Chương 263: Thiên ý sáng tỏ. (2)
Vô Trục
13/03/2015
Nhưng, Lâm Tiểu Thập không đáp ứng cũng không sao. Tùy Qua cũng không phải là người thiếu tiền, nếu như không trả đủ tiền, hắn sẽ không trị liệu cho hạng người làm giàu bất nhân này. Lâm Tiểu Thập cho rằng chỉ cần bỏ ra mấy trăm vạn là có thể mời được hắn, căn bản là đang nằm mơ.
Sau khi trở lại phòng ngủ, Tùy Qua gọi điện cho Đường Vũ Khê, nói cho nàng chuyện này.
Đường Vũ Khê nghe xong, lập tức khen Tùy Qua làm rất khá, còn nói đối với loại làm giàu bất nhân này, cần phải hung hăng bóc lột.
Sau đó, Đường Vũ Khê hỏi Tùy Qua:
- Anh nói Lâm Thập có đồng ý hay không?
- Em cảm thấy thế nào?
Tùy Qua hỏi ngược lại.
- Không rõ lắm.
Đường Vũ Khê nói:
- Lâm Thập nổi danh là người vắt cổ chày ra nước, anh vừa mở miệng đã đòi một nửa tư sản của hắn, chỉ sợ hắn căn bản không chịu được?
- Chưa chắc.
Tùy Qua nói:
- Vắt cổ chày ra nước cũng chia làm vài loại. Một loại người là đối với người khác, đối với mình rất keo kiệt, một loại khác, là đối với người khác keo kiệt, đối với mình lại rất hào phóng. Lâm Thập, hiển nhiên chính là người như vậy. Em cho rằng, một người có tiền như thế, có tình nguyện nằm trên giường ngồi ăn rồi chờ chết cả đời không?
- Anh nói đúng.
Đường Vũ Khê cười nói:
- Xem ra lần này cướp của người giàu giúp người nghèo khó, anh sẽ thành công!
- Tạ ơn cát ngôn của em.
Tùy Qua cười ha ha nói.
------------
Thành phố Minh Phủ, khu biệt thự núi Nordin.
Đây là một trong mấy khu biệt thự xa hoa nhất thành phố Minh Phủ, Lâm Giang, nằm ở lưng chừng núi, phong cảnh tươi đẹp tuyệt trần, còn có sân golf, sân banh.
Khu biệt thự này, chính là khai phá của tập đoàn Lâm thị.
Trong đó căn biệt thự có vị trí tốt nhất, Lâm Thập giữ lại cho hắn.
Lúc này, Lâm Thập đang nằm trên một chiếc giường rộng rãi đặt trên sân thượng, phơi nắng, ngắm nhìn nước sông nhảy chồm phía xa, vẻ mặt rất là buồn bã.
Giang sơn tươi đẹp như vậy, nhưng hắn đã vô lực tận hưởng.
Mỹ nhân tươi đẹp như vậy, nhưng hắn cũng đã vô lực chinh phục.
Hiện tại, việc hắn có thể làm, chính là nằm ở đây, ngồi ăn rồi chờ chết.
Nhưng, hắn không cam lòng a! Không cam lòng!
Tất cả đều do nữ nhân chết tiệt kia, chính nàng giựt giây hắn đi Châu Âu du lịch, đi leo núi, mới phát sinh ra chuyện như vậy, nàng chính là một điềm xấu. Cho nên, Lâm Thập đã cho người cắt đứt chân của nữ nhân kia Nếu hắn không thể sống thoải mái, như vậy người khác cũng không thể sống khá giả!
Càng làm cho Lâm Thập căm tức chính là, bởi vì hắn gặp chuyện không may, các nguyên lão của ban giám đốc đã bắt đầu rục rịch hành động.
Kéo bè kết phái, đoạt quyền soán vị.
Không có Lâm Thập trấn áp, chỉ dựa vào đám con cái chỉ giỏi ăn chơi của hắn, căn bản không thể đối phó với các nguyên lão già cả thành tinh kia.
