Chương 95: Thuốc thần tiên. (1)
Vô Trục
05/03/2015
Tùy Qua nói:
- Nhưng, Văn Đại Gia, mấy ngày tới lão không được làm việc nặng nữa, bằng không lưng lão sẽ lại còng. Ngoài ra, phải bổ sung chút dinh dưỡng.
Lam Lan kinh ngạc, âm thầm chắc lưỡi, nàng không ngờ thủ pháp xoa bóp của Tùy Qua lại thần kỳ như vậy.
- Tiểu tiên sinh. . .
Lúc này, Văn Quốc Cường nằm trên giường, đột nhiên mở miệng, cảm kích nói:
- Cảm ơn ngài đã chữa khỏi bệnh đau lưng cho cha tôi...Xin hỏi, đôi chân của tôi, thật sự có thể chữa được không? Nếu ngài có thể trị lành chân của tôi, tôi nguyện làm trâu làm ngựa. . .
Rất hiển nhiên, sau khi chứng kiến thủ đoạn của Tùy Qua, Văn Quốc Cường lại dấy lên hi vọng.
- Quốc Cường đại ca, đừng nói như vậy. Sau khi tôi chữa khỏi chân cho ca ca, anh chỉ cần hiếu kính với cha mình là được rồi. Còn nữa, nhanh cưới vợ, sinh con đi, tôi nghĩ lão nhân gia khẳng định sẽ vui mừng hơn bất cứ cái gì.
Tùy Qua cười nói, hắn biết hành động vừa rồi của mình, đã dấy lên sức sống trong lòng Văn Quốc Cường, tiếp tục nói:
- Nhưng, nếu trong lòng anh không có hi vọng, không có lòng tin..., cho dù y thuật của tôi có cao tới đâu, đến cuối cùng cũng không khỏi.
Đối với một thầy thuốc mà nói, nếu như bản thân bệnh nhân không có sức sống và hi vọng, như vậy chữa bệnh sẽ trở thành làm nhiều công ít, phí sức phí lực. Cho nên, Tùy Qua mới dùng cách này, trước hết để Văn Quốc Cường một lần nữa dấy lên hi vọng.
- Thật xin lỗi, tiểu tiêu sinh, lúc trước là tôi hồ đồ, ngài chớ chấp nhặt với tôi. Tôi biết y thuật của ngài cao siêu, tôi có lòng tin rồi.
Văn Quốc Cường vội vàng nói:
- Nếu chân tôi có thể chữa khỏi, tôi nhất định sẽ hiếu thuận với cha tôi!
- Tiểu huynh đệ, Lam chủ biên, phiền toái hai người rồi, để tôi đi chuẩn bị chút đồ ăn, lát nữa hai người nhất định phải ở lại ăn cơm.
Văn Đại Gia nói xong, rời khỏi phòng, chui vào chuồng gà, kéo một con gà mẹ ra ngoài.
Trong ánh mắt Lam Lan tràn đầy khiếp sợ và tò mò.
Mặc dù lúc trước Lam Lan cũng biết Tùy Qua là truyền nhân của trung y thế gia, nhưng không cho rằng hắn có bản lãnh có thể chữa khỏi cái chân gãy cho Văn Quốc Cường. Dù sao, vết thương này, ngay cả bác sĩ chuyên gia của bệnh viện cũng bó tay, trừ phi lắp chân giả, ngoài ra không còn cách nào. Nhưng Tùy Qua lại tuyên bố có thể chữa khỏi cái chân gãy của Văn Quốc Cường, khiến Lam Lan cảm thấy quá không thực tế. Nhưng vừa rồi Tùy Qua thể hiện, trong nháy mắt đã chữa khỏi cái lưng còng của Văn Đại Gia, lại làm cho Lam Lan dấy lên lòng tin đối với y thuật của Tùy Qua.
- Chẳng lẽ, hắn thật sự có thể sáng tạo kỳ tích?
Lam Lan nghĩ thầm, đưa ánh mắt tràn đầy mong chờ nhìn về hướng Tùy Qua, không chớp mắt nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của hắn, xem hắn rút cuộc chữa khỏi cho Văn Quốc Cường như thế nào.
