Chương 1641: Tán tiên. (2)
Vô Trục
01/06/2015
Cho nên tuy tán tiên không
phải Chân Tiên, nhưng mà khoảng cách Chân Tiên cũng chỉ còn một bước
ngắn, so với tu sĩ khác còn mạnh hơn ngàn vạn lần.
Nhưng mà Tùy Qua không sao cả, lạnh lùng nói:
- Tốt, Địch Dã Thần Quân, không qua bao lâu Thiên Táng Cương chính là nơi chôn thân của ngươi.
- Tiểu tử, ngươi quá ngông cuồng, đãi bổn tọa xuất quan, kẻ chết đầu tiên là ngươi.
Giọng của Địch Dã Thần Quân truyền ra xa xa, sau đó thanh kiếm và Thiên Diệp lão quân cùng nhau biến mất.
Tùy Qua không có đuổi theo, bởi vì hắn biết rõ đuổi theo cũng vô dụng.
Thiên Táng Cương ở mặt sau Thất La Giới chính là địa bàn của Tán tiên, nếu như Tùy Qua hiện tại tùy tiện đi vào chính là tìm chết.
Thiên Táng Cương Tán tiên, chỉ sợ không chỉ có mình Địch Dã Thần Quân.
Tuy Địch Dã Thần Quân tu vị không bằng thập phương phật đà, nhưng mấu chốt chân thân của hắn cách nơi này không xa, cho nên mặc dù chỉ thúc dục pháp bảo cứu Thiên Diệp lão quân, Tùy Qua cũng không thể làm gì, nhưng mà Địch Dã Thần Quân muốn dùng tên tuổi Tán tiên hù dọa Tùy Qua đã tính sai rồi, Tùy Qua tên này là kẻ không sợ trời không sợ đất.
Đánh chết Thiên Diệp lão quân không thành, Tùy Qua đành phải quay về nơi trú quân.
Vừa điều tức không lâu, Thiên Thai Tông phái người tới tìm Tùy Qua mời lên phòng nghị sự của Thiên Thai Tông.
Lần này Hổ Thiên Hành không có đồng hành, Tùy Qua bảo hắn trấn thủ đại doanh.
Phòng nghị sự của Thiên Thai Tông, Tùy Qua vẫn ngồi ở ghế chót như trước, nhưng mà hắn đã tập mãi thành thói quen, dù sao hắn cũng không có ý định hợp tác chính thức với Thiên Thai Tông và những tông môn kia, chỉ bằng mặt không bằng lòng mà thôi.
- Đại soái.
Tông chủ Thiên Thai Tông Đằng Nguyên Thường cười ha hả, nói:
- Lần trước đại soái đánh lén nơi trú quân của Côn Lôn Tông, thu hoạch hơn ngàn người, thật sự là một công lớn, làm cho bổn tông chủ và các tông môn khác lau mắt mà nhìn, nhưng mà sau khi đại soái đánh lén thành công, Côn Lôn Tông lại nổi giận trả thù chúng ta, không biết đại nguyên soái có biện pháp ứng phó gì không?
- Có tông chủ các ngươi bày mưu nghĩ kế, cần gì bản đại soái phí tâm.
Tùy Qua cười ha hả, chỉ uống rượu.
- Đại soái khiêm tốn.
Đằng Nguyên Thường nói:
- Đại soái dẫn quân bất phàm, vừa nhìn đã biết rõ sức chiến đấu bưu hãn, cho nên bổn tông chủ hy vọng đại soái nên lập tức đánh dẹp Côn Lôn Tông cùng Thiên Hoàng Đạo Tông đi.
- Tông chủ hẳn là quên, bản soái trước đó từng nói qua, đại quân đánh dẹp chúng ta đang tĩnh dưỡng.
Tùy Qua nhàn nhạt nói, đương nhiên hắn không dễ dàng làm bia đỡ đạn cho người ta.
- Đại nguyên soái, các ngươi cũng tĩnh dưỡng cả buổi, hôm nay chiến sự càng ngày càng kịch liệt, hẳn là các ngươi định khoanh tay đứng nhìn sao?
