Chương 203: Phân liệt. (1)
Vô Trục
13/03/2015
- Được! Vậy cút cho tôi, từ nay về sau Đường Thế Uyên không có cháu gái như cô!
Đường Thế Uyên giận dữ nói, tức giận đến chòm râu run rẩy.
Đường Thế Uyên vốn là người giỏi khống chế cảm xúc, nhưng hôm nay lại bị cháu gái “nhu thuận” của mình va chạm, hơn nữa nhìn thấy dã tiểu tử Tùy Qua càng thêm khó chịu, trong lúc nhất thời thế nhưng tức giận không thể kiềm hãm.
- Tùy Qua, chúng ta đi.
Đường Vũ Khê quả quyết nói, nắm tay Tùy Qua định rời đi.
- Tùy Qua, Vũ Khê, hai đứa ngồi xuống! Đây là nhà của ông ngoại, không có ai dám cho hai đứa từ nơi này lăn đi ra!
Đúng lúc này Hứa Hành Sơn trong bộ quần áo người làm vườn đi vào phòng khách, nhìn Đường Thế Uyên nói:
- Đường tiên sinh, đây là nhà của tôi mà không phải Đường gia, cũng không phải phòng làm việc của ông, không phải quân doanh, cho nên ông không có tư cách buộc ai rời đi. Nhưng bản thân tôi lại muốn mời ông rời nơi này! Lập tức!
Vẽ mặt! Lại hung hăng vẽ mặt!
Hôm nay không biết Đường Thế Uyên đi vận xui gì, lại liên tiếp bị người vẽ mặt, đánh cho mặt hắn không còn chút ánh sáng.
Nhưng Hứa Hành Sơn lại chiếm đạo lý. Càng căm tức chính là tùy sau lưng Đường Thế Uyên có bảo tiêu, ngoài cửa còn có cảnh vệ, nhưng hắn lại không khả năng dùng sức mạnh với Hứa Hành Sơn, dù sao Hứa Hành Sơn là thông gia của hắn, huống chi còn là danh nhân được người tôn kính. Dù Đường Thế Uyên có quyền thế, cũng không thể đem thông gia của mình bắn chết đi?
Đường Thế Uyên biết mặt mũi hôm nay tìm không trở lại. Vì thế hắn cũng không nói gì nữa, trực tiếp đứng dậy đi ra cửa, nhưng trước khi ra ngoài, lại hung hăng trừng mắt nhìn Tùy Qua, nghĩ thầm:
- Nếu không phải do tiểu tử không biết trời cao đất dày này, sự tình hôm nay quả quyết sẽ không phát triển thành như vậy!
Tùy Qua vừa nhìn thấy ánh mắt của Đường Thế Uyên, biết lão nhân gia kia “thành kiến” rất sâu đối với mình. Bất quá ai bảo hắn không biết điều, muốn đem Đường Vũ Khê gả cho người khác đây?
- Xứng đáng!
Tùy Qua nghĩ thầm.
Sau khi đám người Đường Thế Uyên, Cao Bá Minh rời khỏi, Đường Hạo Thiên, Đường Vân, Hứa Nhan Hâm vẫn ở lại.
Hứa Nhan Hâm cùng Đường Hạo Thiên tựa hồ còn có chuyện muốn nói với Hứa Hành Sơn.
Nhưng Hứa Hành Sơn căn bản không cấp cơ hội cho ba người bọn họ, hờn giận nói:
- Ba người còn ở lại đây làm chi? Các người làm cha mẹ, làm ca ca kiểu này sao. Quyền lực càng lớn, địa vị càng cao, không thể tưởng được thân tình lại càng mỏng. Bỏ đi, tôi còn nói chuyện này với các người làm gì, không muốn ngăn cản các người đi thăng quan phát tài.
- Cha…
Đôi mắt Hứa Nhan Hâm đỏ lên, như muốn chảy nước mắt.