Lam Lan thất vọng.
Nàng vốn tưởng rằng Tùy Qua sẽ có hành động đẹp mắt kinh người, tỷ như dùng phương pháp châm cứu, giác hơi hay khí công nổi danh của trung y ..., ai ngờ Tùy Qua chỉ lấy từ trong ba lô ra hai miếng cao dán đen thùi, sau đó dán lên bắp chân Văn Quốc Cường.
Hai miếng thuốc dán này hoàn toàn không có gì đặc biệt.
Ngay cả Văn Quốc Cường, cũng tràn đầy vẻ thất vọng.
Tùy Qua cảm nhận được vẻ thất vọng của Lam Lan và Văn Quốc Cường, hơi mỉm cười nói:
- Hai miếng thuốc dán này là tiêu độc, dùng để chữa khỏi chỗ đau nhức trên đùi Quốc Cường đại ca. Thuốc dán này mặc dù không bắt mắt, nhưng vô cùng hiệu quả.
Mặc dù Tùy Qua nói như vậy, nhưng Lam Lan vẫn có chút không tin.
Tùy Qua cũng không giải thích nhiều, chỉ kiên nhẫn chờ đợi dược tính của thuốc dán phát huy tác dụng.
Hai miếng thuốc dán này cũng không phải là thuốc dán tổ truyền của Tùy Qua, mà là hắn căn cứ vào một phương thuốc mới trong Thần Nông tiên thảobí quyết chế biến, đặc biệt dùng loại trừ hàn độc và nhiệt độc trong cơ thể, căn cứ vào tình huống bây giờ của Văn Quốc Cường, coi như là đúng bệnh hốt thuốc.
Huống chi, khi dán thuốc dán, Tùy Qua còn lợi dụng chân khí trong bàn tay, kích thích dược tính phát huy. Cho nên, sau khi hai tờ thuốc dán này được dán lên, rất nhanh sẽ thấy hiệu quả.
Ước chừng sau năm phút, chỗ lở loét trên bắp chân Văn Quốc Cường ngừng chảy mủ, sau đó nhanh chóng đóng vảy.
- Ồ!
Văn Quốc Cường không nhịn được kinh hô một tiếng.
Chỗ được dán thuốc, giống như có hơn ngàn con kiến bò qua bò lại, rất ngứa ngáy.
- Nhẫn!
Tùy Qua phun ra một chữ về phía Văn Quốc Cường.
Hai tờ thuốc dán này bị Tùy Qua dùng chân khí kích phát dược tính, bởi vì hiệu quả cực kỳ nhanh, cho nên chỗ đau nhức nhanh chóng khỏi hẳn, đóng vảy, sau đó lên da non. Khi con người lên da mới, đương nhiên sẽ ngứa, chỉ có điều vì Tùy Qua gia tốc quá trình này, cho nên Văn Quốc Cường mới cảm giác vô cùng ngứa ngáy.
Văn Quốc Cường cũng kiên cường, ngây người không nhúc nhích, mặc cho thuốc dán phát huy dược lực.
Mười lăm phút trôi qua.
Chỗ lở loét trên bắp chân Văn Quốc Cường đã hoàn toàn đóng vảy, cảm giác ngứa ngáy khắp người cũng đã biến mất.
Tùy Qua nhanh chóng xé toang miếng thuốc dán trên bắp chân Văn Quốc Cường.
Khi kéo xuống, trên hai tờ thuốc dán tản mát ra mùi hôi thối, rất nhanh bị Tùy Qua vứt ra ngoài cửa sổ.
Lúc này, Lam Lan nhìn bắp chân Văn Quốc Cường, quả nhiên chỗ lở loét phía trên đã biến mất, thay vào đó là lớp da non.
- Khỏi nhanh như vậy sao?
Lam Lan cảm thấy quả thực không thể tin nổi. Mặc dù trị liệu lở loét không phải việc gì quá khó, nhưng trong mười mấy phút đã thấy được hiệu quả, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy trong đời.