Đằng Nguyên Thường ngữ khí bắt đầu trở nên không quá hữu hảo.
- Đại quân của bản soái tuy có trăm vạn, nhưng mà so với môn nhân của Thiên Thai Tông và các tông môn khác, cho dù số lượng hay thực lực còn chênh lệch quá lớn, điểm này bản soái lòng dạ biết rõ, cho nên nếu như tông chủ không có biện pháp ngăn cản đối phương trả thù, đại quân của ta có bản lĩnh gì ngăn cản chứ?
Tùy Qua nhàn nhạt nói:
- Tông chủ quá để mắt ta rồi.
- Nói như vậy, đại nguyên soái ý định kháng mệnh.
Đằng Nguyên Thường lạnh lùng nói, tu sĩ tông môn còn lại nhìn qua Tùy Qua, xem ra phải ra oai phủ đầu với đại soái này rồi, ai bảo hắn không nghe lời đi làm bia đỡ đạn chứ?
- Kháng mệnh?
Tùy Qua cười lạnh một tiếng, nói:
- Đại quân của bản soái là quân của vương triều Tần Hán, chỉ thuần phục vương triều Tần Hán, tuy Thiên Thai Tông là tông môn hộ quốc của vương triều Tần Hán, nhưng ngươi cũng không có khả năng ra lệnh cho bản soái, chỉ có đế vương của vương triều Tần Hán mới có khả năng ra lệnh cho đại quân của ta.
- Đế vương.
Đằng Nguyên Thường khinh thường nói:
- Ta và ngươi cũng biết, đây chỉ là hoàng đế bù nhìn mà thôi, đế vương gì cũng chỉ kẻ yếu, chỉ có chúng ta mới thật sự là hoàng giả, bá chủ, đại nguyên soái, ngươi cân nhắc thế nào?
- Không cần cân nhắc.
Tùy Qua nói:
- Ta đã nói qua rồi, đại quân của ta đang nghỉ ngơi và khôi phục.
- Theo bổn tông chủ thấy, ngươi mới cần phải nghỉ ngơi và khôi phục a.
Đằng Nguyên Thường một câu hai ý nghĩa.
- Không sao.
Tùy Qua vẫn không quan tâm tới Đằng Nguyên Thường uy hiếp.
- Chỉ cần tông chủ có bản lĩnh để ta đi nghỉ ngơi và khôi phục, bản soái đi nghỉ ngơi và hồi phục hai ngày cũng không sao, nhưng mà chỉ sợ tông chủ không có bổn sự này!
- Làm càn.
Đằng Nguyên Thường vỗ án, cái bàn của hắn biến thành bột mịn, hắn hung dữ trừng mắt Tùy Qua, nói:
- Ngươi dám khiêu chiến quyền uy của bổn tông chủ, ngươi cũng nên biết, đây là tìm chết..
- Vậy tông chủ chờ cái gì, động thủ là được.
Tùy Qua nói.
- Tốt, ta đang chờ đây.
- Hai vị bớt giận.
Thời điểm này một người đứng ra làm hòa giải, người nọ là tông chủ Viết Liên Tông, hắn nhìn Tùy Qua cùng Đằng Nguyên Thường nói:
- Hai vị đều là người một nhà, nếu lúc này long tranh hổ đấu thì chỉ có kẻ địch khoái trá, việc cấp bách vẫn nên nghĩ biện pháp ứng phó Côn Lôn Tông cùng Thiên Hoàng Đạo Tông a, nếu như hai người các ngươi đánh nhau sống chết, chẳng lẽ không phải càng là tổn thất của mọi người sao?
- Vậy phải xem ý của tông chủ Đằng Nguyên Thường rồi.
Tùy Qua bình tĩnh nói:
- Bản soái thứ nhất đã nạp danh trạng, chém giết hơn ngàn người Côn Lôn Tông, chẳng lẽ còn chưa đủ sao, nhưng mà, tông chủ không nên bức bách ta, bản soái tự nhiên chỉ có thể như thế.
- Đó là bởi vì ngươi không thức thời.
