Chương 274: Trái tim ngứa ngáy.
Vô Trục
13/03/2015
Sau khi gốc cây Tam Nguyên Kinh Dịch thảo mọc lá, chiếc lá trở nên đỏ lòm, nghiễm nhiên giống như mạch máu con người. Tùy Qua lại bắt đầu giải thích với Đường Vũ Khê:
- Bởi vì gốc cây này đã mọc rễ nẩy mầm trong trái tim của hắn, cho nên rễ cây của nó đã gắn kết với mạch máu trong trái tim của hắn, sau đó máu huyết khắp người hắn cũng sẽ trở thành chất dinh dưỡng của gốc cây này. Hoặc là nói, hắn chính là một cơ thể mẹ, cung cấp chất dinh dưỡng cho gốc cây này sinh trưởng, cho đến khi cả người hắn bị hút khô mới thôi.
- Khủng bố như vậy sao? Thật là tàn nhẫn.
Đường Vũ Khê khẽ thở dài.
- Tra hỏi dụng hình chính là như vậy .
Tùy Qua nói:
- Chỉ hấp thu máu huyết thân thể của hắn còn không phải kinh khủng nhất. Chỗ kinh khủng chân chính chính là gốc cây này gắn liền với hệ thần kinh, huyết quản của hắn, cho nên chỉ cần kích thích, thương tổn gốc cây này..., hắn cũng sẽ chịu tác động tương tư.
Nghe đến đó, da đầu Ngư Trường cũng bắt đầu tê dại.
Thủ đoạn chưa từng lĩnh giáo, mới là thủ đoạn đáng sợ nhất.
Làm một sát thủ, Ngư Trường căn bản không e ngại những hình phạt quất roi, bàn ủi, ghế điện...., bởi vì những thứ đó hắn đã từng lĩnh giáo, từng thi triển đối với người khác, cho nên hắn không sợ. Nhưng chiêu "Tâm hoa nộ phóng" này của Tùy Qua, chỉ nghe thôi đã khiến người ta cảm thấy kinh khủng, huống chi tình huống bây giờ, lại càng lộ ra vẻ quỷ dị không thôi.
- Ngư Trường tiên sinh, hiện tại ta cho ngươi một cơ hội nữa.
Tùy Qua thản nhiên nói:
- Không biết ngươi có phối hợp với ta hay không?
- Nằm mơ!
Ngư Trường cắn răng nói, đã dùng hết một chút kiên cường cuối cùng.
- Nói như vậy là. . . chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Tùy Qua nói với Đường Vũ Khê :
- Đường tỷ tỷ, nếu vị sát thủ tiên sinh này cứng rắn như thế, không biết tỷ có đề nghị gì không? Bằng không, ta đưa châm cho tỷ, tỷ đâm lên thân cây này một lát, ta bảo đảm hắn sẽ rất cảm kích. Cái này chính là đau thấu tim.
Ngư Trường vừa nghe lời này, thiếu chút nữa đã lăn ra bất tỉnh.
Mẹ kiếp, đau thấu tim rút cuộc là cái quái gì?
Đôi cẩu nam nữ này cũng quá biến thái!
Đường Vũ Khê cầm Cửu diệp huyền châm tùng Tùy Qua đưa cho, quơ quơ trước mặt cái cây mọc trên ngực Ngư Trường, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng muốn xuất thủ, nhưng vẫn không xuất thủ.
Ngư Trường đáng thương, đã cắn hàm răng, căng thẳng thần kinh, chuẩn bị chịu đựng hành hạ đau thấu tim, nhưng nữ nhân ghê tởm Đường Vũ Khê này chỉ quơ quơ lá thông trước mặt hắn, chứ không đâm vào!
Một lát sau, Đường Vũ Khê mới nói:
- Ta không có dũng khí! Xem ra ta thật sự không thích hợp làm người xấu!
Ngư Trường thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Đường Vũ Khê lại nói:
- Đau thấu tim nghe không tệ, nhưng ta cũng nghe qua một từ ngữ, tên là "trái tim ngứa ngáy". Nghe nói, đối với những người khác mà nói, cái này còn khó có thể thừa nhận hơn đau thấu tim, đúng không?
Ngư Trường vừa nghe, trong lòng thoáng cái khiếp hãi.
Vốn tưởng nữ nhân này là một người lương thiện, không ngờ cô ta còn ác quỷ hơn!
Tùy Qua nghe Đường Vũ Khê nói như vậy, cảm giác rất thú vị, cười nói:
- Không sai, không hổ là nữ nhân của Tùy Qua này, ý nghĩ cũng bất đồng với người khác. Trái tim ngứa ngáy, ha ha, hãy làm cho vị sát thủ tiên sinh này cảm thụ một chút cảm giác khác lạ đi!
Cho nên, Đường Vũ Khê lấy ra một cái móc điện thoại lông lá xồm xàm, sau đó nhẹ nhàng vuốt lên phiến lá của gốc cây Tam Nguyên Kinh Dịch thảo.
Trái tim ngứa ngáy, quả nhiên ngứa đến tận trong tim!
- Ha. . . A. . . Aha. . . Ngươi. . . Nữ nhân điên, mau dừng tay! . . .
- Mau dừng tay!
- Ta. . . Ta. . . Ta nói!
Đường Vũ Khê nghe thấy Ngư Trường khuất phục rồi, đành phải ngưng gãi ngứa, sau đó có chút nghi ngờ hỏi Tùy Qua:
- Thiệt là, còn tưởng hắn có khí phách đến mức nào, không ngờ nhanh như vậy đã chịu thua rồi. Xem ra, tra hỏi phạm nhân cũng không đến mức nổi cáu như vậy? Hơn nữa, em còn dùng thủ đoạn ôn hòa đã đạt được hiệu quả, xem ra sau này có thể đi theo con đường quân đội được rồi.
Ngư Trường chỉ hận không thể bóp chết Đường Vũ Khê, nữ nhân điên đáng chết này nghĩ ra chiêu thức "trái tim ngứa ngáy" gì đó, quả thực chính là muốn lấy mạng. Phải biết rằng, đối với rất nhiều người mà nói, chỉ gãi ngứa dưới nách và lòng bàn chân đã không nhịn được rồi, nếu như trực tiếp gãi ngứa ở trái tim, vậy không phải là gãi ngứa, mà chính là muốn lấy mạng!
Mặc dù chỉ "hưởng thụ" trong chốc lát, nhưng y phục cả người của Ngư Trường đã ướt đẫm.
Ngư Trường cảm thấy, nếu như nữ nhân điên khùng này tiếp tục gãi tiếp..., hắn nhất định sẽ điên mất, sau đó trực tiếp bị "ngứa chết". Nếu quả thật như vậy, hắn đại khái là người đầu tiên chết vì ngứa.
Làm sát thủ, Ngư Trường thật sự không muốn chết uất ức như vậy, cho nên hắn lựa chọn khuất phục.
Mười mấy phút sau, Tùy Qua đã có được tin tức hắn muốn.
- Giết ta đi, dù sao ta đã là một phế nhân.
Vẻ mặt Ngư Trường bình lặng đến kỳ lạ:
- Ít nhất, để cho ta chết đi như một sát thủ chân chính!
- Như ngươi mong muốn.
Tùy Qua bình tĩnh nói:
- Ngươi thật sự là một sát thủ hợp cách, đáng tiếc không làm được một người hợp cách.
Đường Vũ Khê biết Tùy Qua nhất định sẽ giết chết tên sát thủ này.
Mặc dù nàng cảm thấy hành vi của tên sát thủ này rất đáng chết, nhưng không biết vì sao, trong lòng vẫn có chút lòng trắc ẩn, không khỏi cảm thấy bi thương cho hắn.
Cho nên, Đường Vũ Khê rất tự giác đi ra ngoài, để lại không gian cho cho Tùy Qua.
Không tới năm phút sau, Tùy Qua đi tới, nói với Đường Vũ Khê:
- Chúng ta đi thôi.
Sau khi lên xe, Tùy Qua nhẹ nhàng ôm lấy vai Đường Vũ Khê, nói:
- Thật xin lỗi, không nên để em trải qua những chuyện như vậy.
- Không có gì, em xuất thân từ gia đình quân đội, sớm muộn cũng sẽ trải qua những chuyện này.
Đường Vũ Khê bình tĩnh nói. Gia gia, phụ thân và ca ca của nàng đều là quân nhân. Quân nhân chân chính, làm sao có thể không dính máu. Máu và lửa, mới là nơi tôi luyện quân nhân chân chính trưởng thành.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Tùy Qua đang muốn nhấn nút trả lời, nhưng vừa nhìn số điện thoại, hắn lại nhấn nút từ chối.
- Ai gọi tới vậy?
Đường Vũ Khê nhìn như lơ đãng hỏi một câu.
- Số lạ. . . Không biết là.
Tùy Qua ra vẻ trấn định. Kể từ khi đả thông hai mạch Nhâm Đốc, Tùy Qua có thể khống chế tiết tấu tim đập, tiết tấu hô hấp...khi nói dối, cũng có thể làm cho mặt không đỏ, tim không nhảy, trấn định tự nhiên.
Ngay cả máy phát hiện nói dối hắn cũng có thể lừa gạt. Cho nên, Tùy Qua kiên định cho rằng, hẳn có thể lừa gạt Đường Vũ Khê.
Thì ra, đả thông hai mạch Nhâm Đốc còn có lợi ích tốt như vậy, đối với Tùy Qua mà nói, đây đúng là niềm vui ngoài ý muốn.
Chẳng qua là, không biết có thể lừa gạt được Đường Vũ Khê hay không?
Trong lòng Tùy Qua có chút lo sợ bất an.
Ước chừng một phút sau, Đường Vũ Khê mới nói:
- Ừ, có lẽ là vậy.
Có lẽ là vậy?
Đây là tin, hay là đang hoài nghi?
- Bởi vì gốc cây này đã mọc rễ nẩy mầm trong trái tim của hắn, cho nên rễ cây của nó đã gắn kết với mạch máu trong trái tim của hắn, sau đó máu huyết khắp người hắn cũng sẽ trở thành chất dinh dưỡng của gốc cây này. Hoặc là nói, hắn chính là một cơ thể mẹ, cung cấp chất dinh dưỡng cho gốc cây này sinh trưởng, cho đến khi cả người hắn bị hút khô mới thôi.
- Khủng bố như vậy sao? Thật là tàn nhẫn.
Đường Vũ Khê khẽ thở dài.
- Tra hỏi dụng hình chính là như vậy .
Tùy Qua nói:
- Chỉ hấp thu máu huyết thân thể của hắn còn không phải kinh khủng nhất. Chỗ kinh khủng chân chính chính là gốc cây này gắn liền với hệ thần kinh, huyết quản của hắn, cho nên chỉ cần kích thích, thương tổn gốc cây này..., hắn cũng sẽ chịu tác động tương tư.
Nghe đến đó, da đầu Ngư Trường cũng bắt đầu tê dại.
Thủ đoạn chưa từng lĩnh giáo, mới là thủ đoạn đáng sợ nhất.
Làm một sát thủ, Ngư Trường căn bản không e ngại những hình phạt quất roi, bàn ủi, ghế điện...., bởi vì những thứ đó hắn đã từng lĩnh giáo, từng thi triển đối với người khác, cho nên hắn không sợ. Nhưng chiêu "Tâm hoa nộ phóng" này của Tùy Qua, chỉ nghe thôi đã khiến người ta cảm thấy kinh khủng, huống chi tình huống bây giờ, lại càng lộ ra vẻ quỷ dị không thôi.
- Ngư Trường tiên sinh, hiện tại ta cho ngươi một cơ hội nữa.
Tùy Qua thản nhiên nói:
- Không biết ngươi có phối hợp với ta hay không?
- Nằm mơ!
Ngư Trường cắn răng nói, đã dùng hết một chút kiên cường cuối cùng.
- Nói như vậy là. . . chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Tùy Qua nói với Đường Vũ Khê :
- Đường tỷ tỷ, nếu vị sát thủ tiên sinh này cứng rắn như thế, không biết tỷ có đề nghị gì không? Bằng không, ta đưa châm cho tỷ, tỷ đâm lên thân cây này một lát, ta bảo đảm hắn sẽ rất cảm kích. Cái này chính là đau thấu tim.
Ngư Trường vừa nghe lời này, thiếu chút nữa đã lăn ra bất tỉnh.
Mẹ kiếp, đau thấu tim rút cuộc là cái quái gì?
Đôi cẩu nam nữ này cũng quá biến thái!
Đường Vũ Khê cầm Cửu diệp huyền châm tùng Tùy Qua đưa cho, quơ quơ trước mặt cái cây mọc trên ngực Ngư Trường, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng muốn xuất thủ, nhưng vẫn không xuất thủ.
Ngư Trường đáng thương, đã cắn hàm răng, căng thẳng thần kinh, chuẩn bị chịu đựng hành hạ đau thấu tim, nhưng nữ nhân ghê tởm Đường Vũ Khê này chỉ quơ quơ lá thông trước mặt hắn, chứ không đâm vào!
Một lát sau, Đường Vũ Khê mới nói:
- Ta không có dũng khí! Xem ra ta thật sự không thích hợp làm người xấu!
Ngư Trường thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Đường Vũ Khê lại nói:
- Đau thấu tim nghe không tệ, nhưng ta cũng nghe qua một từ ngữ, tên là "trái tim ngứa ngáy". Nghe nói, đối với những người khác mà nói, cái này còn khó có thể thừa nhận hơn đau thấu tim, đúng không?
Ngư Trường vừa nghe, trong lòng thoáng cái khiếp hãi.
Vốn tưởng nữ nhân này là một người lương thiện, không ngờ cô ta còn ác quỷ hơn!
Tùy Qua nghe Đường Vũ Khê nói như vậy, cảm giác rất thú vị, cười nói:
- Không sai, không hổ là nữ nhân của Tùy Qua này, ý nghĩ cũng bất đồng với người khác. Trái tim ngứa ngáy, ha ha, hãy làm cho vị sát thủ tiên sinh này cảm thụ một chút cảm giác khác lạ đi!
Cho nên, Đường Vũ Khê lấy ra một cái móc điện thoại lông lá xồm xàm, sau đó nhẹ nhàng vuốt lên phiến lá của gốc cây Tam Nguyên Kinh Dịch thảo.
Trái tim ngứa ngáy, quả nhiên ngứa đến tận trong tim!
- Ha. . . A. . . Aha. . . Ngươi. . . Nữ nhân điên, mau dừng tay! . . .
- Mau dừng tay!
- Ta. . . Ta. . . Ta nói!
Đường Vũ Khê nghe thấy Ngư Trường khuất phục rồi, đành phải ngưng gãi ngứa, sau đó có chút nghi ngờ hỏi Tùy Qua:
- Thiệt là, còn tưởng hắn có khí phách đến mức nào, không ngờ nhanh như vậy đã chịu thua rồi. Xem ra, tra hỏi phạm nhân cũng không đến mức nổi cáu như vậy? Hơn nữa, em còn dùng thủ đoạn ôn hòa đã đạt được hiệu quả, xem ra sau này có thể đi theo con đường quân đội được rồi.
Ngư Trường chỉ hận không thể bóp chết Đường Vũ Khê, nữ nhân điên đáng chết này nghĩ ra chiêu thức "trái tim ngứa ngáy" gì đó, quả thực chính là muốn lấy mạng. Phải biết rằng, đối với rất nhiều người mà nói, chỉ gãi ngứa dưới nách và lòng bàn chân đã không nhịn được rồi, nếu như trực tiếp gãi ngứa ở trái tim, vậy không phải là gãi ngứa, mà chính là muốn lấy mạng!
Mặc dù chỉ "hưởng thụ" trong chốc lát, nhưng y phục cả người của Ngư Trường đã ướt đẫm.
Ngư Trường cảm thấy, nếu như nữ nhân điên khùng này tiếp tục gãi tiếp..., hắn nhất định sẽ điên mất, sau đó trực tiếp bị "ngứa chết". Nếu quả thật như vậy, hắn đại khái là người đầu tiên chết vì ngứa.
Làm sát thủ, Ngư Trường thật sự không muốn chết uất ức như vậy, cho nên hắn lựa chọn khuất phục.
Mười mấy phút sau, Tùy Qua đã có được tin tức hắn muốn.
- Giết ta đi, dù sao ta đã là một phế nhân.
Vẻ mặt Ngư Trường bình lặng đến kỳ lạ:
- Ít nhất, để cho ta chết đi như một sát thủ chân chính!
- Như ngươi mong muốn.
Tùy Qua bình tĩnh nói:
- Ngươi thật sự là một sát thủ hợp cách, đáng tiếc không làm được một người hợp cách.
Đường Vũ Khê biết Tùy Qua nhất định sẽ giết chết tên sát thủ này.
Mặc dù nàng cảm thấy hành vi của tên sát thủ này rất đáng chết, nhưng không biết vì sao, trong lòng vẫn có chút lòng trắc ẩn, không khỏi cảm thấy bi thương cho hắn.
Cho nên, Đường Vũ Khê rất tự giác đi ra ngoài, để lại không gian cho cho Tùy Qua.
Không tới năm phút sau, Tùy Qua đi tới, nói với Đường Vũ Khê:
- Chúng ta đi thôi.
Sau khi lên xe, Tùy Qua nhẹ nhàng ôm lấy vai Đường Vũ Khê, nói:
- Thật xin lỗi, không nên để em trải qua những chuyện như vậy.
- Không có gì, em xuất thân từ gia đình quân đội, sớm muộn cũng sẽ trải qua những chuyện này.
Đường Vũ Khê bình tĩnh nói. Gia gia, phụ thân và ca ca của nàng đều là quân nhân. Quân nhân chân chính, làm sao có thể không dính máu. Máu và lửa, mới là nơi tôi luyện quân nhân chân chính trưởng thành.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Tùy Qua đang muốn nhấn nút trả lời, nhưng vừa nhìn số điện thoại, hắn lại nhấn nút từ chối.
- Ai gọi tới vậy?
Đường Vũ Khê nhìn như lơ đãng hỏi một câu.
- Số lạ. . . Không biết là.
Tùy Qua ra vẻ trấn định. Kể từ khi đả thông hai mạch Nhâm Đốc, Tùy Qua có thể khống chế tiết tấu tim đập, tiết tấu hô hấp...khi nói dối, cũng có thể làm cho mặt không đỏ, tim không nhảy, trấn định tự nhiên.
Ngay cả máy phát hiện nói dối hắn cũng có thể lừa gạt. Cho nên, Tùy Qua kiên định cho rằng, hẳn có thể lừa gạt Đường Vũ Khê.
Thì ra, đả thông hai mạch Nhâm Đốc còn có lợi ích tốt như vậy, đối với Tùy Qua mà nói, đây đúng là niềm vui ngoài ý muốn.
Chẳng qua là, không biết có thể lừa gạt được Đường Vũ Khê hay không?
Trong lòng Tùy Qua có chút lo sợ bất an.
Ước chừng một phút sau, Đường Vũ Khê mới nói:
- Ừ, có lẽ là vậy.
Có lẽ là vậy?
Đây là tin, hay là đang hoài nghi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.