Chương 598: Phụ tử tương tàn. (1)
Vô Trục
19/03/2015
Giằng co một trận, hai cha con mới từ trong đau đớn tỉnh táo lại.
Chẳng qua là, hai cái cây trước ngực đã dài đến ba tấc, phiến lá cũng mọc ra ba cái.
Nắm giữ cả tình thế, Tùy Qua cảm thấy vô cùng vui mừng, nói với cha con Phương Đông Trạch:
- Ta biết các ngươi cảm thấy rất đau, nhưng đây chỉ mới bắt đầu, bởi vì thứ này sẽ tiếp tục lớn lên, đến lúc huyết nhục của các ngươi không thỏa mãn được nhu cầu sinh trưởng của nó, nó sẽ hoàn toàn phá nát bộ ngực của các ngươi. Kết quả các ngươi sẽ chết không toàn thây. Phương Đông Trạch, mau nói ra địa điểm giam giữ Mục Ngọc Thiền.
- Ngươi đừng hòng! Trừ phi ngươi chặt đứt vật này cho ta.
Phương Đông Trạch nói.
- Được.
Tùy Qua lấy ra một cây Cửu diệp huyền châm tùng, đâm vào phiến lá của Tam Nguyên Kinh Dịch thảo.
- A!
Phương Đông Trạch lập tức phát ra tiếng kêu như giết heo.
Đau đến không muốn sống, sống không bằng chết.
- Phương Đông Trạch, còn muốn thử nữa không?
Tùy Qua nói.
- Ta chết, kết quả của Mục Ngọc Thiền sẽ rất khốn khổ!
- Thật sao? Vậy ngươi chết sớm một chút đi.
Tùy Qua cũng không chịu để Phương Đông Trạch uy hiếp, lại đâm một châm tới.
Phương Đông Trạch lại hét thảm một tiếng, trong đau đớn cùng cực, Phương Đông Trạch rốt cục nói ra địa điểm của Mục Ngọc Thiền.
Sau khi nhận được tin tức, Mục Ngọc Giao lập tức cho người đi cứu Mục Ngọc Thiền.
Sau hai mươi phút, tin tức tốt truyền tới.
Mục Ngọc Thiền đã được giải cứu, hiện tại đương nhiên đến phiên Phương Đông Trạch và Phương Thiếu Đằng gặp xui xẻo.
Lúc này, Tam Nguyên Kinh Dịch thảo trước ngực hai người lại dài ra một đoạn lớn.
Tùy Qua nhìn đồng hồ, sau đó hướng hai người nói:
- Các ngươi còn nửa canh giờ. Nửa giờ nữa, vật này sẽ nổ tan ngực của các ngươi. Nhưng, trời cao có đức hiếu sinh, con người ta cũng có chút đức hiếu sinh. Cho nên, trong hai người các ngươi, ta sẽ nhổ cây cho một người. Nhớ kỹ, chỉ có một người, cho nên các ngươi hãy thương lượng với nhau.
- Cha, con thấy không cần thương lượng, cha đã lớn tuổi, con còn cuộc sống rất dài phía trước.
Phương Thiếu Đằng lập tức nói:
- Hơn nữa, con còn có thể nối dõi tông đường cho Phương gia?
- Ngươi muốn lão tử chết nhanh như vậy sao?
Phương Đông Trạch lạnh lùng nói.
- Không phải.
Phương Đông Trạch nói:
- Người đắc tội với bọn họ là cha, bọn họ khẳng định sẽ không bỏ qua cho cha.
- Xem ra ngươi thật sự muốn lão tử chết rồi.
Phương Đông Trạch bình thản nói:
- Nếu như ta không đáp ứng thì sao?
- Lão già, cha phải chết!
Phương Thiếu Đằng như phát điên nói:
- Chẳng lẽ cha còn không thấy, bọn họ mạnh hơn chúng ta rất nhiều! Cha vì Thiếu Văn, lại đi chọc vào đám người chúng ta căn bản không chọc nổi, chẳng lẽ cha chưa từng nghĩ đến sống chết của ta sao?
- Súc sinh! Ta là lão tử ngươi, không tới phiên ngươi chỉ trích!
