Chương 431: Quyền quý. (1)
Vô Trục
17/03/2015
Dù sao trên đường đến Đế Kinh, Đường Vân đã hứa nếu Tùy Qua giúp được Đường Thế Uyên, hắn sẽ giúp Tùy Qua giải quyết chuyện công ty Hoa Sinh.
Ai biết Tùy Qua vừa nằm xuống, Đường Vũ Khê lại đến.
- Sao vậy, Đường tỷ biết anh một mình khó ngủ, cho nên muốn đến cùng ngủ sao?
Tùy Qua trêu chọc nói.
- Không có gì.
Đường Vũ Khê bước vào ngồi xuống nói:
- Nhưng anh có cách nào giúp ông nội tục mệnh vài năm, nhưng vẫn khiến cho ông tinh lực dồi dào, được không? Nếu chỉ kéo dài sinh mạng nhưng không bảo trì được tinh lực, chỉ sợ ông cũng sẽ không tiếp nhận.
- Em thật hiểu rõ ý nghĩ của ông nội em.
Tùy Qua nói:
- Đúng vậy, khi nãy mọi người rời khỏi, ông nội của em có hỏi anh có cách nào kéo dài thêm vài năm cho ông, hơn nữa còn giữ được tinh lực dồi dào hay không.
- Vậy anh trả lời thế nào?
Đường Vũ Khê khẩn trương hỏi.
- Anh nói điều kiện với ông nội em.
- Đàm điều kiện? Ông nội không thích bị người dùng điều kiện uy hiếp đâu.
Đường Vũ Khê nói:
- Dương Sâm chính là muốn nói điều kiện, nhưng còn chưa nói xong đã bị ông nội cự tuyệt.
- Anh nói điều kiện nhưng ông không cự tuyệt.
- Là gì?
Đường Vũ Khê nghi hoặc.
- Anh mời ông đừng can thiệp vào chuyện giữa anh và em.
- Anh là một người tốt, thưởng cho anh!
Đường Vũ Khê hôn lên má hắn, sau đó lại nói:
- Như vậy xem ra anh đã có biện pháp tục mệnh cho ông nội sao?
- Hư!
Tùy Qua nói:
- Đây chính là bí mật. Ông nội em lưu anh lại chính vì hi vọng bảo thủ bí mật này. Lão nhân gia phi thường rõ ràng tình thế hiện tại của Đường gia, cho nên ông của em tính toán tương kế tựu kế, đánh trả một số người.
- Nếu là bí mật, vì sao anh nói cho em biết?
Đường Vũ Khê hỏi.
- Bởi vì anh đều công khai bí mật với em đó thôi.
Tùy Qua lấy lòng nói.
- Vậy sao?
Đường Vũ Khê hỏi:
- Vậy những bí mật khác trong lòng anh đây? Anh có công khai với em hay không?
- Anh làm gì còn bí mật nào?
Tùy Qua cười nói.
- Ở trước mặt em luôn trần trụi vậy thôi.
- Đừng lắm mồm!
Đường Vũ Khê mắng.
- Anh có nắm chắc không? Thật nhiều bác sĩ, kể cả vị Lữ Chính Dương kia cũng nói ông nội không còn bao nhiêu thời gian, anh đừng làm người nhà của em thất vọng.
- Đây chính là chuyện phấn khích.
Tùy Qua nói.
- Ai cũng nghĩ ông nội em sống không được bao lâu, ai cũng muốn chia cắt quyền lợi, lúc này chỉ cần ông nội em hung hăng giáo huấn bọn hắn một lần, cho bọn hắn trộm gà không được còn mất nắm gạo!
- Sao đầu của anh luôn nhiều ý nghĩ như thế chứ? Em cảm giác anh sắp trở thành chính trị gia.
- Chẳng qua bởi vì gần đây đầu óc anh thật linh quang thôi. Đúng rồi, anh của em đáp ứng giúp anh giải quyết chuyện công ty, rốt cục hắn có đi làm hay không?
- Yên tâm đi, đối với Đường gia mà nói chút phiền toái của công ty anh không xem là phiền toái gì đâu.
Đường Vũ Khê không chút lo lắng.
Đường gia, chính là một trong số ít gia tộc được xem là quyền quý chân chính.
Cho nên đúng như lời Đường Vũ Khê, phiền phức của công ty Hoa Sinh theo họ xem ra không tính là phiền phức.
Kế tiếp Đường Vũ Khê nói rõ cho Tùy Qua biết cái gì gọi là “quyền lực”.
Tùy Qua bật internet, tìm tòi sự kiện ô nhiễm của công ty Hoa Sinh, nhưng chợt quỷ dị phát hiện không tìm được chút tin tức nào.
Tùy Qua không khỏi trợn tròn mắt.
Lần này hắn rốt cục tự thân thể nghiệm được uy lực của quyền lực.
