại, còn chưa tới lúc cần lão đích thân xuất mã.
Lam Lan cũng ở bên cạnh ra sức khuyên nhủ.
Những năm nay, chuyện khiếu kiện không phải dễ dàng như vậy.
Làm người viết báo, Lam Lan biết rõ mê hoặc trong đó, có không ít người kêu oan không có kết quả, ngược lại còn bị giam vào trong ngục. Văn Đại Gia lớn tuổi như thế, lại không còn cơ trí, nếu muốn đi "khiếu kiện", chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
- Chuyện này cứ giao cho tôi.
Tùy Qua nói với Văn Đại Gia và Văn Quốc Cường:
- Nếu như các người cũng tin lời tôi.
- Làm sao không tin cậu được chứ!
Văn Đại Gia nói:
- Cậu là n nhân nhà chúng tôi....!
- Mặc dù là ân nhân, nhưng chuyện này, hơn phân nửa cũng có quan hệ đến tôi.
Tùy Qua đột nhiên khẽ thở dài, nghe Văn Quốc Cường kể chuyện đã xảy ra, Tùy Qua mơ hồ tìm được một chút đầu mối.
Chuyện này rất rõ ràng, đối phương thật ra cũng không phải nhằm vào Văn Quốc Cường, nói chuẩn xác, là nhằm vào đôi chân của Văn Quốc Cường. Ông chủ mỏ than tỉnh Sán Tây kia muốn trị chân, hiển nhiên không dùng được thuốc men bình thường, cho nên bọn họ cũng không biết tìm được một tên "Tà lang trung" ở đâu, nghe phương thuốc dân gian "ăn gì bổ nấy". Về phần tại sao muốn đôi chân của Văn Quốc Cường, rất hiển nhiên là vì bên trong chân của Văn Quốc Cường, còn dược tính sót lại của linh dược!
Điểm này, cha con ông chủ than đá có thể không biết rõ, nhưng tên tà lang trung kianhất định biết rất rõ.
Cho nên, bọn họ không chỉ cưa đứt đôi chân của Văn Quốc Cường, hơn nữa còn lấy đi rất nhiều máu.
Tất cả, cũng là để chữa khỏi chân cho "Lão súc sinh" kia.
Tùy Qua không biết đối phương có hoàn toàn thành công hay không, nhưng làm như vậy rất có thể có một chút hiệu quả. Mặc dù Tùy Qua nắm giữ lấy Thần Nông tiên thảo bí quyết, nhưng cũng không dám khinh thường tất cả y thuật của thiên hạ. Phương thuốc cổ truyền của tên tà lang kia, chưa chắc không thể chữa khỏi chân cho ông chủ mỏ than, chẳng qua làm như vậy, thật sự quá tàn ác, thậm chí căn bản không tính là y thuật, mà là tà thuật!
Nghe Tùy Qua giải thích, Văn Quốc Cường nói:
- Tùy tiên sinh, nếu chuyện này tôi trách cứ cậu, vậy có khác gì đám người súc sinh kia! Cậu chữa khỏi chân cho tôi, tôi cảm kích còn không kịp. Nhưng đám người súc sinh kia, tôi chỉ hận không thể băm bọn chúng thành thịt vụn!
Tùy Qua chần chờ một chút, đột nhiên nói:
- Quốc Cường đại ca, mặc dù chân của anh đã bị cưa đứt, nhưng chưa chắc không thể mọc lại.
- Chuyện này. . . có thể sao?
Văn Quốc Cường kinh hãi nói, Văn Đại Gia cũng hoảng sợ nhìn Tùy Qua.
Ngay cả Lam Lan, cũng cảm thấy không thể tin được.
Chẳng qua là, bởi vì lúc trước Tùy Qua triển lộ y thuật siêu việt quá cao, cho nên bọn họ cũng chỉ hoài nghi, chứ không phải hoàn toàn không tin.
