Chương 730: Ngũ Cốc Thần Thụ. (1)
Vô Trục
23/03/2015
Nghe thấy "Biểu tử" thì Khâu Mẫn Chân cùng Tô Tố trong mắt đầy tức giận, nhưng hai người nhanh chóng bình tĩnh lại. Dù sao các nàng cũng biết người trung niên này không có ý châm chọc bọn họ.
Người trung niên phát tiết xong mới nhìn Tùy Qua nói ra:
- Tốt, nên biết anh cũng đã biết. Thứ rách rưới này anh ra bao nhiêu?
- Rách rưới?
Tùy Qua ngữ khí rất bình tĩnh, mơ hồ có ý bất bình hàm xúc, nói:
- Không, nó không phải rách rưới. Chỉ có rất ít người biết nó dùng thế nào thôi. Nếu người hiểu nó gặp được, nó cũng không phải là rách rưới, cũng không phải cái cuốc, mà là vũ khí sắc bén nhất.
Lúc nói ra lời này, Tùy Qua rất tự nhiên mà nghĩ tới Tiên Viên chân nhân.
Tiên Viên chân nhân cầm cái cuốc trong tay, quả nhiên có uy lực quỷ thần khó lường.
Trong mắt Tùy Qua xem ra, cho dù là Khổng Bạch Huyên vẫn lấy Ngũ Sắc Thần Linh làm kiêu ngạo, cũng xa xa không cách nào đánh đồng với cái cuốc của Tiên Viên chân nhân. Ngũ Sắc Thần Linh chỉ rực rỡ sắc bén, sắc bén không thể địch nổi, mà cái cuốc của Tiên Viên chân nhân lại là phản phác quy chân, nhìn thì bình thản không có gì lạ, nhưng chỉ khi sử dụng thì nó không gì có thể địch nổi.
Cho nên Tùy Qua kỳ thật rất đồng ý với một câu trong tiểu thuyết võ hiệp: phi đao trong tay Lý Tầm Hoan mới là "tiểu Lý phi đao" lệ vô hư phát.
Một kiện vũ khí lợi hại hay không, mấu chốt xem nó nằm trong tay kẻ nào.
- Đạo hữu, tôi chỉ muốn biết, anh có thể ra giá bao nhiêu?
Người trung niên lại nhắc nhở Tùy Qua.
- Anh định giá nó chưa?
Tùy Qua hỏi lại.
- Một kiện bảo khí tàn phá, hơn nữa còn là cái cuốc, nếu như đạo hữu chịu xuất ra ba hạt Tinh Nguyên Đan thì ta vô cùng cảm kích.
Người trung niên nói ra suy nghĩ trong lòng, hơn nữa ngữ khí cũng không kiên quyết, xem ra còn có chỗ trống trả giá.
Nhưng mà Tùy Qua không có trả giá, dùng ba hạt Tinh Nguyên Đan mua lại cái cuốc tàn phá này.
Lúc Tùy Qua cầm cái cuốc trong tay, vài tia ý chí bi thương từ trên tay truyền vào người, bị Tùy Qua cảm ứng được.
Nhưng lúc này hiển nhiên không phải lúc nghiên cứu cái cuốc, Tùy Qua thu nó lại, đang muốn tiếp tục mua đồ, thời điểm này lại thấy Trầm Quân Lăng kích động lao tới, ôm một chậu tiểu thụ nhìn qua Tùy Qua hỏi:
- Anh xem cây này thật kỳ quái, trên nhánh cây còn có ngũ cốc mọc ra. Chẳng lẽ đây là cây hạt thóc?
Tùy Qua vốn lơ đễnh, nhưng sau khi nhìn qua Trầm Quân Lăng ôm cây giống, trong mắt bắn ra vẻ kinh hãi, đồng thời trong lòng cuồng hỉ nói:
- Chẳng lẽ Trầm Quân Lăng nha đầu này thật có số mệnh vượng phu?
Hạt giống Long Can Qua, cây giống Trường Xuân Thụ.
