Chương 307: Ngự kiếm thuật.
Vô Trục
14/03/2015
Tùy Qua nhấn một cái nút kích nổ, bom và thuốc nổ xung quanh hai Tiên Thiên cao thủ lập tức nổ tung.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng oanh minh khổng lồ không dứt bên tai.
Không chỉ như vậy, trước đó Tùy Qua còn kêu Tiểu Ngân Trùng chui xuống dưới đất, chôn không ít thuốc nổ dưới lòng đất của Bùi gia sơn trang.
Lúc này, Tùy Qua muốn thoát thân, đương nhiên phải kích nổ số thuốc nổ này!
Ngoài bom và thuốc nổ, Tùy Qua còn buộc chặt một số hạt giống linh thảo vào bom, một khi những hạt giống này trải qua lực nổ tung cường đại, bắn vào trong thân thể con người, lập tức sẽ dẫn đến lực phá hoại không tưởng.
Trong nháy mắt bom và thuốc nổ liên tiếp nổ tung, ánh lửa ngất trời, tiếng vang như sấm, đinh tai nhức óc.
Bạo tạc kịch liệt mặc dù không thương tổn được hai Tiên Thiên cao thủ, nhưng lại ngăn cản hành động của bọn hắn thành công.
Còn Tùy Qua đồng học, trong khói thuốc súng và ngọn lửa, bay bổng trên không trung, chuẩn bị rời đi.
Đúng là kế hoạch bỏ chạy rất hoàn mỹ!
Trong lòng Tùy Qua tự luyến nghĩ.
Mặc dù tựa hồ thi triển tất cả vốn liếng, nhưng cuối cùng thành công tránh được kiếp nạn.
Bùi gia có Tiên Thiên cao thủ thì thế nào, hắn có linh thảo trong tay, đồng dạng có cách chạy trốn!
Khoảng cách với Bùi gia sơn trang càng ngày càng xa, nhìn một đống hỗn độn phía dưới, tâm tình Tùy Qua vô cùng sướng khoái.
Nhưng ngay lúc này, cảm giác nguy cơ vô cùng kịch liệt bỗng nhiên bắn ra.
Hơn nữa còn là cảm giác nguy cơ trước nay chưa từng có!
Cảm giác nguy hiểm cực độ!
Chuyện gì xảy ra?
Trong lòng Tùy Qua thất kinh.
Vù!
Nhưng vào lúc này, một đạo kiếm quang màu đỏ, giống như tia chớp, giống như sao băng phá vỡ bầu trời, dùng tốc độ mắt thường khó có thể sánh bằng phá không mà đến, sau đó chém trúng bụng Tiểu Ngân Trùng.
- Lão Đại!
Tiểu Ngân Trùng thét lên chói tai, thân thể đột nhiên nhỏ đi, từ giữa không trung rơi xuống phía dưới.
Sống chết không rõ!
Đạo kiếm quang màu đỏ lại đột nhiên thu lại, biến mất không thấy gì nữa, cũng không ai biết một khắc sau có từ chỗ nào chui ra không.
Tiểu Ngân Trùng lại bị chém giết?
Trong lòng Tùy Qua kinh hãi không dứt.
Tiểu Ngân Trùng là linh thú hồng hoang dị chủng, Tiên Thiên kiếm khí cũng không thể tạo thành thương tổn thực chất đối với nó. . .
Tùy Qua nhất thời tâm lạnh như băng.
Đối phương có thực lực mạnh mẽ như thế, đủ sức giết chết hắn ngay lập tức!
Vù!
Đạo kiếm quang hồng sắc kinh khủng lại xuất hiện lần nữa, dùng tốc độ cực nhanh, xé rách không khí, đâm về phía Tùy Qua.
Quá nhanh!
Không cách nào tránh ra!
Khi kiếm quang xuất hiện, Tùy Qua có một loại cảm giác "bị khóa".
Không tới nháy mắt, đạo kiếm quang đã đến phía trước thân thể Tùy Qua, kiếm phong đâm rách đan điền của hắn.
Lúc này, Tùy Qua mới rốt cục thấy rõ đạo kiếm quang này.