- Có thể, nhưng nhất định phải chờ đợi..., bởi vì phải chế biến ra loại thuốc đặc biệt mới được.
Tùy Qua nói với Văn Quốc Cường:
- Tôi không phải gạt các người, cũng không phải cố ý nói như vậy để anh có dũng khí sống sót, mà đúng là có loại linh dược "Nhục Bạch Cốt" này tồn tại. Chẳng qua, tôi cần có thời gian chuẩn bị.
- Ngài. . . thật sự là đại ân nhân của Văn gia chúng tôi!
Văn Đại Gia kích động nói, định quỳ xuống, khiến Tùy Qua vội vàng đỡ lấy, nói:
- Lão làm vậy không phải tổn thọ của tôi sao? Dù sao, Quốc Cường đại ca, anh nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt. Văn Đại Gia, lão cũng đừng nghĩ đến chuyện kiện cáo gì nữa, đám người súc sinh kia sẽ phải nhận báo ứng rất nhanh thôi!
- Được. Tiểu tiên sinh nói thế nào, chúng tôi làm như thế.
Văn Đại Gia đồng ý.
- Vậy tôi an tâm.
Tùy Qua lại dặn dò:
- Nhưng chuyện đôi chân của Quốc Cường tái sinh, các người tuyệt đối không được nói với bất cứ ai.
Đạo lý mang ngọc có tội này, Văn Đại Gia và Văn Quốc Cường đại khái đều không hiểu, cho nên Tùy Qua phải nhắc nhở bọn họ.
Lần này Văn Quốc Cường chịu tội, cố nhiên là đám người kia đáng hận, nhưng cũng vì ban thân Văn Quốc Cường tự đi "tuyên truyền", hắn nằm trên giường mười năm, bỗng nhiên hai chân khỏi hẳn, đương nhiên là một chuyện tốt, cho nên Văn Quốc Cường đi tuyên truyền, Văn Đại Gia cũng tuyên truyền, mọi người trong thôn đều tuyên truyền, vì vậy mới dẫn tới đám người kia chú ý, mới đưa đến tao ngộ bi thảm như vậy.
Văn Đại Gia và Văn Quốc Cường nghe Tùy Qua nói..., cái hiểu cái không, nhưng vẫn gật đầu.
- Nhớ bảo trọng! Có việc gì cứ liên lạc, tôi cũng sẽ tới thăm các người.
Tùy Qua cáo từ Văn Đại Gia và Văn Quốc Cường.
Bước ra khỏi Văn gia, tâm tình của Tùy Qua rất nặng nề.
Hôm nay cũng không biết là ngày khổ nạn gì, Sơn Hùng chặt đứt một đôi tay trở lại thành phố Đông Giang, Văn Quốc Cường bị cưa đứt hai chân ném trở lại.
Thiên hạ này, không ngờ vẫn còn đạo lý kẻ mạnh làm vua, ác nhân làm đạo.
Ngay cả là người mang dị thuật như hắn, hôm nay cũng vội vàng đóng cửa hãng dược, phải tạm thời ẩn nhẫn.
Nhưng, cuối cùng có một ngày, hắn chắc chắn sẽ đập nát tất cả trở ngại, thành lập quy tắc trò chơi thuộc về hắn.
Nghĩ tới đây, Tùy Qua đột nhiên cười lớn, tiếng cười trong đêm mưa truyền đi rất xa.
- Cậu cười cái gì?
Nghe thấy Tùy Qua đột nhiên cất tiếng cười to, Lam Lan cũng bị hắn hù cho sợ hết hồn.
- Tôi đang cười đám súc sinh kia không còn sống lâu nữa.
Tùy Qua nói.
- Cậu muốn đối phó những người đó?
Lam Lan nói:
- Nhưng chúng ta không có bằng chứng. Hơn nữa, cho dù báo án..., sợ rằng cũng không có ai tin. Ài, đám súc sinh này đúng là đáng chết!
- Bằng chứng?