Chẳng lẽ, tập đoàn Lâm thị thật sự bắt đầu xuống dốc rồi sao?
Lúc này, nữ thư ký xinh đẹp đứng bên cạnh báo cáo với Lâm Thập: nhi tử Lâm Tiểu Thập của hắn đã đến.
Vẻ mặt Lâm Thập hơi có chút vui vẻ. Trong đầu hắn, cũng chỉ có Lâm Tiểu Thập coi như có chút bản lãnh và đầu óc, Lâm Thập cũng có toan tính đưa hắn lên làm người thừa kế thứ nhất. Chẳng qua là, Lâm Thập cũng không muốn rút lui quá sớm, chuyển giao toàn lực cho nhi tử.
Không chịu thua, không phục lão, đây mới là bản sắc của kiêu hùng.
Lâm Thập cảm giác mình chính là kiêu hùng trong lĩnh vực kinh tế, là cá sấu lớn hung hãn.
Cho nên, hắn cảm thấy khi hắn còn chưa tắt thở, không người nào có thể cướp đi tư sản và công ty của hắn! Bao gồm nhi tử của hắn cũng không được!
Một lát sau, Lâm Tiểu Thập đã đứng trước mặt Lâm Thập.
Lâm Tiểu Thập đi rất nhẹ, tỏ vẻ quan tâm và tôn kính của hắn đối phụ thân.
- Phụ thân...
Lâm Tiểu Thập thấp giọng gọi, tận lực để cho tâm tình của hắn lộ ra vẻ trầm trọng.
- Con đến rồi à.
Lâm Thập bình tĩnh nói:
- Nghe nói con vừa đi tìm bác sĩ cho ta?
Thấy nhi tử đáp một tiếng, Lâm Thập tiếp tục nói:
- Con thật là có hiếu tâm, biết suy nghĩ cho ta.
- Đây là việc nhi tử phải làm .
Lâm Tiểu Thập vội vàng nói.
- Ừ.
Lâm Thập nói:
- Vậy bác sĩ kia nói thế nào? Vẫn không có cách?
- Tên đó căn bản là một lang trung giang hồ, lời của hắn chẳng khác nào đánh rắm!
Lâm Tiểu Thập khinh thường nói.
- Ta đang hỏi hắn nói cái gì.
Lâm Thập nhíu mày, hắn không thích thuộc hạ hỏi một đằng trả lời một nẻo, ngay cả nhi tử cũng không ngoại lệ.
Lâm Tiểu Thập nhận thấy phụ thân không vui, vội vàng nói:
- Tiểu tử kia công phu sư tử ngoạm, bảo là muốn chữa khỏi thương thế cho cha, nhất định phải trả cho hắn một nửa tư sản. Hừ, hắn căn bản đang nằm mơ!
- Một nửa tư sản?
Lâm Thập nói:
- Tiểu tử này quả nhiên là nằm mộng giữa ban ngày, vậy con trả lời hắn như thế nào?
- Con nói khẩu vị của hắn quá lớn, coi chừng không ngậm được miệng.
Lâm Tiểu Thập nói:
- Hắn cũng không nghĩ xem, một nửa tư sản của Lâm gia chúng ta là bao nhiêu tỉ? Đây không phải nằm mộng giữa ban ngày sao?
- Ừ, ý của con là, thân thể tàn phá của ta, không đáng giá nhiều tiền như vậy?
Lâm Thập thản nhiên nói:
- Quả nhiên lớn tuổi rồi, trở thành thân xác thối tha, đến lúc đó dùng một cái chiếu quấn vào là được, đúng không?
Lâm Tiểu Thập nhận thấy lời nói của phụ thân có cái gì không đúng, vội vàng giải thích:
- Con không phải có ý tứ này.
- Vậy ngươi có ý gì?
Lâm Thập hỏi:
- Tiểu tử kia khẩu khí mặc dù lớn, nhưng không chừng thật sự có thể trị lành cho ta?
- Làm sao có thể?
Lâm Tiểu Thập nói:
- Hắn chỉ là một lang trung giang hồ, giả danh lừa bịp mà thôi, ai tin tưởng lời của hắn chứ...
