Chương 1362: Thi ân.
Vô Trục
05/05/2015
Đạt được nhiều cõỗ tốt của Tùy Qua như vậy, Lỗ Khiêm Thông cảm kích tới mức nói năng lộn xộn:
- Tùy tiên sinh... Lão hủ... Ta không biết nên nói cái gì mới tốt, ngài đã ban ân tạo hóa cho ta, nếu như Lỗ Khiêm Thông có thể vượt qua cửa ải này, ngày sau mặc cho Tùy tiên sinh sử dụng.
- Lỗ trưởng lão lời này nghiêm trọng, ta vốn định hợp tác với Trường Bạch Phái, đây chỉ là chút lòng thành mà thôi, Lỗ trưởng lão không cần khách khí.
Tùy Qua nói rất nhạt, nhưng mà cho dù là Lỗ Khiêm Thông hay là Thôi Vĩnh Chân, bọn họ là nòng cốt của Trường Bạch Phái, tất cả đều bị Tùy Qua ra tay hào phóng mà khiếp sợ. Với tư cách tu sĩ, những người này hiểu rõ giá trị của đan dược, biết chắc đan dược như Tạo Hóa Đan càng vô cùng quý hiếm, nhưng mà Tùy Qua cũng không cầu hồi báo mà đưa tặng cho Lỗ Khiêm Thông hai viên đan dược đỉnh cấp, khí phách này quả nhiên khiến người ta kính phục, không hổ là cường giả so sánh với Hóa Thần Kỳ. Trường Bạch Phái có thể hợp tác với cường giả như vậy, quả nhiên là phúc khí tốt.
Thôi Vĩnh Chân với tư cách là tông chủ Trường Bạch Phái, thời điểm này đương nhiên cũng phải tỏ vẻ, đứng dậy chắp tay hành lễ với Tùy Qua:
- Tùy tiên sinh thành toàn cho Lỗ trưởng lão, cũng chính là thành toàn cho cả Trường Bạch Phái. Ngày sau phàn là Tùy tiên sinh có chuyện phân phó, Trường Bạch Phái tất nhiên sẽ xông pha khói lửa, toàn lực ứng phó!
- Thôi tông chủ, không cần khách khí như thế.
Tùy Qua nhìn Thôi Vĩnh Chân nói:
- Kỳ thật hôm nay ta tới Trường Bạch Phái, chính là muốn thương nghị chuyện hợp tác với Thôi tông chủ một phen.
- Tùy tiên sinh mời nói.
Thôi Vĩnh Chân làm ra bộ dáng lắng nghe, Lỗ Khiêm Thông cũng không vội rời đi. Dù sao hôm nay có hai viên đan dược này, Lỗ Khiêm Thông đã nắm chắc đột phá, tâm tình cũng khác với trước kia. Hôm nay, hắn cũng muốn nghe xem Tùy Qua thương nghị chuyện gì, xem phải chăng có thể giúp đỡ hay không, cũng dễ trả nhân tình cho Tùy Qua.
- Thôi tông chủ không cần khẩn trương, kỳ thật đây là chuyện đơn giản.
Tùy Qua mỉm cười, nói:
- Ta chính là muốn Thôi tông chủ khai khẩn linh điền trong Trường Bạch Phái, trồng nhiều loại linh thảo mà thôi. Mặt khác đến lúc đó ta sẽ cung cấp cho thế tục bán đảo Cao Ly rất nhiều loại dược thảo, nếu có tông chủ cùng Trường Bạch Phái ủng hộ, chuyện này cũng dễ dàng hơn nhiều.
- Chỉ là chuyện này?
Thôi Vĩnh Chân kinh ngạc, vốn tưởng rằng Tùy Qua tặng bọn họ nhân tình lớn như thế, nhất định sẽ bảo bọn họ làm chuyện khó hoàn thành, không nghĩ tới Tùy Qua yêu cầu đơn giản như vậy.
- Đúng vậy.
