Chương 497: Tâm tư của Trầm Thiên Phách. (1)
Vô Trục
17/03/2015
- Tống Văn Hiên sao...
Tùy Qua thấp giọng nói rằng:
- Hắn hiện tại là người hầu của ta!
Trầm Thái Sùng á khẩu không trả lời được.
Tống Văn Hiên đó chính là đường đường Tiên Thiên trung kỳ cường giả a.
Làm nô, làm bộc cho người khác, chuyện này nghe được giống như là nghìn lẻ một đêm vậy!
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, nếu như là bản thân Trầm Thái Sùng kiên quyết sẽ không làm nô làm bộc cho người ta.
Thế nhưng, nhìn thần tình của Tùy Qua lại không giống như là đang nói bậy. Hơn nữa, lúc trước Tống Lập Hào đối với Tùy Qua kính phục, cũng nói rõ Tống gia xác thực rất có thể là đã dựa vào Tùy Qua.
Đương nhiên, Trầm Thái Sùng kiên quyết nghĩ không ra, Tống Văn Hiên sở dĩ làm người hầu cho Tùy Qua, đó cũng là bởi vì một ngày mất đi Tùy Qua che chở, lửa giận của "hành hội" rất có khả năng sẽ trực tiếp thiêu đốt tới Tống gia, khi đó Tống gia sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Coi như là Tống Văn Hiên cũng chạy trời không khỏi nắng.
So sánh với làm một tử quỷ mà nói, Tống Văn Hiên làm người hầu cho Tùy Qua cũng sẽ không phải là sự tình khó có thể lý giải và tiếp thu như vậy.
Trầm Thái Sùng cố nhiên là kinh hãi không gì sánh được.
Mà Trầm Thiên Phách càng là cả kinh tới mức nửa ngày không nói ra lời nào.
Trầm Thiên Phách vừa hỏi một câu, vốn dĩ chỉ là muốn tìm đề tài nói chuyện cùng Tùy Qua tu bổ quan hệ, kỳ thực căn bản không có ý tứ trách cứ. Cho dù Tùy Qua không cùng với Trầm gia hợp tác, Trầm Thiên Phách cũng sẽ không bởi vậy mà chân chính tức giận. Chỉ là, Trầm Thiên Phách lại không nghĩ rằng, một câu nói của hắn lại dẫn đến sóng lớn hung hãn, khiến bản thân hắn triệt để khiếp sợ ngồi ở đó.
Trầm Thiên Phách sau khi bị khiếp sợ, tiếp đó trọng tâm câu chuyện đã thoải mái hơn nhiều, Trầm Thiên Phách cũng không có nói sự tình hợp tác gì đó nữa.
Tiệc tối qua đi, Tùy Qua liền mượn cơ hội cáo từ.
Trầm Thái Sùng liền căn dặn Trầm Quân Lăng đi tiễn Tùy Qua, dụng ý của hắn đã quá rõ ràng. Tự nhiên là hi vọng Trầm Quân Lăng có thể cùng với Tùy Qua quan hệ càng tiến thêm một bước. Nói tới, Trầm Thái Sùng còn đang suy xét, có phải là nên lại liên hệ với gia gia của Tùy Qua, để "lão địa chủ" tới gõ gõ Tùy Qua, để xác định quan hệ giữa Tùy Qua và Trầm Quân Lăng mới tốt.
Đợi Tùy Qua và Trầm Quân Lăng đồng thời rời khỏi, sau đó, Trầm Thái Sùng hướng phía Trầm Thiên Phách nói rằng:
- Sau này, ngươi đối với tiểu Tùy thái độ phải ôn hòa hơn một ít.
Trầm Thiên Phách cười khổ nói:
- Ta lúc này vẫn còn chưa đủ thân hòa sao?
- Vậy thì càng phải thân hòa hơn một chút nữa!
Trầm Thái Sùng đề thăng lời nói của Trầm Thiên Phách:
- Trầm gia chúng ta nếu như còn muốn bảo trụ danh hiệu "thế gia" Vậy thì chỉ có thể cùng tiểu Tùy làm tốt quan hệ.