Có thể ở trong phường thị cấp bậc thấp mua được hai vật này đã làm cho Tùy Qua mừng rỡ.
Đương nhiên ngoài kinh hỉ còn có thành phần may mắn trong đó.
Tuy Long Can Qua tuyệt đối là đồ tốt, nhưng mà hạt giống của nó không có dùng gì, trừ mọc rể nẩy mầm ra. Vấn đề mấu chốt là hạt giống chỉ có một quả, hơn nữa hạt giống linh thảo muốn thai nghén ra cây nion cũng không phải một chuyện dễ dàng. Nếu không lão đầu kia có thể tự mình gieo trồng, cũng không cần phải bán cho Tùy Qua.
Mặt khác cây non Trường Xuân Thụ cũng là như thế. Mặc dù có được linh điền, nếu không có vài chục năm mọc ra đại thụ, cũng không phải ai cũng nguyện ý dùng nhiều thời gian như thế đào tạo cây non.
Bởi vậy hai thứ này rơi vào tay Tùy Qua nhìn thì ngẫu nhiên, kỳ thật cũng có nguyên nhân tất yếu trong đó.
Nhưng mà làm cho Tùy Qua thật không ngờ là, Trầm Quân Lăng nha đầu kia, không, "Hòa thượng phá giới" lại mang về một thứ tốt.
Thứ này giá trị còn cao hơn Long Can Qua cùng Trường Xuân Thụ cộng lại.
Gốc cây này chỉ cao hai thước, xem ra giống như quả cây du, nhưng mà không biết vì cái gì trên gôc cây có quả như ngũ cốc.
Mà Trầm Quân Lăng nhìn thấy đặc biệt nên mua lại.
- Tùy... Chu huynh đệ, anh xem cây này có phải linh thảo hay không?
Trầm Quân Lăng thấy Tùy Qua không có trả lời, lại hỏi lần nữa...
- Khục khục ~
Khâu Mẫn Chân ho khan hai tiếng, ngữ khí uyển chuyển nói.
- Cổ đạo hữu, chỉ sợ anh phải thất vọng. Đây không phải linh thảo gì, đây chỉ là cây ngũ cốc bình thường thôi, tôi ở thế tục đã gặp qua. Cây ngũ cốc này hàng năm kết trái không giống nhau, có đôi khi như lúa mì, có đôi khi như cốc tuệ, thậm chí còn có như cá, tôm các loại. Nghe đồn trái cây của cây ngũ cốc này mọc ra, năm sau ở gần đó sẽ thu hoạch được thứ như quả của nó.
- Đây không phải linh thảo.
Trầm Quân Lăng rất thất vọng nói:
- Khó trách tên kia cầm một hạt Tinh Nguyên Đan của tôi sau đó biến mất. Ai, rõ ràng bị lừa. Chẳng lẽ đệ tử phật môn trời sinh chính là bị người ta lừa gạt sao.
- Anh nên nói Phật môn không nói dối. Cho nên người khác gặp được đệ tử cửa pâật đều nói dối.
Tùy Qua cười nói.
- Tức chết tôi!
Trầm Quân Lăng phiền muộn nói ra, vốn hào hứng vì nhặt được bảo, kết quả là bị người ta lừa gạt, nói:
- Đáng chết, tôi ném thứ này xuống núi.
- Đợi một chút --
Tùy Qua lại cầm lấy cây giống, sau đó thu vào trong Hồng Mông thạch, cười nói:
- Ngã một lần khôn một chút, một hạt đan dược mua giáo huấn.
Tuy trong miệng nói như thế, trong lòng Tùy Qua vui không nén được.
Khâu Mãn Chân không hổ là người tu hành Trúc Cơ Kỳ, có một ít kiến thức. Nhưng mà lúc này nàng thật nhìn lầm, thậm chí người bán cho Trầm Quân Lăng cũng nhìn lầm. Nếu như cây này là cây ngũ cốc bình thường, làm sao có thể hơn hai trăm năm chỉ là một cây giống chứ?
