Chương 1612: Thiên Táng Cương. (1)
Vô Trục
31/05/2015
- Chủ nhân cũng biết, người
tới được sau lưng giới tu hành Thất La Giới ít nhất đều có tu vị Đại
Thừa kỳ, mà trong Thiên Táng Cương là nơi phải có tu vị Độ Kiếp kỳ mới
được, nếu như chưa tới Độ Kiếp kỳ mà đi vào, đó là phải chết.
- Vì sao, nó là nơi thế nào?
- Thiên Táng Cương, đó là nơi độ kiếp duy nhất trong Thất La Giới này.
Thạch Nguyên lão ma nói:
- Cho nên, chỉ có Độ Kiếp kỳ Tán tiên mới có tư cách đi vào trong đó, mà bất luận tu sĩ nào đi vào trong đó đều bị diệt sát, bởi vì trong mắt Tán tiên, tu sĩ chính là con kiến, không có tư cách đi vào lãnh địa của bọn họ, hơn nữa cho dù những Độ Kiếp kỳ Tán tiên không ra tay, chỉ cần các mặt cấm chế cũng đủ lấy mạng bất cứ tu sĩ nào tới gần.
- Thì ra là nơi độ kiếp.
Tùy Qua gật đầu nói:
- Nói như vậy, Thiên Táng Cương tuy nguy hiểm, nhưng trong đó thứ tốt không ít.
- Đương nhiên.
Thạch Nguyên lão ma nói:
- Nơi độ kiếp dù nói thiên lôi mạnh nhất, nhưng nếu như cánh cửa tiên giới mở ra, rất nhiều nguyên khí tiên giới sẽ tiết ra ngoài, sau đó lắng đọng bốn phía trong Thiên Táng Cương, tu sĩ tu hành ở đó ngày tiến ngàn dặm.
- Cho nên, bất luận Tán tiên gì cũng không muốn người khác hưởng sự ưu việt của bản thân.
Tùy Qua gật đầu nói:
- Thạch Nguyên lão ma, nơi này chúng ta sớm muộn gì cũng đi, nhưng trước đó chúng ta phải càn quét các nơi khác mới được, hiện tại, nói cho ta những nơi có hài cốt thần ma khác đi.
- Vâng thưa chủ nhân.
Thạch Nguyên lão ma nói:
- Nhưng mà, chủ nhân có thể để ta khôi phục tu vị lại, ta sẽ xung phong vì chủ nhân.
- Đương nhiên.
Đối với Thạch Nguyên lão ma bị độ hóa mà nói, Tùy Qua đương nhiên yên tâm.
Huống chi mặc dù Thạch Nguyên lão ma thực sự có gì đó không ổn, cũng không thể lật nổi sóng lớn gì.
Dưới sự trợ giúp của Tùy Qua, thân thể Thạch Nguyên lão ma khôi phục lần nữa.
Nhưng mà căn cứ những huyết nhục Thạch Nguyên lão ma lúc trước, hắn từ từ khôi phục thân thể, một chút huyết nhục này bị Tùy Qua dùng Động Minh Thảo chiếu qua, hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì, dùng khôi phục cho Thạch Nguyên lão ma, đối với Tùy Qua cũng là trung thành và tận tâm, hoàn toàn không cách nào phục tùng lệnh của Tùy Qua thì phải chết.
Có thể nói, hiện tại Thạch Nguyên lão ma hoàn toàn trung thành và tận tâm với Tùy Qua.
- Như vậy, chúng ta đi nơi tiếp theo đi.
Tùy Qua nói.
- Đi một nơi là địa bàn của Bắc Cung chân nhân.
- Chủ nhân, ta dẫn đường cho ngươi.
Thạch Nguyên lão ma xung phong nhận việc.
Trong thế giới sau lưng Thất La Giới này, chia làm vô số tiểu địa bàn, mỗi địa bàn là vô số thế lực.
Tu vị càng mạnh thì địa bàn càng lớn, hài cốt thần ma càng nhiều.
