Y Tiên Thiểu

Chương 330: Nhạc đệm phòng hóa trang. (2)

Vô Trục

14/03/2015

Phòng hóa trang của đài truyền hình nằm ở tầng một, khi đến đó cửa phòng hóa trang đã bị khóa.

Lam Lan móc chìa khóa ra, vặn mấy cái vẫn không mở được, không khỏi kinh ngạc nói:

- Chẳng lẽ đổi khóa rồi sao?

Trên mặt Tùy Qua hiện lên nụ cười cổ quái, cầm chìa khóa trong tay Lam Lan:

- Để tôi thử xem.

Vừa nói, Tùy Qua giả vờ cắm chìa khóa vào ổ, sau đó dùng sức vặn một cái.

Tách!

Cửa mở ra.

Ngay cả tim khóa cũng bị chân khí của Tùy Qua làm cho vỡ nát, có thể không mở được sao.

Tùy Qua tỉnh bơ đưa chìa khóa cho Lam Lan, nói:

- Ài, ổ khóa này hơi khó mở, sợ là gỉ sét rồi.

Lam Lan nói:

- Ai biết được, dù sao tôi cũng rất ít dùng phòng hóa trang này.

Lam Lan đúng là rất ít hóa trang, mỗi khi lên ti vi, cũng chỉ trang điểm một chút cho trang nhã là được. Bởi vì cô gái giống như nàng, trời sinh đã xinh đẹp, không cần trang điểm quá nhiều.

Tách!

Lam Lan mở đèn.

Đột nhiên, bên trong phòng hóa trang truyền đến tiếng hét.

- Ai?

Lam Lan quát lên, còn tưởng bên trong có kẻ trộm đang ẩn náu!

- Không có chuyện gì. . . Là tôi!

Lúc này, bên trong gian thay đồ có một nữ nhân chui ra, vẻ mặt bối rối, đầu tóc rối bời, gương mặt còn đỏ ửng.

- Ồ, là Hồ tỷ à, chị đang thay quần áo sao? Tôi còn tưởng là kẻ trộm.

Lam Lan cười nói.

- A, đúng vậy, tôi đang thay quần áo, không ngờ cô lại tiến vào, làm tôi giật cả mình.

Nữ nhân che dấu vẻ lúng túng.

Tùy Qua nhìn vào gian thay quần áo, giả bộ lơ đãng nói:

- Lam tỷ, hình như bên trong còn có người? Chẳng lẽ có kẻ trộm nhìn trộm Hồ tỷ thay quần áo thật sao?

Tùy Qua vừa nói như thế, vị Hồ tỷ này nhất thời cả kinh, nói:

- Không. . . Bên trong không có ai, vừa rồi tôi ở bên trong thay quần áo, làm sao có thể có người khác, không thể nào .

- Thật sao?

Tùy Qua nói:

- Vậy thì cổ quái, rõ ràng bên trong có một đôi chân?

- Anh nhìn lầm rồi, đó là chân của manocanh!

Nữ nhân tiếp tục nói láo.

Tùy Qua nói:



- Làm sao chân giả vừa rồi còn giật mình?

Nữ nhân hoàn toàn ngây người, biết chắc mình không thể tiếp tục nói dối.

Lúc này cánh cửa gian thay đồ rốt cục được mở ra, sau đó một người trung niên bụng phệ, hói đầu bước ra ngoài, giống như không nhìn tới Tùy Qua và Lam Lan, vừa đi ra ngoài vừa tự nói:

- Phòng hóa trang này cũ quá rồi, nên sửa chữa lại. . .

- Này, đại thúc, khóa quần của ngài chưa kéo lại kìa.

Tùy Qua đột nhiên nghiêm trang nói.

Phụt!

Lam Lan rốt cục không nhịn được bật cười.

Đại thúc trung niên và vị Hồ tỷ kia chỉ còn biết chạy trối chết.

- Anh thật là xấu!

Lam Lan vẫn không ngừng cười.

Tùy Qua nói:

- Không phải tôi xấu, mà là đài trưởng của các cô tới nơi này làm việc với cấp dưới, bị chúng ta phá vỡ chuyện tốt, lại còn giả bộ cao ngạo, hơn nữa tôi cũng có lòng tốt muốn nhắc nhở hắn. . .

- Đừng ngụy biện.

Lam Lan nói:

- Thật ra đài trưởng của chúng tôi là một người tương đối chính trực.

- Như vậy mà nói là tương đối chính trực?

Tùy Qua trực tiếp im lặng.

- Bình tĩnh mà xem xét, thật sự là hắn tương đối chính trực.

Lam Lan nói:

- Chẳng qua tác phong cuộc sống có chút vấn đề. Nhưng trái phải rõ ràng, vẫn là người rất có chủ kiến. Nếu không, chuyên mục "Thị sát Đông Giang" chỉ sợ sớm bị hủy bỏ rồi.

- Nghe cô nói như thế, đúng là có chút đạo lý.