Tùy Qua mỉm cười, lại làm cho người ta cảm thấy cao thâm mạt trắc, nói:
- Ta biết rõ Trường Bạch Phái cũng có linh điền, nhưng mà ta tin tưởng số linh điền này cực nhỏ, nếu không Trường Bạch Phái cũng sẽ không thiếu đan dược. Cho nên ta hy vọng Trường Bạch Phái có thể khai khẩn thêm linh điền, gieo trồng thêm nhiều linh thảo...
- Tùy tiên sinh có chỗ không biết.
Thôi Vĩnh Chân buồn rầu nói:
- Kỳ thật, chúng ta có nhiều linh thảo, khai khẩn nhiều linh điền, nhưng mà linh thảo cây non quá khó lấy được, thứ hai khai khẩn linh điền là chuyện cực kỳ hao phí linh khí, linh mạch của chúng ta có hạn, có ý mà vô lực.
- Ta biết rõ.
Tùy Qua nói:
- Như vậy đi, ta xem linh điền của Trường Bạch Phái một chút. Đến lúc đó, ta tự nhiên sẽ giúp các ngươi khai khẩn linh điền, cung cấp linh thảo cây non cho các ngươi.
- Tùy tiên sinh, ngươi giúp chúng ta khai khẩn linh điền, còn muốn cung cấp linh thảo cây non... Cho chúng ta?
Lỗ Khiêm Thông còn cho rằng mình nghe lầm, Tùy Qua không chỉ không có tính toán lấy chỗ tốt của Trường Bạch Phái, còn cung cấp linh điên và linh thảo cây non cho Trường Bạch Phái, đây chính là chuyện tốt không thể tưởng tượng nổi, có thể nói là bánh từ trên trời rơi xuống.
- Đúng!
Tùy Qua ha cười ha hả.
- Ta biết rõ, các ngươi khẳng định không rõ vì sao ta làm thế, thậm chí cử động này của ta là ngu xuẩn, nhưng mà đây cũng là bởi vì các ngươi không biết tôn chỉ của Thần Thảo Tông, ý nghĩa tồn tại của Thần Thảo Tông chính là khôi phục thiên địa như ban đầu, linh thảo khắp nơi trên đất, thiên tài địa bảo vô cùng đông đảo.
- Tùy tiên sinh có chí nguyện to lớn như thế, thật sự làm cho người ta sợ hãi thán phục.
Thôi Vĩnh Chân cảm thán một tiếng.
- Nhưng mà các ngươi cảm thấy không thể thực hiện được, đúng không?
Tùy Qua bật cười lớn, nói:
- Ta biết rõ, Thôi tông chủ nhất định sẽ cho rằng suy nghĩ của ta không thực tế. Nhưng mà không có sao, linh điền linh thảo nhiều thì cũng có lợi cho Trường Bạch Phái các ngươi, đúng không?
- Đúng!
Thôi Vĩnh Chân gật đầu nói:
- Đây quả thực chính là Tùy tiên sinh ban ân cho Trường Bạch Phái chúng ta.
- Ban ân thì không.
Tùy Qua nói:
- Ít nhất, hiện tại chỗ tốt còn chưa thấy. Nếu như mọi người hợp tác vui sướng, rất nhanh Thôi Vĩnh Chân sẽ biết chỗ tốt là cái gì.
- Tùy tiên sinh yên tâm, Trường Bạch Phái nhất định sẽ ủng hộ ngài.
Thôi Vĩnh Chân đã hạ quyết tâm đứng bên phía Tùy Qua, với tư cách người tu hành, với tư cách một tông chủ tông môn xuống dốc, Thôi Vĩnh Chân biết rõ cách tận dụng thời cơ, Tùy Qua đại khái chính là hy vọng quật khởi duy nhất của Trường Bạch Phái.
Kỳ thật trong lòng Thôi Vĩnh Chân cũng có chí nguyện to lớn, chính là hy vọng Trường Bạch Phái một ngày kia cũng có thể trở thành siêu cấp tông môn như các tông môn lánh đời ở Hoa Hạ, tuy ý nghĩ này không thực tế, nhưng mà đây là mộng tưởng của hắn. Tuy Trường Bạch Phái có địa vị vô cùng tôn sùng ở Cao Ly, Thôi Vĩnh Chân hắn cũng là Cao Ly "Lão thần tiên ", nhưng chỉ cực hạn ở bán đảo Cao Ly mà thôi, nếu như ra khỏi bán đảo Cao Ly, hắn chỉ là ếch ngồi đáy giếng, khó có thể đạt được bên ngoài tôn sùng và tán thành.