Đây là một thanh kiếm, dài chừng ba thước, toàn thân đỏ ngầu, trên thân kiếm có khắc bùa văn tự phong cách cổ xưa.
Đây chính là ngự kiếm thuật trong truyền thuyết sao?
Đầu Tùy Qua nổ vang một trận, đan điền bị phá, cả người giống như một quả cầu hết hơi, bắt đầu rơi xuống phía dưới.
Đối với người tu hành Luyện Khí kỳ mà nói, đan điền chẳng khác gì kho tồn trữ chân khí. Đan điền bị phá, chẳng khác nào công phu toàn thân bị hủy hết, tự nhiên cũng không còn khả năng thi triển chân khí.
Đan điền vừa vỡ, lập tức phế nhân.
Ầm!
Bay càng cao, rơi càng tàn nhẫn.
Thân thể Tùy Qua nặng nề đập xuống mặt đất.
Không có chân khí hộ thể, lần này Tùy Qua rơi thất điên bát đảo, cả người mệt rã rời.
Trong lòng, lại càng mất hết hy vọng.
Mặc dù trước khi tới đây, hắn đã từng nghĩ có thể sẽ chết ở chỗ này, nhưng khi phỏng đoán từ từ biến thành thực tế, Tùy Qua lại không cam lòng.
Không cam lòng chết trong tay lũ tiểu nhân này!
Nhưng Tùy Qua chắc chắn phải chết, bởi vì phàm là người tu hành có thể ngự kiếm, nhất định là Trúc Cơ kỳ .
Trúc Cơ kỳ!
Đây chính là quái vật đáng sợ hơn vô số lần so với Tiên Thiên kỳ.
Thậm chí, Tùy Qua từng hoài nghi, hiện giờ trên đời này liệu còn có cường giả Trúc Cơ kỳ tồn tại hay không.
Nhưng lần này, suy đoán của Tùy Qua đã được chứng nhận.
Bùi gia, không chỉ có cao thủ Tiên Thiên kỳ trấn giữ, lại còn có một quái vật Trúc Cơ kỳ!
- Thường Cương, Thường Hạo, Thường Phong! Ba người các ngươi, thật quá để ta thất vọng! Ngay cả một tiểu bối cũng không đối phó được, để cho ta phải xuất quan trước thời hạn!
Dưới lòng đất sơn trang, đột nhiên truyền đến một tiếng kêu đau đớn, thanh âm giống như lôi minh.
Đám người của Bùi gia, bao gồm cả ba Tiên Thiên cao thủ đều quỳ rạp trên đất, giống như nghênh đón vương giả phủ xuống.
Vù!
Một đạo kiếm quang từ dưới lòng đất Bùi gia sơn trang phóng lên cao.
Kiếm quang đến giữa không trung, đột nhiên ngừng lại, trên thân kiếm, rõ ràng có một lão giả.
Lão giả này, hình dáng tiều tụy, gầy như que củi, nhưng mặt đầy hồng quang, chòm râu tuyết trắng vẫn rũ xuống bộ ngực, cũng không ai biết hắn rút cuộc đã sống bao lâu. Người này, chính là lão tổ tông của Bùi gia, Bùi Ngọc Trần, tu vi Trúc Cơ kỳ kinh khủng.
Bùi Ngọc Trần đứng trên thân kiếm, chòm râu bồng bềnh, thật không giống như tiên nhân.
Lúc này Tùy Qua đã mất đi lực phản kháng, bị hai người đỡ lấy, chờ chực bỏ mạng.
Lúc này, Tùy Qua nhìn Bùi gia sơn trang.
Mặc dù lúc trước Tiểu Ngân Trùng đã chôn rất nhiều thuốc nổ xung quanh sơn trang, nhưng sơn trang này cũng không biết có trận pháp gì bảo vệ, nhiều thuốc nổ như vậy cũng không thể làm rung chuyển một hòn đá của sơn trang, chẳng qua phía ngoài sơn trang đã thành một đống hỗn độn, đến hiện tại khói thuốc súng, bụi đất vẫn còn tràn ngập.