Tùy Qua hừ lạnh nói:
- Tôi sẽ nắm được bằng chứng! Nhưng, khi đó đợi bọn hắn không phải là chế tài luật pháp nữa.
- Không phải là chế tài luật pháp? Cậu rút cuộc muốn làm gì?
Lam Lan nghi ngờ nói, lại lộ ra vẻ có chút bận tâm.
- Làm gì? Giết chết bọn họ!
Tùy Qua nói, sau đó cười cười:
- Cô là một người viết báo chính nghĩa, tuân theo luật pháp, nếu như đám súc sinh kia thật sự bị giết.... cô sẽ không đi tố giác tôi chứ?
- Mặc dù tôi không thích máu tanh và bạo lực, nhưng bọn chúng thật sự cần tiếp nhận trừng phạt máu tanh và bạo lực.
Lam Lan ghét ác như cừu nói:
- Đáng tiếc, tôi không phải là hiệp nữ trong thế giới võ hiệp. Nếu như vậy..., tôi cũng không cần dùng ngòi bút vạch trần bộ mặt thật của đám người đáng ghê tởm đó, trực tiếp nâng kiếm đi tới, giết hắn sẽ thống khoái hơn nhiều!
- Nếu như là tôi..., trong thế giới võ hiệp, tôi tình nguyện làm một cái tên trộm.
Tùy Qua nói.
- Cậu thật là, làm gì không làm, lại muốn làm một tên trộm!
- Làm hiệp khách, anh hùng, thường thường không thể trước sau vẹn toàn, huống chi còn thường xuyên chịu hắc đao, có gì vui thú.
Tùy Qua cười nói:
- Vẫn là làm một tên trộm thì tốt hơn, cướp của người giàu giúp người nghèo khó, thỉnh thoảng trộm ngọc trộm hương, mặc dù trên giang hồ không có danh hiệu, nhưng tiêu dao tự tại như vậy cũng rất tốt.
Văn Đại Gia kích động nói.
- Văn Đại Gia, lão cũng đừng hấp tấp.
Tùy Qua nói:
- Hiện tại, còn chưa tới lúc cần lão đích thân xuất mã.
Lam Lan cũng ở bên cạnh ra sức khuyên nhủ.
Những năm nay, chuyện khiếu kiện không phải dễ dàng như vậy.
Làm người viết báo, Lam Lan biết rõ mê hoặc trong đó, có không ít người kêu oan không có kết quả, ngược lại còn bị giam vào trong ngục. Văn Đại Gia lớn tuổi như thế, lại không còn cơ trí, nếu muốn đi "khiếu kiện", chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
- Chuyện này cứ giao cho tôi.
Tùy Qua nói với Văn Đại Gia và Văn Quốc Cường:
- Nếu như các người cũng tin lời tôi.
- Làm sao không tin cậu được chứ!
Văn Đại Gia nói:
- Cậu là n nhân nhà chúng tôi....!
- Mặc dù là ân nhân, nhưng chuyện này, hơn phân nửa cũng có quan hệ đến tôi.
Tùy Qua đột nhiên khẽ thở dài, nghe Văn Quốc Cường kể chuyện đã xảy ra, Tùy Qua mơ hồ tìm được một chút đầu mối.
Chuyện này rất rõ ràng, đối phương thật ra cũng không phải nhằm vào Văn Quốc Cường, nói chuẩn xác, là nhằm vào đôi chân của Văn Quốc Cường. Ông chủ mỏ than tỉnh Sán Tây kia muốn trị chân, hiển nhiên không dùng được thuốc men bình thường, cho nên bọn họ cũng không biết tìm được một tên "Tà lang trung" ở đâu, nghe phương thuốc dân gian "ăn gì bổ nấy". Về phần tại sao muốn đôi chân của Văn Quốc Cường, rất hiển nhiên là vì bên trong chân của Văn Quốc Cường, còn dược tính sót lại của linh dược!