Mà Thôi Vĩnh Chân biết rõ, muốn được tu sĩ bên ngoài tôn sùng, cách duy nhất là chứng minh thực lực của mình.
Đúng, trong giới tu hành, chỉ có thực lực mới là tiêu chuẩn vĩnh hằng.
Đúng như Tùy Qua nói, tuy hắn là tu sĩ tới từ Hoa Hạ, trước kia không nhận ra Thôi Vĩnh Chân cùng Trường Bạch Phái, nhưng mà khi Tùy Qua thể hiện tu vị cường đại sánh ngang tu sĩ Hóa Thần Kỳ, nhanh chóng được Thôi Vĩnh Chân cùng Trường Bạch Phái tán thành, tôn kính, đây là chỗ tốt của thực lực, bất cứ lúc nào, chỉ cần có thực lực, vậy có thể được người khác tôn kính và sợ hãi.
- Ta tuyệt đối tin tưởng thành ý của Thôi tông chủ và Trường Bạch Phái.
Tùy Qua nói ra:
- Không bằng, ta trước đi xem linh điền của Trường Bạch Phái các ngươi, sau đó lại nghĩ cách khai khẩn linh điền, gieo trồng linh thảo cây non.
- Cũng tốt, vậy mời Tùy tiên sinh cùng đi theo ta.
Thôi Vĩnh Chân nói ra.
Thôi Vĩnh Chân vừa muốn đứng lên dẫn Tùy Qua đi thị sát linh điền của Trường Bạch Phái, thời điểm này có môn nhân Trường Bạch Phái báo lại:
- Bẩm báo tông chủ, bên ngoài sơn môn có một người Mỹ muốn cầu kiến tông chủ. Nhưng mà thần sắc của người này lại ngang ngược càn rỡ.
- Ngang ngược càn rỡ? Chẳng lẽ muốn tới Trường Bạch Phái giương oai hay sao?
- Tùy tiên sinh... Lão hủ... Ta không biết nên nói cái gì mới tốt, ngài đã ban ân tạo hóa cho ta, nếu như Lỗ Khiêm Thông có thể vượt qua cửa ải này, ngày sau mặc cho Tùy tiên sinh sử dụng.
- Lỗ trưởng lão lời này nghiêm trọng, ta vốn định hợp tác với Trường Bạch Phái, đây chỉ là chút lòng thành mà thôi, Lỗ trưởng lão không cần khách khí.
Tùy Qua nói rất nhạt, nhưng mà cho dù là Lỗ Khiêm Thông hay là Thôi Vĩnh Chân, bọn họ là nòng cốt của Trường Bạch Phái, tất cả đều bị Tùy Qua ra tay hào phóng mà khiếp sợ. Với tư cách tu sĩ, những người này hiểu rõ giá trị của đan dược, biết chắc đan dược như Tạo Hóa Đan càng vô cùng quý hiếm, nhưng mà Tùy Qua cũng không cầu hồi báo mà đưa tặng cho Lỗ Khiêm Thông hai viên đan dược đỉnh cấp, khí phách này quả nhiên khiến người ta kính phục, không hổ là cường giả so sánh với Hóa Thần Kỳ. Trường Bạch Phái có thể hợp tác với cường giả như vậy, quả nhiên là phúc khí tốt.
Thôi Vĩnh Chân với tư cách là tông chủ Trường Bạch Phái, thời điểm này đương nhiên cũng phải tỏ vẻ, đứng dậy chắp tay hành lễ với Tùy Qua:
- Tùy tiên sinh thành toàn cho Lỗ trưởng lão, cũng chính là thành toàn cho cả Trường Bạch Phái. Ngày sau phàn là Tùy tiên sinh có chuyện phân phó, Trường Bạch Phái tất nhiên sẽ xông pha khói lửa, toàn lực ứng phó!