Bùi Ngọc Trần quan sát mọi người, nói:
- Tất cả đứng lên. Thật không ngờ, Bùi gia sơn trang thanh tĩnh bao nhiêu năm như vậy, hôm nay lại bị một tiểu tử chưa ráo máu đầu làm cho hỗn loạn, thật là vô cùng mất mặt! Thường Phong, cũng bởi vì ngươi quá mức sơ sót, cho nên bắt đầu từ ngày mai, ngươi phải đến thạch thất bế quan mười năm, nếu không thể đột phá đến Tiên Thiên trung kỳ, cũng đừng ra ngoài!
- Vâng, lão tổ tông.
Bùi Thường Phong vội vàng đáp.
Ở trước mặt Bùi Ngọc Trần, Bùi Thường Phong chỉ có thể cúi đầu nghe lệnh.
Ánh mắt Bùi Ngọc Trần rơi xuống người Tùy Qua, lại nói:
- Tiểu tử này, vốn là một khối ngọc thô, nhưng không muốn làm ngói vụn, quả nhiên trẻ con không dễ dạy. Cũng được, nếu ngươi đã có chủ tâm muốn chết, lão phu đương nhiên sẽ thành toàn cho ngươi. Chẳng qua, nếu ngươi muốn chết thống khoái hơn một chút, thì mau nói ra tất cả những thứ lão phu muốn biết. Nếu không nghe lời, lão phu sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết!
- Khốn khiếp, sắp bị tra khảo rồi, phải làm sao đây?
Trong lòng Tùy Qua bi ai thầm nghĩ. Tra khảo, ép hỏi người khác, Tùy Qua có rất nhiều phương pháp, hơn nữa cũng là một chuyện rất khoái trá, nhất là tra khảo loại người bại hoại. Nhưng bị người khác tra khảo, khẳng định không phải một việc khoái trá.
Nam nhân không nên sợ đau, nhưng cũng không có nghĩa sẽ không cảm giác được đau.
Đừng nói tra khảo, chỉ cần đan điền bị phá, Tùy Qua cũng đã đau đến tê tâm liệt phế rồi, nếu thật sự bị tra khảo, còn không biết sẽ đau đến mức nào.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng oanh minh khổng lồ không dứt bên tai.
Không chỉ như vậy, trước đó Tùy Qua còn kêu Tiểu Ngân Trùng chui xuống dưới đất, chôn không ít thuốc nổ dưới lòng đất của Bùi gia sơn trang.
Lúc này, Tùy Qua muốn thoát thân, đương nhiên phải kích nổ số thuốc nổ này!
Ngoài bom và thuốc nổ, Tùy Qua còn buộc chặt một số hạt giống linh thảo vào bom, một khi những hạt giống này trải qua lực nổ tung cường đại, bắn vào trong thân thể con người, lập tức sẽ dẫn đến lực phá hoại không tưởng.
Trong nháy mắt bom và thuốc nổ liên tiếp nổ tung, ánh lửa ngất trời, tiếng vang như sấm, đinh tai nhức óc.
Bạo tạc kịch liệt mặc dù không thương tổn được hai Tiên Thiên cao thủ, nhưng lại ngăn cản hành động của bọn hắn thành công.
Còn Tùy Qua đồng học, trong khói thuốc súng và ngọn lửa, bay bổng trên không trung, chuẩn bị rời đi.
Đúng là kế hoạch bỏ chạy rất hoàn mỹ!
Trong lòng Tùy Qua tự luyến nghĩ.
Mặc dù tựa hồ thi triển tất cả vốn liếng, nhưng cuối cùng thành công tránh được kiếp nạn.
Bùi gia có Tiên Thiên cao thủ thì thế nào, hắn có linh thảo trong tay, đồng dạng có cách chạy trốn!
Khoảng cách với Bùi gia sơn trang càng ngày càng xa, nhìn một đống hỗn độn phía dưới, tâm tình Tùy Qua vô cùng sướng khoái.
Nhưng ngay lúc này, cảm giác nguy cơ vô cùng kịch liệt bỗng nhiên bắn ra.