Bởi vì hài cốt thần ma rất khó luyện hóa, cho nên rất nhiều tu sĩ chiếm cứ những hài cốt thần ma này, cũng bắt đầu tĩnh tu luyện hóa hài cốt thần ma từ từ, tăng tu vị lên, nếu không có kẻ khác xâm lấn địa bàn, bọn họ là rất ít chủ động xuất kích, bởi vì cũng không cần lãng phí thời gian, nếu như ngồi trên bảo sơn mà không đào được, đương nhiên không cần phải đi cướp giật làm gì.
Sở dĩ Tùy Qua lựa chọn theo Bắc Cung chân nhân ra tay, bởi vì Bắc Cung chân nhân cách địa bàn của Thạch Nguyên lão ma không xa, hơn nữa còn có giao tình với Thạch Nguyên lão ma, ra tay với hắn cũng không tệ.
Thạch Nguyên lão ma tự mình dẫn đường, rất nhanh tiến vào địa bàn của Bắc Cung chân nhân.
Giống như Thạch Nguyên lão ma, địa bàn của Bắc Cung chân nhân tuy rất lớn, nhưng chỉ có mình hắn tọa trấn.
Nhưng phàm là nơi tu hành đều là như thế.
Bởi vì thế giới tu hành sau lưng Thất La Giới trên cơ bản đã là tu sĩ đạt tới đỉnh phong, tu vị Đại Thừa kỳ, bọn họ đã sừng sững trên đỉnh phong thế giới này, dưới loại tình huống như thế, thứ truy cầu duy nhất của bọn họ chính là tiên đạo và trường sinh, những thứ khác khó làm bọn họ động tâm, cho nên bọn họ tình nguyện chế ở đây cũng phải tu hành, bọn họ không cần hầu hạ, cũng không cần đồ đệ.
- Thạch Nguyên lão ma, hôm nay ngươi tới bái phỏng ta sao.
Một âm thanh từ trong bóng tối truyền tới.
Giọng nói này chắc hẳn là Bắc Cung chân nhân.
Sau một lát, Bắc Cung chân nhân lại nói:
- Thạch Nguyên lão ma, ngươi lại thu một đồ đệ sao, nhưng mà, oa nhi nầy căn cốt không tệ, nhưng mà bây giờ ngươi bị thần kinh gì, vào thời điểm này lại thu đồ đệ?
- Vị này không phải đồ đệ của ta.
Thạch Nguyên lão ma nói:
- Đây là chủ nhân của ta.
- Chủ nhân, ngươi nói cái gì?
Bắc Cung chân nhân sợ hãi nói, sau đó bóng người lóe lên, đến trước mặt Thạch Nguyên lão ma, ánh mắt nhìn lên người Tùy Qua.
- Ngươi... Ngươi là chủ nhân Thạch Nguyên lão ma sao?
- Đúng!
Tùy Qua bình tĩnh nói:
- Nếu như ngươi nguyện ý, rất nhanh ta sẽ là chủ nhân của ngươi.
- Ngươi muốn chết!
Bắc Cung chân nhân quát lớn nói.- Bắc Cung, không nên vô lễ với chủ nhân của ta như vậy, nếu không đừng trách ta trở mặt vô tình.
Thạch Nguyên lão ma quát.
- Thạch Nguyên lão ma, ngươi bị điên sao?
Bắc Cung chân nhân cười lạnh nói:
- Một oa nhi Luyện Hư kỳ, ngươi gọi hắn là chủ nhân, đầu óc ngươi có bệnh sao, nhưng mà đây là chuyện của ngươi, nếu ngươi đã ngu xuẩn như vậy thì cút ra khỏi đây, luận giao ngang hàng với ngươi chính là sỉ nhục của ta.
- Bắc Cung, chỉ sợ không được rồi.
Thạch Nguyên lão ma nghiêm trang nói:
- Chủ nhân nhà ta hy vọng ngươi mang hài cốt thần ma và thứ tốt giao ra, như vậy có thể tha cho ngươi khỏi chết, nếu không chỉ sợ chỉ có đường chết.