- Thôi tông chủ, không cần khách khí như thế.
Tùy Qua nhìn Thôi Vĩnh Chân nói:
- Kỳ thật hôm nay ta tới Trường Bạch Phái, chính là muốn thương nghị chuyện hợp tác với Thôi tông chủ một phen.
- Tùy tiên sinh mời nói.
Thôi Vĩnh Chân làm ra bộ dáng lắng nghe, Lỗ Khiêm Thông cũng không vội rời đi. Dù sao hôm nay có hai viên đan dược này, Lỗ Khiêm Thông đã nắm chắc đột phá, tâm tình cũng khác với trước kia. Hôm nay, hắn cũng muốn nghe xem Tùy Qua thương nghị chuyện gì, xem phải chăng có thể giúp đỡ hay không, cũng dễ trả nhân tình cho Tùy Qua.
- Thôi tông chủ không cần khẩn trương, kỳ thật đây là chuyện đơn giản.
Tùy Qua mỉm cười, nói:
- Ta chính là muốn Thôi tông chủ khai khẩn linh điền trong Trường Bạch Phái, trồng nhiều loại linh thảo mà thôi. Mặt khác đến lúc đó ta sẽ cung cấp cho thế tục bán đảo Cao Ly rất nhiều loại dược thảo, nếu có tông chủ cùng Trường Bạch Phái ủng hộ, chuyện này cũng dễ dàng hơn nhiều.
- Chỉ là chuyện này?
Thôi Vĩnh Chân kinh ngạc, vốn tưởng rằng Tùy Qua tặng bọn họ nhân tình lớn như thế, nhất định sẽ bảo bọn họ làm chuyện khó hoàn thành, không nghĩ tới Tùy Qua yêu cầu đơn giản như vậy.
- Đúng vậy.
Tùy Qua mỉm cười, lại làm cho người ta cảm thấy cao thâm mạt trắc, nói:
- Ta biết rõ Trường Bạch Phái cũng có linh điền, nhưng mà ta tin tưởng số linh điền này cực nhỏ, nếu không Trường Bạch Phái cũng sẽ không thiếu đan dược. Cho nên ta hy vọng Trường Bạch Phái có thể khai khẩn thêm linh điền, gieo trồng thêm nhiều linh thảo...
- Tùy tiên sinh có chỗ không biết.
Thôi Vĩnh Chân buồn rầu nói:
- Kỳ thật, chúng ta có nhiều linh thảo, khai khẩn nhiều linh điền, nhưng mà linh thảo cây non quá khó lấy được, thứ hai khai khẩn linh điền là chuyện cực kỳ hao phí linh khí, linh mạch của chúng ta có hạn, có ý mà vô lực.
- Ta biết rõ.
Tùy Qua nói:
- Như vậy đi, ta xem linh điền của Trường Bạch Phái một chút. Đến lúc đó, ta tự nhiên sẽ giúp các ngươi khai khẩn linh điền, cung cấp linh thảo cây non cho các ngươi.
- Tùy tiên sinh, ngươi giúp chúng ta khai khẩn linh điền, còn muốn cung cấp linh thảo cây non... Cho chúng ta?
Lỗ Khiêm Thông còn cho rằng mình nghe lầm, Tùy Qua không chỉ không có tính toán lấy chỗ tốt của Trường Bạch Phái, còn cung cấp linh điên và linh thảo cây non cho Trường Bạch Phái, đây chính là chuyện tốt không thể tưởng tượng nổi, có thể nói là bánh từ trên trời rơi xuống.
- Đúng!
Tùy Qua ha cười ha hả.
- Ta biết rõ, các ngươi khẳng định không rõ vì sao ta làm thế, thậm chí cử động này của ta là ngu xuẩn, nhưng mà đây cũng là bởi vì các ngươi không biết tôn chỉ của Thần Thảo Tông, ý nghĩa tồn tại của Thần Thảo Tông chính là khôi phục thiên địa như ban đầu, linh thảo khắp nơi trên đất, thiên tài địa bảo vô cùng đông đảo.
- Tùy tiên sinh có chí nguyện to lớn như thế, thật sự làm cho người ta sợ hãi thán phục.