Đường Vũ Khê tựa hồ đã sớm liệu được cục diện như thế, nói:
- Ai, hiện tại không còn gì đáng lo lắng. Ít nhất trong thời gian ngắn, anh không cần lo lắng sự kiện ô nhiễm sẽ chuyển biến xấu, do đó làm ảnh hưởng danh dự cùng công trạng của công ty.
- Đúng là thật lợi hại!
Tùy Qua cảm thán nói.
Người của Đường gia dùng quyền lực trực tiếp phá hủy tin tức cùng bái thiếp, làm võng dân mất đi “trận địa internet”, tự nhiên không khả năng mang đến ảnh hưởng càng tệ hơn.
- Việc này không đáng là gì.
Đường Vũ Khê nói:
- Mặt khác, ngành chính phủ giám sát vu tội cho công ty của anh sẽ gặp phải ban kỷ luật thanh tra điều tra, tin tưởng rất nhanh chân tướng sẽ được rõ ràng. Đến lúc đó tiếp tục công khai kết quả điều tra, sẽ trả lại sự trong sạch cho công ty của anh.
- Chỉ đơn giản như vậy?
Tùy Qua hỏi, hắn vốn đã nghĩ tìm đủ loại biện pháp tận lực đem ảnh hưởng của sự kiện ô nhiễm hạ thấp nhất, sau đó phải vận dụng nhiều thủ đoạn đi điều tra vì sao nhân viên giám sát phải vu tội cho công ty của hắn. Ai biết bao nhiêu thủ đoạn hắn suy nghĩ còn không bằng một câu của Đường gia.
- Đích xác chỉ đơn giản như vậy.
Đường Vũ Khê nói:
- Cho nên chuyện của công ty tạm thời không cần anh quan tâm. Nhiều nhất chỉ vài ngày công ty tiếp tục khởi công. Hiện tại anh cần làm chính là trợ giúp Đường gia vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt.
- Yên tâm đi.
Tùy Qua cười cười:
- Nhà em lợi hại như vậy, anh cũng không muốn mất đi chỗ dựa vững chắc, không phải sao? Vạn nhất ngày sau gặp phải phiền toái gì, có Đường gia hỗ trợ anh cũng không cần hao tâm tổn sức đi tìm biện pháp giải quyết.
- Nếu là chuyện phạm pháp rối loạn kỷ cương, anh đừng nghĩ Đường gia giúp anh xuất đầu.
Đường Vũ Khê nói:
- Em cũng rất chán ghét chuyện ỷ thế hiếp người.
- Yên tâm đi. Tình huống hiện tại rõ ràng là có người cậy thế lấn anh đâu.
Tùy Qua nói.
- Không nói chuyện này.
Đường Vũ Khê nói:
- Tóm lại hiện tại anh nên nghĩ biện pháp chữa bệnh cho ông nội của em đi. Anh không cảm giác thôi, nhưng đối với Đường gia mà nói ông nội chính là cột trụ, nếu lão nhân gia ngã xuống, chỉ sợ Đường gia sẽ hoàn toàn thất bại. Mấy ngày nay cha em còn chưa quay về nhà, hiển nhiên đang lo lắng sẽ xuất hiện biến cố.
- Tuy rằng anh không cảm giác được, nhưng anh sẽ toàn lực giúp em, cho nên em cứ yên tâm đi.
Tùy Qua nói:
- Tuy rằng anh không thể giúp ông nội em trường sinh bất lão, nhưng giúp ông kéo dài vài năm thì còn làm được. Tốt lắm, có chút mệt nhọc, em ngủ với anh một lát.
Hai người nằm trên giường, mơ màng ngủ một buổi sáng.
Sau cơm trưa, Tùy Qua bắt đầu nghĩ làm sao tục mệnh cho Đường Thế Uyên.
Trạng huống trước mắt của Đường Thế Uyên, Tùy Qua thật rõ ràng. Hắn không bị bệnh gì, chẳng qua tuổi già nên sinh mạng đi tới cuối đường mà thôi. Trước mắt hắn đã tám mươi, đối với một quân nhân mà nói tuổi này đã rất lớn. Bởi vì là quân nhân, từng trải qua chiến tranh tàn khốc, vì vậy cũng đủ làm giảm tuổi thọ. Cho nên hắn có thể sống tới tám mươi đích xác đã thật không dễ dàng.
Nếu muốn tục mệnh cho hắn, chỉ dùng Cố Nguyên Hoàn đã không có bao nhiêu tác dụng. Điều dưỡng chân khí đồng dạng hiệu quả rất nhỏ, bởi vì khí quan đã suy kiệt, dù dùng mộc hệ chân khí săn sóc hiệu quả cũng sẽ ngày càng kém.
Đạo lý giải quyết rất đơn giản, giảm chậm sự già cả của khí quan, làm cho nó khôi phục lại sinh cơ.