- Tốt, tốt.
Bắc Cung chân nhân cuồng tiếu:
- Ta xem ngươi có năng lực gì, có thể làm cho Thạch Nguyên lão ma làm nô.
- Bắc Cung chân nhân, ngươi cũng không nên kích động, ta chỉ có nhân phẩm tốt, cho nên Thạch Nguyên lão ma nhất định phải nhận ta làm chủ, ta cũng không có biện pháp, Bắc Cung, vừa rồi ngươi cũng nghe nói rồi, giao ra thứ ta muốn, ngươi có thể còn sống, nếu không chỉ có đường chết.
Tùy Qua mỉm cười nói.
- Nhưng mà vì sao ta cảm thấy, người chết hẳn là ngươi.
Bắc Cung chân nhân nói:
- Nhiều năm như vậy, ngươi là người đầu tiên uy hiếp ta, thiếu niên, ta muốn xem ngươi có năng lực gì.
- Ta có thể nhịn, chính là nhiều người khi dễ ít người.
Tùy Qua nói ra.
- Như thế nào, ngươi cho rằng Thạch Nguyên lão ma thật sự có thể đối phó ta sao.
Bắc Cung chân nhân tự ngạo nói:
- Nhiều nhất chỉ ba trăm hiệp, Thạch Nguyên lão ma tất bại, mà ngươi, hẳn phải chết.
- Bắc Cung, ngươi dám nói vô lễ với chủ nhân, ta dốc sức liều mạng với ngươi.
Thạch Nguyên lão ma quát.
- Thạch nguyên, ngươi lui ra đi, đừng làm ta động thủ với ngươi.
Tùy Qua nói, sau đó lại thả một ngàn thiên binh thần đậu ra khỏi Hồng Mông thạch, hơn nữa hình thành Thảo Mộc Binh Trận.
Bắc Cung chân nhân lập tức há hốc mồm.
Nhiều người khi dễ ít người.
Tùy Qua nói lời này không sai, đột nhiên hắn thả ra hơn một ngàn thiên binh thần tướng, hơn nữa tu vị đều cùng cấp bậc với Bắc Cung chân nhân, đây chẳng phải nhiều người khi dễ ít người sao?
- Vì sao, nó là nơi thế nào?
- Thiên Táng Cương, đó là nơi độ kiếp duy nhất trong Thất La Giới này.
Thạch Nguyên lão ma nói:
- Cho nên, chỉ có Độ Kiếp kỳ Tán tiên mới có tư cách đi vào trong đó, mà bất luận tu sĩ nào đi vào trong đó đều bị diệt sát, bởi vì trong mắt Tán tiên, tu sĩ chính là con kiến, không có tư cách đi vào lãnh địa của bọn họ, hơn nữa cho dù những Độ Kiếp kỳ Tán tiên không ra tay, chỉ cần các mặt cấm chế cũng đủ lấy mạng bất cứ tu sĩ nào tới gần.
- Thì ra là nơi độ kiếp.
Tùy Qua gật đầu nói:
- Nói như vậy, Thiên Táng Cương tuy nguy hiểm, nhưng trong đó thứ tốt không ít.
- Đương nhiên.
Thạch Nguyên lão ma nói:
- Nơi độ kiếp dù nói thiên lôi mạnh nhất, nhưng nếu như cánh cửa tiên giới mở ra, rất nhiều nguyên khí tiên giới sẽ tiết ra ngoài, sau đó lắng đọng bốn phía trong Thiên Táng Cương, tu sĩ tu hành ở đó ngày tiến ngàn dặm.
- Cho nên, bất luận Tán tiên gì cũng không muốn người khác hưởng sự ưu việt của bản thân.
Tùy Qua gật đầu nói:
- Thạch Nguyên lão ma, nơi này chúng ta sớm muộn gì cũng đi, nhưng trước đó chúng ta phải càn quét các nơi khác mới được, hiện tại, nói cho ta những nơi có hài cốt thần ma khác đi.