Đằng Nguyên Thường lửa giận không có biến mất.
- Không thức thời?
Tùy Qua cười lạnh nói:
- Tông chủ Đằng Nguyên Thường, hôm nay bản soái sẽ nói cho rõ, bản soái thống ngự trăm vạn đại quân, mục đích là tiêu diệt toàn bộ Côn Lôn Tông ngoại tộc và Thiên Hoàng Đạo Tông dư nghiệt, không phải làm bia đỡ đạn cho kẻ khác, trăm vạn quân của ta có thể chết, nhưng mà phải chết có giá trị, có ý nghĩa, mà không thể làm bia đỡ đạn mà chết, nếu không bản soái đã phụ lòng trăm vạn tướng sĩ này rồi.
- Nhất tướng công thành vạn cốt khô, đây là chuyện đương nhiên.
Đằng Nguyên Thường lãnh khốc vô tình nói:
- Đại soái nếu như ngay cả điểm này cũng không nhìn thấu, còn có gì tư cách gì làm đại soái.
- Không bằng như vậy...
Tùy Qua nói:
- Ta biết rõ tông chủ Đằng Nguyên Thường và các vị ở đây xem thường đại quân của ta, như vậy chúng ta nên lập đổ ước, dùng thời gian một tháng làm hạn định, nếu như đại quân đánh dẹp của ta giết nhiều dư nghiệt Côn Lôn Tông cùng Thiên Hoàng Đạo Tông hăn năm đại tông môn các ngươi, về sau bảo chúng ta làm bia đỡ đạn thì bổn soái không nói hai lời, nếu như chúng ta thắng đổ ước này, Thiên Thai Tông và các tông môn khác không được xen vào tự do của đại quân chúng ta, thế nào?
- Tốt.
Đằng Nguyên Thường bất đắc dĩ, đành phải đáp ứng đổ ước với Tùy Qua, huống hồ hắn cũng không tin Tùy Qua có bổn sự thắng được đổ ước, đại quân vương triều Tần Hán thực lực như thế nào thì mọi người vô cùng rõ ràng, căn bản không có khả năng mạnh bằng năm đại tông môn, cũng không có hiệu suất cao.
Nhưng mà Tùy Qua không sao cả, lạnh lùng nói:
- Tốt, Địch Dã Thần Quân, không qua bao lâu Thiên Táng Cương chính là nơi chôn thân của ngươi.
- Tiểu tử, ngươi quá ngông cuồng, đãi bổn tọa xuất quan, kẻ chết đầu tiên là ngươi.
Giọng của Địch Dã Thần Quân truyền ra xa xa, sau đó thanh kiếm và Thiên Diệp lão quân cùng nhau biến mất.
Tùy Qua không có đuổi theo, bởi vì hắn biết rõ đuổi theo cũng vô dụng.
Thiên Táng Cương ở mặt sau Thất La Giới chính là địa bàn của Tán tiên, nếu như Tùy Qua hiện tại tùy tiện đi vào chính là tìm chết.
Thiên Táng Cương Tán tiên, chỉ sợ không chỉ có mình Địch Dã Thần Quân.
Tuy Địch Dã Thần Quân tu vị không bằng thập phương phật đà, nhưng mấu chốt chân thân của hắn cách nơi này không xa, cho nên mặc dù chỉ thúc dục pháp bảo cứu Thiên Diệp lão quân, Tùy Qua cũng không thể làm gì, nhưng mà Địch Dã Thần Quân muốn dùng tên tuổi Tán tiên hù dọa Tùy Qua đã tính sai rồi, Tùy Qua tên này là kẻ không sợ trời không sợ đất.
Đánh chết Thiên Diệp lão quân không thành, Tùy Qua đành phải quay về nơi trú quân.
Vừa điều tức không lâu, Thiên Thai Tông phái người tới tìm Tùy Qua mời lên phòng nghị sự của Thiên Thai Tông.
Lần này Hổ Thiên Hành không có đồng hành, Tùy Qua bảo hắn trấn thủ đại doanh.
