Chương 197: Trở về thành phố Đông Giang.
Vô Trục
13/03/2015
Xuy! Xuy! Xuy! Xuy!
Tùy Qua cầm tùng châm đâm vào trên lá Xa Mã Chi, sau đó chậm rãi đem chân khí rót vào.
Sau một lát uy lực Ất Mộc Thần Châm bắt đầu hiển hiện, những nơi bị tùng châm đâm trúng bắt đầu toát ra hắc khí.
Những hắc khí này là tạp chất trong Xa Mã Chi. Linh thảo hấp thu thiên địa linh khí sinh trưởng, nhưng hiện giờ thiên địa linh khí không còn tinh khiết như ngày trước, cho nên ngoại trừ linh khí còn có “ác khí” hỗn hợp bên trong, sau khi linh thảo hút vào ác khí tự nhiên biến thành tạp chất, lắng đọng trong cơ thể. Tạp chất tồn tại không chỉ ảnh hưởng phẩm chất linh thảo, cũng sẽ ảnh hưởng linh thảo tu hành.
Lúc này được Ất Mộc Thần Châm cùng chân khí của Tùy Qua bức bách, tạp chất trong Xa Mã Chi nhất thời bị chen chúc đi ra.
Tạp chất biến mất, năm đóa linh chi càng thêm tươi diễm, hoa văn đám mây càng rõ ràng hơn một ít. Qua một lúc sau, Tùy Qua thu hồi Cửu Diệp Huyền Châm Tùng, chợt cau mày.
Hiệu quả “chiết xuất” của Xa Mã Chi không được lý tưởng.
Dựa theo tiến độ trước mắt, cần trong mười ngày đào tạo Xa Mã Chi cùng Ngũ Hành Bổ Thiên Chi cơ hồ là chuyện không thể nào.
Cau mày suy tư hồi lâu, Tùy Qua tìm được nguyên nhân bên trong.
Xa Mã Chi vốn là trung phẩm linh thảo, nếu là trung phẩm, tự nhiên không dễ dàng chiết xuất như Tam Nguyên Kinh Dịch Thảo. Nhưng nếu luôn “ghim kim”, chỉ sợ nó không sao chịu nổi áp lực.
Như thế xem ra chỉ sợ phải bỏ ra thêm nhiều thời gian trong việc chiết xuất linh tính.
Nhưng Tùy Qua không có được nhiều thời gian để hao tổn.
Nghĩ nghĩ, Tùy Qua lại bố trí thêm một Vân Vũ trận pháp nhỏ chung quanh Xa Mã Chi, xem như “thiên vị” cho nó, hi vọng thông qua linh khí vân vũ tẩy lễ khiến nó nhanh chóng thai nghén ra linh chi mới.
Làm xong hết thảy chuyện này, Tùy Qua quay về phòng ngủ một chuyến.
Mới đi vào cửa, liền nghe Giang Đào kinh hô:
- Ngưu nhân đại ca, cậu rốt cục đã trở lại!
Chứng kiến Tùy Qua trở về, ngay cả Cao Phong cũng làm ra vẻ kinh ngạc.
- La hét um sùm, có chuyện gì sao?
Tùy Qua hỏi Giang Đào.
- Có chuyện gì chứ? Tôi sùng bái cậu thôi.
Giang Đào đáp:
- Mấy ngày trước cậu đi ra ngoài, đã gởi một email xin nghỉ cho chủ nhiệm văn phòng nông học viện, đúng không?
- Phải, không kịp tự mình đi xin phép, cho nên chỉ có thể gởi email.
Tùy Qua đáp:
- Có gì sao?
- Vậy còn không ngưu sao?
Giang Đào nói:
- Đưa mắt cả Đông đại, đại khái chỉ có cậu mới dám gởi email xin nghỉ đi. Nghe nói nhìn thấy email của cậu, lúc ấy chủ nhiệm viện hệ Lưu Trung Hải liền bão nổi, nói cậu thật sự quá kiêu ngạo! Không coi ai ra gì, không tôn trọng lãnh đạo trường học, xem thường nội quy trường học! Lúc hắn bão nổi đã đem mọi người trong văn phòng giáo viên đều hoảng sợ! Càng hay chính là, cậu còn xưng hô người ta là Lưu trư nhân tôn kính…ha, “trư nhân”! Cậu còn không biết, từ “trư nhân” bây giờ đã trở thành từ nóng nảy thứ nhất Đông đại chúng ta. Phàm là dùng xưng hô vị chủ nhiệm nào đó, chúng ta đều dùng từ “trư nhân” xưng hô…
Giang Đào nói một hơi, đem chuyện này tâng bốc một phen.
Phát sinh chuyện như vậy Tùy Qua cũng không ngờ, hắn không hề có chút ý tứ vũ nhục chủ nhiệm viện hệ, chỉ là lúc ấy thời gian cấp bách, lại phải dùng từ ghép vần, kết quả đem từ “chủ nhiệm” biến thành “trư nhân”, gây thành bi kịch như thế.
Chỉ là nội dung của email, vì sao bị công khai đây?
Tùy Qua không khỏi có chút tò mò.
Trải qua Giang Đào giải thích hắn mới biết được, nguyên lai “dã thảo ca” vẫn luôn là đối tượng chú ý của học sinh Đông đại. Sau khi sự kiện “email xin nghỉ” phát sinh, hòm thư của Lưu “trư nhân” đã bị cao thủ hacker trong trường công phá, sau đó nội dung email liền bị công khai. Cùng với email bị hấp thụ ánh sáng, còn có xưng hô “trư nhân” thật dũng mãnh.
Về bái thiếp “trư nhân” xuất hiện trên diễn đàn vườn trường chưa được bao lâu liền bị thủ tiêu, nhưng đã có không ít người đọc được nội dung, hơn nữa rất nhanh truyền khắp trường học. Lưu Trung Hải biết việc này, nổi trận lôi đình, vỗ bàn trong văn phòng, còn ném ghế hung hăng đòi xử phạt Tùy Qua, thậm chí còn muốn khai trừ hắn ra khỏi trường học.
Làm chủ nhân viện hệ, Lưu Trung Hải đương nhiên có quyền sinh sát đối với học sinh trong nông học viện, hơn nữa quyền lực này đích xác uy hiếp được nhiều học sinh mới vào. Nhưng không tính cả Tùy Qua bên trong. Đầu tiên mục đích của Tùy Qua vào đại học rất đơn giản, chính là vì chữa bệnh cho lão địa chủ, mục đích này đã đạt tới, cho nên trong thời gian kế tiếp có đi học hay không đối với hắn không trọng yếu. Tiếp theo Lưu Trung Hải muốn khai trừ hắn chỉ sợ cũng không phải là chuyện dễ dàng.
- Nga, còn nữa…Lưu Trung Hải dặn chúng tôi đợi khi nào cậu về thì thông tri cậu đến văn phòng chủ nhiệm báo trình diện, đến lúc đó sẽ căn cứ vào thái độ nhận sai của cậu quyết định làm sao xử phạt cậu đâu.
Giang Đào lại nói, vẻ mặt nghiêm túc. Lúc này nếu còn cười, sẽ có hiềm nghi vui sướng khi thấy người gặp họa.
- Chờ tôi có thời gian rồi đi.
Tùy Qua nói:
- Gần đây thật sự bận quá.
- Thật hay giả vậy, cậu đừng nói giỡn ah?
Giang Đào nhắc nhở Tùy Qua:
- Loại tình huống của cậu có thể lớn cũng có thể nhỏ, đừng bởi vì một email xin phép mà bị khai trừ, thật sự thiệt thòi.
- Để nói sau, tôi thật sự bận rộn lắm.
Tùy Qua đáp.
- Vậy cậu về phòng làm chi?
Giang Đào hỏi.
- Ngủ một giấc.
Tùy Qua đáp.
- Ta kháo! Thì ra là cậu bận ngủ sao!
Giang Đào kêu lên:
- Đại ca, đừng nói giỡn, mau nhanh đến văn phòng chủ nhiệm, đi giải thích với Lưu chủ nhiệm một chút, nhận lỗi, lại chịu chút xử phạt, việc này xem như đã qua thôi.
- Hoàng đế không vội thái giám gấp. Không có việc gì, thích xử phạt thế nào thì xử phạt.
Tùy Qua không cho là đúng nói, nằm xuống giường.
- Kháo! Lòng tốt không được cảm ơn, lại dám mắng tôi!
Giang Đào hừ một tiếng, thấy Tùy Qua vẫn khăng khăng, lười khuyên bảo.
Sở dĩ Tùy Qua quay về phòng cũng không phải muốn ngủ, hắn cần hoàn cảnh quen thuộc giúp hắn suy nghĩ.
Những biện pháp cần dùng hắn đã dùng, nhưng thời gian vẫn không đủ.
Còn có biện pháp nào đây?
Cho dù trong Thần Nông tiên thảo quyết có đề cập tới biện pháp nhanh chóng đề cao linh thảo, nhưng với tu vi cùng tài nguyên trong tay Tùy Qua hiện tại thì không thể làm được, điều này làm cho hắn không khỏi cảm giác uể oải. Mắt thấy có thể chữa khỏi Đường Vũ Khê, không nghĩ tới ông trời vẫn còn tạo thêm chút phiền toái cho hắn.
Chẳng lẽ đây chính là câu nói làm việc tốt thường hay gặp trắc trở?
Nhưng thật sự là quá mài người!
Tùy Qua tức giận muốn phát điên.
Không thể tưởng được vào lúc này trong phòng ngủ còn có muỗi.
Con muỗi có sinh mệnh lực ương ngạnh bay một vòng quanh người Tùy Qua, liền bay tới cánh tay hắn, rơi xuống, lập tức đem ống hút nhắm ngay làn da, vểnh mông, đâm mạnh vào da thịt, chuẩn bị bắt đầu ăn no nê.
Tiếng vang thật nhỏ chợt vang lên.
Con muỗi đáng thương nhất thời bị chấn đến ngũ tạng lệch vị trí, chết bất đắc kỳ tử đương trường.
Tùy Qua cầm tùng châm đâm vào trên lá Xa Mã Chi, sau đó chậm rãi đem chân khí rót vào.
Sau một lát uy lực Ất Mộc Thần Châm bắt đầu hiển hiện, những nơi bị tùng châm đâm trúng bắt đầu toát ra hắc khí.
Những hắc khí này là tạp chất trong Xa Mã Chi. Linh thảo hấp thu thiên địa linh khí sinh trưởng, nhưng hiện giờ thiên địa linh khí không còn tinh khiết như ngày trước, cho nên ngoại trừ linh khí còn có “ác khí” hỗn hợp bên trong, sau khi linh thảo hút vào ác khí tự nhiên biến thành tạp chất, lắng đọng trong cơ thể. Tạp chất tồn tại không chỉ ảnh hưởng phẩm chất linh thảo, cũng sẽ ảnh hưởng linh thảo tu hành.
Lúc này được Ất Mộc Thần Châm cùng chân khí của Tùy Qua bức bách, tạp chất trong Xa Mã Chi nhất thời bị chen chúc đi ra.
Tạp chất biến mất, năm đóa linh chi càng thêm tươi diễm, hoa văn đám mây càng rõ ràng hơn một ít. Qua một lúc sau, Tùy Qua thu hồi Cửu Diệp Huyền Châm Tùng, chợt cau mày.
Hiệu quả “chiết xuất” của Xa Mã Chi không được lý tưởng.
Dựa theo tiến độ trước mắt, cần trong mười ngày đào tạo Xa Mã Chi cùng Ngũ Hành Bổ Thiên Chi cơ hồ là chuyện không thể nào.
Cau mày suy tư hồi lâu, Tùy Qua tìm được nguyên nhân bên trong.
Xa Mã Chi vốn là trung phẩm linh thảo, nếu là trung phẩm, tự nhiên không dễ dàng chiết xuất như Tam Nguyên Kinh Dịch Thảo. Nhưng nếu luôn “ghim kim”, chỉ sợ nó không sao chịu nổi áp lực.
Như thế xem ra chỉ sợ phải bỏ ra thêm nhiều thời gian trong việc chiết xuất linh tính.
Nhưng Tùy Qua không có được nhiều thời gian để hao tổn.
Nghĩ nghĩ, Tùy Qua lại bố trí thêm một Vân Vũ trận pháp nhỏ chung quanh Xa Mã Chi, xem như “thiên vị” cho nó, hi vọng thông qua linh khí vân vũ tẩy lễ khiến nó nhanh chóng thai nghén ra linh chi mới.
Làm xong hết thảy chuyện này, Tùy Qua quay về phòng ngủ một chuyến.
Mới đi vào cửa, liền nghe Giang Đào kinh hô:
- Ngưu nhân đại ca, cậu rốt cục đã trở lại!
Chứng kiến Tùy Qua trở về, ngay cả Cao Phong cũng làm ra vẻ kinh ngạc.
- La hét um sùm, có chuyện gì sao?
Tùy Qua hỏi Giang Đào.
- Có chuyện gì chứ? Tôi sùng bái cậu thôi.
Giang Đào đáp:
- Mấy ngày trước cậu đi ra ngoài, đã gởi một email xin nghỉ cho chủ nhiệm văn phòng nông học viện, đúng không?
- Phải, không kịp tự mình đi xin phép, cho nên chỉ có thể gởi email.
Tùy Qua đáp:
- Có gì sao?
- Vậy còn không ngưu sao?
Giang Đào nói:
- Đưa mắt cả Đông đại, đại khái chỉ có cậu mới dám gởi email xin nghỉ đi. Nghe nói nhìn thấy email của cậu, lúc ấy chủ nhiệm viện hệ Lưu Trung Hải liền bão nổi, nói cậu thật sự quá kiêu ngạo! Không coi ai ra gì, không tôn trọng lãnh đạo trường học, xem thường nội quy trường học! Lúc hắn bão nổi đã đem mọi người trong văn phòng giáo viên đều hoảng sợ! Càng hay chính là, cậu còn xưng hô người ta là Lưu trư nhân tôn kính…ha, “trư nhân”! Cậu còn không biết, từ “trư nhân” bây giờ đã trở thành từ nóng nảy thứ nhất Đông đại chúng ta. Phàm là dùng xưng hô vị chủ nhiệm nào đó, chúng ta đều dùng từ “trư nhân” xưng hô…
Giang Đào nói một hơi, đem chuyện này tâng bốc một phen.
Phát sinh chuyện như vậy Tùy Qua cũng không ngờ, hắn không hề có chút ý tứ vũ nhục chủ nhiệm viện hệ, chỉ là lúc ấy thời gian cấp bách, lại phải dùng từ ghép vần, kết quả đem từ “chủ nhiệm” biến thành “trư nhân”, gây thành bi kịch như thế.
Chỉ là nội dung của email, vì sao bị công khai đây?
Tùy Qua không khỏi có chút tò mò.
Trải qua Giang Đào giải thích hắn mới biết được, nguyên lai “dã thảo ca” vẫn luôn là đối tượng chú ý của học sinh Đông đại. Sau khi sự kiện “email xin nghỉ” phát sinh, hòm thư của Lưu “trư nhân” đã bị cao thủ hacker trong trường công phá, sau đó nội dung email liền bị công khai. Cùng với email bị hấp thụ ánh sáng, còn có xưng hô “trư nhân” thật dũng mãnh.
Về bái thiếp “trư nhân” xuất hiện trên diễn đàn vườn trường chưa được bao lâu liền bị thủ tiêu, nhưng đã có không ít người đọc được nội dung, hơn nữa rất nhanh truyền khắp trường học. Lưu Trung Hải biết việc này, nổi trận lôi đình, vỗ bàn trong văn phòng, còn ném ghế hung hăng đòi xử phạt Tùy Qua, thậm chí còn muốn khai trừ hắn ra khỏi trường học.
Làm chủ nhân viện hệ, Lưu Trung Hải đương nhiên có quyền sinh sát đối với học sinh trong nông học viện, hơn nữa quyền lực này đích xác uy hiếp được nhiều học sinh mới vào. Nhưng không tính cả Tùy Qua bên trong. Đầu tiên mục đích của Tùy Qua vào đại học rất đơn giản, chính là vì chữa bệnh cho lão địa chủ, mục đích này đã đạt tới, cho nên trong thời gian kế tiếp có đi học hay không đối với hắn không trọng yếu. Tiếp theo Lưu Trung Hải muốn khai trừ hắn chỉ sợ cũng không phải là chuyện dễ dàng.
- Nga, còn nữa…Lưu Trung Hải dặn chúng tôi đợi khi nào cậu về thì thông tri cậu đến văn phòng chủ nhiệm báo trình diện, đến lúc đó sẽ căn cứ vào thái độ nhận sai của cậu quyết định làm sao xử phạt cậu đâu.
Giang Đào lại nói, vẻ mặt nghiêm túc. Lúc này nếu còn cười, sẽ có hiềm nghi vui sướng khi thấy người gặp họa.
- Chờ tôi có thời gian rồi đi.
Tùy Qua nói:
- Gần đây thật sự bận quá.
- Thật hay giả vậy, cậu đừng nói giỡn ah?
Giang Đào nhắc nhở Tùy Qua:
- Loại tình huống của cậu có thể lớn cũng có thể nhỏ, đừng bởi vì một email xin phép mà bị khai trừ, thật sự thiệt thòi.
- Để nói sau, tôi thật sự bận rộn lắm.
Tùy Qua đáp.
- Vậy cậu về phòng làm chi?
Giang Đào hỏi.
- Ngủ một giấc.
Tùy Qua đáp.
- Ta kháo! Thì ra là cậu bận ngủ sao!
Giang Đào kêu lên:
- Đại ca, đừng nói giỡn, mau nhanh đến văn phòng chủ nhiệm, đi giải thích với Lưu chủ nhiệm một chút, nhận lỗi, lại chịu chút xử phạt, việc này xem như đã qua thôi.
- Hoàng đế không vội thái giám gấp. Không có việc gì, thích xử phạt thế nào thì xử phạt.
Tùy Qua không cho là đúng nói, nằm xuống giường.
- Kháo! Lòng tốt không được cảm ơn, lại dám mắng tôi!
Giang Đào hừ một tiếng, thấy Tùy Qua vẫn khăng khăng, lười khuyên bảo.
Sở dĩ Tùy Qua quay về phòng cũng không phải muốn ngủ, hắn cần hoàn cảnh quen thuộc giúp hắn suy nghĩ.
Những biện pháp cần dùng hắn đã dùng, nhưng thời gian vẫn không đủ.
Còn có biện pháp nào đây?
Cho dù trong Thần Nông tiên thảo quyết có đề cập tới biện pháp nhanh chóng đề cao linh thảo, nhưng với tu vi cùng tài nguyên trong tay Tùy Qua hiện tại thì không thể làm được, điều này làm cho hắn không khỏi cảm giác uể oải. Mắt thấy có thể chữa khỏi Đường Vũ Khê, không nghĩ tới ông trời vẫn còn tạo thêm chút phiền toái cho hắn.
Chẳng lẽ đây chính là câu nói làm việc tốt thường hay gặp trắc trở?
Nhưng thật sự là quá mài người!
Tùy Qua tức giận muốn phát điên.
Không thể tưởng được vào lúc này trong phòng ngủ còn có muỗi.
Con muỗi có sinh mệnh lực ương ngạnh bay một vòng quanh người Tùy Qua, liền bay tới cánh tay hắn, rơi xuống, lập tức đem ống hút nhắm ngay làn da, vểnh mông, đâm mạnh vào da thịt, chuẩn bị bắt đầu ăn no nê.
Tiếng vang thật nhỏ chợt vang lên.
Con muỗi đáng thương nhất thời bị chấn đến ngũ tạng lệch vị trí, chết bất đắc kỳ tử đương trường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.