- Vâng thưa chủ nhân.
Thạch Nguyên lão ma nói:
- Nhưng mà, chủ nhân có thể để ta khôi phục tu vị lại, ta sẽ xung phong vì chủ nhân.
- Đương nhiên.
Đối với Thạch Nguyên lão ma bị độ hóa mà nói, Tùy Qua đương nhiên yên tâm.
Huống chi mặc dù Thạch Nguyên lão ma thực sự có gì đó không ổn, cũng không thể lật nổi sóng lớn gì.
Dưới sự trợ giúp của Tùy Qua, thân thể Thạch Nguyên lão ma khôi phục lần nữa.
Nhưng mà căn cứ những huyết nhục Thạch Nguyên lão ma lúc trước, hắn từ từ khôi phục thân thể, một chút huyết nhục này bị Tùy Qua dùng Động Minh Thảo chiếu qua, hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì, dùng khôi phục cho Thạch Nguyên lão ma, đối với Tùy Qua cũng là trung thành và tận tâm, hoàn toàn không cách nào phục tùng lệnh của Tùy Qua thì phải chết.
Có thể nói, hiện tại Thạch Nguyên lão ma hoàn toàn trung thành và tận tâm với Tùy Qua.
- Như vậy, chúng ta đi nơi tiếp theo đi.
Tùy Qua nói.
- Đi một nơi là địa bàn của Bắc Cung chân nhân.
- Chủ nhân, ta dẫn đường cho ngươi.
Thạch Nguyên lão ma xung phong nhận việc.
Trong thế giới sau lưng Thất La Giới này, chia làm vô số tiểu địa bàn, mỗi địa bàn là vô số thế lực.
Tu vị càng mạnh thì địa bàn càng lớn, hài cốt thần ma càng nhiều.
Bởi vì hài cốt thần ma rất khó luyện hóa, cho nên rất nhiều tu sĩ chiếm cứ những hài cốt thần ma này, cũng bắt đầu tĩnh tu luyện hóa hài cốt thần ma từ từ, tăng tu vị lên, nếu không có kẻ khác xâm lấn địa bàn, bọn họ là rất ít chủ động xuất kích, bởi vì cũng không cần lãng phí thời gian, nếu như ngồi trên bảo sơn mà không đào được, đương nhiên không cần phải đi cướp giật làm gì.
Sở dĩ Tùy Qua lựa chọn theo Bắc Cung chân nhân ra tay, bởi vì Bắc Cung chân nhân cách địa bàn của Thạch Nguyên lão ma không xa, hơn nữa còn có giao tình với Thạch Nguyên lão ma, ra tay với hắn cũng không tệ.
Thạch Nguyên lão ma tự mình dẫn đường, rất nhanh tiến vào địa bàn của Bắc Cung chân nhân.
Giống như Thạch Nguyên lão ma, địa bàn của Bắc Cung chân nhân tuy rất lớn, nhưng chỉ có mình hắn tọa trấn.
Nhưng phàm là nơi tu hành đều là như thế.
Bởi vì thế giới tu hành sau lưng Thất La Giới trên cơ bản đã là tu sĩ đạt tới đỉnh phong, tu vị Đại Thừa kỳ, bọn họ đã sừng sững trên đỉnh phong thế giới này, dưới loại tình huống như thế, thứ truy cầu duy nhất của bọn họ chính là tiên đạo và trường sinh, những thứ khác khó làm bọn họ động tâm, cho nên bọn họ tình nguyện chế ở đây cũng phải tu hành, bọn họ không cần hầu hạ, cũng không cần đồ đệ.
- Thạch Nguyên lão ma, hôm nay ngươi tới bái phỏng ta sao.
Một âm thanh từ trong bóng tối truyền tới.
Giọng nói này chắc hẳn là Bắc Cung chân nhân.
Sau một lát, Bắc Cung chân nhân lại nói:
- Thạch Nguyên lão ma, ngươi lại thu một đồ đệ sao, nhưng mà, oa nhi nầy căn cốt không tệ, nhưng mà bây giờ ngươi bị thần kinh gì, vào thời điểm này lại thu đồ đệ?