Phòng nghị sự của Thiên Thai Tông, Tùy Qua vẫn ngồi ở ghế chót như trước, nhưng mà hắn đã tập mãi thành thói quen, dù sao hắn cũng không có ý định hợp tác chính thức với Thiên Thai Tông và những tông môn kia, chỉ bằng mặt không bằng lòng mà thôi.
- Đại soái.
Tông chủ Thiên Thai Tông Đằng Nguyên Thường cười ha hả, nói:
- Lần trước đại soái đánh lén nơi trú quân của Côn Lôn Tông, thu hoạch hơn ngàn người, thật sự là một công lớn, làm cho bổn tông chủ và các tông môn khác lau mắt mà nhìn, nhưng mà sau khi đại soái đánh lén thành công, Côn Lôn Tông lại nổi giận trả thù chúng ta, không biết đại nguyên soái có biện pháp ứng phó gì không?
- Có tông chủ các ngươi bày mưu nghĩ kế, cần gì bản đại soái phí tâm.
Tùy Qua cười ha hả, chỉ uống rượu.
- Đại soái khiêm tốn.
Đằng Nguyên Thường nói:
- Đại soái dẫn quân bất phàm, vừa nhìn đã biết rõ sức chiến đấu bưu hãn, cho nên bổn tông chủ hy vọng đại soái nên lập tức đánh dẹp Côn Lôn Tông cùng Thiên Hoàng Đạo Tông đi.
- Tông chủ hẳn là quên, bản soái trước đó từng nói qua, đại quân đánh dẹp chúng ta đang tĩnh dưỡng.
Tùy Qua nhàn nhạt nói, đương nhiên hắn không dễ dàng làm bia đỡ đạn cho người ta.
- Đại nguyên soái, các ngươi cũng tĩnh dưỡng cả buổi, hôm nay chiến sự càng ngày càng kịch liệt, hẳn là các ngươi định khoanh tay đứng nhìn sao?
Đằng Nguyên Thường ngữ khí bắt đầu trở nên không quá hữu hảo.
- Đại quân của bản soái tuy có trăm vạn, nhưng mà so với môn nhân của Thiên Thai Tông và các tông môn khác, cho dù số lượng hay thực lực còn chênh lệch quá lớn, điểm này bản soái lòng dạ biết rõ, cho nên nếu như tông chủ không có biện pháp ngăn cản đối phương trả thù, đại quân của ta có bản lĩnh gì ngăn cản chứ?
Tùy Qua nhàn nhạt nói:
- Tông chủ quá để mắt ta rồi.
- Nói như vậy, đại nguyên soái ý định kháng mệnh.
Đằng Nguyên Thường lạnh lùng nói, tu sĩ tông môn còn lại nhìn qua Tùy Qua, xem ra phải ra oai phủ đầu với đại soái này rồi, ai bảo hắn không nghe lời đi làm bia đỡ đạn chứ?
- Kháng mệnh?
Tùy Qua cười lạnh một tiếng, nói:
- Đại quân của bản soái là quân của vương triều Tần Hán, chỉ thuần phục vương triều Tần Hán, tuy Thiên Thai Tông là tông môn hộ quốc của vương triều Tần Hán, nhưng ngươi cũng không có khả năng ra lệnh cho bản soái, chỉ có đế vương của vương triều Tần Hán mới có khả năng ra lệnh cho đại quân của ta.
- Đế vương.
Đằng Nguyên Thường khinh thường nói:
- Ta và ngươi cũng biết, đây chỉ là hoàng đế bù nhìn mà thôi, đế vương gì cũng chỉ kẻ yếu, chỉ có chúng ta mới thật sự là hoàng giả, bá chủ, đại nguyên soái, ngươi cân nhắc thế nào?
- Không cần cân nhắc.
Tùy Qua nói:
- Ta đã nói qua rồi, đại quân của ta đang nghỉ ngơi và khôi phục.
- Theo bổn tông chủ thấy, ngươi mới cần phải nghỉ ngơi và khôi phục a.
Đằng Nguyên Thường một câu hai ý nghĩa.
- Không sao.