Phương Đông Trạch quát lên.
- Lão già kia, ngươi muốn tìm chết, ta không ngăn cản , nhưng ngươi đừng kéo ta xuống nước!
Phương Thiếu Đằng càng ngày càng điên cuồng, nhớ tới trước kia Phương Đông Trạch thiên vị Phương Thiểu Văn, lại càng cảm thấy oán hận.
Lúc này, Tùy Qua đột nhiên nói:
- Còn hai mươi lăm phút nữa.
- Lão già kia, ngươi đi chết đi!
Lúc này, Phương Thiếu Đằng đột nhiên lộ ra vẻ dữ tợn, bay lên trời, tàn nhẫn đá một cước vào ngực Phương Đông Trạch, hiển nhiên đã tính toán giết chết Phương Đông Trạch.
- Nghiệt chướng!
Phương Đông Trạch tức giận mắng một tiếng, giơ quyền cản chân Phương Thiếu Đằng, sau đó lạnh lùng nói:
- Nghiệt tử! Ngươi biết tại sao lão tử thích Thiếu Văn không, bởi vì công phu của hắn hơn ngươi! Thứ công phu mèo cào ngươi học được trong hải quân lục chiến Mĩ chỉ là cứt chó, ngươi căn bản không thể nào thừa kế vị trí của lão tử!
- Lão già kia, ta sẽ dùng công phu mèo cào giết chết ngươi!
Phương Thiếu Đằng hung hăng nói, dù sao đã hoàn toàn trở mặt, đương nhiên cũng không cần cố kỵ thể diện gì nữa, Phương Thiếu Đằng lập tức thi triển độc chiêu.
- Đồ không biết sống chết!
Phương Đông Trạch lạnh lùng nói, chân khí bộc phát, đánh văng quyền cước của Phương Thiếu Đằng, sau đó đánh một quyền lên cổ Phương Thiếu Đằng, khiến cổ họng hắn nát bấy.
Phương Thiếu Đằng lập tức không thể hô hấp, che cổ họng, sắc mặt biến thành màu gan heo, tựa hồ cực kỳ không cam lòng muốn nói điều gì.
Phương Đông Trạch mặt không biểu tình, lạnh lùng nói:
- Thà rằng ta phụ người trong thiên hạ, chứ người trong thiên hạ đừng hòng phụ ta! Ngoài ra, chuyện nối dõi tông đường, ta còn có thể !
Phương Thiếu Đằng vùng vẫy mấy cái, rốt cục ngã xuống đất bỏ mạng.
Phương Đông Trạch nhìn Tùy Qua, lại nói:
- Như ngươi mong muốn rồi. Hiện tại, ngươi cắt vật trước ngực ta đi, ngươi sẽ không nuốt lời chứ?
- Ta không giữ lời giống như ngươi.
Tùy Qua bình thản nói:
- Cho nên, ngươi có thể ném kíp nổ trong lòng bàn tay đi. Nếu không, một khi dẫn bạo bom nổ, ngươi sẽ là người chết đầu tiên.
- Hừ, ngươi biết ta cài bom khắp nơi?
Phương Đông Trạch cũng không phủ nhận.
- Lão hồ ly giống như ngươi, đương nhiên không chỉ có một đòn sát thủ.
Tùy Qua nói:
- Đến đây đi, để ta cắt đứt vật trước ngực ngươi, có lẽ ngươi đã sắp phát điên rồi.
Phương Đông Trạch đích xác là sắp phát điên rồi, hai nhi tử đều chết hết, hiện tại hắn cũng thành người cô đơn một mình.
Mặc dù Phương Đông Trạch hận không thể bằm thây đám người Tùy Qua và Mục Ngọc Giao thành vạn đoạn, nhưng hắn biết lúc này mạng sống của hắn đang treo lơ lửng, nếu như không thể bảo vệ tính mạng của mình, tất cả đều là hư ảo.
Phương Đông Trạch nắm kíp nổ trong lòng bàn tay, chỉ cần hắn buông tay ra, nơi này sẽ biến thành một mảnh phế tích, chẳng qua hắn nhất định phải cẩn thận, nếu không, hắn cũng sẽ bỏ mạng ở nơi này.