Đạo lý tuy rằng đơn giản, nhưng muốn làm thật không dễ dàng.
Ai biết Tùy Qua vừa nằm xuống, Đường Vũ Khê lại đến.
- Sao vậy, Đường tỷ biết anh một mình khó ngủ, cho nên muốn đến cùng ngủ sao?
Tùy Qua trêu chọc nói.
- Không có gì.
Đường Vũ Khê bước vào ngồi xuống nói:
- Nhưng anh có cách nào giúp ông nội tục mệnh vài năm, nhưng vẫn khiến cho ông tinh lực dồi dào, được không? Nếu chỉ kéo dài sinh mạng nhưng không bảo trì được tinh lực, chỉ sợ ông cũng sẽ không tiếp nhận.
- Em thật hiểu rõ ý nghĩ của ông nội em.
Tùy Qua nói:
- Đúng vậy, khi nãy mọi người rời khỏi, ông nội của em có hỏi anh có cách nào kéo dài thêm vài năm cho ông, hơn nữa còn giữ được tinh lực dồi dào hay không.
- Vậy anh trả lời thế nào?
Đường Vũ Khê khẩn trương hỏi.
- Anh nói điều kiện với ông nội em.
- Đàm điều kiện? Ông nội không thích bị người dùng điều kiện uy hiếp đâu.
Đường Vũ Khê nói:
- Dương Sâm chính là muốn nói điều kiện, nhưng còn chưa nói xong đã bị ông nội cự tuyệt.
- Anh nói điều kiện nhưng ông không cự tuyệt.
- Là gì?
Đường Vũ Khê nghi hoặc.
- Anh mời ông đừng can thiệp vào chuyện giữa anh và em.
- Anh là một người tốt, thưởng cho anh!
Đường Vũ Khê hôn lên má hắn, sau đó lại nói:
- Như vậy xem ra anh đã có biện pháp tục mệnh cho ông nội sao?
- Hư!
Tùy Qua nói:
- Đây chính là bí mật. Ông nội em lưu anh lại chính vì hi vọng bảo thủ bí mật này. Lão nhân gia phi thường rõ ràng tình thế hiện tại của Đường gia, cho nên ông của em tính toán tương kế tựu kế, đánh trả một số người.
- Nếu là bí mật, vì sao anh nói cho em biết?
Đường Vũ Khê hỏi.
- Bởi vì anh đều công khai bí mật với em đó thôi.
Tùy Qua lấy lòng nói.
- Vậy sao?
Đường Vũ Khê hỏi:
- Vậy những bí mật khác trong lòng anh đây? Anh có công khai với em hay không?
- Anh làm gì còn bí mật nào?
Tùy Qua cười nói.
- Ở trước mặt em luôn trần trụi vậy thôi.
- Đừng lắm mồm!
Đường Vũ Khê mắng.
- Anh có nắm chắc không? Thật nhiều bác sĩ, kể cả vị Lữ Chính Dương kia cũng nói ông nội không còn bao nhiêu thời gian, anh đừng làm người nhà của em thất vọng.
- Đây chính là chuyện phấn khích.
Tùy Qua nói.
- Ai cũng nghĩ ông nội em sống không được bao lâu, ai cũng muốn chia cắt quyền lợi, lúc này chỉ cần ông nội em hung hăng giáo huấn bọn hắn một lần, cho bọn hắn trộm gà không được còn mất nắm gạo!
- Sao đầu của anh luôn nhiều ý nghĩ như thế chứ? Em cảm giác anh sắp trở thành chính trị gia.
- Chẳng qua bởi vì gần đây đầu óc anh thật linh quang thôi. Đúng rồi, anh của em đáp ứng giúp anh giải quyết chuyện công ty, rốt cục hắn có đi làm hay không?
- Yên tâm đi, đối với Đường gia mà nói chút phiền toái của công ty anh không xem là phiền toái gì đâu.
Đường Vũ Khê không chút lo lắng.
Đường gia, chính là một trong số ít gia tộc được xem là quyền quý chân chính.
Cho nên đúng như lời Đường Vũ Khê, phiền phức của công ty Hoa Sinh theo họ xem ra không tính là phiền phức.
Kế tiếp Đường Vũ Khê nói rõ cho Tùy Qua biết cái gì gọi là “quyền lực”.
Tùy Qua bật internet, tìm tòi sự kiện ô nhiễm của công ty Hoa Sinh, nhưng chợt quỷ dị phát hiện không tìm được chút tin tức nào.
Tùy Qua không khỏi trợn tròn mắt.
Lần này hắn rốt cục tự thân thể nghiệm được uy lực của quyền lực.