- Không đến mức nghiêm trọng như vậy đi sao?
Trầm Thiên Phách nói.
Trầm Thái Sùng có chút bất mãn hừ một tiếng:
- Thiên Phách! Ngươi ở trên rất nhiều chuyện đều làm được không tệ, duy chỉ trên sự tình của Quân Lăng, ngươi chính là phạm phải hồ đồ. Nếu như vào trước đây, ngươi lựa chọn Tống Lập Hào, ta cũng không trách cứ ngươi, bởi vì khi đó tiểu Tùy xác thực không có triển lộ góc cạnh. Thế nhưng hiện tại, nếu như ngươi còn nhìn không rõ ràng lắm tình thế mà nói, vậy liền đã quá khiến ta thất vọng rồi.
- Phụ thân, ta chỉ là cảm thấy tiểu tử Tùy Qua kia, sợ rằng có chút không đáng tin cậy đây!
Trầm Thiên Phách có chút lo lắng nói rằng.
- Có gì không đáng tin cậy?
Trầm Thái Sùng nói:
- Hắn tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng ít ra đã là tu vi Tiên Thiên trung kỳ, hơn nữa hắn tuy rằng không có thả ra khí tức, thế nhưng lại có thể khiến ta cũng đều cảm giác được một loại nguy hiểm, ngươi cảm thấy điều này có ý nghĩa gì không?
- Không thể nào... Tiểu tử Tùy Qua kia cư nhiên có thể khiến cho người cũng cảm giác được uy áp?
Thần sắc Trầm Thiên Phách ngưng trọng nói.
Đối với phụ thân Trầm Thái Sùng, Trầm Thiên Phách đó là đặc biệt sùng bái.
- Hừ, ngươi biết là tốt rồi.
Trầm Thái Sùng nói:
- Ngươi cũng không ngẫm lại xem, người của Tống gia vì sao muốn nịnh bợ tiểu Tùy? Tống gia đó là có hai vị Tiên Thiên cao thủ tọa trấn, hơn nữa Tống Văn Hiên đều cam nguyện làm người hầu cho tiểu Tùy, ngươi vì sao lại nghĩ không rõ ràng đây?
- Ai...ta là lo lắng nhân phẩm của tiểu Tùy a.
Trầm Thiên Phách nói:
- Phụ thân, không biết người có nghe nói qua hay không, chỗ dựa vững chắc phía sau lưng tiểu Tùy, đó là một nữ ma đầu đấy.
- Nữ ma đầu? Nữ ma đầu thì thế nào?
Trầm Thái Sùng trợn mắt nhìn Trầm Thiên Phách một cái:
- Cho dù phía sau hắn thực sự là một vị nữ ma đầu, nhưng ít ra cũng chứng minh tiểu Tùy xác thực thiên phú trác tuyệt, bằng không ngươi cho là một nữ ma đầu tu vi bí hiểm thực sự sẽ bởi vì hời hợt mà coi trọng một thiếu niên?
- Ta không phải có ý tứ này.
Trầm Thiên Phách nói:
- Vấn đề ở chỗ, nếu như nữ ma đầu kia thực sự cùng tiểu Tùy cấu kết mà nói, một ngày Quân Lăng nhà chúng ta theo hắn, vậy không phải rất nguy hiểm sao?
Trầm Thái Sùng lúc này mới hiểu được Trầm Thiên Phách đang lo lắng cái gì.
Xác thực, nếu như Tùy Qua chỉ là trai lơ, mặt trắng nhỏ của nữ ma đầu mà nói, cho dù nữ ma đầu có "yêu thương" hắn, vậy cũng không có khả năng lòng dạ rộng lớn đi tiếp thu hắn có nữ nhân khác.
Thậm chí, kết quả bình thường nhất chính là nữ ma đầu một kiếm đánh chết Trầm Quân Lăng.
- Điều này...
Trầm Thái Sùng minh bạch một điểm này, cũng có vẻ có chút chần chờ:
- Như vậy, phải làm sao đây? Nếu như mạnh mẽ để Quân Lăng không cùng với tiểu Tùy lui tới nữa, vậy sợ rằng ngược lại sẽ đắc tội hắn. Hơn nữa, nếu như cùng với hắn trở mặt, Trầm gia chúng ta đó là sẽ rất khó từ nơi hăn nhận được chỗ tốt. Ngươi có thể còn không biết, lúc trước hắn tặng lễ vật gì cho ta đúng không?
- Cái gì?
Trầm Thiên Phách hỏi.
- Đan dược! Tinh Nguyên Đan!
Trầm Thái Sùng nói rằng.
- Cái gì!
Nghe được cái tên Tinh Nguyên Đan, Trầm Thiên Phách lại hít một ngụm lương khí.
- Bốn viên!
Trầm Thái Sùng kế tiếp một câu nói lại càng thêm khiến cho Trầm Thiên Phách giật mình.
- Thực...đó thực sự là Tinh Nguyên Đan sao?
Thanh âm nói chuyện của Trầm Thiên Phách tựa hồ đều có chút run rẩy.
- Đan dược, đó chính là đan dược, ngươi cho rằng có thể làm giả được hay sao?
Trầm Thái Sùng nói:
- Bốn viên Tinh Nguyên Đan a, ngay cả ta cũng đều động tâm. Thế nhưng hắn lại hồn nhiên không thèm để ý. Loại đại thủ bút này, cuộc đời Trầm Thái Sùng ta cũng ít thấy a. Phải biết rằng, những năm gần đây, ta đã từng thấy không ít người vì một viên đan dược mà xuất thủ đánh giết.
Trầm Thiên Phách có chút mờ mịt nói rằng:
- Cái đó... Đến tột cùng nên làm thế nào cho phải a? Nếu như không cho hắn cùng với Quân Lăng lui tới, Trầm gia chúng ta tự nhiên cũng sẽ không nhiễm hào quang của hắn. Thế nhưng nếu như để cho bọn chúng tiếp tục xuống phía dưới, ta thấy sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, khi đó Quân Lăng đã có thể nguy hiểm.
Tùy Qua thấp giọng nói rằng:
- Hắn hiện tại là người hầu của ta!
Trầm Thái Sùng á khẩu không trả lời được.
Tống Văn Hiên đó chính là đường đường Tiên Thiên trung kỳ cường giả a.
Làm nô, làm bộc cho người khác, chuyện này nghe được giống như là nghìn lẻ một đêm vậy!
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, nếu như là bản thân Trầm Thái Sùng kiên quyết sẽ không làm nô làm bộc cho người ta.
Thế nhưng, nhìn thần tình của Tùy Qua lại không giống như là đang nói bậy. Hơn nữa, lúc trước Tống Lập Hào đối với Tùy Qua kính phục, cũng nói rõ Tống gia xác thực rất có thể là đã dựa vào Tùy Qua.
Đương nhiên, Trầm Thái Sùng kiên quyết nghĩ không ra, Tống Văn Hiên sở dĩ làm người hầu cho Tùy Qua, đó cũng là bởi vì một ngày mất đi Tùy Qua che chở, lửa giận của "hành hội" rất có khả năng sẽ trực tiếp thiêu đốt tới Tống gia, khi đó Tống gia sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Coi như là Tống Văn Hiên cũng chạy trời không khỏi nắng.
So sánh với làm một tử quỷ mà nói, Tống Văn Hiên làm người hầu cho Tùy Qua cũng sẽ không phải là sự tình khó có thể lý giải và tiếp thu như vậy.
Trầm Thái Sùng cố nhiên là kinh hãi không gì sánh được.
Mà Trầm Thiên Phách càng là cả kinh tới mức nửa ngày không nói ra lời nào.
Trầm Thiên Phách vừa hỏi một câu, vốn dĩ chỉ là muốn tìm đề tài nói chuyện cùng Tùy Qua tu bổ quan hệ, kỳ thực căn bản không có ý tứ trách cứ. Cho dù Tùy Qua không cùng với Trầm gia hợp tác, Trầm Thiên Phách cũng sẽ không bởi vậy mà chân chính tức giận. Chỉ là, Trầm Thiên Phách lại không nghĩ rằng, một câu nói của hắn lại dẫn đến sóng lớn hung hãn, khiến bản thân hắn triệt để khiếp sợ ngồi ở đó.
Trầm Thiên Phách sau khi bị khiếp sợ, tiếp đó trọng tâm câu chuyện đã thoải mái hơn nhiều, Trầm Thiên Phách cũng không có nói sự tình hợp tác gì đó nữa.
Tiệc tối qua đi, Tùy Qua liền mượn cơ hội cáo từ.
Trầm Thái Sùng liền căn dặn Trầm Quân Lăng đi tiễn Tùy Qua, dụng ý của hắn đã quá rõ ràng. Tự nhiên là hi vọng Trầm Quân Lăng có thể cùng với Tùy Qua quan hệ càng tiến thêm một bước. Nói tới, Trầm Thái Sùng còn đang suy xét, có phải là nên lại liên hệ với gia gia của Tùy Qua, để "lão địa chủ" tới gõ gõ Tùy Qua, để xác định quan hệ giữa Tùy Qua và Trầm Quân Lăng mới tốt.
Đợi Tùy Qua và Trầm Quân Lăng đồng thời rời khỏi, sau đó, Trầm Thái Sùng hướng phía Trầm Thiên Phách nói rằng:
- Sau này, ngươi đối với tiểu Tùy thái độ phải ôn hòa hơn một ít.
Trầm Thiên Phách cười khổ nói:
- Ta lúc này vẫn còn chưa đủ thân hòa sao?
- Vậy thì càng phải thân hòa hơn một chút nữa!
Trầm Thái Sùng đề thăng lời nói của Trầm Thiên Phách:
- Trầm gia chúng ta nếu như còn muốn bảo trụ danh hiệu "thế gia" Vậy thì chỉ có thể cùng tiểu Tùy làm tốt quan hệ.
- Không đến mức nghiêm trọng như vậy đi sao?
Trầm Thiên Phách nói.
Trầm Thái Sùng có chút bất mãn hừ một tiếng:
- Thiên Phách! Ngươi ở trên rất nhiều chuyện đều làm được không tệ, duy chỉ trên sự tình của Quân Lăng, ngươi chính là phạm phải hồ đồ. Nếu như vào trước đây, ngươi lựa chọn Tống Lập Hào, ta cũng không trách cứ ngươi, bởi vì khi đó tiểu Tùy xác thực không có triển lộ góc cạnh. Thế nhưng hiện tại, nếu như ngươi còn nhìn không rõ ràng lắm tình thế mà nói, vậy liền đã quá khiến ta thất vọng rồi.
- Phụ thân, ta chỉ là cảm thấy tiểu tử Tùy Qua kia, sợ rằng có chút không đáng tin cậy đây!
Trầm Thiên Phách có chút lo lắng nói rằng.
- Có gì không đáng tin cậy?
Trầm Thái Sùng nói:
- Hắn tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng ít ra đã là tu vi Tiên Thiên trung kỳ, hơn nữa hắn tuy rằng không có thả ra khí tức, thế nhưng lại có thể khiến ta cũng đều cảm giác được một loại nguy hiểm, ngươi cảm thấy điều này có ý nghĩa gì không?
- Không thể nào... Tiểu tử Tùy Qua kia cư nhiên có thể khiến cho người cũng cảm giác được uy áp?
Thần sắc Trầm Thiên Phách ngưng trọng nói.
Đối với phụ thân Trầm Thái Sùng, Trầm Thiên Phách đó là đặc biệt sùng bái.
- Hừ, ngươi biết là tốt rồi.
Trầm Thái Sùng nói:
- Ngươi cũng không ngẫm lại xem, người của Tống gia vì sao muốn nịnh bợ tiểu Tùy? Tống gia đó là có hai vị Tiên Thiên cao thủ tọa trấn, hơn nữa Tống Văn Hiên đều cam nguyện làm người hầu cho tiểu Tùy, ngươi vì sao lại nghĩ không rõ ràng đây?
- Ai...ta là lo lắng nhân phẩm của tiểu Tùy a.
Trầm Thiên Phách nói:
- Phụ thân, không biết người có nghe nói qua hay không, chỗ dựa vững chắc phía sau lưng tiểu Tùy, đó là một nữ ma đầu đấy.
- Nữ ma đầu? Nữ ma đầu thì thế nào?
Trầm Thái Sùng trợn mắt nhìn Trầm Thiên Phách một cái:
- Cho dù phía sau hắn thực sự là một vị nữ ma đầu, nhưng ít ra cũng chứng minh tiểu Tùy xác thực thiên phú trác tuyệt, bằng không ngươi cho là một nữ ma đầu tu vi bí hiểm thực sự sẽ bởi vì hời hợt mà coi trọng một thiếu niên?
- Ta không phải có ý tứ này.
Trầm Thiên Phách nói:
- Vấn đề ở chỗ, nếu như nữ ma đầu kia thực sự cùng tiểu Tùy cấu kết mà nói, một ngày Quân Lăng nhà chúng ta theo hắn, vậy không phải rất nguy hiểm sao?
Trầm Thái Sùng lúc này mới hiểu được Trầm Thiên Phách đang lo lắng cái gì.
Xác thực, nếu như Tùy Qua chỉ là trai lơ, mặt trắng nhỏ của nữ ma đầu mà nói, cho dù nữ ma đầu có "yêu thương" hắn, vậy cũng không có khả năng lòng dạ rộng lớn đi tiếp thu hắn có nữ nhân khác.
Thậm chí, kết quả bình thường nhất chính là nữ ma đầu một kiếm đánh chết Trầm Quân Lăng.
- Điều này...
Trầm Thái Sùng minh bạch một điểm này, cũng có vẻ có chút chần chờ:
- Như vậy, phải làm sao đây? Nếu như mạnh mẽ để Quân Lăng không cùng với tiểu Tùy lui tới nữa, vậy sợ rằng ngược lại sẽ đắc tội hắn. Hơn nữa, nếu như cùng với hắn trở mặt, Trầm gia chúng ta đó là sẽ rất khó từ nơi hăn nhận được chỗ tốt. Ngươi có thể còn không biết, lúc trước hắn tặng lễ vật gì cho ta đúng không?
- Cái gì?
Trầm Thiên Phách hỏi.
- Đan dược! Tinh Nguyên Đan!
Trầm Thái Sùng nói rằng.
- Cái gì!
Nghe được cái tên Tinh Nguyên Đan, Trầm Thiên Phách lại hít một ngụm lương khí.
- Bốn viên!
Trầm Thái Sùng kế tiếp một câu nói lại càng thêm khiến cho Trầm Thiên Phách giật mình.
- Thực...đó thực sự là Tinh Nguyên Đan sao?
Thanh âm nói chuyện của Trầm Thiên Phách tựa hồ đều có chút run rẩy.
- Đan dược, đó chính là đan dược, ngươi cho rằng có thể làm giả được hay sao?
Trầm Thái Sùng nói:
- Bốn viên Tinh Nguyên Đan a, ngay cả ta cũng đều động tâm. Thế nhưng hắn lại hồn nhiên không thèm để ý. Loại đại thủ bút này, cuộc đời Trầm Thái Sùng ta cũng ít thấy a. Phải biết rằng, những năm gần đây, ta đã từng thấy không ít người vì một viên đan dược mà xuất thủ đánh giết.
Trầm Thiên Phách có chút mờ mịt nói rằng:
- Cái đó... Đến tột cùng nên làm thế nào cho phải a? Nếu như không cho hắn cùng với Quân Lăng lui tới, Trầm gia chúng ta tự nhiên cũng sẽ không nhiễm hào quang của hắn. Thế nhưng nếu như để cho bọn chúng tiếp tục xuống phía dưới, ta thấy sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, khi đó Quân Lăng đã có thể nguy hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.