Mặc dù Phương Đông Trạch không thương tiếc tính mạng của người khác, thậm chí cũng không yêu quý tánh mạng của nhi tử hắn, nhưng hắn tuyệt đối yêu quý tánh mạng của mình.
Ngược lại với Phương Đông Trạch vạn phần khẩn trương, Tùy Qua lại có vẻ rất nhẹ nhàng, tựa hồ căn bản không lo lắng đòn sát thủ của Phương Đông Trạch.
Tùy Qua lấy Cửu diệp huyền châm tùng, chia ra đâm vào mấy vị trí trên cánh tay và bộ ngực Phương Đông Trạch, sau đó liên tục đâm châm vào Tam Nguyên Kinh Dịch thảo. Nhưng lần này, Phương Đông Trạch không còn đau đớn khó chịu, ngược lại gốc cây thực vật trước ngực hắn, bắt đầu nhanh chóng khô héo, tử vong.
Phương Đông Trạch thấy thế, rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Khi Tam Nguyên Kinh Dịch thảo trước ngực Phương Đông Trạch hoàn toàn chết héo, Phương Đông Trạch lại phát hiện Mục Ngọc Giao đang tiến hành một cuộc đột kích nhỏ về phía hắn.
- Đây là cái gì?
Phương Đông Trạch chất vấn Tùy Qua.
- Ta đáp ứng ngươi. Nhưng Mục Ngọc Giao muốn làm gì, ta không xen vào.
Tùy Qua nói:
- Được, ngươi muốn đùa bỡn lão phu có phải không?
Cả người Phương Đông Trạch đằng đằng sát khí, tựa hồ muốn liều mạng đến cùng:
- Trong tay ta đang cầm kíp nổ! Chỉ cần ta buông lỏng tay, các ngươi cũng xong đời!
Đám người Trương Trung vừa nghe, cũng sợ hãi đến xanh mét mặt mày, chỉ hận không thể khuyên nhủ Mục Ngọc Giao bỏ qua cho Phương Đông Trạch. Chẳng qua, nhìn khẩu súng tự động trong tay Mục Ngọc Giao và bộ dạng điên cuồng của nàng, cũng không ai dám mở miệng.
Chẳng qua là, hai cái cây trước ngực đã dài đến ba tấc, phiến lá cũng mọc ra ba cái.
Nắm giữ cả tình thế, Tùy Qua cảm thấy vô cùng vui mừng, nói với cha con Phương Đông Trạch:
- Ta biết các ngươi cảm thấy rất đau, nhưng đây chỉ mới bắt đầu, bởi vì thứ này sẽ tiếp tục lớn lên, đến lúc huyết nhục của các ngươi không thỏa mãn được nhu cầu sinh trưởng của nó, nó sẽ hoàn toàn phá nát bộ ngực của các ngươi. Kết quả các ngươi sẽ chết không toàn thây. Phương Đông Trạch, mau nói ra địa điểm giam giữ Mục Ngọc Thiền.
- Ngươi đừng hòng! Trừ phi ngươi chặt đứt vật này cho ta.
Phương Đông Trạch nói.
- Được.
Tùy Qua lấy ra một cây Cửu diệp huyền châm tùng, đâm vào phiến lá của Tam Nguyên Kinh Dịch thảo.
- A!
Phương Đông Trạch lập tức phát ra tiếng kêu như giết heo.
Đau đến không muốn sống, sống không bằng chết.
- Phương Đông Trạch, còn muốn thử nữa không?
Tùy Qua nói.
- Ta chết, kết quả của Mục Ngọc Thiền sẽ rất khốn khổ!
- Thật sao? Vậy ngươi chết sớm một chút đi.
Tùy Qua cũng không chịu để Phương Đông Trạch uy hiếp, lại đâm một châm tới.
Phương Đông Trạch lại hét thảm một tiếng, trong đau đớn cùng cực, Phương Đông Trạch rốt cục nói ra địa điểm của Mục Ngọc Thiền.
Sau khi nhận được tin tức, Mục Ngọc Giao lập tức cho người đi cứu Mục Ngọc Thiền.
Sau hai mươi phút, tin tức tốt truyền tới.