Đáng tiếc lúc này Hứa Hành Sơn đang nổi nóng, không thèm để ý nói:
- Khóc, hiện tại khóc có ích lợi gì? Đã sớm nói với con, phải làm một cô gái độc lập, có tri tính, nhưng con không nghe, nhất định đòi gả vào Đường gia làm bà chủ. Kết quả đâu, nhìn thử xem chồng của con làm cái gì, trước mặt người ngoài địa vị hiển hách, vênh váo tự đắc, nhưng đứng trước mặt lão tử của hắn ngay cả cái rắm cũng không dám phóng một cái! Ngay cả quyền lợi cơ bản của con gái mình cũng không thể cam đoan, đàn ông như vậy, bộ dạng chó hình người, địa vị cao tới đâu, lại có ích lợi gì chứ!
Nghe được lời này của Hứa Hành Sơn, sắc mặt Đường Hạo Thiên vô cùng khó xem. Nhưng vậy thì sao, người mắng là cha vợ của hắn, cho dù công phu hắn cao tới đâu, địa vị như thế nào, cũng không thể tiến lên ấu đả cha vợ một trận đi? Huống chi lời của Hứa Hành Sơn tuy khó nghe, nhưng đều nói sự thật.
Nước mắt Hứa Nhan Hâm vòng quanh, bà gọi Đường Hạo Thiên cùng Đường Vân ra ngoài trước, nhìn Tùy Qua nói:
- Tiểu Tùy, cháu là một chàng trai không tệ, hi vọng cháu chiếu cố tốt cho tiểu Khê.
- Xin dì yên tâm, Đường gia có gì đó, nàng sẽ có. Đường gia không có gì đó, nàng cũng sẽ có được.
Tùy Qua tự tin nói, dù lời này nghe vào trong tai người khác có vẻ thổi phồng, nhưng Tùy Qua cảm giác mình hoàn toàn có thể làm được đến. Đúng vậy, người của Đường gia có quyền, có thế, nhưng bọn hắn có linh thảo, linh dược sao? Có thể duyên niên ích thọ, đạt được trường sinh sao?
Chính bởi vì như vậy khi Tùy Qua đối mặt với Đường Thế Uyên, mới trấn định đúng mức như thế.
Hứa Nhan Hâm lau nước mắt, cười nói:
- Chỉ cần cháu thật lòng đối tốt với tiểu Khê là được rồi. Huống hồ yêu cầu của tiểu Khê cũng không nhiều.
Sau đó Hứa Nhan Hâm nhìn Đường Vũ Khê nói:
- Tiểu Khê, con đừng nên trách cha cùng anh con, con cũng biết Đường gia là gia đình thế nào, đàn ông trưởng thành trong gia đình như vậy, phương thức nhìn vấn đề của họ khác với chúng ta. May mắn tiểu Tùy là một chàng trai tốt, xem ra con tinh mắt hơn mẹ nhiều.
Sau khi nói xong Hứa Nhan Hâm cũng rời đi. Dù sao bà gả cho Đường Hạo Thiên hơn hai mươi năm, tự nhiên không khả năng bởi vì chuyện này chia tay. Huống chi theo Hứa Nhan Hâm xem ra, con gái tạm thời “thoát ly” Đường gia, chưa chắc đã là chuyện gì xấu.
- Cuối cùng thanh tịnh.
Sau khi người của Đường gia rời khỏi, Hứa Hành Sơn phát ra một tiếng cảm thán.
- Hứa lão, lời này của ngài cũng ám chỉ chúng cháu nên tránh người rồi đi?
Tùy Qua nói giỡn.
- Đương nhiên không phải.
Hứa Hành Sơn đáp:
- Ông chỉ là không thích tác phong làm việc của Đường gia mà thôi. Rõ ràng là người một nhà, lại làm như thượng hạ cấp, người một nhà ở chung một chỗ như đang làm hội báo chính trị, hoàn toàn không có chút ấm áp gia đình. Sống chung một chỗ với những người kia, cháu sẽ cảm thấy cuộc sống vô cùng khó chịu.
- Khó trách vừa rồi ông muốn tránh trong hoa viên.