Tùy Qua cũng biết chuyên mục ""Thị sát Đông Giang" của Lam Lan nhắm vào các tệ nạn xã hội, đích xác là nằm nơi đầu sóng ngọn gió, rất dễ đắc tội với những nhân vật cấp trên quyền quý, chuyên mục có thể tiếp tục, chứng tỏ đài trưởng cũng chịu không ít áp lực.

- Được rồi, lần sau nếu gặp phải loại chuyện này, tôi sẽ mắt nhắm mắt mở.

Tùy Qua nói:

- Đừng nói nhảm nữa, không phải cô nói sẽ tạo hình cho tôi sao, mau làm đi.

- Được rồi, để tôi nhìn xem, anh thích hợp với tạo hình gì.

Lam Lan nói, cẩn thận nhìn Tùy Qua, sau đó hỏi:

- Trong tiết mục hôm nay, anh hi vọng mình là nhân vật như thế nào?

- Nhân vật?

- Đúng.

Lam Lan giải thích:

- Làm thợ trang điểm, đương nhiên phải căn cứ vào từng trường hợp riêng biệt, tính cách, diện mạo của nhân vật để tổng hợp tạo hình thiết kế nhân vật. Tạo hình cũng không phải công việc dễ dàng.

- Tối nay, tôi xuất hiện là truyền nhân trung dược thế gia, người phát minh độc quyền cách điều chế thuốc dán. Vậy thì, tôi nghĩ tạo hình của tôi, nên là loại thế gia công tử, thiếu niên anh tuấn phong lưu phóng khoáng. Chính là đứng trên hầm cầu, người khác cũng tưởng tôi đang cưỡi hạc!



Tùy Qua rất tự luyến nói.

- Đứng ở hầm cầu thải, người khác cũng tưởng anh đang cưỡi hạc?

Lam Lan liếc nhìn Tùy Qua:

- Anh nghĩ mình là ai? Đám công tử thế gia người ta đều da trắng mịn màng, còn anh đen thui ; còn nữa người ta ôn văn nhã nhặn, còn anh một thân dã khí, tạo hình dã nhân mới thích hợp với anh, công tử thế gia cái gì.

- Đây là cô trắng trợn kỳ thị.

Tùy Qua nói:

- Cô không phải thợ trang điểm sao, rút cuộc muốn tạo hình gì cho tôi?

- Theo tôi thấy, anh nên mặc quần áo công phu Thái Cực, tạo hình là một thiếu niên Quyền Sư.

Lam Lan suy nghĩ nói.

- Quần áo công phu Thái Cực?

Tùy Qua buồn bực nói:

- Mấu chốt tôi không tập Thái Cực quyền.

- Tôi cũng không cho anh đánh Thái Cực.

Lam Lan nói:

- Chỉ là thể hiện khí độ của một thiếu niên thiên tài, đại sư quyền pháp. Rất nhiều trung y, không phải chú ý luyện khí, tập võ sao? Nếu như vậy, tạo hình và thân phận của anh mới có liên quan.

- Ồ, đích xác là như vậy. Luyện võ không chế thuốc, sớm muộn cũng phí thời gian; trung y không luyện khí, đó chính là cái rắm.

Tùy Qua gật đầu nói.

- Thật là thô tục.

Lam Lan nói:

- Tạo hình tôi đã nghĩ cho anh, quần áo công phu ở đài truyền hình cũng có. Nhưng, không biết bản thân anh có khí chất như vậy hay không. Vạn nhất anh không có khí chất, tôi cũng không có cách nào.

- Tôi là Tùy Qua, tôi không có khí chất sao.

Tùy Qua cười nói:

- Tỷ tỷ, mau đi lấy quần áo cho tiểu sinh tạo hình!

- Miệng lưỡi trơn tru!

Lam Lan cười mắng, sau đó đi đến tủ quần áo tìm một bộ quần áo công phu mới tinh màu đen, đưa cho Tùy Qua.

- Màu trắng có phải đẹp hơn hay không?

Tùy Qua nói:

- Các võ hiệp trong phim truyền hình trên ti vi đều mặc đồ trắng.

- Đừng nói nhảm nữa, anh không phải loại người như người ta!

Lam Lan nói:

- Mau đi thay đồ đi!

Tùy Qua liền đi vào gian thay đồ, thay quần áo và cả giày công phu.

Từ trong bước ra, ánh mắt Lam Lan đột nhiên sáng lên, thầm nghĩ:

- Đẹp thật! Không ngờ tiểu tử này mặc quần áo này, lại rất có khí phách.

Tùy Qua hiện tại vốn chính là nội gia Quyền Sư, mặc dù trên người không bộc phát chân khí, nhưng trải qua giai đoạn Tôi Thể, Luyện Khí, da thịt, xương cốt, hình thể đều được rèn luyện, tự nhiên toát ra một loại khí độ của nội gia Quyền Sư. Quần áo công phu, vốn chính là trang phục kinh điển của võ giả Hoa Hạ cả ngàn năm qua, mặc trên người Tùy Qua đương nhiên lại càng nổi bật.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Y Tiên Thiểu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook