Chương 1504: Tận thế kế hoạch.
Vô Trục
26/05/2015
Đạo tiêu ma trưởng, mà hiện
giờ tu hành giới lại năm bè bảy mảng, mỗi người đều có mục đích riêng
phải đạt được, tình thế như vậy muốn thong dong ứng đối thiên địa đại
kiếp nạn tựa hồ căn bản không khả năng! Thậm chí vốn là một tham vọng
quá đáng.
Theo Tùy Qua xem ra, kết quả tốt nhất là Thần Thảo tông cùng Long Đằng liên thủ, khi thiên địa đại kiếp nạn diễn ra giữ tròn bản thân, giữ tròn một nhóm người trọng yếu, sau đó dần dần dĩ chiến dưỡng chiến, gian nan vượt qua kiếp nạn lần này.
Nhưng lúc này trận tai kiếp này sẽ chấm dứt?
Theo trước mắt mà nói, Tùy Qua còn chưa nhìn thấy được hi vọng cùng ánh rạng đông.
Bởi vì bản thân Tùy Qua còn chưa nhìn thấy được tương lai, đương nhiên sẽ không tùy tiện hứa hẹn gì với người khác. Nếu khi tai nạn tiến đến mà không thể cho người khác hi vọng chân chính, như vậy đừng tùy tiện đồng ý, bởi vì còn không bằng cho người ta sống đần độn vô ưu vô lự vượt qua những ngày cuối cùng của cuộc đời.
- Xem ra chính anh cũng không nắm chắc ứng phó được trận tai kiếp này có phải không?
Đường Vũ Khê tiếp tục hỏi một câu.
Tùy Qua gật gật đầu, chợt nói:
- Anh chỉ có thể nói, có anh ở đây, các em sẽ an toàn.
- Điểm này em tuyệt đối tin tưởng.
Đường Vũ Khê nói:
- Nói cách khác việc ứng phó kiếp nạn không được lạc quan, cho nên anh không thể suy đoán khi nào tai kiếp mới chấm dứt, không phải sao? Nếu là như vậy, chúng ta không thể tiêu cực đối phó, cũng không thể hoàn toàn buông tha cố gắng, bởi vì sự tồn tại của Tiên Linh Thảo Đường chính là cấp hi vọng cho người thường ở cuối thời.
- Việc này…
Tùy Qua khẽ thở dài:
- Hi vọng là vật trân quý nhất trong cuối thời, có thể làm cho vô số người tìm được dũng khí sống sót. Nhưng mà hi vọng cũng ý nghĩa trách nhiệm, nếu chúng ta không thể cam đoan an toàn của người khác, hi vọng sẽ làm họ càng thêm thống khổ, càng thêm tuyệt vọng.
- Em hiểu được ý tứ của anh.
Trầm Quân Lăng nói:
- Anh muốn nói nếu chúng ta không thể chiếu cố được an nguy của quá nhiều người, còn không bằng làm cho họ mơ màng chết đi khi tai kiếp tiến đến, đúng không?
Tùy Qua gật gật đầu, đây không phải hắn ích kỷ vô tình, mà là tình thế bức bách.
- Trước đó chúng tôi cũng cho rằng như vậy, nhưng về sau đã thay đổi cách nhìn.
Đường Vũ Khê nói:
- Tùy Qua, anh có nghĩ tới hay không, chỉ riêng vào nhân số của Thần Thảo tông cùng Long Đằng, anh cho rằng khả năng bao nhiêu? Tính toán về nhân số đạo sĩ, chúng ta vẫn bị vây trong hoàn cảnh xấu, đúng không?
- Hoàn cảnh xấu tuyệt đối!
Tùy Qua khẳng định.
- Đúng vậy, số lượng đạo sĩ Thần Thảo tông cùng Long Đằng so sánh với ma vật đích thật là tuyệt đối kém cỏi. Nhưng nếu cộng thêm số lượng người thường đây? Trong thế giới loài người, số lượng dân cư Hoa Hạ xem như nhất nhì, số lượng dân cư khổng lồ như vậy có thể xem là siêu cấp đại quân đi…
- Nhưng mà họ là người thường, không phải đạo sĩ.
Tùy Qua thở dài nói.
- Đó là bởi vì bọn họ không có cơ hội lớn dần!
Đường Vũ Khê một câu trúng đích:
- Cũng giống như chúng tôi, nếu không có anh mọi người cũng không có cơ hội trở thành đạo sĩ, không phải sao? Trong số lượng dân cư lớn như vậy, khẳng định có không ít người thích hợp tu hành, chỉ là họ không có cơ hội này thôi.
- Cho nên mọi người dự định cấp cơ hội cho họ sao?
Tùy Qua đã hiểu được ý tưởng của hai nàng.
- Phải.
Đường Vũ Khê nói tiếp:
- Tập đoàn Tiên Linh Thảo Đường tồn tại mục đích là vì trị bệnh cứu người. Nhưng cứu người không chỉ là chữa bệnh, quan trọng nhất là cần giữ được tính mạng. Nếu anh có thể cung cấp vô số Cảnh Giới Đan…
- Không có khả năng.
Tùy Qua lắc đầu nói:
- Thời gian không kịp. Nếu trong những ngày cuối cùng anh luôn vội vàng chế tạo Cảnh Giới Đan, như vậy khi đại kiếp nạn đến chúng ta không cứu được ai.
Đây là sự thật, bởi vì hắn cần tăng nhanh thực lực, nếu hắn chỉ lo bận rộn chế tạo đan dược, vậy cả Thần Thảo tông lẫn Long Đằng đều chơi xong.
- Phải, điểm này chúng tôi đã nghĩ qua, cho nên tìm cách điều hòa một chút đi.
Đường Vũ Khê nói tiếp:
- Như vậy chúng ta phải đem người thích hợp tu luyện tìm ra, sau đó cấp hi vọng cho họ.
- Làm sao tìm được?
Tùy Qua hỏi.
- Đầu tiên là bắt đầu từ bên trong tập đoàn.
Đường Vũ Khê nói:
- Nhưng phàm là nhân viên có cống hiến lớn, chúng ta đều tỉ mỉ bồi dưỡng, họ cùng người nhà của họ đều ban cho Cảnh Giới Đan. Hơn nữa chúng ta nói rõ ràng nguyên nhân, nếu họ không tin chúng ta, chúng ta không miễn cưỡng, mà người lựa chọn đi theo chúng ta, thì phải bảo thủ bí mật. Chúng ta cho họ gia nhập Thần Thảo tông, xây dựng một đường khẩu Tiên Linh Thảo Đường, họ tồn tại không phải vì chiến đấu, mà vì chế thuốc. Sau khi kiếp nạn đến, chúng ta khẳng định cần càng nhiều dược vật, mặc dù hiện tại dự trữ thật nhiều nhưng chỉ sợ đến lúc đó cũng không đủ dùng. Giống như anh đã nói, anh cũng không thể phỏng chừng trận hạo kiếp này kéo dài bao nhiêu thời gian.
- Anh hiểu được suy nghĩ của em.
Tùy Qua gật đầu:
- Đúng vậy, tập đoàn có thể trở thành đường khẩu, đặc biệt cung cấp dược vật cho người thường cùng người tu hành còn may mắn sống sót. Mặc dù là tận thế, cũng có thể lưu chút hi vọng cho bọn họ. Nhưng khi đó còn có bao nhiêu người thường có thể sống sót?
- Anh không thể đánh giá thấp lực thích ứng của người thường.
Trầm Quân Lăng ra vẻ thoải mái nói:
- Em từng nghe nói qua một câu thật triết lý, con gián là động vật ẩn nhẫn nhất thế giới này, nhưng ở cuối thời, có thể sống sót vẫn là nhân loại, bởi vì nhân loại còn biết ẩn nhẫn hơn con gián.
- Ách…xem ra anh chỉ có thể đồng ý quan điểm này của em.
Tùy Qua nói:
- Thành viên trung tâm của tập đoàn cùng gia đình của họ nhất định là đối tượng được chiếu cố, hơn nữa căn cứ nguyên tắc tự nguyện. Như vậy còn gì nữa không?
- Chuyện khác sao?
Đường Vũ Khê nói:
- Em biết anh không đủ Cảnh Giới Đan cho người thường cơ hội. Nhưng khẳng định anh có đủ Tinh Nguyên Đan đi? Cho nên anh xuất ra một tỷ Tinh Nguyên Đan nhất định không thành vấn đề ah?
- Đương nhiên.
Tùy Qua gật đầu:
- Nhưng nếu như em làm như vậy, chỉ sợ còn chưa tận thế đã khiến cho náo động. Em phát thuốc quy mô lớn như vậy, nhất định không thể thực hiện được. Hơn nữa có chút người không xứng đạt được hi vọng!
- Em hiểu lời anh nói.
Đường Vũ Khê nói:
- Những người đó chắc chắn không có cơ hội. Mặt khác em cam đoan sẽ không gây ra rung chuyển, bởi vì em cùng Quân Lăng đã định ra kế hoạch. Anh đã quên Đường gia hay sao, cho nên chúng ta phát đan dược đầu tiên là cho quân đội, chỉ cần có ông nội cùng cha em, chí ít có một nửa quân nhân dùng được Tinh Nguyên Đan, sau đó chúng ta sẽ lựa chọn người nổi bật, tạo thành một đội quân đặc biệt, tạm thời xưng tên “Mạt Nhật quân đoàn”. Ngày thường họ cứ huấn luyện như trước, sau đó chúng ta sẽ cho trưởng lão Thần Thảo tông đi truyền thụ kinh nghiệm tu hành cho họ, hơn nữa để Long Đằng cung cấp vũ khí Phích Lịch Thương. Nếu không có kiếp nạn thì thôi, một khi thật sự xảy ra, họ có thể gánh vác trách nhiệm bảo hộ người thường.
Theo Tùy Qua xem ra, kết quả tốt nhất là Thần Thảo tông cùng Long Đằng liên thủ, khi thiên địa đại kiếp nạn diễn ra giữ tròn bản thân, giữ tròn một nhóm người trọng yếu, sau đó dần dần dĩ chiến dưỡng chiến, gian nan vượt qua kiếp nạn lần này.
Nhưng lúc này trận tai kiếp này sẽ chấm dứt?
Theo trước mắt mà nói, Tùy Qua còn chưa nhìn thấy được hi vọng cùng ánh rạng đông.
Bởi vì bản thân Tùy Qua còn chưa nhìn thấy được tương lai, đương nhiên sẽ không tùy tiện hứa hẹn gì với người khác. Nếu khi tai nạn tiến đến mà không thể cho người khác hi vọng chân chính, như vậy đừng tùy tiện đồng ý, bởi vì còn không bằng cho người ta sống đần độn vô ưu vô lự vượt qua những ngày cuối cùng của cuộc đời.
- Xem ra chính anh cũng không nắm chắc ứng phó được trận tai kiếp này có phải không?
Đường Vũ Khê tiếp tục hỏi một câu.
Tùy Qua gật gật đầu, chợt nói:
- Anh chỉ có thể nói, có anh ở đây, các em sẽ an toàn.
- Điểm này em tuyệt đối tin tưởng.
Đường Vũ Khê nói:
- Nói cách khác việc ứng phó kiếp nạn không được lạc quan, cho nên anh không thể suy đoán khi nào tai kiếp mới chấm dứt, không phải sao? Nếu là như vậy, chúng ta không thể tiêu cực đối phó, cũng không thể hoàn toàn buông tha cố gắng, bởi vì sự tồn tại của Tiên Linh Thảo Đường chính là cấp hi vọng cho người thường ở cuối thời.
- Việc này…
Tùy Qua khẽ thở dài:
- Hi vọng là vật trân quý nhất trong cuối thời, có thể làm cho vô số người tìm được dũng khí sống sót. Nhưng mà hi vọng cũng ý nghĩa trách nhiệm, nếu chúng ta không thể cam đoan an toàn của người khác, hi vọng sẽ làm họ càng thêm thống khổ, càng thêm tuyệt vọng.
- Em hiểu được ý tứ của anh.
Trầm Quân Lăng nói:
- Anh muốn nói nếu chúng ta không thể chiếu cố được an nguy của quá nhiều người, còn không bằng làm cho họ mơ màng chết đi khi tai kiếp tiến đến, đúng không?
Tùy Qua gật gật đầu, đây không phải hắn ích kỷ vô tình, mà là tình thế bức bách.
- Trước đó chúng tôi cũng cho rằng như vậy, nhưng về sau đã thay đổi cách nhìn.
Đường Vũ Khê nói:
- Tùy Qua, anh có nghĩ tới hay không, chỉ riêng vào nhân số của Thần Thảo tông cùng Long Đằng, anh cho rằng khả năng bao nhiêu? Tính toán về nhân số đạo sĩ, chúng ta vẫn bị vây trong hoàn cảnh xấu, đúng không?
- Hoàn cảnh xấu tuyệt đối!
Tùy Qua khẳng định.
- Đúng vậy, số lượng đạo sĩ Thần Thảo tông cùng Long Đằng so sánh với ma vật đích thật là tuyệt đối kém cỏi. Nhưng nếu cộng thêm số lượng người thường đây? Trong thế giới loài người, số lượng dân cư Hoa Hạ xem như nhất nhì, số lượng dân cư khổng lồ như vậy có thể xem là siêu cấp đại quân đi…
- Nhưng mà họ là người thường, không phải đạo sĩ.
Tùy Qua thở dài nói.
- Đó là bởi vì bọn họ không có cơ hội lớn dần!
Đường Vũ Khê một câu trúng đích:
- Cũng giống như chúng tôi, nếu không có anh mọi người cũng không có cơ hội trở thành đạo sĩ, không phải sao? Trong số lượng dân cư lớn như vậy, khẳng định có không ít người thích hợp tu hành, chỉ là họ không có cơ hội này thôi.
- Cho nên mọi người dự định cấp cơ hội cho họ sao?
Tùy Qua đã hiểu được ý tưởng của hai nàng.
- Phải.
Đường Vũ Khê nói tiếp:
- Tập đoàn Tiên Linh Thảo Đường tồn tại mục đích là vì trị bệnh cứu người. Nhưng cứu người không chỉ là chữa bệnh, quan trọng nhất là cần giữ được tính mạng. Nếu anh có thể cung cấp vô số Cảnh Giới Đan…
- Không có khả năng.
Tùy Qua lắc đầu nói:
- Thời gian không kịp. Nếu trong những ngày cuối cùng anh luôn vội vàng chế tạo Cảnh Giới Đan, như vậy khi đại kiếp nạn đến chúng ta không cứu được ai.
Đây là sự thật, bởi vì hắn cần tăng nhanh thực lực, nếu hắn chỉ lo bận rộn chế tạo đan dược, vậy cả Thần Thảo tông lẫn Long Đằng đều chơi xong.
- Phải, điểm này chúng tôi đã nghĩ qua, cho nên tìm cách điều hòa một chút đi.
Đường Vũ Khê nói tiếp:
- Như vậy chúng ta phải đem người thích hợp tu luyện tìm ra, sau đó cấp hi vọng cho họ.
- Làm sao tìm được?
Tùy Qua hỏi.
- Đầu tiên là bắt đầu từ bên trong tập đoàn.