Hơn nữa còn là cảm giác nguy cơ trước nay chưa từng có!
Cảm giác nguy hiểm cực độ!
Chuyện gì xảy ra?
Trong lòng Tùy Qua thất kinh.
Vù!
Nhưng vào lúc này, một đạo kiếm quang màu đỏ, giống như tia chớp, giống như sao băng phá vỡ bầu trời, dùng tốc độ mắt thường khó có thể sánh bằng phá không mà đến, sau đó chém trúng bụng Tiểu Ngân Trùng.
- Lão Đại!
Tiểu Ngân Trùng thét lên chói tai, thân thể đột nhiên nhỏ đi, từ giữa không trung rơi xuống phía dưới.
Sống chết không rõ!
Đạo kiếm quang màu đỏ lại đột nhiên thu lại, biến mất không thấy gì nữa, cũng không ai biết một khắc sau có từ chỗ nào chui ra không.
Tiểu Ngân Trùng lại bị chém giết?
Trong lòng Tùy Qua kinh hãi không dứt.
Tiểu Ngân Trùng là linh thú hồng hoang dị chủng, Tiên Thiên kiếm khí cũng không thể tạo thành thương tổn thực chất đối với nó. . .
Tùy Qua nhất thời tâm lạnh như băng.
Đối phương có thực lực mạnh mẽ như thế, đủ sức giết chết hắn ngay lập tức!
Vù!
Đạo kiếm quang hồng sắc kinh khủng lại xuất hiện lần nữa, dùng tốc độ cực nhanh, xé rách không khí, đâm về phía Tùy Qua.
Quá nhanh!
Không cách nào tránh ra!
Khi kiếm quang xuất hiện, Tùy Qua có một loại cảm giác "bị khóa".
Không tới nháy mắt, đạo kiếm quang đã đến phía trước thân thể Tùy Qua, kiếm phong đâm rách đan điền của hắn.
Lúc này, Tùy Qua mới rốt cục thấy rõ đạo kiếm quang này.
Đây là một thanh kiếm, dài chừng ba thước, toàn thân đỏ ngầu, trên thân kiếm có khắc bùa văn tự phong cách cổ xưa.
Đây chính là ngự kiếm thuật trong truyền thuyết sao?
Đầu Tùy Qua nổ vang một trận, đan điền bị phá, cả người giống như một quả cầu hết hơi, bắt đầu rơi xuống phía dưới.
Đối với người tu hành Luyện Khí kỳ mà nói, đan điền chẳng khác gì kho tồn trữ chân khí. Đan điền bị phá, chẳng khác nào công phu toàn thân bị hủy hết, tự nhiên cũng không còn khả năng thi triển chân khí.
Đan điền vừa vỡ, lập tức phế nhân.
Ầm!
Bay càng cao, rơi càng tàn nhẫn.
Thân thể Tùy Qua nặng nề đập xuống mặt đất.
Không có chân khí hộ thể, lần này Tùy Qua rơi thất điên bát đảo, cả người mệt rã rời.
Trong lòng, lại càng mất hết hy vọng.
Mặc dù trước khi tới đây, hắn đã từng nghĩ có thể sẽ chết ở chỗ này, nhưng khi phỏng đoán từ từ biến thành thực tế, Tùy Qua lại không cam lòng.
Không cam lòng chết trong tay lũ tiểu nhân này!
Nhưng Tùy Qua chắc chắn phải chết, bởi vì phàm là người tu hành có thể ngự kiếm, nhất định là Trúc Cơ kỳ .
Trúc Cơ kỳ!
Đây chính là quái vật đáng sợ hơn vô số lần so với Tiên Thiên kỳ.
Thậm chí, Tùy Qua từng hoài nghi, hiện giờ trên đời này liệu còn có cường giả Trúc Cơ kỳ tồn tại hay không.
Nhưng lần này, suy đoán của Tùy Qua đã được chứng nhận.
Bùi gia, không chỉ có cao thủ Tiên Thiên kỳ trấn giữ, lại còn có một quái vật Trúc Cơ kỳ!