Tùy Qua chợt nói.
- Đó là đương nhiên.
Hứa Hành Sơn nói:
- Ông tình nguyện đi giao tiếp với hoa cỏ của mình, cũng không muốn giao tiếp với bọn họ. Việc bọn hắn thảo luận ông chẳng quan tâm, nhưng sự tình liên quan tới Vũ Khê, ông đương nhiên không thể giả câm vờ điếc. Hừ, cho tới nay, Đường Thế Uyên đều nghĩ rằng lão đầu tử này chỉ biết nuôi hoa trồng cỏ đi, nhất định không tưởng được hôm nay ông sẽ không cho hắn mặt mũi. Hắc, thật muốn biết sau khi trở về hắn sẽ có phản ứng gì.
- Phản ứng gì, nhất định là nổi trận lôi đình thôi.
Tùy Qua cười nói:
- Nhưng vừa rồi Hứa lão bão nổi với Đường lão đầu, thật sự là quá uy phong!
- Cháu cũng không tệ đâu, nghé con không sợ cọp. Chuyện Đường Hạo Thiên cùng Đường Vân không dám làm, cháu lại dám làm.
Hứa Hành Sơn cười nói.
- Hai người một già một trẻ đừng nịnh nọt lẫn nhau được chưa? Hai người không đi làm quan thật sự là đáng tiếc.
Đường Vũ Khê nói:
- Nếu hai người thật sự ăn ý như vậy, thì kết thành anh em kết nghĩa, lập tức đi chém đầu gà, đốt giấy vàng được không?
- Anh em kết nghĩa như tiểu Tùy thật không sai, đáng tiếc…vai vế không thể loạn ah.
Hứa Hành Sơn có điều ám chỉ nói.
- Ông ngoại! Không cho ông giễu cợt cháu.
Đường Vũ Khê cũng cười, từ sau khi “thoát ly” Đường gia, bây giờ nàng cảm thấy vô cùng thoải mái.
- Em muốn ra bờ sông dạo một chút.
Một lát sau, Đường Vũ Khê đột nhiên nói.
Đường Thế Uyên giận dữ nói, tức giận đến chòm râu run rẩy.
Đường Thế Uyên vốn là người giỏi khống chế cảm xúc, nhưng hôm nay lại bị cháu gái “nhu thuận” của mình va chạm, hơn nữa nhìn thấy dã tiểu tử Tùy Qua càng thêm khó chịu, trong lúc nhất thời thế nhưng tức giận không thể kiềm hãm.
- Tùy Qua, chúng ta đi.
Đường Vũ Khê quả quyết nói, nắm tay Tùy Qua định rời đi.
- Tùy Qua, Vũ Khê, hai đứa ngồi xuống! Đây là nhà của ông ngoại, không có ai dám cho hai đứa từ nơi này lăn đi ra!
Đúng lúc này Hứa Hành Sơn trong bộ quần áo người làm vườn đi vào phòng khách, nhìn Đường Thế Uyên nói:
- Đường tiên sinh, đây là nhà của tôi mà không phải Đường gia, cũng không phải phòng làm việc của ông, không phải quân doanh, cho nên ông không có tư cách buộc ai rời đi. Nhưng bản thân tôi lại muốn mời ông rời nơi này! Lập tức!
Vẽ mặt! Lại hung hăng vẽ mặt!
Hôm nay không biết Đường Thế Uyên đi vận xui gì, lại liên tiếp bị người vẽ mặt, đánh cho mặt hắn không còn chút ánh sáng.
Nhưng Hứa Hành Sơn lại chiếm đạo lý. Càng căm tức chính là tùy sau lưng Đường Thế Uyên có bảo tiêu, ngoài cửa còn có cảnh vệ, nhưng hắn lại không khả năng dùng sức mạnh với Hứa Hành Sơn, dù sao Hứa Hành Sơn là thông gia của hắn, huống chi còn là danh nhân được người tôn kính. Dù Đường Thế Uyên có quyền thế, cũng không thể đem thông gia của mình bắn chết đi?