- Nếu ngươi đã không tin lời hắn, vậy hắn có thể giả danh lừa bịp cái gì?
Lâm Thập khó chịu nói:
- Huống chi, cho dù hắn giả danh lừa bịp, nếu như hắn không thể trị lành thương thế của ta, để cho thân thể của ta phục hồi như cũ, ai sẽ trả tiền khám bệnh cho hắn?
- Nhưng yêu cầu của hắn quá cao, nhiều tiền như vậy, làm sao có thể...
- Xem ra ngươi vẫn cảm thấy thân xác của ta thối tha, không đáng giá "phí sữa chữa" nhiều như vậy đúng không?
Lâm Thập hừ lạnh nói:
- Xem ra các ngươi đều cho rằng, chờ ta chết rồi, có thể chia cắt tài sản của ta, đúng không?
- Con... con không nghĩ như vậy.
Lâm Tiểu Thập cảm thấy trên sống lưng đã đổ mồ hôi lạnh. Mặc dù phụ thân đã co quắp rồi, nhưng dục vọng của hắn vẫn mãnh liệt như thế, ngay cả đối với nhi tử của hắn, cũng như thế.
- Ngươi không nghĩ như vậy, vậy ngươi nghĩ cái gì?
Lâm Thập nói:
- Nếu đã có một hi vọng, vì sao ngươi không biết rõ đã buông tha rồi? Ngươi rút cuộc không nỡ xài, căn bản không muốn cho ta phục hồi như cũ...khụ khụ....
Nói tới đây, tâm tình của Lâm Thập có chút kích động, vì vậy liên tục ho khan.
Lâm Tiểu Thập vội vàng đấm lưng cho hắn, đợi hắn hòa hoãn lại mới nói:
- Phụ thân, con làm sao có ý nghĩ như vậy, con ước gì cha sống lâu trăm tuổi, khỏe mạnh trường thọ. Cha cũng không phải không biết, kể từ khi thân thể của cha có vấn đề, các nguyên lão của tập đoàn lại bắt đầu rục rịch hoạt động, muốn đoạt quyền soán vị, nếu cha không khỏe mạnh trường thọ, đám tử tôn chúng con làm sao có thể sống yên ổn?
Sau khi trở lại phòng ngủ, Tùy Qua gọi điện cho Đường Vũ Khê, nói cho nàng chuyện này.
Đường Vũ Khê nghe xong, lập tức khen Tùy Qua làm rất khá, còn nói đối với loại làm giàu bất nhân này, cần phải hung hăng bóc lột.
Sau đó, Đường Vũ Khê hỏi Tùy Qua:
- Anh nói Lâm Thập có đồng ý hay không?
- Em cảm thấy thế nào?
Tùy Qua hỏi ngược lại.
- Không rõ lắm.
Đường Vũ Khê nói:
- Lâm Thập nổi danh là người vắt cổ chày ra nước, anh vừa mở miệng đã đòi một nửa tư sản của hắn, chỉ sợ hắn căn bản không chịu được?
- Chưa chắc.
Tùy Qua nói:
- Vắt cổ chày ra nước cũng chia làm vài loại. Một loại người là đối với người khác, đối với mình rất keo kiệt, một loại khác, là đối với người khác keo kiệt, đối với mình lại rất hào phóng. Lâm Thập, hiển nhiên chính là người như vậy. Em cho rằng, một người có tiền như thế, có tình nguyện nằm trên giường ngồi ăn rồi chờ chết cả đời không?
- Anh nói đúng.
Đường Vũ Khê cười nói:
- Xem ra lần này cướp của người giàu giúp người nghèo khó, anh sẽ thành công!
- Tạ ơn cát ngôn của em.
Tùy Qua cười ha ha nói.
------------
Thành phố Minh Phủ, khu biệt thự núi Nordin.
Đây là một trong mấy khu biệt thự xa hoa nhất thành phố Minh Phủ, Lâm Giang, nằm ở lưng chừng núi, phong cảnh tươi đẹp tuyệt trần, còn có sân golf, sân banh.