Đúng vậy, gốc cây này ít nhất đã hai trăm năm, cho nên Tùy Qua rất khẳng định nó không phải cây ngũ cốc bình thường.
Sở dĩ gốc cây này hai trăm năm còn không lớn lên, là vì nó thiếu khuyết "Chất dinh dưỡng" đầy đủ, chính là thiếu khuyết linh khí. Một khi hấp thu linh khí sung túc, nó kích phát toàn bộ linh tính ra, nó sẽ lột xác thành tướng mạo sẵn có: Ngũ Cốc Thần Thụ.
Ngũ cốc thụ, Ngũ Cốc Thần Thụ, sai một chữ là chênh lệch cả ngàn dặm.
Ngũ Cốc Thần Thụ nghe đồn là Phong Đăng Thần Mộc do nông thần của thiên đình chưởng quản, trên cây có mọc ra năm loại ngũ cốc, ngũ cốc theo thứ tự là cây lúa, thử, tắc, mạch, thục năm loại. Ngũ Cốc Thần Thụ trừ chưởng quản thu hoạch ngũ cấu trên thế tục, nó còn thu nạp ngũ cốc tinh khí ở trong thiên dịa, sau đó ngưng kết thành "Tiên lương ", cung cấp cho thần tiên ăn.
Còn nó có phải là thần vật do nông thần chưởng quản hay không thì Tùy Qua không cách nào khẳng định, nhưng mà có một điểm có thể khẳng định, nếu như Ngũ Cốc Thần Thụ này hoàn toàn khôi phục, đây tuyệt đối là linh thảo tuyệt phẩm, hơn nữa nó ngưng tụ tinh khí ngũ cốc thành "Tiên lương" cũng là chân thật. Hơn nữa những "Tiên lương" này chất chứa linh khí sánh ngang Tinh Nguyên Đan, nếu như hỗn hợp với linh thảo, còn có thể luyện chế một loại đan dược cao cấp hơn Tinh Nguyên Đan--
Địa Nguyên Đan!
Tinh Nguyên Đan tốt nhất, một hạt đan dược cũng chỉ giúp người tu hành Luyện Khí kỳ tăng ba mươi năm công lực; mà Địa Nguyên Đan có thể tăng lên hai giáp, cũng chính là một trăm hai mươi năm công lực!
Người trung niên phát tiết xong mới nhìn Tùy Qua nói ra:
- Tốt, nên biết anh cũng đã biết. Thứ rách rưới này anh ra bao nhiêu?
- Rách rưới?
Tùy Qua ngữ khí rất bình tĩnh, mơ hồ có ý bất bình hàm xúc, nói:
- Không, nó không phải rách rưới. Chỉ có rất ít người biết nó dùng thế nào thôi. Nếu người hiểu nó gặp được, nó cũng không phải là rách rưới, cũng không phải cái cuốc, mà là vũ khí sắc bén nhất.
Lúc nói ra lời này, Tùy Qua rất tự nhiên mà nghĩ tới Tiên Viên chân nhân.
Tiên Viên chân nhân cầm cái cuốc trong tay, quả nhiên có uy lực quỷ thần khó lường.
Trong mắt Tùy Qua xem ra, cho dù là Khổng Bạch Huyên vẫn lấy Ngũ Sắc Thần Linh làm kiêu ngạo, cũng xa xa không cách nào đánh đồng với cái cuốc của Tiên Viên chân nhân. Ngũ Sắc Thần Linh chỉ rực rỡ sắc bén, sắc bén không thể địch nổi, mà cái cuốc của Tiên Viên chân nhân lại là phản phác quy chân, nhìn thì bình thản không có gì lạ, nhưng chỉ khi sử dụng thì nó không gì có thể địch nổi.
Cho nên Tùy Qua kỳ thật rất đồng ý với một câu trong tiểu thuyết võ hiệp: phi đao trong tay Lý Tầm Hoan mới là "tiểu Lý phi đao" lệ vô hư phát.
Một kiện vũ khí lợi hại hay không, mấu chốt xem nó nằm trong tay kẻ nào.
- Đạo hữu, tôi chỉ muốn biết, anh có thể ra giá bao nhiêu?