Mục Ngọc Thiền đã được giải cứu, hiện tại đương nhiên đến phiên Phương Đông Trạch và Phương Thiếu Đằng gặp xui xẻo.
Lúc này, Tam Nguyên Kinh Dịch thảo trước ngực hai người lại dài ra một đoạn lớn.
Tùy Qua nhìn đồng hồ, sau đó hướng hai người nói:
- Các ngươi còn nửa canh giờ. Nửa giờ nữa, vật này sẽ nổ tan ngực của các ngươi. Nhưng, trời cao có đức hiếu sinh, con người ta cũng có chút đức hiếu sinh. Cho nên, trong hai người các ngươi, ta sẽ nhổ cây cho một người. Nhớ kỹ, chỉ có một người, cho nên các ngươi hãy thương lượng với nhau.
- Cha, con thấy không cần thương lượng, cha đã lớn tuổi, con còn cuộc sống rất dài phía trước.
Phương Thiếu Đằng lập tức nói:
- Hơn nữa, con còn có thể nối dõi tông đường cho Phương gia?
- Ngươi muốn lão tử chết nhanh như vậy sao?
Phương Đông Trạch lạnh lùng nói.
- Không phải.
Phương Đông Trạch nói:
- Người đắc tội với bọn họ là cha, bọn họ khẳng định sẽ không bỏ qua cho cha.
- Xem ra ngươi thật sự muốn lão tử chết rồi.
Phương Đông Trạch bình thản nói:
- Nếu như ta không đáp ứng thì sao?
- Lão già, cha phải chết!
Phương Thiếu Đằng như phát điên nói:
- Chẳng lẽ cha còn không thấy, bọn họ mạnh hơn chúng ta rất nhiều! Cha vì Thiếu Văn, lại đi chọc vào đám người chúng ta căn bản không chọc nổi, chẳng lẽ cha chưa từng nghĩ đến sống chết của ta sao?
- Súc sinh! Ta là lão tử ngươi, không tới phiên ngươi chỉ trích!
Phương Đông Trạch quát lên.
- Lão già kia, ngươi muốn tìm chết, ta không ngăn cản , nhưng ngươi đừng kéo ta xuống nước!
Phương Thiếu Đằng càng ngày càng điên cuồng, nhớ tới trước kia Phương Đông Trạch thiên vị Phương Thiểu Văn, lại càng cảm thấy oán hận.
Lúc này, Tùy Qua đột nhiên nói:
- Còn hai mươi lăm phút nữa.
- Lão già kia, ngươi đi chết đi!
Lúc này, Phương Thiếu Đằng đột nhiên lộ ra vẻ dữ tợn, bay lên trời, tàn nhẫn đá một cước vào ngực Phương Đông Trạch, hiển nhiên đã tính toán giết chết Phương Đông Trạch.
- Nghiệt chướng!
Phương Đông Trạch tức giận mắng một tiếng, giơ quyền cản chân Phương Thiếu Đằng, sau đó lạnh lùng nói:
- Nghiệt tử! Ngươi biết tại sao lão tử thích Thiếu Văn không, bởi vì công phu của hắn hơn ngươi! Thứ công phu mèo cào ngươi học được trong hải quân lục chiến Mĩ chỉ là cứt chó, ngươi căn bản không thể nào thừa kế vị trí của lão tử!
- Lão già kia, ta sẽ dùng công phu mèo cào giết chết ngươi!
Phương Thiếu Đằng hung hăng nói, dù sao đã hoàn toàn trở mặt, đương nhiên cũng không cần cố kỵ thể diện gì nữa, Phương Thiếu Đằng lập tức thi triển độc chiêu.
- Đồ không biết sống chết!
Phương Đông Trạch lạnh lùng nói, chân khí bộc phát, đánh văng quyền cước của Phương Thiếu Đằng, sau đó đánh một quyền lên cổ Phương Thiếu Đằng, khiến cổ họng hắn nát bấy.
Phương Thiếu Đằng lập tức không thể hô hấp, che cổ họng, sắc mặt biến thành màu gan heo, tựa hồ cực kỳ không cam lòng muốn nói điều gì.