Đường Thế Uyên biết mặt mũi hôm nay tìm không trở lại. Vì thế hắn cũng không nói gì nữa, trực tiếp đứng dậy đi ra cửa, nhưng trước khi ra ngoài, lại hung hăng trừng mắt nhìn Tùy Qua, nghĩ thầm:
- Nếu không phải do tiểu tử không biết trời cao đất dày này, sự tình hôm nay quả quyết sẽ không phát triển thành như vậy!
Tùy Qua vừa nhìn thấy ánh mắt của Đường Thế Uyên, biết lão nhân gia kia “thành kiến” rất sâu đối với mình. Bất quá ai bảo hắn không biết điều, muốn đem Đường Vũ Khê gả cho người khác đây?
- Xứng đáng!
Tùy Qua nghĩ thầm.
Sau khi đám người Đường Thế Uyên, Cao Bá Minh rời khỏi, Đường Hạo Thiên, Đường Vân, Hứa Nhan Hâm vẫn ở lại.
Hứa Nhan Hâm cùng Đường Hạo Thiên tựa hồ còn có chuyện muốn nói với Hứa Hành Sơn.
Nhưng Hứa Hành Sơn căn bản không cấp cơ hội cho ba người bọn họ, hờn giận nói:
- Ba người còn ở lại đây làm chi? Các người làm cha mẹ, làm ca ca kiểu này sao. Quyền lực càng lớn, địa vị càng cao, không thể tưởng được thân tình lại càng mỏng. Bỏ đi, tôi còn nói chuyện này với các người làm gì, không muốn ngăn cản các người đi thăng quan phát tài.
- Cha…
Đôi mắt Hứa Nhan Hâm đỏ lên, như muốn chảy nước mắt.
Đáng tiếc lúc này Hứa Hành Sơn đang nổi nóng, không thèm để ý nói:
- Khóc, hiện tại khóc có ích lợi gì? Đã sớm nói với con, phải làm một cô gái độc lập, có tri tính, nhưng con không nghe, nhất định đòi gả vào Đường gia làm bà chủ. Kết quả đâu, nhìn thử xem chồng của con làm cái gì, trước mặt người ngoài địa vị hiển hách, vênh váo tự đắc, nhưng đứng trước mặt lão tử của hắn ngay cả cái rắm cũng không dám phóng một cái! Ngay cả quyền lợi cơ bản của con gái mình cũng không thể cam đoan, đàn ông như vậy, bộ dạng chó hình người, địa vị cao tới đâu, lại có ích lợi gì chứ!
Nghe được lời này của Hứa Hành Sơn, sắc mặt Đường Hạo Thiên vô cùng khó xem. Nhưng vậy thì sao, người mắng là cha vợ của hắn, cho dù công phu hắn cao tới đâu, địa vị như thế nào, cũng không thể tiến lên ấu đả cha vợ một trận đi? Huống chi lời của Hứa Hành Sơn tuy khó nghe, nhưng đều nói sự thật.
Nước mắt Hứa Nhan Hâm vòng quanh, bà gọi Đường Hạo Thiên cùng Đường Vân ra ngoài trước, nhìn Tùy Qua nói:
- Tiểu Tùy, cháu là một chàng trai không tệ, hi vọng cháu chiếu cố tốt cho tiểu Khê.
- Xin dì yên tâm, Đường gia có gì đó, nàng sẽ có. Đường gia không có gì đó, nàng cũng sẽ có được.
Tùy Qua tự tin nói, dù lời này nghe vào trong tai người khác có vẻ thổi phồng, nhưng Tùy Qua cảm giác mình hoàn toàn có thể làm được đến. Đúng vậy, người của Đường gia có quyền, có thế, nhưng bọn hắn có linh thảo, linh dược sao? Có thể duyên niên ích thọ, đạt được trường sinh sao?
Chính bởi vì như vậy khi Tùy Qua đối mặt với Đường Thế Uyên, mới trấn định đúng mức như thế.