Khi nhìn lại Tùy Qua, trong ánh mắt Lam Lan mang theo một chút kinh hãi và sùng kính.
Thứ Tùy Qua đồng học cần chính là cảm giác như vậy.
Chữa khỏi vết lở loét trên đùi Văn Quốc Cường, chẳng qua là bước đầu tiên, có thể nói là món ăn khai vị mà thôi.
Màn chính là chữa khỏi vết thương cũ bên trong chân của Văn Quốc Cường.
Lam Lan rất tò mò nhìn Tùy Qua, nàng muốn biết người này rút cuộc dùng thuốc gì chữa khỏi hai chân cho Văn Quốc Cường. Mặc dù Lam Lan không phải bác sĩ, nhưng cũng biết những kiến thức chữa bệnh căn bản, đôi chân của Văn Quốc Cường, một phần xương đùi tựa hồ đã nát bấy, gân chân của một chân cũng đã bị chặt đứt, cho dù trải qua giải phẫu, cũng không cách nào khỏi hẳn, nhiều lắm chỉ có thể để hai chân khẽ nhúc nhích mà thôi. Nhưng Tùy Qua lại nói có thể chữa khỏi hai chân cho Văn Quốc Cường, còn khôi phục như lúc ban đầu, chuyện này không khỏi quá rợn người.
Vốn, Lam Lan cũng không có nhiều lòng tin với Tùy Qua, nhưng sau khi tận mắt thấy Tùy Qua chữa hết lưng còng cho Văn Đại Gia , vết lở loét trên đùi Văn Quốc Cường, nàng cũng phải thầm bội phục y thuật của Tùy Qua.
Cái này rõ ràng chính là y học ma thuật.
Cho nên, cảm giác mong đợi trong lòng Lam Lan đột nhiên nồng đậm. Nếu như lúc trước chữa trị lưng còng cho Văn Đại Gia, chữa lành vết lở loét cho Văn Quốc Cường chỉ là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, như vậy hiện tại muốn hoàn toàn chữa khỏi vết thương trên đùi Văn Quốc Cường, Tùy Qua nhất định sẽ toàn lực ứng phó?
- Nhưng, Văn Đại Gia, mấy ngày tới lão không được làm việc nặng nữa, bằng không lưng lão sẽ lại còng. Ngoài ra, phải bổ sung chút dinh dưỡng.
Lam Lan kinh ngạc, âm thầm chắc lưỡi, nàng không ngờ thủ pháp xoa bóp của Tùy Qua lại thần kỳ như vậy.
- Tiểu tiên sinh. . .
Lúc này, Văn Quốc Cường nằm trên giường, đột nhiên mở miệng, cảm kích nói:
- Cảm ơn ngài đã chữa khỏi bệnh đau lưng cho cha tôi...Xin hỏi, đôi chân của tôi, thật sự có thể chữa được không? Nếu ngài có thể trị lành chân của tôi, tôi nguyện làm trâu làm ngựa. . .
Rất hiển nhiên, sau khi chứng kiến thủ đoạn của Tùy Qua, Văn Quốc Cường lại dấy lên hi vọng.
- Quốc Cường đại ca, đừng nói như vậy. Sau khi tôi chữa khỏi chân cho ca ca, anh chỉ cần hiếu kính với cha mình là được rồi. Còn nữa, nhanh cưới vợ, sinh con đi, tôi nghĩ lão nhân gia khẳng định sẽ vui mừng hơn bất cứ cái gì.
Tùy Qua cười nói, hắn biết hành động vừa rồi của mình, đã dấy lên sức sống trong lòng Văn Quốc Cường, tiếp tục nói:
- Nhưng, nếu trong lòng anh không có hi vọng, không có lòng tin..., cho dù y thuật của tôi có cao tới đâu, đến cuối cùng cũng không khỏi.
Đối với một thầy thuốc mà nói, nếu như bản thân bệnh nhân không có sức sống và hi vọng, như vậy chữa bệnh sẽ trở thành làm nhiều công ít, phí sức phí lực. Cho nên, Tùy Qua mới dùng cách này, trước hết để Văn Quốc Cường một lần nữa dấy lên hi vọng.