- Thường Cương, Thường Hạo, Thường Phong! Ba người các ngươi, thật quá để ta thất vọng! Ngay cả một tiểu bối cũng không đối phó được, để cho ta phải xuất quan trước thời hạn!
Dưới lòng đất sơn trang, đột nhiên truyền đến một tiếng kêu đau đớn, thanh âm giống như lôi minh.
Đám người của Bùi gia, bao gồm cả ba Tiên Thiên cao thủ đều quỳ rạp trên đất, giống như nghênh đón vương giả phủ xuống.
Vù!
Một đạo kiếm quang từ dưới lòng đất Bùi gia sơn trang phóng lên cao.
Kiếm quang đến giữa không trung, đột nhiên ngừng lại, trên thân kiếm, rõ ràng có một lão giả.
Lão giả này, hình dáng tiều tụy, gầy như que củi, nhưng mặt đầy hồng quang, chòm râu tuyết trắng vẫn rũ xuống bộ ngực, cũng không ai biết hắn rút cuộc đã sống bao lâu. Người này, chính là lão tổ tông của Bùi gia, Bùi Ngọc Trần, tu vi Trúc Cơ kỳ kinh khủng.
Bùi Ngọc Trần đứng trên thân kiếm, chòm râu bồng bềnh, thật không giống như tiên nhân.
Lúc này Tùy Qua đã mất đi lực phản kháng, bị hai người đỡ lấy, chờ chực bỏ mạng.
Lúc này, Tùy Qua nhìn Bùi gia sơn trang.
Mặc dù lúc trước Tiểu Ngân Trùng đã chôn rất nhiều thuốc nổ xung quanh sơn trang, nhưng sơn trang này cũng không biết có trận pháp gì bảo vệ, nhiều thuốc nổ như vậy cũng không thể làm rung chuyển một hòn đá của sơn trang, chẳng qua phía ngoài sơn trang đã thành một đống hỗn độn, đến hiện tại khói thuốc súng, bụi đất vẫn còn tràn ngập.
Bùi Ngọc Trần quan sát mọi người, nói:
- Tất cả đứng lên. Thật không ngờ, Bùi gia sơn trang thanh tĩnh bao nhiêu năm như vậy, hôm nay lại bị một tiểu tử chưa ráo máu đầu làm cho hỗn loạn, thật là vô cùng mất mặt! Thường Phong, cũng bởi vì ngươi quá mức sơ sót, cho nên bắt đầu từ ngày mai, ngươi phải đến thạch thất bế quan mười năm, nếu không thể đột phá đến Tiên Thiên trung kỳ, cũng đừng ra ngoài!
- Vâng, lão tổ tông.
Bùi Thường Phong vội vàng đáp.
Ở trước mặt Bùi Ngọc Trần, Bùi Thường Phong chỉ có thể cúi đầu nghe lệnh.
Ánh mắt Bùi Ngọc Trần rơi xuống người Tùy Qua, lại nói:
- Tiểu tử này, vốn là một khối ngọc thô, nhưng không muốn làm ngói vụn, quả nhiên trẻ con không dễ dạy. Cũng được, nếu ngươi đã có chủ tâm muốn chết, lão phu đương nhiên sẽ thành toàn cho ngươi. Chẳng qua, nếu ngươi muốn chết thống khoái hơn một chút, thì mau nói ra tất cả những thứ lão phu muốn biết. Nếu không nghe lời, lão phu sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết!
- Khốn khiếp, sắp bị tra khảo rồi, phải làm sao đây?
Trong lòng Tùy Qua bi ai thầm nghĩ. Tra khảo, ép hỏi người khác, Tùy Qua có rất nhiều phương pháp, hơn nữa cũng là một chuyện rất khoái trá, nhất là tra khảo loại người bại hoại. Nhưng bị người khác tra khảo, khẳng định không phải một việc khoái trá.
Nam nhân không nên sợ đau, nhưng cũng không có nghĩa sẽ không cảm giác được đau.
Đừng nói tra khảo, chỉ cần đan điền bị phá, Tùy Qua cũng đã đau đến tê tâm liệt phế rồi, nếu thật sự bị tra khảo, còn không biết sẽ đau đến mức nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.