Phương Đông Trạch mặt không biểu tình, lạnh lùng nói:
- Thà rằng ta phụ người trong thiên hạ, chứ người trong thiên hạ đừng hòng phụ ta! Ngoài ra, chuyện nối dõi tông đường, ta còn có thể !
Phương Thiếu Đằng vùng vẫy mấy cái, rốt cục ngã xuống đất bỏ mạng.
Phương Đông Trạch nhìn Tùy Qua, lại nói:
- Như ngươi mong muốn rồi. Hiện tại, ngươi cắt vật trước ngực ta đi, ngươi sẽ không nuốt lời chứ?
- Ta không giữ lời giống như ngươi.
Tùy Qua bình thản nói:
- Cho nên, ngươi có thể ném kíp nổ trong lòng bàn tay đi. Nếu không, một khi dẫn bạo bom nổ, ngươi sẽ là người chết đầu tiên.
- Hừ, ngươi biết ta cài bom khắp nơi?
Phương Đông Trạch cũng không phủ nhận.
- Lão hồ ly giống như ngươi, đương nhiên không chỉ có một đòn sát thủ.
Tùy Qua nói:
- Đến đây đi, để ta cắt đứt vật trước ngực ngươi, có lẽ ngươi đã sắp phát điên rồi.
Phương Đông Trạch đích xác là sắp phát điên rồi, hai nhi tử đều chết hết, hiện tại hắn cũng thành người cô đơn một mình.
Mặc dù Phương Đông Trạch hận không thể bằm thây đám người Tùy Qua và Mục Ngọc Giao thành vạn đoạn, nhưng hắn biết lúc này mạng sống của hắn đang treo lơ lửng, nếu như không thể bảo vệ tính mạng của mình, tất cả đều là hư ảo.
Phương Đông Trạch nắm kíp nổ trong lòng bàn tay, chỉ cần hắn buông tay ra, nơi này sẽ biến thành một mảnh phế tích, chẳng qua hắn nhất định phải cẩn thận, nếu không, hắn cũng sẽ bỏ mạng ở nơi này.
Mặc dù Phương Đông Trạch không thương tiếc tính mạng của người khác, thậm chí cũng không yêu quý tánh mạng của nhi tử hắn, nhưng hắn tuyệt đối yêu quý tánh mạng của mình.
Ngược lại với Phương Đông Trạch vạn phần khẩn trương, Tùy Qua lại có vẻ rất nhẹ nhàng, tựa hồ căn bản không lo lắng đòn sát thủ của Phương Đông Trạch.
Tùy Qua lấy Cửu diệp huyền châm tùng, chia ra đâm vào mấy vị trí trên cánh tay và bộ ngực Phương Đông Trạch, sau đó liên tục đâm châm vào Tam Nguyên Kinh Dịch thảo. Nhưng lần này, Phương Đông Trạch không còn đau đớn khó chịu, ngược lại gốc cây thực vật trước ngực hắn, bắt đầu nhanh chóng khô héo, tử vong.
Phương Đông Trạch thấy thế, rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Khi Tam Nguyên Kinh Dịch thảo trước ngực Phương Đông Trạch hoàn toàn chết héo, Phương Đông Trạch lại phát hiện Mục Ngọc Giao đang tiến hành một cuộc đột kích nhỏ về phía hắn.
- Đây là cái gì?
Phương Đông Trạch chất vấn Tùy Qua.
- Ta đáp ứng ngươi. Nhưng Mục Ngọc Giao muốn làm gì, ta không xen vào.
Tùy Qua nói:
- Được, ngươi muốn đùa bỡn lão phu có phải không?
Cả người Phương Đông Trạch đằng đằng sát khí, tựa hồ muốn liều mạng đến cùng:
- Trong tay ta đang cầm kíp nổ! Chỉ cần ta buông lỏng tay, các ngươi cũng xong đời!
Đám người Trương Trung vừa nghe, cũng sợ hãi đến xanh mét mặt mày, chỉ hận không thể khuyên nhủ Mục Ngọc Giao bỏ qua cho Phương Đông Trạch. Chẳng qua, nhìn khẩu súng tự động trong tay Mục Ngọc Giao và bộ dạng điên cuồng của nàng, cũng không ai dám mở miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.