Đường Vũ Khê tựa hồ đã sớm liệu được cục diện như thế, nói:
- Ai, hiện tại không còn gì đáng lo lắng. Ít nhất trong thời gian ngắn, anh không cần lo lắng sự kiện ô nhiễm sẽ chuyển biến xấu, do đó làm ảnh hưởng danh dự cùng công trạng của công ty.
- Đúng là thật lợi hại!
Tùy Qua cảm thán nói.
Người của Đường gia dùng quyền lực trực tiếp phá hủy tin tức cùng bái thiếp, làm võng dân mất đi “trận địa internet”, tự nhiên không khả năng mang đến ảnh hưởng càng tệ hơn.
- Việc này không đáng là gì.
Đường Vũ Khê nói:
- Mặt khác, ngành chính phủ giám sát vu tội cho công ty của anh sẽ gặp phải ban kỷ luật thanh tra điều tra, tin tưởng rất nhanh chân tướng sẽ được rõ ràng. Đến lúc đó tiếp tục công khai kết quả điều tra, sẽ trả lại sự trong sạch cho công ty của anh.
- Chỉ đơn giản như vậy?
Tùy Qua hỏi, hắn vốn đã nghĩ tìm đủ loại biện pháp tận lực đem ảnh hưởng của sự kiện ô nhiễm hạ thấp nhất, sau đó phải vận dụng nhiều thủ đoạn đi điều tra vì sao nhân viên giám sát phải vu tội cho công ty của hắn. Ai biết bao nhiêu thủ đoạn hắn suy nghĩ còn không bằng một câu của Đường gia.
- Đích xác chỉ đơn giản như vậy.
Đường Vũ Khê nói:
- Cho nên chuyện của công ty tạm thời không cần anh quan tâm. Nhiều nhất chỉ vài ngày công ty tiếp tục khởi công. Hiện tại anh cần làm chính là trợ giúp Đường gia vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt.
- Yên tâm đi.
Tùy Qua cười cười:
- Nhà em lợi hại như vậy, anh cũng không muốn mất đi chỗ dựa vững chắc, không phải sao? Vạn nhất ngày sau gặp phải phiền toái gì, có Đường gia hỗ trợ anh cũng không cần hao tâm tổn sức đi tìm biện pháp giải quyết.
- Nếu là chuyện phạm pháp rối loạn kỷ cương, anh đừng nghĩ Đường gia giúp anh xuất đầu.
Đường Vũ Khê nói:
- Em cũng rất chán ghét chuyện ỷ thế hiếp người.
- Yên tâm đi. Tình huống hiện tại rõ ràng là có người cậy thế lấn anh đâu.
Tùy Qua nói.
- Không nói chuyện này.
Đường Vũ Khê nói:
- Tóm lại hiện tại anh nên nghĩ biện pháp chữa bệnh cho ông nội của em đi. Anh không cảm giác thôi, nhưng đối với Đường gia mà nói ông nội chính là cột trụ, nếu lão nhân gia ngã xuống, chỉ sợ Đường gia sẽ hoàn toàn thất bại. Mấy ngày nay cha em còn chưa quay về nhà, hiển nhiên đang lo lắng sẽ xuất hiện biến cố.
- Tuy rằng anh không cảm giác được, nhưng anh sẽ toàn lực giúp em, cho nên em cứ yên tâm đi.
Tùy Qua nói:
- Tuy rằng anh không thể giúp ông nội em trường sinh bất lão, nhưng giúp ông kéo dài vài năm thì còn làm được. Tốt lắm, có chút mệt nhọc, em ngủ với anh một lát.
Hai người nằm trên giường, mơ màng ngủ một buổi sáng.
Sau cơm trưa, Tùy Qua bắt đầu nghĩ làm sao tục mệnh cho Đường Thế Uyên.
Trạng huống trước mắt của Đường Thế Uyên, Tùy Qua thật rõ ràng. Hắn không bị bệnh gì, chẳng qua tuổi già nên sinh mạng đi tới cuối đường mà thôi. Trước mắt hắn đã tám mươi, đối với một quân nhân mà nói tuổi này đã rất lớn. Bởi vì là quân nhân, từng trải qua chiến tranh tàn khốc, vì vậy cũng đủ làm giảm tuổi thọ. Cho nên hắn có thể sống tới tám mươi đích xác đã thật không dễ dàng.
Nếu muốn tục mệnh cho hắn, chỉ dùng Cố Nguyên Hoàn đã không có bao nhiêu tác dụng. Điều dưỡng chân khí đồng dạng hiệu quả rất nhỏ, bởi vì khí quan đã suy kiệt, dù dùng mộc hệ chân khí săn sóc hiệu quả cũng sẽ ngày càng kém.
Đạo lý giải quyết rất đơn giản, giảm chậm sự già cả của khí quan, làm cho nó khôi phục lại sinh cơ.
Đạo lý tuy rằng đơn giản, nhưng muốn làm thật không dễ dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.