Điểm này, cha con ông chủ than đá có thể không biết rõ, nhưng tên tà lang trung kianhất định biết rất rõ.
Cho nên, bọn họ không chỉ cưa đứt đôi chân của Văn Quốc Cường, hơn nữa còn lấy đi rất nhiều máu.
Tất cả, cũng là để chữa khỏi chân cho "Lão súc sinh" kia.
Tùy Qua không biết đối phương có hoàn toàn thành công hay không, nhưng làm như vậy rất có thể có một chút hiệu quả. Mặc dù Tùy Qua nắm giữ lấy Thần Nông tiên thảo bí quyết, nhưng cũng không dám khinh thường tất cả y thuật của thiên hạ. Phương thuốc cổ truyền của tên tà lang kia, chưa chắc không thể chữa khỏi chân cho ông chủ mỏ than, chẳng qua làm như vậy, thật sự quá tàn ác, thậm chí căn bản không tính là y thuật, mà là tà thuật!
Nghe Tùy Qua giải thích, Văn Quốc Cường nói:
- Tùy tiên sinh, nếu chuyện này tôi trách cứ cậu, vậy có khác gì đám người súc sinh kia! Cậu chữa khỏi chân cho tôi, tôi cảm kích còn không kịp. Nhưng đám người súc sinh kia, tôi chỉ hận không thể băm bọn chúng thành thịt vụn!
Tùy Qua chần chờ một chút, đột nhiên nói:
- Quốc Cường đại ca, mặc dù chân của anh đã bị cưa đứt, nhưng chưa chắc không thể mọc lại.
- Chuyện này. . . có thể sao?
Văn Quốc Cường kinh hãi nói, Văn Đại Gia cũng hoảng sợ nhìn Tùy Qua.
Ngay cả Lam Lan, cũng cảm thấy không thể tin được.
Chẳng qua là, bởi vì lúc trước Tùy Qua triển lộ y thuật siêu việt quá cao, cho nên bọn họ cũng chỉ hoài nghi, chứ không phải hoàn toàn không tin.
- Có thể, nhưng nhất định phải chờ đợi..., bởi vì phải chế biến ra loại thuốc đặc biệt mới được.
Tùy Qua nói với Văn Quốc Cường:
- Tôi không phải gạt các người, cũng không phải cố ý nói như vậy để anh có dũng khí sống sót, mà đúng là có loại linh dược "Nhục Bạch Cốt" này tồn tại. Chẳng qua, tôi cần có thời gian chuẩn bị.
- Ngài. . . thật sự là đại ân nhân của Văn gia chúng tôi!
Văn Đại Gia kích động nói, định quỳ xuống, khiến Tùy Qua vội vàng đỡ lấy, nói:
- Lão làm vậy không phải tổn thọ của tôi sao? Dù sao, Quốc Cường đại ca, anh nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt. Văn Đại Gia, lão cũng đừng nghĩ đến chuyện kiện cáo gì nữa, đám người súc sinh kia sẽ phải nhận báo ứng rất nhanh thôi!
- Được. Tiểu tiên sinh nói thế nào, chúng tôi làm như thế.
Văn Đại Gia đồng ý.
- Vậy tôi an tâm.
Tùy Qua lại dặn dò:
- Nhưng chuyện đôi chân của Quốc Cường tái sinh, các người tuyệt đối không được nói với bất cứ ai.
Đạo lý mang ngọc có tội này, Văn Đại Gia và Văn Quốc Cường đại khái đều không hiểu, cho nên Tùy Qua phải nhắc nhở bọn họ.
Lần này Văn Quốc Cường chịu tội, cố nhiên là đám người kia đáng hận, nhưng cũng vì ban thân Văn Quốc Cường tự đi "tuyên truyền", hắn nằm trên giường mười năm, bỗng nhiên hai chân khỏi hẳn, đương nhiên là một chuyện tốt, cho nên Văn Quốc Cường đi tuyên truyền, Văn Đại Gia cũng tuyên truyền, mọi người trong thôn đều tuyên truyền, vì vậy mới dẫn tới đám người kia chú ý, mới đưa đến tao ngộ bi thảm như vậy.