Khu biệt thự này, chính là khai phá của tập đoàn Lâm thị.
Trong đó căn biệt thự có vị trí tốt nhất, Lâm Thập giữ lại cho hắn.
Lúc này, Lâm Thập đang nằm trên một chiếc giường rộng rãi đặt trên sân thượng, phơi nắng, ngắm nhìn nước sông nhảy chồm phía xa, vẻ mặt rất là buồn bã.
Giang sơn tươi đẹp như vậy, nhưng hắn đã vô lực tận hưởng.
Mỹ nhân tươi đẹp như vậy, nhưng hắn cũng đã vô lực chinh phục.
Hiện tại, việc hắn có thể làm, chính là nằm ở đây, ngồi ăn rồi chờ chết.
Nhưng, hắn không cam lòng a! Không cam lòng!
Tất cả đều do nữ nhân chết tiệt kia, chính nàng giựt giây hắn đi Châu Âu du lịch, đi leo núi, mới phát sinh ra chuyện như vậy, nàng chính là một điềm xấu. Cho nên, Lâm Thập đã cho người cắt đứt chân của nữ nhân kia Nếu hắn không thể sống thoải mái, như vậy người khác cũng không thể sống khá giả!
Càng làm cho Lâm Thập căm tức chính là, bởi vì hắn gặp chuyện không may, các nguyên lão của ban giám đốc đã bắt đầu rục rịch hành động.
Kéo bè kết phái, đoạt quyền soán vị.
Không có Lâm Thập trấn áp, chỉ dựa vào đám con cái chỉ giỏi ăn chơi của hắn, căn bản không thể đối phó với các nguyên lão già cả thành tinh kia.
Chẳng lẽ, tập đoàn Lâm thị thật sự bắt đầu xuống dốc rồi sao?
Lúc này, nữ thư ký xinh đẹp đứng bên cạnh báo cáo với Lâm Thập: nhi tử Lâm Tiểu Thập của hắn đã đến.
Vẻ mặt Lâm Thập hơi có chút vui vẻ. Trong đầu hắn, cũng chỉ có Lâm Tiểu Thập coi như có chút bản lãnh và đầu óc, Lâm Thập cũng có toan tính đưa hắn lên làm người thừa kế thứ nhất. Chẳng qua là, Lâm Thập cũng không muốn rút lui quá sớm, chuyển giao toàn lực cho nhi tử.
Không chịu thua, không phục lão, đây mới là bản sắc của kiêu hùng.
Lâm Thập cảm giác mình chính là kiêu hùng trong lĩnh vực kinh tế, là cá sấu lớn hung hãn.
Cho nên, hắn cảm thấy khi hắn còn chưa tắt thở, không người nào có thể cướp đi tư sản và công ty của hắn! Bao gồm nhi tử của hắn cũng không được!
Một lát sau, Lâm Tiểu Thập đã đứng trước mặt Lâm Thập.
Lâm Tiểu Thập đi rất nhẹ, tỏ vẻ quan tâm và tôn kính của hắn đối phụ thân.
- Phụ thân...
Lâm Tiểu Thập thấp giọng gọi, tận lực để cho tâm tình của hắn lộ ra vẻ trầm trọng.
- Con đến rồi à.
Lâm Thập bình tĩnh nói:
- Nghe nói con vừa đi tìm bác sĩ cho ta?
Thấy nhi tử đáp một tiếng, Lâm Thập tiếp tục nói:
- Con thật là có hiếu tâm, biết suy nghĩ cho ta.
- Đây là việc nhi tử phải làm .
Lâm Tiểu Thập vội vàng nói.
- Ừ.
Lâm Thập nói:
- Vậy bác sĩ kia nói thế nào? Vẫn không có cách?
- Tên đó căn bản là một lang trung giang hồ, lời của hắn chẳng khác nào đánh rắm!
Lâm Tiểu Thập khinh thường nói.
- Ta đang hỏi hắn nói cái gì.