Hứa Nhan Hâm lau nước mắt, cười nói:
- Chỉ cần cháu thật lòng đối tốt với tiểu Khê là được rồi. Huống hồ yêu cầu của tiểu Khê cũng không nhiều.
Sau đó Hứa Nhan Hâm nhìn Đường Vũ Khê nói:
- Tiểu Khê, con đừng nên trách cha cùng anh con, con cũng biết Đường gia là gia đình thế nào, đàn ông trưởng thành trong gia đình như vậy, phương thức nhìn vấn đề của họ khác với chúng ta. May mắn tiểu Tùy là một chàng trai tốt, xem ra con tinh mắt hơn mẹ nhiều.
Sau khi nói xong Hứa Nhan Hâm cũng rời đi. Dù sao bà gả cho Đường Hạo Thiên hơn hai mươi năm, tự nhiên không khả năng bởi vì chuyện này chia tay. Huống chi theo Hứa Nhan Hâm xem ra, con gái tạm thời “thoát ly” Đường gia, chưa chắc đã là chuyện gì xấu.
- Cuối cùng thanh tịnh.
Sau khi người của Đường gia rời khỏi, Hứa Hành Sơn phát ra một tiếng cảm thán.
- Hứa lão, lời này của ngài cũng ám chỉ chúng cháu nên tránh người rồi đi?
Tùy Qua nói giỡn.
- Đương nhiên không phải.
Hứa Hành Sơn đáp:
- Ông chỉ là không thích tác phong làm việc của Đường gia mà thôi. Rõ ràng là người một nhà, lại làm như thượng hạ cấp, người một nhà ở chung một chỗ như đang làm hội báo chính trị, hoàn toàn không có chút ấm áp gia đình. Sống chung một chỗ với những người kia, cháu sẽ cảm thấy cuộc sống vô cùng khó chịu.
- Khó trách vừa rồi ông muốn tránh trong hoa viên.
Tùy Qua chợt nói.
- Đó là đương nhiên.
Hứa Hành Sơn nói:
- Ông tình nguyện đi giao tiếp với hoa cỏ của mình, cũng không muốn giao tiếp với bọn họ. Việc bọn hắn thảo luận ông chẳng quan tâm, nhưng sự tình liên quan tới Vũ Khê, ông đương nhiên không thể giả câm vờ điếc. Hừ, cho tới nay, Đường Thế Uyên đều nghĩ rằng lão đầu tử này chỉ biết nuôi hoa trồng cỏ đi, nhất định không tưởng được hôm nay ông sẽ không cho hắn mặt mũi. Hắc, thật muốn biết sau khi trở về hắn sẽ có phản ứng gì.
- Phản ứng gì, nhất định là nổi trận lôi đình thôi.
Tùy Qua cười nói:
- Nhưng vừa rồi Hứa lão bão nổi với Đường lão đầu, thật sự là quá uy phong!
- Cháu cũng không tệ đâu, nghé con không sợ cọp. Chuyện Đường Hạo Thiên cùng Đường Vân không dám làm, cháu lại dám làm.
Hứa Hành Sơn cười nói.
- Hai người một già một trẻ đừng nịnh nọt lẫn nhau được chưa? Hai người không đi làm quan thật sự là đáng tiếc.
Đường Vũ Khê nói:
- Nếu hai người thật sự ăn ý như vậy, thì kết thành anh em kết nghĩa, lập tức đi chém đầu gà, đốt giấy vàng được không?
- Anh em kết nghĩa như tiểu Tùy thật không sai, đáng tiếc…vai vế không thể loạn ah.
Hứa Hành Sơn có điều ám chỉ nói.
- Ông ngoại! Không cho ông giễu cợt cháu.
Đường Vũ Khê cũng cười, từ sau khi “thoát ly” Đường gia, bây giờ nàng cảm thấy vô cùng thoải mái.
- Em muốn ra bờ sông dạo một chút.
Một lát sau, Đường Vũ Khê đột nhiên nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.