- Thật xin lỗi, tiểu tiêu sinh, lúc trước là tôi hồ đồ, ngài chớ chấp nhặt với tôi. Tôi biết y thuật của ngài cao siêu, tôi có lòng tin rồi.
Văn Quốc Cường vội vàng nói:
- Nếu chân tôi có thể chữa khỏi, tôi nhất định sẽ hiếu thuận với cha tôi!
- Tiểu huynh đệ, Lam chủ biên, phiền toái hai người rồi, để tôi đi chuẩn bị chút đồ ăn, lát nữa hai người nhất định phải ở lại ăn cơm.
Văn Đại Gia nói xong, rời khỏi phòng, chui vào chuồng gà, kéo một con gà mẹ ra ngoài.
Trong ánh mắt Lam Lan tràn đầy khiếp sợ và tò mò.
Mặc dù lúc trước Lam Lan cũng biết Tùy Qua là truyền nhân của trung y thế gia, nhưng không cho rằng hắn có bản lãnh có thể chữa khỏi cái chân gãy cho Văn Quốc Cường. Dù sao, vết thương này, ngay cả bác sĩ chuyên gia của bệnh viện cũng bó tay, trừ phi lắp chân giả, ngoài ra không còn cách nào. Nhưng Tùy Qua lại tuyên bố có thể chữa khỏi cái chân gãy của Văn Quốc Cường, khiến Lam Lan cảm thấy quá không thực tế. Nhưng vừa rồi Tùy Qua thể hiện, trong nháy mắt đã chữa khỏi cái lưng còng của Văn Đại Gia, lại làm cho Lam Lan dấy lên lòng tin đối với y thuật của Tùy Qua.
- Chẳng lẽ, hắn thật sự có thể sáng tạo kỳ tích?
Lam Lan nghĩ thầm, đưa ánh mắt tràn đầy mong chờ nhìn về hướng Tùy Qua, không chớp mắt nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của hắn, xem hắn rút cuộc chữa khỏi cho Văn Quốc Cường như thế nào.
Lam Lan thất vọng.
Nàng vốn tưởng rằng Tùy Qua sẽ có hành động đẹp mắt kinh người, tỷ như dùng phương pháp châm cứu, giác hơi hay khí công nổi danh của trung y ..., ai ngờ Tùy Qua chỉ lấy từ trong ba lô ra hai miếng cao dán đen thùi, sau đó dán lên bắp chân Văn Quốc Cường.
Hai miếng thuốc dán này hoàn toàn không có gì đặc biệt.
Ngay cả Văn Quốc Cường, cũng tràn đầy vẻ thất vọng.
Tùy Qua cảm nhận được vẻ thất vọng của Lam Lan và Văn Quốc Cường, hơi mỉm cười nói:
- Hai miếng thuốc dán này là tiêu độc, dùng để chữa khỏi chỗ đau nhức trên đùi Quốc Cường đại ca. Thuốc dán này mặc dù không bắt mắt, nhưng vô cùng hiệu quả.
Mặc dù Tùy Qua nói như vậy, nhưng Lam Lan vẫn có chút không tin.
Tùy Qua cũng không giải thích nhiều, chỉ kiên nhẫn chờ đợi dược tính của thuốc dán phát huy tác dụng.
Hai miếng thuốc dán này cũng không phải là thuốc dán tổ truyền của Tùy Qua, mà là hắn căn cứ vào một phương thuốc mới trong Thần Nông tiên thảobí quyết chế biến, đặc biệt dùng loại trừ hàn độc và nhiệt độc trong cơ thể, căn cứ vào tình huống bây giờ của Văn Quốc Cường, coi như là đúng bệnh hốt thuốc.
Huống chi, khi dán thuốc dán, Tùy Qua còn lợi dụng chân khí trong bàn tay, kích thích dược tính phát huy. Cho nên, sau khi hai tờ thuốc dán này được dán lên, rất nhanh sẽ thấy hiệu quả.
Ước chừng sau năm phút, chỗ lở loét trên bắp chân Văn Quốc Cường ngừng chảy mủ, sau đó nhanh chóng đóng vảy.