Người trung niên lại nhắc nhở Tùy Qua.
- Anh định giá nó chưa?
Tùy Qua hỏi lại.
- Một kiện bảo khí tàn phá, hơn nữa còn là cái cuốc, nếu như đạo hữu chịu xuất ra ba hạt Tinh Nguyên Đan thì ta vô cùng cảm kích.
Người trung niên nói ra suy nghĩ trong lòng, hơn nữa ngữ khí cũng không kiên quyết, xem ra còn có chỗ trống trả giá.
Nhưng mà Tùy Qua không có trả giá, dùng ba hạt Tinh Nguyên Đan mua lại cái cuốc tàn phá này.
Lúc Tùy Qua cầm cái cuốc trong tay, vài tia ý chí bi thương từ trên tay truyền vào người, bị Tùy Qua cảm ứng được.
Nhưng lúc này hiển nhiên không phải lúc nghiên cứu cái cuốc, Tùy Qua thu nó lại, đang muốn tiếp tục mua đồ, thời điểm này lại thấy Trầm Quân Lăng kích động lao tới, ôm một chậu tiểu thụ nhìn qua Tùy Qua hỏi:
- Anh xem cây này thật kỳ quái, trên nhánh cây còn có ngũ cốc mọc ra. Chẳng lẽ đây là cây hạt thóc?
Tùy Qua vốn lơ đễnh, nhưng sau khi nhìn qua Trầm Quân Lăng ôm cây giống, trong mắt bắn ra vẻ kinh hãi, đồng thời trong lòng cuồng hỉ nói:
- Chẳng lẽ Trầm Quân Lăng nha đầu này thật có số mệnh vượng phu?
Hạt giống Long Can Qua, cây giống Trường Xuân Thụ.
Có thể ở trong phường thị cấp bậc thấp mua được hai vật này đã làm cho Tùy Qua mừng rỡ.
Đương nhiên ngoài kinh hỉ còn có thành phần may mắn trong đó.
Tuy Long Can Qua tuyệt đối là đồ tốt, nhưng mà hạt giống của nó không có dùng gì, trừ mọc rể nẩy mầm ra. Vấn đề mấu chốt là hạt giống chỉ có một quả, hơn nữa hạt giống linh thảo muốn thai nghén ra cây nion cũng không phải một chuyện dễ dàng. Nếu không lão đầu kia có thể tự mình gieo trồng, cũng không cần phải bán cho Tùy Qua.
Mặt khác cây non Trường Xuân Thụ cũng là như thế. Mặc dù có được linh điền, nếu không có vài chục năm mọc ra đại thụ, cũng không phải ai cũng nguyện ý dùng nhiều thời gian như thế đào tạo cây non.
Bởi vậy hai thứ này rơi vào tay Tùy Qua nhìn thì ngẫu nhiên, kỳ thật cũng có nguyên nhân tất yếu trong đó.
Nhưng mà làm cho Tùy Qua thật không ngờ là, Trầm Quân Lăng nha đầu kia, không, "Hòa thượng phá giới" lại mang về một thứ tốt.
Thứ này giá trị còn cao hơn Long Can Qua cùng Trường Xuân Thụ cộng lại.
Gốc cây này chỉ cao hai thước, xem ra giống như quả cây du, nhưng mà không biết vì cái gì trên gôc cây có quả như ngũ cốc.
Mà Trầm Quân Lăng nhìn thấy đặc biệt nên mua lại.
- Tùy... Chu huynh đệ, anh xem cây này có phải linh thảo hay không?
Trầm Quân Lăng thấy Tùy Qua không có trả lời, lại hỏi lần nữa...
- Khục khục ~
Khâu Mẫn Chân ho khan hai tiếng, ngữ khí uyển chuyển nói.
- Cổ đạo hữu, chỉ sợ anh phải thất vọng. Đây không phải linh thảo gì, đây chỉ là cây ngũ cốc bình thường thôi, tôi ở thế tục đã gặp qua. Cây ngũ cốc này hàng năm kết trái không giống nhau, có đôi khi như lúa mì, có đôi khi như cốc tuệ, thậm chí còn có như cá, tôm các loại. Nghe đồn trái cây của cây ngũ cốc này mọc ra, năm sau ở gần đó sẽ thu hoạch được thứ như quả của nó.
- Đây không phải linh thảo.
Trầm Quân Lăng rất thất vọng nói:
- Khó trách tên kia cầm một hạt Tinh Nguyên Đan của tôi sau đó biến mất. Ai, rõ ràng bị lừa. Chẳng lẽ đệ tử phật môn trời sinh chính là bị người ta lừa gạt sao.
- Anh nên nói Phật môn không nói dối. Cho nên người khác gặp được đệ tử cửa pâật đều nói dối.
Tùy Qua cười nói.
- Tức chết tôi!
Trầm Quân Lăng phiền muộn nói ra, vốn hào hứng vì nhặt được bảo, kết quả là bị người ta lừa gạt, nói:
- Đáng chết, tôi ném thứ này xuống núi.
- Đợi một chút --
Tùy Qua lại cầm lấy cây giống, sau đó thu vào trong Hồng Mông thạch, cười nói:
- Ngã một lần khôn một chút, một hạt đan dược mua giáo huấn.
Tuy trong miệng nói như thế, trong lòng Tùy Qua vui không nén được.
Khâu Mãn Chân không hổ là người tu hành Trúc Cơ Kỳ, có một ít kiến thức. Nhưng mà lúc này nàng thật nhìn lầm, thậm chí người bán cho Trầm Quân Lăng cũng nhìn lầm. Nếu như cây này là cây ngũ cốc bình thường, làm sao có thể hơn hai trăm năm chỉ là một cây giống chứ?
Đúng vậy, gốc cây này ít nhất đã hai trăm năm, cho nên Tùy Qua rất khẳng định nó không phải cây ngũ cốc bình thường.
Sở dĩ gốc cây này hai trăm năm còn không lớn lên, là vì nó thiếu khuyết "Chất dinh dưỡng" đầy đủ, chính là thiếu khuyết linh khí. Một khi hấp thu linh khí sung túc, nó kích phát toàn bộ linh tính ra, nó sẽ lột xác thành tướng mạo sẵn có: Ngũ Cốc Thần Thụ.
Ngũ cốc thụ, Ngũ Cốc Thần Thụ, sai một chữ là chênh lệch cả ngàn dặm.
Ngũ Cốc Thần Thụ nghe đồn là Phong Đăng Thần Mộc do nông thần của thiên đình chưởng quản, trên cây có mọc ra năm loại ngũ cốc, ngũ cốc theo thứ tự là cây lúa, thử, tắc, mạch, thục năm loại. Ngũ Cốc Thần Thụ trừ chưởng quản thu hoạch ngũ cấu trên thế tục, nó còn thu nạp ngũ cốc tinh khí ở trong thiên dịa, sau đó ngưng kết thành "Tiên lương ", cung cấp cho thần tiên ăn.
Còn nó có phải là thần vật do nông thần chưởng quản hay không thì Tùy Qua không cách nào khẳng định, nhưng mà có một điểm có thể khẳng định, nếu như Ngũ Cốc Thần Thụ này hoàn toàn khôi phục, đây tuyệt đối là linh thảo tuyệt phẩm, hơn nữa nó ngưng tụ tinh khí ngũ cốc thành "Tiên lương" cũng là chân thật. Hơn nữa những "Tiên lương" này chất chứa linh khí sánh ngang Tinh Nguyên Đan, nếu như hỗn hợp với linh thảo, còn có thể luyện chế một loại đan dược cao cấp hơn Tinh Nguyên Đan--
Địa Nguyên Đan!
Tinh Nguyên Đan tốt nhất, một hạt đan dược cũng chỉ giúp người tu hành Luyện Khí kỳ tăng ba mươi năm công lực; mà Địa Nguyên Đan có thể tăng lên hai giáp, cũng chính là một trăm hai mươi năm công lực!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.