Tùy Qua vẫn không quan tâm tới Đằng Nguyên Thường uy hiếp.
- Chỉ cần tông chủ có bản lĩnh để ta đi nghỉ ngơi và khôi phục, bản soái đi nghỉ ngơi và hồi phục hai ngày cũng không sao, nhưng mà chỉ sợ tông chủ không có bổn sự này!
- Làm càn.
Đằng Nguyên Thường vỗ án, cái bàn của hắn biến thành bột mịn, hắn hung dữ trừng mắt Tùy Qua, nói:
- Ngươi dám khiêu chiến quyền uy của bổn tông chủ, ngươi cũng nên biết, đây là tìm chết..
- Vậy tông chủ chờ cái gì, động thủ là được.
Tùy Qua nói.
- Tốt, ta đang chờ đây.
- Hai vị bớt giận.
Thời điểm này một người đứng ra làm hòa giải, người nọ là tông chủ Viết Liên Tông, hắn nhìn Tùy Qua cùng Đằng Nguyên Thường nói:
- Hai vị đều là người một nhà, nếu lúc này long tranh hổ đấu thì chỉ có kẻ địch khoái trá, việc cấp bách vẫn nên nghĩ biện pháp ứng phó Côn Lôn Tông cùng Thiên Hoàng Đạo Tông a, nếu như hai người các ngươi đánh nhau sống chết, chẳng lẽ không phải càng là tổn thất của mọi người sao?
- Vậy phải xem ý của tông chủ Đằng Nguyên Thường rồi.
Tùy Qua bình tĩnh nói:
- Bản soái thứ nhất đã nạp danh trạng, chém giết hơn ngàn người Côn Lôn Tông, chẳng lẽ còn chưa đủ sao, nhưng mà, tông chủ không nên bức bách ta, bản soái tự nhiên chỉ có thể như thế.
- Đó là bởi vì ngươi không thức thời.
Đằng Nguyên Thường lửa giận không có biến mất.
- Không thức thời?
Tùy Qua cười lạnh nói:
- Tông chủ Đằng Nguyên Thường, hôm nay bản soái sẽ nói cho rõ, bản soái thống ngự trăm vạn đại quân, mục đích là tiêu diệt toàn bộ Côn Lôn Tông ngoại tộc và Thiên Hoàng Đạo Tông dư nghiệt, không phải làm bia đỡ đạn cho kẻ khác, trăm vạn quân của ta có thể chết, nhưng mà phải chết có giá trị, có ý nghĩa, mà không thể làm bia đỡ đạn mà chết, nếu không bản soái đã phụ lòng trăm vạn tướng sĩ này rồi.
- Nhất tướng công thành vạn cốt khô, đây là chuyện đương nhiên.
Đằng Nguyên Thường lãnh khốc vô tình nói:
- Đại soái nếu như ngay cả điểm này cũng không nhìn thấu, còn có gì tư cách gì làm đại soái.
- Không bằng như vậy...
Tùy Qua nói:
- Ta biết rõ tông chủ Đằng Nguyên Thường và các vị ở đây xem thường đại quân của ta, như vậy chúng ta nên lập đổ ước, dùng thời gian một tháng làm hạn định, nếu như đại quân đánh dẹp của ta giết nhiều dư nghiệt Côn Lôn Tông cùng Thiên Hoàng Đạo Tông hăn năm đại tông môn các ngươi, về sau bảo chúng ta làm bia đỡ đạn thì bổn soái không nói hai lời, nếu như chúng ta thắng đổ ước này, Thiên Thai Tông và các tông môn khác không được xen vào tự do của đại quân chúng ta, thế nào?
- Tốt.
Đằng Nguyên Thường bất đắc dĩ, đành phải đáp ứng đổ ước với Tùy Qua, huống hồ hắn cũng không tin Tùy Qua có bổn sự thắng được đổ ước, đại quân vương triều Tần Hán thực lực như thế nào thì mọi người vô cùng rõ ràng, căn bản không có khả năng mạnh bằng năm đại tông môn, cũng không có hiệu suất cao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.