Lâm Thập nhíu mày, hắn không thích thuộc hạ hỏi một đằng trả lời một nẻo, ngay cả nhi tử cũng không ngoại lệ.
Lâm Tiểu Thập nhận thấy phụ thân không vui, vội vàng nói:
- Tiểu tử kia công phu sư tử ngoạm, bảo là muốn chữa khỏi thương thế cho cha, nhất định phải trả cho hắn một nửa tư sản. Hừ, hắn căn bản đang nằm mơ!
- Một nửa tư sản?
Lâm Thập nói:
- Tiểu tử này quả nhiên là nằm mộng giữa ban ngày, vậy con trả lời hắn như thế nào?
- Con nói khẩu vị của hắn quá lớn, coi chừng không ngậm được miệng.
Lâm Tiểu Thập nói:
- Hắn cũng không nghĩ xem, một nửa tư sản của Lâm gia chúng ta là bao nhiêu tỉ? Đây không phải nằm mộng giữa ban ngày sao?
- Ừ, ý của con là, thân thể tàn phá của ta, không đáng giá nhiều tiền như vậy?
Lâm Thập thản nhiên nói:
- Quả nhiên lớn tuổi rồi, trở thành thân xác thối tha, đến lúc đó dùng một cái chiếu quấn vào là được, đúng không?
Lâm Tiểu Thập nhận thấy lời nói của phụ thân có cái gì không đúng, vội vàng giải thích:
- Con không phải có ý tứ này.
- Vậy ngươi có ý gì?
Lâm Thập hỏi:
- Tiểu tử kia khẩu khí mặc dù lớn, nhưng không chừng thật sự có thể trị lành cho ta?
- Làm sao có thể?
Lâm Tiểu Thập nói:
- Hắn chỉ là một lang trung giang hồ, giả danh lừa bịp mà thôi, ai tin tưởng lời của hắn chứ...
- Nếu ngươi đã không tin lời hắn, vậy hắn có thể giả danh lừa bịp cái gì?
Lâm Thập khó chịu nói:
- Huống chi, cho dù hắn giả danh lừa bịp, nếu như hắn không thể trị lành thương thế của ta, để cho thân thể của ta phục hồi như cũ, ai sẽ trả tiền khám bệnh cho hắn?
- Nhưng yêu cầu của hắn quá cao, nhiều tiền như vậy, làm sao có thể...
- Xem ra ngươi vẫn cảm thấy thân xác của ta thối tha, không đáng giá "phí sữa chữa" nhiều như vậy đúng không?
Lâm Thập hừ lạnh nói:
- Xem ra các ngươi đều cho rằng, chờ ta chết rồi, có thể chia cắt tài sản của ta, đúng không?
- Con... con không nghĩ như vậy.
Lâm Tiểu Thập cảm thấy trên sống lưng đã đổ mồ hôi lạnh. Mặc dù phụ thân đã co quắp rồi, nhưng dục vọng của hắn vẫn mãnh liệt như thế, ngay cả đối với nhi tử của hắn, cũng như thế.
- Ngươi không nghĩ như vậy, vậy ngươi nghĩ cái gì?
Lâm Thập nói:
- Nếu đã có một hi vọng, vì sao ngươi không biết rõ đã buông tha rồi? Ngươi rút cuộc không nỡ xài, căn bản không muốn cho ta phục hồi như cũ...khụ khụ....
Nói tới đây, tâm tình của Lâm Thập có chút kích động, vì vậy liên tục ho khan.
Lâm Tiểu Thập vội vàng đấm lưng cho hắn, đợi hắn hòa hoãn lại mới nói:
- Phụ thân, con làm sao có ý nghĩ như vậy, con ước gì cha sống lâu trăm tuổi, khỏe mạnh trường thọ. Cha cũng không phải không biết, kể từ khi thân thể của cha có vấn đề, các nguyên lão của tập đoàn lại bắt đầu rục rịch hoạt động, muốn đoạt quyền soán vị, nếu cha không khỏe mạnh trường thọ, đám tử tôn chúng con làm sao có thể sống yên ổn?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.