Thôi Vĩnh Chân cảm thán một tiếng.
- Nhưng mà các ngươi cảm thấy không thể thực hiện được, đúng không?
Tùy Qua bật cười lớn, nói:
- Ta biết rõ, Thôi tông chủ nhất định sẽ cho rằng suy nghĩ của ta không thực tế. Nhưng mà không có sao, linh điền linh thảo nhiều thì cũng có lợi cho Trường Bạch Phái các ngươi, đúng không?
- Đúng!
Thôi Vĩnh Chân gật đầu nói:
- Đây quả thực chính là Tùy tiên sinh ban ân cho Trường Bạch Phái chúng ta.
- Ban ân thì không.
Tùy Qua nói:
- Ít nhất, hiện tại chỗ tốt còn chưa thấy. Nếu như mọi người hợp tác vui sướng, rất nhanh Thôi Vĩnh Chân sẽ biết chỗ tốt là cái gì.
- Tùy tiên sinh yên tâm, Trường Bạch Phái nhất định sẽ ủng hộ ngài.
Thôi Vĩnh Chân đã hạ quyết tâm đứng bên phía Tùy Qua, với tư cách người tu hành, với tư cách một tông chủ tông môn xuống dốc, Thôi Vĩnh Chân biết rõ cách tận dụng thời cơ, Tùy Qua đại khái chính là hy vọng quật khởi duy nhất của Trường Bạch Phái.
Kỳ thật trong lòng Thôi Vĩnh Chân cũng có chí nguyện to lớn, chính là hy vọng Trường Bạch Phái một ngày kia cũng có thể trở thành siêu cấp tông môn như các tông môn lánh đời ở Hoa Hạ, tuy ý nghĩ này không thực tế, nhưng mà đây là mộng tưởng của hắn. Tuy Trường Bạch Phái có địa vị vô cùng tôn sùng ở Cao Ly, Thôi Vĩnh Chân hắn cũng là Cao Ly "Lão thần tiên ", nhưng chỉ cực hạn ở bán đảo Cao Ly mà thôi, nếu như ra khỏi bán đảo Cao Ly, hắn chỉ là ếch ngồi đáy giếng, khó có thể đạt được bên ngoài tôn sùng và tán thành.
Mà Thôi Vĩnh Chân biết rõ, muốn được tu sĩ bên ngoài tôn sùng, cách duy nhất là chứng minh thực lực của mình.
Đúng, trong giới tu hành, chỉ có thực lực mới là tiêu chuẩn vĩnh hằng.
Đúng như Tùy Qua nói, tuy hắn là tu sĩ tới từ Hoa Hạ, trước kia không nhận ra Thôi Vĩnh Chân cùng Trường Bạch Phái, nhưng mà khi Tùy Qua thể hiện tu vị cường đại sánh ngang tu sĩ Hóa Thần Kỳ, nhanh chóng được Thôi Vĩnh Chân cùng Trường Bạch Phái tán thành, tôn kính, đây là chỗ tốt của thực lực, bất cứ lúc nào, chỉ cần có thực lực, vậy có thể được người khác tôn kính và sợ hãi.
- Ta tuyệt đối tin tưởng thành ý của Thôi tông chủ và Trường Bạch Phái.
Tùy Qua nói ra:
- Không bằng, ta trước đi xem linh điền của Trường Bạch Phái các ngươi, sau đó lại nghĩ cách khai khẩn linh điền, gieo trồng linh thảo cây non.
- Cũng tốt, vậy mời Tùy tiên sinh cùng đi theo ta.
Thôi Vĩnh Chân nói ra.
Thôi Vĩnh Chân vừa muốn đứng lên dẫn Tùy Qua đi thị sát linh điền của Trường Bạch Phái, thời điểm này có môn nhân Trường Bạch Phái báo lại:
- Bẩm báo tông chủ, bên ngoài sơn môn có một người Mỹ muốn cầu kiến tông chủ. Nhưng mà thần sắc của người này lại ngang ngược càn rỡ.
- Ngang ngược càn rỡ? Chẳng lẽ muốn tới Trường Bạch Phái giương oai hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.