- Vị này không phải đồ đệ của ta.
Thạch Nguyên lão ma nói:
- Đây là chủ nhân của ta.
- Chủ nhân, ngươi nói cái gì?
Bắc Cung chân nhân sợ hãi nói, sau đó bóng người lóe lên, đến trước mặt Thạch Nguyên lão ma, ánh mắt nhìn lên người Tùy Qua.
- Ngươi... Ngươi là chủ nhân Thạch Nguyên lão ma sao?
- Đúng!
Tùy Qua bình tĩnh nói:
- Nếu như ngươi nguyện ý, rất nhanh ta sẽ là chủ nhân của ngươi.
- Ngươi muốn chết!
Bắc Cung chân nhân quát lớn nói.- Bắc Cung, không nên vô lễ với chủ nhân của ta như vậy, nếu không đừng trách ta trở mặt vô tình.
Thạch Nguyên lão ma quát.
- Thạch Nguyên lão ma, ngươi bị điên sao?
Bắc Cung chân nhân cười lạnh nói:
- Một oa nhi Luyện Hư kỳ, ngươi gọi hắn là chủ nhân, đầu óc ngươi có bệnh sao, nhưng mà đây là chuyện của ngươi, nếu ngươi đã ngu xuẩn như vậy thì cút ra khỏi đây, luận giao ngang hàng với ngươi chính là sỉ nhục của ta.
- Bắc Cung, chỉ sợ không được rồi.
Thạch Nguyên lão ma nghiêm trang nói:
- Chủ nhân nhà ta hy vọng ngươi mang hài cốt thần ma và thứ tốt giao ra, như vậy có thể tha cho ngươi khỏi chết, nếu không chỉ sợ chỉ có đường chết.
- Tốt, tốt.
Bắc Cung chân nhân cuồng tiếu:
- Ta xem ngươi có năng lực gì, có thể làm cho Thạch Nguyên lão ma làm nô.
- Bắc Cung chân nhân, ngươi cũng không nên kích động, ta chỉ có nhân phẩm tốt, cho nên Thạch Nguyên lão ma nhất định phải nhận ta làm chủ, ta cũng không có biện pháp, Bắc Cung, vừa rồi ngươi cũng nghe nói rồi, giao ra thứ ta muốn, ngươi có thể còn sống, nếu không chỉ có đường chết.
Tùy Qua mỉm cười nói.
- Nhưng mà vì sao ta cảm thấy, người chết hẳn là ngươi.
Bắc Cung chân nhân nói:
- Nhiều năm như vậy, ngươi là người đầu tiên uy hiếp ta, thiếu niên, ta muốn xem ngươi có năng lực gì.
- Ta có thể nhịn, chính là nhiều người khi dễ ít người.
Tùy Qua nói ra.
- Như thế nào, ngươi cho rằng Thạch Nguyên lão ma thật sự có thể đối phó ta sao.
Bắc Cung chân nhân tự ngạo nói:
- Nhiều nhất chỉ ba trăm hiệp, Thạch Nguyên lão ma tất bại, mà ngươi, hẳn phải chết.
- Bắc Cung, ngươi dám nói vô lễ với chủ nhân, ta dốc sức liều mạng với ngươi.
Thạch Nguyên lão ma quát.
- Thạch nguyên, ngươi lui ra đi, đừng làm ta động thủ với ngươi.
Tùy Qua nói, sau đó lại thả một ngàn thiên binh thần đậu ra khỏi Hồng Mông thạch, hơn nữa hình thành Thảo Mộc Binh Trận.
Bắc Cung chân nhân lập tức há hốc mồm.
Nhiều người khi dễ ít người.
Tùy Qua nói lời này không sai, đột nhiên hắn thả ra hơn một ngàn thiên binh thần tướng, hơn nữa tu vị đều cùng cấp bậc với Bắc Cung chân nhân, đây chẳng phải nhiều người khi dễ ít người sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.