Đường Vũ Khê nói:
- Nhưng phàm là nhân viên có cống hiến lớn, chúng ta đều tỉ mỉ bồi dưỡng, họ cùng người nhà của họ đều ban cho Cảnh Giới Đan. Hơn nữa chúng ta nói rõ ràng nguyên nhân, nếu họ không tin chúng ta, chúng ta không miễn cưỡng, mà người lựa chọn đi theo chúng ta, thì phải bảo thủ bí mật. Chúng ta cho họ gia nhập Thần Thảo tông, xây dựng một đường khẩu Tiên Linh Thảo Đường, họ tồn tại không phải vì chiến đấu, mà vì chế thuốc. Sau khi kiếp nạn đến, chúng ta khẳng định cần càng nhiều dược vật, mặc dù hiện tại dự trữ thật nhiều nhưng chỉ sợ đến lúc đó cũng không đủ dùng. Giống như anh đã nói, anh cũng không thể phỏng chừng trận hạo kiếp này kéo dài bao nhiêu thời gian.
- Anh hiểu được suy nghĩ của em.
Tùy Qua gật đầu:
- Đúng vậy, tập đoàn có thể trở thành đường khẩu, đặc biệt cung cấp dược vật cho người thường cùng người tu hành còn may mắn sống sót. Mặc dù là tận thế, cũng có thể lưu chút hi vọng cho bọn họ. Nhưng khi đó còn có bao nhiêu người thường có thể sống sót?
- Anh không thể đánh giá thấp lực thích ứng của người thường.
Trầm Quân Lăng ra vẻ thoải mái nói:
- Em từng nghe nói qua một câu thật triết lý, con gián là động vật ẩn nhẫn nhất thế giới này, nhưng ở cuối thời, có thể sống sót vẫn là nhân loại, bởi vì nhân loại còn biết ẩn nhẫn hơn con gián.
- Ách…xem ra anh chỉ có thể đồng ý quan điểm này của em.
Tùy Qua nói:
- Thành viên trung tâm của tập đoàn cùng gia đình của họ nhất định là đối tượng được chiếu cố, hơn nữa căn cứ nguyên tắc tự nguyện. Như vậy còn gì nữa không?
- Chuyện khác sao?
Đường Vũ Khê nói:
- Em biết anh không đủ Cảnh Giới Đan cho người thường cơ hội. Nhưng khẳng định anh có đủ Tinh Nguyên Đan đi? Cho nên anh xuất ra một tỷ Tinh Nguyên Đan nhất định không thành vấn đề ah?
- Đương nhiên.
Tùy Qua gật đầu:
- Nhưng nếu như em làm như vậy, chỉ sợ còn chưa tận thế đã khiến cho náo động. Em phát thuốc quy mô lớn như vậy, nhất định không thể thực hiện được. Hơn nữa có chút người không xứng đạt được hi vọng!
- Em hiểu lời anh nói.
Đường Vũ Khê nói:
- Những người đó chắc chắn không có cơ hội. Mặt khác em cam đoan sẽ không gây ra rung chuyển, bởi vì em cùng Quân Lăng đã định ra kế hoạch. Anh đã quên Đường gia hay sao, cho nên chúng ta phát đan dược đầu tiên là cho quân đội, chỉ cần có ông nội cùng cha em, chí ít có một nửa quân nhân dùng được Tinh Nguyên Đan, sau đó chúng ta sẽ lựa chọn người nổi bật, tạo thành một đội quân đặc biệt, tạm thời xưng tên “Mạt Nhật quân đoàn”. Ngày thường họ cứ huấn luyện như trước, sau đó chúng ta sẽ cho trưởng lão Thần Thảo tông đi truyền thụ kinh nghiệm tu hành cho họ, hơn nữa để Long Đằng cung cấp vũ khí Phích Lịch Thương. Nếu không có kiếp nạn thì thôi, một khi thật sự xảy ra, họ có thể gánh vác trách nhiệm bảo hộ người thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.