- Ồ!
Văn Quốc Cường không nhịn được kinh hô một tiếng.
Chỗ được dán thuốc, giống như có hơn ngàn con kiến bò qua bò lại, rất ngứa ngáy.
- Nhẫn!
Tùy Qua phun ra một chữ về phía Văn Quốc Cường.
Hai tờ thuốc dán này bị Tùy Qua dùng chân khí kích phát dược tính, bởi vì hiệu quả cực kỳ nhanh, cho nên chỗ đau nhức nhanh chóng khỏi hẳn, đóng vảy, sau đó lên da non. Khi con người lên da mới, đương nhiên sẽ ngứa, chỉ có điều vì Tùy Qua gia tốc quá trình này, cho nên Văn Quốc Cường mới cảm giác vô cùng ngứa ngáy.
Văn Quốc Cường cũng kiên cường, ngây người không nhúc nhích, mặc cho thuốc dán phát huy dược lực.
Mười lăm phút trôi qua.
Chỗ lở loét trên bắp chân Văn Quốc Cường đã hoàn toàn đóng vảy, cảm giác ngứa ngáy khắp người cũng đã biến mất.
Tùy Qua nhanh chóng xé toang miếng thuốc dán trên bắp chân Văn Quốc Cường.
Khi kéo xuống, trên hai tờ thuốc dán tản mát ra mùi hôi thối, rất nhanh bị Tùy Qua vứt ra ngoài cửa sổ.
Lúc này, Lam Lan nhìn bắp chân Văn Quốc Cường, quả nhiên chỗ lở loét phía trên đã biến mất, thay vào đó là lớp da non.
- Khỏi nhanh như vậy sao?
Lam Lan cảm thấy quả thực không thể tin nổi. Mặc dù trị liệu lở loét không phải việc gì quá khó, nhưng trong mười mấy phút đã thấy được hiệu quả, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy trong đời.
Khi nhìn lại Tùy Qua, trong ánh mắt Lam Lan mang theo một chút kinh hãi và sùng kính.
Thứ Tùy Qua đồng học cần chính là cảm giác như vậy.
Chữa khỏi vết lở loét trên đùi Văn Quốc Cường, chẳng qua là bước đầu tiên, có thể nói là món ăn khai vị mà thôi.
Màn chính là chữa khỏi vết thương cũ bên trong chân của Văn Quốc Cường.
Lam Lan rất tò mò nhìn Tùy Qua, nàng muốn biết người này rút cuộc dùng thuốc gì chữa khỏi hai chân cho Văn Quốc Cường. Mặc dù Lam Lan không phải bác sĩ, nhưng cũng biết những kiến thức chữa bệnh căn bản, đôi chân của Văn Quốc Cường, một phần xương đùi tựa hồ đã nát bấy, gân chân của một chân cũng đã bị chặt đứt, cho dù trải qua giải phẫu, cũng không cách nào khỏi hẳn, nhiều lắm chỉ có thể để hai chân khẽ nhúc nhích mà thôi. Nhưng Tùy Qua lại nói có thể chữa khỏi hai chân cho Văn Quốc Cường, còn khôi phục như lúc ban đầu, chuyện này không khỏi quá rợn người.
Vốn, Lam Lan cũng không có nhiều lòng tin với Tùy Qua, nhưng sau khi tận mắt thấy Tùy Qua chữa hết lưng còng cho Văn Đại Gia , vết lở loét trên đùi Văn Quốc Cường, nàng cũng phải thầm bội phục y thuật của Tùy Qua.
Cái này rõ ràng chính là y học ma thuật.
Cho nên, cảm giác mong đợi trong lòng Lam Lan đột nhiên nồng đậm. Nếu như lúc trước chữa trị lưng còng cho Văn Đại Gia, chữa lành vết lở loét cho Văn Quốc Cường chỉ là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, như vậy hiện tại muốn hoàn toàn chữa khỏi vết thương trên đùi Văn Quốc Cường, Tùy Qua nhất định sẽ toàn lực ứng phó?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.