Văn Đại Gia và Văn Quốc Cường nghe Tùy Qua nói..., cái hiểu cái không, nhưng vẫn gật đầu.
- Nhớ bảo trọng! Có việc gì cứ liên lạc, tôi cũng sẽ tới thăm các người.
Tùy Qua cáo từ Văn Đại Gia và Văn Quốc Cường.
Bước ra khỏi Văn gia, tâm tình của Tùy Qua rất nặng nề.
Hôm nay cũng không biết là ngày khổ nạn gì, Sơn Hùng chặt đứt một đôi tay trở lại thành phố Đông Giang, Văn Quốc Cường bị cưa đứt hai chân ném trở lại.
Thiên hạ này, không ngờ vẫn còn đạo lý kẻ mạnh làm vua, ác nhân làm đạo.
Ngay cả là người mang dị thuật như hắn, hôm nay cũng vội vàng đóng cửa hãng dược, phải tạm thời ẩn nhẫn.
Nhưng, cuối cùng có một ngày, hắn chắc chắn sẽ đập nát tất cả trở ngại, thành lập quy tắc trò chơi thuộc về hắn.
Nghĩ tới đây, Tùy Qua đột nhiên cười lớn, tiếng cười trong đêm mưa truyền đi rất xa.
- Cậu cười cái gì?
Nghe thấy Tùy Qua đột nhiên cất tiếng cười to, Lam Lan cũng bị hắn hù cho sợ hết hồn.
- Tôi đang cười đám súc sinh kia không còn sống lâu nữa.
Tùy Qua nói.
- Cậu muốn đối phó những người đó?
Lam Lan nói:
- Nhưng chúng ta không có bằng chứng. Hơn nữa, cho dù báo án..., sợ rằng cũng không có ai tin. Ài, đám súc sinh này đúng là đáng chết!
- Bằng chứng?
Tùy Qua hừ lạnh nói:
- Tôi sẽ nắm được bằng chứng! Nhưng, khi đó đợi bọn hắn không phải là chế tài luật pháp nữa.
- Không phải là chế tài luật pháp? Cậu rút cuộc muốn làm gì?
Lam Lan nghi ngờ nói, lại lộ ra vẻ có chút bận tâm.
- Làm gì? Giết chết bọn họ!
Tùy Qua nói, sau đó cười cười:
- Cô là một người viết báo chính nghĩa, tuân theo luật pháp, nếu như đám súc sinh kia thật sự bị giết.... cô sẽ không đi tố giác tôi chứ?
- Mặc dù tôi không thích máu tanh và bạo lực, nhưng bọn chúng thật sự cần tiếp nhận trừng phạt máu tanh và bạo lực.
Lam Lan ghét ác như cừu nói:
- Đáng tiếc, tôi không phải là hiệp nữ trong thế giới võ hiệp. Nếu như vậy..., tôi cũng không cần dùng ngòi bút vạch trần bộ mặt thật của đám người đáng ghê tởm đó, trực tiếp nâng kiếm đi tới, giết hắn sẽ thống khoái hơn nhiều!
- Nếu như là tôi..., trong thế giới võ hiệp, tôi tình nguyện làm một cái tên trộm.
Tùy Qua nói.
- Cậu thật là, làm gì không làm, lại muốn làm một tên trộm!
- Làm hiệp khách, anh hùng, thường thường không thể trước sau vẹn toàn, huống chi còn thường xuyên chịu hắc đao, có gì vui thú.
Tùy Qua cười nói:
- Vẫn là làm một tên trộm thì tốt hơn, cướp của người giàu giúp người nghèo khó, thỉnh thoảng trộm ngọc trộm hương, mặc dù trên giang hồ không có danh hiệu, nhưng tiêu dao tự tại như vậy cũng rất tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.